Chương 22 : Đồ gia
Người xưa có câu cửa miệng: tiểu tế là nửa nhi tử, ở nơi này lấy Hiếu trị thiên hạ, lấy chữ hiếu làm đầu, nhạc phụ Đồ Kinh Bình không phải là người mà Bạch Triệt có thể tùy tiện “gọi thì đến, đuổi thì đi”.

Huống chi, xưa nay Bạch Triệt luôn tôn lễ, đối với nhạc gia luôn luôn hết sức cung kính.

Từ lúc thành hôn đã hơn một năm, hắn chưa bao giờ như ngày hôm nay có hành vi vô lễ đến như vậy.

Tùy tiện sai một tên nô tài lạ mặt, lấy giọng điệu ra lệnh “Gọi” hắn đi Hoài Xa phường.

Vì vậy, sau khi Đồ Kinh Bình nghe xong, liền nghĩ tên nô tài này là một kẻ lừa gạt.

Lúc này, hắn đáng lẽ sẽ mở miệng kêu người bắt lại, đem nhốt vào phòng giam thẩm vấn một phen, nhìn xem người nào không có mắt, muốn lừa gạt nhị phẩm Kinh Triệu Doãn.

Quả thật là không biết sợ.

Nào biết, tên nô tài kia còn không cho hắn cơ hội phản ứng, liền mở miệng gọn gàng dứt khoát thúc giục:

– Đại tiểu thư của quý phủ cùng biểu thiếu gia, còn có thiếu gia của chúng ta, đều đang chờ Đồ đại nhân, nếu Đồ đại nhân chậm chạp đến trễ, thì huyết mạch cuối cùng của Đường gia ở thành Tung Dương cũng khó mà giữ được.

Đồ Kinh Bình nghe vậy, sắc mặt đại biến, trong lòng trùng xuống.

Năm đó tỷ tỷ duy nhất của hắn đã gả tới Đường gia ở thành Tung Dương, gả cho đích trưởng tử Đường Tùng.

Nhưng hơn mười năm trước, Tung Dương gặp nạn trộm cướp, Đường gia mấy trăm mạng, trừ mẫu tử tỷ tỷ của hắn vào kinh thành chúc thọ mẫu thân, tránh được một kiếp nạn, đám người còn lại tất cả đều bị giết, không chừa một ai.

Đã từng uy danh hiểm hách, Đường gia có trăm năm được xưng là danh gia vọng tộc, cũng liền nhanh chóng biến mất.

Hôm nay Đường gia chỉ còn duy nhất một huyết mạch, là điệt nhi( cháu trai) của hắn, Đường Nghiêu cũng nhờ dựa vào người thúc phụ này mà có thể sống lay lắt trên cõi đời này.

Kỳ thật, năm đó nói là nạn trộm cướp, chỉ cần là người có đầu óc, liền biết rõ lúc đó đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra.

Nếu chỉ là nạn trộm cướp, như thế nào lại không chỉ một mình Đường gia gặp nạn, mà các chi thứ, đang ở địa phương khác cũng không thể sống sót.


Tất cả nguyên nhân đều vì nữ nhi dòng chính của Đường gia, là muội muội của Đường Tùng, tiểu cô của tỷ tỷ hắn Đường Thanh Lịch, lại gả vào một trong “Tam vương loạn” nhị hoàng tử được phong là Giao Châu vương.

Đường gia một lòng trung thành với Giao Châu vương, lúc tiên đế còn ngự trị, hậu nhân Đường gia phần lớn đều làm quan, mặc dù chức quan không cao, nhưng quyền thế lại không yếu, không ít lần khiến thái tử gặp phiền phức.

Tam vương phản loạn, Đường gia cũng nhúng tay vào, sau khi hoàng thượng đăng cơ, đương nhiên sẽ không chịu được bọn họ ăn cây táo rào cây sung.

Là một trong những thuộc hạ tâm phúc của hoàng thượng, Đồ Kinh Bình đương nhiên biết rõ ràng tính tình cùng thủ đoạn của hắn.

Vì vậy, chuyện năm đó, trước khi hoàng thượng có động tác, hắn liền phái người đi thành Tung Dương, lấy lý do mẫu thân tưởng niệm thành bệnh, thỉnh tỷ tỷ đến kinh thành sớm một chút để chúc thọ mẫu thân. Còn ép buộc mẫu tử tỷ tỷ rời khỏi Đường gia.

Hoàng thượng niệm tình hắn từ trước đến nay trung thành, tận tâm tận lực, lúc “Tam Vương loạn” còn lập công lớn, nên đối với hành vi của hắn dù ích kỷ nhưng biết chừng mực, coi như không thấy, mắt mù tai điếc, xem như ngầm cho phép.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, hai mẫu tử tỷ tỷ vừa rời khỏi thành Tung Dương mới năm ngày, Đường gia liền gặp nạn trộm cướp.

Cả nhà lớn nhỏ, một người cũng không lưu, sau khi cướp hết vàng bạc, lại đem lửa đốt sạch hơn mười dặm Đường gia thôn trang không còn một mảnh, đúng là tâm ngoan thủ lạt.

Hắn vì mạng của tỷ tỷ cùng điệt nhi, trong lòng tràn đầy thống khổ bi thương, cũng có chút kinh hãi cùng phòng bị.

Hoàng thượng là loại người thế nào, sao hắn có thể nhìn thấu, hắn hành động, hoàng thượng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hoàng thượng tâm tồn hiềm kích, không còn như lúc trước tín nhiệm cùng trọng dụng.

Cho nên, đã qua nhiều năm như vậy, con đường thăng quan tiến chức của hắn, khó khăn hơn người khác rất nhiều.

Cũng may, tình cảm của hắn và hoàng thượng vẫn còn lưu lại một chút ít, lúc này khó khăn lắm mới bò lên được vị trí Kinh Triệu Doãn.

Đáng tiếc, quyền lực của Kinh Triệu Doãn, hơn một phân nửa đã bị Kiêu Kỵ binh đoạt đi, cuộc sống của hắn, ngày ngày đều rất thanh nhàn.

Này hết thảy, cũng bởi vì chuyện năm đó, nửa đêm tỉnh mộng, hắn không phải không hối hận chuyện đã làm khi xưa.

Đặc biệt là tỷ tỷ mà hắn hết lòng che chở, vô tình biết được một chút chân tướng sự việc năm đó, vì hắn thấy chết mà không cứu phu quân của nàng, nên rất hận hắn.

Hắn bỏ bao công sức mưu đồ, lại rơi vào kết cục như vậy, khiến hắn không ít lần cảm thấy tổn thương.


Chung quy, quyền thế địa vị đối với hắn vẫn kém hơn tình cảm tỷ đệ. Phụ thân mất sớm, mẫu thân nhu nhược, có thể nói là tỷ tỷ nuôi lớn hắn, hơn nữa năm đó nếu không có tỷ phu một lòng giúp đỡ, hắn cũng sẽ không có cơ hội ở trên triều bộc lộ tài năng.

Nhưng cuối cùng, hắn lại không như tỷ phu mong muốn, không gia nhập dưới trướng của Giao Châu vương, mà lại đi theo thái tử, hơn nữa còn nhiều lần ra tay phá hư chuyện của Giao Châu vương cùng tỷ phu.

Trong lòng hắn, không phải là không có áy náy.

Nhưng dù sao thái tử cũng là chính thống, hơn nữa làm người đoan chính, lại biết dùng người, so với Giao Châu vương chỉ biết ham mê sắc đẹp, tính tình bạo ngược tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Tỷ phu vì muội tử, không thể không ủng hộ Giao Châu vương, hắn ở trước mặt hoàng thượng, hết sức bộc lộ tài năng mục đích cũng là vì đổi lấy sự bình an cho tỷ tỷ cùng tỷ phu.

Cuối cùng, hắn biết rõ hoàng thượng nảy sinh sát ý, nhưng một lời cũng không nói ra, chỉ cứu tỷ tỷ cùng điệt nhi, sau đó trơ mắt nhìn một nhà tỷ phu chịu chết.

Trong lòng còn tự an ủi chính mình, đều là vì người mình chọn, bọn họ coi như là chết có ý nghĩa. Rốt cuộc, trong lòng hắn vẫn khó chịu.

Nhiều năm như vậy, hắn một lần rồi lại nối tiếp nhiều lần, ngăn cản điệt nhi tham gia khoa cử muốn làm quan, làm cho hắn tới bây giờ, cũng chỉ là một cái tú tài, tầm thường vô vi.

Trong lòng hắn áy náy khó giải bày, cho nên, khi phát hiện điệt nhi cùng trưởng nữ dần dần nảy sinh tình cảm, hắn cũng không có ngăn trở, ngược lại còn tạo cơ hội.

Hắn chỉ muốn, đem nữ nhi mình yêu thương nhất gả cho hắn, sau đó cấp thật nhiều của hồi môn, có hắn bảo hộ, bọn họ sẽ bình an êm ấm cả đời, cũng không phải là không tốt.

Ít nhất như vậy, hoàng thượng sẽ không phòng bị, kiêng kị huyết mạch duy nhất của Đường gia, có thể bỏ qua cho hắn.

Nhưng hắn lại không ngờ, hoàng thượng lại ban một đạo thánh chỉ, đem nữ nhi ban cho nhi tử của thái phó Bạch Tể Viễn, Hàn Lâm học sĩ Bạch Triệt làm thê.

( Yul: Hàn Lâm học sĩ là chức quan về văn học thời xưa)

Bạch Triệt “Ngọc lang” tên hắn như sấm bên tai, nhìn một đám nhi tử không có trí cầu tiến, hắn còn nhiều lần hâm mộ Bạch gia, hâm mộ Bạch Tể Viễn.

Lại chưa từng nghĩ đến, sẽ kết thân gia với Bạch phủ.


Cũng là cùng thời theo hoàng thượng làm cận thần, hắn lại không so được với Bạch Tể Viễn, Bạch gia vì hoàng thượng, trả giá không ít.

Được hoàng thượng phong làm Trung Ninh Công, lão thái gia Bạch Minh Châu, lúc trẻ ở trên biển lang bạc hơn hai mươi năm, đem về gia tài bạc triệu, là tôn tử đem tài sản tặng cho thái tử.

Lúc “Tam vương loạn”, lão thái gia, lão gia, phu nhân Bạch gia cùng với Diêu thị thê tử Bạch Tể Viễn, lại vì bảo vệ đương kim hoàng hậu cùng thái tử, mà chết dưới tay quân phản loạn của Giao Châu vương.

Vì vậy, tỷ phu lại là thê huynh của Giao Châu vương, mà hắn lại cứu dòng chính hậu bối Đường gia, cũng coi là cừu nhân của Bạch phủ.

Hai người mặc dù là quan đồng liêu, nhưng lại chưa bao giờ lui tới, ngay cả xả giao cũng không.

Bất quá, ai cũng cũng không ngờ, bọn họ làm phụ thân hoàn toàn không có ý kết giao, nữ nhi hai nhà, ngược lại vì một lần cung yến, mà thành khuê trung mật hữu.

Nhận được thánh chỉ, hắn rất kinh ngạc, căn bản không biết hoàng thượng rốt cuộc có mưu tính gì.

Cho dù không cam lòng, thánh chỉ đã hạ, hắn lại không thể không giả vờ không thấy tỷ tỷ oán trách, điệt nhi thương tâm khổ sở, cùng nữ nhi quyến luyến không rời, mà đem nàng gả cho Bạch Triệt.

Từng giây từng phút đều chú ý cuộc sống của tỷ tỷ và điệt nhi, không phải hắn không biết nữ nhi cũng thường lui tới Hoài Xa phường gặp gỡ điệt nhi, nhìn thấy bọn họ từ trước đến nay đều tuân thủ lễ nghĩa quy cũ, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, hắn liền xem như không thấy.

Trong lòng nghĩ, nếu Bạch Triệt không thể làm nữ nhi hạnh phúc, chỉ cần ngẫu nhiên gặp gỡ để bọn họ thấy vui vẻ, có thể an tâm ngày ngày sống tốt, hắn làm phụ thân, làm thúc phụ cũng chỉ có thể đem toàn lực che chở bọn họ.

Nếu đến ngày nào đó, hắn không thể bảo hộ được nữa, liền tự bồi tánh mạng của hắn cho Bạch phủ, xem như chính mình chuộc lỗi.

Nhưng hắn không nghĩ đến, ngày này lại đến sớm như vậy. Hắn rõ ràng đã sớm thu dọn sạch sẽ dấu vết bọn họ lưu lại, ngay cả Kiêu Kỵ binh cũng không tra được chuyện này, cho dù Bạch gia có năng lực lớn hơn nữa, cũng không dễ dàng phát hiện mới phải.

Sao Bạch Triệt lại xuất hiện ở Hoài Xa phường, còn bắt gặp nữ nhi cùng điệt nhi?

Một mình đi theo hạ nhân của Bạch gia, tới Hương Thảo phố, trong lòng Đồ Kinh Bình có thể nói là trăm mối không thể gỡ!

Hắn thật sự không rõ ràng, chỉ vì hắn dung túng cùng thiên vị, kiếp trước Bạch Thanh chẳng những bị nữ nhi của hắn bóp chết. Sau đó sống lại, còn có cơ duyên xảo hợp ở Phán Quan lâu xem qua cuốn sách có tên là ” Bị Phu Quân Ruồng Bỏ Xoay Người”, đem từng câu, từng chữ trong đó khắc sâu trong đầu.

Quyển sách kia, mặc dù không có miêu tả cặn kẽ tình hình lúc Đồ thị cùng biểu ca gặp riêng, cũng không có nói đến chuyện Kinh Triệu Doãn vì nữ nhi và điệt nhi có thể thuận lợi vụng trộm mà làm những chuyện kia.

Lại cố tình ngẫu nhiên, về sau Tô Mai vào kinh, thuê phòng ở, là Cẩm Tú đường mặt sau Hương Thảo phố.

Một tường cách xa nhau, trùng hợp lại nhìn thấy Đồ thị yêu đương vụng trộm, nàng đã điều tra cặn kẽ Bạch Thanh, đương nhiên sẽ nhận ra vị tẩu tử Đồ thị này.

Vừa nhìn thấy, không phải là tự động đưa nhược điểm lên tay Tô Mai sao?


Bởi vì Đồ thị bị Tô Mai xúi giục, trong sách miêu tả nàng gặp gỡ biểu huynh ở Hương Thảo phố cùng tiểu viện số bốn mươi tám, chi tiết này miêu tả rất cẩn thận.

Cặn kẽ địa chỉ, bố cục phòng ốc, trang trí trong viện, tốn nhiều giấy mực tả từng cái, giống như đích thân đến đây, khiến Bạch Thanh nhớ kỹ không quên.

Hôn sự của Bạch Triệt cùng Đồ thị là hoàng thượng ban tặng, nàng lại dám làm ra chuyện yêu đương vụng trộm, cũng không đơn giản chỉ là vấn đề trinh tiết.

Nói lớn hơn, Đồ thị có thể phạm tội coi khinh thánh chỉ của hoàng thượng, Đồ thị không dám buông lỏng.

Dùng chuyện này uy hiếp, Đồ thị cho dù không cam tâm, cũng không thể làm gì khác.

Sau đó, Tô Mai khiến Đồ thị làm không ít việc, kiếp trước Bạch Thanh nhiều lần bị nhục, tẩu tử của nàng xuất không ít lực.

Đương nhiên, trong quyển sách kia, vì nàng rất tức thời tương trợ nữ chính Tô Mai, nên được báo đáp.

Bạch gia cửa tan nhà nát, trừ tộc móc mộ phần, Bạch Triệt không thể không đi tha hương cũng là lúc nàng được đền bù mong muốn, đó là rời xa Bạch phủ, gả cho biểu huynh mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Về phần sau khi tái thú có hạnh phúc hay không, trong sách cũng chưa từng đề cập qua, Bạch Thanh cũng không biết được.

Do nàng luôn kính trọng huynh trưởng, trừ mình ra, hoàn toàn không chịu được kẻ nào khi nhục.

Đồ thị đối đãi như vậy với huynh trưởng của nàng, sao nàng nhẫn nại được?

Đối mặt với Thiên Nhược, thậm trí còn đối mặt với Viên Mậu Lâm, đám người Tô Mai, nàng có thể che dấu cảm xúc, cùng bọn họ giả tình giả ý, nhưng đối mặt với Đồ thị, nàng nhẫn không được.

Cho nên, ngày đó lúc Bạch Thanh gặp gỡ Đồ thị, mới nói trắng ra hỏi thẳng nàng, cảnh tỉnh nàng, vì nàng từng bỏ phu bỏ tử mà theo vị biểu huynh kia.

Lúc đó, Huynh trưởng cùng hài tử đã từng đau khổ cầu khẩn.

Nếu huynh trưởng để ý nàng ta, nàng muốn cho nàng ta một cơ hội, chỉ cần nàng ta biết rõ người khác phát hiện ra bí mật của mình, có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, Bạch Thanh sẽ đem hết thảy mọi chuyện nuốt vào bụng, không cho bất luận kẻ nào biết tới.

Nhưng nàng không có, nàng thậm chí một chút áy náy cũng không có, có thể thấy được trong lòng nàng, vị biểu huynh kia có địa vị hơn trượng phu của nàng.

Phát hiện được điều này, Bạch Thanh mới thẳng thắng nói với huynh trưởng, cũng sẽ không vì nàng mà giấu diếm, dứt khoát đem chuyện nàng vụng trộm lén lút gặp gỡ người nói ra.

Cực lực che giấu bí mật, lại bị lộ ra, Đồ thị cùng Đồ Kinh Bình nghĩ nát đầu cũng không ra!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương