A Thiền - Đinh Mặc FULL
-
64: Vấn Đề Của Anh Ấy 1
Ngày 16 tháng 5 năm 2014.
Buổi sáng Lý Vi Ý không có tiết, cô xem lại đề thi một lúc rồi nghỉ ngơi, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển vở, lật đến một trang.
Nét chữ của người đó y hệt của cô, chỉ là viết ngoáy nên chữ xộc xệch hơn.
Lần trước, người đó đã viết cho cô tận tám trang dài lời khuyên về cuộc đời, dặn dò cô học vẽ tranh, bảo cô nhất định phải tác hợp chị gái với Chung Nghị, chia rẽ chị gái và Chu Chí Hạo và còn cảnh báo cô tránh xa một tên đàn ông cặn bạ Tạ Tri Lộc.
Lần này, Lý Vi Ý của tương lai chỉ để lại hai câu, bảo cô đừng đổi số điện thoại, và…
Đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền.
Cái tên Trương Tĩnh Thiền, sau lần “tỉnh giấc” này, cô đã nghe thấy nhiều hơn.
Bố mẹ nói, lần này “A Thiền” đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không có anh ấy, bố có lẽ không thể sống sót được.
Vì vậy, Lý Vi Ý 17 tuổi thực sự rất biết ơn anh ấy.
Mẹ cũng ngại ngùng nói với cô: Mặc dù A Thiền là một chàng trai tốt, nhưng cô vẫn đang học cấp ba, có một vài chuyện, ít nhất cũng phải đợi đến khi thi đỗ đại học rồi hẵng tính tiếp.
Lý Vi Ý chỉ cảm thấy nhức đầu: “Chuyện gì vậy? Con, con và anh ấy…”
Chị gái nói: “Em ngại à? Hay là giả vờ ngốc? Mặc dù là bố mẹ đồng ý, nhưng chị thấy kể cả em đỗ đại học rồi, thì cũng phải quan sát cậu ấy thêm vài năm.
Môi trường gia đình của cậu ấy và chúng ta khác biệt quá lớn, không biết liệu người như cậu ấy có một lòng không,”
Lý Vi Ý: “Không phải…”
Không ai lắng nghe cô giải thích.
…
Lí Vi Ý thở dài, rồi lại nhìn chỉ dẫn mơ hồ, như nào là đối xử tốt? Cô thậm chí còn không biết anh ấy trông như thế nào, hơn nữa cô còn đang học cấp ba, không muốn yêu sớm.
Vậy thì…làm bạn tốt trước?
…
Đây là lần đầu tiên Lý Vi Ý 17 tuổi đến biệt thự nhà Trương, không hề khó tìm, dân ở đây ai cũng đều biết nhà giàu nhất thành phố ở đâu.
Khi cô đến trước cổng khu nhà, cổng đi bộ tự động mở, bảo vệ canh gác nở nụ cười thân thiện với cô.
Lý Vi Ý: “…”
Có vẻ trong ba ngày qua, cô đã tới đây không ít lần.
Lý Vi Ý đứng há hốc miệng trước biệt thự to lớn, tráng lệ của nhà Trương.
Tim cũng bắt đầu đập thình thịch, cô nên nói gì đây khi gặp Trương Tĩnh Thiền? Lý do của cô đến rất là kỳ lạ, liệu anh ấy…có hiểu không? Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi, có phải cũng mơ hồ giống cô không?
Cô đang cúi đầu đá nhẹ viên đá vụn bên tường, thì có người gọi: “Cô Lý?”
Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt cao ráo điển trai, mặc một bộ vest được may mặc tỉ mỉ.
Cô chỉ mơ hồ chào lại: “Xin chào.”
Ấn tượng của Hứa Dị về Lý Vi Ý vẫn dừng lại ở cô gái lạnh lùng, ít nói đó.
Anh ta hỏi: “Tới gặp A Thiền à? Cậu ấy đang ở nhà.”
Lý Vi Ý: “Cảm ơn.
Anh ơi… có thể giúp tôi gọi anh ấy ra đây một lát không?”
Hứa Dị quay đầu nhìn về phía cô.
Hai má thiếu nữ trắng hồng, mềm mại, mái tóc đen nhánh, đôi mắt dường như ẩn chứa dòng nước trong vắt.
Bởi vì căng thẳng, ngượng ngùng, nên hai tay cô níu lấy vạt áo hoodie, trông rất đáng yêu.
Hứa Dị chầm chậm mỉm cười, nói: “Vi Ý, trước đây em vẫn gọi anh là anh Hứa Dị.”
Lý Vi Ý thở phào một hơi, hóa ra anh ta tên là Hứa Dị, thì là người quen! Cô của 8 năm sau quen nhiều người nhỉ! Cô tươi cười, vui vẻ gọi: “Anh Hứa Dị.”
Hứa Dị “ừ” một tiếng rồi nói: “Đi vào trong nhà với anh.”
Nhưng Lý Vi Ý không chịu, cô sợ bước vào một môi trường xa lạ, gặp nhiều người không quen biết, nên kiên quyết nhờ Hứa Dị gọi Trương Tĩnh Thiền xuống nhà giúp cô.
Hứa Dị lại quay về biệt thự, lúc đi đến cửa phòng của Trương Tĩnh Thiền, anh ta bị thôi thúc bởi sự kích động kì lạ.
Anh ta muốn xem, với Trương Tĩnh Thiền khác hẳn vài ngày trước gặp Lý Vi Ý cũng khác hẳn vài ngày trước, hai người sẽ có phản ứng như thế nào.
Trương Tĩnh Thiền đang vội làm bài tập.
Lần đầu nhập vào cơ thể anh, người đó còn miễn cưỡng làm vài trang bài tập, mặc dù sai 80%.
Sau hai lần đó thì cô ấy dứt khoát không đi học nữa.
Trương Tĩnh Thiền phải bổ sung vở ghi, bài tập, lại còn phải cảnh giác nhìn chằm chằm từng góc trống trong phòng, những ngày này sắc mắt anh vô cùng tồi tệ.
Hứa Dị gõ cửa, Trương Tĩnh Thiền: “Vào đi.”
Hứa Dị nhìn chàng trai cao lớn đang ngồi bên bàn học hì hục ghi chép, ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt u ám, hung dữ của Trương Tĩnh Thiền, lại lần nữa cảm thấy não mình bị úng nước mới rung động với cậu ta.
Trên mặt Hứa Dị không lộ vẻ gì, cười mỉm: “A Thiền, bạn gái của cậu đến.”
Trương Tĩnh Thiền ngờ vực: Bạn gái?
À, Trình Duệ Nghiên.
Không phải người kia đã thay anh chia tay Trình Duệ Nghiên rồi sao? Chia tay thì chia tay, bây giờ anh cũng không có tâm trạng yêu đương, cuộc sống đã đủ loạn rồi.
Nếu không cố gắng rồi học kỳ này không thể đứng nhất khoa, thì thật mất thể diện.
Hứa Dị: “Cô ấy muốn cậu xuống dưới tầng gặp mặt.”
Ánh mắt của Trương Tĩnh Thiền đảo qua quyển vở ở góc bàn.
Đột nhiên tâm trạng chàng trai trở nên bình tĩnh, nói: “Anh Hứa, anh nói với cô ấy đi đi.
Đã chia tay rồi thì đừng gặp nhau nữa.”
Hứa Dị: “Thật sự không gặp sao?”
“Không gặp, tôi và cô ấy mãi mãi không có khả năng đâu.”
Sau khi Hứa Dị đi, Trương Tĩnh Thiền mở quyển vở kia ra, bên trong có một lá thư, chỉ vài dòng ngắn ngủi đã tóm tắt những gì đã xảy ra trong những ngày qua, hai câu cuối cùng là:
“Từ nay về sau, đừng ở bên ai khác.
Đợi đến ngày 13 tháng 1 năm 2022, người con gái mà chúng ta mong muốn suốt đời, cô ấy sẽ xuất hiện.
– Trương Tĩnh Thiền.”
Thiếu niên Trương Tĩnh Thiền cười nhạt.
Bản thân anh 8 năm sau, thật là độc đoán.
Anh ta khẳng định, cô gái đó là người anh mong muốn suốt đời sao?
Vậy thì chờ đợi.
Tình yêu này nghe có vẻ trung thành và dứt khoát, vô cùng lãng mạn, càng khiến thiếu niên kiêu ngạo không muốn buông tay.
Vòng tròn định mệnh giữa anh và cô, hôm nay do chính tay anh đặt bút, cần tám cái mùa xuân, hạ, thu, đông không ai biết tới, mới có thể vẽ xong đưa cô xem.
Vì vậy thiếu niên quyết định, bắt đầu từ hôm nay trở đi, chờ đợi mà không hối tiếc.
…
Hứa Dị lại lần nữa ra khỏi biệt thự, nhìn ánh mắt mong chờ của Lý Vi Ý, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác nhẹ nhõm.
Anh nói: “A Thiền nói… sẽ không gặp em nữa.”
Lý Vi Ý mắt mở to, hơi rầu rĩ nói: “Thôi vậy, tôi cũng không thể làm gì khác được.”
Hứa Dị đặt tay lên tường biệt thự, nhìn cô: “Mấy ngày trước hai người vẫn còn ổn, sao bỗng nhiên lại chia tay?”
Lý Vi Ý thầm nghĩ, cũng không thể trách tôi được, ai biết được người phụ nữ trưởng thành 8 năm sau – là tôi đã làm gì với một sinh viên nam đại học 19 tuổi.
Nếu đã chia tay rồi thì cô không thể bị ụp cái nồi này.
Cô nói: “Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải mối quan hệ như vậy.”
“Không phải sao?”
Lý Vi Ý gật đầu mạnh: “Thật sự không phải! Tôi vẫn luôn độc thân.”
“Không phải thì tốt.” Hứa Dị vỗ nhẹ vai cô, giống như một người anh trai lớn lịch thiệp, “Đi thôi, anh chở em về.”
Lý Vi Ý vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu! Tôi không muốn làm phiền anh.”
Hứa Dị: “Khách khí với tôi làm gì, đâu phải lần đầu tôi đưa em về.”
Lý Vi Ý: Ồ… là như vậy sao?
Cuối cùng cô cũng ngồi lên chiếc xe sedan bình dân của Hứa Dị.
Trên đường, hai người nói chuyện rất nhiều.
Hứa Dị vốn là người giỏi nói chuyện, anh ta chầm chậm hỏi han về học tập, sở thích và cuộc sống của cô.
Lý Vi Ý hôm nay đến để thực hiện công cuộc “đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền” nhưng đã bị từ chối.
Cô không còn việc gì phải lo lắng nữa, tâm trạng thoải mái kể với anh ta
rất nhiều chuyện, từ kinh nghiệm học vẽ từ nhỏ, áp lực học hành, cho đến những chuyện thú vị ở trường… Cô từ khi sinh ra đã là một người ấm áp và vui vẻ, vẻ mặt ngây ngô phản chiếu trên cửa kính xe, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng trong khoang xe.
Cho dù có những quan điểm trong mắt Hứa Dị vẫn còn hơi non nớt, nhưng cô kể lại rất thú vị khiến Hứa Dị bật cười nhiều lần.
Đó không phải là nụ cười hoàn hảo trong công việc thường ngày của anh, mà là nụ cười thoải mái, vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook