A Thiền - Đinh Mặc FULL
122: Người Thứ Ba


Buổi sáng sớm yên tĩnh.
Lý Vi Ý mở mắt, nhìn đồ trang trí quen thuộc trong phòng, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Mũi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của thức ăn, có người đi đến cửa phòng, gõ cửa: “Vi Ý, chị làm xong bữa sáng cho em rồi, chị đi làm đây.”
Lý Vi Ý ngồi bật dậy, nhìn gương mặt Lý Hiểu Ý rõ ràng trẻ hơn nhiều.
Lý Hiểu Ý thấy cô ngơ ngác, cô ấy lộ vẻ xót xa, nói: “Nếu em muốn đi thăm A Thiền, thì cuối tuần được nghỉ hẵng đi, lo học hành cho tốt trước đã.

Phía bố mẹ… chị sẽ nói giúp em.”
“Ừm…”
Lý Hiểu Ý đi rồi, Lý Vi Ý lấy điện thoại dưới gối ra xem: ngày 11 tháng 9 năm 2014, cũng là tròn 2 tháng kể từ khi Trương Tĩnh Thiền trở thành người thực vật.

Hôm nay cũng là ngày Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ sắp chết trong đống cháy, ngày mai Lê Kim Hùng nhảy lầu tự tử.
Nhưng tại sao cô không hoán đổi với Trương Tĩnh Thiền? Thay đổi ở chỗ nào, có ảnh hưởng đến việc xuyên không? Bởi vì trước đó Trương Tĩnh Thiền là người thực vật sao?
Lý Vi Ý vừa nhảy xuống giường, điện thoại đã đổ chuông, là một số lạ.

Lý Vi Ý chưa kịp nghe thì cuộc gọi tự tắt.

Lý Vi Ý cảm thấy số này hơi quen, gọi lại nhưng không ai nghe máy.
Lý Vi Ý không để ý nữa, lại gọi cho Trương Tĩnh Thiền.

“Alo, Trương Tĩnh Thiền?”
“Là anh.” Giọng nói quen thuộc và trầm ổn của Trương Tĩnh Thiền truyền đến, khiến lòng Lý Vi Ý yên tâm.
Lý Vi Ý: “Chúng ta…”
“Có phải em rất ngạc nhiên, tại sao lần này chúng ta không hoán đổi?”
“Anh biết tại sao à?”
“Anh nghĩ có lẽ anh đoán được nguyên nhân, nói qua điện thoại không rõ được, gặp mặt rồi nói, em đến biệt thự đi.”
Lý Vi Ý gọi điện xin nghỉ bệnh với giáo viên chủ nhiệm, rồi bắt taxi đến biệt thự.
Hai tháng nay cô đến thường xuyên, vừa đến biệt thự, một vệ sĩ mở cửa cho cô, vẻ mặt mừng rỡ: “Cô Lý, cậu chủ Trương đã tỉnh lại rồi!”
Lý Vi Ý mỉm cười đi vào nhà, đối diện thấy chị giúp việc Lưu cũng đang rất vui mừng, Lý Vi Ý gật đầu cười với bà ấy, rồi đi lên lầu.
Cửa phòng Trương Tĩnh Thiền mở toang, từ bên trong vọng ra tiếng khóc và nói chuyện lờ mờ, có vẻ anh đã được đón về từ bệnh viện.
Lý Vi Ý gõ cửa, Trương Tĩnh Thiền đang ôm vai an ủi Ngô Hinh Tuệ đang khóc, ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười với cô.
Lý Vi Ý hơi khựng lại, rồi bước vào, lên tiếng: “Cô, A Thiền.”
Ngô Hinh Tuệ vô cùng xúc động lau nước mắt, nói: “Ôi, con gái ngoan, con đã đến rồi.

A Thiền gọi điện cho con rồi phải không, nó tỉnh rồi! Tỉnh lại lúc sáng sớm hôm nay, ông trời thật có mắt, hu hu hu…”
Lý Vi Ý ngồi xuống bên cạnh, Trương Tĩnh Thiền lại an ủi mẹ một lúc, Ngô Hinh Tuệ mới đứng dậy: “Mẹ đi rửa mặt, xem cháo trong bếp đã nấu xong chưa, rồi giục bố con mau về.

Vi Ý, con nói chuyện với A Thiền một lát nhé.”
“Vâng, thưa cô.”
Trương Tĩnh Thiền mặc áo hoodie đen, quần thể thao đen, ngoại trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt, anh đã là dáng vẻ của cậu thiếu niên anh tuấn.

Anh nhíu mày day day thái dương, rồi lắc lắc cổ tay.
Lý Vi Ý ngồi xuống giường bên cạnh anh: “Anh vẫn không thoải mái à?”
“Dù sao anh cũng nằm hai tháng rồi.” Trương Tĩnh Thiền nghiêng đầu nhìn cô, “May mà lần này không để em đợi quá lâu.”
Lý Vi Ý nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cổ họng nghẹn lại, dựa đầu vào vai anh, anh nhẹ nhàng ôm cô nói: “Lần này, chúng ta sẽ không còn chia xa.”
Cô cọ đỉnh đầu vào cổ anh, cọ đến mức anh bật cười trầm thấp, cô lại hỏi: “Anh nghĩ nguyên nhân lần này không hoán đổi là gì?”
“Lúc tông xe, em có nhìn rõ người đối diện không?”
Tim Lý Vi Ý căng chặt: “Em nhìn rõ.

Không phải nói là Trình Xuyên sao, tại sao người lái xe lại đổi thành Hứa Dị?”
Trương Tĩnh Thiền vẻ mặt nghiêm trọng: “Trình Xuyên ra tù, rất có thể đã tìm đến Hứa Dị.

Bọn họ năm xưa đều là nội gián, có lẽ ông ta nắm được điểm yếu của Hứa Dị.


Lúc đó chiếc xe Jeep rõ ràng bị mất kiểm soát, rất có thể bọn họ đã xảy ra tranh chấp nội bộ.”
“Ra là vậy.” Lý Vi Ý gật đầu, thế này thì hoàn toàn có thể lý giải được rồi, “Nhưng tại sao trước đây lần nào bọn họ cũng không xuyên không?” Mắt cô bỗng mở to, đã có câu trả lời: “Họ…”
Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Mỗi lần xuyên không họ đều chết.

Nếu lần này, Hứa Dị không chết thì sao? Dựa vào tình hình lúc đó, trên chiếc xe đó hắn đã chiếm được ưu thế.

Nếu số người xuyên không thay đổi, có phải quy luật vòng lặp cũng thay đổi không? Vậy nên chúng ta không hoán đổi.”
Tim Lý Vi Ý đập thình thịch, vẻ mặt bất an: “Hắn đến rồi, hắn cũng đến rồi… Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Trương Tĩnh Thiền cúi đầu, áp mặt sát vào mặt cô: “Em vẫn rất sợ hắn sao?”
Lý Vi Ý sa sút “ừm” một tiếng.
Anh vỗ vỗ vai cô: “Đừng sợ, có anh đây.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Trương Tĩnh Thiền cụp mí mắt nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh như băng: “Chúng ta dĩ bất biến ứng vạn biến *, cho dù Hứa Dị sẽ làm gì, thì kiếp trước hắn phóng hỏa thiêu đốt người nhà anh và lừa lấy bằng chứng trong tay Lê Kim Hùng, chỉ là để thoát tội.

Bây giờ bằng chứng vẫn còn, chúng ta chỉ cần làm một việc: lập tức tìm bố anh, giao bằng chứng cho cảnh sát.

Mặc dù bằng chứng chỉ có thể kết tội ba người Lưu Doanh, nhưng chỉ cần phía cảnh sát tiếp tục điều tra, Hứa Dị nhất định không thoát được.”
* “Dĩ bất biến ứng vạn biến” có nghĩa là lấy cái không thay đổi ứng phó với cái thay đổi)
Lý Vi Ý trong lòng dần sáng tỏ, gật đầu: “Cái này gọi là đánh phủ đầu!”
Trương Tĩnh Thiền mỉm cười nhìn cô.
Có người gõ cửa, Lê Duẫn Mặc đứng ở cửa, dáng vẻ ngây ngốc: “Em đang nằm mơ sao…”
Cậu ta lao vội đến, huých mông gạt phăng Lý Vi Ý, ôm chầm lấy Trương Tĩnh Thiền: “Anh Thiền, hu hu hu, anh Thiền, em còn tưởng anh thật sự phải đợi đến năm 2022 mới tỉnh lại! Em sắp áy náy đến chết rồi.”
Lý Vi Ý cười khúc khích, phản ứng của tên này giống hệt năm 2022.

Trương Tĩnh Thiền vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Tôi không sao, tôi đã trở về rồi.”
Lê Duẫn Mặc còn định nói tiếp nhưng Trương Tĩnh Thiền nghiêm mặt nói: “Cậu lập tức đi về nhà ngăn bố cậu lại, đừng để ông ấy cãi nhau với mẹ cậu.

Theo tính toán thời gian, bản bằng chứng ở nhà cậu đã bị lừa lấy mất rồi.

Nói với ông ấy không sao cả, bằng chứng bên chỗ bố tôi vẫn còn, bảo ông đừng kích động, đợi chỉ thị tiếp theo của bố tôi.

Nếu không, ông ấy sẽ đi tìm bọn Trương Phượng Minh, cuối cùng nhảy lầu tự tử!”
Lê Duẫn Mặc sợ toát mồ hôi lạnh, Lý Vi Ý cũng phản ứng lại, thúc giục: “Không kịp giải thích nữa, cậu về nhanh đi, bảo bố cậu bình tĩnh lại!”
Lê Duẫn Mặc không kịp nói câu nào, quay đầu chạy về.
Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vẫn là anh suy nghĩ nhanh.

Lần này, chắc có thể cứu được chú Lê.” Cô giơ tay vén tóc nhìn anh.
Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Đúng vậy.”
Dưới tầng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, giọng Ngô Hinh Tuệ vang lên: “Bố nó cuối cùng cũng về rồi, con trai tỉnh rồi!”
Giọng Trương Mặc Vân sốt ruột vọng đến: “Con trai ở đâu?”
Sau đó là tiếng bước chân gấp gáp lên cầu thang.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều đứng dậy, nhìn nhau một cái, đi ra ngoài cửa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương