Chương 1: Cầu phúc

Sau khi mất đi ý thức, Bạch Thanh liền nhớ lại những lời bình luận về nàng, đều là những lời chỉ trích sắc bén, phê phán triệt để.

Khiến nàng phải suy nghĩ lại, bản thân nàng có phải đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm.

Sau đó nàng mở mắt.

Trước mắt là một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, căn phòng vẫn còn quanh quẩn mùi đàn hương.

Lúc này trong phòng không có một ánh đèn, bầu trời cũng mới mờ mờ sáng, hết thảy còn rất mơ hồ không nhìn thấy rõ.

Chỉ có ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ loáng thoáng có thể thấy cảnh rừng núi, mà trong rừng chim chóc vẫn chưa rời tổ, nhìn thật âm u tĩnh mịt.

Bạch Thanh có chút choáng váng, nàng xoay người ngồi dậy, lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, yên lặng đứng nhìn cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đôi bàn tay trắng nõn mảnh mai đan xen vào nhau gắt gao siết chặt, khuôn mặt nàng vẫn trầm tĩnh như trước.

Nhưng đôi tay lại không ngừng run rẩy, bộc lộ tâm trạng của nàng đang hoang mang, kích động.

Sống lại, một lần nữa bắt đầu lại….

Gặp phải tình huống khó tiếp nhận này, chính bản thân nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Một lúc lâu, bầu trời mới dần sáng, tháp chuông phía sau am truyền đến từng trận tiếng chuông vang vọng ra xa.

Tiếng chuông liên tục vang lên đánh thức cả ngọn núi. Trong rừng tiếng chim chóc ríu rít hót không ngừng.

Trong am đang yên tĩnh cũng dần vang lên những âm thanh hỗn loạn.

Một nha hoàn tầm mười bảy, mười tám tuổi bưng chậu bạc đi vào, bên trong là nước nóng tỏa ra hơi nước mông lung. Nàng vừa đẩy cửa phòng, vừa ôn nhu nhắc nhở:

– Tiểu thư, đã đến lúc dậy rồi. Từ An sư thái đã dặn, sáng sớm là thời điểm thích hợp vì phu nhân tụng kinh cầu phúc. Tiểu thư không thể đến trễ.

Ai ngờ, vừa vào phòng, đã thấy người nên nằm an ổn trên giường đã tỉnh giấc từ lâu, đang đứng lặng im ngẩn người bên cửa sổ, có chút kinh ngạc, rồi cười rộ lên tràn đầy vui mừng nói:


– Thường ngày tam lôi tứ kéo thế nào cũng không thèm nhúc nhích, vậy mà hôm nay lại dậy sớm, tiểu thư thật hiếu tâm với phu nhân.

Bạch Thanh xoay người lại nhìn, trước mặt là một nha hoàn, khuôn mặt thanh tú động lòng người đang mỉm cười, tay cầm chậu bạc đứng trong phòng.

Có lẽ là do hơi nước có chút mông lung làm cho khuôn mặt nữ tử kia có chút mơ hồ. Dù như vậy, chỉ cần liếc qua nàng cũng nhận ra là ai.
– Thanh Ca?

Nàng thử gọi một tiếng để xác nhận.

– Mới ngủ có một giấc, tiểu thư liền quên Thanh Ca sao?

Thanh Ca nhấp nháy đôi mắt lộ ra một tia ranh mãnh, cười hì hì hỏi.

Bạch Thanh sửng sờ nhìn Thanh Ca mà không lên tiếng.

Đã xa cách chín năm, mà mười năm nay nàng cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào này.

– Thanh Ca.

Bạch Thanh gọi tên một lần nữa, bước chân lảo đảo tiến lại gần, không quan tâm nàng ấy đang bưng nước nóng, hai tay chế trụ vai nàng, nước mắt lưng tròng che mờ đôi mắt.

Cùng nhau lớn lên, tỷ muội thâm tình lời này nói nàng cùng Thanh Ca cũng không sai.

Thanh Ca năm tuổi được bán vào Bạch phủ, phân phó đến bên nàng hầu hạ, lúc đó nàng tầm hai ba tuổi.

Vừa nhìn là nàng đã thích vị nha hoàn tỷ tỷ này.

Bên người Bạch Thanh nha hoàn nhiều vô số, kẻ đến người đi, nàng sống suốt hai mươi lăm năm cũng chưa gặp ai như Thanh Ca, chưa từng tránh né nàng còn không sợ kiêng kị gọi thẳng tên nàng.

Bạch Thanh, Thanh Ca….

Vừa nghe, cũng biết các nàng liên quan đến nhau.

Đúng thế, Thanh Ca chết, là do nàng hại.


Hôm nay, lại nhìn thấy Thanh Ca làm sao nàng có thể nhịn mà không xúc động.

” Phanh” một tiếng Thanh Ca đang bưng chậu bạc bị đụng ngã lăn trên mặt đất, nước vung vãi khắp nơi rơi trên người hai nàng.

Một dòng nước xuyên qua y phục thấm vào da thịt làm Thanh Ca rùng mình.

– Ai da!!!

Thanh Ca sợ hãi kêu lên, vừa buồn cười vừa tức giận, nâng đỡ Bạch Thanh lên giường, rồi xoay người tìm y phục giúp nàng thay, nhịn không được lên tiếng nhắc nhỡ:

-Tiểu thư đã sắp thành thân, sao còn hành động lỗ mãng như vậy. Cẩn thận cô gia ghét bỏ ngươi.

Thành thân?

Đúng rồi, hôm nay là Hưng Khánh mười lăm năm mùng bốn tháng bảy, cách ba ngày nữa là ngày nàng thành thân.

Nghe lời phụ thân phân phó, ngày này nàng đi bái tế mẫu thân, vì mẫu thân làm lễ cúng bái thanh tẩy lệ khí cầu an.

Kiếp trước, vì nàng ưa lạnh, ban đêm đi ngủ lại mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào ngày hôm sau nàng không thể xuống giường, ngay cả lúc tụng kinh cúng bái cho mẫu thân, nàng cũng bỏ qua.

Sau đó, giờ ngọ lại hồi kinh, ngay lúc ngựa bị chấn kinh, vì bảo hộ nàng mà Thanh Ca bị té gãy tay chân, từ đó nằm liệt giường.
Chẳng những bị vị hôn phu từ hôn mà ngay cả nàng hứa hẹn cả đời sẽ chăm sóc Thanh Ca cùng phụ mẫu của nàng ấy cho đến lúc chết, cũng không làm được.

Thành thân được một năm, vì Tô Mai vào kinh, hại nàng mất hài tử.

Nàng dở thói ương bướng trở về Bạch phủ, Tô Mai thiết kế hãm hại xúi dục Viên Mậu Lâm hạ lệnh đánh chết Thanh Ca. Khi nàng nghe tin chạy về thi thể Thanh Ca đã lạnh ngắt.

Từ đó trở đi, nàng cùng Viên Mậu Lâm càng ngày càng xa cách đến nổi như người xa lạ.

Trước khi bị tẩu tử bóp cổ chết, mấy năm này hơn phân nửa thời gian nàng đều sống ở Bạch phủ.

Quanh năm suốt tháng ngay cả mặt mũi của Viên Mậu Lâm cũng không nhìn thấy.

Bạch Thanh nước mắt rưng rưng, nắm chặt hai tay Thanh Ca, nhìn kĩ nàng ấy môi mấp máy muốn nói cũng không phát ra âm thanh.


Thanh Ca phát hiện nàng khác lạ, hai tay nắm lại, cảm thấy tay nàng lạnh lẽo, vội vàng hỏi:

-Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Có phải tối qua gặp ác mộng, bị bóng đè rồi? Ta kêu người mời đại phu đến, ngươi đừng sợ. Chổ phu nhân đang tụng kinh, tiểu thư không đi được chắc chắn phu nhân sẽ hiểu, sẽ không trách ngươi.

Nói xong, liền buông lỏng tay muốn bước ra ngoài gọi người.

Bạch Thanh dùng sức giữ chặt nàng lại, lắc đầu. Bình ổn hô hấp xong mới mở miệng nói:

– Ta không sao, ngươi đi lấy nước cho ta rữa mặt, rồi đến đại điện.

Nàng không cần bỏ lỡ cơ hội vì mẫu thân dâng hương cầu phúc, cũng không để Thanh Ca vì bảo vệ nàng mà nằm liệt giường.

Đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục gả cho nam nhân kia, người khiến cả đời nàng bị sỉ nhục.

Dù không biết tại sao quyển sách kia lại đưa nàng trở về trước lúc thành thân.

Nhưng nếu đã cho nàng cơ hội thay đổi mọi thứ, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tuy Thanh Ca có chút không tán thành, nhưng thấy Bạch Thanh kiên trì, nàng liền thuận theo. Hầu hạ Bạch Thanh ăn mặc xong, liền đi đến đại điện am ni cô.

Huyền Từ Am nổi danh khắp kinh thành, tọa lạc tại Bắc Giao ngay giữa sườn núi Ngũ Liên Phong.

Trong lịch sử nơi này từ lúc tiền triều đã là nơi hương khói cường thịnh, năm tháng qua đi kiến trúc có chút hư tổn vẫn không che đậy được thủ pháp độc đáo của Huyền Từ Am.

Khi mới lập quốc, trong lòng hoàng hậu vui mừng nên muốn đến am ni cầu phúc. Thân quyến của quan loại trong kinh thành đều đến đây dâng hương.
Như thế mấy đời hoàng đế thay đổi, hậu cung phi tần, cáo mệnh phu nhân, quý nữ, tiểu thư khuê các, dân chúng nữ tử vẫn đều đến đây, cho tới tận bây giờ.

Đợi đến lúc Bạch Thanh vội vã tới đại điện, trong điện đã ngồi đầy nữ ni, vẻ mặt điềm tĩnh trang nghiêm, ngồi xếp bằng bên bồ đoàn, mắt khép hờ, ngón tay xoay tràng hạt, miệng niệm kinh văn.

Bạch Thanh bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh chủ trì Từ An sư thái.

Hai đầu gối kép lại, nàng quỳ bên cạnh bồ đoàn, tấm lưng thẳng tắp, đầu khẽ cúi xuống im lặng nghe các nữ ni tụng niệm, trong đầu lại hiện ra bức họa của mẫu thân trong phòng phụ thân.

Từ lúc sinh ra trong kí ức của nàng không hề có mẫu thân, về sau tất cả ấn tượng của nàng về mẫu thân đều là từ bức họa cùng phụ huynh và mọi người miêu tả.

Mẫu thân nàng xuất thân từ võ lâm thế gia, là một người võ nghệ cao cường, tính cách hiên ngang nhưng lại là nử tử hết sức ôn nhu.

Nàng cùng phụ thân quen biết trên giang hồ, liền tâm đầu ý hợp, được phụ mẫu tác thành, gả vào Bạch phủ làm thê, vì phu quân sinh hạ nhi nữ, mọi chuyện đều rất viên mãn.

Tất cả thay đổi đều từ tiên đế

Nguyên Nhạc năm thứ mười ba ” tam vương loạn”

Tiên đế không để tâm tới các vị công chúa, nhưng lại rất nuông chiều dung túng các vị hoàng tử.

Phong vương ban thưởng phủ đệ cho các hoàng tử từ rất sớm, cho nên dù thái tử đã lập từ lâu, các thân vương kết bè kết phái, càng ngày càng có tâm tư.

Cho đến Nguyên Nhạc năm thứ mười ba, tiên đế tuổi già sức yếu, sắp băng hà, các thân vương liền mưu đồ tạo phản. Trước tiên lật đổ tiêu diệt thái tử gia, sau đó giành lại quyền lực.

Khi đó, bên cạnh thái tử là phụ thân Bạch Tể Viễn ra sức bảo hộ hợp lực xuất mưu kế.

Mà mẫu thân nàng, lại liều mạng bảo vệ thái tử phi cùng hoàng trưởng tôn bình an.

Khi đó mẫu thân nàng mới sinh nàng được một trăm ngày, sức lực suy yếu đi năm phần so với thường ngày.

Giết địch hơn bốn mươi người, bản thân nàng lại trúng hơn hai mươi đao, đợi đến lúc thái tử và phụ thân tới cứu. Chỉ kịp nói một câu “chiếu cố tốt nhi nữ” liền nhắm mắt.

Cho nên, dù nàng có điêu ngoa tùy hứng, thậm chí còn nhiều lần ” độc ác”, hoàng bá phụ và hoàng bá mẫu cũng chưa từng khó xử nàng.
Mọi người đều sủng nịnh cưng chiều nàng, khiến nàng nghĩ rằng cho dù nàng có làm việc gì hay gây ra bao nhiêu sai lầm, bọn họ vĩnh viễn vẫn sẽ tha thứ cho nàng, thậm chí còn thay nàng thu dọn cục diện rối rắm.

Nhưng nàng lại không biết, ân tình dù có lớn hơn nữa, cũng bị phai nhạt theo thời gian.

Cuối cùng, bởi vì Tô Mai tính kế đốt đi kho lúa, liền khiến nàng bị cấm túc sau đó lại ban thưởng rượu độc, còn liên lụy phụ huynh bị bãi chức vị, tịch thu tài sản. Cuối cùng là nhà tan cửa nát.

[ Gia tộc Bạch thị, đem một nhà Bạch Tể Viễn rút khỏi tông tộc. Bạch Triệt vô lực phản kháng, đành phải niệm hài cốt của tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân thiêu thành tro bụi. Đem tro cốt của phụ thân cùng muội muội Bạch Thanh, trộn vào nhau mang theo bên người cùng nhi nữ rời đi, không rõ tung tích. Từ nay kinh thành dân chúng không còn ai nhắc đến ” ngọc lang” Bạch Triệt.]

Đây là kết cục của Bạch gia trong [ Bị phu quân ruồng bỏ xoay người]

Nàng bị bóp cổ chết, phụ thân thương tâm hộc máu mà chết, tẩu tử vứt bỏ phu quân cùng hài tử tái giá với biểu huynh, ca ca đành mang theo tro cốt cả nhà, rời khỏi Đại Thành.

Mà hết thảy mọi chuyện, đối với Tô Mai mà nói đều do” Độc phụ” Bạch Thanh tạo ra.

Là nàng đoạt trượng phu của Tô Mai, nàng và Bạch gia nợ nàng ta, nên đó là cái giá mà Bạch phủ phải trả.

Bạch Thanh dùng mười sáu năm kiêu ngạo tùy hứng coi như đã tiêu phí hết phúc phận cả đời. Sau khi gặp Tô Mai, số phận liền biến đổi.

Nhớ lại độc giả bình luận về nàng:

” Ác độc nữ phụ Bạch Thanh khi còn sống, là vật hi sinh phụ trợ nữ chủ Tô Mai khổ trước sướng sau.”

Thật sự là, châm chọc đến cực điểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương