Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Full
Chương 29: Nhất Sinh Nhất Tử

Chương 27: Nhất sinh nhất tử

Trên đời, có đủ loại đau khổ, có thể so với việc chính mắt nhìn thấy cừu nhân bình yên ngồi trước mặt, lại không thể tự tay đâm chết, để báo thù rửa hận cảm giác sẽ như thế nào?

Bạch Thanh không biết.

Nàng chỉ biết, giờ này khắc này, nhìn cái người bức tử phụ thân của nàng, trong lòng của nàng, nhịn không được mà hận ý cuồn cuộn.

Nhưng mà, nàng cái gì cũng không thể làm, thậm chí còn không dám biểu lộ ra ngoài dù chỉ một chút.

Bởi vì tất cả chuyện kia, toàn bộ đều phát sinh ở kiếp trước.

Mà kiếp này, hắn vẫn chưa có làm gì, phụ thân của nàng từng bị bức chết, hôm nay vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

May mắn, hắn vẫn còn sống thật khỏe mạnh.

Dù vậy, nàng cũng sẽ không để bọn họ được sống tốt.

Bởi vì nàng biết rõ, nếu không phải nàng có cơ duyên xảo hợp mà biết được chân tướng, cho dù nàng trọng sinh lại sống tiếp cả đời, không chừng cũng sẽ bị Đồ thị tiếp tục lừa gạt.

Cuối cùng, bi kịch của kiếp trước, rất có thể sẽ lập lại. Gia tộc Đồ thị, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để chèn ép Bạch gia, vơ vét của cải tiền tài Bạch phủ.

Gia tộc Đồ thị thiếu nợ Bạch gia, nàng muốn đòi lại tất cả.[ truyện đăng ở wattpad]

Hôm nay, không phải là một cơ hội tốt sao?

Bạch Thanh lạnh băng nói:

– Đồ gia quả nhiên là giỏi gia giáo, quả phụ vụng trộm còn chưa tính, còn ở Đại thành đề xướng quả phụ tái giá, kéo nhân khẩu. Nhưng vụng trộm bị phát hiện, Đồ đại nhân lại vì nàng mà hộ giá hộ tống, che che dấu dấu. Chẳng lẽ muốn nói cho mọi người biết, các cô nương trong gia tộc Đồ thị các ngươi truyền thừa trăm năm ‘Quang vinh’ truyền thống? Ngươi cho rằng, Hương Thảo phố mặt đường vắng vẻ chỉ có vài cửa hàng, đuổi đi hết người rảnh rỗi ở vùng này, sẽ không có người phát hiện bọn họ làm chuyện gièm pha sao? Ngươi cho rằng, toàn bộ kinh thành là địa bàn của Kinh Triệu Doãn, hay ngươi cho rằng một cái Kinh Triệu Doãn như ngươi có quyền định đoạt?

Bị chọt trúng tim đen, lời lẽ uy hiếp, ánh mắt Đồ Kinh Bình lộ ra vẻ âm tàn, mở miệng trách mắng:

– Tuổi còn nhỏ, lại luôn mồm nói vụng trộm, đối với trưởng bối lại bất kính, lời nói thấp kém, hành vi càn rỡ, Bạch gia, gia giáo cũng chỉ có thế!

– Bản thân ta trước giờ đều là ương ngạnh vô lễ với người, Đồ đại nhân chẳng lẽ không có nghe qua?


Bạch Thanh đối với hắn buông lời chỉ trích, hoàn toàn lơ đễnh không quan tâm, ngược lại còn châm chọc nói:

– Cho dù ta có càn rỡ, cũng sẽ không làm ra chuyện vụng trộm lén lút để người đời gièm pha.

– Ngươi …

Đồ Kinh Bình tức giận mặt đỏ tới mang tai, cứng họng.

Bạch Thanh lời nói vẫn như cũ hùng hổ dọa người, không chút nào buông lỏng, tiếp tục nói:

– Ta như thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai rồi? Nữ nhi gia tộc Đồ thị, đã có trượng phu còn lén lút tư thông, không phải chỉ có một mình Giải Ngữ đâu. Ngươi nói thử xem, nếu Thuận Thành hầu biết được thê tử mà hắn sủng ái ba năm, còn chuẩn bị lập nhi tử của nàng làm thế tử, căn bản lại không phải là huyết mạch Tương gia (họ của Thuận Thành hầu), liệu có tức giận đến nổi muốn giết thê bỏ tử? Còn có thứ nữ Đồ gia dâng tặng tướng quân Cố Yến Di làm nhị phu nhân, nếu để hắn biết người hắn nuông chiều vạn phần, trong lòng mang áy náy khi để nàng làm thiếp, nhưng thật ra đã sớm cùng người bên ngoài cấu kết tư thông, còn khiến hắn có ý muốn sủng thiếp diệt thê? Nếu để một đám có thân phận uy danh hiểm hách biết được gia tộc Đồ thị gia giáo như thế, gia tộc ngươi, còn có thể giống ngày hôm nay vinh quang truyền thừa?

– Ngươi ngậm máu phun người!

Đồ Kinh Bình nghe những lời này, hồng quang tràn gập trong ánh mắt, tựa hồ muốn phun ra lửa, huyết sát một mảnh. Hắn quát bảo Bạch Thanh ngưng lại, đứng dậy xông đến trước mặt Bạch Thanh, vung tay lên, muốn tát nàng.

Bạch Triệt cũng bị những lời muội muội nói mà kinh ngạc thất thần, thấy tình trạng này, liền giật mình thanh tỉnh, bước nhanh tới, đưa tay bóp chặt cổ tay Đồ Kinh Bình, đứng ngăn trước mặt muội muội, bảo hộ nàng sau lưng, không vui nói:

– Đồ đại nhân đường đường là quan lớn, lại muốn đích thân ra tay với một thiếu nữ nhu nhược?

– Thả ta ra!

Đồ Kinh Bình điên cuồng hét lên:

– Bạch gia các ngươi, khinh người quá đáng!

– Là Bạch gia chúng ta khinh người quá đáng sao?

Có huynh trưởng bảo hộ, vừa rồi bị kinh hãi một chút, liền nhanh chóng khôi phục lại, nàng nhanh mồm nhanh miệng nói:

– Khinh người quá đáng, chỉ sợ là Đồ gia các ngươi! Vì đợi nữ nhi của ngươi cập kê, ca ca ta đến hai mươi tuổi còn chưa thành thân, từ lúc nàng gả đến Bạch gia đã hơn một năm, bụng lại chưa có nửa phần động tĩnh. Thái tử điện hạ so với ca ca ta còn nhỏ hơn hai tuổi, hôm nay đều đã có nhị tử nhất nữ. Chuyện này, trước đây, Bạch gia ta có từng nói một câu nào không? Chúng ta có từng bức bách nàng không? Khi hoàng hậu nương nương mở miệng muốn huynh trưởng nạp thiếp, cũng là ta mở miệng từ chối! Chúng ta đối với nàng, chẳng lẽ không tốt sao? Ngươi vì gia tộc Đồ thị có đại nghiệp, nhi tử của ngươi ở trong nội thành làm bá chủ một phương, hắn nhiều lần phạm tội, phủ các ngươi thường xuyên gặp chuyện, ngươi vì muốn làm một cái thanh quan, không chịu tự mình ra tay, lại không nỡ giáo huấn nhi tử trong gia tộc, nhiều lần đều sai người đến cầu Đồ thị. Đồ thị vô năng, không phải ta hoặc là ca ca xuất đầu ra mặt hay sao? Cuối cùng chúng ta được gì? Nàng đã có phu quân còn lén lút vụng trộm gặp gỡ người, làm ra chuyện gièm pha. Ngươi là phụ thân, chẳng những không giáo huấn khuyên nhủ, ngược lại còn hộ giá hộ tống. Cho tới bây giờ hết thảy toàn bộ đều bị lộ ra, còn muốn huynh trưởng ta nhịn xuống cơn tức này, vì các ngươi mà che dấu. Lại còn nói Bạch gia ta khinh người quá đáng? Các ngươi có thể vô sỉ đến như vậy, thật khiến ta mở rộng tầm mắt!

Bạch Thanh xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, làm người lại quang minh chính trực, có chuyện gì cũng không che dấu, mở miệng nói ngay, nàng mang tiếng ngang ngược càn rỡ, phần lớn cũng bởi vì vậy.


Trước kia nàng cùng Đồ thị chính là khuê trung mật hữu, đối đãi với phụ thân mật hữu, rất có lễ có tiết.

Lúc trước, Đồ Kinh Bình còn không quá tin tưởng một tiểu cô nương đáng yêu như thế sẽ bị người bên ngoài nói ngang ngược càn rỡ, cũng đã từng vì nàng mà mở miệng cãi lại vài câu.

Mà giờ khắc này, hắn lần đầu tiên chứng kiến nàng “Ngang ngược càn rỡ” , mới chính thức hiểu biết lúc trước những người bị nàng “Độc hại” có tâm tình như thế nào.

Nàng nói một trận đều có lý có tứ, khiến hắn xấu hổ vô cùng.

Sau khi Đồ gia cùng Bạch gia kết thân, có rất nhiều chuyện, hắn quả thực cố ý đổ lên đầu Bạch gia.

Không phải Bạch Thanh nói không đúng, hắn muốn làm thanh quan, mặc dù hắn có chức cao trong triều đình, nhưng chức vị với quyền lực lại không tương xứng, không thể không dựa vào người bên ngoài.

Cho dù trong lòng hiểu rõ, nhưng lại bị một tiểu nữ oa mới mười mấy tuổi buông lời khiển trách, hắn không nhịn được.

Huống chi, Bạch Thanh luôn mồm nói đến danh dự gia tộc Đồ thị, sao hắn có thể nhẫn nại được.

– Giải Ngữ là có lỗi với Bạch gia các ngươi, ta có thể đem nàng giao cho các ngươi xử trí. Nhưng ngươi vũ nhục Thuận Thành hầu phu nhân, oan uổng nhị phu nhân mà ta dâng tặng Cố tướng quân, ta không thể bỏ qua.

– Ha ha …

Bạch Thanh nở nụ cười:

– Vũ nhục, oan uổng? Chuyện của các nàng ta cũng biết rõ từng chi tiết, gian phu của họ là ai có cái gì tiếng tăm, hiện ở nơi nào, các nàng gặp gỡ thời gian, địa điểm, ta toàn bộ đều có thể nói cho ngươi biết. Ngươi có dám đi kiểm tra thực hư? Có dám gọi hai nàng đến đây đối chất?

Những chuyện này, đều là Tô Mai khống chế bọn người Đồ thị mà ra đòn sát thủ, bị nàng ta kiểm tra thực hư rõ từng chi tiết, sao có thể là giả.

Kỳ thật đối với chuyện kiểm chứng người khác, Bạch Thanh thật sự rất bội phục Tô Mai.

Dường như trên thế gian này, sẽ không có chuyện gì mà nàng không thể tra rõ ràng.

Bất quá, hiện tại Tô Mai vẫn còn ở Nam Tầm, lại giúp nàng có cơ hội lợi dụng những chuyện này.


Thấy Bạch Thanh dùng ngôn từ sắc bén, sắc mặt thản nhiên, Đồ Kinh Bình liền chần chừ.

Hắn không dám đánh cược, nếu thật sự mọi chuyện giống như những gì nàng nói, để lộ ra ngoài, chỉ sợ gia tộc Đồ thị thật sự sẽ như lời nàng, hoàn toàn mất vinh quang, từ nay về sau ngã xuống đáy cốc, không thể tiếp tục xoay người.

Vì sự thịnh vượng của gia tộc Đồ thị, hơn phân nửa dựa vào, đều là nữ nhi Đồ thị cùng phu gia của các nàng.

Nữ nhi Đồ gia, là giáp thiên hạ!

Lời này, cũng không phải nói vô ích.

Nếu các nàng mất thanh danh, ngã xuống vũng bùn, hắn có thể tưởng tượng, Đồ gia rơi vào tình trạng như thế nào.

Bị buộc đến tận cùng, hắn đã vô lực, chỉ đành chán nản gục đầu xuống, đi ra ngoài, chân chính buông tha cho nhi nữ cùng điệt nhi.

Hắn vẫn có vài phần không cam lòng, đã đi tới cửa, liền trở lại hỏi:

– Những chuyện này, ngươi làm cách nào biết được? Ta đã đem tất cả dấu vết xóa sạch, các ngươi như thế nào mà tìm tới nơi này?

– Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt!

Bạch Thanh hừ lạnh một tiếng, thần thần bí bí nói:

– Dù sau lưng ngươi có làm nhiều động tác hơn nữa, đem tất cả dấu diếm mọi người, cũng không cách nào dấu diếm lừa gạt được trời đất thần phật.

– Nói hươu nói vượn!

– Nói hươu nói vượn?

Bạch Thanh quả thực nói hươu nói vượn, có thể ngoại trừ chính nàng, lại có ai biết gì đâu? Đương nhiên là tùy ý nàng muốn nói sao thì nói:

– Mấy ngày trước đây, ta cùng với Đồ Giải Ngữ vẫn là thân mật khăng khít, vì sao đột nhiên lại thay đổi, chẳng lẽ các ngươi chưa từng hoài nghi?

Nhìn Đồ Kinh Bình cùng Đồ Giải Ngữ, kể cả Đường Nghiêu và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ánh mắt nghi ngờ, trơ mắt nhìn nàng.

Bạch Thanh lại một lần nữa nở nụ cười:

– Đúng là phật tổ cho chỉ thị, nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện! Đồ Giải Ngữ, trời cao cũng không chịu tha cho ngươi, ngươi còn mưu toan lấy ta ra tìm cơ hội sống, không thấy buồn cười sao? Nếu ngươi không tin tưởng, đại khái có thể chết trước đi, sau đó trên đường hoàng tuyền chờ, xem ta có thể hay không ứng như lời thề, cùng ngươi đồng sinh cộng tử?

Ha ha … Đồng sinh cộng tử, cùng lắm cũng chỉ là một truyện cười!


– Không cho phép nói bậy!

Bạch Triệt quát to bảo nàng ngưng lại, trong ánh mắt lộ ra ý tứ, hận không thể đem miệng của nàng che lại.

– Không, ta không muốn chết!

Đồ Giải Ngữ bị lời nàng nói liền cả kinh toàn thân rét run, nhịn không được nước mắt ràn rụa khóc lóc cầu xin nói:

– Tha ta, tha ta!

– Như vậy đi!

Kiếp trước cộng kiếp này là hai đời, lần thứ hai trông thấy nàng ta không để ý hình tượng, trong lòng Bạch Thanh cũng thoải mái một ít.

Dù vậy, hận ý vẫn như trước không có tiêu tán.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Đồ thị, nhìn Đồ thị, ôn nhu mở miệng nói :

– Chúng ta đã từng tương giao bảy năm, vì tình cảm này ta cho các ngươi một con đường sống. Hôm nay, hai người các ngươi, chỉ có một người được sống! Ngươi nói xem, là ngươi sống, biểu huynh ngươi chết? Hay là ngươi chết, hắn sống? Ca ca, ngươi sẽ đồng ý, có phải không?

Lời này, đương nhiên là hỏi ý kiến Bạch Triệt.

Bạch Triệt theo ý nàng, chẳng hề để ý nói:

– Mặc ngươi xử trí!

– Cảm ơn ca ca!

Bạch Thanh cười vui vẻ, sau đó quay đầu lại, nhìn Đồ thị cùng Đường Nghiêu nói:

– Thế nào đây? Các ngươi cân nhắc cẩn thận!

Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hoàn toàn nhìn không ra thần sắc, khiến Đồ thị cùng Đường Nghiêu cảm giác sợ hãi.

Đường sống, chỉ có một!

Hai người, nhất sinh nhất tử, bọn họ muốn lựa chọn như thế nào?

P/s ta đang edit một bộ cực phẩm, phải nói là cực hay gia đấu trạch đấu âm mưu thủ đoạn nữ cường nam sạch bla bla đều là thượng đẳng nhất phẩm… các nàng mau mau động viên ta, nếu không ta mà lười biếng năng xuất giảm chương không ra, truyện mới không tới a~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương