Ác Bá
Chương 1: Thuốc trung hoa, thuốc đô bảo

Cường Tử cảm thấy tên mình rất chất. Cũng không phải vừa nghe đến tên hắn đã khiến cho mọi người giật mình, hoặc có cô thiếu nữ ôm đùi hắn khóc lóc cầu xin hắn sủng hạnh, hoặc là ngàn vạn tiểu tử tâm phục khẩu phục quỳ gối xuống đất không muốn đứng lên. Trên thực tế, tên của hắn giống như tên bỏ đi, nếu tìm kiếm trên baidu dự là có khoảng tám nghìn anh em trùng tên với hắn, hắn tên là Lâm Cường.

Lâm Cường năm nay mười bảy tuổi, cái tuổi mà lẽ ra phải đi làm chứng minh thư, nhưng sư phụ hắn bảo đợi một thời gian nữa, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu. Lâm Cường hỏi vì sao, sư phụ hắn nói, không có chứng minh thư con vẫn là lao động trẻ em, có chứng minh thư con không còn là trẻ con nữa. Sau đó Lâm Cường lại hỏi, như vậy không phải tốt sao, đỡ bị Cục lao động kiểm tra. Sư phụ hắn liền nói, vậy ta không tăng lương cho con, con nghĩ thế nào?

Trên có sư phụ là người không có lương tâm thế này, Lâm Cường chỉ có thể coi như không biết gì, mặc cho số phận.

Ba năm trước Lâm Cường được sư phụ thu nhận, ngày đó cha hắn - con ma rượu đến lúc chết cũng có cá tính - chết trên bàn chơi mạt chược, chỉ vì xây đống gạch đá “ trường thành” mãi mãi không xong, đã bỏ lại linh hồn nơi đây. Vì thế từ nhỏ hắn đã mất mẹ, bây giờ lại trở thành trẻ mồ côi.

Cô nhi, ai……cô nhi chưa chắc đều khổ cực, đúng vậy, các bạn không cần phải vì hai từ này mà cảm thấy nặng nề. Cường Tử cao một mét bảy hai, miễn cưỡng coi là đạt chuẩn. Dáng người hắn bình thường, có hơi gầy yếu, trước khi hắn vào học nghệ trong quán cơm lớn này, dinh dưỡng của hắn luôn không tốt, mẹ hắn mất sớm, cha hắn cả đời này chưa rời khỏi cái bàn, bàn rượu và bàn cờ bạc, Cường Tử chưa bị chết đói, không những vậy lại còn học tiểu học, đó cũng nhờ vào ông chủ trạm thu mua phế thải đã quan tâm đến hắn, bảy xu tiền một bình rượu, lão đưa hắn hẳn một đồng, như vậy hắn rất mãn nguyện rồi.

Quán rượu này không to, chưa đến một trăm mét vuông, đối diện chợ, dùng những tấm tôn quây xung quanh một công trình kiến trúc có mái bằng đá tạm bợ, thật giống như một nốt đậu mùa quá nổi bật, không đáng có trên khuôn mặt của thành phố này. Dù thuộc phạm vi dỡ bỏ của cục kiến trúc và cục quản lý thành phố, nhưng quán vẫn đứng sừng sững, có chút khiến người ta phải suy nghĩ.

Sư phụ hắn tên là Mạc Địch, là một tên què, còn là tên què vừa bẩn vừa lười miệng lại hôi thối. Lão luôn không chịu nói cho hắn biết vì sao chân lão lại què như vậy. Về sau hắn cũng không hỏi ông về chuyện này nữa, có lẽ quán này mở mãi mà không bị phá hủy, không phải do nhân viên cục quản lý thành phố vô dụng, thật đấy, không ai được phép lăng nhục nhân viên quản lý thành phố, nguyên nhân là do Mạc Địch là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật nên được ưu tiên, còn giữ được rất nhiều khách quen.

Hắn mười bốn tuổi bắt đầu học nghề đầu bếp cùng Mạc Địch, đến năm mười bảy tuổi đã là ba năm rồi. Ba năm nói dài cũng không phải dài, đối với hắn mà nói chỉ đơn giản là cao hơn, béo hơn, có những chỗ to hơn một chút, thoáng cái thời gian trôi qua thật nhanh, từng ngày từng giờ chỉ biết yên bình ngồi ăn chờ chết. Tục ngữ nói: Rừng rậm rồi chim gì cũng có. Hắn nói: Chim tôi to rồi vậy mà chưa tìm được cánh rừng để an cư lập nghiệp.

Tiêu Lôi và Mạc Địch là hai người anh em tốt, Tiêu Lôi rất giàu, mặc một bộ đồ tây, tuyệt đối có thể mua được một nửa tá nhà hàng lớn như nhà hàng này. Ông là doanh nhân, một doanh nhân rất rộng rãi, Buffett, nếu không chính là Bill. Gates, nếu không chính là Hồ Tuyết Nham, nếu không chính là…..nói chung “buôn bán cần có đầu óc khôn khéo, càng cần phẩm chất trung thực hơn”. Tiêu Lôi là một người thương nhân khéo léo và trung thực, cho nên ông rất thành công. Tiêu Lôi nói Mạc Địch cả nửa đời người rồi mà sao lão vẫn chưa thành công nhỉ, xem cuộc đối thoại phía dưới.

- Anh, có rượu không?

- Có, Tiểu thôn ngoại.

- Cho em một ít.

- Bảy đồng một bình.

- Em trả tiền.

- Ờ.

Mạc Địch lôi từ trong tủ ở cái bếp bẩn thỉu ra bình rượu Tiểu thôn ngoại, một cái chén đặt trên bàn, Tiêu Lôi mặc đồ tây không thể chờ được nữa liền mở nắp ra, rót đầy chén rượu tràn trên mặt bàn, sau đó uống một hơi hết luôn chén rượu, chậc một tiếng, lại lấy đĩa đậu giá xào cải ngọt đặt trước mặt, ăn như vũ bão. Có thẻ VIP vàng của khách sạn quốc tế Trung Đại, nằm trong ba người đứng đầu Lãm Sơn hội sở, hai mặt tính cách xem tiền tài như cặn bã và xem tiền tài như bố, kiên quyết cho rằng Tiêu Lôi mình là thương nhân quý tộc đặc biệt nhất đất Trung Quốc, chỉ có ở quán nhỏ này mới không cần giữ phép tắc như thế.

Mạc Địch mắng:
- Ăn chơi phá sản, không phải là tiêu tiền mà là vung tiền.

Tiêu Lôi ngẩng đầu lên nhìn lần nữa rồi cười ngây ngô hai tiếng, xong không nói câu nào, cúi đầu xuống chỉ lo ăn. Thức ăn rơi vào bộ đồ tây còn dính trên áo sơ mi, ông hồn nhiên như không biết, bộ đồ tây này rất đẹp đó, ai…

Mạc Địch lại đi vào bếp, một lát sau mang ra một đĩa lạp xưởng xào ớt, đặt trên bàn xong vẫn đứng nguyên đó, cầm lấy cái chén ngồi đối diện với Tiêu Lôi, lấy bình rượu tiểu ngoại thôn bảy đồng rót đầy chén.

Tiêu Lôi giơ tay ra lấy lại bình rượu, giống đứa trẻ đoạt lại đồ chơi mình yêu thích để bảo quản nó. Cũng có một câu nói có thể hình dung hành động này, là câu: giống như con chó hoang bảo vệ miếng mồi của mình….

- Anh, sao anh lại làm vậy, bình rượu này do em bỏ tiền ra mua, lần nào anh cũng chiếm lấy hết vậy.

Mạc Địch cười haha:
- Keo kiệt, uống của chú một chén có sao đâu.

Tiêu Lôi nói giọng tiếc nuối:
- Em keo kiệt? Sao anh không nhận ít tiền của em đi? Lần trước anh nói chai rượu tiểu thôn ngoại chín đồng, sao lần này lại là bảy đồng?

Mạc Địch ăn một miếng lạp xưởng, nhấp một ngụm rượu rồi nói:
- Chú xem xem, chú đi con xe một ngàn bốn trăm vạn thì không sao, vậy mà còn so đo với anh mấy đồng bạc, buôn bán nhỏ, mở quán ba năm rồi mà tiền làm giấy phép kinh doanh cũng không có, thật phải xin lỗi đất nước. Chú lại còn so đo hai đồng bạc này, coi như chúng ta học theo tiểu Khang làm quyên góp đi.

Xe của Tiêu Lôi là loại xe Lamborghini Murcielago.

Loại xe này là xe thể thao chỉ để ngắm chứ không để chơi, nhất là đỗ ở cửa hàng rách nát như cửa hàng lão. Đối diện nhà hàng là chợ bán các loại mặt hàng thức ăn, đâu đâu cũng là người, muôn hình muôn vẻ. Mặc quần cộc lưng đeo sọt hàng rao bán:
- Ui da, ông đến mà xem quả cà chua này, to như quả dưa hấu, không mua một chút ăn thử sao được? Ai mua dưa hấu đi, đến xem xem, họ bán dưa hấu ngon chưa kìa, quả dưa hấu to như quả cà chua tôi bán vậy.

Bán rau bán thịt bán cá bán hoa quả, chỉ cần bạn muốn mua đồ ăn, cái gì cũng có, nhưng nếu muốn mua cái khác. Ví dụ, cười? Đi dọc theo con đường nhỏ, hai bên đường là quán gội đầu, băng hoả, khẩu bạo, cúc hoa….nguyên bộ chỉ hơn trăm đồng là đủ rồi. Thực ra tôi cũng không rõ lắm, nghe nói, chỉ là nghe nói thôi. Sao không có ai ngăn tôi lại, có ai viết tiểu thuyết như vậy không?

Tiêu Lôi bỗng thấp giọng nói:
- Anh, anh định cứ thế này mà sống tiếp sao? Các anh em……”

Mạc Địch khoác tay áo nói:- Quên chuyện này đi, uống thôi.

Tiêu Lôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cắn răng, lập tức bỏ đũa xuống, lấy chiếc đũa chà chà miệng nói:
- Ca, em biết anh vẫn hận các anh em, chuyện năm đó là do lỗi của bọn em, đến nay bọn em đều rất ân hận, anh không cho bọn em cơ hội chuộc lỗi sao?

Mạc Địch cau mày lại, quat vào phòng bếp:
- Tiểu tử thối, lấycho ta mấy cọng hành.

- Vâng! Đến đây.

Một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo đầu bếp lôi thôi như tên phục vụ chạy từ trong bếp ra, áo hẳn là rất giống áo đầu bếp màu trắng , nếu như bạn dùng dao để cạo sạch bộ quần áo này, tôi đảm bảo bạn có thể nhận ra đó là màu trắng.

Cậu thanh niên cầm một cọng hành đã bóc sạch vỏ ra, đi ra thật nhẹ nhàng phất phơ đặt nó trên mặt bàn. Mạc Địch cầm cọng hành cho vào miệng, nhai nghe răng rắc, sau đó nâng chai rượu tu ừng ực . Cậu thanh niên này không cao lắm, chỉ hơn một mét bảy. Quần áo mặc trên người chắc chắn là của Mạc Địch, người hắn gầy yếu giống như giá treo quần áo, quần áo trên người hắn để mặc gió thổi bay. Hắn để đầu đinh giống Mạc Địch, nhưng nhìn sạch sẽ hơn nhiều. Trên mặt hắn hiện lên vẻ non nớt, đôi mắt sáng đến mức kinh ngạc, tươi sáng và sạch sẽ, không thể nhìn thấy bất cứ tạp chất nào bên trong đôi mắt, có lẽ có chút lanh lợi, cũng không thể coi là tạp chất.

Khuôn mặt hắn gầy, môi mỏng, cằm hơi nhọn nhìn hơi nữ tính. Môi hơi mỏng, đây cũng là chỗ nhu mì nhất trên khuôn mặt hắn, cậu thanh niên đứng bên mép bàn, ngoan ngoãn rót rượu thật đầy cho Tiêu Lôi.

- Lôi thúc, chú uống nhiều một chút.

Sau đó cậu thanh niên cầm lấy chai rượu, nhìn vào chén rượu của Mạc Địch, bưng nửa chén rượu còn lại lên uống sạch, xong lại rót đầy, sau khi làm xong quay sang Mạc Địch mắt chớp chớp, cười khúc khích.

Mạc Địch mắng:
- Tiểu tử thối, con mẹ nó lại chiếm mất chỗ tốt của ta.

Tiêu Lôi cười cười nói:
- Ca, Cường Tử uống rượu của em, sao lại là chiếm chỗ tốt của anh, em còn chưa nói mà.
Ông ta kéo ghế đặt bên cạnh, vỗ xuống ghế nói:
- Nào, ngồi xuống đây uống rượu cùng thúc.

Cường Tử cười ha hả liền ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc, không khách khí, cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, ăn một miếng uống một hớp rượu, rất thoải mái.

- Lôi thúc, thúc có thuốc lá không?”

Tiêu Lôi móc trong túi áo sơ mi ra một hộp thuốc Trung Hoa, ném qua cho Cường Tử, Cường Tử đón ngay được, rút ra một điếu châm lửa, hít một hơi thật sâu, bộ dạng trên mặt lộ ra mấy phần thần thái tương phản với tuổi tác.

- Tôi nói nghe nè lão đầu, ông hút loại thuốc Đô Bảo kia từ bao giờ vậy, loại đó hút không ngon.

Mạc Địch đánh một cái vào sau đầu Cường Tử, mắng:
-Thằng thỏ đế lại lấy trộm thuốc của ta đi hút, mẹ nó hai đồng rưỡi một hộp đấy. Có bản lĩnh kiếm nhiều tiền muahút cho đã, thuốc này là thuốc của ta.

Tiêu Lôi cười đáp:
- Cường Tử, sau này làm việc cho thúc đi, không phải theo sư phụ con chịu mắng chịu đòn, nếu con theo thúc, thúc dẫn con đi ăn đồ ngon uống rượu mạnh. Đã ăn đồ tây bao giờ chưa? Đã ăn hải sản bao giờ chưa? Chưa được ăn đúng không.

Mạc Địch chợt nghiêm túc hẳn lên, uống một ngụm rượu, nhìn Tiêu Lôi nghiêm túc nói:
-Lôi Tử, Cường Tử là hạt giống tốt, nó theo ta thật lãng phí, em muốn bù đắp cho anh thì mang nó theo cùng.

Tiêu Lôi ngây ra một lúc, nhìn vào ánh mắt của Mạc Địch không giống như đang nói đùa, bỏ đũa xuống, nghiêm túc nói.

- Ca, anh đành lòng sao?

Mạc Địch thở dài nói:
- Có gì mà đành lòng hay không đành lòng chứ, thằng thỏ đế này ăn nhiều lắm, không có việc gì làm nó lại trộm rượu trộm thuốc của ta. Theo ta ba năm nay xào rau đều không biết xào, lúc thì cho nhiều muối lúc thì nhiều đường làm hỏng mọi thứ của ta. Nuôi con chó còn biết sáng sớm đi nhặt báo về. Mấy năm ở với Hổ Tử, mỗi ngày ta đều được đọc báo, từ lúc Hổ Tử chuyển thành Cường Tử, ta thấy nó còn không bằng con chó.

Cường Tử thấp giọng nói:
- Nếu sư phụ dùng tiền đặt báo, con cũng có thể đi lấy về cho người.

Tiêu Lôi vỗ vai Cường và nói:
- Xem ra lần này sư phụ con thực sự hạ quyết tâm không cần con nữa rồi, đi theo thúc đi, những ngày tháng về sau con sẽ được hút thuốc Trung Hoa, ăn những bữa thịnh soạn, làm tốt còn có búp bê để ôm. Con có biết thế nào là búp bê không?
Vẻ mặt của Tiêu Lôi giống như người bán “ Như lai thần trưởng” là nhân vật BOOS bí ẩn xuất hiện cuối cùng trong bộ phim “ công phu”.

Cường lắc đầu, dập tắt điếu thuốc lá, trong đôi mắt thoáng qua một loại thần sắc mập mờ, hắn một ngụm uống cạn ly rượu, đứng lên đi vào trong bếp, lảo đảo một chút, bước thấp bước cao, vừa đi vừa lẩm bẩm

- Không hút không biết, hút rồi mới biết, thuốc Trung Hoa không ngon bằng Đô Bảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương