[ABO]– Kẹo Vải (Lệ Chi Đường ABO)
-
Chương 14
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Có ký ức của kiếp trước, đương nhiên Lâu Chỉ sẽ không nghĩ chuyện ngửi được mùi pheromone vừa rồi là vô tình. Hắn nhíu mày đầy chán ghét, ra sức gạt bỏ suy nghĩ chạy đi ôm Dư Lệ một cái thật chặt mà chỉ lấy hộp kẹo vải trong túi áo ra, bóc hai viên rồi cho thẳng vào miệng. Vị ngọt của viên kẹo nhanh chóng xua tan cảm giác buồn bực, hắn chọn một chỗ trống trong phòng học ngồi xuống.
Vào khoảng thời gian này của kiếp trước, hắn đang bận dàn xếp cục diện rối rắm ở nhà họ Lâu nên căn bản không hề đi học. Chương trình của bốn năm Đại học được hắn gấp rút hoàn thành chỉ trong vẻn vẹn hai năm. Đối với hắn, việc tốt nghiệp Đại học chẳng qua chỉ là để bịt miệng họ hàng thân thích mà thôi.
Nhưng kiếp này mọi thứ đã khác rồi. Dư Lệ là một sinh viên nghiêm túc. Lâu Chỉ biết, đối phương sẽ không cho phép mình trốn tiết mà chẳng có lý do chính đáng gì. Để không khiến anh tức giận, những lúc công ty không có việc, hắn đều ngoan ngoãn lên lớp nghe giảng. Ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, đó là hắn muốn ở bên Dư Lệ. Cùng đi canteen ăn cơm cũng được, cùng lên lớp nghe giảng cũng tốt, dù làm gì, chỉ cần có Dư Lệ ở bên, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Thủ đoạn của Lưu Lật cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu cậu ta dám làm gì khác nữa… Trên mặt hiện lên một nét cười châm chọc, Lâu Chỉ thầm nghĩ, kiếp trước cậu ta dám giả thành Dư Lệ để lừa gạt hắn, kiếp này cũng nên tính gộp lại luôn.
Đa số giáo viên giảng dạy các môn học chính đều là đàn ông. Nhìn người thầy còn trẻ tuổi mà đầu đã sắp hói trên bục giảng, Lâu Chỉ cảm thấy mí mắt mình không ngừng giật giật. Nhớ đến mái tóc vẫn xanh rì khi sắp ba mươi của mình trong kiếp trước, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. May quá, hắn sẽ không phải lo chuyện bị người yêu đá vì tội hói đầu.
Hôm này là buổi học đầu tiên, mục đích chủ yếu của giảng viên là để sinh viên làm quen với ngôn ngữ lập trình. Những thứ này Lâu Chỉ đã học hết từ kiếp trước rồi, thậm chí hắn còn chịu trách nhiệm mảng kỹ thuật cho nhiều dự án lớn ở công ty.
Bảo bối, trưa nay ăn gì? – Lâu Chỉ
Nhắn tin cho Dư Lệ xong, Lâu Chỉ liền mở album, xem từng tấm ảnh chụp của người nọ, ánh mắt chan chứa ý cười.
Dư Lệ trả lời rất nhanh.
Ngoan ngoãn học đi, đừng chơi điện thoại. – Bảo bối Lệ Lệ (Tên gợi nhớ Lâu Chỉ đặt cho Dư Lệ).
Hình như trong nhà hết thức ăn rồi, ăn ở trường có được không? – Bảo bối Lệ Lệ.
Được. Nghe lời bảo bối. – Lâu Chỉ.
Ngoan ngoãn nghe giảng đi nào. – Bảo bối Lệ Lệ.
Tuân chỉ! – Lâu Chỉ.
Dư Lệ tắt điện thoại, khóe miệng không nhịn được cong lên. Lâu Chỉ vốn là một người rất lạnh lùng, giờ lại ngày một trẻ con như thế. Thầm cảm thán một câu, anh lập tức ổn định tâm trạng, nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.
Hết một môn học sẽ có khoảng ba mươi phút giải lao. Dư Lệ đã hoàn thành chương trình học của sáng nay rồi nhưng Lâu Chỉ vẫn còn một môn nữa. Thu dọn sách vở xong, anh tới chỗ rẽ đã hẹn từ trước để gặp Lâu Chỉ, nhưng còn chưa nói được lời nào đã bị đối phương mạnh mẽ ôm vào lòng.
“Anh làm gì thế? Ở đây có bao nhiêu người.” Dư Lệ không giãy dụa mà chỉ ngẩng đầu hỏi hắn.
Lâu Chỉ dí mũi vào cổ anh ngửi một lúc mới dập tắt được cảm giác nôn nóng trong lòng. Hắn cắn cổ Dư Lệ, nói: “Hơn trăm phút không nhìn thấy em, tôi sắp sửa sập nguồn rồi, cần hít một ít pheromone của em để sạc điện.”
Dư Lệ che cổ, bất đắc dĩ nói: “Có hai tiết học thôi mà. Được rồi, vậy giờ anh đã sạc đầy chưa?”
Lâu Chỉ cọ cái cằm đã được cạo râu sạch sẽ của mình lên da thịt ở cổ người kia một lúc rồi mới chịu ngẩng đầu lên. Hắn nâng tay nắm cằm anh, cúi xuống hôn nhẹ một cái, đáp: “Thế này mới đầy được.”
Dư Lệ vòng tay ôm cổ hắn, rướn người “chụt” một cái vào miệng hắn, nói: “Hôn xong rồi. Thế này được rồi chứ? Anh phải đổi giảng đường để học môn kế tiếp đúng không?”
Lâu Chỉ buông cằm Dư Lệ ra, nắm tay anh, để mười ngón đan nhau, thấp giọng nói: “Bảo bối, em thông minh quá.”
“Em xem thời khoá biểu của anh thôi chứ thông minh chỗ nào.” Dư Lệ thật cạn lời với cách nói chuyện như đang dỗ dành trẻ con của người trước mặt: “Hơn nữa, bạn nhỏ Lâu à, bạn mới là trẻ con đấy, biết không?”
Lâu Chỉ lại kéo anh vào lòng, mặt dày đáp: “Chuẩn rồi.”
Khoa Công nghệ Thông tin không có nhiều Omega. Lớp Lâu Chỉ có bốn, năm người, giảng đường học chung ba lớp nên cộng lại được khoảng mười hai mạng. Lâu Chỉ dẫn Dư Lệ đến chiếc bàn ở sát tường, để anh ngồi vào vị trí bên trong. Đối với những môn chuyên ngành, hắn vẫn muốn đóng vai sinh viên gương mẫu trước mặt Dư Lệ.
Ngồi được một lát, Dư Lệ bỗng lên tiếng hỏi: “Em đến học ké liệu có bị gọi trả lời câu hỏi không?”
“Không sợ, tôi dạy cho em.” Lâu Chỉ đáp lời.
Thấy hắn hết sức tự tin, Dư Lệ cũng yên lòng, cùng lắm thì nói thẳng với thầy giáo là mình đến học ké thôi.
Môn thứ hai của Lâu Chỉ hôm nay vẫn là ngôn ngữ lập trình. Dù Dư Lệ đã từng được học môn này, song đó là chuyện của rất nhiều năm trước ở kiếp trước. Thế nên hiện giờ, anh chỉ cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt.
Nhìn vẻ mặt lơ tơ mơ của Dư Lệ, Lâu Chỉ lại cảm thấy anh hết sức đáng yêu. Hắn nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Nếu em muốn học, về nhà tôi sẽ dạy em.”
Dư Lệ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, Lâu Chỉ ghé sát miệng vào tai anh, thì thầm: “Nhưng tôi phải thu một chút học phí.”
Dư Lệ sửng sốt, giây tiếp theo liền đỏ mặt, nói: “Anh đừng quá đáng.”
Phát hiện người nọ xấu hổ ngượng ngùng, Lâu Chỉ liền trêu chọc: “Tôi còn chưa nói mà, bảo bối, em nghĩ đến chuyện gì vậy?”
“Em chẳng nghĩ gì cả, anh đừng có nói lung tung.” Dư Lệ phản bác theo bản năng. Giọng anh hơi to, khiến thầy giáo đang giảng bài bỗng quay sang nhìn.
“Hai bạn kia đang thảo luận gì thế, sao lại nói to như vậy?” Thầy giáo đeo một cặp kính cận, trông có vẻ vô cùng hào hoa phong nhã.
Dư Lệ xấu hổ không thôi, quay sang nhìn Lâu Chỉ theo bản năng. Lâu Chỉ vỗ tay anh như thể trấn an, sau đó đứng lên đáp: “Thưa thầy, em vừa nói với bạn trai mình về việc viết code thế nào để hiển thị tên của cậu ấy lên màn hình máy tính.”
Thầy giáo nhìn hai người bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm, vẫy tay ra hiệu cho Lâu Chỉ ngồi xuống, nói: “Xem ra hai bạn rất có tinh thần học hỏi. Hết giờ nhớ lên đây trình diễn cho các bạn học khác cùng xem.”
Nói xong, thầy giáo lại tiếp tục giới thiệu ngôn ngữ lập trình mình sắp dạy.
Dư Lệ nhìn Lâu Chỉ bằng ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi, đều tại em.”
Thấy người nọ lộ vẻ đáng thương, tim Lâu Chỉ lập tức mềm nhũn, hắn nhẹ giọng nói: “Đừng lo.”
Giảng viên dạy môn chuyên ngành này cũng thật là lắm chuyện, tiết thứ nhất của môn học vừa kết thúc, hắn đã đi tới bàn Lâu Chỉ và Dư Lệ đang ngồi, lên tiếng hỏi: “Bạn học này, tiết sau có muốn lên thể hiện cho các bạn khác mở rộng tầm mắt một chút không?”
Lâu Chỉ nhìn thầy giáo, nở nụ cười rồi lễ phép nói: “Thầy tin tưởng vào khả năng của em như vậy khiến em cảm thấy rất vui.”
“Lên đi nhóc.” Thầy giáo vỗ vai hắn.
Tiết học thứ hai nhanh chóng bắt đầu, thầy giáo dùng máy chiếu để sinh viên trong lớp có thể nhìn thấy màn hình máy tính của mình: “Nào, cả lớp hãy cho một tràng pháo tay để cổ vũ tinh thần bạn.”
Trước khi lên bảng, Lâu Chỉ ghé sát vào tai Dư Lệ, nói: “Bảo bối, nhìn nhé.”
Lâu Chỉ nhanh tay mở công cụ lập trình ra rồi bắt đầu gõ trên bàn phím, một dòng mã lập tức xuất hiện trên màn hình. Mỗi lập trình viên đều có phong cách viết code của riêng mình. Code của Lâu Chỉ cũng tương như như tính cách hắn, không rườm rà, lại có vẻ độc đáo lạ thường.
Thầy giáo đứng một bên nhìn mà không khỏi gật gù. Hắn tưởng Lâu Chỉ sẽ dùng câu lệnh print để hiển thị số liệu lên màn hình, nào ngờ đối phương còn làm được nhiều hơn thế.
Trên bục giảng, tay Lâu Chỉ chưa từng ngừng lại, theo đó, số liệu đầy đủ cũng dần hiện ra. Dư Lệ cảm thấy Lâu Chỉ nghiêm túc làm việc hết sức đẹp trai, thậm chí còn quyến rũ hơn cả lúc hắn mỉm cười dịu dàng với anh nữa.
Thấy không thể code xong ngay lập tức nên Lâu Chỉ quyết định giải thích các câu lệnh và ký hiệu hắn dùng cho các sinh viên khác nghe.
Một lúc sau, đoạn code được hoàn thành, số liệu bắt đầu chạy theo yêu cầu của các dòng lệnh.
Dư Lệ thấy trên màn hình xuất hiện một trái tim màu đỏ, chưa đầy một giây sau, hai bên của trái tim xuất hiện vài con chữ: “Lâu Chỉ <3 Dư Lệ”. Hình ảnh lóe lên. Kế tiếp, Dư Lệ nhìn thấy một dòng chữ bằng tiếng Anh: “Darling, love you forever.”
Mặt Dư Lệ đỏ bừng lên không thể khống chế. Sinh viên trong lớp cũng sôi nổi vỗ tay, huýt sáo ầm ầm. Dù thầy giáo đang cười nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở: “Tuy trình độ hiện giờ của em vượt trước các bạn trong lớp nhiều, nhưng khi đi học vẫn phải ý tứ hơn một chút.”
Nghe vậy, Lâu Chỉ gật đầu rồi bước xuống bục giảng. Lúc về lại chỗ ngồi, hắn quay sang Dư Lệ đòi khen thưởng: “Bảo bối, tôi có được thưởng gì không?”
Nét ngượng ngùng trên mặt vẫn chưa tan hết, Dư Lệ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh lại đây một chút đi.”
Lâu Chỉ thầm hiểu, dựng thẳng sách lên, dí mặt lại gần môi người bên cạnh. Nhưng Dư Lệ lại đỏ mặt đẩy hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Em cũng yêu anh, Lâu Chỉ.”
Cứ tưởng sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào, nào ngờ phần thưởng lại là một tòa lâu đài bằng kẹo vải ngọt lịm cả tâm hồn. Lâu Chỉ chưa bao giờ vui mừng như thế. Trái tim đập điên cuồng không thể kiểm soát, trong phút chốc, hắn còn tưởng mình nghe được tiếng pháo hoa nổ vang trong đầu.
“Lâu Chỉ, em muốn ở bên anh suốt cuộc đời này.”
Lời nói của Dư Lệ như những trái bom nối nhau dội xuống, khiến tường thành vốn đã nghiêng ngả của Lâu Chỉ sụp đổ hoàn toàn. Anh đã thành công cắm một ngọn cờ thắng lợi vào nơi cao nhất trên cổng thành con tim hắn. Lâu Chỉ biết, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói của đối phương thôi, ngọn cờ kia sẽ vĩnh viễn giương cao, không bao giờ bị kéo xuống.
Cắn chặt hàm răng, Lâu Chỉ nắm tay Dư Lệ, vuốt ve từ đầu ngón tay đến tận cổ tay anh: “Nếu đang ở nhà, anh nhất định phải nếm thử xem miệng em có bôi mật hay không.”
Dư Lệ nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Lâu Chỉ tối dần, đôi môi nhẹ nhàng đóng mở: “Nếu không, sao em có thể khiến anh mất hồn chỉ bằng hai câu nói như vậy.” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: “Bảo bối, anh cảm thấy cái miệng bên dưới của em cũng rất ngọt.”
Nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc phát tình, Dư Lệ lại xấu hổ không thôi. Anh vươn tay che miệng Lâu Chỉ, không cho hắn nói chuyện: “Anh lại giở trò lưu manh rồi.”
Tuy nửa khuôn mặt bị bàn tay người kia che khuất, nhưng nét cười trong mắt Lâu Chỉ vẫn không hề bị lu mờ. Hắn vui vẻ liếm lòng bàn tay Dư Lệ, khiến đối phương hoảng hốt rút tay về.
Nửa tiết học sau hai người không làm loạn nữa, Dư Lệ ngoan ngoãn nghe thầy giáo giảng bài, Lâu Chỉ thường xuyên nghiêng đầu nhìn anh. Mỗi lần tầm mắt cả hai bất chợt chạm nhau, hắn lại thản nhiên nở nụ cười, làm Dư Lệ xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Chuông tan học vang lên, sinh viên trong lớp lập tức ra về. Dư Lệ cũng định chuồn nhưng vừa đứng lên đã bị Lâu Chỉ giữ lại. Chờ người trong giảng đường về hết, Lâu Chỉ ôm chặt lấy thắt lưng anh, đè anh lên vách tường. Hắn kéo tấm rèm cửa sổ che khuất người mình, cúi đầu hôn môi Dư Lệ.
Một luồng pheromone lặng lẽ tràn ra trong phòng học yên tĩnh, chậm rãi hòa vào không khí, mang theo mùi hương man mát của bạc hà quyến luyến bám vào gáy Dư Lệ.
Lâu Chỉ nhanh chóng rời khỏi môi anh, dùng bụng ngón tay miết nhẹ làn môi mềm mại của người trước mặt, để trán chạm trán đối phương, dùng chất giọng trầm khàn nhưng hết sức dịu dàng nói: “Bảo bối, anh thật sự rất yêu em.”
*****
Có ký ức của kiếp trước, đương nhiên Lâu Chỉ sẽ không nghĩ chuyện ngửi được mùi pheromone vừa rồi là vô tình. Hắn nhíu mày đầy chán ghét, ra sức gạt bỏ suy nghĩ chạy đi ôm Dư Lệ một cái thật chặt mà chỉ lấy hộp kẹo vải trong túi áo ra, bóc hai viên rồi cho thẳng vào miệng. Vị ngọt của viên kẹo nhanh chóng xua tan cảm giác buồn bực, hắn chọn một chỗ trống trong phòng học ngồi xuống.
Vào khoảng thời gian này của kiếp trước, hắn đang bận dàn xếp cục diện rối rắm ở nhà họ Lâu nên căn bản không hề đi học. Chương trình của bốn năm Đại học được hắn gấp rút hoàn thành chỉ trong vẻn vẹn hai năm. Đối với hắn, việc tốt nghiệp Đại học chẳng qua chỉ là để bịt miệng họ hàng thân thích mà thôi.
Nhưng kiếp này mọi thứ đã khác rồi. Dư Lệ là một sinh viên nghiêm túc. Lâu Chỉ biết, đối phương sẽ không cho phép mình trốn tiết mà chẳng có lý do chính đáng gì. Để không khiến anh tức giận, những lúc công ty không có việc, hắn đều ngoan ngoãn lên lớp nghe giảng. Ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, đó là hắn muốn ở bên Dư Lệ. Cùng đi canteen ăn cơm cũng được, cùng lên lớp nghe giảng cũng tốt, dù làm gì, chỉ cần có Dư Lệ ở bên, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Thủ đoạn của Lưu Lật cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu cậu ta dám làm gì khác nữa… Trên mặt hiện lên một nét cười châm chọc, Lâu Chỉ thầm nghĩ, kiếp trước cậu ta dám giả thành Dư Lệ để lừa gạt hắn, kiếp này cũng nên tính gộp lại luôn.
Đa số giáo viên giảng dạy các môn học chính đều là đàn ông. Nhìn người thầy còn trẻ tuổi mà đầu đã sắp hói trên bục giảng, Lâu Chỉ cảm thấy mí mắt mình không ngừng giật giật. Nhớ đến mái tóc vẫn xanh rì khi sắp ba mươi của mình trong kiếp trước, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. May quá, hắn sẽ không phải lo chuyện bị người yêu đá vì tội hói đầu.
Hôm này là buổi học đầu tiên, mục đích chủ yếu của giảng viên là để sinh viên làm quen với ngôn ngữ lập trình. Những thứ này Lâu Chỉ đã học hết từ kiếp trước rồi, thậm chí hắn còn chịu trách nhiệm mảng kỹ thuật cho nhiều dự án lớn ở công ty.
Bảo bối, trưa nay ăn gì? – Lâu Chỉ
Nhắn tin cho Dư Lệ xong, Lâu Chỉ liền mở album, xem từng tấm ảnh chụp của người nọ, ánh mắt chan chứa ý cười.
Dư Lệ trả lời rất nhanh.
Ngoan ngoãn học đi, đừng chơi điện thoại. – Bảo bối Lệ Lệ (Tên gợi nhớ Lâu Chỉ đặt cho Dư Lệ).
Hình như trong nhà hết thức ăn rồi, ăn ở trường có được không? – Bảo bối Lệ Lệ.
Được. Nghe lời bảo bối. – Lâu Chỉ.
Ngoan ngoãn nghe giảng đi nào. – Bảo bối Lệ Lệ.
Tuân chỉ! – Lâu Chỉ.
Dư Lệ tắt điện thoại, khóe miệng không nhịn được cong lên. Lâu Chỉ vốn là một người rất lạnh lùng, giờ lại ngày một trẻ con như thế. Thầm cảm thán một câu, anh lập tức ổn định tâm trạng, nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài.
Hết một môn học sẽ có khoảng ba mươi phút giải lao. Dư Lệ đã hoàn thành chương trình học của sáng nay rồi nhưng Lâu Chỉ vẫn còn một môn nữa. Thu dọn sách vở xong, anh tới chỗ rẽ đã hẹn từ trước để gặp Lâu Chỉ, nhưng còn chưa nói được lời nào đã bị đối phương mạnh mẽ ôm vào lòng.
“Anh làm gì thế? Ở đây có bao nhiêu người.” Dư Lệ không giãy dụa mà chỉ ngẩng đầu hỏi hắn.
Lâu Chỉ dí mũi vào cổ anh ngửi một lúc mới dập tắt được cảm giác nôn nóng trong lòng. Hắn cắn cổ Dư Lệ, nói: “Hơn trăm phút không nhìn thấy em, tôi sắp sửa sập nguồn rồi, cần hít một ít pheromone của em để sạc điện.”
Dư Lệ che cổ, bất đắc dĩ nói: “Có hai tiết học thôi mà. Được rồi, vậy giờ anh đã sạc đầy chưa?”
Lâu Chỉ cọ cái cằm đã được cạo râu sạch sẽ của mình lên da thịt ở cổ người kia một lúc rồi mới chịu ngẩng đầu lên. Hắn nâng tay nắm cằm anh, cúi xuống hôn nhẹ một cái, đáp: “Thế này mới đầy được.”
Dư Lệ vòng tay ôm cổ hắn, rướn người “chụt” một cái vào miệng hắn, nói: “Hôn xong rồi. Thế này được rồi chứ? Anh phải đổi giảng đường để học môn kế tiếp đúng không?”
Lâu Chỉ buông cằm Dư Lệ ra, nắm tay anh, để mười ngón đan nhau, thấp giọng nói: “Bảo bối, em thông minh quá.”
“Em xem thời khoá biểu của anh thôi chứ thông minh chỗ nào.” Dư Lệ thật cạn lời với cách nói chuyện như đang dỗ dành trẻ con của người trước mặt: “Hơn nữa, bạn nhỏ Lâu à, bạn mới là trẻ con đấy, biết không?”
Lâu Chỉ lại kéo anh vào lòng, mặt dày đáp: “Chuẩn rồi.”
Khoa Công nghệ Thông tin không có nhiều Omega. Lớp Lâu Chỉ có bốn, năm người, giảng đường học chung ba lớp nên cộng lại được khoảng mười hai mạng. Lâu Chỉ dẫn Dư Lệ đến chiếc bàn ở sát tường, để anh ngồi vào vị trí bên trong. Đối với những môn chuyên ngành, hắn vẫn muốn đóng vai sinh viên gương mẫu trước mặt Dư Lệ.
Ngồi được một lát, Dư Lệ bỗng lên tiếng hỏi: “Em đến học ké liệu có bị gọi trả lời câu hỏi không?”
“Không sợ, tôi dạy cho em.” Lâu Chỉ đáp lời.
Thấy hắn hết sức tự tin, Dư Lệ cũng yên lòng, cùng lắm thì nói thẳng với thầy giáo là mình đến học ké thôi.
Môn thứ hai của Lâu Chỉ hôm nay vẫn là ngôn ngữ lập trình. Dù Dư Lệ đã từng được học môn này, song đó là chuyện của rất nhiều năm trước ở kiếp trước. Thế nên hiện giờ, anh chỉ cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt.
Nhìn vẻ mặt lơ tơ mơ của Dư Lệ, Lâu Chỉ lại cảm thấy anh hết sức đáng yêu. Hắn nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Nếu em muốn học, về nhà tôi sẽ dạy em.”
Dư Lệ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, Lâu Chỉ ghé sát miệng vào tai anh, thì thầm: “Nhưng tôi phải thu một chút học phí.”
Dư Lệ sửng sốt, giây tiếp theo liền đỏ mặt, nói: “Anh đừng quá đáng.”
Phát hiện người nọ xấu hổ ngượng ngùng, Lâu Chỉ liền trêu chọc: “Tôi còn chưa nói mà, bảo bối, em nghĩ đến chuyện gì vậy?”
“Em chẳng nghĩ gì cả, anh đừng có nói lung tung.” Dư Lệ phản bác theo bản năng. Giọng anh hơi to, khiến thầy giáo đang giảng bài bỗng quay sang nhìn.
“Hai bạn kia đang thảo luận gì thế, sao lại nói to như vậy?” Thầy giáo đeo một cặp kính cận, trông có vẻ vô cùng hào hoa phong nhã.
Dư Lệ xấu hổ không thôi, quay sang nhìn Lâu Chỉ theo bản năng. Lâu Chỉ vỗ tay anh như thể trấn an, sau đó đứng lên đáp: “Thưa thầy, em vừa nói với bạn trai mình về việc viết code thế nào để hiển thị tên của cậu ấy lên màn hình máy tính.”
Thầy giáo nhìn hai người bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm, vẫy tay ra hiệu cho Lâu Chỉ ngồi xuống, nói: “Xem ra hai bạn rất có tinh thần học hỏi. Hết giờ nhớ lên đây trình diễn cho các bạn học khác cùng xem.”
Nói xong, thầy giáo lại tiếp tục giới thiệu ngôn ngữ lập trình mình sắp dạy.
Dư Lệ nhìn Lâu Chỉ bằng ánh mắt đầy áy náy: “Xin lỗi, đều tại em.”
Thấy người nọ lộ vẻ đáng thương, tim Lâu Chỉ lập tức mềm nhũn, hắn nhẹ giọng nói: “Đừng lo.”
Giảng viên dạy môn chuyên ngành này cũng thật là lắm chuyện, tiết thứ nhất của môn học vừa kết thúc, hắn đã đi tới bàn Lâu Chỉ và Dư Lệ đang ngồi, lên tiếng hỏi: “Bạn học này, tiết sau có muốn lên thể hiện cho các bạn khác mở rộng tầm mắt một chút không?”
Lâu Chỉ nhìn thầy giáo, nở nụ cười rồi lễ phép nói: “Thầy tin tưởng vào khả năng của em như vậy khiến em cảm thấy rất vui.”
“Lên đi nhóc.” Thầy giáo vỗ vai hắn.
Tiết học thứ hai nhanh chóng bắt đầu, thầy giáo dùng máy chiếu để sinh viên trong lớp có thể nhìn thấy màn hình máy tính của mình: “Nào, cả lớp hãy cho một tràng pháo tay để cổ vũ tinh thần bạn.”
Trước khi lên bảng, Lâu Chỉ ghé sát vào tai Dư Lệ, nói: “Bảo bối, nhìn nhé.”
Lâu Chỉ nhanh tay mở công cụ lập trình ra rồi bắt đầu gõ trên bàn phím, một dòng mã lập tức xuất hiện trên màn hình. Mỗi lập trình viên đều có phong cách viết code của riêng mình. Code của Lâu Chỉ cũng tương như như tính cách hắn, không rườm rà, lại có vẻ độc đáo lạ thường.
Thầy giáo đứng một bên nhìn mà không khỏi gật gù. Hắn tưởng Lâu Chỉ sẽ dùng câu lệnh print để hiển thị số liệu lên màn hình, nào ngờ đối phương còn làm được nhiều hơn thế.
Trên bục giảng, tay Lâu Chỉ chưa từng ngừng lại, theo đó, số liệu đầy đủ cũng dần hiện ra. Dư Lệ cảm thấy Lâu Chỉ nghiêm túc làm việc hết sức đẹp trai, thậm chí còn quyến rũ hơn cả lúc hắn mỉm cười dịu dàng với anh nữa.
Thấy không thể code xong ngay lập tức nên Lâu Chỉ quyết định giải thích các câu lệnh và ký hiệu hắn dùng cho các sinh viên khác nghe.
Một lúc sau, đoạn code được hoàn thành, số liệu bắt đầu chạy theo yêu cầu của các dòng lệnh.
Dư Lệ thấy trên màn hình xuất hiện một trái tim màu đỏ, chưa đầy một giây sau, hai bên của trái tim xuất hiện vài con chữ: “Lâu Chỉ <3 Dư Lệ”. Hình ảnh lóe lên. Kế tiếp, Dư Lệ nhìn thấy một dòng chữ bằng tiếng Anh: “Darling, love you forever.”
Mặt Dư Lệ đỏ bừng lên không thể khống chế. Sinh viên trong lớp cũng sôi nổi vỗ tay, huýt sáo ầm ầm. Dù thầy giáo đang cười nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở: “Tuy trình độ hiện giờ của em vượt trước các bạn trong lớp nhiều, nhưng khi đi học vẫn phải ý tứ hơn một chút.”
Nghe vậy, Lâu Chỉ gật đầu rồi bước xuống bục giảng. Lúc về lại chỗ ngồi, hắn quay sang Dư Lệ đòi khen thưởng: “Bảo bối, tôi có được thưởng gì không?”
Nét ngượng ngùng trên mặt vẫn chưa tan hết, Dư Lệ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh lại đây một chút đi.”
Lâu Chỉ thầm hiểu, dựng thẳng sách lên, dí mặt lại gần môi người bên cạnh. Nhưng Dư Lệ lại đỏ mặt đẩy hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Em cũng yêu anh, Lâu Chỉ.”
Cứ tưởng sẽ nhận được một nụ hôn ngọt ngào, nào ngờ phần thưởng lại là một tòa lâu đài bằng kẹo vải ngọt lịm cả tâm hồn. Lâu Chỉ chưa bao giờ vui mừng như thế. Trái tim đập điên cuồng không thể kiểm soát, trong phút chốc, hắn còn tưởng mình nghe được tiếng pháo hoa nổ vang trong đầu.
“Lâu Chỉ, em muốn ở bên anh suốt cuộc đời này.”
Lời nói của Dư Lệ như những trái bom nối nhau dội xuống, khiến tường thành vốn đã nghiêng ngả của Lâu Chỉ sụp đổ hoàn toàn. Anh đã thành công cắm một ngọn cờ thắng lợi vào nơi cao nhất trên cổng thành con tim hắn. Lâu Chỉ biết, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói của đối phương thôi, ngọn cờ kia sẽ vĩnh viễn giương cao, không bao giờ bị kéo xuống.
Cắn chặt hàm răng, Lâu Chỉ nắm tay Dư Lệ, vuốt ve từ đầu ngón tay đến tận cổ tay anh: “Nếu đang ở nhà, anh nhất định phải nếm thử xem miệng em có bôi mật hay không.”
Dư Lệ nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Lâu Chỉ tối dần, đôi môi nhẹ nhàng đóng mở: “Nếu không, sao em có thể khiến anh mất hồn chỉ bằng hai câu nói như vậy.” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: “Bảo bối, anh cảm thấy cái miệng bên dưới của em cũng rất ngọt.”
Nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc phát tình, Dư Lệ lại xấu hổ không thôi. Anh vươn tay che miệng Lâu Chỉ, không cho hắn nói chuyện: “Anh lại giở trò lưu manh rồi.”
Tuy nửa khuôn mặt bị bàn tay người kia che khuất, nhưng nét cười trong mắt Lâu Chỉ vẫn không hề bị lu mờ. Hắn vui vẻ liếm lòng bàn tay Dư Lệ, khiến đối phương hoảng hốt rút tay về.
Nửa tiết học sau hai người không làm loạn nữa, Dư Lệ ngoan ngoãn nghe thầy giáo giảng bài, Lâu Chỉ thường xuyên nghiêng đầu nhìn anh. Mỗi lần tầm mắt cả hai bất chợt chạm nhau, hắn lại thản nhiên nở nụ cười, làm Dư Lệ xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Chuông tan học vang lên, sinh viên trong lớp lập tức ra về. Dư Lệ cũng định chuồn nhưng vừa đứng lên đã bị Lâu Chỉ giữ lại. Chờ người trong giảng đường về hết, Lâu Chỉ ôm chặt lấy thắt lưng anh, đè anh lên vách tường. Hắn kéo tấm rèm cửa sổ che khuất người mình, cúi đầu hôn môi Dư Lệ.
Một luồng pheromone lặng lẽ tràn ra trong phòng học yên tĩnh, chậm rãi hòa vào không khí, mang theo mùi hương man mát của bạc hà quyến luyến bám vào gáy Dư Lệ.
Lâu Chỉ nhanh chóng rời khỏi môi anh, dùng bụng ngón tay miết nhẹ làn môi mềm mại của người trước mặt, để trán chạm trán đối phương, dùng chất giọng trầm khàn nhưng hết sức dịu dàng nói: “Bảo bối, anh thật sự rất yêu em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook