abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám
-
C24: Cố tình gây sự tại club đêm
Tấm lưng của hắn như bị đốt cháy, giữa trời đêm mát mẻ mà nhiệt độ chẳng giảm đi chút nào. Giang Dực cắn răng vặn ga thêm chút nữa, tiếng gầm rú dữ dội của chiếc xe vang lên, cách một khoảng xa còn nghe rõ.
Đến nơi, chiếc xe đang điên cuồng phóng nhanh cuối cùng cũng dừng lại. Giang Dực đã xuống xe cởi mũ xong xuôi mà Quý Trình Chu vẫn bất động ngồi trên xe.
Quý Trình Chu xấu hổ muốn độn thổ luôn, chuyện này không thể trách cậu được, ngồi trên xe một khoảng thời gian dài khiến chân cậu ngay cả cử động cũng không còn sức.
Đang trong tình thế ngượng ngùng như vậy, một tiếng cười trầm thấp truyền đến màng nhĩ, như có ma lực mà khiến vành tai cậu đỏ ửng theo. Khóe miệng Giang Dực cong lên một cách tà mị, giúp cậu cởi mũ bảo hiểm ra.
Sau đó không biết hắn dùng bao nhiêu sức mà dễ dàng bế cậu xuống xe, nhìn đôi chân run rẩy của cậu nhẹ nhàng hỏi.
“Vẫn đi được chứ?”
Quý Trình Chu đỏ mặt gật đầu, thực ra bây giờ cậu đứng còn thấy khó khăn nữa là. Giang Dực liếc nhìn khuôn mặt đang cố gắng chịu đựng của cậu hồi lâu, chưa vội vào trong mà chỉnh trang lại kiểu tóc của mình.
Lúc này Quý Trình Chu mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn, cặp mắt sắc bén như loài chim ưng, đuôi mắt nhẹ xếch lên đầy ngang ngược, bờ môi mỏng bạc lạnh lẽo.
Mái tóc đen của hắn được tỉ mỉ vuốt keo bóng loáng, vài sợi rũ xuống trước trán trông có vẻ tùy ý, đang dần gọn gàng lại trước bàn tay chải chuốt của hắn. Giang Dực mặc áo khoác da đắt tiền, đứng cạnh hắn còn ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng.
Quý Trình Chu có chút nghi hoặc, cậu ta không phải có pheromone của Alpha sao, còn cần gì xịt nước hoa thêm nữa??
Giang Dực chải chuốt rất lâu, cũng đủ thời gian để chân cậu hết tê. Hắn mỉm cười hài lòng với khuôn mặt điển trai của mình, sau đó nhẹ nắm tay đưa cậu vào trong.
Bàn tay ấy sợ hãi muốn trốn tránh, nhiều hơn là ngượng ngùng kinh ngạc, Giang Dực không cần phải xác nhận lại cũng biết Quý Trình Chu đã không còn chút kí ức nào về hắn, không khỏi mất mát nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản…
Nơi đây là một club hoạt động về đêm, không biết đám Chu Dương bày trò gì mà lại chọn nơi đây làm chỗ tụ họp, sớm biết bé mập phải đến nơi chướng khí mù mịt này, hắn đã lái xe đưa cậu tới chỗ khác.
Cửa vừa mở, mọi ánh sáng rực rỡ từ đèn chùm pha lê và tiếng nhạc sôi động của DJ đập thẳng vào mắt khiến Quý Trình Chu có chút choáng váng, để mặc Giang Dực dắt tay mình vào trong.
Chỗ bàn mà đám Chu Dương chọn cũng không quá khó tìm, rất nhanh Giang Dực đã đưa cậu đến chỗ ấy. Xung quanh bàn tròn có rất nhiều người, đa số là sinh viên, Alpha, Beta hay Omega đều đủ cả, bọn họ còn chừa một khoảng rộng đủ hắn ngồi.
Giang Dực kéo bé mập ngồi xuống bên cạnh, vừa mới yên vị xong xuôi, một tiếng nói trào phúng vang lên.
“Mới đầu nghe tin đại thần sẽ tới club đêm, tao còn tưởng mình nghe lầm… Không ngờ mày sẽ tới thật đấy…”
Đối diện bọn họ là một Alpha vô cùng bình thường, khuôn mặt gã dài mất cân đối, hai bên má hóp lại, xương gò má nhô cao, trên mặt vài chỗ bị tàn nhang nhìn vô cùng xấu xí.
Gã ngồi vắt chéo chân lên bàn, hai tay ngang ngược gác lên thành ghế, ngồi sát bên trái là một Omega nhỏ thoạt nhìn thanh tú, cam chịu mặc gã sờ soạng cơ thể. Bàn tay thô kệch của hắn cầm điếu thuốc, bờ môi thâm đen nhả ra từng làn khói trắng, tỏa ra mùi hôi vô cùng gớm ghiếc.
Cha gã là phú nhị đại mới nổi gần đây, đoán chắc rằng gia cảnh của mình khấm khá nhất trường, thành ra gã vô cùng huênh hoang, không coi ai ra gì. Đám người ngồi xung quanh chẳng ai ưa nổi gã, nhưng chỉ dám âm thầm bàn tán sau lưng, đâu ai dám trước mặt chỉ trỏ.
Bàn mà gã ngồi vốn không phải ở đây, gã chỉ đơn giản đi lượn qua vài chỗ, sĩ diện mà làm oai. Gã ta không ưa Giang Dực, đóa hoa lạnh lùng cao lãnh, đoán rằng gia cảnh của hắn vô cùng nghèo hèn, nên càng được cớ lấn tới hơn.
Chu Dương kín đáo khinh bỉ lườm gã ta, đi đến bên cạnh Giang Dực, lúng túng nói nhỏ vào tai hắn.
“Dực ca, không phải bọn em kêu tên này tới đây đâu, gã tự mò đến đấy… Nếu anh tới muộn hơn vài phút, cũng chẳng phải đụng mặt nó rồi!!”
Gương mặt điển trai của hắn không chút cảm xúc, chẳng sợ hãi mà ngược lại còn nhếch môi khiêu khích gã ta, đôi mày rậm nhướng lên chậm rãi trào phúng.
“Tao muốn tới đây còn phải chắc chắn rằng nó không ở đây mới dám vác xác tới? Một thằng Alpha thấp kém như nó cũng xứng sao??”
Bị nói là thấp kém khiến cả người gã nhảy dựng lên, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ như muốn giết chết Alpha đối diện. Pheromone mùi thuốc lá rẻ tiền của hắn tỏa ra, hôi thối, bần tiện khiến vài người xung quanh nhăn mi che mũi.
Ngay cả Quý Trình Chu ngồi xa nhất cũng chịu không nổi, bịt mũi vô cùng khó chịu. Tuy cậu là Beta nhưng chưa bao giờ có ý miệt thị pheromone của A và O, nhưng mùi hương này cũng quá khó ngửi rồi.
Giang Dực thấy bé mập của hắn khổ sở chịu đựng, trong lòng cũng không vui vẻ nổi. Hắn lấy từ túi áo ra lọ nước hoa nhỏ đắt tiền, chậm rãi xịt xịt xung quanh, còn cố tình cười nhạo gã.
“Hừ, pheromone chẳng ra sao thì mau thu lại đi! Thật kinh tởm!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook