Abo Bia Đỡ Đạn Alpha Đoản Mệnh Một Lòng Làm Cá Mặn
2: Cô Thật Sự Phân Hóa Thành Alpha Rồi


Đau! Đau quá!
Như thể có thứ gì đó đâm xuyên qua cơ thể, mỗi tấc da trên cơ thể đều như bị lưỡi dao sắc bén nóng rực đâm thẳng vào xương tủy, vừa nóng vừa đau.

Loại đau đớn như xé nát này đứt quãng không liên tục, thời điểm lâu nhất có thể kéo dài nửa giờ, không chừng còn vượt quá nửa giờ, Văn Diên có lúc sẽ bị đau đến ngất đi.

Đầu óc mê man không ngừng hiện lên một ít lời văn cùng hình ảnh như đèn kéo quân.

【Văn Diên khóc giống như hoa lê dính hạt mưa*, Giang Hoài Vũ cũng không lay động: “Tôi vì muốn kích thích cô ấy mới cùng cô ở cùng một chỗ, cô hiện tại đã biết rồi, Có thể đừng luôn luôn quấn lấy tôi không? Tôi đối với cô đã chán ngấy rồi.”】
【“Nếu không có mày thì tốt quá rồi.” Văn Diên nhìn thấy đèn xe ở bên phải con đường càng lúc càng gần, đẩy mạnh một cái về phía Ôn Lăng.】
【Ôn Lăng nhanh chân lẹ mắt né tránh, Văn Diên vì quán tính lảo đảo vài bước về phía trước, âm thanh thắng gấp bén nhọn cắt ngang màn đêm yên tĩnh……】
Lời văn rời rạc vụn vặt phát sáng, tập trung thành đèn xe chói mắt, âm thanh thắng gấp chói tai chợt vang lên.

Đau đớn lần nữa kéo tới, hình ảnh rải rác lại lần nữa ồ ạt tuôn tràn vào đầu óc Văn Diên, càng thêm ăn khớp rõ rệt.

Văn Diên ôm cái đầu sắp nổ tung, hít một hơi, đột ngột mở mắt.

Cô đã chết vì tai nạn xe cộ, sau đó lại sinh ra ở thế giới này.

Thế giới này thật ra là một quyển tiểu thuyết ngôn tình abo, mà cô, là bia đỡ đạn đoản mệnh trong nguyên tác.

Giang Hoài Vũ là nam phụ trong sách, cô không thể tỏ tình với Giang Hoài Vũ! Cô sẽ bị lợi dụng, sẽ bị chia tay, sẽ phải hóa đen, sau đó không sống đến hai chương đã rơi đài!
Tiêu hóa xong tất cả tin tức, Văn Diên chỉ thấy dựng hết cả tóc gáy, da đầu tê dại.

Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, chờ tâm tình bình phục.

Một hồi lâu sau, tinh thần yên ổn trở lại, Văn Diên phát hiện bản thân giống như đang ở bệnh viện, nhất thời không thể phản ứng.

Cô không phải ở WC của trường học à?
Văn Diên theo bản năng xoa xoa cổ, cảm giác mịn màng trơn nhẵn, giống như cảm giác của miếng dán, làn da phía dưới cổ hơi hơi phồng lên.

Là miếng dán cách trở, vị trí phồng lên là tuyến thể.

Cô nhớ ra rồi! Cô bị Chử Y Hàm cắn một cái!

Cô thiếu chút nữa chết vì đau đớn, sau đó còn phóng ra tin tức tố, cô nhớ rõ cảm giác này.

Hệt như đặt mình trong hạt mưa tí tách, trong không khí ẩm ước mà mùi cỏ xanh tươi mát, vị bùn đất, phảng phất còn mang theo một chút hương hoa……
Không đúng mà, phân hóa thành Beta sẽ không phóng ra tin tức tố!
Một suy nghĩ nhảy ra trong đầu, thần kinh Văn Diên bất giác căng thẳng, kéo cổ áo nhìn nhìn: “Vãi sh*t”
Cup B to trở thành cup A nhỏ, màn thầu nhỏ trở thành bánh men Vượng Tử** rồi.

Văn Diên ngồi phắt dậy, ngây ra như phỗng.

Cô thật sự phân hóa thành Alpha rồi.

Tiếng động vang lên, cửa bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, chăm chú nhìn cô, cười nói: “Tỉnh rồi?”
“Ba?!” Văn Diên bây giờ chắc chắn đây là phòng dùng để cách ly người rối loạn tin tức tố, “Con làm sao lại ở bệnh viện vậy?
“Con ở trường học đột nhiên phân hóa, giáo viên của con đưa con đến đây, cũng vừa khéo, đúng lúc hôm nay ba trực ban.”
Văn Minh bước tới, trước tiên kiểm tra cơ bản cho cô, “Giáo viên của con còn nói sân vận động tràn ngập tin tức tố của con, may mắn có bạn học gấp rút tiêm cho con thuốc ức chế Omega mới tránh được rối loạn.

Chờ quay về trường học con phải cảm ơn bạn kia cho tốt.”
Phân hóa ở nơi công cộng là chuyện nguy hiểm nhất.

Văn Diên nhớ lại lúc tiêm thuốc ức chế vào cổ tay Chử Y Hàm, cô kéo căng khóe miệng, nghĩ thầm: Cảm ơn cậu cắn mình đến mức phân hóa.

Văn Diên mặt bình tĩnh nhíu mày, Văn Minh quan tâm hỏi han: “Con có phải không thoải mái không?”
Văn Diên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, vuốt bụng mình nói: “Không có, là con đói bụng thôi.”
“Mẹ con vừa tới, mang theo cháo thịt nạc trứng muối.” Văn Minh ghi chép lại số liệu xong, nói với y tá nhỏ phía sau, “Đi báo với người nhà bệnh nhân, con gái bảo bối của bà ấy tỉnh rồi.”
Y tá nhỏ cười một tiếng, đi ra ngoài.

Chẳng lâu sau, Phương Tĩnh Bạch mang theo bình giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, ân cần hỏi han Văn Diên một phen.

Văn Diên nghe Phương Tĩnh Bạch nói dông dài, nhìn vẻ mặt lo lắng của bà.

Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh cô gái ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh ôm đầu khóc không thành tiếng.

Đó chắc là người mà cô rất thân ở kiếp trước.


Trái tim bỗng dưng thắt lại, loáng thoáng mang theo sự đau đớn tràn lan.

Khi một người mất rồi, thường thì người thân khổ sở nhất.

Nếu cô một lần nữa đi tìm cái chết không quay về nữa, cha mẹ ở kiếp này sẽ khổ sở biết bao nhiêu.

Văn Diên âm thầm quyết tâm hạ quyết định: Cô phải rời xa nam cặn bã, yêu quý sinh mệnh! Làm một con cá muối sống thật lâu, còn có thể ăn nhiều hơn hai chén cháo!
Ừm? Cháo à? Văn Diên bất đắc dĩ cắt ngang Phương Tĩnh Bạch: “Mẹ ơi, con sắp chết đói rồi.”
Hai phút sau, Văn Diên nằm bò trên bàn nhỏ thỏa mãn ăn cháo, Văn Minh phổ cập khoa học về những việc Alpha cần chú ý.

Chờ Văn Minh phổ cập xong, Văn Diên nghi ngờ nói: “Con làm sao lại phân hóa thành Alpha? Kiểm tra Gen không phải nói 70% sẽ là Beta sao?”
“Kiểm tra Gen cũng chỉ là tham khảo mà thôi, không thể đảm bảo nhất định có thể phân hóa thành Beta, không phải còn 30% sao?” Văn Minh dừng một chút nói, "Rốt cuộc là gen của mẹ con mạnh mẽ nhỉ.”
Phương Tĩnh Bạch trừng mắc liếc nhìn Văn Minh một cái, Văn Minh dời đề tài: “Ăn xong cháo thì theo dõi thêm một giờ, không có vấn đề gì thì có thể về nhà, Khoảng thời gian này cách ly quan sát ở nhà là được.”
Văn Diên hưng phấn hỏi: “Ngày mai con không cần phải đi học hả?”
“Ừ, Giáo viên chủ nhiệm của con cũng nói để cho tin tức tố ổn định lại đã.” Phương Tĩnh Bạch lướt qua gương mặt tươi cười của cô, nói thêm, “Cô giáo còn nói thành tích của con giảm sút nhiều lắm, đề nghị mẹ đăng ký cho con khóa học trực tuyến ở trường.

Mẹ đã đăng ký cho con rồi, trùng với thời gian học ở trường, nhìn con rất có tinh thần, ngày mai bắt đầu đi."
Văn Diên thu lại ý cười, trong lòng thô tục mắng một tiếng, ngoài miệng trả lời dạ.

Sau một giờ theo dõi xác nhận tình hình Văn Diên đã ổn định, Phương Tĩnh Bạch tiến hành thủ tục xuất vện cho cô.

Thay quần áo bệnh nhân ra, Văn Diên kéo kéo quần áo ngắn cũn nói với Phương Tĩnh Bạch: “Mẹ, con muốn mua quần áo mới.”
Phương Tĩnh Bạch nhìn cô một cái nói: “Tưởng con phân hóa thành Beta nên cũng không chuẩn bị trước, lát về đo kích thước, rồi mua online hai bộ trước đi.”
Văn Diên dạ một tiếng, hối hận vì bản thân không mặc váy, quần dài bây giờ biến thành quần bảy tấc, còn chật nữa.

Đến khi trở về nhà, sau khi đo chiều cao và số đo ba vòng, Văn Diên ghét bỏ toàn thân nhớp nháp, vào phòng tắm tắm rửa.

Không khí ẩm ướt trong phòng tắm làm cho Văn Diên lại nghĩ đến mùi hoa dịu nhẹ giống như bị nước mưa pha loãng.

Hai lỗ tiêm màu đỏ hết sức rõ ràng trên cổ tay trắng gầy, Văn Diên nhìn chăm chú một lúc lâu.


Chử Y Hàm lấy đâu ra thuốc ức chế để tiêm cho cô nhỉ? Hơn nữa thuốc ức chế Omega đối với Alpha có hiệu quả rất nhỏ, làm sao mà ngăn được tin tức tố của cô?
Văn Diên lười nghĩa sâu xa, cô bắt đầu thử nhớ lại chuyện đời trước.

Trừ bỏ việc biết mình bị tai nạn giao thông sau đó chuyển thế xuyên thư, việc khác suy nghĩ đến đầu đau nhứt cũng đều là một sự mơ mơ hồ hồ.

Văn Diên đầu óc trống rỗng không suy nghĩ nữa.

Có lẽ về sau sẽ chậm rãi nhớ lại.

Quan trọng nhất bây giờ là cuộc sống hiện tại.

Khi ra khỏi phòng tắm, thấy Phương Tĩnh Bạch đang đem khăng trải giường và vỏ chăn bông đã thay ra ngoài.

“Mẹ.” Văn Diên gọi bà lại hỏi: “Mẹ có thấy điện thoại của con không?”
Phương Tĩnh Bạch hất đầu về phía tủ đầu giường nói: “Hôm nay phá lệ mặc kệ con, đừng có chơi muộn quá, đi ngủ sớm một chút.”
Văn Diên héo hon lên tiếng.

Chờ Phương Tĩnh Bạch vừa đi, Văn Diên lấy điện thoại trong ngăn kéo tủ đầu giường, gọi điện cho Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm chắc đang chơi điện thoại nên bắt máy rất nhanh: “Cuối cùng cũng gọi cho mình, cậu hiện tại thế nào rồi?”
“Có chút không quen lắm.” Văn Diên tổng kết, “Cao lên nè, ngực cũng nhỏ đi, aizzz, trước đây cũng không to.”
“Ha ha ha.” Thời Nhiễm cười không kiêng nể.

Văn Diên lạnh nhạt nói: “Cười vui vẻ như vậy luôn, cậu có biết lễ phép không hả?”
Thời Nhiễm nghẹn cười an ủi cô: “Bình thường bình thường mà, phân hóa thành Alpha đều như vậy, cao lên bao nhiêu vậy?”
Văn Diên cau mày nói: “Cao hơn cậu 3 cm đó……”
Thời Nhiễm xì một tiếng: “Đúng rồi, cậu làm sao lại đột nhiên ở WC sân vận động mà phân hóa vậy?”
Văn Diên chạm vào sau cổ, theo bản năng che giấu chuyện Chử Y Hàm cắn mình: “Không biết, nghĩ không ra.”
“Được rồi, bất quá may mà tiểu học thần cũng có ở WC đó, cậu không biết có bao nhiêu khủng bố đâu, lúc ấy có vài Omega bị tin tức tố của cậu quấy nhiễu phát tình, may mà cậu ấy nhanh chóng cõng cậu đi đó.” Thời Nhiễm dừng một chút, cảm khái nói.

“Cũng không biết một Omega như cậu ấy làm sao có định lực ngăn cản tin tức tố của cậu, còn có sức lực lớn như vậy cõng cậu đến phòng y tế…”
Trong đầu đột nhiên hiện lên bả vai của cô gái mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa màu đen, mùi hoa thanh nhã kia quanh quẩn ở chóp mũi…… Văn Diên cảm thấy chính dây thần kinh xung quanh tuyến thể nhói lên.

Thời Nhiễm còn liên tục lải nhải, Văn Diên nghe tai này lọt tai kia.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Thời Nhiễm nói: “Đúng rồi, tiểu học thần thêm bạn tốt với mình, hỏi phương thức liên lạc với cậu, cậu ấy giống như rất lo lắng cho cậu, dù sao hiện tại cậu cũng tỉnh rồi, mình đem số của cậu cho cậu ấy, thêm hay không thì tùy cậu.”
Văn Diên không yên lòng ừ một tiếng, chờ cúp điện thoại mới phản ứng lại lời Thời Nhiễm nói.


Vừa định nhắn tin cản Thời Nhiễm lại, màn hình nhảy ra thông báo: “125 muốn thêm bạn thành bạn tốt: Mình là Chử Y Hàm.”
Câu “Nghe nói Omega phát tình cực kỳ khó chịu luôn.” Của Thời Nhiễm nói lặp đi lặp lại trong đầu.

Văn Diên dán mắt vào lời xin bạn tốt, đột nhiên nhớ tới ánh mắt phiếm hồng ướt sũng của Chử Y Hàm.

Quên đi, Omega có thể có suy nghĩ xấu xa gì chứ, chắc là vì cảm giác phát tình quá khó chịu nên mới cắn cô.

Văn Diên nhấp môi dưới, đưa ngón trỏ chạm vào màn hình nhấn “Đồng ý”.

[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Bánh men Vượng Tử là biện pháp tu từ phóng đại của tui, dùng để biểu đạt tâm tình khiếp sợ và sụp đổ của nữ chính.

Ngực nhỏ đi người cao lên là thiết lập phân hóa tui đặt ra, nếu như không mang theo trang sức...!
Edit: Tui chịu, không hiểu sao đến mấy cái lời nói của tác giả cứ khó edit thế nào ấy.

Hiểu thì hiểu chứ không biết edit làm sao.

Cơ bản là hình như có người bình luận về việc nữ chính bảo ngực nhỏ thành bánh men Vượng Tử, chê Văn Diên lép đồ ấy.

Bà tác giả bảo bánh men Vượng Tử là bả phóng đại tâm tình nữ chính thôi, bả chỉ viết ngực nhỏ, cũng không có viết kỹ càng, muốn thay to nhỏ thế nào thì tự thay vào.

Nhưng xin đừng thay vào kích thước mình hổng thích rồi tới gây chuyện.

Bả còn nói cho dù là ngực lép đi chăng nữa cũng là cô gái yếu đuối, đừng có mà kỳ thị ngực lép.

[…]
* Giống như hoa lê dính hạt mưa: Nguyên tác là [梨花带雨], lê hoa đái vũ, hoa lê dính hạt mưa.

Miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

** Bánh men Vượng Tử: Nguyên tác là 旺仔小馒头 - Vượng Tử Tiểu Màn Đầu.

Là đồ ăn vặt nổi tiếng ở Trung Quốc, cũng giống như bánh men ở Việt Nam vậy.
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương