[Ác Ma] Hàn Thiếu Gia Tha Cho Tôi
-
Chương 46
.... [Tiếp tục ]
Tiếng thở dốc của Hàn Nhất Thiên bắt đầu trở nên đục ngầu, hạ thân căng trướng và bắt đầu chậm rãi luận động. Mặc dù biết đã cố hết sức để dịu dàng nhưng nơi tư mật của cô quá hẹp khiến hắn phát điên.
Khóe miệng nhỏ nhắn dần dần phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ mà đôi mắt Hàn Nhất Thiên lúc này đã tràn đầy ngọn lửa dục vọng thiêu đốt nơi hạ thân bắt đầu tăng tốc luận động. Tuy mỗi lần đều mạnh mẽ nhưng Hàn Nhất Thiên vẫn cố gắng kiểm soát tình hình cho đến khi thân thể Tử Vy hoàn toàn thả lỏng Hàn Nhất Thiên mới chính thức biến thành con thú hoang, động tác càng lúc càng mạnh bạo điên cuồng thân thể nhỏ bé của Tử Vy như bị Hàn Nhất Thiên ép cho mềm nhũn, vô lực tan chảy hoàn toàn dưới thân hình cường tráng.
Thân thể cuờng tráng, tinh lực dồi giàu của Hàn Nhất Thiên tựa như con hắc báo từng động tác đầy mãnh liệt cùng bền bỉ vượt xa khả năng người khác.
" Vy Vy" Hàn Nhất Thiên gọi tên cô nương theo mỗi lần tấn công cuồng dã là tiếng gầm khẽ trong cổ họng cùng với hơi thở nặng nề. Tử Vy chỉ có thể nghênh hợp với Hàn Nhất Thiên đón nhận hắn rồi chìm vào vòng xoáy đam mê kích tình hoang dại.
Khi vừa mở mắt ra thì cảm giác vòng eo của mình bị một cánh tay đàn ông tráng kiện lấy lưng thì dán sát vào ngực vạm vỡ ấp ấp. Đến lúc đó Tử Vy mới kịp khôi phục lại chút ký ức....
Tử Vy phát hiện thanh âm của mình trở nên khàn khàn thân thể lại càng không thể động đậy cảm giác như các khớp xương đều đã gãy. Hô hấp càng vì thế trở nên dồn dập mở toa hai mắt nhìn khoảng không gian vô định phía trước. Mà gương mặt nam nhân tuấn tú vẫn vùi vào hõm cổ cô hít một hơi mang theo vẽ thỏa mãn cực độ thì thầm bên tai Tử Vy " Em hôm qua rất tuyệt. "
Hàn Nhất Thiên đem cả người Tử Vy ôm vào lòng ngửi mùi hương dịu nhẹ trên máy tóc cô " Anh chưa bao giờ biết ôm một người phụ nữ trong lòng lại tuyệt đến vậy. "
Vốn dĩ từ trước đến giờ hắn luôn vô tình mà rõ nhất ở việc hắn chưa bao giờ phát sinh quan hệ hai lần với cùng một người nhưng khi ăn một lần hắn lại muốn một lần nữa nuốt trọn Tử Vy.
Tử Vy quay lại nhìn hắn tâm trạng vẫn chưa ổn định lắm ấp úng hỏi Hàn Nhất Thiên " Mấy giờ rồi? "
" khoảng 16 giờ "
Thôi rồi! Chết cô mất, Tử Vy đã không đi làm từ hôm kết hôn đến nay cũng vài ngày hôm nay mà nghỉ nữa cô sẽ chết với Trưởng khoa mất. Hàn Nhất Thiên như hiểu thấu tâm tình của Tử Vy đưa tay vuốt lên mặt cô " Anh sẽ nói giúp em"
Tử Vy nghe vậy liền xua hai tay hoảng hốt " Không được, em phải đi làm đây.. "
" Đừng đi..." Hàn Nhất Thiên xoay khuông mặt cô về phía mình ánh mắt nghiêm túc " Ở lại với anh đi. "
Tử Vy há hốc mồm nhìn Hàn Nhất Thiên. Hắn công môi nở một nụ cười cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô " Anh lại phát hiện ra mình lại điên cuồng muốn em rồi. "
" Đừng mà.. " Tử Vy cảm nhận rõ sự thay đổi của thân thể Hàn Nhất Thiên bị dọ cho sợ chóng hai tay đẩy ngực hắn.
" Em sao vậy? " Cô đã là người của hắn sao còn ngại cái gì? Phụ nữ thật khó hiểu. Hàn Nhất Thiên nở nụ cười xấu xa khẽ thì thầm bên tai Tử Vy " Đừng quên chúng ta đã triền miên bên nhau suốt đêm. "
" Em đói rồi " Tử Vy vội vàng nói ngắt lời Hàn Nhất Thiên.
" Đói?" Hàn Nhất Thiên cười thêm tà mị " Anh cũng đói rồi " nói xong bàn tay hắn lại bắt đầu chạy loạn trên người Tử Vy.
Một lần nữa ngọn lửa lại cháy lên trong lòng Tử Vy cô lại nhớ đến màn kích tình cuồng dã, mặt đỏ ửng đẩy Hàn Nhất Thiên ra " Đừng lộn xộn, em thật sự rất đói. "
" Được để anh kêu người chuẩn bị, ngoan ngoãn ở đây đợi anh" nói xong Hàn Nhất Thiên đứng dậy mặt quần áo trước mặt Tử Vy từng cử chỉ của hắn vẫn vô cùng ung dung trong khi Tử Vy ngượng không chịu được mà quay sang hướng khác.
"Tối nay không được rời đi. " Hàn Nhất Thiên mặc đồ xong tiến lại hôn lên trán Tử Vy rồi lại giống như một đứa trẻ mơn mớn lên đôi môi mềm mại của mình, ánh mắt cũng tràn đầy ý tà rồi mập mờ cứ thế bỏ đi.
Đợi tiếng bước chân của Hàn Nhất Thiên xa dần rồi dần biến mất Tử Vy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều lảo đảo xuống giường rồi nhanh chân vào phòng tấm thay đồ.
Do nghỉ mấy hôn gần cả tuần liền mà sáng nay cô lại không xin phép lại nghỉ ngang nhưng do thân phận và địa vị của cô giờ đã thay đổi nên vị trưởng khoa đây không còn dám quát mắng như mọi khi mà chỉ kêu cô trực bù lại. Tuy như vậy nhưng những ánh mắt sắt bén nhìn Tử Vy ganh ghét đố kị như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến Tử Vy không thoải mái lắm.
Tử Vy ngẩn người xem tài liệu mà chỉ có một trang mà mãi mấy chục phúc chưa lật qua trang khác. Lộ Bình vào khẽ lay người cô một cái lúc ấy Tử Vy mới kịp phản ứng.
" Giờ này mới đi làm à cô dâu, chắc mấy hôm nay cậu thức khuya để làm việc hay sau mà mắt muốn xưng húp cả rồi này. " Lộ Bình chỉ tay vào mặt Tử Vy " Mặt hốc hác xanh xao quá, đừng nói là sắp có tin vui nhé?" Lộ Bình trêu chọc Tử Vy khiến mặt cô ửng hồng.
" Đừng nói bậy. " Tử Vy ủ rũ nằm xuống bàn chết trân ra thì Lạc Hy gọi tới hỏi một tràn cáu hỏi đủ thứ toàn chuyện gì không khiến Tử Vy không muốn trả lời mà cũng không đủ sức trả lời. Tử Vy đã nhân lúc Hàn Nhất Thiên xuống bếp mà trốn ra ngoài vì cô chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Hàn Nhất Thiên nên trốn được bao nhiêu thì trốn.
Tiếng thở dốc của Hàn Nhất Thiên bắt đầu trở nên đục ngầu, hạ thân căng trướng và bắt đầu chậm rãi luận động. Mặc dù biết đã cố hết sức để dịu dàng nhưng nơi tư mật của cô quá hẹp khiến hắn phát điên.
Khóe miệng nhỏ nhắn dần dần phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ mà đôi mắt Hàn Nhất Thiên lúc này đã tràn đầy ngọn lửa dục vọng thiêu đốt nơi hạ thân bắt đầu tăng tốc luận động. Tuy mỗi lần đều mạnh mẽ nhưng Hàn Nhất Thiên vẫn cố gắng kiểm soát tình hình cho đến khi thân thể Tử Vy hoàn toàn thả lỏng Hàn Nhất Thiên mới chính thức biến thành con thú hoang, động tác càng lúc càng mạnh bạo điên cuồng thân thể nhỏ bé của Tử Vy như bị Hàn Nhất Thiên ép cho mềm nhũn, vô lực tan chảy hoàn toàn dưới thân hình cường tráng.
Thân thể cuờng tráng, tinh lực dồi giàu của Hàn Nhất Thiên tựa như con hắc báo từng động tác đầy mãnh liệt cùng bền bỉ vượt xa khả năng người khác.
" Vy Vy" Hàn Nhất Thiên gọi tên cô nương theo mỗi lần tấn công cuồng dã là tiếng gầm khẽ trong cổ họng cùng với hơi thở nặng nề. Tử Vy chỉ có thể nghênh hợp với Hàn Nhất Thiên đón nhận hắn rồi chìm vào vòng xoáy đam mê kích tình hoang dại.
Khi vừa mở mắt ra thì cảm giác vòng eo của mình bị một cánh tay đàn ông tráng kiện lấy lưng thì dán sát vào ngực vạm vỡ ấp ấp. Đến lúc đó Tử Vy mới kịp khôi phục lại chút ký ức....
Tử Vy phát hiện thanh âm của mình trở nên khàn khàn thân thể lại càng không thể động đậy cảm giác như các khớp xương đều đã gãy. Hô hấp càng vì thế trở nên dồn dập mở toa hai mắt nhìn khoảng không gian vô định phía trước. Mà gương mặt nam nhân tuấn tú vẫn vùi vào hõm cổ cô hít một hơi mang theo vẽ thỏa mãn cực độ thì thầm bên tai Tử Vy " Em hôm qua rất tuyệt. "
Hàn Nhất Thiên đem cả người Tử Vy ôm vào lòng ngửi mùi hương dịu nhẹ trên máy tóc cô " Anh chưa bao giờ biết ôm một người phụ nữ trong lòng lại tuyệt đến vậy. "
Vốn dĩ từ trước đến giờ hắn luôn vô tình mà rõ nhất ở việc hắn chưa bao giờ phát sinh quan hệ hai lần với cùng một người nhưng khi ăn một lần hắn lại muốn một lần nữa nuốt trọn Tử Vy.
Tử Vy quay lại nhìn hắn tâm trạng vẫn chưa ổn định lắm ấp úng hỏi Hàn Nhất Thiên " Mấy giờ rồi? "
" khoảng 16 giờ "
Thôi rồi! Chết cô mất, Tử Vy đã không đi làm từ hôm kết hôn đến nay cũng vài ngày hôm nay mà nghỉ nữa cô sẽ chết với Trưởng khoa mất. Hàn Nhất Thiên như hiểu thấu tâm tình của Tử Vy đưa tay vuốt lên mặt cô " Anh sẽ nói giúp em"
Tử Vy nghe vậy liền xua hai tay hoảng hốt " Không được, em phải đi làm đây.. "
" Đừng đi..." Hàn Nhất Thiên xoay khuông mặt cô về phía mình ánh mắt nghiêm túc " Ở lại với anh đi. "
Tử Vy há hốc mồm nhìn Hàn Nhất Thiên. Hắn công môi nở một nụ cười cuối đầu hôn nhẹ lên trán cô " Anh lại phát hiện ra mình lại điên cuồng muốn em rồi. "
" Đừng mà.. " Tử Vy cảm nhận rõ sự thay đổi của thân thể Hàn Nhất Thiên bị dọ cho sợ chóng hai tay đẩy ngực hắn.
" Em sao vậy? " Cô đã là người của hắn sao còn ngại cái gì? Phụ nữ thật khó hiểu. Hàn Nhất Thiên nở nụ cười xấu xa khẽ thì thầm bên tai Tử Vy " Đừng quên chúng ta đã triền miên bên nhau suốt đêm. "
" Em đói rồi " Tử Vy vội vàng nói ngắt lời Hàn Nhất Thiên.
" Đói?" Hàn Nhất Thiên cười thêm tà mị " Anh cũng đói rồi " nói xong bàn tay hắn lại bắt đầu chạy loạn trên người Tử Vy.
Một lần nữa ngọn lửa lại cháy lên trong lòng Tử Vy cô lại nhớ đến màn kích tình cuồng dã, mặt đỏ ửng đẩy Hàn Nhất Thiên ra " Đừng lộn xộn, em thật sự rất đói. "
" Được để anh kêu người chuẩn bị, ngoan ngoãn ở đây đợi anh" nói xong Hàn Nhất Thiên đứng dậy mặt quần áo trước mặt Tử Vy từng cử chỉ của hắn vẫn vô cùng ung dung trong khi Tử Vy ngượng không chịu được mà quay sang hướng khác.
"Tối nay không được rời đi. " Hàn Nhất Thiên mặc đồ xong tiến lại hôn lên trán Tử Vy rồi lại giống như một đứa trẻ mơn mớn lên đôi môi mềm mại của mình, ánh mắt cũng tràn đầy ý tà rồi mập mờ cứ thế bỏ đi.
Đợi tiếng bước chân của Hàn Nhất Thiên xa dần rồi dần biến mất Tử Vy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều lảo đảo xuống giường rồi nhanh chân vào phòng tấm thay đồ.
Do nghỉ mấy hôn gần cả tuần liền mà sáng nay cô lại không xin phép lại nghỉ ngang nhưng do thân phận và địa vị của cô giờ đã thay đổi nên vị trưởng khoa đây không còn dám quát mắng như mọi khi mà chỉ kêu cô trực bù lại. Tuy như vậy nhưng những ánh mắt sắt bén nhìn Tử Vy ganh ghét đố kị như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến Tử Vy không thoải mái lắm.
Tử Vy ngẩn người xem tài liệu mà chỉ có một trang mà mãi mấy chục phúc chưa lật qua trang khác. Lộ Bình vào khẽ lay người cô một cái lúc ấy Tử Vy mới kịp phản ứng.
" Giờ này mới đi làm à cô dâu, chắc mấy hôm nay cậu thức khuya để làm việc hay sau mà mắt muốn xưng húp cả rồi này. " Lộ Bình chỉ tay vào mặt Tử Vy " Mặt hốc hác xanh xao quá, đừng nói là sắp có tin vui nhé?" Lộ Bình trêu chọc Tử Vy khiến mặt cô ửng hồng.
" Đừng nói bậy. " Tử Vy ủ rũ nằm xuống bàn chết trân ra thì Lạc Hy gọi tới hỏi một tràn cáu hỏi đủ thứ toàn chuyện gì không khiến Tử Vy không muốn trả lời mà cũng không đủ sức trả lời. Tử Vy đã nhân lúc Hàn Nhất Thiên xuống bếp mà trốn ra ngoài vì cô chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Hàn Nhất Thiên nên trốn được bao nhiêu thì trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook