Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Full
-
Chương 4: Từ An Sư Thái
Chương 2: Từ An sư thái
Mọi người luôn nói Phật luôn phổ độ chúng sinh, Bạch Thanh quỳ gối trước phật, nhưng trong lòng nàng, từ đầu đến cuối đều không thể bình tĩnh an ổn.
Có lẽ do nàng không còn giống như người khác (Yul: ý là nàng ấy trọng sinh), một lòng thành tâm hướng Phật.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, trong đại điện lễ cúng cũng gần hoàn tất.
Chủ trì Từ An sư thái tự mình thắp một nén nhang, hai tay chấp niệm, nhắm mắt niệm tụng xong mới xoay người lại nói với Bạch Thanh:
– Thỉnh nữ thí chủ thắp hương.
Bạch Thanh vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy lời sư thái nói, vẫn quỳ ngây ngốc bên bồ đoàn, ánh mắt trì trệ bất động, vừa nhìn là biết nàng đang thất thần.
Trong đại điện một mảnh im lặng.
Thanh Ca thấy tiểu thư ngây dại, trong lòng lo lắng, tay khẽ nhéo thắt lưng nàng, thấp giọng nhắc nhỡ:
-Tiểu thư, lên thắp hương!
Lúc này Bạch Thanh mới thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đi lên phía trước, hai tay tiếp nhận nén nhang trong tay Từ An sư thái, cúi đầu bái ba cái, rồi đưa nhang cho Thanh Ca. Hoàn thành người cuối cùng bái tế.
Thanh Ca cắm nhang xong, lúc này Bạch Thanh quỳ xuống chân Quan Âm Bồ Tát, tay chấp niệm cúi lạy, xong mọi việc. Nàng nhìn Từ An sư thái, nói:
– Làm phiền sư thái!
Từ An chấp tay đáp lễ, từ ái nói:
– Đây là việc bần ni nên làm, Bạch thí chủ đừng đa lễ
Sư thái nhìn Bạch Thanh với ánh mắt không phải như khách hành hương bình thường, ngược lại giống như đang nhìn vãn bối, hiền hòa, trìu mến.
Bạch Thanh tiến lên hai bước, nắm nhẹ cánh tay của Từ An sư thái, mặt lại cọ sát vào áo, bĩu môi nói:
– Sư thái không cần khiêm tốn, Thanh nhi biết rõ, những năm gần đây người chỉ thích thanh tịnh, bình thường cũng không ra ngoài làm chủ trì cúng bái hành lễ, Thanh nhi biết người có khổ tâm, chỉ là….
Chỉ là, chỉ sợ làm người thất vọng
Không thể không nói, cuộc sống không cách nào viên mãn, phải hiểu được có rồi cũng sẽ mất.
– Ta với mẫu thân ngươi là thân hữu tâm giao, thân như tỷ muội, ta xuất gia không có nhi nữ, ngươi thì không có mẫu thân. Thuở nhỏ còn ở bên ta nuôi dưỡng hai năm, lúc này ngươi lại sắp thành thân, phụ thân ngươi gọi ngươi đi bái tế Diêu muội muội, chủ yếu là để ta nhìn thấy ngươi.
Sư thái vươn đôi tay trắng nhợt, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Thanh, ngữ khí có chút thẫn thờ.
Sư thái cùng mẫu thân Bạch Thanh đều xuất thân từ giang hồ, lúc tuổi trẻ trong giang hồ đã nổi danh là một đôi kiều hoa. Đáng tiếc số mệnh hai người, đều không tốt.
Một người hôn nhân mỹ mãn nhi nữ song toàn. Nhưng hồng nhan bạc mệnh, lúc trẻ tuổi lại chết thảm dưới đao kiếm, hương tiêu ngọc vẫn.
Một người còn trẻ lại thủ tiết, trốn vào phật môn, nay nhìn có vẻ trôi qua rất tốt.
Nhưng mà, trong am cuộc sống có phải rất tốt hay không, chỉ sợ chỉ có mình Từ An mới biết được.
– Ta chưa từng gặp qua mẫu thân, nhưng mọi người ở sau lưng ta lại nói mẫu thân tính tình thô bạo,hung tàn khát máu, cho nên mới đặt bài vị trong am để trừ khử lệ khí.
Bạch Thanh cau mày, có cảm giác ủy khuất.
Lời nói của người bên ngoài cùng phụ huynh đối lập nhau hoàn toàn. Mà nàng còn chính tai nghe Viên Mậu Lâm cùng Tô Mai nói, khi đó trong lòng nàng mặc dù hận, nhưng cũng có chút tin tưởng lời hắn.
Từ An lắc đầu, hơi có chút buồn cười, vuốt nhẹ chóp mũi nàng, ôn nhu khuyên nhủ:
– Nha đầu ngốc, người ngoài nói gì sao ngươi lại để ý? Ngươi chỉ cần biết, mẫu thân ngươi làm mọi việc đều vì ngươi và huynh trưởng. Nàng là mẫu thân tốt nhất, ngươi phải nhớ kỹ nàng, cảm kích nàng, thương nàng!
Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, liền mở miệng thúc giục nói:
– Huyền Từ cách xa kinh thành, ngươi nên mau xuống núi, đở phải gặp cảnh cửa thành đóng cửa mà phải ngủ bên ngoài hoang dã.
Nghe được lời thúc giục có một không hai giống kiếp trước, Bạch Thanh lại cười hì hì nói:
– Trong chùa yên tĩnh, khiến người lưu luyến không nỡ rời đi. Hay là sư thái lưu ta lại một đêm đi.
– Trong thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, ngươi lại sắp thành thân. Nên mau trở về, miễn cho người nhà lo lắng mới đúng. Huyền Từ vẫn ở yên nơi này, nếu ngươi yêu thích lúc nào cũng có thể đến.
Biết rõ Bạch Thanh cố ý dỗ mình vui vẻ, nên mới nói vậy. Chứ trong lòng sợ là hận không thể về ngay lập tức để gặp tình lang.
Từ An cười lắc đầu, trong lòng lại bất đắt dĩ than thở, nhìn về phía Bạch Thanh vẫn không che giấu được từ ái trong ánh mắt.
Đứa nhỏ này tuổi nhỏ đã mất nương, mọi người lại hết sức nuông chiều, mà nàng cũng nuông chiều không ít.
Lại khiến tính tình của Bạch Thanh ngang ngược bá đạo, làm việc gì cũng theo ý mình.
Chuyện chung thân đại sự của nàng vốn là phụ thân của nàng cùng hoàng thượng đã có sắp xếp khác.
Ở Thám Hoa hội tổ chức ăn mừng, lại không ngờ nàng bị tân khoa trạng nguyên Viên Mậu Lâm bắt mất tâm, lại còn nói không phải chàng thề không gả.
Viên Mậu Lâm xuất thân thấp hèn, nhưng lại là người tài hoa vượt chội.
Một lần thi khoa cử, được hoàng thượng bổ nhiệm làm tân khoa trạng nguyên khi mới hai mươi tuổi.
Theo lý mà nói, hắn thật sự là một vị lương tế nhiều người muốn. Nhưng mặc kệ là hoàng thượng hay thái phó Bạch phụ, đều nhìn ra người này là một kẻ luồn cúi.
Bạch Thanh tính tình như thế làm sao là đối thủ của người này. Thêm việc Bạch Thanh bị câu mất tâm, trong đó nhất định có liên quan đến hắn, đương nhiên bọn họ sẽ không thích hắn.
Ai cũng khuyên ngăn nhưng cũng không lay chuyển được nàng, phụ thân của nàng dùng danh nghĩa mẫu thân cũng không khuyên được nàng bỏ ý niệm không phải hắn không gả.
Cuối cùng, hoàng thượng bất đắc dĩ hạ chỉ tứ hôn cho nàng.
Trước khi thành thân, phụ thân của nàng đưa nàng đến Huyền Từ Am. Lúc đến đây, nàng còn tràn đầy lo lắng, nếu không phải mình nhắc tới mẫu thân nàng trước kia, đủ mọi chuyện, nàng mới không cam lòng mà lưu lại.
Từ An suy nghĩ lại phù hợp với tính tình của Bạch Thanh.
Nếu nàng thích đồ gì hoặc người nào, thì sẽ toàn tâm toàn ý, hận không thể thời thời khắc khắc, luôn thủ bên người, một chút cũng không muốn rời xa.
Kiếp trước, đúng là sau khi cúng bái xong nàng liền rời đi.
Nhưng bây giờ không giống nhau, sau khi biết được hết mọi chuyện, nàng thật tâm muốn lưu lại. Đáng tiếc suy nghĩ này chỉ có mình nàng nghĩ mà thôi.
Biết là không thể làm gì khác, Bạch Thanh lắc cánh tay của Từ An làm nũng nói:
– Còn sớm mà! Ta không muốn trở về. Lưu ta lại một đêm đi.
Cái gì mà thành thân? Nàng mới không nghĩ gả đi đâu. Có được không?
Thanh Ca ở phía sau nàng trợn to mắt, tối hôm qua liền thúc giục mọi người thu dọn hành lý, còn liên tục dặn dò mình phải nhiều lần nhắc nhở nàng, sợ trì hoãn. Tiểu thư thật sự muốn lưu lại?
Có quỷ mới tin!
Nàng tiến đến hai bước, phát huy nhiệm vụ nhắc nhỡ thúc giục nói:
– Tiểu thư, xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, chúng ta nên lên đường. Nếu không thật sự không kịp canh giờ cửa thành sẽ đóng.
Từ An lộ ra bộ mặt “Ra thế “, đem ống tay áo của mình kéo lại. Phất phất tay như đuổi ruồi liên tục thúc giục:
– Đi đi, đi đi!!!!
Khuôn mặt Bạch Thanh ảm đạm, bị Thanh Ca lôi kéo từng bước rời đi.
Diên Miên Sơn.
Bên trong xe ngựa.
– Tiểu thư người sắp thành thân, sao lại hành động tùy tiện muốn nằm liền nằm, phải ngồi ngay ngắn đúng nơi đúng hướng. Gả cho người cũng không thể nào so với ở trong phủ có lão gia cùng thiếu gia thương người, thiếu phu nhân sủng ái người…Người phải tự lo gia sự, giúp phu quân nuôi dạy hài tử…
Thấy Bạch Thanh vừa lên xe, liền tê liệt nằm xuống nệm xe, Thanh Ca nhướng mắt, không quên lời lão gia dặn dò, bắt đầu không biết mệt liên tục niệm kinh.
Bạch Thanh nghe xong liền ngồi bật dậy, nhưng cũng không giống Thanh Ca tưởng tượng là sẽ ngồi ngay ngắn, mà ngồi nghiêng ngã dựa vào thành xe, giống như thuận miệng hỏi:
– Thanh Ca, ngươi nói thử xem, ta không thành thân có được không?
– Không thành thân?
Thanh Ca mở to hai mắt, sợ hãi la lên:
– Từ lúc này trở đi chính là ngày thành hôn. Tiểu thư lại nói không thành thân?
Có thể sao?
Thanh Ca len lén ném ra một ánh mắt xem thường, trong lòng âm thầm châm chọc.
Lúc đó lão gia cùng thiếu gia đều nói tuổi ngươi còn nhỏ, không yên tâm gả ngươi ra ngoài, là ngươi gào khóc hô to không thể không gả, còn ước gì ngày hôm sau liền thành thân, lúc này đã qua được bao lâu, giờ nói không gả!
Ai tin!!!
Cũng không hề kì vọng có được đáp án trong lòng. Cho nên Bạch Thanh không có chú ý vẻ mặt của Thanh Ca, yên lặng cúi đầu che giấu ánh mắt phức tạp, ấp úng nói nhỏ:
– Đột nhiên, ta lại không muốn gả.
– Không thể được, tiểu thư đừng suy nghĩ loạn. Hôn nhân đại sự sao có thể đem ra đùa giỡn? Huống chi, hiện tại dù ngươi không muốn gả cũng phải gả.
Thanh Ca nói lời phản bác sắc bén. Thấy tính tình của nàng có chút khác so với thường ngày, lúc trước mỗi lần nhắc đến thành thân là tinh thần phấn chấn lại e lệ chờ mong, mà lúc này nhìn nàng thật sự giống không muốn gả. Vừa dọa vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Ai kêu ngươi lúc trước nhất quyết không nghe ta ngăn cản. Lão gia vì ngươi mà tiến cung xin hoàng thượng tứ hôn vì sợ ngươi bị ủy khuất. Lúc này lại muốn đổi ý, đó là kháng chỉ, là tịch thu tài sản còn liên lụy cả nhà bị chém đầu. Tiểu thư đừng làm loạn nữa, ngươi đừng quên, cô gia là chính ngươi chọn! Ngươi còn nhớ đúng không, ngươi còn nói nhất định các ngươi sẽ sống rất hạnh phúc.
Hạnh phúc? Hạnh phúc cái….
Bạch Thanh khó khăn lắm mới ngăn chặn bản thân không nói ra từ thô tục.
Nàng từng nghĩ rằng, lúc đó bọn họ ái mộ lẫn nhau, là nhất kiến chung tình, tài tử gặp giai nhân câu chuyện tình đẹp biết bao.
Ở Thám Hoa hội, hắn tư thế oai hùng, xuất khẩu thành thơ, làm rung động bao nhiêu trái tim nữ tử. Nhưng hắn chỉ quan tâm nàng, đối với nàng lời ngon tiếng ngọt dùng không hết, khiến nàng vui sướng muốn phát điên.
Sau này thế nào?
Cùng hắn thành hôn, lúc nàng vừa cập kê cho đến năm hai mươi lăm tuổi bị hại chết thê thảm là mười năm thời gian, từ lúc nàng thành thân cho đến khi Tô Mai tìm đến, thì một năm này nàng căn bản không biết cái gì gọi là hạnh phúc.
Một năm thời gian kia là do nàng liên tiếp hạ mình, mỗi lần hắn muốn nàng hướng phụ thân hay hoàng đế bá phụ thay hắn cầu danh lợi, thì đem lời ngon tiếng ngọt cùng một chút hành động ôn nhu dụ dỗ nàng, ngoài những lúc đó ra thời gian còn lại của nàng đều là cô đơn lẻ loi trong phòng.
Trước khi thành thân, hắn luôn nói ngon ngọt dỗ dành nàng, còn thề non hẹn biển suốt đời này chỉ có nàng.
Thành hôn xong những thứ đó đều tan biến.
Lúc Tô Mai xuất hiện, nàng cùng Viên Mậu Lâm đã là tình cảnh bằng mặt không bằng lòng, tâm càng ngày càng xa cách
Phụ huynh từng khuyên nàng cùng cách( ly hôn) nhưng nàng không cam lòng, giữ chặt ý mình, nên mới rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Theo lời nữ quỷ kia nói nam nhân như vậy, dù có tặng không cho người khác, cũng không ai muốn.
Mà tính tình của hắn đều bị Tô Mai nhìn thấu. Cũng chỉ có nàng là loại người ngu ngốc, mới sống chết đòi gả cho hắn.
Sau đó, cả đời nàng bị hủy còn liên lụy đến Bạch gia.
P/s : các vị có thấy là tác giả của chúng ta mắc bệnh dong dài lê thê bán dưa bán muối không? Tiểu nữ edit cũng thấy phiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook