Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Full
Chương 7: Thiên Sát Cô Tinh

Chương 5: Thiên sát cô tinh

Thuận Ninh trưởng công chúa cùng hoàng thượng đều là nhi nữ của kế hoàng hậu quá cố, là Đức Nghi Lô hoàng hậu ở Hiền Nghi Cung.

Lô hoàng hậu xuất thân từ Thuận Thành hầu phủ, là dòng đích nữ duy nhất.

Lẽ ra nàng có thể an ổn mà lớn lên, sau đó tìm một vị môn đăng hộ đối, mang theo thật nhiều của hồi môn gả đi, hưởng thụ cuộc sống sung túc mỗi ngày.

Dù mẫu thân nàng xuất thân nhà quan lại kém xa so với hầu phủ, còn không sinh được trưởng tử.

Phụ thân nàng lại là kẻ đam mê tửu sắc, chẳng những sủng thiếp diệt thê, còn tham ô hối lộ, ngay cả tổ tiên thật vất vả mới được ban tước hiệu xém chút nữa vì hắn mà bay luôn.

Đúng lúc này, Tương hoàng hậu bị bệnh chết, tiên hoàng lại muốn thú thêm một vị hoàng hậu hiền lương thục đức.

Phụ thân của nàng lấy tính mạng mẫu thân ra uy hiếp, nàng buộc phải tiến cung, sau đó được chọn.

Nàng phong hậu không bao lâu thì nhận được tin mẫu thân của nàng vì buồn bực uất ức mà chết.

Vì thế nàng đối với hầu phủ cực kì bất mãn, nếu không phải khi đó mẫu thân nàng đang mang thai, lại bị hại không sinh hạ được, nếu lúc đó mẫu thân sinh hạ được thì đó chính là đích trưởng tử.

Thành Quốc có điều lệ lập trưởng không lập thứ, thê bằng tử quý, trong lòng phụ thân nàng còn có chút hi vọng với nàng, cho nên hầu phủ cũng không dám làm gì nàng.

Mặc dù vậy, quan hệ giữa nàng với Thuận Thành hầu phủ luôn rất xấu, không thường lui tới.

Sau đó, nàng mang thai, lại sinh hạ ra nữ nhi là Thuận Ninh, dù nàng thất vọng, nhưng vẫn giống mẫu thân coi nữ nhi là bảo bối mà thương yêu che chở.

Càng khiến nàng vui sướng hơn là chỉ sau vài năm nàng lại mang thai, mà sinh hạ lại là nhi tử, vừa sinh ra đã phong làm thái tử.

Lúc đó tiên hoàng đã có hai vị hoàng tử do phi tần hạ sinh tuổi còn nhỏ đã được phong vương.

Nàng vì bảo vệ nhi tử thuận lợi kế vị, không thể không khôi phục quan hệ với hầu phủ.

Đáng tiếc phụ thân nàng vẫn chứng nào tật nấy, căn bản là thứ không ra gì, nàng hoàn toàn không thể dựa vào.

Cuối cùng, đành đem nữ nhi mình yêu thương nhất gả cho Trấn Quốc tướng quân Tiếu Tuyết trong tay nắm ba mươi vạn binh mã.

Là một người thô tục, nữ nhi của nàng rất chán ghét loại người này. Vì thế, nàng đành phải cưỡng ép chia rẽ bọn họ với người trong lòng, tác thành một đôi phu thê bất hòa.

Sau khi thái tử lên ngôi, đôi phu thê bất hòa này cũng bình tĩnh cùng cách.

Sau đó, cùng người trong lòng luôn vì mình đợi chờ cùng thành thân, người có tình lại được ở bên nhau.

Đáng tiếc, lúc trước buộc phải chia lìa người thương yêu, Thuận Ninh vĩnh viễn không thể nào quên.


Đến lúc Lô hoàng hậu chết, nàng vẫn không tha thứ cho mẫu hậu, hai mẫu tử người sinh kẻ tử không bao giờ còn gặp nhau nữa.

Nàng đã từng bị phụ thân lấy tính mạng mẫu thân ép gả cho một người nàng không thương.

Giờ nàng lại dùng tính mạng của mình cùng nam nhân trong lòng nữ nhi uy hiếp nữ nhi phải thuận theo.

Vì vậy, trong lòng tràn ngập áy náy với tự trách, mới năm mươi tuổi đã buồn bực mà chết.

Trước khi nhắm mắt, trong lòng nàng tràn ngập áy náy với nữ nhi bao nhiêu thì càng hổ thẹn với hắn bấy nhiêu, là hài tử mà nữ nhi lưu lại Tiếu gia, phụ thân không quan tâm, mẫu thân không thương yêu…Tiếu Túc.

_____________________________________

Mẫu thân hắn là tỷ tỷ duy nhất của hoàng thượng, phụ thân hắn là tộc trưởng của gia tộc Tiếu thị lại là ” công thần” Trấn Quốc công, còn là đại tướng quân lãnh đạo ba mươi vạn kỵ binh.

Theo lý mà nói, Tiếu Túc phải là người nhận được muôn ngàn sủng ái, được nuông chiều mà lớn lên mới phải.

Đáng tiếc, hắn tồn tại là vì phụ thân muốn cho ngoại tổ mẫu một cái bảo đảm, bất quá ngoại tổ mẫu cũng vì Tiếu gia cùng phụ thân mà cần một cái bảo đảm.

Phụ thân của hắn không phải là người trong lòng mẫu thân, mà mẫu thân của hắn cũng không phải là người trong lòng phụ thân.

Hắn dĩ nhiên cũng không phải là hài tử mà hai người mong chờ.

Hắn, chỉ là kết quả của một cuộc giao dịch mà thôi.

Sau khi giao dịch xong, lúc hoàng thượng đăng cơ, mẫu thân liền rời khỏi Tiếu gia, nàng gả cho nam nhân trong lòng mình.

Phụ thân cũng phù chính biểu muội là người trong lòng hắn.

Tất cả mọi người đều hài lòng, chỉ có hắn, bị phụ mẫu đẩy qua đẩy lại cũng không có ai quan tâm.

Vị biểu muội ôn nhu thiện lương trong lòng phụ thân hắn, lấy việc hành hạ hắn làm thú vui.

Phụ thân đối với nàng ta là hổ thẹn, đối với hắn không có nửa điểm tình cảm.

Đương nhiên đối với việc này coi như không thấy, mẫu thân hắn cũng đồng dạng như thế, đối với hắn hoàn toàn mặc kệ, để mặc người khác hành hạ hắn.

Cuối cùng, hoàng đế cựu phụ ra mặt, thỉnh Bạch Tể Viễn đưa hắn đến Bạch Vân sơn trang lánh nạn.

Lúc còn rất nhỏ, hắn đã tự biết tình cảnh của mình, cho nên sau khi đến Bạch Vân sơn trang, hắn liền đi theo sư phụ, chăm chỉ luyện võ.

Năm hắn mười một tuổi, quân Mông gây chiến, hắn dứt khoát đầu quân giết địch, một lòng muốn chứng minh.

Dù không có phụ mẫu chiếu cố, hắn vẫn tạo cho mình một mảnh thiên địa.


Bạch Vân sơn trang không hổ danh trong giang hồ là nơi tuyệt đỉnh võ công.

Hắn mới luyện võ bốn năm, mà hắn đã đứng đầu trong quân doanh, ngay cả vị ” Thần Sách” phụ quân của hắn cũng không đánh lại hắn.

Bảy năm, hắn chinh chiến khắp nơi, danh chấn một phương so với phụ thân hắn càng vang danh nổi trội.

Lúc này Tiếu gia ra mặt, muốn hắn về lại gia tộc, đáng tiếc hắn đối với Tiếu gia đã không còn bất kỳ tình cảm nào, bọn họ cũng đã sớm bỏ rơi hắn, hắn cũng không cần vì bọn họ mà thay đổi sắc mặt.

Cả cuộc đời này của hắn chỉ cảm kích ba người một là hoàng đế cựu phụ đã ra mặt bảo vệ hắn.

Hai là Bạch Tể Viễn đã mang hắn đến sơn trang, ba là trang chủ Bạch Vân sơn trang sư phụ của hắn…Diêu Nguyệt Hi.

Cho nên, hắn sẽ vì cựu phụ nguyện trung thành, thay hắn quản lý Kiêu Kỵ binh dũng mãnh, làm những việc ngoài sáng trong tối, nhiều việc không thể nói ra. hắn đại biểu cho sự đen tối, đại biểu cho ác ma ở Thành quốc.

Mọi việc cứ như thế, thanh danh của hắn càng ngày càng xấu, mà hắn cũng không cần thanh danh.

Có thể hắn nằm mộng cũng không ngờ, hắn không cần thanh danh, nhưng người khác lại để ý.

Cũng không ngờ sẽ có một ngày vì ác danh này mà hắn xém mất đi nữ tử trong lòng hắn.

Năm hắn mười tám tuổi, hoàng thượng muốn vì hắn tứ hôn.

Trong kinh thành nữ nhi nhân gia một là vội vã đính ước, hai là tế nhị lộ ra biểu tình cự tuyệt.

Đương nhiên, có cự tuyệt thì cũng có nịnh bợ, chọn tới chọn lui cuối cùng hoàng thượng cũng coi trọng một cô nương tốt.

Nàng là tam tiểu thư dòng đích nữ của Tề Quốc Công phủ. Năm nay mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi xinh đẹp nhất của nữ tử.

Hắn cũng từ chối cho ý kiến, cảm thấy mình cũng đã tới tuổi thành thân nên cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà, thánh chỉ tứ hôn mới ban xuống được hai tháng, tam tiểu thư Tề Quốc Công phủ lại sơ ý rơi xuống nước mà chết.

Nữa năm sau, hoàng thượng lại tứ hôn cho hắn cùng tôn nữ của Lại Bộ Thượng Thư Lưu Khải.

Một tháng sau, Lưu tiểu thư nhiễm phong hàn liền hương tiêu ngọc vẫn.

Khi đó hắn mới mười chín tuổi, trong kinh thành đồn đại hắn là Thiên Sát Cô Tinh, là khắc thê khắc người thân.

Cho nên phụ mẫu không yêu thương hắn, mới có thể bình an vô sự.


Nếu thân cận hắn không giống như hoàng đế cùng hoàng tộc có mệnh thiên tử bảo vệ, nhất định sẽ bị khắc chết.

Không cần cùng hắn thành thân, chỉ là đính ước cũng bị khắc chết.

Hoàng thượng không tin những lời đồn đãi này, còn muốn vì hắn tứ hôn.

Trong kinh thành toàn bộ nữ tử trên mười tuổi đều đã định ra hôn ước.

Đương nhiên, cũng không thể lấy nữ tử đã có hôn ước, càng không thể lấy thứ nữ không lên được mặt bàn, hoàng thượng cũng là ghét bỏ.

Sau ngàn chọn vạn tuyển, hoàng thượng lại chọn trúng nữ nhi của Đại Lý Tự…Nam Cung Khanh. Mới vừa chuẩn bị thánh chỉ, còn chưa có đem đi đâu, Nam Cung tiểu thư liền thăng thiên.

Rồi sau đó, toàn dân kinh thành đều bận rộn phòng bệnh, ngăn chặn bệnh đậu mùa lây lan.

Ngoại trừ người thân cận, không ai biết hoàng thượng có ý này, thánh chỉ kia liền đem đi đốt.

Bởi vậy, hoàng thượng không thể không tin số mệnh của hắn là mệnh cách này, nhiều năm tìm kiếm các cao tăng thuật sĩ, cầu phá giải mệnh cách cho hắn.

Cuối cùng, Từ An sư thái của Huyền Từ Am nói hắn mệnh cách không phải là mệnh sát, cũng không phải là cái gì thiên sát cô tinh.

Chỉ là mọi chuyện trùng hợp, hơn nữa hắn chưa gặp được người đã định sẳn cho hắn mà thôi.

Nếu là do chưa có gặp gỡ đúng người, vậy tạm thời buông tha cho ý định tứ hôn, đỡ phải hại nữ nhi nhà người khác.

Từ đó, hắn cũng không đề cập hôn sự.

Mãi cho đến đầu năm nay, lúc hắn đang ở Ngự Thư phòng nhìn thấy tiểu thư Bạch gia yến kiến hoàng thượng.

Nàng tâm tư vui vẻ, là một sinh mệnh không bao giờ phiền não, bộ dáng đơn thuần, khiến hắn không rời được mắt.

Khi đó, hoàng thượng mỉm cười nói với hắn, nếu thật sự có ý, liền đi hỏi thăm Từ An sư thái xem số mệnh của nàng có phải là hắn.

Cũng nói cho hắn biết, Từ An rất quen thuộc với nàng, dù không có thiếp canh của nàng sư thái vẫn tính ra được.

Nếu thật sự hợp, hoàng thượng sẽ tự mở miệng, thay hắn hướng Bạch Tể Viễn cầu thân.

Trong lòng vừa động, không giống ngày thường trực tiếp cự tuyệt.

Hắn nghĩ, nếu thú một nương tử đơn thuần như vậy về phủ, thì hắn sau này, sẽ không bao giờ tịch mịch buồn chán nữa.

Nhưng mà, hắn cũng không nghĩ tới, kì thi mùa xuân vừa kết thúc không lâu sau, đang lúc hắn hướng Từ An sư thái hỏi tiểu thư Bạch gia có phải là người đã định cho hắn.

Bạch Thanh tự mình tiến cung, hướng hoàng thượng cầu xin thánh chỉ tứ hôn cho nàng cùng tân khoa trạng nguyên Viên Mậu Lâm.

Nghe điều này, hắn đã ngạc nhiên, lặng mình im lặng một lúc lâu, mới phục hồi được tinh thần.

Nàng thực kiên trì, nhiều lần cầu khẩn, lại khóc nháo liên hồi, biện pháp gì cũng sử dụng chỉ cần một tờ thánh chỉ. Hoàng thượng bất đắc dĩ, cuối cùng đồng ý.

Hắn có chút thẫn thờ, lại có chút mất mát.


Lại không nghĩ rằng cách mấy ngày nàng sẽ thành thân, hắn lại gặp nàng, còn cứu nàng.

Tiếu Túc lắc đầu cười khổ, trong lòng lại ẩn ẩn chua xót.

Nàng là nữ tử có tính tình không tốt, kém hơn mấy vị cô nương tính tình ôn nhu dịu dàng đính ước với hắn khi trước.

Trong kinh thành nàng nổi tiếng kiêu ngạo ương bướng, thích làm theo ý mình.

Hoàng thượng bên hông đeo ngọc bội, nàng thích liền mở miệng xin, trên tay hoàng hậu mang vòng ngọc bích, nàng thích liền tặng cho nàng.

Dù là thái tử coi trọng một cung nữ mỹ mạo, nàng muốn liền dắt về phủ làm nha hoàn.

Làm đủ mọi chuyện như vậy, lại làm không ít lần, mọi người đều chê cười nàng.

Vậy mà hắn hết lần này đến lần khác đối với các tiểu thư hiền lương thục đức lại không chú ý, biết mệnh cách của mình, về sau càng không có bất kỳ cảm giác gì.

Vậy mà lại động tâm với nữ tử ngang ngược càn rỡ này.

Đối phương còn chướng mắt hắn, tự mình tuyển một nam nhân đầy mưu tính, lại móc tim móc phổi mà đối xử.

Trước khi xin tứ hôn còn ở trước mặt hoàng thượng cầu xin cho hắn chức quan, còn nói cái gì là người có tài, không thể để mai một.

Tên nam nhân kia tính kế cũng không sâu, cơ hồ mọi người đều nhìn ra, chỉ có nữ tử ngốc kia hoàn toàn không thấy, mọi người khuyên ngăn cũng không lọt vô lỗ tai nàng.

Hoàng thượng, hoàng hậu lo lắng không thôi, thái tử còn đang tức giận.

Cả Bạch phủ trừ nàng đang háo hức vui mừng chờ gả còn lại không giống như phủ có việc hỉ mà giống như phủ đang có tang, khắp nơi đau thương buồn bực.

Từ An sư thái từng nuôi dưỡng nàng một đoạn thời gian, Bạch phủ là lần thứ hai đem nàng lên Huyền Từ Am.

Hi vọng nàng có thể thay đổi được ước nguyện ban đầu, hắn cũng có chút mong chờ, liền tìm đến, muốn hướng sư thái cầu xin một cái đáp án.

Thật không nghĩ đến, lại nhìn nàng như mất đi ý chí, khẩn cấp muốn trở về, trên đường núi lại khẩn cấp chạy nhanh xuống.

Cuối cùng, mã cuồng , xảy ra chuyện

( Yul: khúc này bảo đảm anh ý rất muốn nói tiếp 2 chữ đáng đời!)

Thấy rõ thái độ của nàng như vậy, hắn còn gì mà chờ mong đây?

Lưng mang trường kiếm, Tiếu Túc không có hướng đường núi đi lên, mà quay ngược lại đi xuống núi.

Dưới chân núi một ngựa màu rám nắng cao quý đang gặm cỏ, thường nhất chân lên xuống, mặt nhìn về phía núi.

Thấy Tiếu Túc xuống núi, mừng rở thở phì phì, vui vẻ lại gần hắn.

Tiếu Túc đưa tay sờ đầu trấn an nó, sau đó nhìn về hướng núi một cái.

Xoay người lên ngựa, hai chân kẹp chặt hướng về phía kinh thành mà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương