Gần tháng nay cậu cảm thấy đầu mình hơi choáng, người luôn trong tình trạng mệt mỏi, mất sức rất nhanh.

Nên dành ra chút thời gian, đến bệnh viện khám.
Khi nhận được tin nhắn từ bệnh viện, chiều ngày hôm sau cậu đến.

Cầm trên tay tờ giấy kết quả, Kỷ Diệu như chết lặng.
"Sao...!Sao lại có thể như vậy được?"
Bác sĩ đẩy gọng kính: "Đây không phải trường hợp hiếm gặp, cũng có rất nhiều người giống như cậu ban đầu xét nghiệm cũng ra kết quả beta, thực chất là omega lặn không thể hiện rõ tính trạng."
Ngừng một chút, bác sĩ để ý sắc mặt đối phương không ổn, hạ giọng trấn an.
"Cậu đừng lo, omega lặn ít có kỳ phát tình, khả năng mang thai thấp.

Chỉ cần dùng thuốc ức chế đúng lúc sẽ không có việc ngoài ý muốn xảy ra."
Kỷ Diệu siết chặt tờ giấy trong tay, lạc giọng hỏi.
"Có thể dự đoán kì phát tình của tôi được không bác sĩ."
"Cậu vừa mới phân hoá, phải trải qua kì phát tình đầu tiên mới có thể dự đoán được."
Dừng một chút, bác sĩ dự đoán: "Có lẽ nó sẽ tới gần đây, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi."
Rời khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã sẩm tối, cậu không đi về ngay mà đến công viên đối diện ngồi.

Nhìn dòng người qua lại một cách thất thần.
Cậu hài lòng với thân phận beta của mình, bây giờ đột nhiên trở thành omega, sao có thể chấp nhận trong thời gian ngắn được chứ.


Tờ giấy kết quả bị vò nát trong tay từ bao giờ, cậu cúi đầu nhìn xuống, mãi sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới chậm chạp nhấc lên nghe.
"Chuyện gì?"
Giọng Tống Hạo Kình vọng từ đầu dây bên kia: "Người trong nhà gọi về, nhanh lên còn ra sân bay."
Trở về Tống gia ở Thượng Hải...!Bọn họ mới nhập học ở đây chưa bao lâu mà người bên kia đã nhớ nhung Tống Hạo Kình rồi.

Thế cần gì phải gọi đến cả cậu theo.
____
Tống Bạch Dương đã đặt vé máy bay trước cho hai người.

Bay tầm hơn hai tiếng đến Bắc Kinh, lúc xuống đã có sẵn tài xế ra đón bọn họ.
Ngồi trong cùng một xe, Kỷ Diệu và Tống Hạo Kình chủ động tách mỗi người một đầu, không đụng chạm gì đến nhau.

Xe chạy bon bon vào sân trước Tống gia, đi mãi mới đỗ đến cổng biệt thự không khác lâu đài thời quý tộc phương Tây là bao.
Đứng trước cửa đợi có lão bà bà, Tống phu nhân - Diệp Hồng đang nắm tay Tống Tư Liễu mới 12 tuổi.

Tất cả đứng ở đây đều chỉ chờ mỗi Tống Hạo Kình, cậu không khác gì kẻ dư thừa.
Cậu biết điều đứng sau Tống Hạo Kình, lúc mọi người chú ý đến mình mới chủ động chào hỏi.

Cái nhìn của những người đó chưa bao giờ thật sự để ý đến cậu.
Sau khi mở màn bằng việc chào đón nồng nhiệt, người làm giúp họ xách vali về phòng.

Thực chất cậu cũng không mang nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân theo.
Dù ở đây cậu bị đối xử bất công như thế nào thì vẫn có một căn phòng riêng ở tầng hai, trông tối giản nhưng cậu chỉ cần thế.

Phòng của Tống Hạo Kình cách phòng cậu 3 phòng, nếu muốn đi xuống tầng thì phải đi qua phòng hắn.
Họ bay cả tối giờ mới về, chưa có gì lót dạ.

Bình thường cậu không bao giờ ngồi cùng một bàn với người Tống gia, nhưng không hiểu sao Tống Bạch Dương lại kêu người yêu cầu cậu ngồi chung một bàn với họ.

Cậu cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, không biết những con người này đang mưu tính chuyện gì.
Có thực mới vực được đạo.

Dù gì không đột nhiên phát điên hành hạ là được.

Kỷ Diệu bắt đầu vùi đầu vào ăn, không quan tâm bất cứ ai trên bàn, bọn họ cũng không để tâm đến có thêm kẻ ngồi ăn cùng.

Người Tống gia ăn có phép tắc nên vô cùng chậm rãi, nếu ăn quá nhanh cậu sẽ phải đứng lên rời đi trước.

Nên cậu tập trung ăn theo tiết tấu chậm rãi, không muốn đứng lên làm tâm điểm, hạ cảm giác tồn tại thấp nhất.

Chỉ là có vài lần khi nghe Tống Hạo Kình nói về việc hắn đến đấy chăm học như thế nào, cậu mới nhìn lên xem vẻ mặt nói dối không biến sắc của hắn.
Và những lần đó, hắn vô tình hay cố ý cũng liếc qua cậu một cái.
Ăn mãi cuối cùng cũng xong.

Cậu nhanh chân về phòng tắm rửa, rồi còn gọi video với mẹ nữa.
Dùng bữa xong, Tống Bạch Dương kêu Tống Yến đến thư phòng bàn một chút về dự án sắp khởi công.

Tống Hạo Kình đang định về phòng thì được Tống phu nhân nhắn nhủ.
"Lúc nữa đến phòng gặp ta."
Hắn trả lời một tiếng, đỡ lão bà bà về phòng rồi qua chỗ mẹ hắn.

Khi hắn vào, mẹ hắn kêu hắn khoá trái cửa.
"Có chuyện gì sao?"
Diệp Hồng vừa thưởng thức trà sau bữa, vừa kêu hắn ngồi xuống ghế đối diện.

Hắn ngờ vực qua ngồi.
"Đúng như ta dự đoán, Tống Diệu kia không phải con ruột của ba con."
Tống Hạo Kình từng nghe bà nhắc đến vấn đề này, nhưng khi đó chỉ là suy đoán.

Hắn không chút hứng thú, ngửa người ra sau ghế.
"Anh ta có phải hay không thì ảnh hưởng gì đến chúng ta? Mẹ cần gì phải tốn tâm tư."

Diệp Hồng đặt tách trà xuống.
"Không, đó là vấn đề rất lớn liên quan đến con."
Hắn nhíu mày, giờ mới có hứng lắng nghe.
"Ta đã xem qua di chúc của Tống Bạch Dương.

Một nửa số cổ phần và tài sản của ông ta sẽ chia cho Tống Yến, nửa còn lại thì có ba phần của con, một phần của Tống Diệu, một phần của Tống Tư Liễu."
Hắn hiểu vấn đề: "Và mẹ cho rằng một phần kia nên là của con?"
Diệp Hồng lãnh đạm nhìn qua hắn.
"Không phải sao? Chỉ là một đứa dân đen bên ngoài không có quan hệ máu mủ, muốn làm tu hú chiếm tổ lấy đi tài sản Tống gia, nghĩ cũng đẹp quá."
Hắn không theo kịp toan tính của mẹ hắn.
"Vậy mẹ sẽ làm gì? Vạch trần chuyện này ra à? Mẹ cũng hiểu tính ba mà, cố chấp với mọi quyết định của mình."
Diệp Hồng lắc đầu: "Trên gia phả vẫn có tên nó, làm lớn chuyện chưa chắc đã thành công.

Ta sẽ đi tìm hiểu tại sao ông ta làm việc này trước đã mới sắp xếp được."
Lại mưu kế suốt ngày.

Kể từ lúc ba hắn mang Tống Diệu về đây, mẹ hắn đã không còn như trước kia.

Nghĩ đến người kia giờ không phải anh trai ruột của mình, rốt cuộc cũng gạt được mối quan hệ máu mủ vớ vẩn này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương