Bạch Triệt ánh mắt có chút tối tăm, cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi oán hận lên tiếng:

- Vâng!

Hắn chỉ nghĩ, phản bội hắn, cùng biểu huynh lén lút gặp gỡ, Đồ thị đã làm ra chuyện ti tiện hạ tiện nhất rồi.

Lại không nghĩ rằng, nàng không chỉ làm như vậy, mà còn tàn nhẫn tự tay giết người, chuyện như vậy mà cũng làm được. 

Chuyện nàng không đáng để tha thứ, chính là nàng dám giết muội muội mà hắn cả đời đau sủng.

Nghe muội muội dùng giọng điệu bình tĩnh, nói đến chuyện tình kinh hãi như vậy.

Trong nháy mắt, hắn hận không thể tự tay bóp chết nàng, làm cho nàng nếm thử cảm giác mà muội muội hắn từng trải qua.

Nếu kiếp trước hắn biết muội muội bị nàng đối xử như vậy, trước linh cửu của muội muội, chỉ sợ hắn có thể sẽ làm ra chuyện này. 

Mà lúc này, mặc dù nàng còn chưa từng làm ra chuyện này, cũng là không thể lưu mạng.

Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Triệt tạm thời đem chuyện này bỏ xuống, quay lại nói đến chuyên của Bạch Thanh, hỏi:

- Hôn sự của muội muội nên xử lý như thế nào, phụ thân có dự định gì chưa?

- Ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo với hoàng thượng, hủy bỏ là xong. Chưa bao giờ có thánh chỉ, vật kia chưa đóng dấu ngọc tỷ, liền hủy bỏ, tên Viên Mậu Lâm kia có năng lực làm gì sao?

Bạch Tể Viễn giọng nói tràn đầy khinh thường, lát sau, giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống, thập phần không vui hướng nhi tử hỏi:

- Chuyện hắn hộ tống Tử Truyền đi Giang Nam, không phải là ngươi ra chủ ý đi!

- Là nhi tử ra, Tử Truyền tự mình đi cầu hoàng thượng.

Lúc nhắc tới hai chữ Tử Truyền, Bạch Triệt liếc nhìn Bạch Thanh một cái. Thấy nàng thần sắc không hề thay đổi, làm như đối với người này hoàn toàn vô cảm.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ nên làm gì cho thỏa đáng lại ai thán một tiếng, con đường phía trước phải đi từ từ, hắn phải tận lực tác thành a!

Hắn thật không muốn thừa nhận, dù  ai thán cho Tử Truyền, nhưng trong lòng lại vui sướng chờ xem kịch vui.

- Hồ đồ!

Bạch Tể Viễn trách mắng:

- Không nói đến chuyện đả thảo kinh xà, riêng một chuyện đi sứ, đối với người khác mà nói, chính là Bạch gia ta đối với hắn đặc biệt chiếu cố. Chỉ sợ hoàng thượng cũng nghĩ rằng, biểu hiện của Bạch gia đối với hắn là vừa lòng. Ngươi không phải đang giúp muội muội ngươi, ngược lại là đẩy nàng vào hoàn cảnh không thể không gả!

Bạch Triệt cứng miệng, biện giải nói:

- Nhi tử không biết chuyện thánh chỉ, muốn giúp muội muội, đương nhiên phải ra tay với tên họ Viên kia. Hắn hưu thê tái thú, lấy lý do là thê tử kia của hắn nhập môn nhiều năm mà vô tử, nhưng thê tử hắn lúc này đã sinh được nhi tử nối dòng, hưu thư đương nhiên sẽ không tính. Cho hắn phong cảnh mặc áo gấm về Nam Tầm, việc này đương nhiên sẽ bại lộ, hắn vốn đã có thê thất, lại dám nói dối trước mặt hoàng thượng, chính là phạm tội khi quân, muội muội đương nhiên không cần gả, ngược lại còn có thể trị hắn tội khi quân.

- Ngươi cũng biết hắn phạm chính là tội khi quân, mà tội khi quân là muốn liên lụy đến cửu tộc, muội muội ngươi cùng hắn đã có hôn ước, nếu không phải cánh tay nàng bị thương, thì đã gả cho hắn rồi, ngươi, ta đều là trong cửu tộc của hắn. Bạch phủ chúng ta tạm thời không đề cập tới, cho dù thê thất của hắn không chịu để yên, chỉ sợ gia tộc Viên thị cũng sẽ không cho phép nàng ta làm loạn. Hắn căn bản không cần sợ hãi, chỉ cần trở về gia tộc giải thích tình huống của mình, đem toàn bộ tội danh đổ lên người muội muội ngươi, nói là nàng bắt buộc hắn hưu thê tái thú, sau đó hắn đối với người trong gia tộc cùng vị thê tử kia hứa hẹn thật nhiều, gia tộc cùng thê tử của hắn, đương nhiên sẽ thay hắn biện giải, còn có thể hủy diệt hết tất cả chứng cớ. Việc này cho dù mọi người trong thiên hạ đều biết chuyện hắn làm, nếu ngươi không có chứng cớ, có thể làm gì được hắn?

Nhìn thấy vẻ mặt huynh muội Bạch Triệt không ngừng thay đổi, hắn dừng lại một chút,mới tiếp tục nói:

- Nếu thánh chỉ kia là thật, chỉ sợ chờ bọn họ vừa về đến kinh thành, muội muội ngươi liền lập tức gả ra ngoài.

- Phụ thân! Nữ nhi không gả!

Bạch Thanh sắc mặt trắng bệch, giọng nói có chút thê lương.

Nàng trùng sinh trở về, ngay làm thương tổn bản thân cũng cam tâm, còn không phải là vì muốn thay đổi vận mệnh kiếp trước.

Nàng mất nhiều tâm tư như vậy, không tiếc lấy hãm hại, liên luỵ, có lẽ còn âm thầm sử dụng thủ đoạn xấu xa, đem tất cả những người trong phủ có khả năng sẽ phản bội Bạch gia, toàn bộ xử lý sạch sẽ. 

Còn hạ quyết tâm, không để ý đến mặt mũi huynh trưởng cùng cảm giác đau xót trong lòng hắn, bóc trần gian tình của tẩu tử Đồ thị, bức huynh trưởng tới mức tiến thoái lưỡng nan.

Lại còn ở trước mặt Đồ Kinh Bình, vạch trần nữ nhân Đồ gia, giả nhân giả nghĩa.

Khiến các nữ nhân Đồ thị vì những lời vạch trần của nàng, mà liên tiếp hoặc ngoài ý muốn bỏ mình, hoặc ốm chết.

Trong kinh thành, trong hai ba tháng gần đây, đúng là có hơn vài phủ vì nữ nhân họ Đồ mà làm tang sự.

Việc này, nếu đổi lại là kiếp trước hoặc là trước khi nàng trùng sinh, thì nàng tuyệt đối không thể làm mọi chuyện trở lên như vậy, thậm chí người bên ngoài còn khịt mũi khinh thường. 

Nhưng bây giờ, nàng đem chính mình trước kia đã từng cố chấp, ngạo mạng quang minh chính đại làm việc không biết suy nghĩ, hoàn toàn thay đổi.

Trong lòng mặc dù đôi lúc đối với các nữ nhân Đồ gia kia chưa từng thương tổn nàng, cũng không kịp thương tổn bọn người trong Bạch phủ, có chút không đành lòng.

Nhưng rốt cuộc, có thể khiến cho Bạch gia yên ổn, bảo vệ người trong Bạch phủ không để họ bị thương tổn, nàng vẫn có chút kiêu ngạo. 

Bởi vì nàng không cần lúc nào cũng để phụ huynh tỉ mỉ bảo hộ, ngược lại còn có thể phòng ngừa chu đáo bảo hộ bọn họ.

(Yul: ơ... kẻ ngố vùng lên!)

Như vậy kiêu ngạo cùng tự hào, mãi cho đến hôm nay, ngày thọ yến của hoàng hậu, mới hoàn toàn đánh nát.

Nàng trùng sinh trở về, sao có thể quên đi Ký Vương cùng Thục Phi, rõ ràng hiểu được đáy mắt của bọn họ đầy ác ý mặc dù bọn họ muốn che dấu. 

Nàng cũng thấy được Dân nhi, đã từng ở trong lòng nàng mà mất đi độ ấm, cuối cùng là nàng hứa hẹn, mới nhắm mắt lại.

Nàng nhìn thấy hắn còn sống, lại một lần nữa ôm thân thể hắn mềm mại ấm áp. 

Lúc nàng đang âm thầm rơi lệ, nàng chân chính hiểu được, chỉ có một mình nàng, cho dù từ trong sách biết được nhiều bí mật mà rất nhiều người bên ngoài không biết được.

Tô Mai còn học được rất nhiều thủ đoạn âm ngoan (âm độc+ngoan tuyệt) độc ác, nàng chỉ sợ những gì mình biết được, cũng giống vậy vẫn đấu không lại bọn họ.

Trùng sinh trở về, nàng không chỉ muốn chạy trốn cách xa tên nam nhân này, còn muốn tránh tranh đấu cùng Tô Mai. 

Đều quan trọng nhất, là nàng muốn phụ huynh, Hoàng hậu nương nương, Thái tử ca ca, Dương Bình tỷ tỷ, Liên Ái cùng Dân Nhi, còn có tên thảo nhân dám ghét nàng...Thái tử phi, đều còn sống.

Tốt lành, khoái hoạt, cao hứng, tùy ý...... Sống sót.

Mà muốn cho bọn họ đều sống sót, dùng năng lực của chính nàng, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển. 

Chổ duy nhất mà nàng có thể toàn tâm dựa vào, cũng chỉ có phụ thân cùng huynh trưởng. 

Cho nên, bằng bất cứ giá nào, cho dù phụ huynh có khả năng sẽ hoài nghi lai lịch của nàng, xem nàng như yêu ma quỷ quái, nàng cũng muốn đem mọi chuyện nói ra, để cho bọn họ sớm có chuẩn bị, không đến mức lại giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng là giờ phút này, sau khi biết hết mọi chuyện, phụ thân lại nói. Nàng giống như vẫn muốn gả cho hắn.

Sao có thể?

Nếu mọi chuyện vẫn như cũ, nàng không thể tránh đi bi kịch của kiếp trước, còn giống lời phụ thân nói là nàng phải gả cho tên nam nhân kia? Như vậy nàng trùng sinh, còn có ý nghĩa gì chứ?

Không bằng sớm chết đi, cũng đỡ phải trơ mắt nhìn kiếp trước đã trải qua một lần bi kịch, kiếp này lại một lần nữa để mọi chuyện phát sinh, mà nàng lại vô lực ngăn cản.

#####

Nhìn nữ nhi bộ dáng tràn đầy tuyệt vọng, Bạch Tể Viễn đau lòng không thôi.

Nhưng hắn không có như trước kia, kéo nàng vào trong lòng, yêu thương an ủi. 

Ngược lại giọng điệu còn trở lên nghiêm khắc hỏi:

- Ngươi còn mặt mũi khóc, ngươi cảm thấy tất cả sai lầm đều là của người khác sao? Bản thân ngươi, hoàn toàn không có gì sai sao?

Bạch Thanh kinh ngạc nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy khó hiểu cùng ủy khuất.[truyện đăng ở ]

Kiếp trước kiếp này, phụ thân chưa từng lớn tiếng với nàng, cho dù năm đó nàng bị vu oan"Hỏa thiêu lương thực giúp thiên tai" Bị hoàng thượng cấm túc trong Bạch phủ, phụ thân cũng chỉ thở dài vài tiếng, sau đó phải đi tìm cách vì nàng mà sửa lại án sai. 

Nay, nàng lịch kiếp trở về, đem toàn bộ mọi chuyện nói hết ra, phụ thân lại chỉ trích nàng như vậy.

- Ngươi trước kia không phải như thế.

Nhìn nàng chỉ cắn chặt răng khóc thút thít, ngay cả một câu giải thích cũng không dám nói, làm sao còn giống như trước kia một thiếu nữ kiêu

ngạo tùy ý hoạt bát.

Trong lòng Bạch Tể Viễn đau muốn hỏng luôn rồi, nhưng đau càng nhiều, cũng là hận nàng không nghĩ đến hắn:

- Ngươi bị ủy khuất, vì sao không nói với ta? Làm cho chính mình bị gãy tay, để trốn tránh hôn sự, mà chuyện hôn sự này vốn có thể thoải mái mà tránh đi, vậy mà ngươi cũng thực độc ác và quyết tâm? Thân thể da thịt, là phụ mẫu cho, ngươi có biết, ngươi bị thương, hôn mê bị nâng trở về, ta bị dọa thành bộ dạng gì sao? Ngươi đã lấy lý do mẫu thân báo mộng, vì sao lại không chịu nói hết toàn bộ cho ta cùng huynh trưởng của ngươi? Ngược lại còn tự mình làm việc lung tung, đem mọi chuyện biến thành như thế này? Ngươi khi nào, thì biến thành cái dạng sợ đầu sợ đuôi như vậy, nghĩ trước lo sau rồi? Ngươi đã từng trải qua những chuyện kia, cho dù là thật, nhưng hiện tại nó còn chưa có phát sinh, ngươi cần gì phải sợ hãi như thế? Hôm nay ngươi đã nói cho ta biết, ta có thể cam đoan với ngươi, những chuyện đó vĩnh viễn cũng không phát sinh. Người nam nhân kia không phải là khốn cảnh của ngươi, cái nữ nhân họ Tô kia, cũng sẽ không trở thành đau khổ của ngươi.

Hắn cam đoan, nói năng khí phách, Bạch Thanh nghe vậy, rốt cục nhịn không được nữa, nước mắt liền rơi như mưa, nàng ôm lấy hai vai của chính mình, co lại trong ghế, vui sướng khóc, coi như kiếp trước đã trải qua rất nhiều cực khổ, lúc này đều toàn bộ khóc ra ngoài.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ngụy trang kiên cường cùng tàn nhẫn, chung quy cũng không phải bản tính thật của nàng. Nàng phải suy nghĩ tính kế này nọ, lại còn lo lắng đủ điều có thể phát sinh, nàng cảm thấy mệt, thật sự mệt mỏi.

Lúc này tốt lắm, từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giờ khắc này, nàng rốt cục cũng trút được gánh nặng, rốt cục không cần phải lo lắng tính kế, rồi sau đó còn luôn lo lắng chính mình làm việc có tốt không.

Giống như lời Tô Mai đã nói:

- Bạch Thanh người này, cả đời cũng cũng chỉ có thể dựa vào quyền cao chức trọng của phụ huynh, trải qua loại cuộc sống như sâu gạo.

Tô Mai xem thường, khinh bỉ như vậy là vì không có được những gì nàng có.

Nhưng nàng lại cảm thấy, có thể có cuộc sống như vậy, mới là hạnh phúc vui vẻ nhất. 

Đương nhiên, nếu có thể cách xa những người muốn tính kế nàng cùng khi dễ người Bạch gia, thì tốt hơn.

- Đừng khóc!

Bạch Triệt bước tới, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an. 

Trước giờ muội muội luôn vui vẻ hoạt bát ngây ngô sau khi sống lại nàng lại trở lên u buồn.

Hắn cũng không thể nào nghĩ tới, sau khi phụ thân nói ra một câu cam đoan như vậy, thì nàng lại khóc thành bộ dạng như thế.

Giờ khắc này, hắn cùng phụ thân giống nhau, bọn họ ý thức được, thì ra cẩn thận bảo hộ, đối với nàng mà nói có lẽ thật sự không phải là chuyện may mắn. 

Không cho nàng lây dính sự dơ bẩn tham lam gì đó, nên lúc nàng bị người khác tính kế, nàng cũng không thể tránh né, mà còn hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.

Đời trước cuộc đời nàng là bi kịch, Bạch gia có kết cục bi thảm, làm sao tránh khỏi việc phụ tử bọn họ luôn tự cho mình là đúng mà tạo thành đây?

Một cái nông phụ nho nhỏ, thế nhưng ảnh hưởng đến việc tranh đoạt của các vị hoàng tử, cuối cùng còn thay đổi kết cục triều đại.

Mà nàng tìm được cơ hội tiến vào, dĩ nhiên là nhờ vào muội muội đơn thuần trắng như tờ giấy của bọn họ.

Chẳng trách nàng (TM) như vậy mà có thể dễ dàng thành công.

Không thể không nói, trong lòng Bạch Triệt, cảm giác thật sự có chút dở khóc dở cười.  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương