Ác Linh Quốc Gia II
-
Quyển 1 - Chương 105: Manocanh ở trung tâm thương mại
Dịch: Hàn Phong Vũ
"Chúng ta được cứu rồi!"
Phương Sơn ngắt điện thoại của Hạ Thiên Kỳ, sau đó quay về phía mấy người Uông Sơ mặt xám như tro tàn nói.
"Ai sẽ tới cứu chúng ta?"
Uông Sơ nghe xong có chút không quá tin tưởng hỏi, trên mặt mấy người lúc này cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Vốn là mấy người bọn họ ôm tư tưởng chờ kẻ mạnh hơn cứu viện, sau đó hỗ trợ tham chiến, thế nhưng lại không có một giám đốc cấp cao nào dành cho bọn họ một câu trả lời xác thực, đang trong thời gian mấy người bọn hắn muốn rời đi, Diệp Dương của quảng trường Thông Châu lại đột nhiên chạy tới.
Diệp Dương được công nhận là mạnh nhất ngoại vực, hắn có thể đến đây tự nhiên là khiến đám người Uông Sơ vốn định chạy trốn lòng tin đại chấn, thế là lập tức theo Diệp Dương đến nơi này, định giúp đỡ Diệp Dương giết con quỷ vương này.
Nhưng không đợi bọn họ nhúng tay vào, lập tức có một người bị quỷ vương phân thân trong đó tập kích, nhanh chóng chết thảm, còn Diệp Dương thì bị quỷ vương cuốn đi, từ tầng dưới liên tục kịch chiến tới tầng trên.
Bọn họ cũng một đường đi lên đuổi theo, dù thực lực của bọn họ không bằng quỷ vương, nhưng nếu thi triển chú pháp cấm kỵ, năng lực thiên phú, ít nhiều gì vẫn có thể gây cho quỷ vương chút phiền toái.
Thế nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, chờ sau khi bọn họ lên tới tầng sáu, lại phát hiện không cách nào tiếp tục lên nữa, không những vậy mà cả thang lầu đi xuống cũng biến mất.
Bọn họ cứ như vậy bị vây ở tầng sáu, trong quá trình phân thân quỷ vương kia lại xuất hiện vài lần, mỗi lần xuất hiện đều giết chết một người không có dấu hiệu nào.
Bọn họ ban đầu vốn có mười người, lúc này chỉ còn lại bốn người.
Đồng thời gay go không chỉ là con phân thân quỷ vương kia bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đánh lén, ngay mới vừa rồi, bọn họ hoảng sợ phát hiện, sức mạnh vậy mà rơi xuống lại càng rơi xuống nữa, trực tiếp từ cấp giám đốc tụt xuống cấp quản lý cấp cao, thậm chí là quản lý.
Hiện tại đừng nói là phòng bị phân thân quỷ vương kia, cho dù phân thân quỷ vương kia không xuất hiện đánh lén bọn họ, bọn họ tuyệt đối cũng không có đường sống.
Mà đang lúc bọn hắn không còn hy vọng, cảm thấy từng người một sẽ bị con phân thân quỷ vương kia giết chết, Hạ Thiên Kỳ lại gọi điện thoại tới cho Phương Sơn giống như mưa tới đúng lúc vậy.
"Lãnh đạo của tôi."
Trước đó Phương sơn vẫn luôn chưa từng nói rõ ý đồ thật sự của mình với đám người Uông Sơ, dù sao Hạ Thiên Kỳ sẽ đích thân đến đây, hắn cũng không cần phải nói thâm cái gì nữa.
"Đã đến lúc này rồi, anh còn có tâm trí đi nói đùa! Ai!"
Nghe Phương Sơn nói như vậy, trong mắt Triệu Thần lóe ra tia lửa hy vọng, trong nháy mắt lại bị dập tắt.
Bởi vì bọn họ đều là ngoại vực, đều bị tam đại Minh Phủ vứt bỏ, nơi nào có giám đốc cấp cao trên đầu giám đốc của nội vực cho một chỗ dựa chứ.
"Tôi nói đùa với các người làm gì, anh ta thật sự là lãnh đạo của tôi, thực lực mạnh vô cùng, một hồi nữa các người sẽ biết."
Ba người Uông Sơ, Triệu Thần và Thường Ân Long đều nửa tin nửa ngờ, có điều bọn họ trái lại cũng thật sự hy vọng Phương sơn không có đùa giỡn với bọn họ, bởi vì nói như vậy ít nhất bọn họ vẫn còn có một con đường sống, mà không giống như bây giờ, hoàn toàn không có đến một con đường sống.
"Nói thật, chúng ta không nên đến đây góp vui thêm cái náo nhiệt này, con quỷ vương kia đến cả giám đốc cấp cao cũng không đối phó được, chúng ta đơn giản là tự tìm đường chết!"
Thường Ân Long hối hận không thôi, cũng không nên vì sợ mất đi quảng trường mà chạy đến bên này ôm đồm, dù sao xem như quảng trường có khá hơn nữa, thì xem như hắn có thể giành được cái lợi ích gì đây, một khi mất đi cái mạng nhỏ, vậy thì giành được mấy thứ này có ý nghĩa gì?
"Hiện tại xem như có hối hận cũng đã chậm, nói lời nào bổ ích một chút còn hơn."
Triệu Thần thở dài, cũng không muốn nghe Thường Ân Long than phiền cái gì nữa.
Tầng sáu của trung tâm thương mại này toàn bộ đều bán quần áo, có thể nói là một giá áo nói liền một giá áo, ngoại trứ có mấy cái phòng thay đồ và vài dãy ghế sopha nhỏ có thể ngồi nghỉ chân một chút ra, liếc nhìn lại toàn bộ đều là quần áo nữ các loại.
Đổi thành thường ngày, bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy hoảng sợ với trung tâm mua sắm, cho dù là như bây giờ cũng vậy, hơn nửa đêm ở lại trong trung tâm mua sắm tĩnh mịch như tờ, cũng không có người nào sẽ sởn tóc gáy.
Dù sao thực lực của bọn họ đều bày ở nơi này, mấy tên nhóc con giả thần giả quỷ bọn họ mới sẽ không sợ.
Thế nhưng sau khi thực lực chuyển mình xuống đến quản lý, có thể nói bọn họ đã hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ, lại ở trong khu trung tâm mua sắm u ám như vậy, tự nhiên tự nhiên sẽ sợ hãi dâng lên.
"Này, các người có nghe tiếng tiếng "loạt soạt" vừa rồi không?"
Mấy người vừa mới rơi vào trầm lặng, Thường Ân Long lại đột nhiên nói một câu.
"Cái âm thanh "loạt soạt" gì?"
"Giống như là âm thanh có người đang thay quần áo! Vừa vồi các người có nghe được không?"
Lấy tư cách những người lão luyện trước kia thường xuyên tham gia sự kiện, loại tình huống này mỗi người đều không quen thể quen thuộc hơn nữa, cho nên mấy người sắc mặt đều tức khắc trở nên trắng bệch vài phần.
"Chúng ta qua bên kia đi, không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nói không chừng chính là quỷ vương phân thân gây ra."
Có thể nói có rất ít quỷ vật vừa lên đến nơi đã giết chết người, phần lớn đều bày ra trò đùa quái gở trêu chọc một hồi, sáu đó mới bắt đầu giết người.
Trong Minh Phủ cũng có tồn tại một số lời đồn liên quan đến cách làm dư thừa này của quỷ vật, nói rằng một số tâm tư sợ hãi do nhân loại sinh ra, hoảng loạn, tuyệt vọng, phẫn nộ... vân... vân..., với quỷ vật là xa xỉ phẩm cực lớn.
Cho nên trong tình huống bình thường, quỷ vật sẽ xuất hiện giết chết trong lúc con người tuyệt vọng nhất.
Dĩ nhiên, cũng có một lời đồn khác, nói cái này thuộc về khúc nhạc dạo đầu trước khi quỷ vật giết người, nếu bọn chúng không làm như vậy thì sẽ không giết người.
Nhưng mà so với cách kiến giải sau, độ tin cậy của cái đầu tiên lại đáng tin hơn một chút.
Dù sao khi bọn họ vừa mới tới trung tâm thương mại này, quỷ vương lại đột nhiên xuất hiện tập kích Diệp Dương, trước đó vốn dĩ cũng không có bất kỳ dấu hiệu xuất hiện nào.
Có điều tư duy của quỷ vật rốt cuộc vẫn không giống với nhân loại, nên quỷ vật làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, bọn họ không cách nào biết được, cũng lười biết, vì điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì có thể thay đổi tình hình trước mặt bọn họ lúc này.
Bốn người bước nhanh đến bên kia, nhưng vào lúc này, một loạt manocanh mặc quần áo lại nghiêng từ một bên trở lại.
Cũng may, tuy thực lực bọn họ bị áp chế rất nhiều, thế nhưng còn có một phần khả năng, cho nên cũng kịp thời phản ứng kịp, hữu kinh vô hiểm tránh được.
Sau khi trải qua lần kinh sợ này, bọn họ càng không dám ở lại lâu hơn, liều mạng bỏ chạy đến phương hướng tránh xa mấy con manocanh mặc quần áo này, nhưng không kịp chờ bọn họ đi ra ngoài mấy bước, lại nhìn thấy rất nhiều manocanh mắc quần áo đồng loạt ngã về phía bọn họ.
Vì số lượng quá nhiều, bọn họ thậm chí không cách nào tránh né, ngay cả tiếng hô sợ hãi cũng bị đám manocanh mặc quần áo này đồng loạt chôn xuống phía dưới.
Trong quá trình lại nghe Thường Ân Long tràn đầy hoảng sợ hỏi mấy người:
"Ai trong các người đè trên người tôi?"
Mấy người Phương Sơn nghe xong đều vội vàng nhảy dựng lên trên mặt đất, sau khi ba người đứng lên nhìn nhau một cái, hiển nhiên, không phải bọn họ đè Thường Ân Long.
Thường Ân Long thử đẩy một cái, thế nhưng thứ đè trên người hắn lại trở nên nặng hơn.
"Có thể... Có thể là con quỷ vật kia đè trên người anh!"
Triệu Thần kêu to nhắc nhở Thường Ân Long, thế nhưng bên kia hắn vừa dứt lời, lại nghe Thường Ân Long phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Một tiếng hét thảm này của hắn khiến cả ba người bốn đã là chim sợ cành cong trở nên càng thêm hoảng lên, mỗi người đều liều mạng tận lực cố gắng chạy đi cách ra vị trí mấy con manocanh mặc quần áo mẫu này.
Nhưng vào lúc này, lại nghe từng tiếng nứt vang lên bắt đầu vọng tới liên tục trên khắp tầng sáu này, Phương Sơn nhìn thoáng qua bên cạnh một cái, nhất thời sợ đến mức đầu hắn ong một tiếng, lại thấy mấy con manocanh giả người vốn chỉ có nửa người trên, không có cánh tay, lúc này thân thể và cánh tay đều mọc ra, từng đám đang lắc lắc đầu, đuổi theo bọn họ từ bốn phương tám hướng.
"Chúng ta được cứu rồi!"
Phương Sơn ngắt điện thoại của Hạ Thiên Kỳ, sau đó quay về phía mấy người Uông Sơ mặt xám như tro tàn nói.
"Ai sẽ tới cứu chúng ta?"
Uông Sơ nghe xong có chút không quá tin tưởng hỏi, trên mặt mấy người lúc này cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Vốn là mấy người bọn họ ôm tư tưởng chờ kẻ mạnh hơn cứu viện, sau đó hỗ trợ tham chiến, thế nhưng lại không có một giám đốc cấp cao nào dành cho bọn họ một câu trả lời xác thực, đang trong thời gian mấy người bọn hắn muốn rời đi, Diệp Dương của quảng trường Thông Châu lại đột nhiên chạy tới.
Diệp Dương được công nhận là mạnh nhất ngoại vực, hắn có thể đến đây tự nhiên là khiến đám người Uông Sơ vốn định chạy trốn lòng tin đại chấn, thế là lập tức theo Diệp Dương đến nơi này, định giúp đỡ Diệp Dương giết con quỷ vương này.
Nhưng không đợi bọn họ nhúng tay vào, lập tức có một người bị quỷ vương phân thân trong đó tập kích, nhanh chóng chết thảm, còn Diệp Dương thì bị quỷ vương cuốn đi, từ tầng dưới liên tục kịch chiến tới tầng trên.
Bọn họ cũng một đường đi lên đuổi theo, dù thực lực của bọn họ không bằng quỷ vương, nhưng nếu thi triển chú pháp cấm kỵ, năng lực thiên phú, ít nhiều gì vẫn có thể gây cho quỷ vương chút phiền toái.
Thế nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, chờ sau khi bọn họ lên tới tầng sáu, lại phát hiện không cách nào tiếp tục lên nữa, không những vậy mà cả thang lầu đi xuống cũng biến mất.
Bọn họ cứ như vậy bị vây ở tầng sáu, trong quá trình phân thân quỷ vương kia lại xuất hiện vài lần, mỗi lần xuất hiện đều giết chết một người không có dấu hiệu nào.
Bọn họ ban đầu vốn có mười người, lúc này chỉ còn lại bốn người.
Đồng thời gay go không chỉ là con phân thân quỷ vương kia bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đánh lén, ngay mới vừa rồi, bọn họ hoảng sợ phát hiện, sức mạnh vậy mà rơi xuống lại càng rơi xuống nữa, trực tiếp từ cấp giám đốc tụt xuống cấp quản lý cấp cao, thậm chí là quản lý.
Hiện tại đừng nói là phòng bị phân thân quỷ vương kia, cho dù phân thân quỷ vương kia không xuất hiện đánh lén bọn họ, bọn họ tuyệt đối cũng không có đường sống.
Mà đang lúc bọn hắn không còn hy vọng, cảm thấy từng người một sẽ bị con phân thân quỷ vương kia giết chết, Hạ Thiên Kỳ lại gọi điện thoại tới cho Phương Sơn giống như mưa tới đúng lúc vậy.
"Lãnh đạo của tôi."
Trước đó Phương sơn vẫn luôn chưa từng nói rõ ý đồ thật sự của mình với đám người Uông Sơ, dù sao Hạ Thiên Kỳ sẽ đích thân đến đây, hắn cũng không cần phải nói thâm cái gì nữa.
"Đã đến lúc này rồi, anh còn có tâm trí đi nói đùa! Ai!"
Nghe Phương Sơn nói như vậy, trong mắt Triệu Thần lóe ra tia lửa hy vọng, trong nháy mắt lại bị dập tắt.
Bởi vì bọn họ đều là ngoại vực, đều bị tam đại Minh Phủ vứt bỏ, nơi nào có giám đốc cấp cao trên đầu giám đốc của nội vực cho một chỗ dựa chứ.
"Tôi nói đùa với các người làm gì, anh ta thật sự là lãnh đạo của tôi, thực lực mạnh vô cùng, một hồi nữa các người sẽ biết."
Ba người Uông Sơ, Triệu Thần và Thường Ân Long đều nửa tin nửa ngờ, có điều bọn họ trái lại cũng thật sự hy vọng Phương sơn không có đùa giỡn với bọn họ, bởi vì nói như vậy ít nhất bọn họ vẫn còn có một con đường sống, mà không giống như bây giờ, hoàn toàn không có đến một con đường sống.
"Nói thật, chúng ta không nên đến đây góp vui thêm cái náo nhiệt này, con quỷ vương kia đến cả giám đốc cấp cao cũng không đối phó được, chúng ta đơn giản là tự tìm đường chết!"
Thường Ân Long hối hận không thôi, cũng không nên vì sợ mất đi quảng trường mà chạy đến bên này ôm đồm, dù sao xem như quảng trường có khá hơn nữa, thì xem như hắn có thể giành được cái lợi ích gì đây, một khi mất đi cái mạng nhỏ, vậy thì giành được mấy thứ này có ý nghĩa gì?
"Hiện tại xem như có hối hận cũng đã chậm, nói lời nào bổ ích một chút còn hơn."
Triệu Thần thở dài, cũng không muốn nghe Thường Ân Long than phiền cái gì nữa.
Tầng sáu của trung tâm thương mại này toàn bộ đều bán quần áo, có thể nói là một giá áo nói liền một giá áo, ngoại trứ có mấy cái phòng thay đồ và vài dãy ghế sopha nhỏ có thể ngồi nghỉ chân một chút ra, liếc nhìn lại toàn bộ đều là quần áo nữ các loại.
Đổi thành thường ngày, bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy hoảng sợ với trung tâm mua sắm, cho dù là như bây giờ cũng vậy, hơn nửa đêm ở lại trong trung tâm mua sắm tĩnh mịch như tờ, cũng không có người nào sẽ sởn tóc gáy.
Dù sao thực lực của bọn họ đều bày ở nơi này, mấy tên nhóc con giả thần giả quỷ bọn họ mới sẽ không sợ.
Thế nhưng sau khi thực lực chuyển mình xuống đến quản lý, có thể nói bọn họ đã hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ, lại ở trong khu trung tâm mua sắm u ám như vậy, tự nhiên tự nhiên sẽ sợ hãi dâng lên.
"Này, các người có nghe tiếng tiếng "loạt soạt" vừa rồi không?"
Mấy người vừa mới rơi vào trầm lặng, Thường Ân Long lại đột nhiên nói một câu.
"Cái âm thanh "loạt soạt" gì?"
"Giống như là âm thanh có người đang thay quần áo! Vừa vồi các người có nghe được không?"
Lấy tư cách những người lão luyện trước kia thường xuyên tham gia sự kiện, loại tình huống này mỗi người đều không quen thể quen thuộc hơn nữa, cho nên mấy người sắc mặt đều tức khắc trở nên trắng bệch vài phần.
"Chúng ta qua bên kia đi, không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nói không chừng chính là quỷ vương phân thân gây ra."
Có thể nói có rất ít quỷ vật vừa lên đến nơi đã giết chết người, phần lớn đều bày ra trò đùa quái gở trêu chọc một hồi, sáu đó mới bắt đầu giết người.
Trong Minh Phủ cũng có tồn tại một số lời đồn liên quan đến cách làm dư thừa này của quỷ vật, nói rằng một số tâm tư sợ hãi do nhân loại sinh ra, hoảng loạn, tuyệt vọng, phẫn nộ... vân... vân..., với quỷ vật là xa xỉ phẩm cực lớn.
Cho nên trong tình huống bình thường, quỷ vật sẽ xuất hiện giết chết trong lúc con người tuyệt vọng nhất.
Dĩ nhiên, cũng có một lời đồn khác, nói cái này thuộc về khúc nhạc dạo đầu trước khi quỷ vật giết người, nếu bọn chúng không làm như vậy thì sẽ không giết người.
Nhưng mà so với cách kiến giải sau, độ tin cậy của cái đầu tiên lại đáng tin hơn một chút.
Dù sao khi bọn họ vừa mới tới trung tâm thương mại này, quỷ vương lại đột nhiên xuất hiện tập kích Diệp Dương, trước đó vốn dĩ cũng không có bất kỳ dấu hiệu xuất hiện nào.
Có điều tư duy của quỷ vật rốt cuộc vẫn không giống với nhân loại, nên quỷ vật làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, bọn họ không cách nào biết được, cũng lười biết, vì điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì có thể thay đổi tình hình trước mặt bọn họ lúc này.
Bốn người bước nhanh đến bên kia, nhưng vào lúc này, một loạt manocanh mặc quần áo lại nghiêng từ một bên trở lại.
Cũng may, tuy thực lực bọn họ bị áp chế rất nhiều, thế nhưng còn có một phần khả năng, cho nên cũng kịp thời phản ứng kịp, hữu kinh vô hiểm tránh được.
Sau khi trải qua lần kinh sợ này, bọn họ càng không dám ở lại lâu hơn, liều mạng bỏ chạy đến phương hướng tránh xa mấy con manocanh mặc quần áo này, nhưng không kịp chờ bọn họ đi ra ngoài mấy bước, lại nhìn thấy rất nhiều manocanh mắc quần áo đồng loạt ngã về phía bọn họ.
Vì số lượng quá nhiều, bọn họ thậm chí không cách nào tránh né, ngay cả tiếng hô sợ hãi cũng bị đám manocanh mặc quần áo này đồng loạt chôn xuống phía dưới.
Trong quá trình lại nghe Thường Ân Long tràn đầy hoảng sợ hỏi mấy người:
"Ai trong các người đè trên người tôi?"
Mấy người Phương Sơn nghe xong đều vội vàng nhảy dựng lên trên mặt đất, sau khi ba người đứng lên nhìn nhau một cái, hiển nhiên, không phải bọn họ đè Thường Ân Long.
Thường Ân Long thử đẩy một cái, thế nhưng thứ đè trên người hắn lại trở nên nặng hơn.
"Có thể... Có thể là con quỷ vật kia đè trên người anh!"
Triệu Thần kêu to nhắc nhở Thường Ân Long, thế nhưng bên kia hắn vừa dứt lời, lại nghe Thường Ân Long phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Một tiếng hét thảm này của hắn khiến cả ba người bốn đã là chim sợ cành cong trở nên càng thêm hoảng lên, mỗi người đều liều mạng tận lực cố gắng chạy đi cách ra vị trí mấy con manocanh mặc quần áo mẫu này.
Nhưng vào lúc này, lại nghe từng tiếng nứt vang lên bắt đầu vọng tới liên tục trên khắp tầng sáu này, Phương Sơn nhìn thoáng qua bên cạnh một cái, nhất thời sợ đến mức đầu hắn ong một tiếng, lại thấy mấy con manocanh giả người vốn chỉ có nửa người trên, không có cánh tay, lúc này thân thể và cánh tay đều mọc ra, từng đám đang lắc lắc đầu, đuổi theo bọn họ từ bốn phương tám hướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook