Ác Ma Chiếm Hữu
-
Chương 20-1: Hương vị tuyệt vời (1)
"Anh đang đe dọa tôi?"
Châu Khả Ly điên loạn đưa tay chỉ vào mặt cô, đôi mắt sưng húp của cô dần trở nên mơ hồ. Cô bật cười cùng nỗi đau tan tát trong tim, tất cả lòng tin của cô đều bị hắn nuốt chửng.
Cảm thấy người con gái trước mặt dần mất đi kiểm soát nên hắn cũng có chút đề phòng lùi về sau:"Chẳng phải tất cả tôi đều bảo toàn cho cô sao?."
Đúng vậy, Hứa Nhất Chính chưa một lần làm ô nhục thân thể Châu Khả Ly, quan hệ giữa hắn và cô vô cùng trong sáng. Nắm tay thì có vài lần còn hôn hít, ôm ấp... Chưa từng xảy ra.
Châu Khả Ly chịu đựng tất cả, cô vẫn luôn đánh lừa bản thân mình rằng hắn là một người đàn ông nghiêm túc, bảo thủ. Đến khi tất cả được phơi bày trước mắt, cô vẫn đinh ninh tin tưởng ở hắn. Rồi tất cả những thứ đó, cô đánh đổi được điều gì? Bị ruồng bỏ, bị lợi dụng?
Hứa Nhất Chính lùa tay vào mớ tóc rối, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài chấm mắt ra sau:"Tránh xa Âu Tuệ Nhi của tôi ra."
Để lại một lời cảnh cáo dành cho Khả Ly, hắn bạc tình lạnh lùng rời khỏi. Hai tay đút vào túi quần, hắn bực bội tháo luôn chiếc cà vạt trên cổ, Nhất Chính cởi hai chiếc cúc áo trên để lộ phần ức cứng cáp, đầy đặn. Mở cửa bước vào Dora, khuôn mặt Hứa Nhất Chính lập tức thay đổi tựa như đeo lên một chiếc mặt nạ khác.
"Sao rồi?."
Nụ cười ẩn hiện trên khóe môi tô điểm cho khuôn mặt sắc sảo của hắn, bàn tay thon dài to lớn vô cùng tinh tế nhẹ vuốt mái tóc Âu Tuệ Nhi. Do ăn đến mức no căng bụng, hai mắt nổi đầy đom đóm nên Âu Tuệ Nhi chỉ có thể gật đầu chứ nói không ra hơi.
"Em chọn cái này hả?."
Âu Tuệ Nhi chỉ vào tấm hình có chiếc bánh hai tầng đơn giản, chiếc bánh được trang trí bởi lớp kem phủ socola, hình cô dâu chú rể được nặn theo yêu cầu, còn xung quanh bánh được trang trí bởi những trái dâu tươi ngon lành đỏ chót. Hứa Nhất Chính cảm thấy cái bánh này quá đơn giản không hề cầu kỳ. Hai bên cãi cọ mãi cho đến khi hắn phải chịu thua cô:"Được rồi, bánh của em và tháp chảy socola của anh."
Sờ cằm, Âu Tuệ Nhi suy tư nghĩ ngợi:"Tất cả đều là socola?"
Hứa Nhất Chính gật đầu.
Âu Tuệ Nhi mỉm cười ranh mãnh, mắt cô sáng quắc:"Được, miễn có socola là duyệt hết."
Nhất Chính bật cười, nâng tay đánh nhẹ lên trán Âu Tuệ Nhi. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào khóe miệng Tuệ Nhi khiến cô chột dạ, khó chịu cúi đầu, đôi mắt đảo điên nhìn xung quanh. Bất chợt hắn lại nâng tay vuốt ve đôi gò má nhô cao hồng nhuận của Tuệ Nhi. Cảm thấy buồn buồn nhột nhột nhưng Tuệ Nhi không vội hất tay hắn ra:"Làm gì vậy?"
"Xuỵt."
Hắn đặt ngón tay giữa hai bờ môi căng mọng của Tuệ Nhi, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nụ cười mỗi lúc càng trở nên dâm đãng giữa chốn đông người. Âu Tuệ Nhi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xung quanh, thật là muốn đem cái mặt úp vô tường ngay và luôn. Mọi người che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt ngưỡng mộ không ngừng dõi theo Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính nghiêng đầu, hắn cúi đầu khom lưng, hơi thở nóng rực hé mở nơi môi phả vào mặt Tuệ Nhi khiến trái tim cô nhảy dựng lên, đôi má phớt hồng đang dần đỏ và cái màu sắc đó lan tỏa đến tận mang tai cô.
Hứa Nhất Chính từ tốn, ôn nhu đặt xuống môi Âu Tuệ Nhi một nụ hôn ngọt ngào, mùi hương thanh mát nơi miệng hắn hòa quyện cùng vị ngọt của socola nơi cô tạo nên cảm giác mê man không còn đường thoát thân. Bị kéo vào nụ hôn triền miên gợi tình, hơi thở Tuệ Nhi trở nên gấp rút, đứt quãng, cô định nhắm hai mắt lại và tận hưởng... Thế nhưng Tuệ Nhi đã vội nhận ra nơi đây quả thật là chốn công cộng. Sao có thể thản nhiên hôn hít như vậy? Cô hơi cựa quậy cố đẩy hắn ra.
Chiếc lưỡi ma quái ươn ướt của hắn đang say sưa, mải mê cướp vị ngọt trong khoang miệng Âu Tuệ Nhi thì bị cô bất ngờ đẩy ra. Luyến tiếc phải rời khỏi đôi môi mềm mại đó, Hứa Nhất Chính mỉm cười quái ác:"Em với socola. Thật là một sự kết hợp tuyệt vời!"
Đôi mắt Hứa Nhất Chính lóe sáng lên tia âm mưu nào đó không ngừng đốt cháy tâm can Âu Tuệ Nhi, ý hắn nói đến là gì? Sao Âu Tuệ Nhi nghe xong cả người rùng mình? Rõ ràng lời hắn nói không phải khen ngợi đâu, mà những từ ngữ ấy nhằm hướng đến mục tiêu xấu xa bí ẩn nào khác.
"Ý anh là gì?."
Nụ cười của Hứa Nhất Chính rực rỡ như ánh sáng mặt trời, ánh mắt hắn sắc lạnh chiếu đến từng người trong phòng chỉ riêng Âu Tuệ Nhi thì không. Lúc nào đối diện với cô hắn cũng chỉ dùng ánh mắt ấm áp nhất, nhưng Tuệ Nhi lại không hề nhận thấy điều đó. Đối với cô, cái nhìn của Nhất Chính tượng trưng cho sự quan sát của ác ma, hắn chỉ có chiếm hữu và bạo lực thôi.
Hứa Nhất Chính ngoắc tay bảo cô chủ cửa hàng đến.
"Quý khách có điều gì căn dặn."
"Tôi muốn mua mười hộp socola đặc loại thượng hạng, đừng để lạnh."
Cô chủ cửa hàng nghe xong liền vâng dạ, mâu quang chuyển đến Tuệ Nhi vô cùng mờ ám.
Âu Tuệ Nhi không hiểu, cô đứng nép vào lồng ngực Hứa Nhất Chính thở hắt ra vài hơi, hắn ôm lấy cô, vòng tay thật chặt khiến cô khó chịu vùng vẫy. Cô cứ không ngoan ngoãn đứng yên làm hắn hơi gắt gỏng thì thầm nho nhỏ bên tai cô:"Em còn vùng vẫy một lần nữa đi. Âu Tuệ Nhi à, tôi thề sẽ xé nát quần áo em và ăn em tại nơi này đấy!"
Châu Khả Ly điên loạn đưa tay chỉ vào mặt cô, đôi mắt sưng húp của cô dần trở nên mơ hồ. Cô bật cười cùng nỗi đau tan tát trong tim, tất cả lòng tin của cô đều bị hắn nuốt chửng.
Cảm thấy người con gái trước mặt dần mất đi kiểm soát nên hắn cũng có chút đề phòng lùi về sau:"Chẳng phải tất cả tôi đều bảo toàn cho cô sao?."
Đúng vậy, Hứa Nhất Chính chưa một lần làm ô nhục thân thể Châu Khả Ly, quan hệ giữa hắn và cô vô cùng trong sáng. Nắm tay thì có vài lần còn hôn hít, ôm ấp... Chưa từng xảy ra.
Châu Khả Ly chịu đựng tất cả, cô vẫn luôn đánh lừa bản thân mình rằng hắn là một người đàn ông nghiêm túc, bảo thủ. Đến khi tất cả được phơi bày trước mắt, cô vẫn đinh ninh tin tưởng ở hắn. Rồi tất cả những thứ đó, cô đánh đổi được điều gì? Bị ruồng bỏ, bị lợi dụng?
Hứa Nhất Chính lùa tay vào mớ tóc rối, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài chấm mắt ra sau:"Tránh xa Âu Tuệ Nhi của tôi ra."
Để lại một lời cảnh cáo dành cho Khả Ly, hắn bạc tình lạnh lùng rời khỏi. Hai tay đút vào túi quần, hắn bực bội tháo luôn chiếc cà vạt trên cổ, Nhất Chính cởi hai chiếc cúc áo trên để lộ phần ức cứng cáp, đầy đặn. Mở cửa bước vào Dora, khuôn mặt Hứa Nhất Chính lập tức thay đổi tựa như đeo lên một chiếc mặt nạ khác.
"Sao rồi?."
Nụ cười ẩn hiện trên khóe môi tô điểm cho khuôn mặt sắc sảo của hắn, bàn tay thon dài to lớn vô cùng tinh tế nhẹ vuốt mái tóc Âu Tuệ Nhi. Do ăn đến mức no căng bụng, hai mắt nổi đầy đom đóm nên Âu Tuệ Nhi chỉ có thể gật đầu chứ nói không ra hơi.
"Em chọn cái này hả?."
Âu Tuệ Nhi chỉ vào tấm hình có chiếc bánh hai tầng đơn giản, chiếc bánh được trang trí bởi lớp kem phủ socola, hình cô dâu chú rể được nặn theo yêu cầu, còn xung quanh bánh được trang trí bởi những trái dâu tươi ngon lành đỏ chót. Hứa Nhất Chính cảm thấy cái bánh này quá đơn giản không hề cầu kỳ. Hai bên cãi cọ mãi cho đến khi hắn phải chịu thua cô:"Được rồi, bánh của em và tháp chảy socola của anh."
Sờ cằm, Âu Tuệ Nhi suy tư nghĩ ngợi:"Tất cả đều là socola?"
Hứa Nhất Chính gật đầu.
Âu Tuệ Nhi mỉm cười ranh mãnh, mắt cô sáng quắc:"Được, miễn có socola là duyệt hết."
Nhất Chính bật cười, nâng tay đánh nhẹ lên trán Âu Tuệ Nhi. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào khóe miệng Tuệ Nhi khiến cô chột dạ, khó chịu cúi đầu, đôi mắt đảo điên nhìn xung quanh. Bất chợt hắn lại nâng tay vuốt ve đôi gò má nhô cao hồng nhuận của Tuệ Nhi. Cảm thấy buồn buồn nhột nhột nhưng Tuệ Nhi không vội hất tay hắn ra:"Làm gì vậy?"
"Xuỵt."
Hắn đặt ngón tay giữa hai bờ môi căng mọng của Tuệ Nhi, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nụ cười mỗi lúc càng trở nên dâm đãng giữa chốn đông người. Âu Tuệ Nhi ngượng ngùng đưa mắt nhìn xung quanh, thật là muốn đem cái mặt úp vô tường ngay và luôn. Mọi người che miệng cười tủm tỉm, ánh mắt ngưỡng mộ không ngừng dõi theo Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính nghiêng đầu, hắn cúi đầu khom lưng, hơi thở nóng rực hé mở nơi môi phả vào mặt Tuệ Nhi khiến trái tim cô nhảy dựng lên, đôi má phớt hồng đang dần đỏ và cái màu sắc đó lan tỏa đến tận mang tai cô.
Hứa Nhất Chính từ tốn, ôn nhu đặt xuống môi Âu Tuệ Nhi một nụ hôn ngọt ngào, mùi hương thanh mát nơi miệng hắn hòa quyện cùng vị ngọt của socola nơi cô tạo nên cảm giác mê man không còn đường thoát thân. Bị kéo vào nụ hôn triền miên gợi tình, hơi thở Tuệ Nhi trở nên gấp rút, đứt quãng, cô định nhắm hai mắt lại và tận hưởng... Thế nhưng Tuệ Nhi đã vội nhận ra nơi đây quả thật là chốn công cộng. Sao có thể thản nhiên hôn hít như vậy? Cô hơi cựa quậy cố đẩy hắn ra.
Chiếc lưỡi ma quái ươn ướt của hắn đang say sưa, mải mê cướp vị ngọt trong khoang miệng Âu Tuệ Nhi thì bị cô bất ngờ đẩy ra. Luyến tiếc phải rời khỏi đôi môi mềm mại đó, Hứa Nhất Chính mỉm cười quái ác:"Em với socola. Thật là một sự kết hợp tuyệt vời!"
Đôi mắt Hứa Nhất Chính lóe sáng lên tia âm mưu nào đó không ngừng đốt cháy tâm can Âu Tuệ Nhi, ý hắn nói đến là gì? Sao Âu Tuệ Nhi nghe xong cả người rùng mình? Rõ ràng lời hắn nói không phải khen ngợi đâu, mà những từ ngữ ấy nhằm hướng đến mục tiêu xấu xa bí ẩn nào khác.
"Ý anh là gì?."
Nụ cười của Hứa Nhất Chính rực rỡ như ánh sáng mặt trời, ánh mắt hắn sắc lạnh chiếu đến từng người trong phòng chỉ riêng Âu Tuệ Nhi thì không. Lúc nào đối diện với cô hắn cũng chỉ dùng ánh mắt ấm áp nhất, nhưng Tuệ Nhi lại không hề nhận thấy điều đó. Đối với cô, cái nhìn của Nhất Chính tượng trưng cho sự quan sát của ác ma, hắn chỉ có chiếm hữu và bạo lực thôi.
Hứa Nhất Chính ngoắc tay bảo cô chủ cửa hàng đến.
"Quý khách có điều gì căn dặn."
"Tôi muốn mua mười hộp socola đặc loại thượng hạng, đừng để lạnh."
Cô chủ cửa hàng nghe xong liền vâng dạ, mâu quang chuyển đến Tuệ Nhi vô cùng mờ ám.
Âu Tuệ Nhi không hiểu, cô đứng nép vào lồng ngực Hứa Nhất Chính thở hắt ra vài hơi, hắn ôm lấy cô, vòng tay thật chặt khiến cô khó chịu vùng vẫy. Cô cứ không ngoan ngoãn đứng yên làm hắn hơi gắt gỏng thì thầm nho nhỏ bên tai cô:"Em còn vùng vẫy một lần nữa đi. Âu Tuệ Nhi à, tôi thề sẽ xé nát quần áo em và ăn em tại nơi này đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook