Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
-
Chương 140: Cục cưng kỳ diệu mạo hiểm
Cục cưng kỳ diệu mạo hiểm
Phòng bếp thiên giới ở nơi nào? Tiểu Đức Âm tuy không biết, nhưng mà hắn biết nói hỏi đường để đi tìm mà. Lặng lẽ trốn ở góc phòng, nhìn thấy có tỳ nữ bưng chén đĩa đi ngang qua, hắn liền theo đuôi vượt lên, kéo lấy góc áo người ta.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Đức Âm giọng trẻ con non nớt, nghe theo kiến thức mà ca ca dạy cho mình, mở to hai mắt, làm ra biểu tình khiến cho người ta thích.
Quả nhiên nháy mắt đã bắt hồn tỳ nữ làm tù binh, thị nữ bị đứa trẻ xinh xắn tuyệt trần không biết từ nơi nào xuất hiện làm cho bị shock mất rồi, trong đầu trong lòng chỉ có một ý niệm:
Thật đáng yêu…
“Tỷ tỷ, phòng bếp ở nơi nào? Ca ca là người hầu trong phòng bếp, ta không tìm thấy hắn ” Tiểu Đức Âm ỏn ẻn hỏi. Vì thế, Tiểu Đức Âm dễ dàng tìm được tới phòng bếp trên Nguyệt Cung này rồi, đầu bếp ở bên trong đang vội vàng chế tạo món ngon chuẩn bị cho thọ yến của Nguyệt Hoàng, không ngờ có một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ôm lấy chân của hắn, kêu lên: “Ca ca ta đói cho chút gì ăn a ”
Ps, Long Sách dạy khi không có tiền và người nhà ở bên người thì phải làm sao bây giờ —— đương nhiên là làm nũng vòi vĩnh rồi.
Đầu bếp cúi đầu nhìn xuống, bị giết trong nháy mắt.
Vì thế món ăn ngon gì gì đó, cuồn cuộn không ngừng đưa đến trước mặt cục cưng Đức Âm. Đức Âm vì thế rất nhanh ăn ngốn ăn nghiến.
Khi Đức Âm m*t lấy nước canh dính trên ngón tay, dư vị như mới vừa được ăn sườn heo nướng thì vị đầu bếp nọ rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần: “Ngươi là cục cưng nhà ai a?”
Đức Âm nghiêng đầu, nói: “Thượng Hi là cha đẻ của ta ” giống như ở…trên thiên giới đẹp đẽ và rực rỡ này, hình như hắn cũng chỉ quen có mỗi một mình Thượng Hi.
Mọi người biến sắc —— cái gì?! Con trai của Thần Hoàng?!
Vì thế lập tức có người đem tin tức này truyền ra ngoài, rất nhanh đã có người bẩm báo tới chỗ Thượng cha vẫn còn đang ôm Phượng cha an ủi.
“Cái gì?! Tên nhóc kia còn chưa được giải quyết sạch sẽ?!” Thượng cha vừa nghe vậy tức thì bùng phát cơn tức —— Thượng Hi thằng ranh này lại vẫn còn giữ lại cái thứ yêu nghiệt kia!!
“Hay là bỏ đi, dù sao đứa bé kia có thể tu thành hình người cũng không dễ dàng, không bằng giữ hắn lại để cảm hóa từ từ dạy dỗ, nói không chừng…” Phượng cha ngẫm lại bộ dáng Đức Âm, không khỏi mềm lòng.
“Sở Ngạo, chuyện này ngươi không cần quan tâm. Nguyệt Cung chính là nơi thanh tĩnh, tuyệt đối không thể bị yêu nghiệt làm bẩn! Huống chi, thân thể của ngươi không thể tiếp cận với vật ô uế dơ bẩn, ta không cho phép những thứ này làm ngươi bị thương!” Thượng cha hiên ngang lẫm liệt nói.
Vì thế tiếp tục an ủi Phượng cha, sau đó hạ một pháp chú làm cho Phượng cha chìm trong giấc ngủ thật sâu, lúc này Thượng cha mới tự mình đi tóm Tiểu Đức Âm.
Tiểu Đức Âm còn không biết tai hoạ sắp tới, vẫn còn đang cầm sườn heo nướng ăn đến hân hoan, đầu bếp này cũng không biết Đức Âm là một yêu nghiệt, một mặt đem đồ ăn ngon bưng ra biếu “hoàng tử “, thế cho nên khi Thượng cha căm hận tức rút kiếm đuổi tới thì Đức Âm hãy còn đang ăn uống.
Bỗng nhiên, trong ngự thiện phòng bị đám binh lính áo giáp sáng choang bao vây xung quanh, nhóm đầu bếp cũng chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị người đá văng ra, chỉ thấy Thượng cha tự mình đến xử lý yêu nghiệt Tiểu Đức Âm!
Tiểu Đức Âm vừa thấy trận trận khí thế này, thế nhưng cũng không sợ, ỏn a ỏn ẻn nói: “Huynh trường ta là minh chủ võ lâm!”
“Minh chủ võ lâm?” Thượng cha thoáng cái không hiểu ra sao cả, lập tức khôi phục vẻ hung ác tàn nhẫn: “Cho dù bản thân ngươi là con của của Thiên Đế, ngày hôm nay cũng khiến cho ngươi hình hồn câu diệt!”
Dứt lời vẽ đường phù lôi nguyền rủa ——— chỉ thấy Thượng cha vung tay áo lên, mười đạo hồ quang cùng lúc vây kín gom lại quanh người Đức Âm, mọi người vội vàng né tránh, Đức Âm lại bựng mặt bộ dạng rất ngây thơ chưa phát hiện ra —— nhưng chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, phòng bếp đã bị nổ ra một cái hố thiệt to!
Đức Âm cùng cái bàn đều hóa thành tro tàn!
Vừa lòng nhìn thấy kết quả hiện trường, Thượng cha mới mang theo mọi người rời đi.
Chỉ có điều Thượng Cha không biết, giờ phút này Ảnh công tử đang ôm Tiểu Đức Âm ngồi ở trên nóc nhà, chậm rãi đợi mọi người tán đi.
“Tốc độ của ngoại công thiệt là nhanh a!” Tiểu Đức Âm bởi vì thu nhỏ nguyên thân, cho nên so với bộ dạng lúc trưởng thành thì bị hạn chế không ít.
Ảnh công tử thở hắt ra nói: “Thiên giới không tha cho chúng ta, chờ một lát ta mang ngươi rời đi.”
“Ngoại công, không đóng gói chút gì ăn à? Nơi này đồ ăn ăn thật ngon!” Tiểu Đức Âm quệt quệt khóe miệng bóng loáng nói.
Ảnh công tử rũ hàng lông mi thật dài xuống, làm cái quyết định.
Vì thế đêm đó, bữa cơm của Phượng cha cùng Thượng cha không hiểu vì sao tự nhiên thiếu rất nhiều đồ ăn, chỉ có điều đế vương luôn luôn chỉ lo ăn không để ý tới vấn đề nhỏ nhặt này đương nhiên là không phát hiện được những biến hó này. Mà thật ra trên nóc nhà Ảnh công tử cùng Tiểu Đức Âm đều tự phân chia hộp đựng thức ăn tốt lắm, xem như tháng sau không cần lo nghĩ phải ăn cái gì.
“Ngoại công, ta mang theo mấy thứ đóng gói này đi tìm huynh trưởng.” Tiểu Đức Âm đem bọc chứa hộp đựng thức ăn vác ở trên lưng của mình, những hộp đựng thức ăn này so với hắn còn cao hơn.
“Huynh trưởng ngươi hẳn là đang ở cùng một chỗ với đại thần Phượng Vũ, bất quá, đại thần Phượng Vũ là thần hỗn độn, hắn che dấu hơi thở, ta cũng tìm không thấy, ngay cả quan vị trí của huynh trưởng ngươi cũng không thể xác định được, không bằng trước tiên ta đem ngươi đưa đến chỗ người quen của các ngươi, chờ đại thần Phượng Vũ rời đi, sau đó lại đem ngươi đi tìm ngươi huynh trưởng được chứ? Trên người ngươi còn thuật hoàn đồng, ta sẽ tìm phương pháp cởi bỏ cho ngươi.” Ảnh công tử nói, “Ngươi còn có người quen nào khác không?”
Tiểu Đức Âm nghiêng cái đầu nghĩ một lát lâu sau, đột nhiên nghĩ đến một người rất dễ khi dễ, vì thế nói: “Hiên Viên Tiểu Ngọc!”
Xa xa ở nhân gian bên trong đại điện hoàng cung Hiên Viên Cực Ngọc đột nhiên rùng mình một cái, có dự cảm xấu nha.
Hiên Viên Cực Ngọc vừa hạ triều, phê tấu chương một lát sau đó lại bắt đầu thất thần, mà trong khoảng thời gian này, hắn luôn là nhìn bức họa ở trên tường của Mộ Dung Đức Âm.
Ai, nam nhân kia vừa thô bạo lại mãnh liệt a… Một bên bắt đầu cảm khái, một bên hình ảnh Mộ Dung Đức Âm lại quanh quẩn ở trong đầu của hắn, có vứt cũng không được.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được ngày ấy cùng Mộ Dung Đức Âm cầm tiêu hợp tấu, lúc ấy thoải mái vui vẻ tiêu sái cỡ nào a, cũng là kỷ niệm quý giá nhất trong cuộc đời của hắn. Từ nay về sau, đã cùng nhau tháo bỏ hết lớp giả tạo bên ngoài, như cũ vẫn là mối hận thù một đời một thế, hắn nên hận Mộ Dung Đức Âm sao? Nếu nói là không hận, từng việc từng việc nhục nhã đã qua, làm sao có thể nói quên là quên? Thân là hoàng đế lòng tự tôn này quyết không cho phép!
Nếu nói là hận, từng ngày từng ngày trôi qua lại càng thêm nhớ rõ mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của hắn, đầu ngón tay ôn nhu của hắn, nụ hôn bá đạo của hắn… Hàng nghìn hàng vạn hình ảnh, dệt thành tấm lưới dày tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn vây chặt chẽ lấy mình.
Mộ Dung Đức Âm, ngươi là thuốc độc, mà trẫm, sớm đã ngấm độc tới tận xương tủy. Hiên Viên Cực Ngọc cười khổ, cầm lấy đao nhỏ, ở trên mặt bàn của mình từng nét từng nét khắc chữ “Âm”, cái chữ này, hắn đã phác hoạ từ lâu lắm rồi, thật muốn đem cái chữ này khắc ở trên cánh tay của mình.
Ngay trong lúc hắn vẫn còn đang nhập tâm vào vở bi kịch ngược luyến, một mũi phi tiêu đột nhiên lại từ ngoài cửa sổ bay vào, găm ở trên cây cột ngay bên cạnh hắn. Hiên Viên Cực Ngọc cả kinh, lại không làm kinh động tới đám người ở bên ngoài thư phòng —— hắn đang tưởng niệm thời gian trải qua cùng Mộ Dung Đức Âm, là lúc không cho phép người khác bước vào, trong phòng này cũng không có người khác.
Tháo xuống tờ giấy trên phi tiêu, Hiên Viên Cực Ngọc mở ra đọc, chỉ thấy trên đó viết: “Nửa đêm, đình Vũ Lộ ngoài thành, một mình tiến đến, bằng không Đức Âm mất mạng.”
“A?!”
Hiên Viên Cực Ngọc có hoang tưởng cũng chưa từng nghĩ tới việc có người dùng tính mạng Mộ Dung Đức Âm uy hiếp hắn!!!
Càng không thể tưởng được Mộ Dung Đức Âm nam nhân mạnh mẽ vô cùng kia, sao lại sẽ trở thành con tin trong tay người khác!!
Mặc kệ dù thế nào thì Hiên Viên Cực Ngọc lập tức kích động ————
Từ đó cho đến quá trưa, hắn giống như uống tiết gà, hai mắt gần như có thể phun ra ánh sáng.
Sự thật thì người này đã và đang cực kỳ hưng phấn bổ não vẻ mặt Mộ Dung Đức Âm mảnh mai vô lực sau khi được mình cứu chứ sao nữa!
Đối với một tiểu thụ mà nghiện mấy tình đau thương buồn thảm đại bi kịch mà nói, còn có chuyện gì khiến cho người ta cảm thấy tự hào hơn so với việc nhìn thấy cặn bã công gặp nạn được chính tay mình cứu thoát chứ nhỉ?
Vì thế ban đêm, Hiên Viên Cực Ngọc vắt hết óc dùng tất cả các phương pháp, bảo tiểu thái giám giả tạo thành mình, còn hắn thì giả tạo thành tiểu thái giám cầm lệnh bài chuồn ra hoàng cung, ra hoàng cung còn coi tiền như rác mà mua một con ngựa, cưỡi ngựa chạy đến đình Vũ Lộ.
Lại nói, Hiên Viên Cực Ngọc hoàn toàn có tư cách khinh thường cặn bã công Đức Âm tên kia không cưỡi ngựa một lần trải qua đoạn đường dài chạy rong ruổi trên ngựa còn có thể bị rách da phá đùi, Tiểu Ngọc hoàng tử người ta tốt xấu gì mới trước đây cũng được giáo d*c toàn diện đã học qua cưỡi ngựa bắn cung, mười mấy tuổi đã theo huynh trưởng cùng đi Trường Thành phía Bắc ăn nằm ở trên chiến trường.
Hiên Viên Cực Ngọc thúc ngựa chạy gấp, rốt cục cũng đi tới mái đình nho nhỏ dưới ánh trăng, nơi này xung quanh bốn phía đều cực kỳ vắng vẻ, âm trầm đến nỗi làm cho Cực Ngọc có vài phần sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến giờ phút này nói không chừng tính mạng của Mộ Dung Đức Âm đều dựa hết vào một tay mình tới cứu, nhất thời hai mắt sáng lên. Nhưng khi bước vào đình Vũ Lộ, hắn đột nhiên nghĩ đến: vạn nhất đây là gian kế của kẻ xấu đâu! A a a a a a a! Tại sao lúc này mình mới nghĩ ra việc này a! Mộ Dung Đức Âm ngươi là đồ hồ li tinh dụ người!! Bị ngươi mê hoặc mất hết tâm trí! Nếu một vị hoàng đế như ta dễ dàng bị chộp như vậy cojn2 không bị người ta cười chết sao!
Nhưng mà, hiện tại đã quá trễ, Cực Ngọc đành phải chán nản giẫm chân về phía trước.
Trong đình chỉ có một mình Ảnh công tử, còn bánh bao Đức Âm thì đã bọc mền ngủ vù vù như eo rồi. Thấy Ảnh công tử, Hiên Viên Cực Ngọc có chút sợ hãi —— rõ ràng người này cực kỳ lặng yên đẹp cực kỳ, nhưng trên thân có cổ khí chất âm trầm, Cực Ngọc run rẩy nói: “Ngươi chính là người hẹn ta sao?”
Ảnh công tử khoanh tay mà đứng, nhẹ nhàng cười: “Đúng thế, có điều ta chỉ muốn đem ngươi hẹn đi ngoài thôi, còn về phần Mộ Dung Đức Âm, tánh mạng hắn không ngại.”
“Quả nhiên là gian kế!” Cực Ngọc ở sâu trong nội tâm orz—— tại sao mình lại đần như vậy a! Đều đã trở thành hoàng đế mấy tháng rồi! Sao mà vẫn không có đầu óc như vậy! Chẳng lẽ mình lại là vong quân trong truyền thuyết hả trời?!!
“Bất quá, ta thực sự không có ý nhằm vào Thánh Thượng, mà chỉ muốn nhờ Thánh Thượng tạm thời chiếu cố giùm một người.” Ảnh công tử nói.
“Ai?” Hiên Viên Cực Ngọc ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập nghi hoặc. Nhìn theo hướng ngón tay Ảnh công tử chỉ, hắn nhìn thấy trên cái ghế nằm bên đình lan can có một cái “bọc đồ” —— đi tới nhìn cho rõ, hóa ra lại là một đứa nhỏ bọc trong chăn.
“Tỉnh, có người đến đón ngươi.” Ảnh công tử đã qua lay tỉnh Tiểu Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm dụi dụi mắt, ngồi xuống, ngáp một cái, nương theo đèn l*ng mỏng manh giắt trong đình, khi Hiên Viên Cực Ngọc thấy rõ dung nhan Tiểu Đức Âm trước mặt, kinh ngạc quát to một tiếng: “Con của Mộ Dung Đức Âm!!!!!”
Chỉ thấy biểu tình Cực Ngọc lập tức trở nên giống như trúng năm trăm vạn vậy. Lại nói vì cái lông gì hắn sẽ bày ra cái vẻ mặt này chứ? = =
Con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của…
Trong đầu Hiên Viên Cực Ngọc nhất thời trống rỗng, đều bị mấy chữ này lấp kín!
Hắn nên bi ai sao? Nên ghen tị sao? Mộ Dung Đức Âm thế nhưng đã có con cùng nữ nhân khác! Lại là đứa nhỏ lớn như vậy nữa chứ!
Nhưng là vì cái gì, vì cái gì bao nhiêu ghen ghét chất chứa, khi nhìn đến cục cưng thanh khiết xinh đẹp kia thế nhưng lòng tràn đầy vui mừng?
Đúng vậy! Là vui mừng! Hiên Viên Cực Ngọc xác định tâm ý của mình! Hắn muốn khống chế cục cưng này! Hắn muốn khiến choc ha của cục cưng này cầu xin mình tha thứ! Hắn muốn ức hiếp cục cưng này! Ngược đãi hắn! Tra tấn hắn! Tựa như Mộ Dung Đức Âm tra tấn mình vậy!
Hiên Viên Cực Ngọc tự nhận nụ cười của mình mờ ám tà mị, hắn quyết định! Mang cục cưng này hồi cung! Sau đó ngược đãi chết hắn! Nếu mình không vui cứ lấy cục cưng xui xẻo này làm nơi trút giận!! 【 Lại nói ngươi đã quyết định ngược đãi hắn còn mở miệng một t́ng một tiếng cục cưng kêu thân thiết như vậy… 】
Ảnh công tử vội ho một tiếng, nghĩ thầm cứ để cho người ta hiểu lầm cũng tốt, dù sao cũng gởi Mộ Dung Đức Âm ở lại chỗ này, vì thế nói: “Ta còn có việc, đi trước, đứa trẻ này trước cứ để ở chỗ này.”
Vì thế liền một mình một người rời khỏi.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại có hai người Tiểu Đức Âm cùng Cực Ngọc.
Trong ánh mắt Cực Ngọc hiện lên một tia tàn ngược, giơ bàn tay lên, trong lòng cười như điên nói: “Mộ Dung Đức Âm! Ta muốn chỉnh chết con của ngươi! Ai kêu ngươi ở sau lưng ta tằng tịu cùng với nữ nhân khác hả! Ta muốn ngược đãi chết cục cưng tạp chủng này!” 【 lại là cục cưng 】
“Tiểu Ngọc ca ca, đêm nay có ăn khuya sao?” Đức Âm dùng giọng non nớt hỏi.
Cánh tay Hiên Viên Cực Ngọc vòng qua lập tức ôm lấy Đức Âm, sau đó đem Đức Âm kéo vào trong lòng ngực của mình liều mạng cọ a cọ, vui vẻ nói: “Có có hoàng đế ca ca cho ngươi ăn thiệt nhiều đồ ngon bảo bảo ngoan hắc hắc hắc hắc đáng yêu muốn chết… Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu Mộ Dung Đức Âm đáng giận sinh con trai cũng mị hoặc người như vậy ô ô đáng yêu muốn chết ” vừa khóc vừa cười, ý niệm bạo ngược vừa rồi ở trong đầu, trong nháy mắt đã sớm bay lên đến chín tầng mây rồi.
Vì thế quỷ súc gì gì đó, nhược thụ quả nhiên vĩnh viễn không thể chạm tay tới.
Lililicat
Phong
Phòng bếp thiên giới ở nơi nào? Tiểu Đức Âm tuy không biết, nhưng mà hắn biết nói hỏi đường để đi tìm mà. Lặng lẽ trốn ở góc phòng, nhìn thấy có tỳ nữ bưng chén đĩa đi ngang qua, hắn liền theo đuôi vượt lên, kéo lấy góc áo người ta.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Đức Âm giọng trẻ con non nớt, nghe theo kiến thức mà ca ca dạy cho mình, mở to hai mắt, làm ra biểu tình khiến cho người ta thích.
Quả nhiên nháy mắt đã bắt hồn tỳ nữ làm tù binh, thị nữ bị đứa trẻ xinh xắn tuyệt trần không biết từ nơi nào xuất hiện làm cho bị shock mất rồi, trong đầu trong lòng chỉ có một ý niệm:
Thật đáng yêu…
“Tỷ tỷ, phòng bếp ở nơi nào? Ca ca là người hầu trong phòng bếp, ta không tìm thấy hắn ” Tiểu Đức Âm ỏn ẻn hỏi. Vì thế, Tiểu Đức Âm dễ dàng tìm được tới phòng bếp trên Nguyệt Cung này rồi, đầu bếp ở bên trong đang vội vàng chế tạo món ngon chuẩn bị cho thọ yến của Nguyệt Hoàng, không ngờ có một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ôm lấy chân của hắn, kêu lên: “Ca ca ta đói cho chút gì ăn a ”
Ps, Long Sách dạy khi không có tiền và người nhà ở bên người thì phải làm sao bây giờ —— đương nhiên là làm nũng vòi vĩnh rồi.
Đầu bếp cúi đầu nhìn xuống, bị giết trong nháy mắt.
Vì thế món ăn ngon gì gì đó, cuồn cuộn không ngừng đưa đến trước mặt cục cưng Đức Âm. Đức Âm vì thế rất nhanh ăn ngốn ăn nghiến.
Khi Đức Âm m*t lấy nước canh dính trên ngón tay, dư vị như mới vừa được ăn sườn heo nướng thì vị đầu bếp nọ rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần: “Ngươi là cục cưng nhà ai a?”
Đức Âm nghiêng đầu, nói: “Thượng Hi là cha đẻ của ta ” giống như ở…trên thiên giới đẹp đẽ và rực rỡ này, hình như hắn cũng chỉ quen có mỗi một mình Thượng Hi.
Mọi người biến sắc —— cái gì?! Con trai của Thần Hoàng?!
Vì thế lập tức có người đem tin tức này truyền ra ngoài, rất nhanh đã có người bẩm báo tới chỗ Thượng cha vẫn còn đang ôm Phượng cha an ủi.
“Cái gì?! Tên nhóc kia còn chưa được giải quyết sạch sẽ?!” Thượng cha vừa nghe vậy tức thì bùng phát cơn tức —— Thượng Hi thằng ranh này lại vẫn còn giữ lại cái thứ yêu nghiệt kia!!
“Hay là bỏ đi, dù sao đứa bé kia có thể tu thành hình người cũng không dễ dàng, không bằng giữ hắn lại để cảm hóa từ từ dạy dỗ, nói không chừng…” Phượng cha ngẫm lại bộ dáng Đức Âm, không khỏi mềm lòng.
“Sở Ngạo, chuyện này ngươi không cần quan tâm. Nguyệt Cung chính là nơi thanh tĩnh, tuyệt đối không thể bị yêu nghiệt làm bẩn! Huống chi, thân thể của ngươi không thể tiếp cận với vật ô uế dơ bẩn, ta không cho phép những thứ này làm ngươi bị thương!” Thượng cha hiên ngang lẫm liệt nói.
Vì thế tiếp tục an ủi Phượng cha, sau đó hạ một pháp chú làm cho Phượng cha chìm trong giấc ngủ thật sâu, lúc này Thượng cha mới tự mình đi tóm Tiểu Đức Âm.
Tiểu Đức Âm còn không biết tai hoạ sắp tới, vẫn còn đang cầm sườn heo nướng ăn đến hân hoan, đầu bếp này cũng không biết Đức Âm là một yêu nghiệt, một mặt đem đồ ăn ngon bưng ra biếu “hoàng tử “, thế cho nên khi Thượng cha căm hận tức rút kiếm đuổi tới thì Đức Âm hãy còn đang ăn uống.
Bỗng nhiên, trong ngự thiện phòng bị đám binh lính áo giáp sáng choang bao vây xung quanh, nhóm đầu bếp cũng chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị người đá văng ra, chỉ thấy Thượng cha tự mình đến xử lý yêu nghiệt Tiểu Đức Âm!
Tiểu Đức Âm vừa thấy trận trận khí thế này, thế nhưng cũng không sợ, ỏn a ỏn ẻn nói: “Huynh trường ta là minh chủ võ lâm!”
“Minh chủ võ lâm?” Thượng cha thoáng cái không hiểu ra sao cả, lập tức khôi phục vẻ hung ác tàn nhẫn: “Cho dù bản thân ngươi là con của của Thiên Đế, ngày hôm nay cũng khiến cho ngươi hình hồn câu diệt!”
Dứt lời vẽ đường phù lôi nguyền rủa ——— chỉ thấy Thượng cha vung tay áo lên, mười đạo hồ quang cùng lúc vây kín gom lại quanh người Đức Âm, mọi người vội vàng né tránh, Đức Âm lại bựng mặt bộ dạng rất ngây thơ chưa phát hiện ra —— nhưng chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, phòng bếp đã bị nổ ra một cái hố thiệt to!
Đức Âm cùng cái bàn đều hóa thành tro tàn!
Vừa lòng nhìn thấy kết quả hiện trường, Thượng cha mới mang theo mọi người rời đi.
Chỉ có điều Thượng Cha không biết, giờ phút này Ảnh công tử đang ôm Tiểu Đức Âm ngồi ở trên nóc nhà, chậm rãi đợi mọi người tán đi.
“Tốc độ của ngoại công thiệt là nhanh a!” Tiểu Đức Âm bởi vì thu nhỏ nguyên thân, cho nên so với bộ dạng lúc trưởng thành thì bị hạn chế không ít.
Ảnh công tử thở hắt ra nói: “Thiên giới không tha cho chúng ta, chờ một lát ta mang ngươi rời đi.”
“Ngoại công, không đóng gói chút gì ăn à? Nơi này đồ ăn ăn thật ngon!” Tiểu Đức Âm quệt quệt khóe miệng bóng loáng nói.
Ảnh công tử rũ hàng lông mi thật dài xuống, làm cái quyết định.
Vì thế đêm đó, bữa cơm của Phượng cha cùng Thượng cha không hiểu vì sao tự nhiên thiếu rất nhiều đồ ăn, chỉ có điều đế vương luôn luôn chỉ lo ăn không để ý tới vấn đề nhỏ nhặt này đương nhiên là không phát hiện được những biến hó này. Mà thật ra trên nóc nhà Ảnh công tử cùng Tiểu Đức Âm đều tự phân chia hộp đựng thức ăn tốt lắm, xem như tháng sau không cần lo nghĩ phải ăn cái gì.
“Ngoại công, ta mang theo mấy thứ đóng gói này đi tìm huynh trưởng.” Tiểu Đức Âm đem bọc chứa hộp đựng thức ăn vác ở trên lưng của mình, những hộp đựng thức ăn này so với hắn còn cao hơn.
“Huynh trưởng ngươi hẳn là đang ở cùng một chỗ với đại thần Phượng Vũ, bất quá, đại thần Phượng Vũ là thần hỗn độn, hắn che dấu hơi thở, ta cũng tìm không thấy, ngay cả quan vị trí của huynh trưởng ngươi cũng không thể xác định được, không bằng trước tiên ta đem ngươi đưa đến chỗ người quen của các ngươi, chờ đại thần Phượng Vũ rời đi, sau đó lại đem ngươi đi tìm ngươi huynh trưởng được chứ? Trên người ngươi còn thuật hoàn đồng, ta sẽ tìm phương pháp cởi bỏ cho ngươi.” Ảnh công tử nói, “Ngươi còn có người quen nào khác không?”
Tiểu Đức Âm nghiêng cái đầu nghĩ một lát lâu sau, đột nhiên nghĩ đến một người rất dễ khi dễ, vì thế nói: “Hiên Viên Tiểu Ngọc!”
Xa xa ở nhân gian bên trong đại điện hoàng cung Hiên Viên Cực Ngọc đột nhiên rùng mình một cái, có dự cảm xấu nha.
Hiên Viên Cực Ngọc vừa hạ triều, phê tấu chương một lát sau đó lại bắt đầu thất thần, mà trong khoảng thời gian này, hắn luôn là nhìn bức họa ở trên tường của Mộ Dung Đức Âm.
Ai, nam nhân kia vừa thô bạo lại mãnh liệt a… Một bên bắt đầu cảm khái, một bên hình ảnh Mộ Dung Đức Âm lại quanh quẩn ở trong đầu của hắn, có vứt cũng không được.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được ngày ấy cùng Mộ Dung Đức Âm cầm tiêu hợp tấu, lúc ấy thoải mái vui vẻ tiêu sái cỡ nào a, cũng là kỷ niệm quý giá nhất trong cuộc đời của hắn. Từ nay về sau, đã cùng nhau tháo bỏ hết lớp giả tạo bên ngoài, như cũ vẫn là mối hận thù một đời một thế, hắn nên hận Mộ Dung Đức Âm sao? Nếu nói là không hận, từng việc từng việc nhục nhã đã qua, làm sao có thể nói quên là quên? Thân là hoàng đế lòng tự tôn này quyết không cho phép!
Nếu nói là hận, từng ngày từng ngày trôi qua lại càng thêm nhớ rõ mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của hắn, đầu ngón tay ôn nhu của hắn, nụ hôn bá đạo của hắn… Hàng nghìn hàng vạn hình ảnh, dệt thành tấm lưới dày tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn vây chặt chẽ lấy mình.
Mộ Dung Đức Âm, ngươi là thuốc độc, mà trẫm, sớm đã ngấm độc tới tận xương tủy. Hiên Viên Cực Ngọc cười khổ, cầm lấy đao nhỏ, ở trên mặt bàn của mình từng nét từng nét khắc chữ “Âm”, cái chữ này, hắn đã phác hoạ từ lâu lắm rồi, thật muốn đem cái chữ này khắc ở trên cánh tay của mình.
Ngay trong lúc hắn vẫn còn đang nhập tâm vào vở bi kịch ngược luyến, một mũi phi tiêu đột nhiên lại từ ngoài cửa sổ bay vào, găm ở trên cây cột ngay bên cạnh hắn. Hiên Viên Cực Ngọc cả kinh, lại không làm kinh động tới đám người ở bên ngoài thư phòng —— hắn đang tưởng niệm thời gian trải qua cùng Mộ Dung Đức Âm, là lúc không cho phép người khác bước vào, trong phòng này cũng không có người khác.
Tháo xuống tờ giấy trên phi tiêu, Hiên Viên Cực Ngọc mở ra đọc, chỉ thấy trên đó viết: “Nửa đêm, đình Vũ Lộ ngoài thành, một mình tiến đến, bằng không Đức Âm mất mạng.”
“A?!”
Hiên Viên Cực Ngọc có hoang tưởng cũng chưa từng nghĩ tới việc có người dùng tính mạng Mộ Dung Đức Âm uy hiếp hắn!!!
Càng không thể tưởng được Mộ Dung Đức Âm nam nhân mạnh mẽ vô cùng kia, sao lại sẽ trở thành con tin trong tay người khác!!
Mặc kệ dù thế nào thì Hiên Viên Cực Ngọc lập tức kích động ————
Từ đó cho đến quá trưa, hắn giống như uống tiết gà, hai mắt gần như có thể phun ra ánh sáng.
Sự thật thì người này đã và đang cực kỳ hưng phấn bổ não vẻ mặt Mộ Dung Đức Âm mảnh mai vô lực sau khi được mình cứu chứ sao nữa!
Đối với một tiểu thụ mà nghiện mấy tình đau thương buồn thảm đại bi kịch mà nói, còn có chuyện gì khiến cho người ta cảm thấy tự hào hơn so với việc nhìn thấy cặn bã công gặp nạn được chính tay mình cứu thoát chứ nhỉ?
Vì thế ban đêm, Hiên Viên Cực Ngọc vắt hết óc dùng tất cả các phương pháp, bảo tiểu thái giám giả tạo thành mình, còn hắn thì giả tạo thành tiểu thái giám cầm lệnh bài chuồn ra hoàng cung, ra hoàng cung còn coi tiền như rác mà mua một con ngựa, cưỡi ngựa chạy đến đình Vũ Lộ.
Lại nói, Hiên Viên Cực Ngọc hoàn toàn có tư cách khinh thường cặn bã công Đức Âm tên kia không cưỡi ngựa một lần trải qua đoạn đường dài chạy rong ruổi trên ngựa còn có thể bị rách da phá đùi, Tiểu Ngọc hoàng tử người ta tốt xấu gì mới trước đây cũng được giáo d*c toàn diện đã học qua cưỡi ngựa bắn cung, mười mấy tuổi đã theo huynh trưởng cùng đi Trường Thành phía Bắc ăn nằm ở trên chiến trường.
Hiên Viên Cực Ngọc thúc ngựa chạy gấp, rốt cục cũng đi tới mái đình nho nhỏ dưới ánh trăng, nơi này xung quanh bốn phía đều cực kỳ vắng vẻ, âm trầm đến nỗi làm cho Cực Ngọc có vài phần sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến giờ phút này nói không chừng tính mạng của Mộ Dung Đức Âm đều dựa hết vào một tay mình tới cứu, nhất thời hai mắt sáng lên. Nhưng khi bước vào đình Vũ Lộ, hắn đột nhiên nghĩ đến: vạn nhất đây là gian kế của kẻ xấu đâu! A a a a a a a! Tại sao lúc này mình mới nghĩ ra việc này a! Mộ Dung Đức Âm ngươi là đồ hồ li tinh dụ người!! Bị ngươi mê hoặc mất hết tâm trí! Nếu một vị hoàng đế như ta dễ dàng bị chộp như vậy cojn2 không bị người ta cười chết sao!
Nhưng mà, hiện tại đã quá trễ, Cực Ngọc đành phải chán nản giẫm chân về phía trước.
Trong đình chỉ có một mình Ảnh công tử, còn bánh bao Đức Âm thì đã bọc mền ngủ vù vù như eo rồi. Thấy Ảnh công tử, Hiên Viên Cực Ngọc có chút sợ hãi —— rõ ràng người này cực kỳ lặng yên đẹp cực kỳ, nhưng trên thân có cổ khí chất âm trầm, Cực Ngọc run rẩy nói: “Ngươi chính là người hẹn ta sao?”
Ảnh công tử khoanh tay mà đứng, nhẹ nhàng cười: “Đúng thế, có điều ta chỉ muốn đem ngươi hẹn đi ngoài thôi, còn về phần Mộ Dung Đức Âm, tánh mạng hắn không ngại.”
“Quả nhiên là gian kế!” Cực Ngọc ở sâu trong nội tâm orz—— tại sao mình lại đần như vậy a! Đều đã trở thành hoàng đế mấy tháng rồi! Sao mà vẫn không có đầu óc như vậy! Chẳng lẽ mình lại là vong quân trong truyền thuyết hả trời?!!
“Bất quá, ta thực sự không có ý nhằm vào Thánh Thượng, mà chỉ muốn nhờ Thánh Thượng tạm thời chiếu cố giùm một người.” Ảnh công tử nói.
“Ai?” Hiên Viên Cực Ngọc ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập nghi hoặc. Nhìn theo hướng ngón tay Ảnh công tử chỉ, hắn nhìn thấy trên cái ghế nằm bên đình lan can có một cái “bọc đồ” —— đi tới nhìn cho rõ, hóa ra lại là một đứa nhỏ bọc trong chăn.
“Tỉnh, có người đến đón ngươi.” Ảnh công tử đã qua lay tỉnh Tiểu Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm dụi dụi mắt, ngồi xuống, ngáp một cái, nương theo đèn l*ng mỏng manh giắt trong đình, khi Hiên Viên Cực Ngọc thấy rõ dung nhan Tiểu Đức Âm trước mặt, kinh ngạc quát to một tiếng: “Con của Mộ Dung Đức Âm!!!!!”
Chỉ thấy biểu tình Cực Ngọc lập tức trở nên giống như trúng năm trăm vạn vậy. Lại nói vì cái lông gì hắn sẽ bày ra cái vẻ mặt này chứ? = =
Con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của Mộ Dung Đức Âm con của…
Trong đầu Hiên Viên Cực Ngọc nhất thời trống rỗng, đều bị mấy chữ này lấp kín!
Hắn nên bi ai sao? Nên ghen tị sao? Mộ Dung Đức Âm thế nhưng đã có con cùng nữ nhân khác! Lại là đứa nhỏ lớn như vậy nữa chứ!
Nhưng là vì cái gì, vì cái gì bao nhiêu ghen ghét chất chứa, khi nhìn đến cục cưng thanh khiết xinh đẹp kia thế nhưng lòng tràn đầy vui mừng?
Đúng vậy! Là vui mừng! Hiên Viên Cực Ngọc xác định tâm ý của mình! Hắn muốn khống chế cục cưng này! Hắn muốn khiến choc ha của cục cưng này cầu xin mình tha thứ! Hắn muốn ức hiếp cục cưng này! Ngược đãi hắn! Tra tấn hắn! Tựa như Mộ Dung Đức Âm tra tấn mình vậy!
Hiên Viên Cực Ngọc tự nhận nụ cười của mình mờ ám tà mị, hắn quyết định! Mang cục cưng này hồi cung! Sau đó ngược đãi chết hắn! Nếu mình không vui cứ lấy cục cưng xui xẻo này làm nơi trút giận!! 【 Lại nói ngươi đã quyết định ngược đãi hắn còn mở miệng một t́ng một tiếng cục cưng kêu thân thiết như vậy… 】
Ảnh công tử vội ho một tiếng, nghĩ thầm cứ để cho người ta hiểu lầm cũng tốt, dù sao cũng gởi Mộ Dung Đức Âm ở lại chỗ này, vì thế nói: “Ta còn có việc, đi trước, đứa trẻ này trước cứ để ở chỗ này.”
Vì thế liền một mình một người rời khỏi.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại có hai người Tiểu Đức Âm cùng Cực Ngọc.
Trong ánh mắt Cực Ngọc hiện lên một tia tàn ngược, giơ bàn tay lên, trong lòng cười như điên nói: “Mộ Dung Đức Âm! Ta muốn chỉnh chết con của ngươi! Ai kêu ngươi ở sau lưng ta tằng tịu cùng với nữ nhân khác hả! Ta muốn ngược đãi chết cục cưng tạp chủng này!” 【 lại là cục cưng 】
“Tiểu Ngọc ca ca, đêm nay có ăn khuya sao?” Đức Âm dùng giọng non nớt hỏi.
Cánh tay Hiên Viên Cực Ngọc vòng qua lập tức ôm lấy Đức Âm, sau đó đem Đức Âm kéo vào trong lòng ngực của mình liều mạng cọ a cọ, vui vẻ nói: “Có có hoàng đế ca ca cho ngươi ăn thiệt nhiều đồ ngon bảo bảo ngoan hắc hắc hắc hắc đáng yêu muốn chết… Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu Mộ Dung Đức Âm đáng giận sinh con trai cũng mị hoặc người như vậy ô ô đáng yêu muốn chết ” vừa khóc vừa cười, ý niệm bạo ngược vừa rồi ở trong đầu, trong nháy mắt đã sớm bay lên đến chín tầng mây rồi.
Vì thế quỷ súc gì gì đó, nhược thụ quả nhiên vĩnh viễn không thể chạm tay tới.
Lililicat
Phong
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook