Abo Thức Thời
-
4: Khoảng Cách Mộng Tưởng
Điểm thi của Thời Niên có rồi, cậu lên Zhihu đọc rất nhiều topic như là ngày tra điểm bạn đã xảy ra chuyện gì, câu trả lời bên trong có kích động, có bình tĩnh, có vui mừng, có khóc rống.
Lúc Thời Niên tra điểm cũng vừa khóc xong, là bị cái anh alpha lần trước hẹn chịch với cậu chọc khóc trên giường.
Sau lần đầu tiên hai người họ trở về cũng không nói chuyện với đối phương nữa, Thời Niên tuy rằng thường xuyên nhớ về ngày đó, nhưng cậu cũng biết hai người họ chính là tình duyên sương sớm, không thể chơi nghiêm túc.
Cho nên đối phương không liên lạc Thời Niên, Thời Niên cũng không liên lạc hắn, cứ như vậy qua một thời gian, cuối cùng tới một ngày trước khi có điểm.
Thời Niên nằm trên giường lật quyển sách hướng dẫn đăng ký sắp bị cậu lật nát, cậu biết sau khi có điểm bất luận thi thế nào cậu đều không thể đi học lại, bởi vì chỉ có vào đại học mới là biện pháp tốt nhất giúp cậu rời nhà, cậu cần phải nhân cơ hội này xa chạy cao bay, thoát khỏi gia đình này.
Chuyện đăng ký, ba mẹ Thời Niên đương nhiên sẽ không để tâm, hoặc là đổi cách nói, bọn họ để tâm, nhưng đều là loạn tâm.
Hai người mà nói thì tất nhiên sẽ là họ nghe nói gì gì, con nhà người ta gì gì, chuyên gia trong TV nói gì gì, trên TikTok nói gì gì, tóm lại là họ không cần nghe Thời Niên nói gì.
Cho nên Thời Niên muốn tự tính cho mình.
Đối phương lại ngay vào lúc này liên lạc với Thời Niên, vào lúc Thời Niên tâm phiền ý loạn nhất.
Hắn hỏi Thời Niên hẹn không, Thời Niên nói: "Sao đây? Ăn ngon nhớ mùi hả?"
Đối phương không trả lời câu này, chỉ hỏi cậu có ra không.
"Anh xếp hàng lấy số trước đã.
"
Đối phương không nói, Thời Niên lật mình, tiếp tục đọc hướng dẫn đăng ký của cậu.
Kim đồng hồ càng gần số 12, Thời Niên càng khẩn trương, cậu không ngừng lướt điện thoại của mình chính, không ngừng đổi mới giao diện tra điểm, cậu muốn thành tích ra sớm một chút, lại muốn thành tích ra trễ một chút, lúc cậu đang mâu thuẫn và rối rắm không biết sử sự như thế nào.
Giao diện điện thoại cuối cùng dừng trên ứng dụng hẹn hò kia, đối thoại vẫn là câu xếp hàng lấy số của cậu, Thời Niên cân nhắc một phen, thử nhắn một câu: "Số 1 có ở đây không? Số 1, số 1 có thể đi vào rồi.
"
Quả nhiên không đáp lại.
Kỳ thật Thời Niên chỉ là nhất thời hứng khởi, cậu cũng không biết nếu đối phương thật sự trả lời thì cậu phải làm sao để đi ra ngoài.
Nhưng hai ba phút sau, đối phương thế mà trả lời thật, hắn nói vừa tắm xong, mới thấy, hắn kêu Thời Niên đến phòng khách sạn cậu đã đến lần trước.
Thời Niên trong lòng nói: Ngủ với người đã ngủ lần trước.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Thời Niên ra khỏi phòng, ba cậu đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, Thời Niên nói dối là Khương Hoán có việc gấp tìm cậu.
Ba cậu nhíu mày, nói đã là giờ nào rồi, có chuyện gì một hai phải nói bây giờ.
Con không biết có chuyện gì, cậu ta sốt ruột kêu con đi, bằng không ba gọi hỏi cậu ta thử?
Ba Thời Niên im lặng, Thời Niên nhân lúc này nhanh chóng mở cửa chạy đi.
Chạy như điên ra khỏi tiểu khu, cảm xúc khẩn trương của Thời Niên mới hơi giảm bớt một chút, cậu nghĩ cũng may hôm nay mẹ cậu không ở nhà, bằng không cậu thật sự không biết phải làm sao mới ra ngoài được.
Giờ này trên đường đã không còn xe buýt, tàu điện ngầm cũng sắp dừng hoạt động rồi, Thời Niên khẽ cắn môi gọi xe, cậu nghĩ mình thật sa đọa, để ngủ với đàn ông lạ xem như cậu đã dùng hết toàn lực.
Nhưng lúc trên xe Thời Niên cũng chuẩn bị chuyện đi làm thêm, cậu muốn tìm một đại học xa nhà, càng xa càng tốt, sau đó cậu hy vọng có thật nhiều tiền, càng nhiều càng tốt, nhưng hiện tại cậu không có tiền, tiền tiêu vặt ba mẹ cho ít đến đáng thương, cho nên cậu muốn lợi dụng kỳ nghỉ hè này kiếm một ít tiền, hơn nữa nếu đi làm thì thời gian ở nhà sẽ giảm rất nhiều, cũng có thể đúng lý hợp tình dùng lý do tăng ca để về nhà muộn, nghĩ như thế nào đều là việc một hòn đá trúng mấy con chim.
Tuy rằng chỉ là lần thứ hai, nhưng Thời Niên đã quen cửa quen nẻo, lần này cậu không có thẻ phòng, tới phòng cửa trực tiếp gõ cửa, đối phương mở cửa, sau đó Thời Niên liền chui đi vào.
Đối phương trên dưới đánh giá Thời Niên, hỏi cậu ban đầu không phải cần xếp hàng gọi tên sao, sao tới lúc này, mình còn có thể được xếp số 1.
Thời Niên đút túi, chẳng hề để ý đi vào trong: "Bởi vì tôi chỉ phát một số nha.
"
Mới vừa đi đến mép giường, Thời Niên đã bị đối phương bổ nhào từ phía sau, mặt Thời Niên hung hăng tiếp xúc thân mật với nệm, cậu bị đau mắng thành tiếng.
Đối phương bắt đầu hôn môi cổ cậu, Thời Niên giãy giụa nói: "Hôm nay không đâm ngón tay sao? Không phải quy tắc quốc tế sao?"
Đối phương không trả lời, chỉ là môi hôn từ cổ chuyển dời đến tai.
"Điện thoại còn chưa cất đâu.
"
Thời Niên vừa giãy vừa nói: "Anh phải giữ vững nguyên tắc nha.
"
"Phắc!" Đối phương thở hổn hển đứng dậy, "Cậu cũng rất giỏi phá game, tôi đều mềm rồi.
"
"Không sao hết, tôi tin tưởng năng lực của anh.
"
Thời Niên xoay người ngồi dậy, từ trong túi móc điện thoại của cậu giao cho đối phương.
"Lấy đi, đừng để tôi thấy.
"
Thời Niên nghĩ, như vậy cậu sẽ không nhớ thương chuyện tra điểm lúc làm tình.
Cuối cùng điện thoại hai người bị bỏ vào túi zip, ừm, đối phương đúng là rất giữ vững nguyên tắc, túi zip vẫn có mang đến.
Phần sau chính là vượt qua giới hạn đạo đức, đi qua vùng cấm tình yêu, hưởng thụ ảo giác hạnh phúc, hiểu lầm ý nghĩa vui sướng!
Sau khi kết thúc Thời Niên thậm chí còn hát ngâm nga, cậu nghĩ làm việc này là rất hạnh phúc và vui sướng, tuy rằng đều là giả.
Lúc ấy nước mắt Thời Niên đã khô, nước mắt sinh lý, thuần túy vì sướng, sau khi cậu cùng đối phương làm xong chuyện đó chờ đối phương lại hôn hôn khóe mắt mình sau đó mặc quần áo chụp mông chạy lấy người, cậu đỡ eo xuống đất lấy điện thoại đặt trên bàn, mở giao diện tra điểm run rẩy nhập vào mã số thí sinh của mình.
Nhìn điểm bên trên, lại có hơi muốn khóc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook