A Thiền - Đinh Mặc FULL
-
26: Thiếu Nữ Dũng Mãnh 2
Trương Tĩnh Thiền nhìn Lê Duẫn Mặc vui mừng gọi xe đi, anh ngồi vào vị trí lái xe, Lý Vi Ý đưa điện thoại và sim cho anh.
Trương Tĩnh Thiền vừa lắp sim vào điện thoại vừa hỏi: “Chị dâu?”
Lý Vi Ý: “Ặc… kế tạm thời kế tạm thời thôi, nếu không thì tôi lấy đâu ra cớ để đi gặp học sinh cấp ba như anh?”
“Dù là 8 năm trước hay 8 năm sau, cô đều dùng chiêu này.” Trương Tĩnh Thiền khởi động xe.
“Dễ dùng.” Lý Vi Ý cây ngay không sợ chết đứng, “Nếu không thì hai người chúng ta có quăng tám sào cũng không tới.*”
(*八竿子都打不着: không liên quan; không quen biết; không có quan hệ thân thích; quăng tám sào cũng không tới.)
Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô, không nói.
Nhưng có Trương Tĩnh Thiền cùng quay về, Lý Vi Ý vẫn rất vui vì cô không còn phải một thân một mình nữa.
Tuy nhiên, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi xuyên không, lòng Lý Vi Ý chùng xuống, nói: “Chúng ta lúc ở năm 2022… đều bị tai nạn giao thông?”
“Ừ.”
“Chẳng lẽ là nhằm vào chúng ta sao?”
“Chắc là không.”
“Vậy… chúng ta ở năm 2022 còn sống không?”
Trương Tĩnh Thiền nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước, anh trả lời: “Ba ngày sau chúng ta sẽ có câu trả lời.”
“Đúng vậy! Đã đến được đây thì phải chấp nhận, sếp Trương, đi thôi!”
Bụng của Lý Vi Ý đột nhiên kêu to hai tiếng.
Cô ngượng ngùng sờ bụng, nói: “Không sao, không đói lắm, làm việc chính trước.”
Trương Tĩnh Thiền cúi đầu, nhìn đồng hồ màu hồng nhạt trên cổ tay mảnh khảnh, anh nhíu mày, trong lòng nghĩ biết vậy lúc trước nên bảo cô đi mua thêm chiếc đồng hồ nam.
Đã là 12 giờ rưỡi rồi, anh đỗ xe trước cửa một nhà hàng: “Ăn trước đã, vừa ăn vừa bàn chuyện.”
Hai người bước vào nhà hàng, Trương Tĩnh Thiền mặc bộ đồng phục cấp ba ở đằng trước bước lớn đi vào, Lý Vi Ý 1m8 bước nhỏ nhẹ nhàng theo sau.
Nhân viên phục vụ đón tiếp họ, Trương Tĩnh Thiền lời ít ý nhiều: “Tôi muốn một phòng riêng, yên tĩnh chút.”
Nhân viên phục vụ: “…Vâng, xin hỏi cô đi mấy người?”
“Hai người.” Trương Tĩnh Thiền hất cằm về phía Lý Vi Ý sau lưng.
Lý Vi Ý theo bản năng nở nụ cười rạng rỡ với họ, khuôn mặt nhân viên phục vụ trẻ tuổi đỏ lên.
Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy nụ cười cũng sững sờ.
Hai người ngồi trong phòng riêng, Trương Tĩnh Thiền đưa thực đơn cho Lý Vi Ý, Lý Vi Ý nói: “Anh chọn món đi, tôi ăn gì cũng được.” Trương Tĩnh Thiền cũng không từ chối, hỏi Lý Vi Ý có kiêng món gì không, rồi nhanh chóng gọi 3 món và 1 bát canh.
Lý Vi Ý lúc này mới có thể quan sát kỹ anh.
Đây là một cảm giác rất kì quái, dù khuôn mặt y hệt, nhưng dáng vẻ khí chất của “cô ấy” khác biệt một trời một vực so với cô.
Lúc “cô ấy” gọi món ngồi dựa thoải mái vào ghế, giọng nói bình thản, giọng điệu trầm thấp mang theo sức quyến rũ khó tả.
Gọi món xong, “cô ấy” đóng menu lại, nhẹ nhàng đặt vào góc bàn, rồi lại đặt tay lên bàn.
Sau đó, Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng như tia điện.
Lý Vi Ý đang vừa nhìn lén vừa uống nước, suýt chút nữa bị sặc, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng nhăn đôi lông mày đen thanh tú đó lại, nói: “Cô có thể …”
Lý Vi Ý còn đang cắn mép cốc, ngơ ngác nhìn anh, mờ mịt đáp: “Hả?”
Trương Tĩnh Thiền ngừng lại, quay đầu đi, cười rồi thở dài: “Thôi bỏ đi, không có gì.”
Lý Vi Ý hỏi: “Ừ, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?”
“Xử lý việc nhà cô trước.”
Lý Vi Ý không ngờ rằng, bọn họ khả năng cao chỉ có thời gian ba ngày, mạng sống của người nhà cả hai gia đình đều nguy hiểm.
Nhưng anh lại không hề do dự xử lý chuyện nhà cô trước.
Lý Vi Ý ngay lập tức đáp lại: “Buổi sáng tôi vừa tỉnh lại, có gọi điện thoại cho bố anh, nhưng ông ấy không nghe máy, mẹ anh nói là ông ấy đang công tác ở Thượng Hải.”
Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Vất vả rồi, cảm ơn cô.
Đưa điện thoại cho tôi.”
Lý Vi Ý đưa điện thoại sang, anh vừa cầm lấy điện thoại lướt xem gì đó vừa nói: “Kể cho tôi tình hình của chị cô đi.”
Lý Vi Ý nói tóm tắt lại một lượt.
Trương Tĩnh Thiền đặt điện thoại xuống: “Cô có kế hoạch gì?”
Đôi mắt của Lý Vi Ý sáng ngời nhìn anh: “Lần trước tôi đã cố thuyết phục chị ấy, nhưng không thành công.
Bây giờ đã có anh rồi, lời nói của em gái ruột, chắc là chị ấy sẽ nghe theo, dù sao thì tôi là người chị ấy yêu quý nhất.”
Trương Tĩnh Thiền múc một bát canh chầm chậm ăn, rồi nói: “Không biết ở đâu xuất hiện một “Trương Tĩnh Thiền” chạy đến khuyên cô ấy chia tay với bạn trai, đương nhiên là cô ấy sẽ không nghe theo rồi.”
Lý Vi Ý: “Anh nhầm to rồi, lúc đó tôi đã được cả gia đình yêu quý rồi.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên.
Có vẻ như ở trước mặt anh, cô không cần giả vờ là con trai nữa, vì thế cô ngồi thẳng lưng, hất cằm lên, khép đôi chân lại, hai nắm đấm đặt trên đùi.
Mặc dù dáng vẻ cô dương dương tự đắc, nhưng tư thế ngồi vẫn rất duyên dáng.
Trương Tĩnh Thiền không thể tưởng tượng nổi, lúc trước cô dùng thân hình 1m8 này, làm ra dáng vẻ như nào để lấy được sự yêu thích của người nhà Lý.
Trương Tĩnh Thiền cảm nhận được sự thất bại và nhục nhã hiếm có.
Tuy nhiên, khi anh nhớ lại lúc vừa tỉnh dậy ở trường, mót quá nên vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nam, đối diện với khuôn mặt kinh ngạc, ngại ngùng hoặc thậm chí là phấn khích của đám con trai, tâm trạng anh trở nên trầm mặc.
Lý Vi Ý lại ngẩn người: Cô gái trước mắt, khí thế ngày càng mạnh mẽ, tự nhiên hơn theo thời gian.
“Cô ấy” một tay bưng bát, những ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gõ vào mép bát, cúi đầu uống nước canh.
Dù là đôi mắt rũ xống hay khóe miệng mím chặt, đều toát lên vẻ lạnh lùng khó gần.
Lý Vi Ý chưa bao giờ nghĩ rằng khuôn mặt tròn, cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của mình cũng có thể ngầu như vậy, mà không phải dáng vẻ đùa giỡn “hihi haha” trong mắt các bạn học.
Trương Tĩnh Thiền cảm nhận được ánh mắt của cô: “Sao thế?”
Khuôn mặt đẹp trai của Lý Vi Ý đỏ lên, chân thành khen ngợi: “Tôi đã muốn nói từ lúc nãy rồi, dáng vẻ này của anh… đẹp không tả nổi.”
Trương Tĩnh Thiền: “…”
“Đủ rồi, nói chuyện chính!” Anh cắt ngang lời cô, “Bố mẹ cô có ý kiến như nào về Chu Chí Hạo?”
Sắc mặt Lý Vi Ý tối sầm: “Họ đều đồng ý.”
“Vậy thì e rằng hơi khó.
Bây giờ cô là học sinh cấp ba, muốn chị gái cô và bạn trai chia tay, thì lấy lập trường với lý do gì? Trong các gia đình theo khuôn phép cũ, thì lời nói của trẻ vị thành niên liệu ảnh hưởng được bao nhiêu?”
Lý Vi Ý cúi xuống, khả năng cô bị gia đình đàn áp quả thật rất cao.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô đã ngẩng cao đầu hạ quyết tâm, đặt tay lên bàn, cơ thể nghiêng về phía anh, ánh mắt sáng lên: “Thế chúng ta phải dùng mánh khóe đặc biệt rồi!”
Trương Tĩnh Thiền nghĩ dáng vẻ này lại hơi giống anh, cách nói cũng mang theo khí thế của đàn ông.
Lý Vi Ý kể về chuyện Chung Nghị xuất ngũ, sau đó nói: “Tôi nghĩ trong lòng chị vẫn có anh ấy.
Nhưng về sau lại hữu duyên vô phận.
Nếu Chung Nghị đồng ý, không biết chừng có thể cướp được chị tôi lại.”
Trương Tĩnh Thiền cũng không ngờ tới mánh khóe của Lý Vi Ý lại là đi đập chậu cướp hoa… Anh cảm nhận được rõ ràng khác biệt to lớn trong suy nghĩ đàn ông và phụ nữ.
Anh nói: “Kể cả có thể thuyết phục được Chung Nghị theo đuổi chị cô, thì chúng ta cũng chỉ ở lại ba ngày, biến số quá lớn.”
Lý Vi Ý rầu rĩ: “Vậy làm sao bây giờ? Ba ngày làm được quá ít việc.”
Trên người Trương Tĩnh Thiền mặc bộ đồng phục trường cấp ba màu xanh trắng, đi đôi giày màu trắng, hai tay khoanh trước ngực, ngả người ra sau, hai chân vắt chéo, trầm tư nhìn về phía cửa sổ, nói: “Thế thì nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, khiến Chu Chí Hạo không thể theo đuổi được chị cô.”
“Có ý gì?”
“Không cần làm gì nhiều, cũng không phải mưu kế vẻ vang gì.
Tài sản quan trọng nhất của nhà Chu là ba mặt tiền và hai cửa hàng, cô lấy danh nghĩa tôi nói với người này đi điều tra xem, nhà anh ta có làm vài việc bẩn thỉu không, hoặc đặt ra cái bẫy để phá đổ việc kinh doanh nhà anh ta, làm cho nợ nần chồng chất.
Kể cả chúng ta có quay trở về rồi, những người khác vẫn sẽ tiếp tục thực hiện.
Chu Chí Hạo mà rời khỏi nhà anh ta, thì cũng chỉ là một cọng rơm mà thôi.
Đến lúc đó thì anh ta lấy thứ gì để theo đuổi được chị cô?”
Lý Vi Ý chăm chú lắng nghe đến mắt sáng rực.
Chu Chí Hạo đã bạo hành chị cô, vết thương chồng lên nhau, tàn nhẫn nhục mạ chị, khiến cho chị cô người không ra người, quỷ không ra quỷ, thậm chí còn đánh đập cả con gái.
Bố mẹ anh ta cũng là những kẻ đồng lõa, mẹ anh ta cũng từng đánh đập chị cô, thường xuyên mắng chửi, cả gia đình đều thao túng tâm lý chị cô.
Những điều này Lý Vi Ý đều đã rõ, cách làm của Trương Tĩnh Thiền khiến cô cảm thấy rất hả giận.
Nhưng miệng cô vẫn nói: “Liệu có tàn nhẫn quá không?”
Trên khuôn mặt hồng hào của Trương Tĩnh Thiền, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh nhạt: “Vài mánh khóe kinh doanh bình thường thôi, dùng dao mổ trâu giết gà.”
Lý Vi Ý cảm thấy anh… không, cô lúc này ngầu chết đi được, nhanh chóng rót đầy trà cho anh, cô nói: “Sếp Trương thật dũng mãnh! Tôi sẽ làm dứt khoát, vừa tấn công vào kinh tế, vừa thuyết phục Chung Nghị theo đuổi chị, thế này anh ấy có thể yên tâm gấp bội.
Trương Tĩnh Thiền nhìn dáng vẻ hớn hở nịnh nọt của cô, cười nhẹ: “Được, thế mới gọi là tàn nhẫn.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook