“Em muốn mua gì cho anh?” Lâm Viên Ảnh đi sau cúi người ghé vào tai Mạc Tư Hạ nói.
Kỳ thực cuộc điện thoại lần trước cũng không phải công việc gì, đó chỉ là bối cảnh anh dựng lên để xem Mạc Tư Hạ khi gặp lại Trần Nghiên Vũ lần nữa lúc không có anh sẽ như thế nào, thực chất là đang nghe thư ký nằm vùng kể diễn biến câu chuyện.
Mạc Tư Hạ đúng là chẳng còn quan tâm gì đến Trần Nghiên Vũ nữa rồi, nếu chỉ là diễn, thì quả thực diễn rất tốt.

Nhưng Lâm Viên Ảnh muốn cược một lần, cậu không diễn.

Bởi con người Mạc Tư Hạ hiện tại, và người anh từng biết trong quá khứ xa xôi kia rất giống nhau.

Mạc Tư Hạ hiện tại, chính là Mạc Tư Hạ trưởng thành trong quá khứ anh từng tưởng tượng ra, cả tình cảnh của hai người hiện tại cũng vậy.
Có lẽ vì lý do nào đó Mạc Tư Hạ trưởng thành lúc trước thực chất không phải con người thật của cậu, cậu của hiện tại sau khi mất trí nhớ mới chính là cậu.
Mạc Tư Hạ bị Lâm Viên Ảnh làm cho nổi da gà.


Lúc sau cậu nghiêm túc suy nghĩ,
“Anh chẳng thiếu gì, em nên mua gì cho anh bây giờ?”
Lâm Viên Ảnh bật cười, sao có người nghiêm túc suy nghĩ cũng dễ thương như vậy.
“Anh đúng là chẳng thiếu gì, nhưng em mua gì anh cũng thích.”
Mạc Tư Hạ đỏ cả mặt, nét ửng đỏ còn lan đến tận tai, với một người kinh nghiệm yêu đương bằng không từ kiếp trước như cậu, nay lại được một người hợp gu thổi một câu sến rện vào tai, cậu đúng là không chống đỡ nổi.
Lâm Viên Ảnh thấy vậy trong lòng không khỏi vui sướng, ngay cả phản ứng gì cũng đều hiện hết lên mặt như vậy thì làm sao mà diễn ra cho được chứ, hy vọng lần này anh cược đúng.
“Hay… hay là…” vốn định mua ghim kẹp caravat cho anh nhưng bị ai đó mất hứng rồi, à mà không phải còn một thứ nhỏ nhắn tinh tế khác sao, đôi mắt Mạc Tư Hạ sáng lên, nắm lấy tay Lâm Viên Ảnh kéo đi, “Đi thôi, em biết rồi.”
Mạc Tư Hạ kéo Lâm Viên Ảnh đến cửa hàng bán phụ kiện đồ vest khác, cậu dừng trước quầy trưng khuy măng sét nghiêm túc ngắm nghía.
“Em tính mua khuy măng sét cho anh à?”
“Đúng vậy.”
“Trùng hợp thật, anh cũng đang muốn đổi đôi mới.”
“Vậy sao? Chứ không phải mỗi ngày anh đeo một đôi hả?”
Khoé môi Lâm Viên Ảnh giật giật, chuẩn rồi!
“Nhưng em mua thì khác mà, sau này anh sẽ đeo đến khi em mua cho anh cái mới.”
Mạc Tư Hạ nghe xong không khỏi bật cười, Lâm Viên Ảnh thay đổi rồi, biết nói lời sến súa rồi.

Nhớ không nhầm tần suất lời thoại xuất hiện nhiều nhất của Lâm Viên Ảnh trong tiểu thuyết hẳn là “Ừm!”, “Đã biết.” Kể cả khi thích thầm thụ chính ngoài mặt vẫn rất ẩn nhẫn, ít nói, chỉ khác mỗi ánh mắt dịu dàng chiều chuộng.
“Nghiêm túc chọn như vậy?”
“Đúng rồi, phải nghiêm túc chọn chứ, em rút hết lòng thành ra tặng cho anh đó.”
“Vậy sao? Thế thì anh dùng cả tấm chân tình nhận cho em nhé.”

“Anh… khác rồi.”
“Khác rồi?”
“Anh trong ấn tượng của em không nói nhiều lời… như vậy.”
“Thật sao? Hẳn là có hiểu lầm rồi.”
“Hẳn là em hiểu lầm rồi.

Anh yên lặng chút để em chọn nào.”
“Ò, vậy em chọn đi, anh ngắm em.”
Phạm quy, quá phạm quy, trong lòng Mạc Tư Hạ không ngừng gào thét.

Cậu còn chưa hẳn là cua đổ Lâm Viên Ảnh, chỉ là trùng hợp có hôn ước, rồi kế hoạch giải cứu cứ từ đó mà xuôi theo, sao lại có cảm giác Lâm Viên Ảnh đang cua đổ cậu thế, không cần cua, đổ rồi.

Nếu thật là như thế thì không phải nhiệm vụ rất dễ dàng sao?!
Mạc Tư Hạ ngắm nghía một hồi cuối cùng mắt đập vào một đôi khuy măng sét vô cùng nổi bật.
“Thật đẹp!” Đôi mắt cậu sáng lên, chỉ vào đôi măng sét nói với nhân viên trực quầy, “Cho tôi xem đôi này.”

Nhân viên để ý Mạc Tư Hạ và Lâm Viên Ảnh nãy giờ, tâm hồn mê cái đẹp của cô không ngừng trỗi dậy, không ngờ hôm nay đi làm lại được chứng kiến cảnh đẹp ý vui như vậy.
Cô hoan hỷ cẩn thận lấy đôi khuy măng sét ra nói: “Quý khách đúng là có mắt chọn, đây là thiết kế mới nhất năm nay của nhà thiết kế đứng đầu của chúng tôi, toàn bộ chi nhánh ở thành phố này chỉ có một đôi.”
“Thật tinh tế.” Mạc Tư Hạ nhìn chiếc măng sét có vẻ ngoài đơn giản nhưng ẩn giấu nhiều chi tiết được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, từng ngôi sao và mặt trăng phản chiếu ra vô cùng lấp lánh, đúng như cái tên “Viên Ảnh” của anh.
“Quý khách còn có thể khắc tên lên mặt sau của khuy măng sét.” Cô nhân viên nói ánh mắt quét qua hai người.
Mạc Tư Hạ hơi suy tư không biết nên khắc gì, thôi vậy.
“Không…”
“Được khắc đi.”
Mạc Tư Hạ chưa kịp nói xong, thì Lâm Viên Ảnh đã nói như vậy, thế khắc gì bây giờ, hai người cũng… chỉ mới đính hôn đi.
“Khắc…” Lâm Viên Ảnh chậm dãi nói ra một hàng số khắc vào một bên, và một hàng chữ khắc lên bên còn lại.
Mạc Tư Hạ nghe đến tỉnh cả người, Cậu muốn tăng sông vì sung sướng luôn rồi, sao người vừa tình cảm vừa tinh tế như Lâm Viên Ảnh lại có kết cục không tốt được chứ.
Lần này có cậu, nhất định phải tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương