Ác Hán
-
Chương 6: Phục Di bảo khố
Về cuộc nói chuyện giữa Đổng Phi và Lão phu nhân toàn bộ Đổng gia không có ai biết nên cũng không có ghi lại sử sách.Tin tức Đổng Trác được bổ nhiệm làm Thái thú Hà Đông rất nhanh đã truyền khắp Đổng gia .Tất cả mọi người đều rất cao hứng, Tục ngữ nói rất đúng, một người làm quan cả họ được nhờ. Chủ nhân thăng chức thì người hầu cũng theo nước lên thuyền lên. Nhưng khi lão phu nhân nghe được tin tức này cũng không có lộ ra vẻ tươi cười, Tương phản . Bà ngồi trên thạch đôn ngơ ngác một hồi, hồi lâu mới thở dài một hơi chống Long đầu quải trượng run rẩy đi vào phòng.
Vài ngày sau thiên sứ triều đình đến tuyên thánh chỉ .
Đổng Trác lập tức theo an bài của triều đình, sau đó mang theo Ngưu Phụ đến các bộ lạc của Khương nhân , cả đi cả về cũng hơn ba mươi ngày.Sau khi từ các bộ lạc Khương nhân trở về, Đổng Trác ngựa không dừng vó mang theo Lý Nho, Đổng Mân là các gia tướng tâm phúc đi theo đến Hà Đông.
Ngưu Phụ ở lại Lâm Thao, Lão Phu Nhân cùng với Đổng Phi cũng ở lại Lâm Thao, Đổng thị cùng với Đổng Viện cũng lưu lại Lâm Thao .
Đổng Trác còn không có phát hiện, trước thời điểm hắn đi Lâm Thao thì bên người Đổng Phi đã xuất hiện thêm một người.
Sự kiện Diễn võ trường qua đi , Cuộc sống Đổng phi vẫn giống như trước kia .
Mọi người trong phủ đối với hắn càng thêm sợ hãi, thậm chí thấy mặt hắn là sắc mặt trắng bệch, Đổng Phi biết nhưnữg người này cho hắn chính là yêu quái chuyển thế,bất quá hắn không không có chấp nhất gì , kiếp trước hắn làm phòng hộ viên cũng là luôn ở một mình và cô độc hay sao?
Sự cô độc không thể sợ , đáng sợ là chính ngươi không dám đối mặt với nó.
Đổng Phi vẫn như mọi ngày, sáng sớm luyện tập khí lực , luyện tập quyền cước. Lão phu nhân đã vì hắn mà mời mấy vị sư phụ cùng với lão sư dạy hắn đọc sách viết chữ. Trong thời gian này Lý Nho cũng đến gặp hắn hai lần, nhưng chính là hai người ngồi đối mặt nhưng ngồi cả nửa ngày cũng không ai nói với ai câu gì .
Đổng Phi biết ngày đó tại diễn vũ trường trong lúc hắn nổi điên liền ca một tiểu khúc đã khiến cho Lý Nho chú ý .
Không ở Tam quốc ngươi vĩnh viên không thể lý giải ý tưởng của người thời tam quốc.
Bài thơ kia thơ không giống thơ, Nhưng những từ trong ấy lại chất chứa nhưng từ mà khiến cho người ở thời đại đó khó có thể chấp nhận, Từ khi thành lập Đại Hán thì tư tưởng Nho giáo rất phát triển , tuy không có phô trương như các thời đại sau này là mở miệng là nho ngậm miệng cũng là Nho, nhưng thời Tam quốc Nho giáo cũng cực kỳ phát triển quyết không cho phép người ta khinh nhờn
Mà thủ ca kia của Đổng Phi hoàn toàn bị Nho giáo khinh nhờn.Cũng may những người trong diễn võ trường đã nghe khúc thủ ca này đều chết hết, Đổng Hoàng thì đến hôm nay vẫn còn ngơ ngác, phỏng chừng còn rất lâu mới tỉnh được, Mà Lý Nho tại thời tam quốc là người được lưu danh, cũng không phải là loại người theo lề thói cũ. Hắn tìm đến Đổng Phi thì chúng tỏ trong khúc thủ ca kia đã có gì hấp dẫn hắn .
Đổng Phi cũng muốn học các nhân vật xuyên qua , đầu tiên là bốc phét một trận , sau đó nói một câu:” Quân không thấy, thiên hạ đại loạn , Hán thất tức Vong”* ( Vua như mù , Thiên hạ đại loạn, Hán thất liền vong) Làm cho đối phương quỳ xuống dưới chân hô to chủ công cao minh.Đã sống ở thời đại này một thời gian, Đổng Phi rất rõ ràng người thời đại này có ý tưởng gì. Mặc dù lão cha sau này sẽ làm loạn triều cương, nhưng giờ phút này vẫn nguyện trung thành với Hán thất, Mặc dù Lý Nho rất phản nghịch nhưng Đổng Phi vẫn không dám thử.Cho nên hắn đành phải dùng thái độ trầm mặc để đối phó.
Mà hắn càng trầm mặc thì càng gia tăng sự tò của Lý Nho đối với hắn.
Thật tốt , Ít nhất tỷ phu cũng đã bắt đầu chú ý đến ta, tương lai nếu co chuyện gì hắn nhất định sẽ nhớ tới ta.
Đổng Phi an ủi mình một lát rồi cầm thư lên bắt đầu học .
Vài ngày sau Đổng Trác mang theo Ngưu Phụ đi các bộ lạc Khương nhân, còn Đổng Phi thì vẫn luyện võ tại diễn võ trường .
Lúc này phía ngoài diễn võ trường đi tới một vị tiểu cô nương ước chừng khoảng mười tuổi mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, một thân trang phục thị nữ, Nàng có chút sợ hãi bước vào diễn võ trường, nhưng cuối cùng cắn răng bước tới.
“ Lục Y, có chuyện gì sao?”
Tiểu nha đầu này chính là nữ tỳ mà Đổng thị cấp cho Đổng Phi. Chưa đến mười tuổi, là người Lâm Thao, bởi vì gia cảnh bần hàn liền bị mẫu thân bán vào Đổng gia.Hiện giờ mẫu thân của Nàng đã qua đời chỉ còn một mình Lục Y ở trên đời.
Lục Y là một cô nương rất thông minh và lanh lợi, rất được Đổng thị yêu thích.
Đổng thị cho Lục Y tới hầu hạ Đổng phi chính là một tín hiệu giảng hoà, dù sao Đổng thị cũng không tin chuyện yêu quái, nhưng Vũ dũng của Đổng Phi lại làm cho Nàng khắc sâu ấn tượng, Lúc này Đổng Phi còn chưa đến bảy tuổi, nếu sau này A Sửu trưởng thành thì anh hùng thiên hạ có mấy người là đối thủ của hắn .
Đổng thị xuất thân Khương nhân, là chủng tộc rất thích người vũ dũng, nếu không năm đó nàng cũng không chịu gả cho Đổng Trác.
Đối với chuyện của Lục Y , Đổng Phi đã thỉnh giáo lão phu nhân.
Lão phu nhân nói: “ Con là người của Đổng gia, cho dù con có hay không thích phụ thân con, nhưng dòng máu của con là của Đổng gia, con không thể trốn tránh, cho nên con phải quan hệ tốt với mọi người , nương của con đây là muốn giải hoà với con, nếu con không muốn tiếp thu thì tất nhiên sẽ đắc tội với nàng, thì cuộc sống ngày sau sẽ rất khó khăn, Con hãy thu nha đầu kia rồi đến thỉnh an nương ….. A Sửu, mọi việc đều phải có chừng mực, nếu cứ cậy mạnh thì sau này sẽ khó làm đươc đại sự.”
Nếu nhưng lời nói này với một cái bảy tuổi hài tử khác thì chưa chắc đã hiểu. Nhưng Đông Phi hiểu được, mà lão phu nhân cũng tin rằng Đổng Phi có thể hiểu được, không có một đứa bé nào có kiến thức giống A Sửu , A Sửu có thể nói những lời nói kia thì đủ chứng minh A Sửu không phải là người bình thường .
Vì thế Lục Y trở thành nha hoàn của Đổng Phi.
Bất quá có thể nhìn ra được, Lục Y cũng không thích đi theo Đổng Phi thậm chí có chút sợ hãi đối với Đổng Phi.Không sao cả, sợ hãi thì cứ sợ hãi, ít nhất có thể cho nha đầu này biết ai mới chính thức là chủ nhân .
Nghe được câu hỏi của Đổng Phi, Lục Y sợ hãi nói: “ Công tử, Lão phu nhân tìm ngài.”
Đổng Phi lấy cái khăn treo trên giá binh khí , xoa xoa mồ hôi trên trán cầm lấy quần áo hướng về phía ngoài diễn vũ trường đi ra .
Lục Y đi theo phía sau Đổng Phi, Nhìn theo bóng dáng tiểu chủ nhân mà người trong Phủ đều sợ hãi
Hắn không đến bảy tuổi mà so còn khôi ngô cường tráng hơn những đứa trẻ mười hai , mười ba tuổi , Da thịt khoẻ mạnh mang màu cổ đồng, những phân cơ trên người trông cũng không quá doạ người, tương phản làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác nhu hoà nhưng trong sự nhu hoà ấy lại có một loại lực lượng luôn muốn bùng nổ, nếu không phải diện mạo quá xấu thì nhất định sẽ hấp dẫn được rất nhiều nữ hài tử.
Lục Y đã được mười tuổi, nhưng vì làm nha hoàn nên tâm trí cũng đã có chút thành thục.
Đi theo phía sau Đổng Phi, khuôn mặt xinh đẹp của Nàng đỏ bừng, trái tim không ngừng tăng nhịp đập.
Công tử tuy bộ dạng hung ác, nhưng cũng không đáng sợ như trong lời đồn. Tương phản hắn rất hoà khí, thậm chí so với bọn gia đinh luôn cáo mượn oai hùng còn muốn hoà khí hơn.Chẳng biết tại sao Lục Y lại nhớ những gì trước kia Phu nhân đã nói với nàng.
Ngày đó nàng đang giúp phu nhân dọn dẹp phòng thì phu nhân ngồi bên cửa sổ đột nhiên gọi tên nàng.
“ Lục Y.”
“ Vâng , Phu nhân?”
Phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói:” Lục Y, Ta đối với ngươi thế nào?”
“ Tuy không là mẫu tử nhưng hơn hẳn mẫu tử.’ Lục y nhẹ nhàng trả lời, cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn quét qua người phu nhân một cái.
Phu nhân biểu tình rất bình tĩnh , nhìn không ra hỉ nộ .
“ Ta muốn ngươi đi hầu hạ công tử, ngươi có bằng lòng hay không?”
Lục Y ngẩn người .” Công tử? Là công tử nào ạ?”
Phu nhân cười khổ trả lời: “ Đổng gia còn có thế có mấy vị công tử?”
“ Ngài nói chất thiếu gia sao?”
Lục Y hiểu là muốn nàng đi hầu hạ Đổng Hoàng, vội vàng lắc đầu nói: “ Phu nhân, nô tỳ không muốn đi hầu hạ chất thiếu gia, Nghe nói hắn, hắn….Rất nhiều tỷ muội đã bị ….. Phu nhân , Không biết Lục Y làm chuyện gì sai hay không?”
Đổng thị lắc đầu : “Quả nhiên trong phủ không có ai xem hắn như công tử. Lục Y , ta không phải muốn ngươi đi hầu hạ Đổng Hoàng. Tên phế vật kia làm cho ta thật sự thất vọng, hiện tại còn năm trên giưòng dở chết dở sống ta quản tới hắn làm gì.”
Lục Y đột nhiên giật mình , khuôn mặt nhỏ nhắn không còn một chút huyết sắc.
“ Phu nhân…..”
“ Ngươi biết là ai?”
“ Lục Y không muốn đi, Lục Y không muốn đi…..Lục Y nghe người trong phủ nói hắn là yêu quái. Hơn nữa mấy ngày trước hắn đã giết rất nhiều người rồi lấy thi thể để ăn, Phu Nhân, Lục y nếu làm sai chuyện gì thì Ngài có thể đánh có thể mắng, nhưng mong Phu nhân đừng bắt Lục Y đi hầu hạ cái tên yêu quái kia.”
Đổng Thị đưa tay cho Lục Y một cái tát.
“ Tiểu tiện tỳ, tuy ngươi không muốn hầu hạ A Sửu cũng được ? Nhưng ai cho ngươi nói A Sửu là yêu quái? Ai còn nói A Sửu ăn thịt người? Một đám người không biết tôn ty, chuyện của Đổng gia các ngươi dám đem ra thảo thuận sao? Nếu mà rơi vào trong tai của Lão thái thái, chỉ sợ các ngươi một lũ ty tiện thấp hèn này một cái cũng không thể sống.”
Trong trí nhớ của Lục Y thì đây chính là lần đầu tiên phu nhân đánh nàng.
Ôm lấy khuôn mặt. lệ quang trong mắt Lục Y chảy ra vẻ mặt uỷ khuất, Phu nhân nói đúng , cho dù nàng được Phu nhân sủng ái thì sao? dù sao nàng vẫn là một người nô tỳ.
“ Chuyện cứ như vậy quyết định!” Đổng thị cự tuyệt nói:” Chớ có trách ta là đẩy ngươi vào hố lửa, có lẽ tương lai ngươi sẽ cảm kích ta……Nhớ rõ từ giờ về sau phải hầu hạ tốt thiếu gia, nếu ngươi đắc tội hắn…Ngay cả ta đều không cứu được ngươi .”
Cứ như vậy , Lục Y đã trở thành tỳ nữ cho Đổng Phi.
A Sửu thiếu gia quả nhiên là rất xấu , bất quá cũng không có đáng sợ như những lời đồn.Ít nhất Lục Y cũng không thấy A Sửu thiếu gia biến thành yêu quái, càng không thấy A Sửu thiếu gia ăn thịt người, Ngược lại, khi nàng trở thành tỳ nữ của Đổng Phi thì ngày hôm sau Đổng Phu nhân đã triệu tập hơn một trăm người gia nô, trước mắt đánh chết hai tên gia hoả đã bịa đặt kia,đánh cho huyết nhục bay tứ tung , làm cho cả đêm Lục Y mất ngủ thậm chí còn bị bệnh một hồi.
Thiếu gia thì mỗi ngày chăn sóc nàng , tìm lang trung cho nàng.Trong thời điểm hôn mê Lục Ý còn nghe được A Sửu thiếu gia còn kể chuyện xưa cho nàng nghe nào là Sói và Thỏ , Nào là Trư bát giới cõng người vợ….Đáng tiếc lúc ấy mơ hồ cũng không nghe được rõ ràng, Sau khi hết bệnh lại muốn thiếu gia kể lại một lần lại không có dũng khí. Nhưng đối với Lục Y mà nói, vậy là đủ rồi. Nào có chủ nhân như thiếu gia đối với tỳ nữ của mình như vậy?Ít nhất Lục Y cũng không rõ , từ khi hết bệnh Lục Y khi nào cũng khăng khăng đi một mực đi theo thiếu gia .Tuy rằng vẫn có chút sợ hãi, nhưng những lời đồn đại cũng tự nhiên không cánh mà bay.
Tâm tư tiểu nha đầu biến hoá , Đổng Phi đi phía trước sao có thể biết?
Hắn sải bước đến trước cửa phòng của Lão phu nhân khoanh tay cung kính nói : “Nãi nãi , A Sửu đã đến, Ngài tìm con.?”
“ A Sửu , Vào đi!”
Đổng Phi đi vào phòng thì phát hiện trong phòng còn có thêm một người nữa.
Người này khoảng hơn sáu mươi tuổi, nhìn qua so già hơn Lão phu nhân rất nhiều, thân cao tám thước ngồi giữa chủ vị , ngay cả lão phu nhân cũng phải ngồi phía dưới.
Đổng Phi ngẩn ra có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Lão phu nhân.
Lão phu nhân tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Đổng Phi, cười nói: “A Sửu , nãi nãi đã mời cho con một người sư phụ.”
Đổng Phi lập tức hiểu được, bất quá lại cảm thấy nghi hoặc. Hắn đã có ba vị lão sư, vì sao lại thỉnh thêm lão sư.?
“ A Sửu , Đây là Huynh trưởng của nãi nãi, tên là Thành Phương, còn không bái kiến.”
Ca ca của nãi nãi? Đổng Phi chưa bao giờ nghe nói qua nãi nãi còn một người ca ca. Bất quá nếu nãi nãi lên tiếng hắn cũng không dám chậm trễ , lập tức bước lên quỳ xuống dập đầu hành lễ nói: “ A Sửu bái kiến gia gia.”
“ Tiểu Song, đây là A Sửu mà muội nói trong thư sao?”
Thành Phương cũng không để ý đến lời nói của Đổng Phi mà hướng về phía lão phu nhân hỏi: “Hắn nhìn rất lớn , chẳng lẽ hắn chỉ bảy tuổi sao?”
“ Ca, Chẳng lẽ huynh còn không tin lời của muội?”
“ Không phải ta không tin mà là ta cảm thấy một tiểu hài tử sao lại nói được những lời như vậy.” Thành Phương cười trả lời, đột nhiên nhìn Đổng Phi nói: “A Sửu, những lời ngươi nói ngày hôm ấy nãi nãi của ngươi cũng đã nói cho ta biết, ngươi thật sự nghĩ đến vì cha ngươi mà Đổng gia sẽ mang đễn ngập đàu tai ương sao?”
Đổng Phi lúc đầu là ngạc nhiên , nhưng lập tức liền hiểu được.
Tất nhiên là nãi nãi đã mang những lời mà hắn nói hôm trước nói qua cho lão nhân này. Hắn do dự gật đầu rồi nói: “A Sửu từng nghe những người ngoài phố nói, Phụ thân ngồi ở vị trí Tuất ti giáo uý thì lo lắng như thế nào để leo lên chức Thái thú Hà đông, hiện tại ông ta đã ngồi trên vị trí thái thú thì chỉ lo lắng thế nào để lên cao nữa, A Sửu chỉ sợ Phụ thân một ngày ngồi ở chỗ cao nhất thì sẽ nghĩ đến muốn cái gì?
Thành Phương nhướng mày kinh ngạc nhìn Đổng Phi, không nói thêm câu nào nữa.
Đổng Phi có chút khẩn trương, ánh mắt lão nhân này rất lợi hại giống như muốn nhìn thấu nội tâm của người ta. Nhưng hắn cũng biết, nãi nãi mời ông ta qua tất nhiên là có lý do cho nên mình không thể nhụt chí cần phải kiên trì.
Hắn đối mắt với Thành Phương không nói một lời.
Một già một trẻ cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, còn lão phu nhân thì nhắm mắt giống như đang ngủ.
“ Ha ha ha!”
Thành Phương đột nhiên cười to, lão phu nhân cũng mở mắt ra. Thành Phương nói :“Tiểu Song, đứa cháu này của muội thực không đơn giản.”
“ Đa tạ đại ca khích lệ!”
“ A Sửu, ngươi nghĩ muốn làm cái gì?”
“ A Sửu không có lý tưởng gì, chỉ hy vọng nếu một ngày phụ thân làm sai chuyện thì A Sửu có thể bảo đảm an toàn của mọi người của Đổng gia.”
“ Tiểu Song, Muội thật sự muốn đem đồ vật kia cho hắn?”
Thành Phương nói chuyện làm cho người ta không hiểu, Đổng Phi thậm chí không hiểu được chút nào.
Lão phu nhân gật gật đầu nói:“Ca ca, Thành gia chũng ta thủ hộ thứ kia đã hơn một trăm năm, nếu cứ như thế chỉ sợ rằng sẽ mốc meo mà hư nát, cùng với để một chỗ sao chúng ta lại không cấp cho A Sửu chứ?”
“ A Sửu , Triều cương hiện giờ hỗn loạn , có phải ngươi muốn thay thế?”
Thành phương nói ra một câu làm cho mồ hôi lạnh của Đổng Phi ứa ra .Không thể phủ nhận, khi hắn vừa đến thời đại này thì cũng đã từng có loại này ý tưởng. Nhưng là…..Triều cương bây giờ tuy hỗn loạn, nhưng loạn của giặc khăn vàng cũng không gây được sóng gió gì, Hoàng quyền vẫn như cũ được củng cố, hắn bây giờ cũng không dám nghĩ như thế, cho dù là giặc khăn vàng bị đánh bại , Hán thất đồi bại, thiên hạ anh hùng nổi lên, nhưng Đổng Phi hắn có tư cách gì đấu với người ta?
Nếu Cha làm loạn triều cương thì sẽ bị người thiên hạ giết, Nhưng nếu Cha không loạn triều cương thì sợ rằng không thể nói đến tạo phản , chỉ sợ đến lúc hắn dám nói đến hai chữ “ Tạo Phản” thì Cha hắn trước tiên là sẽ làm thịt hắn.
Nhưng là Loạn hay không Loạn hắn làm sao có thể khuyên bảo?Phàm là một phương bá chủ thì tâm trí của ai không kiên định. Một tiểu thí hài nói ngươi tạo phản , thì ai sẽ nghe ngươi? Loại chuyện này, đặt ở thời đại nào cũng khó mà có người nghe, Huống hồ Đổng Phi cũng không có cái năng lực đó.
“ Gia gia nghe ai nói? Phụ thân mang Hoàng ân, A Sửu làm sao dám tạo phản?”
Thành phương gật gật đầu nói:” A Sửu, Ta muốn ngươi phát một lời thề độc.”
“ Thề độc như thế nào?”
“ Cuộc đời này không thể phản bội triều đình, càng không được nguy hại đến giang sơn xã tắc.”
“ A Sửu cuộc đời này thề không phản Triều đình, cũng không nguy hại đến giang sơn xã tắc, nếu trái lời thề trời tru đất diệt.”
Nhưng trong lòng Đổng Phi lại nghĩ: “Chỉ sợ Hán thất không cần ta làm loạn cũng sẽ có người thay ta làm loạn. Ta chỉ muốn bảo trụ già trẻ của Đổng gia , còn giang sơn xã tắc thì liên quan gì đến ta ?”
Thành Phương gật đầu nói: “A Sửu không nên trách gia gia bức ngươi, Thành gia chúng ta tuy rằng không phải cái gì Danh gia vọng tộc, nhưng mảnh giang sơn Hán thất này là do tổ tiên chúng ta đi theo Lão Chủ công một đao một thương mà dành lấy, quyết không thể để người khác huỷ diệt. Nãi nãi của ngươi muốn ta đến là đem nhưng thứ do lão chủ công lưu lại trong bảo khố tặng cho ngươi…Chỉ mong ngươi nhớ lời thề hôm nay.”
Lão Phu nhân đứng lên, chống quải trượng đi tới trước cửa .
“ Đem đò vật tới đây!”
Lời còn chưa dứt thì vài tên gia tướng vội vàng kéo một chiếc xe trâu vào tiểu viện. Thành Phương phất tay làm cho hai tên gia tướng kia lui ra, sau đó nói Đổng Phi đi theo phía sau. Lão đứng trước xe trâu khẽ đưa tay lôi đi tấm vải bố.
Đổng Phi nghi hoặc nhì Thành Phương lại nhì nãi nãi, thật sự không hiểu hai người bọn họ đang làm cái gì.
“ A Sửu, ngươi có biết là lão chủ công trong lời nói của Gia gia là ai không?”
Đổng Phi lắc đầu:“A Sửu không biết.”
“ Thành gia tổ tiên chúng ta chính là thuộc hạ của Khai quốc công thần Trung Thành
Hầu Phục Ba tướng quân Mã Viên(****) . Mà Mã Viên Tướng quân chính là Hậu nhân của Trịnh Xa tướng quân của Nước Triệu .
Trong rương này chính là binh khí suốt đời của tướng quân khi giết giặc, Sau khi Tướng quân mất, Liền giao cho Thành gia chúng ta bảo quản, nay đã hơn một trăm năm. Hôm nay ta giao chúng cho ngươi….”
(****) Mã Viện (tiếng Trung chính thể: 馬援; bính âm: Mǎ Yuán) (14 TCN-49), tự Văn Uyên, người Phù Phong, Mậu Lăng (nay là huyện Phù Phong, địa cấp thị Bảo Kê, tỉnh Thiểm Tây) là một viên tướng người Hán trong thời kỳ nhà Đông Hán. Người ta cũng tin rằng Mã Siêu trong thời kỳ Tam Quốc là hậu duệ của ông. Lăng mộ của ông còn ở đông bắc Hưng Bình, Thiểm Tây ngày nay. Ông còn được gọi là Phục Ba tướng quân hay Mã Phục Ba.
Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, không hẳn bởi những thành tích quân sự, chúng không hiển hách, mà bởi sự kiên trì và sự tôn trọng của ông đối với đồng nghiệp, bạn bè và thuộc cấp. Ngoài khả năng quân sự, ông cũng được đánh giá cao về vấn đề kỷ luật cá nhân. Con gái của ông sau này đã trở thành hoàng hậu của vua Hán Minh Đế - tức là Minh Đức hoàng hậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook