Ác Bá
-
Chương 30: Khoản học phí này đau đầu a!
Buổi tối, Ngô lão gia tử mang theo cốc nước của mình vào phòng Cường Tử. Cường Tử vẫn nằm trên giường, vẫn còn đang nhớ đến cảnh hai mỹ nữ một lớn, một nhỏ ngồi ở mép giường thì đã bị tiếng ho khan của lão gia tử làm tỉnh lại.
Cường Tử đang muốn nhở đến cảm giác được Chu Lâm Nhã khom người sờ tay lên trán hắn. Trong bộ đồng phục màu đen che đậy hai quả dưa to khổng lồ khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi. Cường Tử híp mắt đang cố sức tìm kiếm ánh nắng mùa xuân rực rỡ bên trong khe cúc áo, đến mức nước miếng cũng chảy ra.
Chị gái xinh đẹp! Em gái nhỏ nhắn!
Cả hai cô gái xinh đẹp đều là hàng hạng nhất trong các loại ở bên ân cần hỏi han, Cường Tử sao có thể không hạnh phúc?
Bùi Nhược ngồi trên giường cạnh hắn, đôi mắt to sáng thuần khiết, phong tình nhìn Cường Tử nhưng thể muốn khắc sâu bóng hình hắn vào trong lòng, hoặc là đang tìm kiếm chỗ sơ hở vẻ giả thần giả quỷ của Cường Tử, cô gái này quả thực quá giảo hoạt!
Hồi ức bị Ngô lão gia tử ngắt quãng, Cường Tử lau nước miếng ngồi trên giường, cung lính gọi lão gia tử một tiếng. Ngô lão gia tử ừ từ xa, nhìn thoáng qua trên quần của Cường Tử đã căng phồng lên không biết từ lúc nào, ông ta cười khinh bỉ. Cường Tử theo ánh mắt của ông lão nhìn lại mới phát hiện ra chỗ xấu hổ của mình, ngượng ngùng cười cố khép chân lại.
Ngô lão gia tử ngồi xuống ghế, mở bình đựng nước của mình uống một hớp nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Cường Tử hỏi:
- Con thỏ đế bao nhiêu tuổi rồi?
Cường Tử ngây ra một lúc, trong lòng tự nhủ lão gia tử đúng là không coi mình như người ngoài.
- Năm nay mười bảy rồi!
Cường Tử trả lời thật thà, không biết tại sao hắn có cảm giác e ngại rất khó nói ra với Ngô lão gia tử, giống như chuột sinh ra đã sợ mèo vậy, thuộc về nỗi sợ không thể không có.
Ngô lão gia tử ừ một tiếng:
- Mười bảy, độ tuổi hơi lớn một chút, bắt đầu quá muộn.
Ánh mắt của ông ta nhìn quét qua cơ thể Cường Tử một lần, lại nhẹ nhàng gật đầu nói:
- May mà thể chất xuất sắc, vẫn còn tiềm lực có thể moi ra được.
Cường Tử cười nói:
- Lão gia tử, ông đang khen con phải không?
Ngô lão gia tử cười nói:
- Sao cậu lại không có phép tắc như vậy, một chút lễ phép cũng không có, không biết đem ra thuốc ngon tiếp đón ta sao?
Trong lòng Cường Tử tự nhủ, mình thật sự cũng đáng tuổi cháu ông ấy, một chút cũng không thiệt thòi.
Hắn vội vàng rút một điếu thuốc, cầm hai tay đưa cho Ngô lão gia tử. Lão gia tử liếc nhìn nhãn hiệu của điếu thuốc, là Trung Nam Hải bốn đồng một bao.
Ngô lão gia tử nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng rồi móc một hộp thuốc trong túi áo ra, sau đó đưa một điếu cho Cường Tử nói:
- Thật không biết mất mặt, thuốc này mà cũng lấy ra được?
Cường Tử đón lấy nhìn thử là thuốc Trung Hoa dạng bao mềm. Hắn cười khì khì nói:
- Lão gia tử thật đẳng cấp, Đại Trung Hoa a!
Nói xong Cường Tử lấy một điếu ra hút, sau đó tiện tay bỏ bao thuốc vào túicủa mình. Khóe miệng của Ngô lão gia tử co giật, rốt cuộc vẫn không có mở miệng đòi bao thuốc của mình lại.
Nhìn Cường Tử giả ngộ nghiêm chỉnh nhưng vẻ kiêu ngạo đầy cả mặt, Ngô lão gia tử bị mờ mịt trong thoáng chốc hung hăng mắng thầm một câu:
- Giống như con thỏ chết tiệt kia không hề biết xấu hổ, chó Nhật!
Cường Tử biết điểm dừng, nhìn biểu hiện trên mặt Ngô lão gia tử có vẻ mất tự nhiên, hắn vội vàng tinh tế rót thêm nước nóng vào trong ly cho lão gia tử, vẻ mặt như cẩu nô tài, biết khom lưng cúi đầu vô cùng ti tiện. Ngô lão gia tử nhìn bộ dạng này của hắn thì không thể tức giận được nữa, đành chịu thiệt thòi. Cường Tử thấynịnh nọt dỗ giành được rồi, nửa bao thuốc Trung Hoa này coi như đã an tâm thoải mái nằm trong tay.
Cường Tử khom lưng trước Ngô lão gia tử, nịnh nọt:
- Lão gia tử đến để dạy tâm pháp cho con mạnh khỏe, thực sự khiến con quá cảm kích ngài!
Ngô lão gia tử khép hờ hai mắt nói:
- Cậu muốn học sao?
Cường Tử ra sức gật đầu, tỏ ý đương nhiên là muốn. Ngô lão gia tử cười khì khì nói:
- Muốn học tâm pháp của ta, phải tuân theo quy tắc của ta.
Cường Tử hỏi:
- Quy tắc gì?
Ngô lão gia tử cười khì khí nói:
- Nộp năm trăm đồng học phí!
Khoản này khiến Cường Tử há mồm ngây người ra.
- Lão gia tử, ông thấy đấy con chỉ là là một học sinh nghèo, lấy đâu ra năm trăm đồng đây chứ! Nếu như có tiền con có thể hút một bao thuốc có bốn đồng hay không? Ngài nghĩ xem con một đứa trẻ mười mấy tuổi, ngày nào cũng mạo hiểm nguy cơ bị vô sinh rất lớn hút thuốc giả, có thể có tiền hay không?
Ngô lão gia tử không nói một lời, lại ung dung uống trà hút thuốc.
Cường Tử nói tiếp:
- Lão gia tử, đây là ngài muốn thử lòng thành tâm của con, con không phản đối. Nhưng có thế đổi cách khác không? Chỉ cần làm được, có lên núi đao xuống biển lửa con cũng đi, một chút nhíu mày chính là con không thành ý.
Ngô lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Thành ý đáng khen, nhưng quy tắc không thể bỏ. Quy tắc của tổ tông lập ra từ mấy ngàn năm trước tóm lại không thể bị phá hủy trong tay ta được.
Trong lòng Cường Tử thầm mắng một câu:
- Ông khoác lác, tổ tông mấy ngàn năm trước của ông có quy tắc về năm trăm đồng nhân dân tệ sao?
Nhưng học trò Cường Tử vẫn rất tôn trọng người già, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời thiếu lễ phép đó. Chủ yếu là hắn sợ ông ta gọi Phá Lỗ đến chơi đùa với hắn, vậy thì náo nhiệt rồi.
- Lão gia tử, ông xem con chỉ là một đứa bé côi cút ăn nhờ ở đậu, sao có nhiều tiền thế được?
Ngô lão gia tử:
- Không phải lòng ta ác, chủ yếu là quy tắc không thể bỏ được. Cậu muốn học đạo phải nộp năm bao gạo, bây giờ năm bao gạo hơn năm trăm nhân dân tệ. Không hề nhiều nhặn gì cho lắm, ta biết cậu có.
Cường Tử:
- Lão gia tử ngài thương xót cho thân thế đáng thương của con nhé, ccon không gạo, lại không tiền, ông cũng không thể ép con đến đường chết được!
Cường Tử nhớ đến Dương Bạch Lao.
(Dương Bạch Lao: Dương Bạch Lao (杨白劳) và con gái Hỷ Nhi (喜儿) là những nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân (黄世仁) mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn. Dùng đủ mọi âm mưu, ngay trước Tết Nguyên đán, Hoàng Thế Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ nợ, mặc dù cô đã có người yêu là Đại Xuân (大春). Không thể cứu được Hỷ Nhi, đau xót quá, Dương Bạch Lao đã tự vẫn chết, còn Đại Xuân bỏ quê hương đi tìm Cách mạng. Hỷ Nhi rơi vào tay Hoàng Thế Nhân, bị lăng nhục, bị hãm hiếp…Cô đã bỏ trốn được khỏi nhà hắn, lên ẩn náu, sống như một con thú hoang trong hang động, rừng núi. Tại đó, tóc của cô gái trẻ đã từ xanh trở thành bạc trắng.)
Ngô lão gia tử lắc lư đứng lên, cầm theo cốc nước, nói câu không muốn học thì thôi, cậu cứ đợi nội thương phát tác đi.
Cường Tử giữ chặt Ngô lão gia tử, cắn răng giậm chân lấy ra ba trăm đồng dưới giường đưa cho lão gia tử nói:
- Ba trăm đồng, nhiều hơn một xu con cũng không có.
Ngô lão gia tử nhìn hắn thật khinh bỉ, không thèm để ý đến ba tờ giấy bạc một trăm đồng mới tinh mà quay đầu bước đi. Trong lòng Cường Tử phải gọi là máu nhỏ từng giọt, đã thành sông rồi. Hắn nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ba trăm rưỡi!
Ngô lão gia tử vừa đi vừa nói:
- Ít nhất là bốn trăm, giảm cho cậu hai mươi phần trăm.
Cuối cùng Cường Tử ngoan ngoãn nộp ra bốn trăm đồng, Ngô lão gia tử cười tủm tỉm cho tiền vào túi. Một lần nữa ngồi trên ghế nói với Cường Tử:
- Bé ngoan, niệm tình cậu chân thành, công phu này ta dạy cho cậu.
Cường Tử khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ, thật con mẹ nó tiện nhân, bán hộp thuốc Trung Hoa cho mình bốn trăm đồng, sóng to gió lớn đều đến rồi, thuyền lật trong mương a!
Cường Tử:
- Lão gia tử, ông muốn dạy con tâm pháp gì?
Ngô lão gia tử ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Cho ta điếu thuốc nữa.
Cường Tử lệ rơi đầy mặt.
Nửa hộp thuốc lại trở về trong tay lão gia tử, ông ta châm một điếu hút phải gọi là thích đến rung cả người, phải gọi là phong thái tao nhã. Ông ta nhìn ánh mắt sắc bén của Cường Tử, ý nghĩa bên trong không cần nói cũng biết, đấu với ta, con thỏ đế kia còn non lắm!
Cường Tử vốn định tham chút của rẻ, kết quả là tiền mất tật mang. Thực sự không biết lão gia tử này là cái gì tu luyện thành tinh, thật thần kỳ, thật vô địch.
Ngô lão gia tử thấy biểu hiện phát điên trên mặt của Cường Tử, lập tức hiểu ý cười nói:
- Được rồi, quy tắc nhập môn cậu cũng biết rồi, đầu tiên cậu dập đầu ta mấy cái, coi như đã chính thức nhập môn.
Dập đầu? chuyện này không tốn tiến, Cường Tử không có ý kiến gì. Hắn cung kính quỳ xuống, theo quy tắc lạy ba cái, muốn gọi một tiếng “sư phụ”. Nhưng nghĩ lão gia tử tuổi lớn như vậy, chưa đến tám mươi thì cũng cỡ bảy mươi lăm, gọi sư phụ có vẻ không được tự nhiên, miệng hắn mở mấy lần mà vẫn không gọi được.
Ngô lão gia tử lườm hắn một cái nói:
- Gọi sư phụ khó vậy sao?
Cường Tử xấu hổ nói:
- Không phải, không khó, không khó, chỉ là con sợ ngài không vui.
Ngô lão gia tử:
- Đừng có được chỗ tốt khoe mẽ, ta làm sư phụ của cậu là phúc ba đời nhà cậu tu được, sau này có hành tẩu giang hồ cũng là cao nhân đứng đầu, cái thân già của ta bằng với ông nội của cậu, không đáng hay sao!
Cường Tử có vẻ không tin, vẻ mặt bán nghi. Ngô lão gia tử hừ một tiếng nói:
- Gọi không, không gọi ta đi đây, năm trăm đồng cũng không được trả lại.
Cường Tử vội vàng dập đầu một cái nữa thanh âm rõ ràng trong trẻo gọi “sư phụ”.
Ngô lão gia tử cười nói:
- Tên đệ tử thối tha ngay cả nằm mơ vẫn phải sợ hãi bị lừa gạt lần nữa, cái này nếu truyền ra ngoài, ta thật là mất mặt, cái mặt già nua của ta không biết để đâu. Chu Bách Tước dạy cậu cái gì? Bát Cực quyền phải không?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Hình Ý quyền ,không phải Bát Cực quyền.
Ngô lão gia tử buồn bực nói:
- Hắn một đệ tử của Bát Cực quyền, sao lại dạy cậu Hình Ý quyền? Sư phụ Lý Diệu Tử của hắn mà biết còn không bổ sống hắn mới là lạ.
Cường Tử:
- Lý Diệu Tử? Con nghe Chu thúc nói sư phụ chú ấy là cao thủ trên nhân bảng, rất lợi hại.
Ngô lão gia tử:
- Thối lắm, một tên xếp cuối Nhân Bảng cũng còn đắc ý khoác lác? Lý Diệu Tử sư phụ của hắn gặp ta còn phải khúm núm dập đầu gọi một tiếng sư huynh, hắn thì tính là cái gì.
Cường Tử chớp chớp mắt làm sao nhỏ bay lung tung, ánh mắt hỏi một cách mê muội:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài hiện tại ở bảng nào? Thiên Bảng à?
Ngô lão gia tử cười khì khì:
- Ông nội ngươi, bảng gì ta đều không có, chỉ là cao nhân lánh đời.
Cường tử:
- Không phải ông nội, đã là sư phụ rồi.
Ngô lão gia tử…
Ngô lão gia tử truyền hơn bốn mươi câu khẩu quyết cho Cường Tử. Hắn vì tu luyện tâm pháp Cách đấu thuật, vốn trí nhớ đã tốt lại càng trở nên kinh người, Ngô lão gia tử chỉ nói hai lần hắn đã nhớ ngay.
Khẩu quyết đơn giản, có điểm giống vận luật Đệ tử quy, Tam Tự kinh. Sau khi Ngô lão gia tử dạy Cường Tử tâm pháp xong đã bảo ngồi xuống luyện tập, đối với cậu chỉ trăm lợi chứ không hại, chỉ xem xem kiên trì cố gắng của cậu tới đâu mà thôi.
Cường Tử nghiêm túc nói:
- Học phí nộp rồi, không kiên trì thì phí lắm. Sư phụ yên tâm, từ hôm nay trở đi, ngài đã tạo ra một đồ đệ tốt cướp đoạt tạo hoá thiên địa, anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, bảo bối người nào gặp cũng thích, ngài hãy thật là vui vẻ đi nha.
Ngô lão gia tử cười cười, lắc lư đi xuống lầu, vẫn ngâm khúc hát theo thói quen, Cường Tử lắng tai nghe ngóng.
- Hắn đứng thứ tư Thường Sơn Triệu Tử Long.
Anh hùng cái thế oai trấn Cửu Châu.
Dốc Trường Bản, cứu a Đẩu.
Giết đến Tào binh người người sầu…
Cường Tử đang muốn nhở đến cảm giác được Chu Lâm Nhã khom người sờ tay lên trán hắn. Trong bộ đồng phục màu đen che đậy hai quả dưa to khổng lồ khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi. Cường Tử híp mắt đang cố sức tìm kiếm ánh nắng mùa xuân rực rỡ bên trong khe cúc áo, đến mức nước miếng cũng chảy ra.
Chị gái xinh đẹp! Em gái nhỏ nhắn!
Cả hai cô gái xinh đẹp đều là hàng hạng nhất trong các loại ở bên ân cần hỏi han, Cường Tử sao có thể không hạnh phúc?
Bùi Nhược ngồi trên giường cạnh hắn, đôi mắt to sáng thuần khiết, phong tình nhìn Cường Tử nhưng thể muốn khắc sâu bóng hình hắn vào trong lòng, hoặc là đang tìm kiếm chỗ sơ hở vẻ giả thần giả quỷ của Cường Tử, cô gái này quả thực quá giảo hoạt!
Hồi ức bị Ngô lão gia tử ngắt quãng, Cường Tử lau nước miếng ngồi trên giường, cung lính gọi lão gia tử một tiếng. Ngô lão gia tử ừ từ xa, nhìn thoáng qua trên quần của Cường Tử đã căng phồng lên không biết từ lúc nào, ông ta cười khinh bỉ. Cường Tử theo ánh mắt của ông lão nhìn lại mới phát hiện ra chỗ xấu hổ của mình, ngượng ngùng cười cố khép chân lại.
Ngô lão gia tử ngồi xuống ghế, mở bình đựng nước của mình uống một hớp nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Cường Tử hỏi:
- Con thỏ đế bao nhiêu tuổi rồi?
Cường Tử ngây ra một lúc, trong lòng tự nhủ lão gia tử đúng là không coi mình như người ngoài.
- Năm nay mười bảy rồi!
Cường Tử trả lời thật thà, không biết tại sao hắn có cảm giác e ngại rất khó nói ra với Ngô lão gia tử, giống như chuột sinh ra đã sợ mèo vậy, thuộc về nỗi sợ không thể không có.
Ngô lão gia tử ừ một tiếng:
- Mười bảy, độ tuổi hơi lớn một chút, bắt đầu quá muộn.
Ánh mắt của ông ta nhìn quét qua cơ thể Cường Tử một lần, lại nhẹ nhàng gật đầu nói:
- May mà thể chất xuất sắc, vẫn còn tiềm lực có thể moi ra được.
Cường Tử cười nói:
- Lão gia tử, ông đang khen con phải không?
Ngô lão gia tử cười nói:
- Sao cậu lại không có phép tắc như vậy, một chút lễ phép cũng không có, không biết đem ra thuốc ngon tiếp đón ta sao?
Trong lòng Cường Tử tự nhủ, mình thật sự cũng đáng tuổi cháu ông ấy, một chút cũng không thiệt thòi.
Hắn vội vàng rút một điếu thuốc, cầm hai tay đưa cho Ngô lão gia tử. Lão gia tử liếc nhìn nhãn hiệu của điếu thuốc, là Trung Nam Hải bốn đồng một bao.
Ngô lão gia tử nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng rồi móc một hộp thuốc trong túi áo ra, sau đó đưa một điếu cho Cường Tử nói:
- Thật không biết mất mặt, thuốc này mà cũng lấy ra được?
Cường Tử đón lấy nhìn thử là thuốc Trung Hoa dạng bao mềm. Hắn cười khì khì nói:
- Lão gia tử thật đẳng cấp, Đại Trung Hoa a!
Nói xong Cường Tử lấy một điếu ra hút, sau đó tiện tay bỏ bao thuốc vào túicủa mình. Khóe miệng của Ngô lão gia tử co giật, rốt cuộc vẫn không có mở miệng đòi bao thuốc của mình lại.
Nhìn Cường Tử giả ngộ nghiêm chỉnh nhưng vẻ kiêu ngạo đầy cả mặt, Ngô lão gia tử bị mờ mịt trong thoáng chốc hung hăng mắng thầm một câu:
- Giống như con thỏ chết tiệt kia không hề biết xấu hổ, chó Nhật!
Cường Tử biết điểm dừng, nhìn biểu hiện trên mặt Ngô lão gia tử có vẻ mất tự nhiên, hắn vội vàng tinh tế rót thêm nước nóng vào trong ly cho lão gia tử, vẻ mặt như cẩu nô tài, biết khom lưng cúi đầu vô cùng ti tiện. Ngô lão gia tử nhìn bộ dạng này của hắn thì không thể tức giận được nữa, đành chịu thiệt thòi. Cường Tử thấynịnh nọt dỗ giành được rồi, nửa bao thuốc Trung Hoa này coi như đã an tâm thoải mái nằm trong tay.
Cường Tử khom lưng trước Ngô lão gia tử, nịnh nọt:
- Lão gia tử đến để dạy tâm pháp cho con mạnh khỏe, thực sự khiến con quá cảm kích ngài!
Ngô lão gia tử khép hờ hai mắt nói:
- Cậu muốn học sao?
Cường Tử ra sức gật đầu, tỏ ý đương nhiên là muốn. Ngô lão gia tử cười khì khì nói:
- Muốn học tâm pháp của ta, phải tuân theo quy tắc của ta.
Cường Tử hỏi:
- Quy tắc gì?
Ngô lão gia tử cười khì khí nói:
- Nộp năm trăm đồng học phí!
Khoản này khiến Cường Tử há mồm ngây người ra.
- Lão gia tử, ông thấy đấy con chỉ là là một học sinh nghèo, lấy đâu ra năm trăm đồng đây chứ! Nếu như có tiền con có thể hút một bao thuốc có bốn đồng hay không? Ngài nghĩ xem con một đứa trẻ mười mấy tuổi, ngày nào cũng mạo hiểm nguy cơ bị vô sinh rất lớn hút thuốc giả, có thể có tiền hay không?
Ngô lão gia tử không nói một lời, lại ung dung uống trà hút thuốc.
Cường Tử nói tiếp:
- Lão gia tử, đây là ngài muốn thử lòng thành tâm của con, con không phản đối. Nhưng có thế đổi cách khác không? Chỉ cần làm được, có lên núi đao xuống biển lửa con cũng đi, một chút nhíu mày chính là con không thành ý.
Ngô lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Thành ý đáng khen, nhưng quy tắc không thể bỏ. Quy tắc của tổ tông lập ra từ mấy ngàn năm trước tóm lại không thể bị phá hủy trong tay ta được.
Trong lòng Cường Tử thầm mắng một câu:
- Ông khoác lác, tổ tông mấy ngàn năm trước của ông có quy tắc về năm trăm đồng nhân dân tệ sao?
Nhưng học trò Cường Tử vẫn rất tôn trọng người già, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời thiếu lễ phép đó. Chủ yếu là hắn sợ ông ta gọi Phá Lỗ đến chơi đùa với hắn, vậy thì náo nhiệt rồi.
- Lão gia tử, ông xem con chỉ là một đứa bé côi cút ăn nhờ ở đậu, sao có nhiều tiền thế được?
Ngô lão gia tử:
- Không phải lòng ta ác, chủ yếu là quy tắc không thể bỏ được. Cậu muốn học đạo phải nộp năm bao gạo, bây giờ năm bao gạo hơn năm trăm nhân dân tệ. Không hề nhiều nhặn gì cho lắm, ta biết cậu có.
Cường Tử:
- Lão gia tử ngài thương xót cho thân thế đáng thương của con nhé, ccon không gạo, lại không tiền, ông cũng không thể ép con đến đường chết được!
Cường Tử nhớ đến Dương Bạch Lao.
(Dương Bạch Lao: Dương Bạch Lao (杨白劳) và con gái Hỷ Nhi (喜儿) là những nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân (黄世仁) mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn. Dùng đủ mọi âm mưu, ngay trước Tết Nguyên đán, Hoàng Thế Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ nợ, mặc dù cô đã có người yêu là Đại Xuân (大春). Không thể cứu được Hỷ Nhi, đau xót quá, Dương Bạch Lao đã tự vẫn chết, còn Đại Xuân bỏ quê hương đi tìm Cách mạng. Hỷ Nhi rơi vào tay Hoàng Thế Nhân, bị lăng nhục, bị hãm hiếp…Cô đã bỏ trốn được khỏi nhà hắn, lên ẩn náu, sống như một con thú hoang trong hang động, rừng núi. Tại đó, tóc của cô gái trẻ đã từ xanh trở thành bạc trắng.)
Ngô lão gia tử lắc lư đứng lên, cầm theo cốc nước, nói câu không muốn học thì thôi, cậu cứ đợi nội thương phát tác đi.
Cường Tử giữ chặt Ngô lão gia tử, cắn răng giậm chân lấy ra ba trăm đồng dưới giường đưa cho lão gia tử nói:
- Ba trăm đồng, nhiều hơn một xu con cũng không có.
Ngô lão gia tử nhìn hắn thật khinh bỉ, không thèm để ý đến ba tờ giấy bạc một trăm đồng mới tinh mà quay đầu bước đi. Trong lòng Cường Tử phải gọi là máu nhỏ từng giọt, đã thành sông rồi. Hắn nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ba trăm rưỡi!
Ngô lão gia tử vừa đi vừa nói:
- Ít nhất là bốn trăm, giảm cho cậu hai mươi phần trăm.
Cuối cùng Cường Tử ngoan ngoãn nộp ra bốn trăm đồng, Ngô lão gia tử cười tủm tỉm cho tiền vào túi. Một lần nữa ngồi trên ghế nói với Cường Tử:
- Bé ngoan, niệm tình cậu chân thành, công phu này ta dạy cho cậu.
Cường Tử khóc không ra nước mắt, trong lòng tự nhủ, thật con mẹ nó tiện nhân, bán hộp thuốc Trung Hoa cho mình bốn trăm đồng, sóng to gió lớn đều đến rồi, thuyền lật trong mương a!
Cường Tử:
- Lão gia tử, ông muốn dạy con tâm pháp gì?
Ngô lão gia tử ngoắc ngoắc ngón tay nói:
- Cho ta điếu thuốc nữa.
Cường Tử lệ rơi đầy mặt.
Nửa hộp thuốc lại trở về trong tay lão gia tử, ông ta châm một điếu hút phải gọi là thích đến rung cả người, phải gọi là phong thái tao nhã. Ông ta nhìn ánh mắt sắc bén của Cường Tử, ý nghĩa bên trong không cần nói cũng biết, đấu với ta, con thỏ đế kia còn non lắm!
Cường Tử vốn định tham chút của rẻ, kết quả là tiền mất tật mang. Thực sự không biết lão gia tử này là cái gì tu luyện thành tinh, thật thần kỳ, thật vô địch.
Ngô lão gia tử thấy biểu hiện phát điên trên mặt của Cường Tử, lập tức hiểu ý cười nói:
- Được rồi, quy tắc nhập môn cậu cũng biết rồi, đầu tiên cậu dập đầu ta mấy cái, coi như đã chính thức nhập môn.
Dập đầu? chuyện này không tốn tiến, Cường Tử không có ý kiến gì. Hắn cung kính quỳ xuống, theo quy tắc lạy ba cái, muốn gọi một tiếng “sư phụ”. Nhưng nghĩ lão gia tử tuổi lớn như vậy, chưa đến tám mươi thì cũng cỡ bảy mươi lăm, gọi sư phụ có vẻ không được tự nhiên, miệng hắn mở mấy lần mà vẫn không gọi được.
Ngô lão gia tử lườm hắn một cái nói:
- Gọi sư phụ khó vậy sao?
Cường Tử xấu hổ nói:
- Không phải, không khó, không khó, chỉ là con sợ ngài không vui.
Ngô lão gia tử:
- Đừng có được chỗ tốt khoe mẽ, ta làm sư phụ của cậu là phúc ba đời nhà cậu tu được, sau này có hành tẩu giang hồ cũng là cao nhân đứng đầu, cái thân già của ta bằng với ông nội của cậu, không đáng hay sao!
Cường Tử có vẻ không tin, vẻ mặt bán nghi. Ngô lão gia tử hừ một tiếng nói:
- Gọi không, không gọi ta đi đây, năm trăm đồng cũng không được trả lại.
Cường Tử vội vàng dập đầu một cái nữa thanh âm rõ ràng trong trẻo gọi “sư phụ”.
Ngô lão gia tử cười nói:
- Tên đệ tử thối tha ngay cả nằm mơ vẫn phải sợ hãi bị lừa gạt lần nữa, cái này nếu truyền ra ngoài, ta thật là mất mặt, cái mặt già nua của ta không biết để đâu. Chu Bách Tước dạy cậu cái gì? Bát Cực quyền phải không?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Hình Ý quyền ,không phải Bát Cực quyền.
Ngô lão gia tử buồn bực nói:
- Hắn một đệ tử của Bát Cực quyền, sao lại dạy cậu Hình Ý quyền? Sư phụ Lý Diệu Tử của hắn mà biết còn không bổ sống hắn mới là lạ.
Cường Tử:
- Lý Diệu Tử? Con nghe Chu thúc nói sư phụ chú ấy là cao thủ trên nhân bảng, rất lợi hại.
Ngô lão gia tử:
- Thối lắm, một tên xếp cuối Nhân Bảng cũng còn đắc ý khoác lác? Lý Diệu Tử sư phụ của hắn gặp ta còn phải khúm núm dập đầu gọi một tiếng sư huynh, hắn thì tính là cái gì.
Cường Tử chớp chớp mắt làm sao nhỏ bay lung tung, ánh mắt hỏi một cách mê muội:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài hiện tại ở bảng nào? Thiên Bảng à?
Ngô lão gia tử cười khì khì:
- Ông nội ngươi, bảng gì ta đều không có, chỉ là cao nhân lánh đời.
Cường tử:
- Không phải ông nội, đã là sư phụ rồi.
Ngô lão gia tử…
Ngô lão gia tử truyền hơn bốn mươi câu khẩu quyết cho Cường Tử. Hắn vì tu luyện tâm pháp Cách đấu thuật, vốn trí nhớ đã tốt lại càng trở nên kinh người, Ngô lão gia tử chỉ nói hai lần hắn đã nhớ ngay.
Khẩu quyết đơn giản, có điểm giống vận luật Đệ tử quy, Tam Tự kinh. Sau khi Ngô lão gia tử dạy Cường Tử tâm pháp xong đã bảo ngồi xuống luyện tập, đối với cậu chỉ trăm lợi chứ không hại, chỉ xem xem kiên trì cố gắng của cậu tới đâu mà thôi.
Cường Tử nghiêm túc nói:
- Học phí nộp rồi, không kiên trì thì phí lắm. Sư phụ yên tâm, từ hôm nay trở đi, ngài đã tạo ra một đồ đệ tốt cướp đoạt tạo hoá thiên địa, anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, bảo bối người nào gặp cũng thích, ngài hãy thật là vui vẻ đi nha.
Ngô lão gia tử cười cười, lắc lư đi xuống lầu, vẫn ngâm khúc hát theo thói quen, Cường Tử lắng tai nghe ngóng.
- Hắn đứng thứ tư Thường Sơn Triệu Tử Long.
Anh hùng cái thế oai trấn Cửu Châu.
Dốc Trường Bản, cứu a Đẩu.
Giết đến Tào binh người người sầu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook