ABO Quản Sự Cụp Tai
-
Chương 3: Độ khớp 75%
Edit: @nynuvola (wp)
Lục Thượng Cẩm liếc nhìn Ngôn Dật.
Một cái liếc mắt thôi đã có thể khiến Ngôn Dật như con chim nhỏ sợ cành cong hai chân nhũn ra, Lục Thượng Cẩm chính là nắm giữ loại năng lực này, ánh mắt của hắn có sức uy hϊế͙p͙ gấp mười lần so với khẩu UMP9.
Chiếc mũi đỏ của cậu run lên, theo bản năng lùi về phía sau để tránh thương tổn.
Lục Thượng Cẩm ném điện thoại di động cho Ngôn Dật: "Gọi xe cứu thương."
Ngón tay của Ngôn Dật run bắn suýt chút nữa không cầm được, điện thoại rơi đến trước ngực cậu, đập vào xương quai xanh mỏng manh, cậu không để ý tới đau đớn, yên lặng bấm số, thấp giọng nói: "Vâng, có một Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể, hình như là nứt xương, hoặc gãy xương."
Cậu vừa gọi điện thoại vừa nhìn Lục Thượng Cẩm, Omega vốn yếu đuối, Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể càng khó mà đỡ nổi một đòn, choáng váng vì đau nhức, yếu ớt duỗi tay về phía Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm cúi người ôm lấy Nguyên Mịch, thả tin tức tố trấn an, để Omega đang đau đến tan nát cõi lòng an tĩnh chút, lau nước mắt cho cậu ta.
Nguyên Mịch giống như tìm kiếm sự an ủi, chui vào trong lồng ngực Lục Thượng Cẩm, cánh tay trắng nõn ôm chặt cổ hắn, hoảng sợ phóng thích tin tức tố ra khắp nơi, nghẹn ngào cầu xin Lục Thượng Cẩm ôm mình chặt hơn.
Antifan trêи weibo chế nhạo Nguyên Mịch không có kỹ năng diễn xuất, danh hiệu ảnh đế hữu danh vô thực. Nhưng Ngôn Dật cảm thấy kỹ xảo của cậu ta rất tốt, nếu tế bào tuyến thể được đánh thức, có khi phải treo trêи cổ ba cái cúp kim kê(*) cũng nên, cần đưa đoạn ghi hình này lại cho antifan của cậu ta xem, bôi đen cũng có thể chuyển hướng.
Ngôn Dật lặng yên nhìn bọn họ, bác sĩ phía đầu kia cặn kẽ hỏi rõ sự tình: "Tình huống của người bệnh như thế nào, để chúng tôi cho người..."
"Không cần đâu, đã chết rồi." Ngôn Dật cúp điện thoại, đặt lên bàn, kéo thẳng cổ áo chấp sự nhăn nheo, chậm rãi bước tới, nhận lấy Omega nghẹn ngào nhũn ra trong tay Lục Thượng Cẩm, hờ hững lễ phép nói, "Xin lỗi tiên sinh, tôi sẽ xử lý, ngài có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."
Lịch trình của Lục Thượng Cẩm được sắp xếp dày đặc, không có thời gian ở lại với Omega bị thương, hắn lưu luyến giao Nguyên Mịch sắc mặt trắng bệch cho Ngôn Dật, thấp giọng cảnh cáo: "Lúc trở về chúng ta sẽ nói đến hình phạt."
Ngôn Dật ôm ngang người Nguyên Mịch, nhàn nhạt đồng ý: "Được thưa tiên sinh."
Lục Thượng Cẩm cầm áo khoác lái xe rời khỏi nhà, trong biệt thự trống trải và yên tĩnh chỉ còn lại hai Omega.
Nguyên Mịch đã lĩnh giáo được vị quản sự Omega cuồng bạo này, lúc bị cậu ôm lên, dường như quên mất đau đớn từ xương đùi, cứng ngắc đến không dám nhúc nhích, thái độ khiêu khích cao ngạo lúc nãy tan thành mây khói, như con gà bị vặt lông, tín tức tố kinh hãi càng lúc càng mất kiểm soát tràn đầy cả phòng, đâu đâu cũng là mùi nước hoa diên vĩ.
Ngôn Dật ôm cậu ta ra khỏi biệt thự, sắc mặt lạnh nhạt, giống đang ôm một đống quần áo cũ, hờ hững, dường như có thể ném cậu ta vào thùng rác bất kì lúc nào.
Nguyên Mịch hoàn toàn ủ dột, đe dọa Ngôn Dật bằng chút hơi tàn mỏng manh cuối cùng: "Mày chờ đó, Cẩm ca sẽ giết chết mày."
Ngôn Dật mắt nhìn thẳng, khóe miệng lịch sự cong lên một độ cong nhỏ: "Đó là chuyện giữa chúng tôi."
Nếu như Lục Thượng Cẩm nguyện ý chạm vào cậu, cho dù là trừng phạt cũng được, Ngôn Dật sẵn sàng chấp nhận nó.
Nguyên Mịch chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, đôi chân dài nhỏ trắng nõn nổi lên một lớp da gà, chỗ nứt xương xanh tím bầm dập, cắn môi cười lạnh: "Mày là loại Omega mà anh ấy từng chơi bời qua đúng không, mong ngóng tình cũ không rủ cũng đến sao? Cứ bám dính lấy anh ấy không buông, vứt bỏ toàn bộ mặt mũi của bản thân, có ý đồ gì."
Ngôn Dật nhíu mày, con ngươi màu xám nhạt ẩn chứa vẻ điềm tĩnh u sầu.
"Còn cậu thì mưu đồ gì, tài nguyên, chỗ dựa, hay là thèm nhỏ dãi tin tức tố phân hóa bậc hai của ngài ấy." Ngôn Dật cụp mắt nhìn chằm chằm cậu ta, "Nếu cậu chỉ đơn giản muốn được xoạc, thì tôi cũng có thể làm điều tương tự khiến cậu kêu gào thảm thiết như hôm nay đấy."
Toàn bộ biểu cảm trêи khuôn mặt Nguyên Mịch trắng xanh lẫn lộn, đến cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Ngôn Dật không muốn phí lời với cậu ta nữa, thân hình thon dài hơi cong lên, hai chân chùng xuống, giống như một viên đạn bắn ra, mang theo Nguyên Mịch nhảy lên nóc biệt thự, từ trêи cao nhanh chóng lao người qua lại giữa những gian phòng trong hoa viên.
Nguyên Mịch bị ép nắm chặt cổ áo Ngôn Dật, nhìn mặt đất bằng phẳng lúc gần lúc xa chợt thấy buồn nôn, sợ hãi liếc biểu tình bình tĩnh trêи mặt Ngôn Dật.
Omega này... Tế bào tuyến thể đã phân hóa, cấp độ không rõ.
Xác xuất để tế bào tuyến thể của một Omega phân hoá là cực kì nhỏ, phải dựa vào tin tức tố của Alpha kϊƈɦ thích, nếu Omega nào đó phân hóa tế bào tuyến thể một bậc, vậy thì cho dù xuất thân của người ấy kém cỡ nào, tướng mạo xấu xí đến đâu, đều sẽ trở thành đối tượng mà nhóm Alpha tinh anh tranh đoạt để tỏ tình.
Vì nó tượng trưng cho huyến thống cao quý của Omega ưu tú và xuất sắc, là món quà tối thượng mang gen mạnh mẽ trao cho thế hệ tương lai.
Nguyên Mịch câm nín, không còn dám lỗ mãng.
Cậu ta và Omega thỏ dũng mãnh này căn bản không cùng đẳng cấp, đối phương có thể chính là một trong một triệu tinh anh Omega chọn ra.
"Anh... Tên gì." Nguyên Mịch hoài nghi hỏi dò.
"Ngôn Dật." Cậu đáp.
Nguyên Mịch trợn to mắt, khó tin nhìn Ngôn Dật thật lâu.
Trong truyền thuyết, Lục Thượng Cẩm chỉ thật tâm bảo vệ duy nhất chính cung phu nhân của mình nhiều năm, Ngôn Dật.
Vậy mà cậu lại ở nhà hắn làm quản sự.
Sau ba ngày, Lục Thượng Cẩm không trở về biệt thự, Ngôn Dật nhận nhiệm vụ mới —— trở thành tình nhân hầu giường cho Lục Thượng Cẩm.
Đây là một loại nhục nhã không thốt nên lời, Ngôn Dật tắt màn hình di động, dựa vào phòng bệnh vip bên ngoài, ngồi xổm, châm thuốc.
Hắn thực sự đủ tàn nhẫn.
Lục Thượng Cẩm ngồi trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, hắn mới vừa kết thúc video hội nghị, trong tay là ly cà phê nhiệt độ ấm áp, trợ lý đưa hình chụp của thỏ con cho hắn, cậu đang ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ngậm lấy đầu thuốc lá, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đất, cô đơn và thê lương.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve thỏ nhỏ trong bức ảnh, Lục Thượng Cẩm châm lên một điếu thuốc.
Độ khớp của bọn họ chỉ có 75%, liên kết chỉ dựa vào tình yêu để chống đỡ, chia tay là chuyện sớm muộn, một Alpha tế bào tuyến thể phân hóa bậc hai như hắn, đối mặt với sự cám dỗ thế giới bên ngoài là điều không thể đếm xuể, nếu như hắn lấy một Omega có độ khớp không quá 80 về ở chung, nhìn tình cảm giữa hai người theo thời gian dần trở nên lãnh đạm, chính là một cuộc hôn nhân buồn tẻ làm sao.
Yêu.
Thỏ tai cụp kia vừa lãng mạn lại biết chăm sóc, khi cậu cầm trêи tay khẩu Uzi nhiều màu sắc, trong miệng ngậm một cành hồng nở nụ cười với hắn, có thể khiến bất cứ Alpha nào tim đập thình thịch.
Nhưng điều mệt mỏi là, bên cạnh hắn lúc nào cũng có những Omega với độ khớp tin tức tố vượt quá 80%, làm cho Lục Thượng Cẩm cảm thấy càng mềm mại thoải mái hơn, huống chi còn có độ khớp 85%, 90% thậm chí là Omega mê người với độ khớp cao hơn nữa tung cành ô-liu với hắn. Alpha là động vật phụ thuộc vào tin tức tố, sẽ chẳng có Alpha nào vì tình yêu mà bỏ qua Omega phù hợp với mình.
Huống hồ, hắn lại đặc biệt như vậy.
Hắn đẩy ly cà phê còn ấm ra, yêu cầu trợ lý làm một ly khác.
Có điện thoại gọi tới, ghi chú là Lục Lẫm.
Lục Thượng Cẩm ấn nghe.
Alpha trung niên cất tiếng nói trầm thấp, dùng giọng điệu chất vấn ra lệnh: "Nếu lần sau cha gọi đến số này mà còn bị mày từ chối thêm một lần, vậy thì mày nên cút khỏi Lục gia, cha không có đứa con trai như mày."
Lục Thượng Cẩm hít một hơi, hờ hững nghe, ừ một tiếng: "Rất bận."
Bên kia điện thoại Lục Lẫm hạ tối hậu thư ——
"Nếu như cuối tuần này cha không thấy mày mang Ngôn Dật trở về, vậy thì không cần vào nhà nữa."
Lục Thượng Cẩm xoa huyệt thái dương: "Omega quý tộc thế gia cực kì nhiều, lấy ai chẳng giống nhau. Con và Ngôn Dật đã sớm chia tay, độ phù hợp không cao, rất mệt mỏi."
Thanh âm của Lục Lẫm bỗng trở nên phẫn nộ cáu kỉnh: "Loại cấp bậc Omega đó nói vứt là vứt được à? Nếu mày có thể mang một Omega cấp bậc tương tự trở về, cha sẽ không nhiều lời nữa."
Sự kiên trì của Lục Thượng Cẩm sắp bị mài mòn hết, lười biếng lạnh lùng nói: "Cậu ấy là thỏ, tỷ lệ thụ thai giữa chúng con chỉ đạt 15%, mà xác suất để sinh ra một Alpha xuất sắc chỉ có một phần năm, thật đáng tiếc nếu cậu ấy không thể sinh cho cha một đứa cháu Alpha mạnh mẽ, ngược lại sinh ra một con thỏ Omega vô dụng khác thì sao nhỉ? Đời sau của Lục Gia không cần dựa vào một Omega, tự con còn cơ hội, không cần nhắc đến nữa."
Nói xong lời cuối cùng, Lục Lẫm cơ hồ đã tức đến nổ phổi, tiếng gào thét trong điện thoại mơ hồ, Lục Thượng Cẩm bật ngắt âm, ném điện thoại di động sang một bên.
Áp lực không ngừng đến từ người cha này càng khiến hắn thêm bài xích Ngôn Dật, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn kia, Lục Thượng Cẩm đều cảm thấy cực kỳ buồn bực.
——
Ngôn Dật dựa vào cửa phòng bệnh rất lâu, tựa như dựa vào vách tường lạnh băng mà ngủ, đột nhiên giật mình khi nghe tiếng điện thoại di động đánh thức.
Thỏ quá dễ bị kinh sợ.
Ngôn Dật thẫn thờ nâng điện thoại di động, hô hấp dồn dập, nhịp tim đột nhiên tăng cao, tiếng rung của di động bình thường đối với cậu mà nói giống như đạn hạt nhân nổ tung, cả người run rẩy điều chỉnh 3 phút mới khôi phục bình thường.
Màn hình đã tắt rất lâu rồi, ấn sáng liền trông thấy tin nhắn đầu tiên hiện lên trước mắt.
"Đêm nay về nhà, muộn chút."
Lỗ tai thỏ mềm nhũn run rẩy, Ngôn Dật nuốt ngụm nước bọt, như nhận được lệnh triệu tập từ tòa án, nơm nớp lo sợ dự đoán hình phạt nào đang chờ đợi cậu sau tin nhắn ngắn gọn kia.
Cậu không muốn lại bị trói vào máy, cắm gậy mát xa tra tấn suốt 12 tiếng đồng hồ, đau đớn và phòng tạm giam không có ánh đèn khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Lý do của sự trừng phạt bi thảm này, vẻn vẹn chỉ vì lúc ở trêи giường cậu đã nhỏ giọng hỏi hắn một câu: "Cẩm ca, anh có thể đánh dấu em không?"
Mà trong tin nhắn không hỏi về thương thế của Nguyên Mịch, tâm tình Ngôn Dật thoáng buông lỏng đôi chút. Lục Thượng Cẩm tựa hồ cũng không quá yêu thích Nguyên Mịch, tình cảm chân chính không phải như vậy, Ngôn Dật đã từng được nắm giữ qua, ký ức vẫn chưa phai nhòa.
Cậu vui mừng vì Nguyên Mịch không có được sự sủng ái quý giá đó, cho nên bỏ xuống sự ghen ghét của mình.
Nửa giờ sau, Ngôn Dật trở về biệt thự, đổi đồng phục quản sự, vết thương trêи mu bàn tay không nghiêm trọng lắm, so với những lỗ đạn trêи người thì đây chỉ tính là một vết thương nhẹ và nông, cậu tìm một miếng băng cá nhân dán vào, kỳ thực vết thương đã không còn chảy máu, nhưng dán lên sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn, vết thương được áo giáp bảo vệ, thời điểm chạm vào vật cứng sẽ không quá đau đớn.
Cậu rửa sạch rau củ chuẩn bị cho bữa tối, liếc mắt nhìn đồng hồ thủy tinh, đã điểm ba giờ chiều.
Lục Thượng Cẩm bảo hôm nay sẽ về muộn, Ngôn Dật tính toán thời gian một chút, từ trong mớ rau lấy ra một củ cà rốt, nép vào ghế sô pha, chọn một đĩa CD xem phim.
Đây là bộ phim cũ mấy năm trước, Lục Thượng Cẩm đã dẫn cậu đến rạp chiếu phim xem, Ngôn Dật lấy ra nhấm nháp lại, ảo tưởng người bên cạnh vẫn còn ở đây, ôn nhu nắm lấy đầu ngón tay cậu, hôn xuống, lại hôn một chút lên lỗ tai thỏ mẫn cảm đầy mạch máu, Ngôn Dật sẽ nhạy cảm co rụt người lại, nhưng vẫn rất mê đắm, không nhịn được chui vào trong lòng của Lục Thượng Cẩm, ngẩng mặt hôn lên khóe môi của hắn, thẳng thắn biểu lộ dễ thương: "Tiên sinh, em thích vậy lắm."
Nội dung trong phim cũng rất cảm động, tai thỏ mềm mại thỉnh thoảng vểnh lên gạt đi nước mắt, miệng gặm cắn củ cà rốt giòn ngọt.
Ăn xong hết một củ cà rốt, cậu nhỏm dậy từ trong ghế sô pha, bỏ CD vào sâu trong ngăn kéo bí mật, ấn cuốn sổ ghi chép lên trêи, mới yên tâm đi chuẩn bị bữa tối.
Cậu vừa tới huyền quan bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa kêu vang, Lục Thượng Cẩm hiếm khi tự mình mở cửa tiến vào, mang theo một thân khí lạnh.
Tại sao hôm nay hắn lại trở về sớm như vậy, bữa tối còn chưa bắt đầu chuẩn bị.
Ngôn Dật hơi chột dạ, đem ngọn cà rốt còn sót lại ném vô túi, hoang mang lại gần nhận lấy áo khoác của Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm lại một bên đổi giày một bên lấy hộp quà màu đen từ trong túi ra ném cho Ngôn Dật.
Ngôn Dật ôm hộp quà nhỏ không biết làm sao, lỗ tai thỏ giương lên, muốn nghe một chút xem bên trong là thứ gì, chần chừ nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh, cho em sao?"
Lục Thượng Cẩm hờ hững ừ một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của em."
Một câu nói không mặn cũng không nhạt lại như dòng suối ngọt, chảy xuống khe nứt khô hạn lâu ngày, làm ẩm những hạt giống khô héo yếu ớt chui từ dưới đất lên, từ từ một chồi non xanh nhạt xuất hiện, sinh sôi nảy mầm, lại nở ra một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ đáng yêu.
"Sinh nhật hôm nay." Ngôn Dật nghẹn ngào.
Không sao cả, hắn còn nhớ, chỉ từng này thôi cũng đủ khiến lòng cậu âm thầm vui sướиɠ.
Đã rất nhiều năm rồi cậu không nhận được quà.
Ngôn Dật cong mắt, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, bàn tay mở quà mấy lần đều lộn xộn, cậu cố gắng biểu hiện bình tĩnh, bởi vì Cẩm ca không thích cậu có những cử chỉ quá lố.
Cậu gỡ được một bên và hỏi: "Là ống giảm thanh mới của Đức? Hay gương bắn tỉa? Hoặc là nòng súng bạch kim chín tấc của Anh không còn sản xuất nữa?"
Hộp quà bên trong là một chiếc ghim cài áo cà rốt, tỏa sáng lấp lánh.
Thời gian ngưng đọng vào giây phút cậu nhìn thấy món quà trong hộp, Ngôn Dật nâng hộp sững sờ một lúc lâu.
Lục Thượng Cẩm lười biếng mở phim lên xem, thuận miệng nói: "Nhà thiết kế chỉ làm một món này, là kiểu độc nhất vô nhị."
Đương nhiên cho dù bày bán hàng loạt, thì họ cũng không thể chọn cái kiểu mẫu quái dị như thế này được.
Hắn không hiểu thẩm mỹ của nhóm Omega, cũng không biết thứ này mang ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có thể bán cho loại Omega thỏ tai cụp yếu ớt.
Ngôn Dật ghim cài ngực vào đồng phục chấp sự của mình, nâng chiếc hộp màu đen nói lời từ tận đáy lòng: "Em rất thích."
Lục Thượng Cẩm gật đầu: "Đói bụng, làm cơm đi."
"Bây giờ làm." Ngôn Dật không ngừng cúi đầu nhìn cài áo cà rốt trước ngực, lỗ tai thỏ sung huyết đỏ đến mức nóng lên, cố gắng khắc chế tâm tình vui vẻ mà ai nhìn cũng thấy được của cậu.
"Cảm ơn anh, Cẩm ca." Ngôn Dật không nhịn được nói cảm ơn, đuôi thỏ khẽ nâng lên trong lớp quần quản sự thành một cái bọc nhỏ.
Lục Thượng Cẩm hơi nheo mắt, chậm rãi nói: "Đi đi."
===============
Cúp Kim Kê: là cúp trao cho giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Giải Kim Kê bắt đầu được trao cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.
Lục Thượng Cẩm liếc nhìn Ngôn Dật.
Một cái liếc mắt thôi đã có thể khiến Ngôn Dật như con chim nhỏ sợ cành cong hai chân nhũn ra, Lục Thượng Cẩm chính là nắm giữ loại năng lực này, ánh mắt của hắn có sức uy hϊế͙p͙ gấp mười lần so với khẩu UMP9.
Chiếc mũi đỏ của cậu run lên, theo bản năng lùi về phía sau để tránh thương tổn.
Lục Thượng Cẩm ném điện thoại di động cho Ngôn Dật: "Gọi xe cứu thương."
Ngón tay của Ngôn Dật run bắn suýt chút nữa không cầm được, điện thoại rơi đến trước ngực cậu, đập vào xương quai xanh mỏng manh, cậu không để ý tới đau đớn, yên lặng bấm số, thấp giọng nói: "Vâng, có một Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể, hình như là nứt xương, hoặc gãy xương."
Cậu vừa gọi điện thoại vừa nhìn Lục Thượng Cẩm, Omega vốn yếu đuối, Omega chưa thức tỉnh phân hóa tế bào tuyến thể càng khó mà đỡ nổi một đòn, choáng váng vì đau nhức, yếu ớt duỗi tay về phía Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm cúi người ôm lấy Nguyên Mịch, thả tin tức tố trấn an, để Omega đang đau đến tan nát cõi lòng an tĩnh chút, lau nước mắt cho cậu ta.
Nguyên Mịch giống như tìm kiếm sự an ủi, chui vào trong lồng ngực Lục Thượng Cẩm, cánh tay trắng nõn ôm chặt cổ hắn, hoảng sợ phóng thích tin tức tố ra khắp nơi, nghẹn ngào cầu xin Lục Thượng Cẩm ôm mình chặt hơn.
Antifan trêи weibo chế nhạo Nguyên Mịch không có kỹ năng diễn xuất, danh hiệu ảnh đế hữu danh vô thực. Nhưng Ngôn Dật cảm thấy kỹ xảo của cậu ta rất tốt, nếu tế bào tuyến thể được đánh thức, có khi phải treo trêи cổ ba cái cúp kim kê(*) cũng nên, cần đưa đoạn ghi hình này lại cho antifan của cậu ta xem, bôi đen cũng có thể chuyển hướng.
Ngôn Dật lặng yên nhìn bọn họ, bác sĩ phía đầu kia cặn kẽ hỏi rõ sự tình: "Tình huống của người bệnh như thế nào, để chúng tôi cho người..."
"Không cần đâu, đã chết rồi." Ngôn Dật cúp điện thoại, đặt lên bàn, kéo thẳng cổ áo chấp sự nhăn nheo, chậm rãi bước tới, nhận lấy Omega nghẹn ngào nhũn ra trong tay Lục Thượng Cẩm, hờ hững lễ phép nói, "Xin lỗi tiên sinh, tôi sẽ xử lý, ngài có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."
Lịch trình của Lục Thượng Cẩm được sắp xếp dày đặc, không có thời gian ở lại với Omega bị thương, hắn lưu luyến giao Nguyên Mịch sắc mặt trắng bệch cho Ngôn Dật, thấp giọng cảnh cáo: "Lúc trở về chúng ta sẽ nói đến hình phạt."
Ngôn Dật ôm ngang người Nguyên Mịch, nhàn nhạt đồng ý: "Được thưa tiên sinh."
Lục Thượng Cẩm cầm áo khoác lái xe rời khỏi nhà, trong biệt thự trống trải và yên tĩnh chỉ còn lại hai Omega.
Nguyên Mịch đã lĩnh giáo được vị quản sự Omega cuồng bạo này, lúc bị cậu ôm lên, dường như quên mất đau đớn từ xương đùi, cứng ngắc đến không dám nhúc nhích, thái độ khiêu khích cao ngạo lúc nãy tan thành mây khói, như con gà bị vặt lông, tín tức tố kinh hãi càng lúc càng mất kiểm soát tràn đầy cả phòng, đâu đâu cũng là mùi nước hoa diên vĩ.
Ngôn Dật ôm cậu ta ra khỏi biệt thự, sắc mặt lạnh nhạt, giống đang ôm một đống quần áo cũ, hờ hững, dường như có thể ném cậu ta vào thùng rác bất kì lúc nào.
Nguyên Mịch hoàn toàn ủ dột, đe dọa Ngôn Dật bằng chút hơi tàn mỏng manh cuối cùng: "Mày chờ đó, Cẩm ca sẽ giết chết mày."
Ngôn Dật mắt nhìn thẳng, khóe miệng lịch sự cong lên một độ cong nhỏ: "Đó là chuyện giữa chúng tôi."
Nếu như Lục Thượng Cẩm nguyện ý chạm vào cậu, cho dù là trừng phạt cũng được, Ngôn Dật sẵn sàng chấp nhận nó.
Nguyên Mịch chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, đôi chân dài nhỏ trắng nõn nổi lên một lớp da gà, chỗ nứt xương xanh tím bầm dập, cắn môi cười lạnh: "Mày là loại Omega mà anh ấy từng chơi bời qua đúng không, mong ngóng tình cũ không rủ cũng đến sao? Cứ bám dính lấy anh ấy không buông, vứt bỏ toàn bộ mặt mũi của bản thân, có ý đồ gì."
Ngôn Dật nhíu mày, con ngươi màu xám nhạt ẩn chứa vẻ điềm tĩnh u sầu.
"Còn cậu thì mưu đồ gì, tài nguyên, chỗ dựa, hay là thèm nhỏ dãi tin tức tố phân hóa bậc hai của ngài ấy." Ngôn Dật cụp mắt nhìn chằm chằm cậu ta, "Nếu cậu chỉ đơn giản muốn được xoạc, thì tôi cũng có thể làm điều tương tự khiến cậu kêu gào thảm thiết như hôm nay đấy."
Toàn bộ biểu cảm trêи khuôn mặt Nguyên Mịch trắng xanh lẫn lộn, đến cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Ngôn Dật không muốn phí lời với cậu ta nữa, thân hình thon dài hơi cong lên, hai chân chùng xuống, giống như một viên đạn bắn ra, mang theo Nguyên Mịch nhảy lên nóc biệt thự, từ trêи cao nhanh chóng lao người qua lại giữa những gian phòng trong hoa viên.
Nguyên Mịch bị ép nắm chặt cổ áo Ngôn Dật, nhìn mặt đất bằng phẳng lúc gần lúc xa chợt thấy buồn nôn, sợ hãi liếc biểu tình bình tĩnh trêи mặt Ngôn Dật.
Omega này... Tế bào tuyến thể đã phân hóa, cấp độ không rõ.
Xác xuất để tế bào tuyến thể của một Omega phân hoá là cực kì nhỏ, phải dựa vào tin tức tố của Alpha kϊƈɦ thích, nếu Omega nào đó phân hóa tế bào tuyến thể một bậc, vậy thì cho dù xuất thân của người ấy kém cỡ nào, tướng mạo xấu xí đến đâu, đều sẽ trở thành đối tượng mà nhóm Alpha tinh anh tranh đoạt để tỏ tình.
Vì nó tượng trưng cho huyến thống cao quý của Omega ưu tú và xuất sắc, là món quà tối thượng mang gen mạnh mẽ trao cho thế hệ tương lai.
Nguyên Mịch câm nín, không còn dám lỗ mãng.
Cậu ta và Omega thỏ dũng mãnh này căn bản không cùng đẳng cấp, đối phương có thể chính là một trong một triệu tinh anh Omega chọn ra.
"Anh... Tên gì." Nguyên Mịch hoài nghi hỏi dò.
"Ngôn Dật." Cậu đáp.
Nguyên Mịch trợn to mắt, khó tin nhìn Ngôn Dật thật lâu.
Trong truyền thuyết, Lục Thượng Cẩm chỉ thật tâm bảo vệ duy nhất chính cung phu nhân của mình nhiều năm, Ngôn Dật.
Vậy mà cậu lại ở nhà hắn làm quản sự.
Sau ba ngày, Lục Thượng Cẩm không trở về biệt thự, Ngôn Dật nhận nhiệm vụ mới —— trở thành tình nhân hầu giường cho Lục Thượng Cẩm.
Đây là một loại nhục nhã không thốt nên lời, Ngôn Dật tắt màn hình di động, dựa vào phòng bệnh vip bên ngoài, ngồi xổm, châm thuốc.
Hắn thực sự đủ tàn nhẫn.
Lục Thượng Cẩm ngồi trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, hắn mới vừa kết thúc video hội nghị, trong tay là ly cà phê nhiệt độ ấm áp, trợ lý đưa hình chụp của thỏ con cho hắn, cậu đang ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ngậm lấy đầu thuốc lá, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đất, cô đơn và thê lương.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve thỏ nhỏ trong bức ảnh, Lục Thượng Cẩm châm lên một điếu thuốc.
Độ khớp của bọn họ chỉ có 75%, liên kết chỉ dựa vào tình yêu để chống đỡ, chia tay là chuyện sớm muộn, một Alpha tế bào tuyến thể phân hóa bậc hai như hắn, đối mặt với sự cám dỗ thế giới bên ngoài là điều không thể đếm xuể, nếu như hắn lấy một Omega có độ khớp không quá 80 về ở chung, nhìn tình cảm giữa hai người theo thời gian dần trở nên lãnh đạm, chính là một cuộc hôn nhân buồn tẻ làm sao.
Yêu.
Thỏ tai cụp kia vừa lãng mạn lại biết chăm sóc, khi cậu cầm trêи tay khẩu Uzi nhiều màu sắc, trong miệng ngậm một cành hồng nở nụ cười với hắn, có thể khiến bất cứ Alpha nào tim đập thình thịch.
Nhưng điều mệt mỏi là, bên cạnh hắn lúc nào cũng có những Omega với độ khớp tin tức tố vượt quá 80%, làm cho Lục Thượng Cẩm cảm thấy càng mềm mại thoải mái hơn, huống chi còn có độ khớp 85%, 90% thậm chí là Omega mê người với độ khớp cao hơn nữa tung cành ô-liu với hắn. Alpha là động vật phụ thuộc vào tin tức tố, sẽ chẳng có Alpha nào vì tình yêu mà bỏ qua Omega phù hợp với mình.
Huống hồ, hắn lại đặc biệt như vậy.
Hắn đẩy ly cà phê còn ấm ra, yêu cầu trợ lý làm một ly khác.
Có điện thoại gọi tới, ghi chú là Lục Lẫm.
Lục Thượng Cẩm ấn nghe.
Alpha trung niên cất tiếng nói trầm thấp, dùng giọng điệu chất vấn ra lệnh: "Nếu lần sau cha gọi đến số này mà còn bị mày từ chối thêm một lần, vậy thì mày nên cút khỏi Lục gia, cha không có đứa con trai như mày."
Lục Thượng Cẩm hít một hơi, hờ hững nghe, ừ một tiếng: "Rất bận."
Bên kia điện thoại Lục Lẫm hạ tối hậu thư ——
"Nếu như cuối tuần này cha không thấy mày mang Ngôn Dật trở về, vậy thì không cần vào nhà nữa."
Lục Thượng Cẩm xoa huyệt thái dương: "Omega quý tộc thế gia cực kì nhiều, lấy ai chẳng giống nhau. Con và Ngôn Dật đã sớm chia tay, độ phù hợp không cao, rất mệt mỏi."
Thanh âm của Lục Lẫm bỗng trở nên phẫn nộ cáu kỉnh: "Loại cấp bậc Omega đó nói vứt là vứt được à? Nếu mày có thể mang một Omega cấp bậc tương tự trở về, cha sẽ không nhiều lời nữa."
Sự kiên trì của Lục Thượng Cẩm sắp bị mài mòn hết, lười biếng lạnh lùng nói: "Cậu ấy là thỏ, tỷ lệ thụ thai giữa chúng con chỉ đạt 15%, mà xác suất để sinh ra một Alpha xuất sắc chỉ có một phần năm, thật đáng tiếc nếu cậu ấy không thể sinh cho cha một đứa cháu Alpha mạnh mẽ, ngược lại sinh ra một con thỏ Omega vô dụng khác thì sao nhỉ? Đời sau của Lục Gia không cần dựa vào một Omega, tự con còn cơ hội, không cần nhắc đến nữa."
Nói xong lời cuối cùng, Lục Lẫm cơ hồ đã tức đến nổ phổi, tiếng gào thét trong điện thoại mơ hồ, Lục Thượng Cẩm bật ngắt âm, ném điện thoại di động sang một bên.
Áp lực không ngừng đến từ người cha này càng khiến hắn thêm bài xích Ngôn Dật, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn kia, Lục Thượng Cẩm đều cảm thấy cực kỳ buồn bực.
——
Ngôn Dật dựa vào cửa phòng bệnh rất lâu, tựa như dựa vào vách tường lạnh băng mà ngủ, đột nhiên giật mình khi nghe tiếng điện thoại di động đánh thức.
Thỏ quá dễ bị kinh sợ.
Ngôn Dật thẫn thờ nâng điện thoại di động, hô hấp dồn dập, nhịp tim đột nhiên tăng cao, tiếng rung của di động bình thường đối với cậu mà nói giống như đạn hạt nhân nổ tung, cả người run rẩy điều chỉnh 3 phút mới khôi phục bình thường.
Màn hình đã tắt rất lâu rồi, ấn sáng liền trông thấy tin nhắn đầu tiên hiện lên trước mắt.
"Đêm nay về nhà, muộn chút."
Lỗ tai thỏ mềm nhũn run rẩy, Ngôn Dật nuốt ngụm nước bọt, như nhận được lệnh triệu tập từ tòa án, nơm nớp lo sợ dự đoán hình phạt nào đang chờ đợi cậu sau tin nhắn ngắn gọn kia.
Cậu không muốn lại bị trói vào máy, cắm gậy mát xa tra tấn suốt 12 tiếng đồng hồ, đau đớn và phòng tạm giam không có ánh đèn khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Lý do của sự trừng phạt bi thảm này, vẻn vẹn chỉ vì lúc ở trêи giường cậu đã nhỏ giọng hỏi hắn một câu: "Cẩm ca, anh có thể đánh dấu em không?"
Mà trong tin nhắn không hỏi về thương thế của Nguyên Mịch, tâm tình Ngôn Dật thoáng buông lỏng đôi chút. Lục Thượng Cẩm tựa hồ cũng không quá yêu thích Nguyên Mịch, tình cảm chân chính không phải như vậy, Ngôn Dật đã từng được nắm giữ qua, ký ức vẫn chưa phai nhòa.
Cậu vui mừng vì Nguyên Mịch không có được sự sủng ái quý giá đó, cho nên bỏ xuống sự ghen ghét của mình.
Nửa giờ sau, Ngôn Dật trở về biệt thự, đổi đồng phục quản sự, vết thương trêи mu bàn tay không nghiêm trọng lắm, so với những lỗ đạn trêи người thì đây chỉ tính là một vết thương nhẹ và nông, cậu tìm một miếng băng cá nhân dán vào, kỳ thực vết thương đã không còn chảy máu, nhưng dán lên sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn, vết thương được áo giáp bảo vệ, thời điểm chạm vào vật cứng sẽ không quá đau đớn.
Cậu rửa sạch rau củ chuẩn bị cho bữa tối, liếc mắt nhìn đồng hồ thủy tinh, đã điểm ba giờ chiều.
Lục Thượng Cẩm bảo hôm nay sẽ về muộn, Ngôn Dật tính toán thời gian một chút, từ trong mớ rau lấy ra một củ cà rốt, nép vào ghế sô pha, chọn một đĩa CD xem phim.
Đây là bộ phim cũ mấy năm trước, Lục Thượng Cẩm đã dẫn cậu đến rạp chiếu phim xem, Ngôn Dật lấy ra nhấm nháp lại, ảo tưởng người bên cạnh vẫn còn ở đây, ôn nhu nắm lấy đầu ngón tay cậu, hôn xuống, lại hôn một chút lên lỗ tai thỏ mẫn cảm đầy mạch máu, Ngôn Dật sẽ nhạy cảm co rụt người lại, nhưng vẫn rất mê đắm, không nhịn được chui vào trong lòng của Lục Thượng Cẩm, ngẩng mặt hôn lên khóe môi của hắn, thẳng thắn biểu lộ dễ thương: "Tiên sinh, em thích vậy lắm."
Nội dung trong phim cũng rất cảm động, tai thỏ mềm mại thỉnh thoảng vểnh lên gạt đi nước mắt, miệng gặm cắn củ cà rốt giòn ngọt.
Ăn xong hết một củ cà rốt, cậu nhỏm dậy từ trong ghế sô pha, bỏ CD vào sâu trong ngăn kéo bí mật, ấn cuốn sổ ghi chép lên trêи, mới yên tâm đi chuẩn bị bữa tối.
Cậu vừa tới huyền quan bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa kêu vang, Lục Thượng Cẩm hiếm khi tự mình mở cửa tiến vào, mang theo một thân khí lạnh.
Tại sao hôm nay hắn lại trở về sớm như vậy, bữa tối còn chưa bắt đầu chuẩn bị.
Ngôn Dật hơi chột dạ, đem ngọn cà rốt còn sót lại ném vô túi, hoang mang lại gần nhận lấy áo khoác của Lục Thượng Cẩm.
Lục Thượng Cẩm lại một bên đổi giày một bên lấy hộp quà màu đen từ trong túi ra ném cho Ngôn Dật.
Ngôn Dật ôm hộp quà nhỏ không biết làm sao, lỗ tai thỏ giương lên, muốn nghe một chút xem bên trong là thứ gì, chần chừ nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh, cho em sao?"
Lục Thượng Cẩm hờ hững ừ một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của em."
Một câu nói không mặn cũng không nhạt lại như dòng suối ngọt, chảy xuống khe nứt khô hạn lâu ngày, làm ẩm những hạt giống khô héo yếu ớt chui từ dưới đất lên, từ từ một chồi non xanh nhạt xuất hiện, sinh sôi nảy mầm, lại nở ra một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ đáng yêu.
"Sinh nhật hôm nay." Ngôn Dật nghẹn ngào.
Không sao cả, hắn còn nhớ, chỉ từng này thôi cũng đủ khiến lòng cậu âm thầm vui sướиɠ.
Đã rất nhiều năm rồi cậu không nhận được quà.
Ngôn Dật cong mắt, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, bàn tay mở quà mấy lần đều lộn xộn, cậu cố gắng biểu hiện bình tĩnh, bởi vì Cẩm ca không thích cậu có những cử chỉ quá lố.
Cậu gỡ được một bên và hỏi: "Là ống giảm thanh mới của Đức? Hay gương bắn tỉa? Hoặc là nòng súng bạch kim chín tấc của Anh không còn sản xuất nữa?"
Hộp quà bên trong là một chiếc ghim cài áo cà rốt, tỏa sáng lấp lánh.
Thời gian ngưng đọng vào giây phút cậu nhìn thấy món quà trong hộp, Ngôn Dật nâng hộp sững sờ một lúc lâu.
Lục Thượng Cẩm lười biếng mở phim lên xem, thuận miệng nói: "Nhà thiết kế chỉ làm một món này, là kiểu độc nhất vô nhị."
Đương nhiên cho dù bày bán hàng loạt, thì họ cũng không thể chọn cái kiểu mẫu quái dị như thế này được.
Hắn không hiểu thẩm mỹ của nhóm Omega, cũng không biết thứ này mang ý nghĩa gì, có lẽ chỉ có thể bán cho loại Omega thỏ tai cụp yếu ớt.
Ngôn Dật ghim cài ngực vào đồng phục chấp sự của mình, nâng chiếc hộp màu đen nói lời từ tận đáy lòng: "Em rất thích."
Lục Thượng Cẩm gật đầu: "Đói bụng, làm cơm đi."
"Bây giờ làm." Ngôn Dật không ngừng cúi đầu nhìn cài áo cà rốt trước ngực, lỗ tai thỏ sung huyết đỏ đến mức nóng lên, cố gắng khắc chế tâm tình vui vẻ mà ai nhìn cũng thấy được của cậu.
"Cảm ơn anh, Cẩm ca." Ngôn Dật không nhịn được nói cảm ơn, đuôi thỏ khẽ nâng lên trong lớp quần quản sự thành một cái bọc nhỏ.
Lục Thượng Cẩm hơi nheo mắt, chậm rãi nói: "Đi đi."
===============
Cúp Kim Kê: là cúp trao cho giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Giải Kim Kê bắt đầu được trao cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook