Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
-
Chương 45
Đôi mắt sắc bén thâm thúy, vẻ mặt lại còn kiên định như vậy, Bạch Thanh đột nhiên cảm thấy, nếu cứ tiếp tục nhìn, khẳng định sẽ bị hút vào, sẽ trầm luân vào trong đó, không thể thoát khỏi.
Trực giác không ngừng nhắc nhở nàng, mau phòng bị, mau cảnh giác, mau tránh đi......
Không thể giống như kiếp trước, dễ dàng rơi vào bẫy của nam nhân, sau đó bị phần tình cảm giả dối tốt đẹp bao lấy, cả đời bị vây hãm trong đó, cuối cùng còn không thể chết già.
Cuống quít dời đi ánh mắt, Bạch Thanh cúi đầu xuống, lại lui về sau hai bước, nhìn huynh trưởng nói:
- Tiếu đại nhân tìm ca ca có chuyện quan trọng muốn trao đổi, muội cũng không muốn quấy rầy, nên trở về phòng trước. Ca ca buổi tối nếu có thời gian, có thể đến Ánh Hà hiên gặp muội, nói cho muội biết chút chuyện về mẫu thân và cựu phụ? Nếu không phải là Tiếu đại nhân nhắc tới, muội cũng không biết, thì ra chúng ta còn có một cựu phụ giang hồ hào hiệp, sao từ trước đến giờ cựu phụ cũng không đến gặp chúng ta?
Nếu đã có cựu phụ, vậy tại sao cả kiếp trước, cũng chưa bao giờ xuất hiện một lần, coi như không hề tồn tại.
Rồi sau đó Bạch gia gặp bi kịch, huynh trưởng khốn khổ bất lực, cũng chưa từng có người nào giúp hắn nửa điểm, vị cựu phụ này, cũng chưa từng xuất đầu lộ diện.
- Được, Muội trở về trước đi!
Không biết muội muội vì sao tâm tình lại bị giảm sút, nhưng Bạch Triệt biết rõ ràng, bây giờ nàng đã luyện thành cảnh giới "Ngoan ngoãn phục tùng", đương nhiên sẽ không ngăn trở miễn cưỡng nàng.
Tiếu Túc lại không giống vậy, hắn còn muốn nhìn nàng, cùng nàng trò chuyện, làm sao để nàng rời đi được.
Lúc này liền mở miệng lưu người, nói:
- Chuyện chúng ta sắp nói, là chuyện của Bạch tiểu thư, nàng, ở lại cùng nghe có được không?
Hắn thật sự muốn kêu nàng là Thanh nhi, nhưng Bạch Thanh lại không giống như mới vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với nhau, thân thiết kêu hắn là Tiếu đại ca, lúc này lại sửa miệng gọi là Tiếu đại nhân.
Cho rằng nàng ở trước mặt huynh trưởng muốn tránh hiềm nghi, cũng chỉ đành phải sửa miệng, xưng hô xa cách với nàng.
Khi nào thì, hắn mới có thể quang minh chính đại nắm tay của nàng, kêu tên của nàng đây?
- Chuyện của ta?
Bạch Thanh hỏi lại.
- Đúng vậy.
Tiếu Túc gật đầu giải thích:
- Lần này đi Giang Nam, sư huynh nhờ ta xử trí một chút chuyện về Viên Mậu Lâm, mặc dù xảy ra một chút vấn đề, nhưng cuối cùng cũng không phụ sự nhờ vả, mang về một thứ mà các ngươi cần.
Hắn cầm lấy hộp gỗ vẫn luôn mang bên người từ lúc tiến vào Bạch phủ, bên trong có một khối vải vóc, đưa tới.
- Đây là cái gì?
Bạch Triệt tiếp nhận lấy, thuận miệng hỏi.
- Gia phả của gia tộc Viên thị.
Tiếu Túc đáp:
- Kế sách lúc trước của chúng ta, có nhiều sơ hở, khó có thể thực hiện.Ta lo tên Viên Mậu Lâm còn muốn tính kế chuyện gì đó, ngày đó liền cứng rắn chèn ép bắt hắn hồi hương tế tổ. Quả nhiên, người trong gia tộc hắn đều nói hắn chưa từng thú qua thê, thê tử Tô thị của hắn, cũng lấy danh phận là biểu muội, trong lời nói cũng không hề có ý oán hận, mà chỉ có cảm kích. Cũng may ta sớm đã an bài, đơn giản là lấy gia phả của gia tộc Viên thị, bên trong, xác thực có tên của Viên Mậu Lâm cùng với thê tử, nhưng lại là tục danh (tên lúc chưa trưởng thành).Ta đã cho người thăm dò, tổ tông Viên thị đều dựa vào cẩm bạch cùng tú nghệ đặt biệt mà làm giàu, gia phả này chính là tú nghệ giỏi nhất trong tộc làm ra, đem tục danh của từng người trong gia tộc thêu lên gia phả, người khác không thể nào bắt chước được. Lấy vật này làm bằng chứng, hắn nhất định sẽ không thể chối cãi.
Bạch Triệt mở ra cẩm bạch, ánh mắt liền lóe lên.
Gia phả của gia tộc Viên thị lại viết rất cặn kẽ, chẳng những viết từng cái tên tục danh của người trong tộc, còn có ngày tháng năm từng sự kiện, nếu là người có cống hiến với gia tộc, cũng được giản lược ghi chép.
Được Tiếu Túc chỉ dẫn, hắn tìm được tên của Viên Mậu Lâm, mặt trên ghi lại ngày sinh của hắn, còn có chuyện đậu Trạng Nguyên.
Bên cạnh tên của hắn, quả nhiên ghi lại ngày Tô thị nhập môn, phía dưới tiểu lược một chút: "Đại thành Hưng Khánh mười một năm mùng sáu tháng sáu nhập môn", xác minh thời gian nàng ta gả nhập vào Viên gia.
Xuống phía dưới chút nữa, không ngờ tú "Trưởng tử Viên Hách Uy, Hưng Khánh mười lăm năm mùng mười tháng bảy sở sinh.
(Yul: Viên Hách Uy là con trai của VML)
Bạch Triệt nắm lấy cẩm bạch ngón tay dần dần khép lại, cắn chặt khớp hàm, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Quả nhiên là bằng chứng không thể nào chối cãi.
#####
- Ha ha, ha ha.....
Bạch Thanh đang đứng bên người huynh trưởng, lại đột nhiên nở nụ cười.
Chỉ là, trong tiếng cười, một chút vui sướng cũng không có, ngược lại tràn ngập chua sót khổ sở.
Đời trước, nàng gả cho hắn mười năm, cũng chưa bao giờ cùng hắn trở về Nam Tầm tế bái tổ tiên, mà người trong tộc của hắn, cũng chưa bao giờ đến kinh thành tìm bọn họ.
Nàng cũng chỉ nghĩ, hắn chỉ là hàn môn sĩ tử, trong nhà trong tộc đều không có thân nhân.
Lại không nghĩ rằng, hắn xuất thân từ một gia tộc khổng lồ như vậy.
Nếu vậy, kiếp trước gia phả của gia tộc Viên thị, lúc nàng đã chết, thê thất của hắn, vẫn như trước là Tô Mai đi!
Nàng gả cho người, ra khỏi Bạch gia, nhưng cuối cùng ngay cả gia phả của phu gia cũng không được nhập, tất nhiên cũng sẽ không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.
Trách không được cho dù trở thành Quỷ Hồn, cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, ngay cả cửa Diêm Vương điện cũng không thấy được.
Còn Tô Mai đâu?
Tên tú khắc vào gia phả Viên thị chưa từng xóa đi, lại tái giá Phùng Chí Viễn, vào gia phả Phùng thị.
Chờ nàng chết đi, rốt cuộc là mai táng nhập phần mộ tổ tiên của Viên gia, hay là nhập vào phần mộ tổ tiên của Phùng gia?
Sau khi biến thành quỷ, Diêm La vương sẽ phán cho ai đâu?
Hay là bổ thành hai nửa, chia mỗi người một nửa sao?
- Ha ha......
Nước mắt rơi không ngừng, Tiếu Túc nhìn thấy, vừa đau lòng, cũng vừa ghen tị.
Thì ra, nàng thật sự thích Viên Mậu Lâm, biết được hắn đã có thê thất, sẽ thương tâm khổ sở như vậy.
Nếu là tên Viên Mậu Lâm thừa nhận sai lầm đã lừa gạt nàng, hơn nữa còn kiên quyết hưu thê, có phải, nàng còn có thể, gả cho hắn?
Nghĩ vậy, tâm hắn, giống như có một tảng đá to chèn ép chặn lên, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
- Tốt lắm!
Bạch Triệt nhẹ nhàng vỗ lưng muội muội, an ủi nói:
- Nên cao hứng, không phải sao? Rốt cục muội cũng có thể thoát khỏi hắn, thoát khỏi vận mệnh bất hạnh.
- Đúng, nên cao hứng!
Bạch Thanh hai mắt đẫm lệ, ở trong lòng huynh trưởng, nghẹn ngào liên tục gật đầu, cũng không ngừng khóc
Bạch Triệt biết được lòng của nàng, cũng hiểu được nàng vì sao khóc nhiều như thế, cũng không khuyên can nữa, chỉ trấn an vỗ nhẹ vai nàng.
Ngược lại Tiếu Túc, bị nàng khóc đến chân tay luống cuống, muốn khuyên, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Một lúc lâu, Bạch Thanh mới điều chỉnh được cảm xúc, nàng rốt cục cũng đạt được tâm nguyện, rời xa nam nhân làm cho nàng thống khổ, hối hận cả đời.
Từ nay về sau, cuộc sống của nàng, cùng những người đó không bao giờ còn liên quan nữa.
Viên Mậu Lâm, Tô Mai...... Không bao giờ làm cho nàng thống khổ nữa.
Thật tốt, không phải sao?
#####
Bạch Thanh bừa bãi rơi lệ, đang cáo biệt vận mệnh bi thảm kiếp trước.
Nàng lại không biết, người từng là ác mộng cả đời của nàng, làm cho nàng ôm hận cách thế....Tô Mai, giờ phút này, đang mang tiểu hài tử trên lưng, xuyên qua ở một mảnh rừng rậm rạp.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm các loại cỏ dại bụi cây trong rừng, thỉnh thoảng vẻ mặt sẽ kinh hỉ, bắt lấy một bụi cỏ nhỏ hoặc một gốc cây thấp bé.
Sau khi cẩn thận quan sát, hoặc phẫn nộ rời đi, hoặc là cao hứng hái vài cây cỏ, ngắt mấy đóa hoa dại, hay là ngay cả gốc rễ cũng đào lên.
Thỉnh thoảng còn hái lá hoặc rễ cây đưa vào trong miệng nhấm nháp, hết sức cẩn thận.
Trong rừng vừa mới mưa xong, mọi nơi đều ướt sũng, trên giầy và y phục của Tô Mai, dính rất nhiều lá khô ẩm ướt lầy lội, chỉ có mảnh vải cột đứa nhỏ vào lưng nàng khô mát, không bị một chút ảnh hưởng nào, còn ngủ rất say giấc.
Có lẽ khu rừng này cũng ít người tiến vào, trong rừng có rất nhiều cỏ cây phong phú đa dạng, một chút cũng không có dấu vết tàn phá.
Nàng tìm kiếm thứ gì đó, tìm mãi không ngừng. Đến nửa canh giờ, giỏ trúc nàng mang theo bên người, bên trong rất nhiều dạng cây cỏ hơn mười loại.
Ở dưới tàng cây, nàng hái một cây cỏ như lá trúc nhỏ, nàng vừa lòng gật đầu, mang theo giỏ trúc, quay lại đường lúc nãy đã đi vào, trở về.
Trong rừng cây cối rắc rối phức tạp, không có gì chỉ thị phương hướng, nhưng nàng lại coi như tản bộ trong hoa viên nhà mình, vòng phải lượn trái, không hề lo lắng sẽ lạc đường hay gặp nguy hiểm.
Ước chừng qua một khắc, nàng bất ngờ đi đến bên vách núi đen. Chỗ vách núi đen, giống như bị đao phủ cắt ngang, thẳng tắp cao lên, đâm thủng đám mây.
Bên vách núi đen có vô số dây leo, rõ ràng lúc này đã là mùa đông rét lạnh tiêu điều, nhưng dây leo ở nơi này lại xanh biếc như ngọc bích, từng mảnh lớn lá xanh lân cận, còn ẩn giấu những đóa hoa tươi đẹp, giọt sương trong suốt, lăn lộn ở trên lá xanh cùng đóa hoa, là một cảnh tượng dồi dào sức sống.
Lúc này Tô Mai cũng không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp, nàng đi đến một nơi rậm rạp dây leo, nâng tay xốc lên đám dây, cúi thấp thân thể, liền chui vào.
Bên trong, đúng là một con đường gập ghềnh uốn lượn khó đi.
Nơi cuối cùng, rõ ràng là bên ngoài chật hẹp bên trong lại rộng rãi là một cái sơn động.
Trong sơn động khô ráo và sạch sẽ, chứng tỏ thường có người ở lại, bố trí hết sức ấm áp, tất cả đồ dùng trong nhà cái gì cần có đều có, không có gì là không giỏi tính toán.
Cả người Tô Mai đều ướt đẫm, đi vào bên trong nhịn không được lạnh run cả người, lại cố gắng kiềm chế chính mình, nhanh chóng cởi nhi tử từ trên lưng xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng y phục trên người hắn, lúc này mới thở phào một cái, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an trí trên giường đá.
Trên giường đá kia, còn có một nam tử đang nằm, bộ dạng hắn ước chừng hai mươi tuổi, nhìn góc chăn bị lệch, thấy được dáng người hắn rất khôi ngô hữu lực, chỉ là trên mặt, không có một tia huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.
Tô Mai theo dõi nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lại thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, hiện lên một chút ôn nhu.
Nàng nâng tay thay hắn dịch góc chăn, rồi mới đi đến một bên thay đổi y phục.
Sau đó, nàng đem cỏ dại nhánh cây vừa hái về tẩy rữa thật sạch sẽ, dựa theo trí nhớ đặc biệt, bắt đầu điều chế dược.
Trong sơn động, rất nhanh có một cỗ hương vị rất khó ngửi.
Tô Mai lại coi như không ngửi thấy, vẫn như cũ theo phương pháp trong trí nhớ của nàng, cẩn thận tỉ mỉ tăng thêm dược liệu, ngay cả những tiếng động xung quanh, cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, vẫn cẩn thận và chuyên chú.
Sau một canh giờ, những cây cỏ nhánh cây nàng mang về đã bỏ hết vào ấm thuốc, lửa nóng nấu thuốc, từ từ trong sơn động càng dày đặc mùi khó ngửi.
Tính toán canh giờ, Tô Mai vươn tay trái, cầm một quyển sách bạch ngọc giấy mạ vàng được đựng trong hộp, trên bìa mặt có vài chữ màu vàng to đùng rạng rỡ [nông nghiệp bách khoa toàn thư].
Sắc mặt nàng liền vui sướng, mở ra trang bìa, đem sách trong tay lật xem, bên trong bìa sách có một bình ngọc xanh biết.
Bên trong bình ngọc, chứa hơn phân nửa bột phấn màu lục có chút trong suốt cùng sáng rọi.
Đây là thứ quý giá nhất trong tay nàng, là vị nông nghiệp hoa khọc gia đã bị nàng cắn nuốt linh hồn, mà có được [nông nghiệp bách khoa toàn thư ].
Bên trong quyển sách thần kì này có ghi chép, hắn đã mất mấy năm, mới nghiêm cứu thành công, một loại thực vật tinh hoa giành cho thế hệ sau này.
Sau đó, hắn cũng bởi vì vật ấy, bị người tính kế hại chết, linh hồn xuyên vào thế giới này, gặp lúc nàng khó sanh mà chết, lại nổi lên ý niệm sống sót.
Cũng bởi vì nàng có ý chí kiên định, lại không quên được cừu hận, luyến tiếc hài tử, cuối cùng chiến thắng được hắn.
Chiếm được trí nhớ siêu việt của hắn, chiếm được quyển sách thần kì cùng bình ngọc này.
Theo [nông nghiệp bách khoa toàn thư] nói, vật ấy chính là bảo bối cực quý hiếm trong thiên hạ, có thể bổ khí huyết luyện công, nếu phối hợp đúng cách, còn có công hiệu cải tử hoàn sinh.
Trong mắt nàng hiện lên một tia giãy dụa, ánh mắt lại chuyển hướng đến trên giường chổ nam nhân kia nằm, nhìn hắn hai má tái nhợt.
Vật ấy thần kỳ như thế, lại khó có được. Từ lúc có được nàng chỉ dùng để bảo trụ tính mạng hài tử cùng chính mình sau khi sinh nở, đến giờ vẫn luyến tiếc không dám dùng.
Nhưng lúc này, nàng đã dựa theo phương thuốc trong sách thần mà điều chế dược.[truyện đăng ở ]
Nếu lúc này lại luyến tiếc vật ấy, người này, liền chỉ có đường chết. Dù sao hắn cũng cứu tính mạng mẫu tử các nàng, nàng không thể vì một chút vật ngoài thân, liền trơ mắt nhìn hắn chết đi!
Nhắm chặt mắt, Tô Mai hạ quyết tâm, mở nắp bình ngọc, đổ vào trong ấm sắc thuốc cỡ một phần ba, sau đó lại đem cất vào chổ cũ, ngẩn người nhìn ấm thuốc, trong lòng lại yên lặng nói: "Đáng giá, đáng giá."
Trong sơn động mùi vị khó ngửi dần tan biến thay vào đó là một hương thơm rất kì lạ khó nói.
Trên mặt Tô Mai đang nghiêm túc, rốt cục cũng lộ ra nụ cười sáng lạn. Lại đợi tiếp khoảng hai khắc, nàng dập lửa, cẩn thận bỏ bình thuốc xuống, bỏ vào bên trong thùng nước lạnh mà nàng đã sớm chuẩn bị, ấm thuốc nóng bỏng rơi vào trong nước lạnh, phát ra âm thanh "Xuy xuy", cổ hương thơm kia, càng thêm nồng đậm hơn một chút.
Sau hai khắc, nàng mở nắp, đổ nước còn thừa ở bên trong, nhìn dưới đáy ấm, rõ ràng ngưng kết ra một tầng xanh biếc trong suốt dạng cao.
- Hồi nguyên cao!
Tô Mai mặt tràn đầy vui sướng, lấy ra, thừa dịp còn chút nhiệt liền nhét vào miệng nam nhân đang nằm trên giường.
Thuốc mỡ vừa vào miệng, nam nhân kia không tự giác, cổ họng cử động, nuốt xuống.
Chỉ sau chốt lát, sắc mặt nam nhân kia vốn tái nhợt lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, liền ngay cả hô hấp vốn rất khó khăn mỏng manh, cũng dần trở nên dày đặc vững vàng.
P/S: cựu phụ là bên mẹ. Thúc bá là bên ba.
Trực giác không ngừng nhắc nhở nàng, mau phòng bị, mau cảnh giác, mau tránh đi......
Không thể giống như kiếp trước, dễ dàng rơi vào bẫy của nam nhân, sau đó bị phần tình cảm giả dối tốt đẹp bao lấy, cả đời bị vây hãm trong đó, cuối cùng còn không thể chết già.
Cuống quít dời đi ánh mắt, Bạch Thanh cúi đầu xuống, lại lui về sau hai bước, nhìn huynh trưởng nói:
- Tiếu đại nhân tìm ca ca có chuyện quan trọng muốn trao đổi, muội cũng không muốn quấy rầy, nên trở về phòng trước. Ca ca buổi tối nếu có thời gian, có thể đến Ánh Hà hiên gặp muội, nói cho muội biết chút chuyện về mẫu thân và cựu phụ? Nếu không phải là Tiếu đại nhân nhắc tới, muội cũng không biết, thì ra chúng ta còn có một cựu phụ giang hồ hào hiệp, sao từ trước đến giờ cựu phụ cũng không đến gặp chúng ta?
Nếu đã có cựu phụ, vậy tại sao cả kiếp trước, cũng chưa bao giờ xuất hiện một lần, coi như không hề tồn tại.
Rồi sau đó Bạch gia gặp bi kịch, huynh trưởng khốn khổ bất lực, cũng chưa từng có người nào giúp hắn nửa điểm, vị cựu phụ này, cũng chưa từng xuất đầu lộ diện.
- Được, Muội trở về trước đi!
Không biết muội muội vì sao tâm tình lại bị giảm sút, nhưng Bạch Triệt biết rõ ràng, bây giờ nàng đã luyện thành cảnh giới "Ngoan ngoãn phục tùng", đương nhiên sẽ không ngăn trở miễn cưỡng nàng.
Tiếu Túc lại không giống vậy, hắn còn muốn nhìn nàng, cùng nàng trò chuyện, làm sao để nàng rời đi được.
Lúc này liền mở miệng lưu người, nói:
- Chuyện chúng ta sắp nói, là chuyện của Bạch tiểu thư, nàng, ở lại cùng nghe có được không?
Hắn thật sự muốn kêu nàng là Thanh nhi, nhưng Bạch Thanh lại không giống như mới vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với nhau, thân thiết kêu hắn là Tiếu đại ca, lúc này lại sửa miệng gọi là Tiếu đại nhân.
Cho rằng nàng ở trước mặt huynh trưởng muốn tránh hiềm nghi, cũng chỉ đành phải sửa miệng, xưng hô xa cách với nàng.
Khi nào thì, hắn mới có thể quang minh chính đại nắm tay của nàng, kêu tên của nàng đây?
- Chuyện của ta?
Bạch Thanh hỏi lại.
- Đúng vậy.
Tiếu Túc gật đầu giải thích:
- Lần này đi Giang Nam, sư huynh nhờ ta xử trí một chút chuyện về Viên Mậu Lâm, mặc dù xảy ra một chút vấn đề, nhưng cuối cùng cũng không phụ sự nhờ vả, mang về một thứ mà các ngươi cần.
Hắn cầm lấy hộp gỗ vẫn luôn mang bên người từ lúc tiến vào Bạch phủ, bên trong có một khối vải vóc, đưa tới.
- Đây là cái gì?
Bạch Triệt tiếp nhận lấy, thuận miệng hỏi.
- Gia phả của gia tộc Viên thị.
Tiếu Túc đáp:
- Kế sách lúc trước của chúng ta, có nhiều sơ hở, khó có thể thực hiện.Ta lo tên Viên Mậu Lâm còn muốn tính kế chuyện gì đó, ngày đó liền cứng rắn chèn ép bắt hắn hồi hương tế tổ. Quả nhiên, người trong gia tộc hắn đều nói hắn chưa từng thú qua thê, thê tử Tô thị của hắn, cũng lấy danh phận là biểu muội, trong lời nói cũng không hề có ý oán hận, mà chỉ có cảm kích. Cũng may ta sớm đã an bài, đơn giản là lấy gia phả của gia tộc Viên thị, bên trong, xác thực có tên của Viên Mậu Lâm cùng với thê tử, nhưng lại là tục danh (tên lúc chưa trưởng thành).Ta đã cho người thăm dò, tổ tông Viên thị đều dựa vào cẩm bạch cùng tú nghệ đặt biệt mà làm giàu, gia phả này chính là tú nghệ giỏi nhất trong tộc làm ra, đem tục danh của từng người trong gia tộc thêu lên gia phả, người khác không thể nào bắt chước được. Lấy vật này làm bằng chứng, hắn nhất định sẽ không thể chối cãi.
Bạch Triệt mở ra cẩm bạch, ánh mắt liền lóe lên.
Gia phả của gia tộc Viên thị lại viết rất cặn kẽ, chẳng những viết từng cái tên tục danh của người trong tộc, còn có ngày tháng năm từng sự kiện, nếu là người có cống hiến với gia tộc, cũng được giản lược ghi chép.
Được Tiếu Túc chỉ dẫn, hắn tìm được tên của Viên Mậu Lâm, mặt trên ghi lại ngày sinh của hắn, còn có chuyện đậu Trạng Nguyên.
Bên cạnh tên của hắn, quả nhiên ghi lại ngày Tô thị nhập môn, phía dưới tiểu lược một chút: "Đại thành Hưng Khánh mười một năm mùng sáu tháng sáu nhập môn", xác minh thời gian nàng ta gả nhập vào Viên gia.
Xuống phía dưới chút nữa, không ngờ tú "Trưởng tử Viên Hách Uy, Hưng Khánh mười lăm năm mùng mười tháng bảy sở sinh.
(Yul: Viên Hách Uy là con trai của VML)
Bạch Triệt nắm lấy cẩm bạch ngón tay dần dần khép lại, cắn chặt khớp hàm, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Quả nhiên là bằng chứng không thể nào chối cãi.
#####
- Ha ha, ha ha.....
Bạch Thanh đang đứng bên người huynh trưởng, lại đột nhiên nở nụ cười.
Chỉ là, trong tiếng cười, một chút vui sướng cũng không có, ngược lại tràn ngập chua sót khổ sở.
Đời trước, nàng gả cho hắn mười năm, cũng chưa bao giờ cùng hắn trở về Nam Tầm tế bái tổ tiên, mà người trong tộc của hắn, cũng chưa bao giờ đến kinh thành tìm bọn họ.
Nàng cũng chỉ nghĩ, hắn chỉ là hàn môn sĩ tử, trong nhà trong tộc đều không có thân nhân.
Lại không nghĩ rằng, hắn xuất thân từ một gia tộc khổng lồ như vậy.
Nếu vậy, kiếp trước gia phả của gia tộc Viên thị, lúc nàng đã chết, thê thất của hắn, vẫn như trước là Tô Mai đi!
Nàng gả cho người, ra khỏi Bạch gia, nhưng cuối cùng ngay cả gia phả của phu gia cũng không được nhập, tất nhiên cũng sẽ không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.
Trách không được cho dù trở thành Quỷ Hồn, cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, ngay cả cửa Diêm Vương điện cũng không thấy được.
Còn Tô Mai đâu?
Tên tú khắc vào gia phả Viên thị chưa từng xóa đi, lại tái giá Phùng Chí Viễn, vào gia phả Phùng thị.
Chờ nàng chết đi, rốt cuộc là mai táng nhập phần mộ tổ tiên của Viên gia, hay là nhập vào phần mộ tổ tiên của Phùng gia?
Sau khi biến thành quỷ, Diêm La vương sẽ phán cho ai đâu?
Hay là bổ thành hai nửa, chia mỗi người một nửa sao?
- Ha ha......
Nước mắt rơi không ngừng, Tiếu Túc nhìn thấy, vừa đau lòng, cũng vừa ghen tị.
Thì ra, nàng thật sự thích Viên Mậu Lâm, biết được hắn đã có thê thất, sẽ thương tâm khổ sở như vậy.
Nếu là tên Viên Mậu Lâm thừa nhận sai lầm đã lừa gạt nàng, hơn nữa còn kiên quyết hưu thê, có phải, nàng còn có thể, gả cho hắn?
Nghĩ vậy, tâm hắn, giống như có một tảng đá to chèn ép chặn lên, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
- Tốt lắm!
Bạch Triệt nhẹ nhàng vỗ lưng muội muội, an ủi nói:
- Nên cao hứng, không phải sao? Rốt cục muội cũng có thể thoát khỏi hắn, thoát khỏi vận mệnh bất hạnh.
- Đúng, nên cao hứng!
Bạch Thanh hai mắt đẫm lệ, ở trong lòng huynh trưởng, nghẹn ngào liên tục gật đầu, cũng không ngừng khóc
Bạch Triệt biết được lòng của nàng, cũng hiểu được nàng vì sao khóc nhiều như thế, cũng không khuyên can nữa, chỉ trấn an vỗ nhẹ vai nàng.
Ngược lại Tiếu Túc, bị nàng khóc đến chân tay luống cuống, muốn khuyên, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Một lúc lâu, Bạch Thanh mới điều chỉnh được cảm xúc, nàng rốt cục cũng đạt được tâm nguyện, rời xa nam nhân làm cho nàng thống khổ, hối hận cả đời.
Từ nay về sau, cuộc sống của nàng, cùng những người đó không bao giờ còn liên quan nữa.
Viên Mậu Lâm, Tô Mai...... Không bao giờ làm cho nàng thống khổ nữa.
Thật tốt, không phải sao?
#####
Bạch Thanh bừa bãi rơi lệ, đang cáo biệt vận mệnh bi thảm kiếp trước.
Nàng lại không biết, người từng là ác mộng cả đời của nàng, làm cho nàng ôm hận cách thế....Tô Mai, giờ phút này, đang mang tiểu hài tử trên lưng, xuyên qua ở một mảnh rừng rậm rạp.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm các loại cỏ dại bụi cây trong rừng, thỉnh thoảng vẻ mặt sẽ kinh hỉ, bắt lấy một bụi cỏ nhỏ hoặc một gốc cây thấp bé.
Sau khi cẩn thận quan sát, hoặc phẫn nộ rời đi, hoặc là cao hứng hái vài cây cỏ, ngắt mấy đóa hoa dại, hay là ngay cả gốc rễ cũng đào lên.
Thỉnh thoảng còn hái lá hoặc rễ cây đưa vào trong miệng nhấm nháp, hết sức cẩn thận.
Trong rừng vừa mới mưa xong, mọi nơi đều ướt sũng, trên giầy và y phục của Tô Mai, dính rất nhiều lá khô ẩm ướt lầy lội, chỉ có mảnh vải cột đứa nhỏ vào lưng nàng khô mát, không bị một chút ảnh hưởng nào, còn ngủ rất say giấc.
Có lẽ khu rừng này cũng ít người tiến vào, trong rừng có rất nhiều cỏ cây phong phú đa dạng, một chút cũng không có dấu vết tàn phá.
Nàng tìm kiếm thứ gì đó, tìm mãi không ngừng. Đến nửa canh giờ, giỏ trúc nàng mang theo bên người, bên trong rất nhiều dạng cây cỏ hơn mười loại.
Ở dưới tàng cây, nàng hái một cây cỏ như lá trúc nhỏ, nàng vừa lòng gật đầu, mang theo giỏ trúc, quay lại đường lúc nãy đã đi vào, trở về.
Trong rừng cây cối rắc rối phức tạp, không có gì chỉ thị phương hướng, nhưng nàng lại coi như tản bộ trong hoa viên nhà mình, vòng phải lượn trái, không hề lo lắng sẽ lạc đường hay gặp nguy hiểm.
Ước chừng qua một khắc, nàng bất ngờ đi đến bên vách núi đen. Chỗ vách núi đen, giống như bị đao phủ cắt ngang, thẳng tắp cao lên, đâm thủng đám mây.
Bên vách núi đen có vô số dây leo, rõ ràng lúc này đã là mùa đông rét lạnh tiêu điều, nhưng dây leo ở nơi này lại xanh biếc như ngọc bích, từng mảnh lớn lá xanh lân cận, còn ẩn giấu những đóa hoa tươi đẹp, giọt sương trong suốt, lăn lộn ở trên lá xanh cùng đóa hoa, là một cảnh tượng dồi dào sức sống.
Lúc này Tô Mai cũng không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp, nàng đi đến một nơi rậm rạp dây leo, nâng tay xốc lên đám dây, cúi thấp thân thể, liền chui vào.
Bên trong, đúng là một con đường gập ghềnh uốn lượn khó đi.
Nơi cuối cùng, rõ ràng là bên ngoài chật hẹp bên trong lại rộng rãi là một cái sơn động.
Trong sơn động khô ráo và sạch sẽ, chứng tỏ thường có người ở lại, bố trí hết sức ấm áp, tất cả đồ dùng trong nhà cái gì cần có đều có, không có gì là không giỏi tính toán.
Cả người Tô Mai đều ướt đẫm, đi vào bên trong nhịn không được lạnh run cả người, lại cố gắng kiềm chế chính mình, nhanh chóng cởi nhi tử từ trên lưng xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng y phục trên người hắn, lúc này mới thở phào một cái, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng an trí trên giường đá.
Trên giường đá kia, còn có một nam tử đang nằm, bộ dạng hắn ước chừng hai mươi tuổi, nhìn góc chăn bị lệch, thấy được dáng người hắn rất khôi ngô hữu lực, chỉ là trên mặt, không có một tia huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.
Tô Mai theo dõi nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lại thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, hiện lên một chút ôn nhu.
Nàng nâng tay thay hắn dịch góc chăn, rồi mới đi đến một bên thay đổi y phục.
Sau đó, nàng đem cỏ dại nhánh cây vừa hái về tẩy rữa thật sạch sẽ, dựa theo trí nhớ đặc biệt, bắt đầu điều chế dược.
Trong sơn động, rất nhanh có một cỗ hương vị rất khó ngửi.
Tô Mai lại coi như không ngửi thấy, vẫn như cũ theo phương pháp trong trí nhớ của nàng, cẩn thận tỉ mỉ tăng thêm dược liệu, ngay cả những tiếng động xung quanh, cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, vẫn cẩn thận và chuyên chú.
Sau một canh giờ, những cây cỏ nhánh cây nàng mang về đã bỏ hết vào ấm thuốc, lửa nóng nấu thuốc, từ từ trong sơn động càng dày đặc mùi khó ngửi.
Tính toán canh giờ, Tô Mai vươn tay trái, cầm một quyển sách bạch ngọc giấy mạ vàng được đựng trong hộp, trên bìa mặt có vài chữ màu vàng to đùng rạng rỡ [nông nghiệp bách khoa toàn thư].
Sắc mặt nàng liền vui sướng, mở ra trang bìa, đem sách trong tay lật xem, bên trong bìa sách có một bình ngọc xanh biết.
Bên trong bình ngọc, chứa hơn phân nửa bột phấn màu lục có chút trong suốt cùng sáng rọi.
Đây là thứ quý giá nhất trong tay nàng, là vị nông nghiệp hoa khọc gia đã bị nàng cắn nuốt linh hồn, mà có được [nông nghiệp bách khoa toàn thư ].
Bên trong quyển sách thần kì này có ghi chép, hắn đã mất mấy năm, mới nghiêm cứu thành công, một loại thực vật tinh hoa giành cho thế hệ sau này.
Sau đó, hắn cũng bởi vì vật ấy, bị người tính kế hại chết, linh hồn xuyên vào thế giới này, gặp lúc nàng khó sanh mà chết, lại nổi lên ý niệm sống sót.
Cũng bởi vì nàng có ý chí kiên định, lại không quên được cừu hận, luyến tiếc hài tử, cuối cùng chiến thắng được hắn.
Chiếm được trí nhớ siêu việt của hắn, chiếm được quyển sách thần kì cùng bình ngọc này.
Theo [nông nghiệp bách khoa toàn thư] nói, vật ấy chính là bảo bối cực quý hiếm trong thiên hạ, có thể bổ khí huyết luyện công, nếu phối hợp đúng cách, còn có công hiệu cải tử hoàn sinh.
Trong mắt nàng hiện lên một tia giãy dụa, ánh mắt lại chuyển hướng đến trên giường chổ nam nhân kia nằm, nhìn hắn hai má tái nhợt.
Vật ấy thần kỳ như thế, lại khó có được. Từ lúc có được nàng chỉ dùng để bảo trụ tính mạng hài tử cùng chính mình sau khi sinh nở, đến giờ vẫn luyến tiếc không dám dùng.
Nhưng lúc này, nàng đã dựa theo phương thuốc trong sách thần mà điều chế dược.[truyện đăng ở ]
Nếu lúc này lại luyến tiếc vật ấy, người này, liền chỉ có đường chết. Dù sao hắn cũng cứu tính mạng mẫu tử các nàng, nàng không thể vì một chút vật ngoài thân, liền trơ mắt nhìn hắn chết đi!
Nhắm chặt mắt, Tô Mai hạ quyết tâm, mở nắp bình ngọc, đổ vào trong ấm sắc thuốc cỡ một phần ba, sau đó lại đem cất vào chổ cũ, ngẩn người nhìn ấm thuốc, trong lòng lại yên lặng nói: "Đáng giá, đáng giá."
Trong sơn động mùi vị khó ngửi dần tan biến thay vào đó là một hương thơm rất kì lạ khó nói.
Trên mặt Tô Mai đang nghiêm túc, rốt cục cũng lộ ra nụ cười sáng lạn. Lại đợi tiếp khoảng hai khắc, nàng dập lửa, cẩn thận bỏ bình thuốc xuống, bỏ vào bên trong thùng nước lạnh mà nàng đã sớm chuẩn bị, ấm thuốc nóng bỏng rơi vào trong nước lạnh, phát ra âm thanh "Xuy xuy", cổ hương thơm kia, càng thêm nồng đậm hơn một chút.
Sau hai khắc, nàng mở nắp, đổ nước còn thừa ở bên trong, nhìn dưới đáy ấm, rõ ràng ngưng kết ra một tầng xanh biếc trong suốt dạng cao.
- Hồi nguyên cao!
Tô Mai mặt tràn đầy vui sướng, lấy ra, thừa dịp còn chút nhiệt liền nhét vào miệng nam nhân đang nằm trên giường.
Thuốc mỡ vừa vào miệng, nam nhân kia không tự giác, cổ họng cử động, nuốt xuống.
Chỉ sau chốt lát, sắc mặt nam nhân kia vốn tái nhợt lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, liền ngay cả hô hấp vốn rất khó khăn mỏng manh, cũng dần trở nên dày đặc vững vàng.
P/S: cựu phụ là bên mẹ. Thúc bá là bên ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook