Ác Bá
-
Chương 12: Dáng vẻ anh thật tốt
- Học sinh Lâm Cường, biểu hiện của em hôm nay khiến bạn bè quốc tế rất khó chịu.
Phó hiệu trưởng Trần Bính Đức ngồi trên ghế, trước mặt ông ta có một cốc trà nóng đang bốc hơi, từ hương thơm lan tỏa cũng biết, dường như cũng không phải là loại trà thường, chắc phải hơn ba mươi tệ một kí, ít nhất cũng là lá trà loại cao cấp.
Cường Tử ngoan ngoãn đứng một bên, cô Chu đứng bên cạnh nắm lấy vai hắn. Từ trong giọng nói của phó hiệu trưởng Trần, cô Chu có thể thể nghe ra thầy đang không hề tức giận, cô thở phào một hơi. Phó hiệu trưởng Trần Bính Đức là hiệu trưởng đương quyền của trường học, nổi tiếng máu lạnh và kiên trì, được mọi người tặng cho ngoại hiệu Trần Thiết Thủ.
Cô Chu nói với phó hiệu trưởng Trần:
- Hiệu trưởng Trần, chuyện hôm nay ngài cũng có mặt, đây không thể trách Lâm Cường được, là người Nhật Bản kia khinh người quá đáng.
Phó hiệu trưởng Trần khoát khoát tay ra ý bảo cô Chu đừng nói nữa, ông ta nhìn Cường Tử hỏi:
- Lúc đó cậu nghĩ thế nào, học trò Lâm Cường?
Cường Tử bắt đầu không hiểu, hắn nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn phó hiệu trưởng Trần. Ông ta khẽ cười với hắn nói:
- Lúc trên lớp, trong khi giáo viên Nhật Bản giảng bài, em nghĩ thế nào?
Mặt Cường Tử đỏ lên, rồi cúi đầu hỏi một câu:
- Phải nói thật sao ạ?
Phó hiệu trưởng Trần gật đầu.
Cường Tử lấy hết dũng khí nói:
- Lúc đó em muốn… giết chết tên tạp chủng kia.
Phó hiệu trưởng Trần và cô giáo Chu đều sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha. Phó hiệu trưởng Trần cười nghiêng ngả, nhấp một ngụm trà mới nhận ra được thất thố của mình, ông ta nhịn cười nói:
- Học sinh Lâm Cường, em nên biết trường học là nơi văn minh, không được nhắc đến lời nói mang tính chất tổn hại thân thể người khác. Say này phải sửa.
Cường Tử vâng một tiếng, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Phó hiệu trưởng Trần nhìn sắc mặt của hắn rồi nói:
- Em có biết tạp chủng có nghĩa gì không?
Cường Tử lắc đầu, hắn thực sự không biết chữ này có ý nghĩa gì, trước kia thường nghe quen người khác nói, cảm giác khi mắng chửi rất có khí thế. Phó hiệu trưởng Trần cười giải thích nói:
- Từ này thực ra là phương ngôn của Bắc Kinh, nói cách khác chính là ‘Tiện nhân, tạp chủng, con riêng, con hoang’.
Cô giáo Chu ậm ừ lên tiếng, lúc này phó hiệu trưởng Trần mới biết mình mắng còn cụ thể hơn cả Cường Tử.
Ông ta ngượng ngùng cười nói:
- Học sinh có câu hỏi cần trả lời, đây là nghĩa vụ của giáo viên, đúng không? Cô giáo Chu.
Cô Chu đỏ mặt không nói câu nào.
Trong lòng Cường Tử thầm thán phục hết cỡ, tự nói với mình hóa ra phó hiệu trưởng Trần và Chu Bách Tước là cùng một loại.
Phó hiệu trưởng Trần nhấp một ngụm trà nói:
- Được rồi, quay về chuyện chính, vì biểu hiện của em hôm nay, bạn bè quốc tế cảm thấy vô cùng tức giận. Người dẫn đoàn của bọn họ đề nghị thầy phải đưa ra phương án hướng đến tình hữu nghị. Bọn họ cần một lời giải thích và một phương án xử lý khiến họ hài lòng.
Cường Từ nhếch miệng, trong lòng tự nhủ vỗ mông ông đây đi,cùng lắm thì về quán ăn lớn Cật Hát Đổ đi theo sư phụ uống Tiểu thôn ngoại hút Đô Bảo trải qua những ngày tháng của bọn đàn ông.
Xử phạt em, chính là đập vỡ cửa kính nhà thầy, cắt bỏ đường dây điện thoại của nhà thầy, vẽ một con rùa đen” lên tường nhà thầy đó.
Cô giáo Chu muốn nói nhưng lại thôi, phó hiệu trưởng Trần nhìn cô với ánh mắt an ủi. Cường Tử mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn phó hiệu trưởng Trần nói:
- Em gây phiền phức cho nhà trường, là em quá kích động, em sẽ chịu trách nhiệm.Em quyết định về quê, thầy cứ nói với đám học sinh, bạn bè quốc tế kia em bị đuổi học là được rồi.
Phó hiệu trưởng Trần ngây ra một lúc, ông ta nhìn Cường Tử với ánh mắt sâu xa nói:
- Sao e lại nghĩ như vậy?
Cường Tử nhìn về phía phó hiệu trưởng Trần nói:
- Vậy em phải nghĩ thế nào?
Phó hiệu trưởng Trần bị khí thế của Cường Tử làm cho thất thần, ông ta cười cợt nói:
- Học trò Lâm Cường, em hiểu lầm ý của ta rồi!
Phó hiệu trưởng Trần đứng lên vỗ vỗ vai Cường Tử nói thâm sâu:
- Học trò Lâm Cường, nói thật là thầy rất khâm phục em.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Cường:
- Thực ra… lúc đó thầy nghĩ cũng không khác gì em, chỉ muốn đập thằng tạp chủng kia!
Lần này đến lượt Cường Tử không biết phải làm sao, cô giáo Chu lắc đầu.
Phó hiệu trưởng Trần nói:
- Em cá tính hơn thầy, lúc đó thầy nghĩ đến một câu.
Thầy dừng lại một chút rồi nói:
- Cô giáo Chu, chuyện hôm nay không cho phép truyền ra ngoài.
Cô Chu ngạc nhiên nhẹ gật đầu. Phó hiệu trưởng Trần cười khì khì thì thầm bên tai Cường Tử:
- Lúc đó thầy muốn nói với ông ta… tám đời tổ tiên nhà mày.
Cường Từ trước tiên là ngưỡng mộ phó hiệu trưởng Trần, sau đó là cười mờ ám. Phó hiệu trưởng Trần không cười nữa vẻ mặt đổi thành nghiêm túc:
- Học trò Lâm Cường, xét thấy hành vi của em hôm nay là không có lý trí, nhà trường quyết định xử lý như sau.
- Thứ nhất, học sinh Lâm Cường phải làm bản kiểm điểm, nộp cho giáo viên chủ nhiệm. Thứ hai, về nhà nói ngọn ngành câu chuyện cho phụ huynh, bảo phụ huynh đến nhà trường một chuyến.
Cường Từ đợi một lúc thấy phó hiệu trưởng Trần lại ngồi lại xuống ghế liền hỏi:
- Hết rồi ạ?
- Hết rồi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi ạ?
- Em còn muốn thế nào nữa?
Cường Tử vội vàng xua tay nói:
- Không muốn, một chút cũng không muốn.
Phó hiệu trưởng Trần hỏi:
- Từng viết bản kiểm điểm chưa?
Cường Tử:
- Chưa ạ!
Phó hiệu trưởng Trần nói:
- Học sinh ngoan đúng là học sinh ngoan. Thầy đi học viết kiểm điểm như viết nhật ký vậy. Cô giáo Chu, lúc cô đi học có từng phải viết kiểm điểm không?
Cô giáo Chu đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, phó hiệu trưởng Trần hỏi:
- Phạm tội gì?
Cô giáo Chu có chút hờn dỗi, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ,, thanh âm vặn vẹo to cỡ tiếng con muỗi bay nói:
- Yêu sớm…
Phó hiệu trưởng Trần đang uống trà liền phun phụt ra, vội vã đứng lên lau chùi nói:
- Cô giáo Chu, lời này coi như tôi chưa từng nghe, cách thức viết bản kiểm điểm cô còn nhớ chứ?
Cô giáo Chu nói:
- Em là giáo viên dạy Văn…
Phó hiệu trưởng Trần:
- Vậy thì tốt rồi, bản kiểm điểm của Lâm Cường, cô giúp viết một chút nhé, ngôn từ phải thành khẩn, thái độ tự phê…
Cô giáo Chu….
Trước khi ra cửa, phó hiệu trưởng Trần nghiêm túc nói với Cường Từ:
- Tiểu Cường, nhân tuổi còn trẻ hãy học thêm chút gì đó, cũng phạm sai lầm nhiều một chút. Đợi sau này tuổi cao rồi, có muốn phạm sai lầm cũng không có cơ hội đâu. Học tập không thể lơ là, cuộc sống cũng không nên quá đơn điệu. Nếu không lúc già rồi nhớ lại cuộc đợi bình ổn thật không có ý nghĩa, bây giờ nhớ lúc thầy đi học… Thật nhiều màu sắc. Ha ha, chỉ cần em không lơ là học tập, về phương diện kỷ luật, thầy có thể tuỳ lúc… Được rồi, quay về lớp học đi.
Cường Tử vui mừng cười đắc ý, cười thật thật thật là đắc ý.
Quay lại lớp học, Cường Tử vừa mới vào cửa đã nghe thấy một tiếng vang dội, làm hắn giật mình. Chỉ thấy cả lớp đứng lên nhìn hắn. Sau đó lớp trưởng dẫn đầu nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc giống như tâm trạng của mọi người đang rất kích động.
Người không thể không nói đến chính là lớp trưởng Bùi Dạ!
Cường Từ vào lớp học, không biết những gương mặt lạ lẫm đang tươi cười đã trở nên quen thuộc từ lúc nào, đúng là có chút xúc động. Hắn không phải là người đa sầu, đa cảm. Lúc cha hắn chết hắn vẫn không khóc, người cha nhẫn tâm đó trải qua nửa đời đều ăn ngồi trên bàn mạt chược, nửa đời còn lại là trên bàn rượu. Hắn lại là người yếu đuối, dễ xúc động. Lúc Tiêu Lôi dẫn hắn đi nhìn bóng lưng của sư phụ hắn đã khóc đến mức núi sup đất lở.
Bây giờ trong hốc mắt của Cường Tử có giọt nước đang chuyển động.
Lúc này, Bùi Dạ bỗng hô lên một tiếng:
- Lâm Cường, thật giỏi!
Cả lớp hơn bốn mươi học sinh cả nam, cả nữ cùng hô to:
- Lâm Cường, thật giỏi! Lâm Cường, thật giỏi! Lâm Cường thật giỏi!
Cường Tử không biết phải nói gì, hắn đứng ở cửa gãi gãi đầu, cười cộc lốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Hạ đỏ bừng lên nhìn rất đáng yêu. Cô bé kích động nói:
- Lâm Cường, nói với chúng tôi vài câu ffi!
Cô guaso Chu đứng ở phía sau hắn, vỗ vai Cường Tử động viên hắn:
- Đi đi, lên bục giảng nói với các bạn mấy câu.
(Các bạn biết tại làm sao tôi thích viết vỗ vai Cường Tử không? Tôi tính trước rồi Tiêu Lôi, thầy giáo Trương, Chu Hạo Nhiên, cô giáo Chu, phó hiệu trưởng Trần, tôi hết cách nói rồi, tôi tại sao có thói quen này a.)
Cường Tử rợn hết cả da đầu đứng trên bục giảng, đầu tiên là hắng giọng một cái, sau đó cúi chào mọi người. Trong phòng học chợt yên tĩnh trở lại, không ai ngồi xuống, ánh mắt của họ hừng hực chờ Cường Tử nói câu đầu tiên là gì.
Cường Tử ậm ừ, chưa nói mà mặt đã đỏ, cảm giác này khiến hắn không được tự nhiên cho lắm. Nói thật là kể cả lúc bị bắt đang lén nhìn con gái rượu béo ị của lão Vương đang tắm hắn cũng không đỏ mặt. Lúc đó hắn từng thề thốt nói mình chỉ đi ngang qua. Lão Vương nói đi ngang qua vậy mà chuyển gạch làm gì? Cường Tử muốn nói cửa sổ nhà ông cao quá, nhưng không dám.
Cuối cùng dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Cường Tử nghẹn ngào nói ra câu đầu tiên.
- Không cho phépđề cao ý kiến cá nhân, lịch sử từng nói cho chúng ta biết, điều đó rất nguy hiểm.
Các học sinh cười ha hả, không khí chợt dịu xuống.
Câu nói đầu tiên, sau đó câu tiếp theo của Cường Tử đã thuận lợi hơn. Thực ra hắn không phải là loại côn đồ không có học không có nghề nghiệp, chỉ có thể nói làm lưu manh hiếp đáp người khác là sở thích riêng, đúng, sở thích riêng.
- Các bạn muốn nghe mình nói gì? Giống như người nổi tiếng lúc đứng ở trên bục cao phía sưới có khá nhiều người hâm mộ, khá nhiều phóng viên đặt câu hỏi, bằng không các bạn giả vờ hạ mình nói đùa với nhau chút nha?
Các học sinh đều cười.
Bùi Dạ lấy hết dũng khí, hỏi câu đầu tiên:
- Lâm Cường, lúc đó sao cậu lại nghĩ được những lời đó, phản ứng đầu tiên là đối phó với ông ta thế nào sao?
Ông ta mà cô nói đương nhiên là tên lùn kia.
Cường Tử xấu hổ gãi đầu nói:
- Không phải, phản ứng đầu tiên là cởi giày ném ông ta, không nỡ.
Các học sinh cười to, cô Chu cũng cười.
Bùi Dạ lại hỏi:
- Lúc đó cậu tức giận không?
Cường Tủ nói:
- Đương nhiên, tớ muốn cầm viên gạch đập ông ta. Đập cái mặt ông ta thành từng mảnh.
Hắn vừa nói xong liền cảm thấy mình đã nói sai. Những đứa trẻ trong thành phố này, nhất là những học sinh giỏi rất coi thường bạn bè đồng trang lứa nói tục.
Quả nhiên, trong lớp thoáng yên tĩnh trở lại, khoảng mười giây đồng hồ rơi vào không khí buồn tẻ, chỉ nghe thấy có một học sinh nam hô to một tiếng:
- Lâm Cường, thật trẻ trâu!
Sự náo nhiệt này khiến nữ sinh cũng phải hưởng ứng.
- Lâm Cường, thật trẻ trâu!
- Lâm Cường, cậu là thần tượng của tớ.
Bùi Dạ há to miệng, thì thầm một câu:
- Trẻ trâu!
Cô nàng nhiều hàm ý nha!
Một học sinh nam đứng lên ghế hô to:
- Lâm Cường,sao cậu nghĩ đến những câu nói kia, nhất là về mẹ ông ta, vợ ông ta, con cái ông ta, chi phiếu nhà ông ta… thật là quá kinh điển!
Vốn là Cường Tử định nói người bạn nhỏ này xem người Nhật Bản đấu vật nhiều một chút là được rồi, vẫn thật không dám, không thể để hình tượng chói lọi khó khăn lắm mới dựng lên được này bị mình phá vỡ.Hôm nay cũng không phải ngày mười một tháng chín. Hắn sửa lời một chút rồi nói:
- Lấy cái tài của người man di để áp chế người man di, là ai nói? Tôi chỉ nhớ có chút liên quan với Lâm Tắc Từ, tôi quên rồi.
Bùi Dạ ở dưới nói:
- Là Ngụy Nguyên.
Cường tử giơ ngón tay cái về phía cô nói tiếp:
- Đối với dân tộc tôn trọng chúng ta, chúng ta phải học tập sở trường của bọn họ, cũng tôn trọng bọn họ. Đối với những dân tộc hai mặt thấp kémkhông biết hối cải, chúng ta phải bắt chước sở trường của họ để đối phó với họ. Mình học theo người Nhật Bản sỉ nhục người khác như thế nào, tuy nhiên mình không có sỉ nhục bọn họ, về mặt lý luận, trên thế giới bọn họ quả thật là dân tộc vừa dũng cảm vừa thích ăn cua hơn nữa ăn cua riết mà nghiện.
Các học sinh nam cười to, rất sảng khoái. Cường Tử thấy sắc mặt của họ rất tốt, tôi với anh suy nghĩ thật giống nhau. Ngược lại những cô gái kia đều đỏ mặt lên, đến cô giáo Chu cũng phải cúi đầu xuống. Trong lòng Cường Tử tự nhủ lẽ nào các cô cũng…. quá xấu xa.
(Giải thích một tí chỉ một câu đơn giản thôi các bạn biết thể loại phim gì nổi tiếng nhất của người Nhật Bản không? Tìm thêm nghĩa từ móc cua.)
Một học sinh nữ sợ hãi hỏi:
- Lâm… Lâm Cường, cậu thực sự sau khi bỏ học vừa học vừa làm sao?
Thấy vẻ mặt buồn bã của Cường Tử, bạn học sinh nữ kia vội vàng giải thích:
- Mình không có ý gì khác… chỉ là… chỉ là rất khâm phục cậu.
Cường Tử cười cười nói:
- Không khổ như các bạn nói đâu, lúc ở trong quán cơm, sư phụ đối xử với tớ rất tốt. Thực ta sách học hành đều là sư phụ mua cho tớ. Ông ấy coi tớ như con trai, không đúng thì mắng, còn thân thiết hơn cả cha đẻ. Tớ thương ông ấy thực sự, không có ông ấy cũng không có tớ trong trường ngày hôm nay, không thể vào lớp học này. Con người đều phải có lương tâm. Tớ không thể nói ra lời vô lương tâm. Sư phụ tớ nói đời người nhất mạng, nhị vận, tam căn cốt, tứ tích âm công, ngũ đọc sách. Vận là ngẫu nhiên, căn cốt là trời sinh, tích âm công là chuyện của đời trước,đọc sách mới là vương đạo, là con đường ngay thẳng.
Cường Tử nói ra hết tình cảm, vành mắt có hơi đo đỏ.
- Có lẽ các bạn không thể lý giải, đánh chửi, mắng có gì tốt với bạn? Sư phụ nói mệnh khổ, tâm không khổ, vận xấu đường không xấu. Ông ấy thích uống rượu, nghiện thuốc lá nặng. Nhưng để có tiền cho tôi mua sách ông ấy phải hút loại thuốc kém nhất, uống rượu chỉ dám uống của người khác.. Những người ở chợ không có ai dám coi thường ông ấy, họ cũng đều biết ông ấy keo kiệt nhưng vẫn phải giơ ngón cái nói một tiếng lão Mạc, ông giống như cha vậy.
Cường Tử cúi đầu xuống dấgiấu đi giọt nước mắt lăn xuống đất, rồi hắn lập tức ngẩng đầu lên cười nói:
- Lôi Tử Thức của tôi, cũng chính là người tốt bụng cho tôi đến trường nói: ’Con người ta phải nhìn xa một chút, không nhìn thấy mười năm sau thì phải thấy được ba năm sau, không nhìn thấy ba năm sau thì phải thấy được 3 tháng sau. Học tập cho tốt, chịu khó đọc sách, tương lai tiền bạc dư dả hiếu kính thật tốt với sư phụ con để cho ông ta có thể khoe khoang ông ta có một đồ đệ ngoan, con trai ngoan rồi”.
Không khí nặng nề bao trùm khiến tất cả mọi người im lặng, nữ học sinh đặt câu hỏi đứng thẫn thờ, thất thần nhìn Cường Tử không phải biết nói thế nào mới phải.
Một lát sau, Cường Tử gãi gãi đầu nói:
- Đó là một người sống khép mình, các bạn đã nghe qua rồi quên đi nha? Không lẽ coi thường trẻ em nông thôn chúng tôi, sau này có khó khăn gì về học hành mình sẽ làm phiền các bạn đấy!
Cô giá Chu từ cửa ra vào đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Cường Tử vỗ tay, tất cả học sinh lại được thể hoan hô một lần nữa.
- Lâm Cường, giỏi lắm!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Cường Tử xấu hổ, hắn nhìn cô giáo Chu nói:
- Em đã nói rồi, đừng để các bạn ngưỡng mộ em, nhìn chuyện náo loạn này, khì khì!
Cô giáo Chu vuốt tóc hắn thân mật, trong ánh mắt của cô cũng rơm rớm nước mắt, chóp mũi hồng hồng.
- Lâm Cường, sư phụ em vẫn tốt chứ, Lôi Tử thúc của e vẫn tốt chứ. Em là niềm kiêu hãnh của lớp ta.
Cô giáo Chu nói.
Mấy phút cuối khi tan học, chủ yếu là do các học sinh quá nhiệt tình, ít nhất cũng phải có đến hai mươi bạn mời hắn đến nhà ăn cơm, có hai mươi năm người mời hắn đi ăn quán, hoặc là Kentucky hoặc là Fred Chicken MacDonald.Cường Tử đều phải từ chối khéo, không phải là hắn không muốn nếm thử mùi vị của gà ngoại quốc mà là vì hắn nhớ ra Chu Bách Tước đang chờ hắn bên ngoài. Hắn thật sự không có ý muốn để cho Chu Bách Tước chờ thêm nữa, cả ngày rồi, đổi lại hắn đã sớm gặp rắc rối rồi.
Các bạn đi cả rồi à? Cường Tử vừa mới ra khỏi lớp học, vừa đi đến cửa đã thấy Lý Vạn Thanh à Chu Hạo Nhiên đang chờ hắn ở trước cửa, vẻ nhăn nhó của hai người khiến Cường Tử buồn cười.
- Gì thế?
- Cường Tử, chúng tôi nghe nói rồi.
Lý Vạn Thanh đỏ mặt lên, ngượng ngùng như con gái vậy. Nếu quả thực cậu ta là con gái… Ách… hay rồi, không hề làm nhục hai chữ “con gái” này.
Chu Hạo Nhiên lấy hết dũng khí nói:
- Cường Tử, dáng vẻ cậu thật tốt!
Cường Tử cười lắc đầu, tốt, ông đây cả ngày dáng vẻ đều tốt.
- Có chuyện gì nói đi!
Lý Vạn Thanh dậm chân, hô lên:
- Anh Cường, sau này em sẽ cùng anh lăn lộn, anh chính là lão đại của bọn em! Anh nói một chắc chắn bọn em không dám nói hai, anh nói nam, bọn em sẽ không dám nói bắc!
Điều này này khiến Cường Tử ngạc nhiên, quá đột ngột khiến hắn không biết phải làm sao.
- Gì… có ý gì?
Chu Hạo nói:
- Hai bọn em bái anh làm đại ca, hãy thu nạp bọn em, anh Cường!
Cường Tử ngửa mặt lên cười to, hắn vỗ bả vai Chu Hạo Nhiên.
- Háo tử, tôi không đồng ý!
Lý Vạn Thanh và Chu Hạo đều sửng sốt, hai người bọn họ nhìn Cường Tử với vẻ không thể ngờ nổi hỏi:
- Tại sao?
Cường Tử kéo tay hai người họ nói:
- Tôi không làm đại ca các cậu, bởi vì chúng ta là anh em, là anh em tốt!
Phó hiệu trưởng Trần Bính Đức ngồi trên ghế, trước mặt ông ta có một cốc trà nóng đang bốc hơi, từ hương thơm lan tỏa cũng biết, dường như cũng không phải là loại trà thường, chắc phải hơn ba mươi tệ một kí, ít nhất cũng là lá trà loại cao cấp.
Cường Tử ngoan ngoãn đứng một bên, cô Chu đứng bên cạnh nắm lấy vai hắn. Từ trong giọng nói của phó hiệu trưởng Trần, cô Chu có thể thể nghe ra thầy đang không hề tức giận, cô thở phào một hơi. Phó hiệu trưởng Trần Bính Đức là hiệu trưởng đương quyền của trường học, nổi tiếng máu lạnh và kiên trì, được mọi người tặng cho ngoại hiệu Trần Thiết Thủ.
Cô Chu nói với phó hiệu trưởng Trần:
- Hiệu trưởng Trần, chuyện hôm nay ngài cũng có mặt, đây không thể trách Lâm Cường được, là người Nhật Bản kia khinh người quá đáng.
Phó hiệu trưởng Trần khoát khoát tay ra ý bảo cô Chu đừng nói nữa, ông ta nhìn Cường Tử hỏi:
- Lúc đó cậu nghĩ thế nào, học trò Lâm Cường?
Cường Tử bắt đầu không hiểu, hắn nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn phó hiệu trưởng Trần. Ông ta khẽ cười với hắn nói:
- Lúc trên lớp, trong khi giáo viên Nhật Bản giảng bài, em nghĩ thế nào?
Mặt Cường Tử đỏ lên, rồi cúi đầu hỏi một câu:
- Phải nói thật sao ạ?
Phó hiệu trưởng Trần gật đầu.
Cường Tử lấy hết dũng khí nói:
- Lúc đó em muốn… giết chết tên tạp chủng kia.
Phó hiệu trưởng Trần và cô giáo Chu đều sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha. Phó hiệu trưởng Trần cười nghiêng ngả, nhấp một ngụm trà mới nhận ra được thất thố của mình, ông ta nhịn cười nói:
- Học sinh Lâm Cường, em nên biết trường học là nơi văn minh, không được nhắc đến lời nói mang tính chất tổn hại thân thể người khác. Say này phải sửa.
Cường Tử vâng một tiếng, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Phó hiệu trưởng Trần nhìn sắc mặt của hắn rồi nói:
- Em có biết tạp chủng có nghĩa gì không?
Cường Tử lắc đầu, hắn thực sự không biết chữ này có ý nghĩa gì, trước kia thường nghe quen người khác nói, cảm giác khi mắng chửi rất có khí thế. Phó hiệu trưởng Trần cười giải thích nói:
- Từ này thực ra là phương ngôn của Bắc Kinh, nói cách khác chính là ‘Tiện nhân, tạp chủng, con riêng, con hoang’.
Cô giáo Chu ậm ừ lên tiếng, lúc này phó hiệu trưởng Trần mới biết mình mắng còn cụ thể hơn cả Cường Tử.
Ông ta ngượng ngùng cười nói:
- Học sinh có câu hỏi cần trả lời, đây là nghĩa vụ của giáo viên, đúng không? Cô giáo Chu.
Cô Chu đỏ mặt không nói câu nào.
Trong lòng Cường Tử thầm thán phục hết cỡ, tự nói với mình hóa ra phó hiệu trưởng Trần và Chu Bách Tước là cùng một loại.
Phó hiệu trưởng Trần nhấp một ngụm trà nói:
- Được rồi, quay về chuyện chính, vì biểu hiện của em hôm nay, bạn bè quốc tế cảm thấy vô cùng tức giận. Người dẫn đoàn của bọn họ đề nghị thầy phải đưa ra phương án hướng đến tình hữu nghị. Bọn họ cần một lời giải thích và một phương án xử lý khiến họ hài lòng.
Cường Từ nhếch miệng, trong lòng tự nhủ vỗ mông ông đây đi,cùng lắm thì về quán ăn lớn Cật Hát Đổ đi theo sư phụ uống Tiểu thôn ngoại hút Đô Bảo trải qua những ngày tháng của bọn đàn ông.
Xử phạt em, chính là đập vỡ cửa kính nhà thầy, cắt bỏ đường dây điện thoại của nhà thầy, vẽ một con rùa đen” lên tường nhà thầy đó.
Cô giáo Chu muốn nói nhưng lại thôi, phó hiệu trưởng Trần nhìn cô với ánh mắt an ủi. Cường Tử mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn phó hiệu trưởng Trần nói:
- Em gây phiền phức cho nhà trường, là em quá kích động, em sẽ chịu trách nhiệm.Em quyết định về quê, thầy cứ nói với đám học sinh, bạn bè quốc tế kia em bị đuổi học là được rồi.
Phó hiệu trưởng Trần ngây ra một lúc, ông ta nhìn Cường Tử với ánh mắt sâu xa nói:
- Sao e lại nghĩ như vậy?
Cường Tử nhìn về phía phó hiệu trưởng Trần nói:
- Vậy em phải nghĩ thế nào?
Phó hiệu trưởng Trần bị khí thế của Cường Tử làm cho thất thần, ông ta cười cợt nói:
- Học trò Lâm Cường, em hiểu lầm ý của ta rồi!
Phó hiệu trưởng Trần đứng lên vỗ vỗ vai Cường Tử nói thâm sâu:
- Học trò Lâm Cường, nói thật là thầy rất khâm phục em.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Cường:
- Thực ra… lúc đó thầy nghĩ cũng không khác gì em, chỉ muốn đập thằng tạp chủng kia!
Lần này đến lượt Cường Tử không biết phải làm sao, cô giáo Chu lắc đầu.
Phó hiệu trưởng Trần nói:
- Em cá tính hơn thầy, lúc đó thầy nghĩ đến một câu.
Thầy dừng lại một chút rồi nói:
- Cô giáo Chu, chuyện hôm nay không cho phép truyền ra ngoài.
Cô Chu ngạc nhiên nhẹ gật đầu. Phó hiệu trưởng Trần cười khì khì thì thầm bên tai Cường Tử:
- Lúc đó thầy muốn nói với ông ta… tám đời tổ tiên nhà mày.
Cường Từ trước tiên là ngưỡng mộ phó hiệu trưởng Trần, sau đó là cười mờ ám. Phó hiệu trưởng Trần không cười nữa vẻ mặt đổi thành nghiêm túc:
- Học trò Lâm Cường, xét thấy hành vi của em hôm nay là không có lý trí, nhà trường quyết định xử lý như sau.
- Thứ nhất, học sinh Lâm Cường phải làm bản kiểm điểm, nộp cho giáo viên chủ nhiệm. Thứ hai, về nhà nói ngọn ngành câu chuyện cho phụ huynh, bảo phụ huynh đến nhà trường một chuyến.
Cường Từ đợi một lúc thấy phó hiệu trưởng Trần lại ngồi lại xuống ghế liền hỏi:
- Hết rồi ạ?
- Hết rồi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi ạ?
- Em còn muốn thế nào nữa?
Cường Tử vội vàng xua tay nói:
- Không muốn, một chút cũng không muốn.
Phó hiệu trưởng Trần hỏi:
- Từng viết bản kiểm điểm chưa?
Cường Tử:
- Chưa ạ!
Phó hiệu trưởng Trần nói:
- Học sinh ngoan đúng là học sinh ngoan. Thầy đi học viết kiểm điểm như viết nhật ký vậy. Cô giáo Chu, lúc cô đi học có từng phải viết kiểm điểm không?
Cô giáo Chu đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, phó hiệu trưởng Trần hỏi:
- Phạm tội gì?
Cô giáo Chu có chút hờn dỗi, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ,, thanh âm vặn vẹo to cỡ tiếng con muỗi bay nói:
- Yêu sớm…
Phó hiệu trưởng Trần đang uống trà liền phun phụt ra, vội vã đứng lên lau chùi nói:
- Cô giáo Chu, lời này coi như tôi chưa từng nghe, cách thức viết bản kiểm điểm cô còn nhớ chứ?
Cô giáo Chu nói:
- Em là giáo viên dạy Văn…
Phó hiệu trưởng Trần:
- Vậy thì tốt rồi, bản kiểm điểm của Lâm Cường, cô giúp viết một chút nhé, ngôn từ phải thành khẩn, thái độ tự phê…
Cô giáo Chu….
Trước khi ra cửa, phó hiệu trưởng Trần nghiêm túc nói với Cường Từ:
- Tiểu Cường, nhân tuổi còn trẻ hãy học thêm chút gì đó, cũng phạm sai lầm nhiều một chút. Đợi sau này tuổi cao rồi, có muốn phạm sai lầm cũng không có cơ hội đâu. Học tập không thể lơ là, cuộc sống cũng không nên quá đơn điệu. Nếu không lúc già rồi nhớ lại cuộc đợi bình ổn thật không có ý nghĩa, bây giờ nhớ lúc thầy đi học… Thật nhiều màu sắc. Ha ha, chỉ cần em không lơ là học tập, về phương diện kỷ luật, thầy có thể tuỳ lúc… Được rồi, quay về lớp học đi.
Cường Tử vui mừng cười đắc ý, cười thật thật thật là đắc ý.
Quay lại lớp học, Cường Tử vừa mới vào cửa đã nghe thấy một tiếng vang dội, làm hắn giật mình. Chỉ thấy cả lớp đứng lên nhìn hắn. Sau đó lớp trưởng dẫn đầu nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc giống như tâm trạng của mọi người đang rất kích động.
Người không thể không nói đến chính là lớp trưởng Bùi Dạ!
Cường Từ vào lớp học, không biết những gương mặt lạ lẫm đang tươi cười đã trở nên quen thuộc từ lúc nào, đúng là có chút xúc động. Hắn không phải là người đa sầu, đa cảm. Lúc cha hắn chết hắn vẫn không khóc, người cha nhẫn tâm đó trải qua nửa đời đều ăn ngồi trên bàn mạt chược, nửa đời còn lại là trên bàn rượu. Hắn lại là người yếu đuối, dễ xúc động. Lúc Tiêu Lôi dẫn hắn đi nhìn bóng lưng của sư phụ hắn đã khóc đến mức núi sup đất lở.
Bây giờ trong hốc mắt của Cường Tử có giọt nước đang chuyển động.
Lúc này, Bùi Dạ bỗng hô lên một tiếng:
- Lâm Cường, thật giỏi!
Cả lớp hơn bốn mươi học sinh cả nam, cả nữ cùng hô to:
- Lâm Cường, thật giỏi! Lâm Cường, thật giỏi! Lâm Cường thật giỏi!
Cường Tử không biết phải nói gì, hắn đứng ở cửa gãi gãi đầu, cười cộc lốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Hạ đỏ bừng lên nhìn rất đáng yêu. Cô bé kích động nói:
- Lâm Cường, nói với chúng tôi vài câu ffi!
Cô guaso Chu đứng ở phía sau hắn, vỗ vai Cường Tử động viên hắn:
- Đi đi, lên bục giảng nói với các bạn mấy câu.
(Các bạn biết tại làm sao tôi thích viết vỗ vai Cường Tử không? Tôi tính trước rồi Tiêu Lôi, thầy giáo Trương, Chu Hạo Nhiên, cô giáo Chu, phó hiệu trưởng Trần, tôi hết cách nói rồi, tôi tại sao có thói quen này a.)
Cường Tử rợn hết cả da đầu đứng trên bục giảng, đầu tiên là hắng giọng một cái, sau đó cúi chào mọi người. Trong phòng học chợt yên tĩnh trở lại, không ai ngồi xuống, ánh mắt của họ hừng hực chờ Cường Tử nói câu đầu tiên là gì.
Cường Tử ậm ừ, chưa nói mà mặt đã đỏ, cảm giác này khiến hắn không được tự nhiên cho lắm. Nói thật là kể cả lúc bị bắt đang lén nhìn con gái rượu béo ị của lão Vương đang tắm hắn cũng không đỏ mặt. Lúc đó hắn từng thề thốt nói mình chỉ đi ngang qua. Lão Vương nói đi ngang qua vậy mà chuyển gạch làm gì? Cường Tử muốn nói cửa sổ nhà ông cao quá, nhưng không dám.
Cuối cùng dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Cường Tử nghẹn ngào nói ra câu đầu tiên.
- Không cho phépđề cao ý kiến cá nhân, lịch sử từng nói cho chúng ta biết, điều đó rất nguy hiểm.
Các học sinh cười ha hả, không khí chợt dịu xuống.
Câu nói đầu tiên, sau đó câu tiếp theo của Cường Tử đã thuận lợi hơn. Thực ra hắn không phải là loại côn đồ không có học không có nghề nghiệp, chỉ có thể nói làm lưu manh hiếp đáp người khác là sở thích riêng, đúng, sở thích riêng.
- Các bạn muốn nghe mình nói gì? Giống như người nổi tiếng lúc đứng ở trên bục cao phía sưới có khá nhiều người hâm mộ, khá nhiều phóng viên đặt câu hỏi, bằng không các bạn giả vờ hạ mình nói đùa với nhau chút nha?
Các học sinh đều cười.
Bùi Dạ lấy hết dũng khí, hỏi câu đầu tiên:
- Lâm Cường, lúc đó sao cậu lại nghĩ được những lời đó, phản ứng đầu tiên là đối phó với ông ta thế nào sao?
Ông ta mà cô nói đương nhiên là tên lùn kia.
Cường Tử xấu hổ gãi đầu nói:
- Không phải, phản ứng đầu tiên là cởi giày ném ông ta, không nỡ.
Các học sinh cười to, cô Chu cũng cười.
Bùi Dạ lại hỏi:
- Lúc đó cậu tức giận không?
Cường Tủ nói:
- Đương nhiên, tớ muốn cầm viên gạch đập ông ta. Đập cái mặt ông ta thành từng mảnh.
Hắn vừa nói xong liền cảm thấy mình đã nói sai. Những đứa trẻ trong thành phố này, nhất là những học sinh giỏi rất coi thường bạn bè đồng trang lứa nói tục.
Quả nhiên, trong lớp thoáng yên tĩnh trở lại, khoảng mười giây đồng hồ rơi vào không khí buồn tẻ, chỉ nghe thấy có một học sinh nam hô to một tiếng:
- Lâm Cường, thật trẻ trâu!
Sự náo nhiệt này khiến nữ sinh cũng phải hưởng ứng.
- Lâm Cường, thật trẻ trâu!
- Lâm Cường, cậu là thần tượng của tớ.
Bùi Dạ há to miệng, thì thầm một câu:
- Trẻ trâu!
Cô nàng nhiều hàm ý nha!
Một học sinh nam đứng lên ghế hô to:
- Lâm Cường,sao cậu nghĩ đến những câu nói kia, nhất là về mẹ ông ta, vợ ông ta, con cái ông ta, chi phiếu nhà ông ta… thật là quá kinh điển!
Vốn là Cường Tử định nói người bạn nhỏ này xem người Nhật Bản đấu vật nhiều một chút là được rồi, vẫn thật không dám, không thể để hình tượng chói lọi khó khăn lắm mới dựng lên được này bị mình phá vỡ.Hôm nay cũng không phải ngày mười một tháng chín. Hắn sửa lời một chút rồi nói:
- Lấy cái tài của người man di để áp chế người man di, là ai nói? Tôi chỉ nhớ có chút liên quan với Lâm Tắc Từ, tôi quên rồi.
Bùi Dạ ở dưới nói:
- Là Ngụy Nguyên.
Cường tử giơ ngón tay cái về phía cô nói tiếp:
- Đối với dân tộc tôn trọng chúng ta, chúng ta phải học tập sở trường của bọn họ, cũng tôn trọng bọn họ. Đối với những dân tộc hai mặt thấp kémkhông biết hối cải, chúng ta phải bắt chước sở trường của họ để đối phó với họ. Mình học theo người Nhật Bản sỉ nhục người khác như thế nào, tuy nhiên mình không có sỉ nhục bọn họ, về mặt lý luận, trên thế giới bọn họ quả thật là dân tộc vừa dũng cảm vừa thích ăn cua hơn nữa ăn cua riết mà nghiện.
Các học sinh nam cười to, rất sảng khoái. Cường Tử thấy sắc mặt của họ rất tốt, tôi với anh suy nghĩ thật giống nhau. Ngược lại những cô gái kia đều đỏ mặt lên, đến cô giáo Chu cũng phải cúi đầu xuống. Trong lòng Cường Tử tự nhủ lẽ nào các cô cũng…. quá xấu xa.
(Giải thích một tí chỉ một câu đơn giản thôi các bạn biết thể loại phim gì nổi tiếng nhất của người Nhật Bản không? Tìm thêm nghĩa từ móc cua.)
Một học sinh nữ sợ hãi hỏi:
- Lâm… Lâm Cường, cậu thực sự sau khi bỏ học vừa học vừa làm sao?
Thấy vẻ mặt buồn bã của Cường Tử, bạn học sinh nữ kia vội vàng giải thích:
- Mình không có ý gì khác… chỉ là… chỉ là rất khâm phục cậu.
Cường Tử cười cười nói:
- Không khổ như các bạn nói đâu, lúc ở trong quán cơm, sư phụ đối xử với tớ rất tốt. Thực ta sách học hành đều là sư phụ mua cho tớ. Ông ấy coi tớ như con trai, không đúng thì mắng, còn thân thiết hơn cả cha đẻ. Tớ thương ông ấy thực sự, không có ông ấy cũng không có tớ trong trường ngày hôm nay, không thể vào lớp học này. Con người đều phải có lương tâm. Tớ không thể nói ra lời vô lương tâm. Sư phụ tớ nói đời người nhất mạng, nhị vận, tam căn cốt, tứ tích âm công, ngũ đọc sách. Vận là ngẫu nhiên, căn cốt là trời sinh, tích âm công là chuyện của đời trước,đọc sách mới là vương đạo, là con đường ngay thẳng.
Cường Tử nói ra hết tình cảm, vành mắt có hơi đo đỏ.
- Có lẽ các bạn không thể lý giải, đánh chửi, mắng có gì tốt với bạn? Sư phụ nói mệnh khổ, tâm không khổ, vận xấu đường không xấu. Ông ấy thích uống rượu, nghiện thuốc lá nặng. Nhưng để có tiền cho tôi mua sách ông ấy phải hút loại thuốc kém nhất, uống rượu chỉ dám uống của người khác.. Những người ở chợ không có ai dám coi thường ông ấy, họ cũng đều biết ông ấy keo kiệt nhưng vẫn phải giơ ngón cái nói một tiếng lão Mạc, ông giống như cha vậy.
Cường Tử cúi đầu xuống dấgiấu đi giọt nước mắt lăn xuống đất, rồi hắn lập tức ngẩng đầu lên cười nói:
- Lôi Tử Thức của tôi, cũng chính là người tốt bụng cho tôi đến trường nói: ’Con người ta phải nhìn xa một chút, không nhìn thấy mười năm sau thì phải thấy được ba năm sau, không nhìn thấy ba năm sau thì phải thấy được 3 tháng sau. Học tập cho tốt, chịu khó đọc sách, tương lai tiền bạc dư dả hiếu kính thật tốt với sư phụ con để cho ông ta có thể khoe khoang ông ta có một đồ đệ ngoan, con trai ngoan rồi”.
Không khí nặng nề bao trùm khiến tất cả mọi người im lặng, nữ học sinh đặt câu hỏi đứng thẫn thờ, thất thần nhìn Cường Tử không phải biết nói thế nào mới phải.
Một lát sau, Cường Tử gãi gãi đầu nói:
- Đó là một người sống khép mình, các bạn đã nghe qua rồi quên đi nha? Không lẽ coi thường trẻ em nông thôn chúng tôi, sau này có khó khăn gì về học hành mình sẽ làm phiền các bạn đấy!
Cô giá Chu từ cửa ra vào đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Cường Tử vỗ tay, tất cả học sinh lại được thể hoan hô một lần nữa.
- Lâm Cường, giỏi lắm!
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Cường Tử xấu hổ, hắn nhìn cô giáo Chu nói:
- Em đã nói rồi, đừng để các bạn ngưỡng mộ em, nhìn chuyện náo loạn này, khì khì!
Cô giáo Chu vuốt tóc hắn thân mật, trong ánh mắt của cô cũng rơm rớm nước mắt, chóp mũi hồng hồng.
- Lâm Cường, sư phụ em vẫn tốt chứ, Lôi Tử thúc của e vẫn tốt chứ. Em là niềm kiêu hãnh của lớp ta.
Cô giáo Chu nói.
Mấy phút cuối khi tan học, chủ yếu là do các học sinh quá nhiệt tình, ít nhất cũng phải có đến hai mươi bạn mời hắn đến nhà ăn cơm, có hai mươi năm người mời hắn đi ăn quán, hoặc là Kentucky hoặc là Fred Chicken MacDonald.Cường Tử đều phải từ chối khéo, không phải là hắn không muốn nếm thử mùi vị của gà ngoại quốc mà là vì hắn nhớ ra Chu Bách Tước đang chờ hắn bên ngoài. Hắn thật sự không có ý muốn để cho Chu Bách Tước chờ thêm nữa, cả ngày rồi, đổi lại hắn đã sớm gặp rắc rối rồi.
Các bạn đi cả rồi à? Cường Tử vừa mới ra khỏi lớp học, vừa đi đến cửa đã thấy Lý Vạn Thanh à Chu Hạo Nhiên đang chờ hắn ở trước cửa, vẻ nhăn nhó của hai người khiến Cường Tử buồn cười.
- Gì thế?
- Cường Tử, chúng tôi nghe nói rồi.
Lý Vạn Thanh đỏ mặt lên, ngượng ngùng như con gái vậy. Nếu quả thực cậu ta là con gái… Ách… hay rồi, không hề làm nhục hai chữ “con gái” này.
Chu Hạo Nhiên lấy hết dũng khí nói:
- Cường Tử, dáng vẻ cậu thật tốt!
Cường Tử cười lắc đầu, tốt, ông đây cả ngày dáng vẻ đều tốt.
- Có chuyện gì nói đi!
Lý Vạn Thanh dậm chân, hô lên:
- Anh Cường, sau này em sẽ cùng anh lăn lộn, anh chính là lão đại của bọn em! Anh nói một chắc chắn bọn em không dám nói hai, anh nói nam, bọn em sẽ không dám nói bắc!
Điều này này khiến Cường Tử ngạc nhiên, quá đột ngột khiến hắn không biết phải làm sao.
- Gì… có ý gì?
Chu Hạo nói:
- Hai bọn em bái anh làm đại ca, hãy thu nạp bọn em, anh Cường!
Cường Tử ngửa mặt lên cười to, hắn vỗ bả vai Chu Hạo Nhiên.
- Háo tử, tôi không đồng ý!
Lý Vạn Thanh và Chu Hạo đều sửng sốt, hai người bọn họ nhìn Cường Tử với vẻ không thể ngờ nổi hỏi:
- Tại sao?
Cường Tử kéo tay hai người họ nói:
- Tôi không làm đại ca các cậu, bởi vì chúng ta là anh em, là anh em tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook