Lúc mở nguồn điện thoại, Kỷ Diệu thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Dư Ân được gửi đến từ đêm hôm qua.

Cậu nhấn vào đọc thì hầu hết là anh lo lắng hỏi cậu đã đi đâu, sao lại đột nhiên biến mất thế, có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Cậu mím môi nhìn tới nhìn lui, do dự mãi mới gửi lại một tin.
"Em không sao, tối qua em gặp lại người quen cũ nên đã đi theo người đó."
Cậu vừa gửi tin nhắn đi không lâu thì một lúc sau điện thoại đổ chuông, cậu bắt máy nghe.
Bên kia giọng học trưởng nghe lo lắng vô cùng: "Hôm qua anh tìm em gần chết, em không sao thật chứ?'
Cậu cấu ngón tay: "Ừm, giờ em đang ở nhà rồi."
"'Em đã làm gì mà không nghe máy vậy? Hôm qua đã có tai nạn xảy ra ở khu vực vệ sinh em đi, không liên quan đến em chứ."
"Có tai nạn sao? Em gặp bạn thì đi cùng người đó luôn nên không rõ."
Dừng một chút, cậu bổ sung: "Điện thoại em hết pin lúc nào không biết nữa, xin lỗi vì khiến đàn anh phải lo.'"
Bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi.

Anh sợ em xảy ra chuyện thôi.
Dù gì em cũng là do anh mời đến, anh phải có trách nhiệm đến cùng chứ."'
Bất chợt cửa phòng ngủ mở ra, Tống Hạo Kình lười biếng đứng dựa ở cạnh cửa nhìn cậu mỉm cười.


Kỷ Diệu chột dạ, vội vã kêt thúc câu chuyện.
"Vậy thôi không làm phiền anh nữa.

Em còn có chút việc."
Cậu không kịp nghe tiếng đáp lại của đối phương đã cúp máy luôn.

Tống Hạo Kình cảm thấy buồn cười trước hành động này.
"Chào hỏi hẳn hoi rồi hằng tắt chứ.

Không ai dạy anh phép lịch sự tối thiểu này à."
Cậu mím môi: "Cũng không có gì cần nói nhiều, qua loa là được."
Hắn ngờ vực: "Không phải hai người thân lắm sao? Anh nói ở trường cũng chỉ quen mỗi anh ta mà."
Cậu lẳng lặng chịu đựng sự châm chọc trong lời nói của đối phương.
"Chỉ là quen biết bình thường, không có gì đặc biệt cả."
May thay cuối cùng Tống Hạo Kình không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn kêu cậu xuống dưới ăn sáng rồi tự mình xuống trước.

Cậu ngồi yên đó một lúc mới đứng lên, trong tay vẫn siết chặt điện thoại.
Những ngày tiếp theo đến trường cậu đều cố gắng tránh mặt Dư Ân học trưởng, may là hai người khác khóa nên khả năng đụng mặt nhau là rất thấp, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.
Hôm đó buổi chiều cậu có ca học muộn nên đến thư viện mượn sách trước, đúng lúc thì bắt gặp Dư Ân cũng đang mượn sách ở đây.

Cậu chưa kịp chuyển hướng đi nơi khác thì đã bị gọi lại, giả vờ không biết thì không phải lắm.

Cậu lấy hết dũng khí, duy trì vẻ mặt lạnh nhạt qua gặp đối phương.
Dư Ân vẫn thân thiện và niềm nở như mọi ngày, cậu thì lại kiệm lời đáp trả hai ba câu.

Anh cũng nhạy bén nhận ra thái độ khác lạ của cậu, cậu do dự mãi mới lấy một thứ trong túi đưa qua.
"Tập đồ án này em trả lại học trưởng, sắp tới em không cần nữa, giữ lại cũng không có lợi gì."
Dư Ân thu lại nụ cười lúc đầu: "Sao vậy? Có phải bên trong còn nhiều chỗ sai sót nên không giúp ích gì cho em không? Anh có thể sửa."
Cậu lắc đầu: "Không phải vậy đâu, em định chuyển qua học kinh tế tài chính, sẽ không theo kiến trúc nữa."
Đối phương nhíu mày: "Sao tự nhiên lại đột ngột vậy? Em gặp phải khó khăn gì sao? Nói đi, nếu giúp được anh có thể giúp."
Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Chỉ là em nhận ra...!kiến trúc không phù hợp với mình, em không có tài năng trong việc này."

Nói rồi cậu như chạy trốn khỏi ánh mắt chất vấn của người đối diện, vội đứng lên nói tạm biệt rồi bỏ đi rất nhanh.
Mục đích ban đầu đến đây lấy sách tất cả thành công cốc.
Những lần sau đó họ cũng không chạm mặt nhau nhiều nữa, Dư Ân thì vẫn muốn tiếp tục bắt chuyện với cậu nhưng cậu thì luôn cố gắng phớt lờ đối phương.

Sau có lẽ anh cũng nhận ra không làm gì khác được, từ đó ít tiếp xúc với nhau hơn, đôi khi chỉ ở trên sân trường lướt qua nhau xem như người xa lạ từng quen.
Kỷ Diệu rất nhanh không bận tâm đến điều này nữa, vì những thứ khiến cậu bận tâm ở phía trước còn rất nhiều.
Năm nay Tết Nguyên Đán giữa tháng hai mới đến, lúc đó vào cuối đông trời vẫn đổ tuyết rất dày.

Nhà trường cho họ nghỉ hai tuần, Kỷ Diệu và Tống Hạo Kinh sắp xếp hành lý về nhà chính Tống gia ở Bắc Kinh.
Không khí của ngày lễ ấm áp sum vầy ngập tràn khắp ngõ ngách nẻo đường, cũng đã lâu cậu chưa đến thăm mẹ nên tận dụng tất cả thời gian của mình qua bầu bạn với bà ở bệnh viện.
Những ngày này nhà chính Tống gia luôn có rất nhiều người đến thăm hỏi và chúc Tết, Tống Bạch Dương cũng ở nhà nhiều hơn mọi khi, riêng chỉ có Tổng Hạo Kình là chăm ra ngoài mọi lúc mọi nơi.

Hắn được gỡ bỏ lệnh cấm, thẻ ngân hàng không còn bị khóa, tất cả siêu xe cũng được trả lại nên vui mừng tụ tập bạn bè ăn chơi tiếp.
Tần suất chạm mặt hắn vào những ngày này là rất thấp, nhưng một tối đêm muộn hắn đột nhiên có ở nhà, không nói năng gì mà xông vào phòng cậu, đương nhiên người trong nhà không ai biết hắn làm thế.
Khi đó cậu vừa tắm xong, thấy hắn xuất hiện trong phòng ngủ mình thì hãi hùng lùi lại sát tường.
"Gì vậy? Cậu vào đây bằng cách nào?"
Rõ ràng trước đó cậu nhớ đã khóa cửa mà.
Không để cậu đợi câu trả lời lâu, hắn lắc lắc chùm chìa khóa phòng trong tay, khoé miệng nở nụ cười có phần nham hiểm, ít nhất đó là cảm nhận của cậu vì sau lưng cậu đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn đứng lên khỏi giường, đi tới ôm cả người cậu rồi ra sức hít lấy hít để mùi hương hoa linh lan ở cổ, không hiểu sao hương hoa có chút nồng đậm hơn trước.
"Anh đến kỳ phát tình sao?"
Cậu không hiểu sao hắn hỏi vậy: "Lần gần nhất đến là hai tuần trước."
Hắn sực nhớ ra: "À, lúc đó chúng ta đã bên nhau ba ngày ba đêm lận."
Hắn nhớ lại lần đó, trong người lại rạo rực như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, ngứa ngáy tâm can vô cùng.

Mùi hương linh lan không hiểu sao quyến rũ hắn đến lạ thường, thôi thúc muốn chiếm hữu đối phương, tàn nhẫn chà đạp.
Kỷ Diệu nhạy bén ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, mùi nồng như vậy chắc chắn đã uống không ít trước đó.
"Anh vừa tắm xong à? Mùi thơm quá, đêm nay tôi ngủ ở đây được không?"
Sắc mặt cậu tái nhợt quay đi tránh thoát khỏi nụ hôn của hắn: "Đừng như vậy...!Đây là Tống gia, chúng ta sẽ bị phát hiện mất."
Tống Hạo Kình không mấy quan tâm, hai tay hắn bắt đầu không an phận xâm nhập vào áo ngủ của cậu.
"Đừng lo, tôi khoa cửa rồi, không ai đến đây làm phiền chúng ta đâu."
Vừa nói hắn vừa liếm ngực cậu, tay cũng đã mò xuống cởi quần phía dưới.

Dưới tác động của rượu và dục vọng lâu chưa giải tỏa, hành động của hắn gấp gáp vô cùng, chỉ kịp kéo khóa quần đã khẩn trương đâm vào lỗ nhỏ chật hẹp bên dưới.

Cậu chỉ kịp a lên một tiếng, rồi sau đó im lặng tiếp nhận tất cả nhiệt tình nóng bỏng.

Củi khô lâu ngày bốc cháy sao có thể nói dập là dập tắt ngay được.
Ở Tống gia, phòng của Kỷ Diệu hầu như sẽ không ai bén mảng đến, chỉ khi cậu không ở đây mới có người vào dọn dẹp một chút.

Nhưng trong cậu vẫn thấp thỏm sợ hãi, cả quá trình bị đè trên giường ánh mắt cậu vẫn chưa từng rời khỏi cánh cửa phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương