Ác Long Cùng Công Chúa
-
Chương 9
Tiểu Vương tử cảm thấy thực ủy khuất.
Làm sao cảm giác mình vừa dậy, trời đều thay đổi.
Tiểu Vương tử vốn chỉ muốn đem bằng hữu nhân loại của mình giới thiệu cho Ác Long tiên sinh, nhưng Kỵ Sĩ tiên sinh này đến làm khách trong không những vô lễ với Ác Long tiên sinh, buông lời nói muốn cứu vớt cậu, kỳ thật lại đem mình cùng Ác Long tiên sinh tách ra.
Ta mới không cùng ba ba tách ra đâu. Tiểu Vương tử trước khi ngủ nghĩ, Ác Long tiên sinh nhất định đem Kỵ Sĩ tiên sinh đánh chạy.
Nhưng ai biết, Kỵ Sĩ tiên sinh không những không bị Ác Long tiên sinh đánh chạy, còn không biết dùng phương pháp gì thuyết phục Ác Long tiên sinh, đem cậu mang về vương quốc Barabara.
Vừa ra cửa phòng nhìn thấy hành lý đã đóng gói xong, tiểu Vương tử tức giận đến nhanh khóc.
Cậu quả thực khóc, còn không tiếc sử dụng tuyệt chiêu khi còn bé, ôm đuôi Ác Long tiên sinh lăn lộn làm nũng. Nhưng thái độ hôm nay của Ác Long tiên sinh rất khác thường, không bởi vì nước mắt của tiểu Vương tử mà nhẹ dạ, thậm chí còn cố ý mặc kệ cậu, thẳng lưng đi vào bên trong phòng.
Tiểu Vương tử chỉ có thể nằm trên sàn nhà thở phì phò trừng Kỵ Sĩ tiên sinh đang ăn rất vui vẻ kia.
Cậu thực sự chán ghét tên Kỵ Sĩ tiên sinh này.
Ác Long tiên sinh bước nhanh vào trong nhà, dùng sức đóng cửa phòng.
Sau đó ô một tiếng bổ nhào lên giường.
Trời mới biết, hắn vừa mới nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam kia rưng rưng, chính là càng muốn ôm lấy tiểu công chúa của mình, hôn nhẹ mái tóc vàng óng ả xinh đẹp của cậu.
Nhưng hắn biết, một khi mình ôm tiểu Vương tử, bản thân sẽ không cho cậu rời khỏi.
Mà làm như vậy, sẽ cướp đoạt mạng sống tiểu Vương tử.
Bộ dáng tiểu Vương tử vừa nãy ôm lấy đuôi hắn làm nũng, làm cho hắn nhớ lại rất nhiều đoạn ký ức ngắn với tiểu Vương tử: Tiểu Vương tử không muốn mặc quần len, tiểu Vương tử không thích ăn rau dưa, tiểu Vương tử buổi tối sợ muốn hắn ngủ chung…
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Ác Long tiên sinh lại chảy ra nước mắt.
Hắn ô một tiếng, đem đầu của mình vùi vào trong gối.
Kỵ Sĩ tiên sinh mấy ngày này hôm nay là ngày ăn no nhất, mang bội khiếm, vác trên lưng hành lý của tiểu Vương tử: “Chúng ta nên xuất phát, thái tử điện hạ.”
Tiểu Vương tử quyến luyến không ngừng nhìn chằm chằm về cửa phòng Ác Long tiên sinh, cậu hy vọng ba ba có thể lao ra, nói cho cậu biết hắn hối hận quyết định của mình, nếu như Ác Long tiên sinh chịu hôn nhẹ cậu xin lỗi, cậu sẽ tha thứ cho Ác Long tiên sinh.
Nhưng chờ cậu đi ra cửa lớn, Ác Long tiên sinh đều chưa từng xuất hiện.
Làm sao cảm giác mình vừa dậy, trời đều thay đổi.
Tiểu Vương tử vốn chỉ muốn đem bằng hữu nhân loại của mình giới thiệu cho Ác Long tiên sinh, nhưng Kỵ Sĩ tiên sinh này đến làm khách trong không những vô lễ với Ác Long tiên sinh, buông lời nói muốn cứu vớt cậu, kỳ thật lại đem mình cùng Ác Long tiên sinh tách ra.
Ta mới không cùng ba ba tách ra đâu. Tiểu Vương tử trước khi ngủ nghĩ, Ác Long tiên sinh nhất định đem Kỵ Sĩ tiên sinh đánh chạy.
Nhưng ai biết, Kỵ Sĩ tiên sinh không những không bị Ác Long tiên sinh đánh chạy, còn không biết dùng phương pháp gì thuyết phục Ác Long tiên sinh, đem cậu mang về vương quốc Barabara.
Vừa ra cửa phòng nhìn thấy hành lý đã đóng gói xong, tiểu Vương tử tức giận đến nhanh khóc.
Cậu quả thực khóc, còn không tiếc sử dụng tuyệt chiêu khi còn bé, ôm đuôi Ác Long tiên sinh lăn lộn làm nũng. Nhưng thái độ hôm nay của Ác Long tiên sinh rất khác thường, không bởi vì nước mắt của tiểu Vương tử mà nhẹ dạ, thậm chí còn cố ý mặc kệ cậu, thẳng lưng đi vào bên trong phòng.
Tiểu Vương tử chỉ có thể nằm trên sàn nhà thở phì phò trừng Kỵ Sĩ tiên sinh đang ăn rất vui vẻ kia.
Cậu thực sự chán ghét tên Kỵ Sĩ tiên sinh này.
Ác Long tiên sinh bước nhanh vào trong nhà, dùng sức đóng cửa phòng.
Sau đó ô một tiếng bổ nhào lên giường.
Trời mới biết, hắn vừa mới nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam kia rưng rưng, chính là càng muốn ôm lấy tiểu công chúa của mình, hôn nhẹ mái tóc vàng óng ả xinh đẹp của cậu.
Nhưng hắn biết, một khi mình ôm tiểu Vương tử, bản thân sẽ không cho cậu rời khỏi.
Mà làm như vậy, sẽ cướp đoạt mạng sống tiểu Vương tử.
Bộ dáng tiểu Vương tử vừa nãy ôm lấy đuôi hắn làm nũng, làm cho hắn nhớ lại rất nhiều đoạn ký ức ngắn với tiểu Vương tử: Tiểu Vương tử không muốn mặc quần len, tiểu Vương tử không thích ăn rau dưa, tiểu Vương tử buổi tối sợ muốn hắn ngủ chung…
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Ác Long tiên sinh lại chảy ra nước mắt.
Hắn ô một tiếng, đem đầu của mình vùi vào trong gối.
Kỵ Sĩ tiên sinh mấy ngày này hôm nay là ngày ăn no nhất, mang bội khiếm, vác trên lưng hành lý của tiểu Vương tử: “Chúng ta nên xuất phát, thái tử điện hạ.”
Tiểu Vương tử quyến luyến không ngừng nhìn chằm chằm về cửa phòng Ác Long tiên sinh, cậu hy vọng ba ba có thể lao ra, nói cho cậu biết hắn hối hận quyết định của mình, nếu như Ác Long tiên sinh chịu hôn nhẹ cậu xin lỗi, cậu sẽ tha thứ cho Ác Long tiên sinh.
Nhưng chờ cậu đi ra cửa lớn, Ác Long tiên sinh đều chưa từng xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook