Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 25: Rời xa
"Phía Hàn Gia đã đưa Lục Thiên đi nước ngoài rồi, hiện tại ngoài Hàn Gia ra thì chẵng còn ai biết rốt cuộc Lục Thiên đang ở đâu"
Nghe xong câu này cả cơ thể cô như muốn mềm nhũn, vậy là từ nay cô sẽ không thể gặp anh nữa. Phải tùy theo duyên phận, hai chân cô ngã quỵ xuống đất. Nước mắt cô từ từ tuôn ra
Mẹ cô cuối xuống lau nước mắt cho cô "Con gái à, từ nay con đã tự do rồi. Hàn Gia đã giải trừ hôn ước, sẽ không còn ai dám bắt con gái của mẹ đi nữa. Con chỉ mới 16 tuổi đã bị bắt phải rời xa gia đình. Mẹ xin lỗi vì không thể bảo vệ được cho con, nhưng từ nay mẹ sẽ không để cho ai bắt con đi nữa"
Giọng cô yếu ớt thốt ra từng chữ "Vậy là con và Lục Thiên đã không còn liên quan gì... đến nhau" cô đứng dậy bước từng bước nhỏ đi lên phòng, nước mắt cô vẫn cứ rơi mãi "Con mất anh ấy rồi, mất tất cả rồi, không còn gì nữa"
Ông bà đau đớn nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình, lòng bà đau như cắt, bà mệt mỏi dựa vào người ông cùng nhau nhìn đứa con gái chưa trưởng thành của họ đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Rồi sau này liệu rằng cô còn dám yêu ai nữa không. Có ai thật lòng yêu cô hơn Lục Thiên, chắc chẵng có ai.
Hoàng Hàn
Nguyệt Nhi dầm mưa suốt một đêm cuối cùng cũng trở về nhà, cả đêm hôm qua cô khiến ông bà Hàn lo lắng không thôi, sợ rằng đứa con gái tội nghiệp của họ lại thêm một lần nữa biến mất. Cô không thèm nói một lời nào mà đã đi lên phòng
Cô núp một góc trong căn phòng u tối chẵng có một chút hơi ấm nào. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chợt tiếng điện thoại vang lên. Cô nhấc điện thoại lên nghe máy
"Xin hỏi cô có phải là vợ của Chủ tịch Hà không ạ?"
"Có chuyện gì" cô chẵng thèm nhận cái chức dạnh vợ của Chụ tịch Hà, Hà thiếu phu nhân
Đầu dây bên kia tiếp tục nói "Thưa thiếu phu nhân, hiện tại chủ tịch đang được cấp cứu tại bệnh viện Hoa Dương, xin hỏi cô có..."
Lời của cô gái kia còn chưa nói xong thì cô đã tắt máy. Hà Thiên Hạo đang cấp cứu tại bệnh viện Hoa Dương, mấy câu nói cứ quay quanh trong đầu cô. Cô vội vàng không kịp thay đồ đã chạy ra ngoài.
Nghe xong câu này cả cơ thể cô như muốn mềm nhũn, vậy là từ nay cô sẽ không thể gặp anh nữa. Phải tùy theo duyên phận, hai chân cô ngã quỵ xuống đất. Nước mắt cô từ từ tuôn ra
Mẹ cô cuối xuống lau nước mắt cho cô "Con gái à, từ nay con đã tự do rồi. Hàn Gia đã giải trừ hôn ước, sẽ không còn ai dám bắt con gái của mẹ đi nữa. Con chỉ mới 16 tuổi đã bị bắt phải rời xa gia đình. Mẹ xin lỗi vì không thể bảo vệ được cho con, nhưng từ nay mẹ sẽ không để cho ai bắt con đi nữa"
Giọng cô yếu ớt thốt ra từng chữ "Vậy là con và Lục Thiên đã không còn liên quan gì... đến nhau" cô đứng dậy bước từng bước nhỏ đi lên phòng, nước mắt cô vẫn cứ rơi mãi "Con mất anh ấy rồi, mất tất cả rồi, không còn gì nữa"
Ông bà đau đớn nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình, lòng bà đau như cắt, bà mệt mỏi dựa vào người ông cùng nhau nhìn đứa con gái chưa trưởng thành của họ đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Rồi sau này liệu rằng cô còn dám yêu ai nữa không. Có ai thật lòng yêu cô hơn Lục Thiên, chắc chẵng có ai.
Hoàng Hàn
Nguyệt Nhi dầm mưa suốt một đêm cuối cùng cũng trở về nhà, cả đêm hôm qua cô khiến ông bà Hàn lo lắng không thôi, sợ rằng đứa con gái tội nghiệp của họ lại thêm một lần nữa biến mất. Cô không thèm nói một lời nào mà đã đi lên phòng
Cô núp một góc trong căn phòng u tối chẵng có một chút hơi ấm nào. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chợt tiếng điện thoại vang lên. Cô nhấc điện thoại lên nghe máy
"Xin hỏi cô có phải là vợ của Chủ tịch Hà không ạ?"
"Có chuyện gì" cô chẵng thèm nhận cái chức dạnh vợ của Chụ tịch Hà, Hà thiếu phu nhân
Đầu dây bên kia tiếp tục nói "Thưa thiếu phu nhân, hiện tại chủ tịch đang được cấp cứu tại bệnh viện Hoa Dương, xin hỏi cô có..."
Lời của cô gái kia còn chưa nói xong thì cô đã tắt máy. Hà Thiên Hạo đang cấp cứu tại bệnh viện Hoa Dương, mấy câu nói cứ quay quanh trong đầu cô. Cô vội vàng không kịp thay đồ đã chạy ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook