ABO Quản Sự Cụp Tai
Chương 77: Nếu có một ngày

Edit: @nynuvola (wp)


Hơn hai mươi Omega cấp bậc cao đang ngồi quanh chiếc bàn dài, mỗi người đều chăm chú ghi chép, bác sĩ Chung đứng trước máy chiếu lập thể, phân tích cũng như thuyết giảng về gen tuyến thể của các Omega cấp cao.


Ngôn Dật chống cằm lắng nghe, thỉnh thoảng xoay bút, ghi những phần trọng điểm cần nhớ vào notebook.


Căn biệt thự này do Đàm Mộng tự mua, bình thường là nơi làm việc và sáng tác của y, nhóm Omega cấp cao quen nhau qua việc đọc sách, lâu dần nơi này trở thành một câu lạc bộ.


Sự kết nối đến từ một tác giả hàng đầu quả là đáng sợ, thỉnh thoảng có thể thấy nhóm Omega không đến từ cùng quốc gia ngồi trò chuyện vui vẻ.


Khi bác sĩ Chung đề cập đến tâm lý ỷ lại cấp cao, anh ta hỏi những người ngồi bên dưới ai đã từng trải qua rồi.


Mười mấy Omega bao gồm cả Ngôn Dật đồng loạt giơ tay, ngoại trừ Ngôn Dật, hầu hết những Omega kia đều đạt cấp bậc phân hóa J1, vài người phân hóa M2.


Thậm chí Đàm Mộng cũng giơ tay.


Ngôn Dật nhìn sau gáy y, trên làn da hồng nhạt là hình dáng chiếc lá ký hiệu biểu tượng của Tiễn độc mộc.


Vốn cho rằng Đàm Mộng sống tự do thoải mái hơn mình nhiều, hóa ra y cũng bị dằn vặt bởi bệnh trạng dựa dẫm.


Bác sĩ Chung lấy làm tiếc nói mọi người bỏ tay xuống, mời Omega đại diện của mỗi cấp bậc trình bày đặc điểm ỷ lại như thế nào.


Đến lượt Ngôn Dật, cậu đứng dậy:


"Tôi sẽ coi Alpha đã đánh dấu mình là tất cả, những thứ khác trong thế giới của tôi đều mất đi ý nghĩa, tôi sẽ sống vì hắn, tôn nghiêm của bản thân hay tính cách đều dần dần bỏ quên, cam tâm tình nguyện trở thành một món đồ chơi hắn gọi thì đến, đuổi liền đi."


Mặc dù lời nói của cậu trước sau như một trật tự rõ ràng, nhưng nó vẫn mang theo nỗi buồn đầy bất lực.


Điều cậu nói là sự thật, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại cảnh tượng trước lúc ra khỏi cửa nhà sáng nay.


Lục Thượng Cẩm lúc ấy nói với cậu: "Bé cưng ơi, anh đi nha."


Nó khiến cho cậu rất khó chịu, trong lòng quặn thắt, tựa như có thứ gì nghẹn ở cổ không thể nuốt xuống được, cứ lững lờ ở đó.


Cậu không cho phép Lục Thượng Cẩm gọi mình như vậy nữa.


Lục Thượng Cẩm suy nghĩ một chút, nhanh chóng viết lên ba tờ giấy, một tờ ghi 'Bé cưng', một tờ là 'bà xã' và tờ còn lại là 'Vợ bé bỏng'. Sau đó giơ mảnh giấy viết "Bé cưng" lên hỏi cậu có ổn không.


Ngôn Dật lắc đầu.


Lục Thượng Cẩm bèn giơ tấm ghi chữ "Bà xã" kia cho cậu xem, Ngôn Dật vẫn lắc đầu.


Hắn bỗng nhiên cất mấy tờ giấy đi, bước đến ôm cậu một cái, hôn xuống lỗ tai thỏ thì thầm: "Bỏ qua hai đáp án sai, vợ bé bỏng à anh đi làm nhé. Đừng chạm vào nước, bát đũa để đó lát anh về rửa sau."


Ngôn Dật nhất thời không nói nên lời.


Một Alpha như vậy, rất khó khiến người ta đẩy hết mọi tội lỗi và trách nhiệm lên bản năng ỷ lại của cấp cao.


Bác sĩ Chung đưa ra "Bàn luận quyền tự do đánh dấu ", bởi vì đánh dấu về mặt sinh học là cách Alpha dùng để tuyên bố quyền sở hữu, không liên quan đến khả năng sinh sản, Omega nên có quyền lựa chọn muốn hay không muốn tiếp nhận việc ký hiệu.


Trong khi đó số lượng Omega cấp cao rất ít, phân tán nhiều nơi, khó lập gia đình, trở thành con mồi luôn bị săn lùng, lý thuyết về sự tự do đánh dấu chỉ là điều viển vông không tưởng trong giai đoạn này.


Bài diễn thuyết kết thúc, Ngôn Dật đứng đợi bác sĩ Chung, định hỏi rõ chi tiết ca phẫu thuật tuyến thể của mình.


Nhưng bác sĩ Chung tránh nặng tìm nhẹ, nói rất nhiều, đưa đề tài đi xa rồi tán gẫu về chuyện tự do đánh dấu với Ngôn Dật.


"Tôi chắc chắc không dễ dàng để người ký hiệu." Bác sĩ Chung tươi cười rót ly nước trái cây đưa cho Ngôn Dật, "Không chỉ mỗi phụ thuộc ỷ lại cấp cao, mà còn là vì bọn thợ săn tuyến thể lúc nào cũng tìm kiếm tuyến thể Omega cấp cao nhằm cung cấp cho gia tộc lớn. Cậu nhớ tự chiếu cố bản thân và em bé thật tốt."


Nhóm omega đang trò chuyện vui vẻ, ở cùng đồng loại khiến Ngôn Dật cảm thấy thoải mái, trên thế giới sẽ có Omega với hoàn cảnh tương tự như cậu, có người bị ép buộc phải sinh con, yêu đương không như ý nguyện, có người bị coi là vũ khí sinh học và phải chiến đấu đến chết.


~Đọc truyện trên wordpress và wpad @nynuvola~


Thêm một cơn mưa xuân ào ạt ập đến, mưa như trút nước đi kèm sấm chớp khiến Ngôn Dật mắc kẹt trên đường về nhà.


Cậu đứng dưới mái hiên trú mưa của tiệm café ven đường, nghĩ lúc này bắt xe không tiện nên định vào bên trong ngồi chờ mưa tạnh.


Một trận sấm rền đánh xuống, những chớp sáng che lấp bầu trời đột nhiên rơi vào tầm mắt.


Ngôn Dật nắm chặt tai thỏ, cuộn lại thành lọn nhỏ để ngăn chặn tối đa âm thanh có thể chui vào màng nhĩ, thính giác của thỏ rất nhạy bén, mỗi lần sét đánh đều chấn động đến mức tim đập thình thịch, hoảng sợ sẽ hù dọa bé con trong bụng.


Chợt từ đâu xuất hiện chiếc áo khoác vẫn còn lưu hơi ấm che chắn trên đầu, Lục Thượng Cẩm hơi cúi người, ôm thỏ nhỏ tiến vào lồng ngực hắn, ở nơi tối tăm mịt mù thay cậu đè chặt tai.


Rất nhiều năm về trước cũng từng có một đôi tay non nớt thon gầy che chắn cho cậu.


Lần đầu tiên Ngôn Dật phân hóa tuyến thể, cậu bị giam trong phòng thí nghiệm, không cho ăn uống để quan sát mức tiêu hao năng lượng, trên cổ còng khóa điện tử, thỏ nhỏ rất sợ bóng tối và sự tĩnh lặng, chỉ có thể trốn dưới bàn thí nghiệm co rúm người.


Tiếng mở khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, Lục Thượng Cẩm bò vào, dọc đường không ngừng trốn tránh camera theo dõi lần mò xuống đài thí nghiệm, lấy từ trong cặp sách ra hộp cơm của mình, từng muỗng đút Ngôn Dật ăn, còn nhỏ giọng thì thầm, bảo vệ thay ca mất mười phút, mau ăn thôi.


Ngôn Dật ngậm nước mắt ngoan ngoãn ăn cơm, tay nhỏ vẫn luôn nắm chắc vạt áo của Lục Thượng Cẩm.


Bên ngoài phòng thí nghiệm trời mưa to, ánh sáng chợt lóe, Lục Thượng Cẩm thả hộp cơm xuống, lấy áo khoác đồng phục trên tay phủ lên đầu cậu, che kín tai thỏ.


Ngôn Dật trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Alpha gần trong gang tấc.


Mười phút thật sự quá ngắn ngủi, Lục Thượng Cẩm vác cặp lên lưng chuẩn bị trốn đi, Ngôn Dật hơi níu ống quần hắn, bò theo vài bước, run giọng cầu xin: "Ở đây thêm một phút được không... Một mình em sợ lắm."


Lục Thượng Cẩm vòng về, nắm vai thỏ nhỏ nghiêm túc nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại, sớm muộn cũng có ngày anh mang em đi."


Ngôn Dật mỗi ngày đều ngoan ngoãn ngồi trong góc nhìn chằm chằm cánh cửa kia, bởi vì cậu biết vào mỗi đêm sẽ có ánh sáng từ nơi khe hở đó lọt vào.


Chuông gió của tiệm cà phê bị thổi kêu leng keng, Ngôn Dật ngẩn ngơ, áo khoác trên người thoang thoảng mùi hoa thủy tiên.


Lục Thượng Cẩm một tay ôm cậu, một tay bung dù, chiếc dù nghiêng hẳn về phía cậu, nửa vai áo sơ mi trắng bóc bị nước mưa tưới ướt.


"Ướt..." Ngôn Dật vô thức vươn tay muốn chỉnh dù về chính giữa, liền bị Lục Thượng Cẩm giành lại cán dù, xấu xa hôn lên trán cậu một cái.


Ngôn Dật lúc này mới nhớ ra họ không còn là quan hệ giống như trước kia nữa, cứng đờ rút tay về, đút vào trong túi quần của mình.


Lục Thượng Cẩm kéo tay Ngôn Dật ra nhét vô túi quần hắn, bọc trong tay mà ủ ấm.


Lên xe, Lục Thượng Cẩm đảo mắt nhìn cậu: "Em cãi nhau với bạn hả? Anh thấy em mất tập trung."


Ngôn Dật vặn mở nắp chai nước khoáng uống một hớp, gối tay tựa lên cửa sổ, trán dán vào thủy tinh, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp:


"Rất nhiều năm về trước tôi từng muốn làm một chuyện, nhưng khả năng nó khó mà thực hiện."


Lục Thượng Cẩm nhíu mày: "Chuyện gì?"


"Thành lập tổ chức liên hợp Omega cấp cao." Ngôn Dật nói xong, khẽ vò tóc, cười tự giễu nói, "Tôi và mấy đội viên trong PBB đã thử làm nhưng thất bại. Việc này rất hoang đường, e rằng quy tắc tự nhiên vốn liệt chúng tôi vào danh sách con mồi bị săn bắt."


"Tổ chức liên hợp Omega cấp cao." Lục Thượng Cẩm gõ đầu ngón tay lên vô-lăng, thoáng trầm mặc.


Ngôn Dật sớm biết có thảo luận vấn đề này với Lục Thượng Cẩm cũng vô dụng, Alpha là người thống trị trái đất, là giới tính chủ chốt mỗi ngành nghề, sự kiêu ngạo trong xương cốt khiến bọn họ không cách nào đồng tình, càng khó mà cảm động lây.


"Nên là một tổ chức chống săn giết." Lục Thượng Cẩm nhìn thẳng về phía trước, quả cầu nhỏ trang trí treo trên gương chiếu khẽ lay động.


"Anh có thể cung cấp vũ khí, đạn dược và tài chính."


Nhân lúc đèn đỏ, Lục Thượng Cẩm nghiêng người nhìn cậu, "Nếu để anh gia nhập, tối hôm nay anh lập tức phác thảo bốn phương án giao cho em."


Bàn tay cầm chai nước của Ngôn Dật trượt đi.


Chiếc xe đậu bên ngoài nghĩa trang, mưa đã ngừng nhưng mây đen vẫn che lấp nửa bầu trời.


Lục Thượng Cẩm ôm một bó hoa bách hợp, dẫn theo Ngôn Dật đứng trước bia một ngôi mộ.


"Vốn không nên mang em đến đây." Lục Thượng Cẩm ngồi xổm xuống, phủi đi lá rụng và bụi bặm bám trên bia mộ cho sạch sẽ, sau đó đặt bó bách hợp đọng nước lên.


"Hôm nay là ngày giỗ của ba anh, anh đã suy nghĩ rất lâu có nên tới nhìn ông hay không." Lục Thượng Cẩm choàng qua bả vai Ngôn Dật, ngữ điệu nhẹ nhàng mà chậm rãi như đang kể chuyện của người khác.


Vào độ tuổi hắn có thể nhớ được, vô tình liếc trộm cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lục Lẫm bế Diệp Vãn đặt trên bệ cửa sổ hôn môi, khi ấy ánh mắt Alpha trong veo, chân thành và thâm tình.


"Lục Lẫm đã từng là Alpha A3, một con chim ưng A3 hi hữu nhất." Lục Thượng Cẩm nắm tay thành quyền, ánh mắt u ám lặng lẽ, "Trong một lần làm nhiệm vụ, bởi vì sai lầm của ba anh, Lục Lẫm bị tay súng bắn tỉa bắn vỡ tuyến thể, phải cấy ghép cái mới, nhưng chỉ có thể phân hoá đến bậc J1 là dừng."


"Lục Lẫm hận ba anh, ba anh lại cảm thấy bản thân nợ lão, một phần do sự ỷ lại cấp cao, cho nên dù bị hành hạ đến chết cũng không thể rời bỏ lão."


"Chuyện sau đó anh đã nói với em, đứa con mà ông để lại chết do suy kiệt cơ quan chức năng. Anh coi đứa bé đó là sự kéo dài sinh mạng của ba mình, tiếc rằng ông chẳng muốn để lại cho anh bất kỳ thứ gì." Ông ấy không yêu hắn.


Lục Thượng Cẩm đưa thi thể em trai quyên góp cho bệnh viện An Phỉ Á, hẳn là vẫn còn bộ phận khỏe mạnh có thể cấy ghép, hi vọng những đứa trẻ khác thay em trai hắn nhìn thấy thế giới này.


"Ngôn Ngôn, anh vẫn chưa có cơ hội trịnh trọng nói lời xin lỗi với em." Lục Thượng Cẩm cúi đầu nhìn vào đôi mắt Ngôn Dật, "Anh không muốn trở thành Lục Lẫm, nhưng lại càng sợ anh sẽ giống như lão, giống lão ngang ngược đa nghi, giống lão không coi ai ra gì."


"Việc xóa bỏ đánh dấu ban đầu thật ra vì lo lắng nếu em bị Lục Lẫm theo dõi khó mà trốn thoát, nhưng rồi sau đó dường như bản thân anh cũng quên mất, anh đánh giá quá cao sự tận tâm của chính mình, từ trước tới nay anh chưa từng hỏi em liệu có nguyện ý hay không."


"Mãi đến tận ngày ba anh qua đời, anh mới hiểu bất kì Omega nào mạnh mẽ tới đâu đều cần được bảo vệ."


"Trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, nhiều đến mức không còn mặt mũi nào cầu xin em tha thứ, nhưng anh vẫn muốn cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, bảo vệ thật tốt em và con."


Ngôn Dật rất hiếm khi nghe Lục Thượng Cẩm một lần nói nhiều lời như vậy, cậu sững sờ nhìn hắn, lui về sau hai bước.


Lục Thượng Cẩm đứng cách cậu hai bước chân, mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn nắm một chiếc nhẫn bạch kim cũ kỹ.


"Nếu như tương lai có ngày nào đó em đồng ý chấp nhận lời xin lỗi này của anh, liệu em có thể cho phép anh ký hiệu em được không?


Đầu ngón tay Ngôn Dật khẽ run, nắm chiếc nhẫn trong tay siết lại, nhưng không đeo vào.


Cậu vội vã chạy tới trước bia mộ Diệp Vãn vái một cái, sau đó liền xoay người trốn vào trong xe.


Đêm ấy, Ngôn Dật không cho phép Lục Thượng Cẩm bước vô phòng ngủ của mình, chỉ nắm chặt chiếc nhẫn, nằm trên giường suy nghĩ suốt cả đêm.


Sáng sớm ngày hôm sau, bốn bản phác thảo kế hoạch được đặt gọn gàng trên mặt bàn.


============


Lâu nay tui ít để lại suy nghĩ về nhân vật Ngôn Dật mãi đến chương này, có lẽ trước đây khi đọc đoạn bé thỏ chấp nhận quay về với Lục Thượng Cẩm, cộng cho hắn rất nhiều điểm chỉ với vài hành động nhỏ nhặt, thậm chí hi sinh cả tuyến thể của mình vì tình yêu, có người sẽ nói Ngôn Ngôn ngu, khờ, yếu đuối...


Nhưng một con thỏ được tạo ra bởi nhân bản thí nghiệm, không cha mẹ không biết thế nào là tình cảm, bị huấn luyện như cỗ máy giết chóc và đối xử như vật phẩm, một ngày nào đó bỗng xuất hiện người đưa mình ra khỏi nơi ngục tù, lần đầu cảm nhận cái gọi là 'tình' từ người khác, giống như tìm thấy ánh sáng trong bầu trời tối tăm vậy, sẽ theo người đó đến cùng trời cuối đất, báo đáp hay kể cả hy sinh tính mạng, mất đi người đó chính là mất đi 'nhà', mất đi chốn về duy nhất.


Rồi sau này, tình cảm ấy còn kèm theo bản năng ỷ lại cấp cao, giống như rớt xuống bùn lầy mà chân bị cột thêm tảng đá vậy. Ai nói Ngôn Dật chưa từng buông tay, chưa từng dứt khoát? Có chăng là cái mặt con chim kia quá dày, đeo bám quá riết nên mới khiến thỏ nhỏ mềm lòng, nhưng để được mềm lòng cũng đâu phải dễ, dù trả giá đến đâu thì trong lòng Ngôn Dật sẽ vẫn còn e ngại, và trong lòng LTC sẽ mãi thấp thỏm nỗi sợ mất đi.


Tám nhảm tí mà dài vỡi, thôi để lần sau cho tra nam họ Lục lên sóng :))))





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương