Ác Bá
-
Chương 314: Mãi mãi hạnh phúc
Trác Thanh Đế mang theo người suốt đường đuổi theo, phát hiện dấu vết giao chiến tàn khốc, thảm thiết ở một mảnh đất trống trải.
Chỗ này đã bị phá hủy hoàn toàn vô cùng khủng khiếp không nói hết được, trên mặt đất dày đặc từng cái hố to và khe rãnh ngang dọc đan chéo vào nhau. Đến ngay cả cây cối xung quanh mảnh đất trống đó đều bị đánh nát văng ra khắp nơi. Trên mặt đất ngoài mảnh vụn cây cối và đá tảng, còn có mấy cái xác người mới nhìn thôi cũng khiến cho người ta giật mình kinh hãi.
Con mắt Trác Thanh Đế trong chốc lát trợn tròn, anh ta bước nhanh đến bên cạnh mấy cái xác chết, kiểm tra qua một lượt cẩn thẩn, tỉ mỉ. Lúc này, tâm trạng của anh ta cho dù luôn trầm tĩnh như nước cũng trở nên hoảng loạn, sợ rằng ở trong những cái xác khắp nơi đây nhìn thấy một thanh niên quen thuộc đầu tóc bạc trắng, sợ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai sáng sủa.
Tay Trác Thanh Đế bắt đầu run rẩy, sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch, không còn một chút máu nào. Bởi vì anh ta thấy tất cả dáng vẻ bên ngoài tất cả các xác chết đều đã hoàn toàn thay đổi, đến ngay cả tóc cũng bị máu ngâm thắm đẫm nhìn không ra màu sắc ban đầu. Tưởng tượng như mỗi một xác chết gần như có thể nát vụn ra thành từng mảnh nhỏ!
Cảnh tượng như vậy, thật khó hình dung ra được cuộc chiến lúc đó ác liệt, tàn khốc đến mức nào. Cái xác cách Trác Thanh Đế gần nhất, tay chân mình mẩy đều rời ra từng đoạn, thân thể người này thon gầy, vóc dáng rất cao, cũng có một mái tóc dài, chỉ có điều bị máu ngâm đông cứng lại cho nên nhìn không rõ màu sắc sợi tóc ban đầu là gì.
Cũng bởi vì hình dáng bên ngoài của người này và Cường Tử quá giống nhau, cho nên Trác Thanh Đế mới để tâm quan sát cẩn thận. Anh ta cho dù có nắm thật chặt bàn tay của mình cũng không khiến cho nó hết run rẩy.
Trác Thanh Đế chậm rãi ngồi xổm xuống, tay của anh ta vẫn còn đang run rẩy, muốn vươn tay ra lật ngửa xác chết này lại, nhưng anh ta không cách nào vươn tay ra được.
- Tôi làm cho!
Một giọng nói vang lên phía sau Trác Thanh Chiến khiến anh ta sững người quay đầu lại nhìn.
- Là cô?
- Ừ, là tôi.
Một phụ nữ mặc quân phục tác chiến màu đen, từng bước đi đến trước mặt anh ta. Người phụ nữ này vẫn luôn đi theo sát phía sau bọn Trác Thanh Đế, bây giờ rốt cuộc đã đuổi theo kịp. Nàng có mái tóc dài thẳng mượt đen nhánh, nàng có một hàm răng xinh đẹp. Tên của nàng là Lân Cửu.
Lân Cửu đến bên người Trác Thanh Đế ngồi xổm xuống, cũng run rẩy giống như anh ta. Nàng cắn chặt môi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cũng không còn chút máu nào.
Lân Cửu giơ tay kéo mạnh lật ngửa cỗ thi thể ra!
Đây là một người chết không nhắm mắt, cái mũi của y rất cao thẳng, tròng mắt rất lớn, cằm rất sạch sẽ không có một cọng râu. Đây là một chàng thanh niên rất trẻ, rất anh tuấn.
Thời khắc nhìn thấy khuôn mặt này, gần như hô hấp mọi người đều ngừng lại.
Chỉ có điều rất nhanh, tim một số người ở đây buông thõng xuống, không phải Cường Tử! Tròng mắt của y màu lam, xương gò má quá cao, dáng vẻ của y rõ ràng không phải người Hán!
Dường như đã lấy lại được dũng khí, Trác Thanh Đế sải bước vọt tới một chỗ rất xa lật cái xác thứ hai lên, người này vẫn là một người nước ngoài, cổ của y cũng bị vặn gãy, trên ngực lõm vào một mảng rất lớn, có hai khúc xương sườn xuyên ra ngoài. Trác Thanh Đế thở hắt ra luồng không khí bị áp chế trong ngực, chạy về hướng xác chết tiếp theo.
Không biết từ khi nào cô gái đi theo phía sau Lân Cửu cũng đã đến.
Nàng cứ như vậy đứng ở đó, yên tĩnh mà tường hòa, sắc mặt bình tĩnh.
Chu Lâm Nhã.
Ngay sau khi tất cả các xác chết đều được lật ngửa, mỗi người đều theo đó nhẹ nhàng thở ra. Trong những cái xác ở đây không có cái xác nào của Cường Tử, tim của tất cả mọi người đều đập nhịp nhàng trở lại. Lúc này mọi người mới nhìn thấy một hàng dấu chân dính máu đi về một phía khác. Nhìn từ khoáng cách giữa các bước chân, dáng đi của người này không hoảng loạn, rất thăng bằng.
- Mau đến mà nhìn, chỗ này còn có một cái xác.
Tào Liên chỉ về phía trước hô hoán, một tiếng hô này khiến cho tất cả trái tim mọi người đã buông thõng lần nữa thít chặt! Trác Thanh Đế xông vọt về phía trước, nhưng hai phụ nữ còn nhanh hơn anh ta đã xông đến trước! Mà ngay cả khuôn mặt Chu Lâm Nhã trông có vẻ bình lặng như dòng nước ngừng trôi cũng biến đổi!
Cái xác này cách những xác chết khác xa hơn mười thước, nằm sấp gọn gàng trong bụi cỏ cho nên rất khó phát hiện. Chỉ có điều khi tất cả chạy đến nhìn qua một lượt trái tim cũng buông thõng xuống lần nữa. Mái tóc người này quăn xoắn, chắc chắn không phải Lâm Cường. Tào Liên lật ngược xác chết này lên, ngay lập tức bị vết thương trên thân thể người này làm cho sợ hãi.
Trái tim của người này đã bị móc ra!
Bọn Trác Thanh Đế cũng không nhận ra người này, nhưng Cường Tử đã ra tay ác độc như vậy để giết y, người này chắc chắn là kẻ Cường Tử cực kỳ thù hận, mà Cường Tử bắc tiến lần này chỉ vì đuổi giết một người, đó chính là Judas! Cho nên bọn Trác Thanh Đế rất nhanh đã đoán ra được. Gã đàn ông bộ dáng lúc chết khủng khiếp này chính là Judas Đệ nhât sát thủ của Châu Âu!
Nhưng, nếu như Judas đã chết ở đây, vậy Cường Tử tại sao còn đi đâu nữa?
Hắn đuổi giết nhiều ngày như vậy chỉ để giết chết Judas, hiện tại người đã chết ở trong tay hắn, hắn còn muốn làm cái gì nữa? Nơi này là Liên Bang Nga, là nơi Cường Tử chưa bao giờ đặt chân tới. Hắn rời khỏi sau khi giết chết Judas, chẳng lẽ là quay trở về trong nước rồi sao?
Vứt bỏ mặc kệ những cỗ xác chết bị nghiền nát này lại đó, bọn Trác Thanh Đế đuổi theo dấu chân dính máu. Khi bọn họ chạy đi không đến một canh giờ, bọn Cáp Mô cũng đến chỗ đó. Sau khi kiểm tra nhanh chóng một cái xác, Cáp Mô mang theo người đuổi theo hướng bọn Trác Thanh Đế biến mất.
Lúc này, ở Bắc Kinh.
Một lào già đầu tóc hoa râm đang ngồi ở trong một căn phòng yên tĩnh gọi điện thoại, số điện thoại của Nội Mông, mà người nghe là Trác Thanh Chiến.
- Thế nào rồi, tìm được chưa?
Ông lão giọng nói trầm thấp hỏi.
Trác Thanh Chiến ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc, sau một hồi cổ họng khàn đặc nói:
- Vẫn chưa, nhưng một nhóm nhỏ đã tiến vào Liên Bang Nga tìm kiếm dấu vết, phân tích từ một nơi, Cường Tử đã đánh chết Judas, nhưng cậu ta lại biến mất không thấy đâu.
Ông lão nghĩ ngợi, nói với một giọng điệu rất nặng nhọc:
- Bây giờ sự tình gây náo động lớn như vậy, mặc kệ cái tên Lâm Cường kia có còn sống trở về hay không, cũng chỉ còn một cách giải quyết!
Trác Thanh Chiến nói:
- Tại sao! Lâm Cường bây giờ đã có thực lực khống chế xã hội đen phương bắc, chỉ cần có cậu ta ở đó, phía bắc sẽ yên ổn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện hỗn loạn lớn. Để cho Lâm Cường thay thế trông coi thế lực ngầm phương bắc, đây không phải là điều chúng ta bàn bạc xong trước đây rồi hay sao?
Ông lão có chút cam chịu nói:
- Đúng, trước đây tôi đã đồng ý với anh rồi. Nhưng anh nghĩ mà xem các anh vận động trên vạn phần tử trong xã hội đen tìm kiếm một lão đại băng đảng. Chuyện này ảnh hưởng rất nhiều chỗ không tốt! Cho dù ta có lòng bao che, nhưng ta bao che thế nào được? Anh không phải cho rằng mình chiếm được vị trí đứng đầu trong chín người, thì có thể làm gì thì làm đó chứ!
Trác Thanh Chiến nói:
- Nhưng bây giờ phương bắc loạn thế này, ngoại trừ Lâm Cường ra tôi tìm không được người thay thế cậu ta!
Ông lão lạnh lùng nói:
- Chuyện này cứ như vậy đi. Đây không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định, tin tưởng anh cũng hiểu rõ vấn đề. Ta nói cho rõ một chút, nếu như Lâm Cường trở về, chắc chắn phải xử lí theo cách thông thường!
Nói xong, ông lão cúp điện thoại, dường như tâm tình ông ta rất xúc động, điếu thuốc của ông ta đã tắt từ lâu, lại kéo hộc tủ ra móc một hộp thuốc lá không biết đặt ở đó từ rất lâu rồi, châm một điếu thuốc hít thật sâu một hơi. Đứng ở cửa sổ, nhìn về phía bầu trời nơi xa xa, ông lão thì thào lầm bầm:
- Trác Thanh Chiến chớ có trách ta nha, ta cũng xem trọng tiểu tử kia. Anh và Triệu Phù Sinh sẽ có một người chắc chắn đi đến địa vị cao nhất. Anh bây giờ, chẳng lẽ còn vứt không được những chuyện nhỏ nhặt kia sao!
Trác Thanh Chiến đặt điện thoại xuống, bấm một số điện thoại nữa, anh ta hét lên đầy tức giận vào điện thoại:
- Tìm! Cho dù lật ngược cả Liên Bang Nga lên cũng phải tìm cho ra hắn. Hắn Lâm Cường không thể chết được! Tôi còn không tin, tôi bảo vệ không được một mạng người!
Cùng lúc đó, trong sân lớn quân khu Bắc Kinh, hai tướng quân đã già nua ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ, trên mặt bàn bằng đá trước mặt bày sẵn một bàn cờ vây, hai người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thế cờ, đã qua thời gian rất dài không có nói chuyện gì. Lại qua một lát nữa, lão tướng quân mặc quân phục xanh lục thả quân cờ trong tay xuống nói:
- Không được, trong lòng không yên tĩnh, không cách nào thấy rõ được bàn cờ mười chín đường ngang dọc này a.
Lão già mặc quân phục hải quân cười, có chút cam chị nói:
- Mình làm sao có thể tĩnh tâm cho được kia chứ? Mới từ chỗ quân đội rút ra điều đi một bộ phận tinh anh cho tên tiểu tử kia, bây giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tôi nghĩ mấy lão kia chắc sẽ không ngồi nhìn không thèm quan tâm tới.
Ông già mặc quân phục màu lục thở dài:
- Cục diện tốt nhất là tên tiểu tử kia đừng có lộ mặt ra, nhưng vẫn khống chế được thế giới ngầm phương bắc.
- Có thể sao? Bây giờ mọi việc đã diễn ra rõ ràng như vậy, mặc dù đã nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không ra được.
- Ái dà... đáng tiếc.
Một mảng xanh biếc trên thảo nguyên gần biên giới Tân Cương giáp ranh với Nội Mông Cổ, một bà lão tóc trắng như cước ngồi ở trước lều vải, nghe đứa con trai mái tóc cũng đã bạc trắng giống như mình nói xong mọi việc đã xảy ra, đầu lông mày nhíu sát lại với nhau.
- Vốn tưởng rằng giao phương bắc cho tên tiểu tử kia sẽ sống yên ổn bốn mươi năm, ai ngờ được bây giờ đã xảy ra vấn đề.
Bà lão thở dài:
- Bây giờ ngẫm lại, ở Đông Bắc khi ta cố ý từng bước một kéo hắn lên vị trí này, có phải là hại hắn hay không?
Bà lão này chính là Đoan Mộc Tú.
Hách Liên Xuân Mộ ngồi ở trên cỏ trước mặt bà, nói lời an ủi bà:
- Không cần phải lo lắng, con xem qua vận mệnh của tên tiểu tử kia. Hắn có số mạng con nhiều cháu đống sống thọ. Nào có thể dễ dàng chết như vậy?
Đoạn Mộc Tú nhắm mắt lại, nói với chính mình:
- Chỉ mong là như vậy đi, Bồ Tát phù hộ.
Hách Liên Xuân Mộ đứng lên đi vào lều vải, cầm một cái thảm lông phủ lên trên người Đoan Mộc Tú, sau đó ông ta ngồi xuống bên người bà lão, đôi mắt nhìn về phía phương bắc, trên mặt nhìn không ra vui hay buồn.
Mà vừa lúc này, mười mấy cao thủ tuyệt thế trong cả hai bảng Thiên Địa, xuất phát từ Đông Bắc rất nhanh đã vượt qua biên giới Trung Quốc - Nga, tiến vào bên trong nước Nga! Trong thời gian ngắn cho đến bây giờ, thế lực Đông Doanh xâm nhập vào Đông Bắc đã bị hợp lực của Liên minh chấp pháp Trung Hoa và bọn họ đánh bại tận gốc, diệt trừ mọi mầm móng tai họa!
Cao thủ Thiên Bảng và Địa Bảng dẫn theo rất nhiều võ giả Trung Hoa tiến vào Đông Doanh, dâng lên sóng gió ngập trời trong giới võ lâm Đông Doanh! Giới võ lâm Đông Doanh gần như đã gặp phải đòn tấn công ngập đầu, ngay cả những lão yêu quái ẩn mình ở trong bóng tối kia cũng phải xuất đầu lộ diện, nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân giết chóc của võ giả Trung Hoa.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, thế lực bóng tối cả Đông Doanh gần như bị diệt sạch!
Sau khi những cao thủ tuyệt này trở về đã nghe qua việc của Cường Tử, bọn họ lập tức khởi hành tiến vào bên trong nước Nga, không có gì bất ngờ, đám người kia tiến vào sẽ tạo thành tình thế rối loạn khủng bố cho Liên Bang Nga.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đã trôi qua một tháng kể từ khi bọn Trác Thanh Chiến phát hiện xác chết của bọn người Judas. nhưng vẫn không có tìm thấy Cường Tử. Nhưng từng tin tức chấn động lòng người không ngừng truyền vào trong lỗ tai tất cả mọi người! Bộ chấp hành pháp luật tổ chức Gấu Bắc Cực Liên Bang Nga, được người ta gọi là Thập Nhị Dực Thiên Sứ ngăn cản một người tên gọi Lâm Cường bị nhổ sạch tận gốc rễ. Mười hai tuyệt đỉnh cao thủ liên tiếp bị hắn giết chết, các cấp lãnh đạo của Gấu Bắc Cực cũng chính là từng người từng người bị hắn chém chết, đây xem như là đòn tấn công chết người đối với Gấu Bắc Cực!
Nhưng, đây còn chưa phải là đã kết thúc, rất nhanh lại có tin tức truyền đến, nơi đóng quân của tổ chức Tia Chớp Trắng thực lực lớn thứ hai của Liên Bang Nga, trong vòng một đêm bị người ta san bằng, những thủ lĩnh của Tia Chớp Trắng gần như bị chém giết sạch sẽ, tất cả người chết đều đã từng tham dự vào cuộc quấy nhiễu phương bắc Trung Quốc.
Một người, một thanh niên tóc trắng cả đầu, một kiếm giết vào quốc gia quanh năm là tuyết ở phương bắc, máu tươi văng lên tung tóe khắp bốn phía!
Một tháng sau, cả thế giới ngầm Liên Bang Nga hoàn toàn mất đi cân bằng, ông trùm tất cả các thế lực lớn đều bị giết chết. Mà sau đó, thanh niên tóc trắng chỉ dựa vào một thanh kiếm kia lần nữa trốn mất tăm!
Nửa tháng sau, lại một tin túc rung động thế giới ngầm truyền ra! Tất cả các băng đảng lớn bao gồm cả băng đảng Bàn Tay Đen của Ý, đều được thăm hỏi bởi một chàng thanh niên Trung Quốc đầu tóc bạc trắng. Người thanh niên này đến bất kỳ tổ chức nào, chỉ nói một câu rất đơn giản:
- Ta không cần biết chúng mày trước đây có thương tổn đến người Trung Quốc hay không, nhưng từ hôm nay trở đi, phàm có người dám dùng bạo lực nhắm vào người Trung Quốc, giết không tha!
Thanh niên tóc trắng này, mang theo một loại khí phách tuyệt thế, gần như quét ngang thế giới ngầm Châu Âu! Tất cả ai dám nghi ngờ uy nghiêm của hắn, đều bị giết chết vô tình!
Ra tay không chút nể nang, mười bước giết một người, lời của hắn chính là mệnh lệnh, không người nào có thể phản đối!
Không biết đó là ai, không biết có thực lực bao nhiêu lớn, chỉ cần chỗ hắn đến, không một ai có thể ngăn cản bước chân của hắn! Toàn bộ thế giới ngầm Châu Âu bị chấn động, các thế lực bắt đầu kết hợp lại với nhau vây giết thanh niên tóc trắng đến từ Trung Quốc này! Gần như toàn bộ sát thủ giỏi nhất, tinh nhuệ nhất của Châu Âu dốc hết ra toàn bộ lực lượng, để chém giết thanh niên Trung Quốc kiêu ngạo tà ác này.
Nhưng, theo thời gian trôi đi, từng tên từng tên sát thủ tiếng tăm lừng lẫy ở Châu Âu chết dưới kiếm trong tay của chàng thanh niên tóc trắng nọ. Chàng thanh niên này thật giống như một lời nguyền rủa, cho dù đi tới chỗ nào cũng đều tạo nên mưa máu gió tanh!
Từng người từng người bị hắn giết chết, có rất ít người biết đến tên tuổi của hắn, nhưng người nào cũng biết đến sự tàn ác và khí phách của hắn. Ở trong thế giới ngầm Châu Âu, tất cả gọi chàng thanh niên phương Đông mái tóc bạc trắng này là Ác Bá!
Nửa năm sau, không còn ai nghe nói qua tin tức chàng thanh niên tóc trắng đó.
Nửa năm thời gian đủ để cho rất nhiều người quên hết mọi việc, nhưng có một số việc, cho dù là cả đời cũng không thể quên được. Cho dù thanh niên có mái tóc trắng không hề có bất cứ tin tức gì, nhưng người nào quen biết người thanh niên này, đều treo trong lòng mối liên hệ sinh tử với hắn.
Có người nói hắn đã chết, bị hợp lực của toàn bộ băng nhóm xã hội đen và các tổ chức trong bóng tối bóp chết. Nói hắn bị vô số cao thủ vây công, sau khi giết hàng trăm người sức cùng lực kiệt mà chết. Cũng có người nói hắn còn sống, ẩn nấu trong một thị trấn nhỏ không biết tên ở Châu Ấu, vẫn trải qua cuộc sống nhàn nhã vui vẻ.
Lời đồn có đủ loại phiên bản, kẻ hận hắn ước gì không được tự tay đưa hắn vào địa ngục nhận hết mọi tra tấn, tốt nhất mãi mãi không được siêu sinh. Kẻ yêu hắn mong hắn sống mãi, mãi mãi sẽ không biến mất.
Người thanh niên này sáng tạo một kỳ tích, một mình hắn, gần như san bằng gần như toàn bộ thế lực xã hội đen trong bóng tối Châu Âu! Đây là một phần vinh quang không gì sánh kịp, sẽ được mãi mãi ghi nhớ khắc vào trong lòng.
Khoa phụ sản bệnh viện nhân dân thành phố Đông Đỉnh, Tôn Văn Văn sắc mặt bình tĩnh nằm ở trên giường, nhìn người thân vây quanh ngồi bên cạnh mình, nàng lộ ra một nét cười mềm mại dịu dàng. Đây là một loại hạnh phúc không màng danh lợi, là một loại hài lòng vĩnh hằng.
- Văn Văn, đừng sợ, mẹ đang ở bên cạnh con.
Mẹ của nàng nắm lấy tay nàng nói.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, khẽ cười nói:
- Mẹ, con không sợ, hoàn toàn không sợ gì cả.
Nàng quét mắt một vòng, Bùi Nhược, Tiêu Lôi, còn có sư phụ Mạc Địch của Cường Tử, còn có Trần Tử đã mang thang chín tháng. Trần Tử Ngư sau khi Cường Tử đi Nội Mông mới phát hiện mình mang thai, cô không có nói cho Cường Tử biết chuyện này, cô nghĩ cho hắn một niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi. Nhưng, bây giờ Cường Tử đã mất tích bảy tháng, dù các nàng đều tin rằng Cường Tử còn sống, nhưng lại không có một chút tin tức.
- Văn Văn, yên tâm đi, hắn chắc chắn sẽ trở về kịp lúc!
Trần Tử Ngư nắm bàn tay Tôn Văn Văn nói.
Tôn Văn Văn gật đầu cười:
- Em biết rõ, em luôn vững tin.
Lân Tổ ngoại trừ Lân Cửu toàn bộ đều đang ở bên ngoài bệnh viện. Tất cả quan sát chặt chẽ bệnh viện, hi vọng chỉ sợ người kia xuất hiện.
- Hắn sẽ trở về sao?
Lân Tứ thấp giọng nói thầm một mình.
Không có người trả lời anh ta, không một ai biết được rốt cuộc là đang trông mong hắn trở về hay là trông hắn đừng có trở về.
- Đừng có quay về thì hơn, quay về rồi, càng khiến cho người ta khó xử.
Lân Tam nói, lập tức nhắm mắt lại.
Vừa lúc đó, ở trong bệnh viện Lân Thất gọi điện thoại nói Tôn Văn Văn đã vào phòng sinh, không có thấy tung tích Lâm Cường. Tất cả trầm mặc một hồi, Lân Nhất bỗng nhiên đứng lên nói:
- Cả đội trở về!
- Nhưng, lão đại, nhiệm vụ của chúng ta...
Lân Nhất khoát tay chặn Lân Ngũ lại, anh ta xoa huyệt thái dương làm ra vẻ mệt mỏi nói:
- Tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi. Nếu như phía trên có lời nào trách tội xuống, tôi sẽ gánh vác lấy.
Thành viên Lân Tổ đều sững sờ, ngay sau đó lập tức nở nụ cười, đều biết nguyên do tại sao. Theo mệnh lệnh phát ra từ Lân Nhất, cả Lân Tổ kéo nhau ra khỏi bệnh viện.
Triệu Phù Sinh đứng ở trên đường cái đối diện bệnh viện, nhìn xem người Lân Tổ rút khỏi, sắc mặt của y không có chút biến hóa nào, như tất cả đều ở trong tính toán từ trước của y. Móc di động ra, y bấm một số điện thoại:
- Là tôi, bây giờ có thể nói cho những lão già kia biết, Lâm Cường xác thật đã chết rồi.
Cúp điện thoại, y nhắn một đoạn tin nhắn:
- Tôi cảm thấy Lâm Bình An cái tên này rất tốt.
Trong tiếng cười ha ha thật lớn, Triệu Phù Sinh chui vào ngồi trong xe, nghênh ngang rời đi.
Lúc này, trong phòng sanh ở bệnh viện, một y tá dùng ngón tay chỉ một thanh niên đẹp trai xinh xắn không biết từ lúc nào ngồi trên cửa sổ.
- Làm sao cậu vào được đây! Nơi này giành cho phụ nữ sinh đẻ, cậu lập tức đi ra ngoài!
Thanh niên này mái tóc ngắn màu đen, tinh thần vô cùng sáng sủa. Y nhếch miệng cười nói:
- Tôi là đến thăm vợ sinh con, cô lại bảo tôi đi ra tin tôi vứt cô từ lầu sáu này xuống hay không?
Hắn đi ngang qua một tay ôm lấy y tá kia lên, đi thẳng đến cửa sổ làm bộ muốn ném cô ta ra bên ngoài. Tên này hành động giống như kẻ điên dọa y tá kêu la sợ hãi, thầy thuốc và các y tá khác đều chạy tới. Thanh niên xoay người nói với bác sĩ:
- Mau quay lại, tôi không tới để quấy rối, tôi chỉ tới thăm vợ.
Thầy thuốc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không có báo động mà là quay về phòng giải phẫu. Thanh niên tóc ngắn buông y tá xuống, sau đó ghé sát bên lỗ tai của cô ta nói:
- Lá gan nhỏ xíu, mông đít không lớn. Ái chà, sinh đẻ không tốt.
Đến bên mép giường, hắn nắm lấy tay Tôn Văn Văn thanh âm mềm mại nói:
- Anh đã trở về!
Tôn Văn Văn lặng lẽ gật đầu, có giọt nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt. Nàng rốt cuộc đợi được hắn trở về rồi, một chút cũng không muộn màng. Người thanh niên này, đương nhiên chính là Lâm Cường mất tích đã bảy tháng nay.
- Em biết rõ, anh sẽ đến chăm sóc em.
Tôn Văn Văn nước mắt chảy ra thành dòng nói. Lâm Cường giơ tay lau sạch nước mắt của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng:
- Anh biết, anh chưa bao giờ khiến cho em thất vọng.
Một giờ sau, một tiếng con nít khóc rõ to vang lên, một đứa vé gái nặng hai ký tám được sinh ra.
Một tháng sau, cũng ở trong phòng sinh đó, một đứa bé trắng trẻo mập mạp nặng ba ký hai ra đời. Bọn chúng, đều họ Lâm.
Ban đêm ở Hàng Châu xanh mát mà thư giãn, thoải mái, bên cạnh Hồ Tây, đã không còn bóng dáng du khách. Ở bên hồ, loáng thoáng trong bóng tối có thể nhìn thấy hai người rúc vào nhau, ngồi ở bên bờ hồ nhìn mặt nước hồ bình lặng.
- Tây Hồ thật tốt, cảnh sắc quả nhiên không tầm thường a.
Cường Tử ôm vòng eo Bùi Nhược nói.
Bùi Nhược khẽ gật đầu nói:
- Ừ, nơi này yên tĩnh, tuyệt đẹp, em yêu mến nơi này.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, không sai là nơi...
Hắn nhìn Bùi Nhược, nâng gò má tuyệt đẹp của Bùi Nhược lên nói:
- Làm cuộc chiến ngoài trời!
- A!
Một tiếng rên khẽ, dưới ánh trăng, một cơ thể hoàn mỹ trắng như tuyết bị Cường Tử đẩy sấp ra. Hắn vịn bờ eo tuyệt đẹp nhỏ nhắn kia, nhìn cô gái nằm sấp trước người mình, bím tóc đuôi ngựa phía sau đầu đã cởi bỏ, tóc đen xõa dài ra.
Ghé sát vào làn da trơn láng sau lưng Bùi Nhược, Cường Tử ghé vào bên tai Bùi Nhược nói:
- Vợ yêu à, biết không? Anh thích nhất là làm từ phía sau!
- A!
Thân thể Bùi Nhược nhúc nhích về phía trước, nàng rõ ràng cảm thấy có một khúc lửa nóng ở phía dưới đâm mạnh vào trong thân thể của mình.
Vịn cái mông rất tròn trắng phau phau, Cường Tử chùi nước miếng nói:
- Lão tử đến thúc ngựa Tây Hồ đây!
Hết trọn bộ.
Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng banlong,us ...
Chỗ này đã bị phá hủy hoàn toàn vô cùng khủng khiếp không nói hết được, trên mặt đất dày đặc từng cái hố to và khe rãnh ngang dọc đan chéo vào nhau. Đến ngay cả cây cối xung quanh mảnh đất trống đó đều bị đánh nát văng ra khắp nơi. Trên mặt đất ngoài mảnh vụn cây cối và đá tảng, còn có mấy cái xác người mới nhìn thôi cũng khiến cho người ta giật mình kinh hãi.
Con mắt Trác Thanh Đế trong chốc lát trợn tròn, anh ta bước nhanh đến bên cạnh mấy cái xác chết, kiểm tra qua một lượt cẩn thẩn, tỉ mỉ. Lúc này, tâm trạng của anh ta cho dù luôn trầm tĩnh như nước cũng trở nên hoảng loạn, sợ rằng ở trong những cái xác khắp nơi đây nhìn thấy một thanh niên quen thuộc đầu tóc bạc trắng, sợ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai sáng sủa.
Tay Trác Thanh Đế bắt đầu run rẩy, sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch, không còn một chút máu nào. Bởi vì anh ta thấy tất cả dáng vẻ bên ngoài tất cả các xác chết đều đã hoàn toàn thay đổi, đến ngay cả tóc cũng bị máu ngâm thắm đẫm nhìn không ra màu sắc ban đầu. Tưởng tượng như mỗi một xác chết gần như có thể nát vụn ra thành từng mảnh nhỏ!
Cảnh tượng như vậy, thật khó hình dung ra được cuộc chiến lúc đó ác liệt, tàn khốc đến mức nào. Cái xác cách Trác Thanh Đế gần nhất, tay chân mình mẩy đều rời ra từng đoạn, thân thể người này thon gầy, vóc dáng rất cao, cũng có một mái tóc dài, chỉ có điều bị máu ngâm đông cứng lại cho nên nhìn không rõ màu sắc sợi tóc ban đầu là gì.
Cũng bởi vì hình dáng bên ngoài của người này và Cường Tử quá giống nhau, cho nên Trác Thanh Đế mới để tâm quan sát cẩn thận. Anh ta cho dù có nắm thật chặt bàn tay của mình cũng không khiến cho nó hết run rẩy.
Trác Thanh Đế chậm rãi ngồi xổm xuống, tay của anh ta vẫn còn đang run rẩy, muốn vươn tay ra lật ngửa xác chết này lại, nhưng anh ta không cách nào vươn tay ra được.
- Tôi làm cho!
Một giọng nói vang lên phía sau Trác Thanh Chiến khiến anh ta sững người quay đầu lại nhìn.
- Là cô?
- Ừ, là tôi.
Một phụ nữ mặc quân phục tác chiến màu đen, từng bước đi đến trước mặt anh ta. Người phụ nữ này vẫn luôn đi theo sát phía sau bọn Trác Thanh Đế, bây giờ rốt cuộc đã đuổi theo kịp. Nàng có mái tóc dài thẳng mượt đen nhánh, nàng có một hàm răng xinh đẹp. Tên của nàng là Lân Cửu.
Lân Cửu đến bên người Trác Thanh Đế ngồi xổm xuống, cũng run rẩy giống như anh ta. Nàng cắn chặt môi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cũng không còn chút máu nào.
Lân Cửu giơ tay kéo mạnh lật ngửa cỗ thi thể ra!
Đây là một người chết không nhắm mắt, cái mũi của y rất cao thẳng, tròng mắt rất lớn, cằm rất sạch sẽ không có một cọng râu. Đây là một chàng thanh niên rất trẻ, rất anh tuấn.
Thời khắc nhìn thấy khuôn mặt này, gần như hô hấp mọi người đều ngừng lại.
Chỉ có điều rất nhanh, tim một số người ở đây buông thõng xuống, không phải Cường Tử! Tròng mắt của y màu lam, xương gò má quá cao, dáng vẻ của y rõ ràng không phải người Hán!
Dường như đã lấy lại được dũng khí, Trác Thanh Đế sải bước vọt tới một chỗ rất xa lật cái xác thứ hai lên, người này vẫn là một người nước ngoài, cổ của y cũng bị vặn gãy, trên ngực lõm vào một mảng rất lớn, có hai khúc xương sườn xuyên ra ngoài. Trác Thanh Đế thở hắt ra luồng không khí bị áp chế trong ngực, chạy về hướng xác chết tiếp theo.
Không biết từ khi nào cô gái đi theo phía sau Lân Cửu cũng đã đến.
Nàng cứ như vậy đứng ở đó, yên tĩnh mà tường hòa, sắc mặt bình tĩnh.
Chu Lâm Nhã.
Ngay sau khi tất cả các xác chết đều được lật ngửa, mỗi người đều theo đó nhẹ nhàng thở ra. Trong những cái xác ở đây không có cái xác nào của Cường Tử, tim của tất cả mọi người đều đập nhịp nhàng trở lại. Lúc này mọi người mới nhìn thấy một hàng dấu chân dính máu đi về một phía khác. Nhìn từ khoáng cách giữa các bước chân, dáng đi của người này không hoảng loạn, rất thăng bằng.
- Mau đến mà nhìn, chỗ này còn có một cái xác.
Tào Liên chỉ về phía trước hô hoán, một tiếng hô này khiến cho tất cả trái tim mọi người đã buông thõng lần nữa thít chặt! Trác Thanh Đế xông vọt về phía trước, nhưng hai phụ nữ còn nhanh hơn anh ta đã xông đến trước! Mà ngay cả khuôn mặt Chu Lâm Nhã trông có vẻ bình lặng như dòng nước ngừng trôi cũng biến đổi!
Cái xác này cách những xác chết khác xa hơn mười thước, nằm sấp gọn gàng trong bụi cỏ cho nên rất khó phát hiện. Chỉ có điều khi tất cả chạy đến nhìn qua một lượt trái tim cũng buông thõng xuống lần nữa. Mái tóc người này quăn xoắn, chắc chắn không phải Lâm Cường. Tào Liên lật ngược xác chết này lên, ngay lập tức bị vết thương trên thân thể người này làm cho sợ hãi.
Trái tim của người này đã bị móc ra!
Bọn Trác Thanh Đế cũng không nhận ra người này, nhưng Cường Tử đã ra tay ác độc như vậy để giết y, người này chắc chắn là kẻ Cường Tử cực kỳ thù hận, mà Cường Tử bắc tiến lần này chỉ vì đuổi giết một người, đó chính là Judas! Cho nên bọn Trác Thanh Đế rất nhanh đã đoán ra được. Gã đàn ông bộ dáng lúc chết khủng khiếp này chính là Judas Đệ nhât sát thủ của Châu Âu!
Nhưng, nếu như Judas đã chết ở đây, vậy Cường Tử tại sao còn đi đâu nữa?
Hắn đuổi giết nhiều ngày như vậy chỉ để giết chết Judas, hiện tại người đã chết ở trong tay hắn, hắn còn muốn làm cái gì nữa? Nơi này là Liên Bang Nga, là nơi Cường Tử chưa bao giờ đặt chân tới. Hắn rời khỏi sau khi giết chết Judas, chẳng lẽ là quay trở về trong nước rồi sao?
Vứt bỏ mặc kệ những cỗ xác chết bị nghiền nát này lại đó, bọn Trác Thanh Đế đuổi theo dấu chân dính máu. Khi bọn họ chạy đi không đến một canh giờ, bọn Cáp Mô cũng đến chỗ đó. Sau khi kiểm tra nhanh chóng một cái xác, Cáp Mô mang theo người đuổi theo hướng bọn Trác Thanh Đế biến mất.
Lúc này, ở Bắc Kinh.
Một lào già đầu tóc hoa râm đang ngồi ở trong một căn phòng yên tĩnh gọi điện thoại, số điện thoại của Nội Mông, mà người nghe là Trác Thanh Chiến.
- Thế nào rồi, tìm được chưa?
Ông lão giọng nói trầm thấp hỏi.
Trác Thanh Chiến ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc, sau một hồi cổ họng khàn đặc nói:
- Vẫn chưa, nhưng một nhóm nhỏ đã tiến vào Liên Bang Nga tìm kiếm dấu vết, phân tích từ một nơi, Cường Tử đã đánh chết Judas, nhưng cậu ta lại biến mất không thấy đâu.
Ông lão nghĩ ngợi, nói với một giọng điệu rất nặng nhọc:
- Bây giờ sự tình gây náo động lớn như vậy, mặc kệ cái tên Lâm Cường kia có còn sống trở về hay không, cũng chỉ còn một cách giải quyết!
Trác Thanh Chiến nói:
- Tại sao! Lâm Cường bây giờ đã có thực lực khống chế xã hội đen phương bắc, chỉ cần có cậu ta ở đó, phía bắc sẽ yên ổn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện hỗn loạn lớn. Để cho Lâm Cường thay thế trông coi thế lực ngầm phương bắc, đây không phải là điều chúng ta bàn bạc xong trước đây rồi hay sao?
Ông lão có chút cam chịu nói:
- Đúng, trước đây tôi đã đồng ý với anh rồi. Nhưng anh nghĩ mà xem các anh vận động trên vạn phần tử trong xã hội đen tìm kiếm một lão đại băng đảng. Chuyện này ảnh hưởng rất nhiều chỗ không tốt! Cho dù ta có lòng bao che, nhưng ta bao che thế nào được? Anh không phải cho rằng mình chiếm được vị trí đứng đầu trong chín người, thì có thể làm gì thì làm đó chứ!
Trác Thanh Chiến nói:
- Nhưng bây giờ phương bắc loạn thế này, ngoại trừ Lâm Cường ra tôi tìm không được người thay thế cậu ta!
Ông lão lạnh lùng nói:
- Chuyện này cứ như vậy đi. Đây không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định, tin tưởng anh cũng hiểu rõ vấn đề. Ta nói cho rõ một chút, nếu như Lâm Cường trở về, chắc chắn phải xử lí theo cách thông thường!
Nói xong, ông lão cúp điện thoại, dường như tâm tình ông ta rất xúc động, điếu thuốc của ông ta đã tắt từ lâu, lại kéo hộc tủ ra móc một hộp thuốc lá không biết đặt ở đó từ rất lâu rồi, châm một điếu thuốc hít thật sâu một hơi. Đứng ở cửa sổ, nhìn về phía bầu trời nơi xa xa, ông lão thì thào lầm bầm:
- Trác Thanh Chiến chớ có trách ta nha, ta cũng xem trọng tiểu tử kia. Anh và Triệu Phù Sinh sẽ có một người chắc chắn đi đến địa vị cao nhất. Anh bây giờ, chẳng lẽ còn vứt không được những chuyện nhỏ nhặt kia sao!
Trác Thanh Chiến đặt điện thoại xuống, bấm một số điện thoại nữa, anh ta hét lên đầy tức giận vào điện thoại:
- Tìm! Cho dù lật ngược cả Liên Bang Nga lên cũng phải tìm cho ra hắn. Hắn Lâm Cường không thể chết được! Tôi còn không tin, tôi bảo vệ không được một mạng người!
Cùng lúc đó, trong sân lớn quân khu Bắc Kinh, hai tướng quân đã già nua ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ, trên mặt bàn bằng đá trước mặt bày sẵn một bàn cờ vây, hai người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thế cờ, đã qua thời gian rất dài không có nói chuyện gì. Lại qua một lát nữa, lão tướng quân mặc quân phục xanh lục thả quân cờ trong tay xuống nói:
- Không được, trong lòng không yên tĩnh, không cách nào thấy rõ được bàn cờ mười chín đường ngang dọc này a.
Lão già mặc quân phục hải quân cười, có chút cam chị nói:
- Mình làm sao có thể tĩnh tâm cho được kia chứ? Mới từ chỗ quân đội rút ra điều đi một bộ phận tinh anh cho tên tiểu tử kia, bây giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tôi nghĩ mấy lão kia chắc sẽ không ngồi nhìn không thèm quan tâm tới.
Ông già mặc quân phục màu lục thở dài:
- Cục diện tốt nhất là tên tiểu tử kia đừng có lộ mặt ra, nhưng vẫn khống chế được thế giới ngầm phương bắc.
- Có thể sao? Bây giờ mọi việc đã diễn ra rõ ràng như vậy, mặc dù đã nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không ra được.
- Ái dà... đáng tiếc.
Một mảng xanh biếc trên thảo nguyên gần biên giới Tân Cương giáp ranh với Nội Mông Cổ, một bà lão tóc trắng như cước ngồi ở trước lều vải, nghe đứa con trai mái tóc cũng đã bạc trắng giống như mình nói xong mọi việc đã xảy ra, đầu lông mày nhíu sát lại với nhau.
- Vốn tưởng rằng giao phương bắc cho tên tiểu tử kia sẽ sống yên ổn bốn mươi năm, ai ngờ được bây giờ đã xảy ra vấn đề.
Bà lão thở dài:
- Bây giờ ngẫm lại, ở Đông Bắc khi ta cố ý từng bước một kéo hắn lên vị trí này, có phải là hại hắn hay không?
Bà lão này chính là Đoan Mộc Tú.
Hách Liên Xuân Mộ ngồi ở trên cỏ trước mặt bà, nói lời an ủi bà:
- Không cần phải lo lắng, con xem qua vận mệnh của tên tiểu tử kia. Hắn có số mạng con nhiều cháu đống sống thọ. Nào có thể dễ dàng chết như vậy?
Đoạn Mộc Tú nhắm mắt lại, nói với chính mình:
- Chỉ mong là như vậy đi, Bồ Tát phù hộ.
Hách Liên Xuân Mộ đứng lên đi vào lều vải, cầm một cái thảm lông phủ lên trên người Đoan Mộc Tú, sau đó ông ta ngồi xuống bên người bà lão, đôi mắt nhìn về phía phương bắc, trên mặt nhìn không ra vui hay buồn.
Mà vừa lúc này, mười mấy cao thủ tuyệt thế trong cả hai bảng Thiên Địa, xuất phát từ Đông Bắc rất nhanh đã vượt qua biên giới Trung Quốc - Nga, tiến vào bên trong nước Nga! Trong thời gian ngắn cho đến bây giờ, thế lực Đông Doanh xâm nhập vào Đông Bắc đã bị hợp lực của Liên minh chấp pháp Trung Hoa và bọn họ đánh bại tận gốc, diệt trừ mọi mầm móng tai họa!
Cao thủ Thiên Bảng và Địa Bảng dẫn theo rất nhiều võ giả Trung Hoa tiến vào Đông Doanh, dâng lên sóng gió ngập trời trong giới võ lâm Đông Doanh! Giới võ lâm Đông Doanh gần như đã gặp phải đòn tấn công ngập đầu, ngay cả những lão yêu quái ẩn mình ở trong bóng tối kia cũng phải xuất đầu lộ diện, nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân giết chóc của võ giả Trung Hoa.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, thế lực bóng tối cả Đông Doanh gần như bị diệt sạch!
Sau khi những cao thủ tuyệt này trở về đã nghe qua việc của Cường Tử, bọn họ lập tức khởi hành tiến vào bên trong nước Nga, không có gì bất ngờ, đám người kia tiến vào sẽ tạo thành tình thế rối loạn khủng bố cho Liên Bang Nga.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đã trôi qua một tháng kể từ khi bọn Trác Thanh Chiến phát hiện xác chết của bọn người Judas. nhưng vẫn không có tìm thấy Cường Tử. Nhưng từng tin tức chấn động lòng người không ngừng truyền vào trong lỗ tai tất cả mọi người! Bộ chấp hành pháp luật tổ chức Gấu Bắc Cực Liên Bang Nga, được người ta gọi là Thập Nhị Dực Thiên Sứ ngăn cản một người tên gọi Lâm Cường bị nhổ sạch tận gốc rễ. Mười hai tuyệt đỉnh cao thủ liên tiếp bị hắn giết chết, các cấp lãnh đạo của Gấu Bắc Cực cũng chính là từng người từng người bị hắn chém chết, đây xem như là đòn tấn công chết người đối với Gấu Bắc Cực!
Nhưng, đây còn chưa phải là đã kết thúc, rất nhanh lại có tin tức truyền đến, nơi đóng quân của tổ chức Tia Chớp Trắng thực lực lớn thứ hai của Liên Bang Nga, trong vòng một đêm bị người ta san bằng, những thủ lĩnh của Tia Chớp Trắng gần như bị chém giết sạch sẽ, tất cả người chết đều đã từng tham dự vào cuộc quấy nhiễu phương bắc Trung Quốc.
Một người, một thanh niên tóc trắng cả đầu, một kiếm giết vào quốc gia quanh năm là tuyết ở phương bắc, máu tươi văng lên tung tóe khắp bốn phía!
Một tháng sau, cả thế giới ngầm Liên Bang Nga hoàn toàn mất đi cân bằng, ông trùm tất cả các thế lực lớn đều bị giết chết. Mà sau đó, thanh niên tóc trắng chỉ dựa vào một thanh kiếm kia lần nữa trốn mất tăm!
Nửa tháng sau, lại một tin túc rung động thế giới ngầm truyền ra! Tất cả các băng đảng lớn bao gồm cả băng đảng Bàn Tay Đen của Ý, đều được thăm hỏi bởi một chàng thanh niên Trung Quốc đầu tóc bạc trắng. Người thanh niên này đến bất kỳ tổ chức nào, chỉ nói một câu rất đơn giản:
- Ta không cần biết chúng mày trước đây có thương tổn đến người Trung Quốc hay không, nhưng từ hôm nay trở đi, phàm có người dám dùng bạo lực nhắm vào người Trung Quốc, giết không tha!
Thanh niên tóc trắng này, mang theo một loại khí phách tuyệt thế, gần như quét ngang thế giới ngầm Châu Âu! Tất cả ai dám nghi ngờ uy nghiêm của hắn, đều bị giết chết vô tình!
Ra tay không chút nể nang, mười bước giết một người, lời của hắn chính là mệnh lệnh, không người nào có thể phản đối!
Không biết đó là ai, không biết có thực lực bao nhiêu lớn, chỉ cần chỗ hắn đến, không một ai có thể ngăn cản bước chân của hắn! Toàn bộ thế giới ngầm Châu Âu bị chấn động, các thế lực bắt đầu kết hợp lại với nhau vây giết thanh niên tóc trắng đến từ Trung Quốc này! Gần như toàn bộ sát thủ giỏi nhất, tinh nhuệ nhất của Châu Âu dốc hết ra toàn bộ lực lượng, để chém giết thanh niên Trung Quốc kiêu ngạo tà ác này.
Nhưng, theo thời gian trôi đi, từng tên từng tên sát thủ tiếng tăm lừng lẫy ở Châu Âu chết dưới kiếm trong tay của chàng thanh niên tóc trắng nọ. Chàng thanh niên này thật giống như một lời nguyền rủa, cho dù đi tới chỗ nào cũng đều tạo nên mưa máu gió tanh!
Từng người từng người bị hắn giết chết, có rất ít người biết đến tên tuổi của hắn, nhưng người nào cũng biết đến sự tàn ác và khí phách của hắn. Ở trong thế giới ngầm Châu Âu, tất cả gọi chàng thanh niên phương Đông mái tóc bạc trắng này là Ác Bá!
Nửa năm sau, không còn ai nghe nói qua tin tức chàng thanh niên tóc trắng đó.
Nửa năm thời gian đủ để cho rất nhiều người quên hết mọi việc, nhưng có một số việc, cho dù là cả đời cũng không thể quên được. Cho dù thanh niên có mái tóc trắng không hề có bất cứ tin tức gì, nhưng người nào quen biết người thanh niên này, đều treo trong lòng mối liên hệ sinh tử với hắn.
Có người nói hắn đã chết, bị hợp lực của toàn bộ băng nhóm xã hội đen và các tổ chức trong bóng tối bóp chết. Nói hắn bị vô số cao thủ vây công, sau khi giết hàng trăm người sức cùng lực kiệt mà chết. Cũng có người nói hắn còn sống, ẩn nấu trong một thị trấn nhỏ không biết tên ở Châu Ấu, vẫn trải qua cuộc sống nhàn nhã vui vẻ.
Lời đồn có đủ loại phiên bản, kẻ hận hắn ước gì không được tự tay đưa hắn vào địa ngục nhận hết mọi tra tấn, tốt nhất mãi mãi không được siêu sinh. Kẻ yêu hắn mong hắn sống mãi, mãi mãi sẽ không biến mất.
Người thanh niên này sáng tạo một kỳ tích, một mình hắn, gần như san bằng gần như toàn bộ thế lực xã hội đen trong bóng tối Châu Âu! Đây là một phần vinh quang không gì sánh kịp, sẽ được mãi mãi ghi nhớ khắc vào trong lòng.
Khoa phụ sản bệnh viện nhân dân thành phố Đông Đỉnh, Tôn Văn Văn sắc mặt bình tĩnh nằm ở trên giường, nhìn người thân vây quanh ngồi bên cạnh mình, nàng lộ ra một nét cười mềm mại dịu dàng. Đây là một loại hạnh phúc không màng danh lợi, là một loại hài lòng vĩnh hằng.
- Văn Văn, đừng sợ, mẹ đang ở bên cạnh con.
Mẹ của nàng nắm lấy tay nàng nói.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, khẽ cười nói:
- Mẹ, con không sợ, hoàn toàn không sợ gì cả.
Nàng quét mắt một vòng, Bùi Nhược, Tiêu Lôi, còn có sư phụ Mạc Địch của Cường Tử, còn có Trần Tử đã mang thang chín tháng. Trần Tử Ngư sau khi Cường Tử đi Nội Mông mới phát hiện mình mang thai, cô không có nói cho Cường Tử biết chuyện này, cô nghĩ cho hắn một niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi. Nhưng, bây giờ Cường Tử đã mất tích bảy tháng, dù các nàng đều tin rằng Cường Tử còn sống, nhưng lại không có một chút tin tức.
- Văn Văn, yên tâm đi, hắn chắc chắn sẽ trở về kịp lúc!
Trần Tử Ngư nắm bàn tay Tôn Văn Văn nói.
Tôn Văn Văn gật đầu cười:
- Em biết rõ, em luôn vững tin.
Lân Tổ ngoại trừ Lân Cửu toàn bộ đều đang ở bên ngoài bệnh viện. Tất cả quan sát chặt chẽ bệnh viện, hi vọng chỉ sợ người kia xuất hiện.
- Hắn sẽ trở về sao?
Lân Tứ thấp giọng nói thầm một mình.
Không có người trả lời anh ta, không một ai biết được rốt cuộc là đang trông mong hắn trở về hay là trông hắn đừng có trở về.
- Đừng có quay về thì hơn, quay về rồi, càng khiến cho người ta khó xử.
Lân Tam nói, lập tức nhắm mắt lại.
Vừa lúc đó, ở trong bệnh viện Lân Thất gọi điện thoại nói Tôn Văn Văn đã vào phòng sinh, không có thấy tung tích Lâm Cường. Tất cả trầm mặc một hồi, Lân Nhất bỗng nhiên đứng lên nói:
- Cả đội trở về!
- Nhưng, lão đại, nhiệm vụ của chúng ta...
Lân Nhất khoát tay chặn Lân Ngũ lại, anh ta xoa huyệt thái dương làm ra vẻ mệt mỏi nói:
- Tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi. Nếu như phía trên có lời nào trách tội xuống, tôi sẽ gánh vác lấy.
Thành viên Lân Tổ đều sững sờ, ngay sau đó lập tức nở nụ cười, đều biết nguyên do tại sao. Theo mệnh lệnh phát ra từ Lân Nhất, cả Lân Tổ kéo nhau ra khỏi bệnh viện.
Triệu Phù Sinh đứng ở trên đường cái đối diện bệnh viện, nhìn xem người Lân Tổ rút khỏi, sắc mặt của y không có chút biến hóa nào, như tất cả đều ở trong tính toán từ trước của y. Móc di động ra, y bấm một số điện thoại:
- Là tôi, bây giờ có thể nói cho những lão già kia biết, Lâm Cường xác thật đã chết rồi.
Cúp điện thoại, y nhắn một đoạn tin nhắn:
- Tôi cảm thấy Lâm Bình An cái tên này rất tốt.
Trong tiếng cười ha ha thật lớn, Triệu Phù Sinh chui vào ngồi trong xe, nghênh ngang rời đi.
Lúc này, trong phòng sanh ở bệnh viện, một y tá dùng ngón tay chỉ một thanh niên đẹp trai xinh xắn không biết từ lúc nào ngồi trên cửa sổ.
- Làm sao cậu vào được đây! Nơi này giành cho phụ nữ sinh đẻ, cậu lập tức đi ra ngoài!
Thanh niên này mái tóc ngắn màu đen, tinh thần vô cùng sáng sủa. Y nhếch miệng cười nói:
- Tôi là đến thăm vợ sinh con, cô lại bảo tôi đi ra tin tôi vứt cô từ lầu sáu này xuống hay không?
Hắn đi ngang qua một tay ôm lấy y tá kia lên, đi thẳng đến cửa sổ làm bộ muốn ném cô ta ra bên ngoài. Tên này hành động giống như kẻ điên dọa y tá kêu la sợ hãi, thầy thuốc và các y tá khác đều chạy tới. Thanh niên xoay người nói với bác sĩ:
- Mau quay lại, tôi không tới để quấy rối, tôi chỉ tới thăm vợ.
Thầy thuốc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không có báo động mà là quay về phòng giải phẫu. Thanh niên tóc ngắn buông y tá xuống, sau đó ghé sát bên lỗ tai của cô ta nói:
- Lá gan nhỏ xíu, mông đít không lớn. Ái chà, sinh đẻ không tốt.
Đến bên mép giường, hắn nắm lấy tay Tôn Văn Văn thanh âm mềm mại nói:
- Anh đã trở về!
Tôn Văn Văn lặng lẽ gật đầu, có giọt nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt. Nàng rốt cuộc đợi được hắn trở về rồi, một chút cũng không muộn màng. Người thanh niên này, đương nhiên chính là Lâm Cường mất tích đã bảy tháng nay.
- Em biết rõ, anh sẽ đến chăm sóc em.
Tôn Văn Văn nước mắt chảy ra thành dòng nói. Lâm Cường giơ tay lau sạch nước mắt của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng:
- Anh biết, anh chưa bao giờ khiến cho em thất vọng.
Một giờ sau, một tiếng con nít khóc rõ to vang lên, một đứa vé gái nặng hai ký tám được sinh ra.
Một tháng sau, cũng ở trong phòng sinh đó, một đứa bé trắng trẻo mập mạp nặng ba ký hai ra đời. Bọn chúng, đều họ Lâm.
Ban đêm ở Hàng Châu xanh mát mà thư giãn, thoải mái, bên cạnh Hồ Tây, đã không còn bóng dáng du khách. Ở bên hồ, loáng thoáng trong bóng tối có thể nhìn thấy hai người rúc vào nhau, ngồi ở bên bờ hồ nhìn mặt nước hồ bình lặng.
- Tây Hồ thật tốt, cảnh sắc quả nhiên không tầm thường a.
Cường Tử ôm vòng eo Bùi Nhược nói.
Bùi Nhược khẽ gật đầu nói:
- Ừ, nơi này yên tĩnh, tuyệt đẹp, em yêu mến nơi này.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, không sai là nơi...
Hắn nhìn Bùi Nhược, nâng gò má tuyệt đẹp của Bùi Nhược lên nói:
- Làm cuộc chiến ngoài trời!
- A!
Một tiếng rên khẽ, dưới ánh trăng, một cơ thể hoàn mỹ trắng như tuyết bị Cường Tử đẩy sấp ra. Hắn vịn bờ eo tuyệt đẹp nhỏ nhắn kia, nhìn cô gái nằm sấp trước người mình, bím tóc đuôi ngựa phía sau đầu đã cởi bỏ, tóc đen xõa dài ra.
Ghé sát vào làn da trơn láng sau lưng Bùi Nhược, Cường Tử ghé vào bên tai Bùi Nhược nói:
- Vợ yêu à, biết không? Anh thích nhất là làm từ phía sau!
- A!
Thân thể Bùi Nhược nhúc nhích về phía trước, nàng rõ ràng cảm thấy có một khúc lửa nóng ở phía dưới đâm mạnh vào trong thân thể của mình.
Vịn cái mông rất tròn trắng phau phau, Cường Tử chùi nước miếng nói:
- Lão tử đến thúc ngựa Tây Hồ đây!
Hết trọn bộ.
Cám ơn các bạn đã đồng hành cùng banlong,us ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook