A Quick Bite
-
Chương 14
Greg nhẹ cả người khi thấy Lissianna… cho tới khi anh thấy mặt cô trắng bệch cả mặt khi thấy cảnh anh bị trói nghiến lại lần nữa. Anh đã sợ là việc này chả hay ho gì nhưng phản ứng của cô còn hơn là khẳng định lại điều đó. Ánh mắt anh lướt qua những người còn lại trong phòng, họ đang nhìn anh với vẻ mặt không khác cô là mấy. Anh kéo khẽ mối dây trói và hỏi. “Điều này rất tồi tệ phải không?”
Không ai trả lời anh, nhưng sau một phút chần chừ, Lissianna tiến lại giường và bắt tay vào việc cởi trói cổ tay anh, vừa làm vừa nói. “Tôi cần anh KHÔNG suy nghĩ.”
“Không suy nghĩ?” Anh sửng sốt hỏi lại. “Làm sao mà tôi không suy nghĩ được?”
“Tập đọc cái gì đó đi.”
Đầu óc Greg lập tức trống rỗng. “Mà đọc cái gì?”
“Tôi không quan tâm.” Cô nói vội vã, nhưng rồi nhận ra và nói tiếp giọng bình tĩnh hơn. “Một bài thơ, một điệu ru, hoặc bất cứ cái gì cũng được. Điều đó không quan trọng, chỉ cần anh đọc nhẩm nó trong đầu một cách tập trung nhất có thể. Đó là cách duy nhất để anh không truyền những suy nghĩ về những gì sắp xảy ra tới mẹ tôi và bác Lucian và vô tình để họ phát hiện. Vì thế để có thể thoát ra khỏi đây, tôi cần anh nghe và làm theo đúng những gì tôi bảo, nhưng không được suy nghĩ về điều đó. Tôi cần anh hoàn toàn tập trung vào những gì anh đọc nhẩm trong đầu. Anh hiểu rồi chứ?”
“Rồi.” Greg gật đầu và rồi thừa nhận. “Tôi chỉ không biết có làm được không thôi.”
“Anh phải làm được nếu anh muốn sống sót rời khỏi đây.” Cô rầu rĩ nói.
“Hát đếm bài ‘một trăm chai bia trên tường’ ấy.” (100 chai bia trên tường, lấy một chai và chuyền cho bạn, còn lại 99 chai. 99 chai bia trên tường, lấy một chai và chuyền cho bạn, còn lại 98 chai…) Thomas gợi ý vàbước tới giúp cô cởi trói cho anh.
“Thomas.” Lissianna đ thẳng người lên đối diện anh. “Anh không thể giúp bọn em được. Anh…” Cô ngừng lại và lần lượt nhìn từng người trong số sáu người còn lại. “Tất cả các anh chị xuống dưới nhà và tránh chuyện này ra giùm em đi.”
Mirabeau cười khẩy và tiến tới tháo dây ở cổ chân Greg. “Chị không nghĩ thế.”
“Mirabeau à, chuyện này nghiêm trọng đấy.” Cô cố thuyết phục. “Thật sự là rất nghiêm trọng. Giờ không còn là chuyện chống đối mẹ em nữa. Bác Lucian…”
“Em im miệng được rồi Lissi.” Elspeth quát cô và bước tới tháo dây ở cổ chân còn lại. “Sao chỉ có em mới được thả phanh một chút cơ chứ?”
“Hơn nữa,” Juli bước qua một bên và cúi xuống tháo dây ở cổ tay Greg mà Lissianna vừa ngừng tay. “Một người vì mọi người, mọi người vì một người mà, nhớ không?”
“Chúng em khoái anh Greg…” Vicki khẽ vỗ vai cô như an ủi. “Không ai trong chúng em lại muốn anh ấy phải chịu màn ‘tam nhân hội đồng’ cả.”
Đột nhiên không khí trong phòng quánh lại, và vẻ mặt mọi người chung quanh Greg còn hơn là hoảng hốt nữa, nhưng chính vẻ mặt Lissianna mới khiến anh lo lắng nhất. Cô đang sợ hãi, và anh ngờ là trên đời này không có nhiều thứ có thể khiến cô sợ hãi tới vậy. Và anh cũng ngờ rằng cô đang sợ hãi cho anh, chứ không phải cho cô.
“‘Tam nhân hội đồng’ là gì?” Greg hỏi với nỗi lo là anh sẽ không thích câu trả lời cho lắm.
“Ba người trong Hội đồng sẽ đồng thời xâm nhập vào tâm trí của một con người.” Vicki trả lời anh. “Chỉ vài người có thể chống lại việc một trong số chúng tôi thâm nhập vào tâm trí, nhưng chưa có ai có thể chống lại cả ba người một lúc cả.”
“Rồi sao…”
“Việc đó phá hủy vĩnh viễn ý thức của người đó. Họ sẽ trở thành Renfield.”
Greg đoán rằng Renfield là cách họ miêu tả những người bị tâm thần khi bị họ phá phách trong tâm trí. Tuy nhiên anh khó mà chắc chắn được vì khi anh định mở miệng hỏi lại, Mirabeau liền quát. “Đếm đi chứ.”
“Một trăm chai bia trên tường.” Greg bắt đầu, và tiếp tục đọc khi họ cố cởi trói cho anh, nhưng cảm thấy việc đó thật khó khăn. Anh không quen với việc không suy nghĩ gì cả, và có cả mớ suy nghĩ và đang nhảy múa trong đầu anh. Phần lớn chúng liên quan tới việc anh hoàn toàn không có ước muốn trở thành Renfield.
Greg đếm ngược đến 92 chai bia trên tường thì cái dây trói cuối cùng được tháo.
“Ai đo phải xuống dưới nhà và xem chuyện gì đang diễn ra và biết chắc là họ chưa biết Lissianna đã về nhà.” Thomas nói trong lúc Greg ngồi thẳng lên.
“Chị sẽ đi.” Mirabeau nói. “Chị lớn nhất ở đây và có khả năng đọc tâm trí nhiều hơn đám bọn em.”
“Okay,” Thomas đồng ý. “Nhưng nhanh nhanh lên nhé.”
Cô gái gật đầu và lùa tay vào mái tóc lỉa chỉa có ngọn màu hồng tím của mình, bước ra cửa.
“Đếm tiếp đi.” Thomas ra lệnh cho Greg khi Mirabeau ra khỏi phòng.
Nhận ra rằng mình đã dừng lại, Greg tiếp tục đếm, tiếng anh vang trong sự im lặng khi họ chờ Mirabeau quay lại. Cô không mất nhiều thời gian lắm, và vẻ mặt cô thật u ám khi cô xuất hiện.
“Họ biết con bé đã về và chúng ta đều có mặt trên này. Bác Lucian kêu dì Martine ra garage để trông chừng đám xe hơi trong khi dì Marguerite đã gọi đám Vittorio, Maria và Julius tới.”
Greg không thể ngăn mình dừng đếm để hỏi. “Ai vậy?”
“Maria là quản gia của mẹ thôi, Vittorio là chồng bà ấy và ông ấy chăm nom sân vườn. Họ đã nghỉ cả cuối tuần này, và vì thế anh chưa gặp họ.” Lissianna trả lời, vẻ hơi lơ đãng. “Họ sống ở một căn nhà nhỏ phía sau khu nhà này.”
“Và Julius là con chó của dì Marguerite.” Juli nói thêm, giọng nhỏ xíu.
“Juli rất sợ chó.” Vicki vỗ vai chị em sinh đôi của mình và giải thích với anh. “Do đó dì Marguerite nhờ Maria giữ nó khi chúng tôi tới thăm.”
“Tôi đoán nó không phải loại chó hiền lành dễ thương nhỉ?” Greg âu sầu nói.
“Đếm tiếp đi.” Mirabeau nghiêm khắc nói. Và Greg đếm tiếp.
“Okay.” Lissianna xoa trán và bước vài bước xa khỏi giường, rồi bất thần quay lại nhìn những người khác. “Lần này các anh chị không thể giúp được
Thomas mở miệng định phản đối, nhưng Lissianna giơ tay lên ngăn anh lại. “Mọi người có thể giúp em nhiều hơn bằng cách ở lại đây và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đêm nay em sẽ gọi để xem mọi người đã tìm hiểu được gì.”
“Nếu bây giờ em đưa anh ta đi, em sẽ chỉ không nghe lời mẹ thôi. Nếu em nói chuyện với họ trước và biết rằng họ đúng là đang dự định thiết lập Tam nhân hội đồng hay cái gì đó RỒI mới đưa anh ta đi, khi đó rõ ràng em sẽ chống lại cả Hội đồng.” Lissianna lắc đầu.
“Làm sao em đưa anh ta ra ngoài được?” Thomas hỏi. “Họ đang ngó chừng đám xe hơi mà.”
Lissianna khẽ gõ ngón tay trên đùi rồi ngưng lại. “Cái xe hai bánh.”
Greg chớp mắt ngạc nhiên. Anh không để ý thấy cái xe mô tô nào trong garage nhưng có khi nó không phải trong garage, nơi đang bị dòm ngó.
“Còn bọn chị thì sao?” Elspeth hỏi.
“Các chị lần này sẽ phải ở lại đây. Tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra giùm em, em sẽ gọi lại sau. Thomas, anh có di động không?”
“Có.”
“Tốt, em sẽ gọi cho anh.” Lissianna cầm lấy tay Greg. Ngay khi tay cô chạm vào anh, công việc đếm chai bia của anh bị rối loạn một cách đáng ngại, khiến cô ném cho anh một cái liếc sắc như dao. Ngay lập tức anh cố gắng gấp đôi để tập trung tâm trí óc vào việc anh đếm tới đâu khi cô dẫn anh ngang qua phòng. Greg liếc lại sau lưng khi họ tới cửa, và nhanh chóng mong là anh đã không làm thế, vì sự quan tâm và lo sợ hiển hiện rõ ràng trên gương mặt những người họ đang bỏ lại sau lưng khiến anh rùng cả người.
“Đếm trong đầu thôi.” Lissianna nói khẽ khi cô mở cửa. “Chúng ta không thể gây ra tiếng động gì cả.”
Greg lập tức ngậm chặt miệng lại và chuyển sang đếm thầm trong đầu, nhưng rõ ràng việc đó khiến việc không được suy nghĩ trở nên khó hơn khi anh được cô dẫn ra phía sảnh và tới một cầu thang ở hướng ngược lại với cái cầu thang chính. Anh bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng những câu đếm, hi vọng là nó giúp ích một chút, nhưng tâm trí anh vẫn đang quay cuồng với những suy nghĩ. Anh lo về những gì khiến họ sợ đến thế, anh lo không biết họ đang đi đâu, và anh lo việc làm sao tới đó mà không bị phát hiện. Hơn tất cả, anh lo về những gì sẽ xảy ra nếu họ không tới được nơi khỉ gió nào mà cô đang dẫn anhmà không bị phát hiện.
Những bậc thang kết thúc ở một cái hành lang tối thui. Greg chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng tin vào Lissianna và rón rén đi sau cô cho tới khi cô ngừng ở trước một cánh cửa. Khi cô khẽ mở, nó kêu cót két, anh nhận ra họ đang ở trong bếp. Đầu tiên anh nghĩ căn phòng hoàn toàn trống, và tự hỏi tại sao Lissianna không đi tiếp, nhưng rồi một người đàn ông trung niên, thấp và lực lưỡng xuất hiện trong tầm nhìn, đang hướng về cánh cửa dẫn đến garage.
“Anh đi đâu thế?” Một tiếng phụ nữ mang chút trọng âm của Ý khẽ vẳng ra từ phía bên kia căn phòng.
“Ông Lucian muốn anh ngó chừng đám xe hơi với bà Martine.” Người đàn ông trả lời, dừng lại để đi ủng và choàng tay vào cái áo khoác đang treo cạnh cửa. Greg đoán ông ta là Vittorio, chồng bà quản gia.
“Tại sao?”
“Anh không biết.” Ông ta nhún vai nói. “Ông ấy chỉ nói ‘Vittorio, giúp Martine ngó chừng đám xe hơi đi. Không ai được phép rời đi trước khi tôi cho phép.’ Thế nên anh ra trông đám xe đó.”
“Ừhm.” Maria nghe có vẻ lo lắng. “Em tự hỏi có vấn đề gì nhỉ. Họ sẽ không gọi chúng ta quay lại sớm như thế nếu không có vấn đề gì. Em hi vọng Cô chủ Lissi không…”
Greg không kịp nghe tiếp bà hi vọng cô chủ Lissi không làm gì, vì Lissianna đã chọn đúng lúc đó để đóng cửa bếp lại. Rồi cô dẫn anh đi xa hơn dọc hành lang tới một cánh cửa khác. Lần này cô không dừng lại mà đi xuyên thẳng qua đó, kéo anh đi cùng. Greg không biết họ đang đứng ở phòng nào cả. Chung quanh anh chỉ là bóng tôi. Nó khiến anh ngần ngại và kéo tay Lissianna khi cô thình lình bước tới. Nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh kéo đi một cách dứt khoát.
Chỉ cho tới khi cô rít khẽ câu hỏi “Anh đang đếm đấy chứ?” thì anh mới nhận ra mình đã ngưng đếm. Greg nghiến răng và lập tức tiếp tục đếm bài 100 chai bia trên tường, bắt đầu lại từ 100 vì anh không nhớ mình đã dừng ở chỗ nào.
Họ bước đi lâu như vô tận, cho tới lúc cô cũng dừng lại. Ngay sau đó một tiếng rít vang lên khi cô kéo màn cửa ra. Ngoài trời vẫn còn rạng đông mờ ảo, nhưng cũng đủ sáng để anh thấy cánh cửa kiểu Pháp (thường là cửa kính, dẫn ra vườn sau nhà - LV) hiện ra sau tấm màn.
Greg thấy Lissianna nắm lấy tay nắm cửa, nhưng họ đông cứng người khi nghe thấy một tiếng gầm gừ như bị nén lại phía bên kia. Phải một lúc anh mới nhìn rõ hình dáng to đùng của con chó đen trên bãi cỏ phía ngoài nhà. Anh đoán chính là Julius. Con của nợ này to khủng khiếp và rõ ràng là không phải loại hiền lành vẫy đuôi bình thường.
Greg nghe tiếng Lissianna thầm chửi thề, rồi cô im lặng. Cô cứ lặng lẽ đứng nguyên đó lâu tới nỗi anh giật bắn mình khi cô quay lại phía anh.
“Tôi muốn anh chờ tôi ở đây. Tôi sẽ tới bên kia phòng và mở một cánh cửa ở đó. Khi Julius phóng qua đó, tôi muốn anh lẻn ra khỏi cánh cửa này, được không?”
Greg gật đầu.
“Và nhớ tiếp tục đếm đấy.” Lissianna lướt đi, nhanh chóng biến mất vào bóng tối trước khi cô hiện ra khi tấm màn phía đối diện của căn phòng được mở tung. Greg đoán những cánh cửa kiểu Pháp này chạy dọc căn phòng, điều đó có nghĩa là họ đang ở trong thư viện. Hôm qua anh có tới đây rồi. Ba mặt bức tường đều kín toàn sách, còn phần tường hướng ra ngoài toàn các cửa kính kiểu Pháp. Nếu anh nhớ không nhầm, căn phòng lúc ban chiều ấy còn mang vẻ rất ấm cúng và chào đón. Thật buồn cười là một chút bóng tối cũng có thể thay đổi ối chuyện.
“Chuẩn bị !”
Greg nghe thấy tiếng cô thì thầm và với lấy nắm cửa, ánh mắt anh dán chặt vào bóng hình tối thui của con Julius ngoài cửa. Anh nghe thấy một tiếng click và tiếng gió tạo ra khi cánh cửa bên kia mở, thấy cái đầu đen xì của con chó thò vào từ hướng đó, rồi con quái vật biến mất. Greg suýt nửa mở cửa và phóng ra khỏi phòng, nhưng lại cố kìm mình lại khi anh nhận ra là nếu anh mở cửa trước khi con chó vào phòng qua cánh cửa kia, biết đâu nó sẽ nghe thấy tiếng anh và đổi hướng.
“Ra thôi.” Lissianna rít lên, và chỉ một khắc sau, Greg mở cửa và trượt người ra ngoài. Anh liếc về phía cánh cửa bên kia và thấy con chó nhảy xổ vào trong, chạy qua người Lissianna và bổ về phía anh. Ngay khi anh bắt đầu đóng cửa lại, anh thấy Lissianna lẻn qua cánh cửa bên kia, đóng nó lại giống anh, và họ nhốt con chó ở bên trong.
Lissianna đến bên anh trong chớp mắt. Greg thậm chí còn không có thời gian tự hỏi làm sao cô chuyển động nhanh thế, vì chỉ một giây sau, cô cầm tay anh và bắt đầu kéo anh về phía sau nhà. Greg vừa chạy vừa vấp sau lưng cô, chỉ nhớ ra việc phải đếm trong đầu khi họ đi được nửa đường. Khi họ tới góc nhà, cô rẽ trái và vẫn kéo anh theo. Anh không biết họ đang đi đâu, cho tới lúc một ngôi nhà nhỏ bắt đầu hiện ra trong bóng tối trước mặt. Greg đoán đó là căn nhà mà Vittorio và Maria sống, và anh đinh ninh trong thoáng chốc là cô đưa anh tới đó. Nhưng rồi cô rẽ phải và kéo anh tới một cái kho gỗ nhỏ.
Cái kho bị khóa. Lissianna vươn tay túm lấy cái khóa và giật mạnh. Một tiếng crắc vang lên và Greg nhận ra đó là tiếng gỗ bị gãy, cái khóa sắt vẫn nguyên vẹn, nhưng cái vòng khóa đã bị dứt ra khỏi cánh cửa.
“Không cần chìa khóa nhỉ.” Greg khô khốc hỏi, vừa choáng vừa hơi ghen tị với sức mạnh của cô.
“Đếm tiếp đi.” Lissianna ra lệnh, cô vứt đống sắt vụn qua một bên rồi kéo cánh cửa gỗ rộng ra để lộ bên trong một cái máy cắt cỏ, một cái xe đạp và vài thứ linh tinh khác.
“Một trăm chai bia trên tường.” Greg nhăn nhó đếm, nhưng trong đầu nghĩ thầm, Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?
Lissianna cho anh câu trả lời khi cô túm lấy tay lái của chiếc xe đạp và kéo nó ra ngoài.
“Cô định làm gì với nó?” Greg ngạc nhiên hỏi, vừa hỏi vừa đi theo cô vòng qua cái kho.
“Chạy trốn.”
“Bằng xe đạp á?” Anh hoảng hốt.
“Chỉ để ra đến đường lớn thôi mà.”
“Nhưng mà… xe đạp…?”
“Dì Martine và Vittorio đang canh chừng đám xe hơi.” Cô nhắc nhở anh. “Tôi có thể điều khiển Vittorio, nhưng không thể với dì Martine được.”
“Tôi biết, nhưng mà…” Khi cô nói đến xe hai bánh, anh đã nghĩ đến một cái xe máy kìa. Nhưng đằng này, nó màu hồng với một cái giỏ màu hồng và vàng, với những cái rua rủ xuống màu hồng và vàng ở tay cầm… Thậm chí nó còn có một cái chuông nữa. Không thể chấp nhận được việc họ đang chạy trốn một cách hoành tráng với một cái xe đạp, anh nói toẹt ra. “Nhưng mà đây là một cái xe đạp của bé gái mà.”
(các ss thử đoán xem anh Greg phải ngồi đâu? )
“Đúng, nó chính là xe đạp cho các bé gái.” Lissianna cáu kỉnh đáp. “Nó là của cháu gái bà Maria. Tôi rất tiếc nếu anh không thích nó, và tôi sẽ rất rất vui lòng bỏ nó lại nếu anh cảm thấy mì chạy nhanh hơn được Julius.”
Greg trợn mắt rồi liếc một cách ngại ngần về phía họ đã tới. “Julius bị nhốt trong nhà rồi mà.”
“Julius đang bị nhốt trong nhà, và sẽ ráng sức sủa ầm lên. Ai đó sẽ nghe thấy, nhận ra chúng ta đã chuồn mất, và thả nó ra. Chúng ta có thể gặp may là họ không nghe thấy tiếng nó cho tới khi chúng ta ra tới đường lớn, nhưng nếu Maria vẫn còn trong bếp…” Cô ngưng lại khi một tiếng chó sủa phá tan sự im lặng trong đêm. Nó đến từ hướng thư viện, và chắc chắn là nó đang ở bên ngoài.
“Anh ngừng đếm được rồi đấy.” Lissianna nghiêm giọng. “Lên xe đi.”
Chạy trốn bằng xe đạp bỗng nhiên không còn là một ý tồi cho lắm. Rõ ràng thà thế còn hơn là bị chó đuổi và cắn vào mông chứ, anh nghĩ vậy khi cố leo lên cái xe đạp (không phải vì nó cao quá mà vì nó thấp quá). Greg vòng chân qua cái xe với nhiều sự phấn khích hơn là cẩn trọng và càng lúc càng cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng đây là một cái xe cho bé gái. Anh chàng còn đang bận bịu chửi thầm lão khỉ gió nào đã thiết kế ra loại xe đạp cho trẻ con này và lại còn thêm cái thanh ngang phía trên nữa khi Lissianna trèo lên xe phía trước anh. (Dám hai người này cùng ngồi trên yên xe quá mấy ss ơi)
“Tôi sẽ đạp.” Cô thông báo. “Vòng tay anh qua eo tôi đi.”
Greg chỉ vừa chạm tay vào eo cô thì cô đã đạp mạnh vào pê đan đưa chiếc xe tiến về đường lớn.
“Lần cuối cô đi xe đạp là khi nào thế?” Greg nghi ngại hỏi khi họ vấp váp đi về phía trước, đảo hết bên nọ sang bên kia. Lissianna không thèm trả lời.
Greg lo lắng liếc về phía tòa nhà lớn. Anh chỉ thấy vài ô cửa vuông vắn đã được bật đèn, và cả một biển bóng tối ngăn giữa họ và tòa nhà, nhưng anh không cần phải nhìn mới đoán được con chó đang tới gần họ. Tiếng chó sủa càng lúc càng lớn hơn.
“Họ sẽ đuổi theo bằng ô tô chứ?”
“Phải.”
“Phải.” Greg lặp lại. Cứ như là chả vấn đề gì ấy. Họ đang ì ạch đi trên một cái xe đạp chết tiệt, và cô thì không thèm quan tâm tới việc cả một mớ ma cà rồng siêu cấp đang hè nhau đuổi hai người bằng ô tô. Ừh thì họ thật ra không ì ạch đi cho lắm, anh phải thừa nhận điều đó. Chân Lissianna rõ ràng cũng khỏe y như tay cô vậy, và cô thật sự là đang khiến cái xe đạp tiến lên ph trước… và anh không còn quá lo lắng về chuyện Julius có thể đuổi kịp họ nữa, vì thật ra tiếng chó sủa đang càng lúc càng xa. Nhưng thật tình, cô không phải thật tin là cô cũng có thể bỏ xa một cái xe hơi chứ?
“Chúng ta chỉ cần tới được đường lớn thôi.” Lissianna nói, và Greg mang máng nhớ hình như cô cũng nói thế lúc vừa xong.
“Tới được đường lớn rồi sao?” Greg hỏi, nhưng cô không trả lời, và anh đành bỏ qua để cô còn tập trung đạp xe. Ánh mắt lo lắng của anh vô tình liếc lại phía tòa nhà đúng lúc thấy cửa garage mở ra.
“HỌ ĐANG TỚI KÌA !” Anh hét lên.
Lissianna thậm chí còn không thèm liếc mắt lại một lần. Cô đang cố hết sức đạp và anh có thể thấy họ gần tới đường lớn rồi. Greg bắt đầu cảm thấy mỏi cổ (cổ thành cục cao su), vì đầu anh hết quay ra sau ngó chừng cái xe thể thao đỏ chót của Marguerite đang bò ra khỏi garage lại nhóng về phía trước ngó đường lớn không biết bao nhiêu lần. Chiếc xe hơi đã đi được nửa đường phía sau họ và bắt đầu tăng tốc khi Lissianna cuối cùng cũng phóng cái xe đạp qua cổng. Trước khi Greg kịp hỏi “Làm gì tiếp bây giờ?” thì cô đã phóng thẳng ra giữa con đường rải nhựa, thẳng tới trước mũi một cái xe hơi đang trờ tới.
Anh thét lên một tiếng cảnh báo, và Lissianna bóp phanh thắng gấp lại, Greg có thể nghe thấy tiếng các má phanh của chiếc xe kia rít lên khi chủ xe đánh tay lái để tránh họ, và tất cả bọn họ hãn hữu lắm mới có thể dừng lại mà không ai bị ném khỏi xe, bị chẹt qua hay là bị đâm vào đâu đó cả.
“Đi nào !” Lissianna vứt cái xe đạp lại và chạy về phía cái xe hơi.
Greg không chần chừ. Với tiếng rồ máy của Marguerite đằng sau họ, anh nhảy ra khỏi cái xe đạp, vứt nó về phía đường đất dẫn vào ngôi nhà rồi chạy theo Lissianna, vòng vào băng ghế sau của chiếc xe vừa suýt nữa đâm phải họ.
“Hey ! Các người không được… !” Một gương mặt non choẹt búng ra sữa ngồi ghế lái xe chợt ngưng bặt không hét nữa và quay lại công việc lái xe của mình một cách nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Ê cậu làm gì thế hả?” Bạn hắn ngồi ghế bên cạnh ngạc nhiên hỏi. Rồi hắn hét toáng lên khi bạn hắn dậm thẳng chân nhấn ga cực đại khiến chiếc xe vọt lên tăng tốc.
“Cậu ta đang giúp chúng tôi chạy trốn đám người xấu ấy mà.” Greg dịu dàng nói với thằng nhóc thứ hai, về phía Lissianna. Cô đang tập trung nhìn đường phía trước, gương mặt căng thẳng như thể chính cô đang ở ghế lái xe, và anh đoán quả thật, cô đang lái xe. Greg không nghi ngờ gì là cô đang điều khiển thằng nhóc lái xe, cũng như mẹ cô đã điều khiển hành động của anh khi trước.
Greg quay lại nhìn về phía con đường đất khi xe của họ vượt qua nó. Vứt cái xe đạp về phía con đường đất quả thật là một hành động thông minh (đột xuất) của anh. Cái xe thể thao đỏ đã phải dừng lại ở đó, vì chiếc xe đạp bị bẹp nhăn nhúm nằm dưới gầm xe phía trước. Marguerite và Lucian vừa chạy ra khỏi xe để nhìn theo họ, hai cái bóng càng lúc càng mờ trong ánh sáng chập choạng lúc bình minh.
***
Lissianna bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ và liếc về phía khu bán đồ ăn uống, nhưng không thấy Greg đâu cả.
Họ đã chuồn khỏi nhà cô mà không mang theo cả ví của cô lẫn anh, dù Lissianna hoàn toàn quên mất chuyện đó cho tới khi cô khiến hai thằng nhóc thả họ xuống trung tâm thương mại Eaton. Lúc đó cô chỉ nghĩ tới việc họ quên mang áo khoác và bên ngoài khá là lạnh, và trung tâm Eaton thì ngay dưới phố. Ở đây luôn đông đúc và bận rộn, lại còn nằm trên đường Path, một đường hầm đi bộ nối liền gần 30km toàn cửa hàng dịch vụ trong nội thành Toronto. Áo khoác sẽ không cần lắm, và họ cũng có thể tránh ánh nắng mặt trời một cách dễ dàng nếu họ ở dưới tầng hầm. Đấy là nơi hoàn toàn hợp lý cho một gã đàn ông không mặc áo khoác và một con ma cà rồng lượn lờ trong ngày trong lúc họ suy tính xem phải làm gì tiếp theo.
Thật ra, trung tâm Eaton và hầm ngầm Path là những nơi hoàn toàn hợp lý cho một con ma cà rồng lượn lờ. Và vấn đề chính nằm ở đó. Lissianna biết một vài người trong gia tộc cô làm việc ở đây, để có thể di chuyển trong ánh sáng ban ngày mà không cần phơi nắng quá nhiều.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy đặt cược vào đây là tốt nhất, một nơi trú ẩn hợp lý cho tới khi cô nghĩ ra phải làm gì tiếp theo. Sau khi bàn bạc, Lissianna và Greg đã lang thang trong hầm đi bộ cả buổi sáng, dừng lại ở một vài cửa hàng để ngắm nghía rồi lại tiếp tục cho tới khi Greg nhận xét một cách quan tâm rằng trông cô thật mệt mỏi. Năm phút sau đó anh lôi xềnh xệch cô tới khu bán đồ ăn và bắt cô ngồi nghỉ, nhưng Lissianna đã nhắc là cô cần vào nhà vệ sinh nữ rồi lẻn đi để vỗ nước lên mặt, hi vọng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Làn nước mát không giúp cô cảm thấy tốt hơn hay tỉnh táo hơn chút nào. Lissianna thật sự đã mệt rũ người, và chỉ thế cũng đủ. Đã chiều rồi, và cả ngày cô có ngủ nghê gì đâu. Sau vài ngày chỉ ngủ toàn 4 tới 5 tiếng mỗi ngày, giờnhững không được ngủ mà lại còn lang thang lượn lờ ở trung tâm Eaton để giết thời gian, cô thật sự là oải. Và cô đã không có gì vào bụng từ sáng hôm qua. Dù Thomas đã giúp cô uống tới ba túi máu, chúng đã được tiêu hóa một cách tốt đẹp rồi, và cô bắt đầu chịu đựng cơn khát kéo tới. Cô cần máu và một giấc ngủ sâu và… cô có vẻ sẽ không có cả hai thứ đó trong một thời gian dài cho mà xem.
Lissianna không phải người duy nhất phải chịu đựng, tất nhiên rồi. Greg cũng đã ăn gì hôm nay đâu, nhưng anh không hề phàn nàn. Một tiếng huýt sáo vang lên khiến ánh mắt cô hướng về giữa khu bán đồ ăn và cô cảm thấy nhẹ cả người khi cô thấy Greg đang vẫy tay gọi cô ở một cái bàn gần đó.
“Tôi cứ sợ là lạc mất anh rồi.” Lissianna thú nhận khi cô thả mình ngồi xuống ghế đối diện anh, rồi ngưng bặt nhìn đăm đăm vào cái khay đồ ăn giữa họ. “Anh lấy nó ở đâu ra thế? Tôi tưởng anh không mang ví theo.
“Tôi không mang, nhưng văn phòng của tôi cách không xa đây lắm, và tôi là khách quen ở cái quán nhỏ ở kia kìa.” Anh chỉ về phía một cái nhà hàng nhỏ, rồi nói tiếp. “Chủ quán đó là một cặp vợ chồng già nhỏ bé. Họ rất tốt bụng, và vì họ biết tôi nên họ cho tôi mua thiếu nợ. Họ sẽ gửi hóa đơn tới văn phòng tôi. Tôi có nói họ thêm vào đó khoản tiền giao hàng coi như tiền tôi bồi thường vụ thiếu nợ. Họ quả là một cặp vợ chồng tuyệt vời.”
“Ồh…” Lissianna nhìn anh mở hộp súp và bóc chiếc bánh sandwich cùng một cốc nước đặt trước mặt cô.
“Ăn đi.” Greg ra lệnh rồi kéo cái khay chứa hộp súp, cái bánh và cốc nước của chính anh về phía mình.
“Tôi không ăn mà.” Cô nói, giọng vô cảm.
“Lissianna, tôi không thể tìm ra máu cho cô, nhưng thức ăn thì có thể giúp cô tạo ra máu. Nó có thể giúp cô.”
Cô nhăn nhó cầm lấy cái thìa anh đưa và múc cái chất lỏng kì kì trước mặt lên một thìa để thử. Với ký ức về món súp của Cha Joseph (toàn tỏi) trong đầu, cô đã lén múc một thìa rất là ít, nhưng cô lại ngạc nhiên một cách thú vị khi thấy nó khá là ngon.
“Cái gì thế?” Cô hỏi.
“Súp kem hoa lơ với pho mát.” Greg nhướng mày. “Cô thấy sao?”
“Nó cũng ngon.” Cô thừa nhận. “Tôi không nghĩ là tôi đã ăn món này trước đây.
Sau vài thìa súp, Lissianna cắn thử một miếng bánh sandwich và thấy nó cũng khá là ngon.
“Thịt bò Montréal hun khói và mù tạc trên bánh mỳ từ lúa mạch đen.” Greg cho cô biết trước khi cô kịp hỏi sandwich có gì.
“Nó cũng ngon nữa.” Cô lại thừa nhận, và họ tiếp tục ăn trong im lặng. Lissianna no nhanh hơn anh rất nhiều. Sau nhiều năm ăn ‘lỏng’, giờ đơn giản là dạ dày cô không còn nhiều chỗ chứa thức ăn nữa. Cô chỉ ăn hết được nửa bát súp và gần nửa cái sandwich. Phần còn lại Greg xử lý nốt giùm cô. Và cô rất ngạc nhiên khi thấy thức ăn giúp cô khá lên nhiều. Ít nhất là tỉnh ngủ hơn khi họ vứt rác từ cái khay vào thùng rác, rồi bỏ khay lên chồng khay trên nóc thùng. Họ đi dạo trong Path thêm một lúc nữa và cuối cùng dừng lại ở cửa hàng bán đồ nội thất trong gia đình.
“Đây là cái ghế salon xấu xí nhất tôi từng thấy !”
Lissianna bắt đầu khúc khích cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của Greg, và khiến anh nhướng mày lên. “Cô không thấy thế à?”
“Ồh có chứ, nó đúng là xấu quá chừng.” Cô trấn an anh. “Tôi chỉ thấy thú vị là sở thích của chúng ta giống nhau thế thôi.
Anh cười nhăn nhó. “Tôi biết. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô chỉ đồng ý để tỏ ra đáng yêu thôi.”
Lissianna nhíu mày và nói. “Tôi không phải Meredith.”
“Tôi biết.” Greg vẻ biết lỗi. “Tôi đã ngưng nhận xét các thứ trong một chốc để thử xem cô còn có ý kiến giống tôi không, nhưng cô vẫn thích và ghét những thứ giống như tôi. Tôi đoán là chúng ta có ý kiến sở thích giống nhau đấy.”
“Cổ điển.” Lissianna thì thầm, và khi anh nhíu mày không hiểu cô liền giải thích. “Tôi thích những thứ cổ điển không bị thời gian thay đổi. Những gam màu đơn độc, những kiểu cách đi cùng năm tháng chứ không phải sự trộn lẫn các màu sắc và những kiểu dáng sẽ nhanh chóng bị lỗi thời. Tôi cũng thích những đồ nội thất tiện lợi và ấm cúng.”
Greg cười toe gật đầu. “Cổ điển. Tôi vốn không biết phải gọi chúng như thế, nhưng tôi cũng thích như thế.” Ánh mắt anh trượt qua vai cô và anh nhăn mặt rồi nắm cánh tay cô kéo đi. “Lão bán hàng điên tới rồi.”
“Điên á?” Cô thú vị hỏi.
“Họ ai chả bị điên.” Anh nói thẳng thừng khi họ chạy nhanh tới thang cuốn. “Thằng cha này trông còn háo hức hơn những lão khác.”
Lissianna liếc lại phía sau khi cô bước lên thang cuốn và thấy cơ mặt mình cứng đờ khi cô thấy người đàn ông mặc vest tối màu chạy nhanh theo họ.
“Sao thế?” Greg cũng ngoái lại và hỏi.
“Đó không phải một người bán hàng.” Lissianna há hốc miệng rồi túm lấy tay anh và bắt đầu chạy cật lực xuống các bậc thang cuốn vốn đang đi xuống, xin lỗi liên tục khi cô đụng vào những người khác trên thang trong lúc vội vã.
Greg không thắc mắc hỏi han gì cả. Anh giữ chặt bàn tay cô và chạy theo cô, xin lỗi phụ với cô khi họ chạy xuống cuối thang.
Một khi tới cuối thang cuốn, Lissianna không thèm dừng lại ngó về phía sau mà chạy thẳng ra lối ra.
“Hắn vẫn theo đuôi chúng ta.” Greg nói khi họ chạy xuyên qua đám đông đang ùa vào khu Path.
Lissianna bắt đầu chạy nhanh hơn và dùng suy nghĩ điều khiển những người phía trước họ tránh ra. Việc cô không làm thế ngay từ đầu cho thấy cô mệt mỏi tới mức nào.
“Chúng ta làm gì ở đây?” Greg hỏi một chốc sau khi Lissianna bất thần chạy vào rạp chiếu phim và kéo anh đi cùng.
Lissianna không phí hơi đâu mà giải thích, tâm trí cô đang bận điều khiển người bán và soát vé để hai người được vào. Vài bộ phim đang được chiếu và cô đọc cảm xúc của các khán giả khi cô đi qua mỗi cánh cửa, rồi bất thần dừng lại khi một làn sóng các cảm xúc lo lắng và sợ hãi ào vào đầu cô từ phòng chiếu số ba. Greg đi theo mà không ho he gì khi cô lẻn vào trong, chờ tới khi họ ngồi xuống mới dám mở miệng.
“Một bộ phim ư?” Anh thắc mắc khi họ ngồi xuống ghế.
“Một bộ phim kinh dị.” Lissianna giải thích và liếc về phía cửa. “Sự sợ hãi của bọn họ sẽ ngụy trang được cho sự sợ hãi của chúng ta. Tôi đã nói với anh là nỗi sợ hãi truyền ra rất mạnh mẽ, và anh ta chỉ cần đi theo nỗi sợ hãi của chúng ta. Nhưng với mọi người ở đây cùng phản ứng sợ hãi với bộ phim, tôi hi vọng anh ta sẽ lạc dấu vết
“Ồ…” Anh cũng liếc theo về phía cửa rồi hỏi. “Ai thế?”
“Valerian, một người bất tử.”
“Anh họ? Anh trai? anh ta có quan hệ gì với cô?” Greg hỏi. (nghe giống hỏi cung quá :lmao: )
Lissianna ngạc nhiên liếc sang anh. “Không quan hệ gì cả. Đâu phải chúng tôi ai cũng có quan hệ bà con đâu Greg.”
“Ồ…” Anh nhún vai. “Ừ thì tôi chỉ đoán là bất cứ con ma cà rồng nào ở Toronto đều có quan hệ với nhau hết.”
Lissianna lắc đầu. “Toronto là nơi ở của rất nhiều người như chúng tôi mà.”
Greg im lặng cố tiêu hóa cái tin tức đó, rồi nói. “Tôi đoán là vì khu Path này đúng không? Nó khiến Toronto trở nên hấp dẫn với ma cà rồng. Họ có thể đi lang thang trong ánh sáng ban ngày và…”
“Thế anh nghĩ ai đã khích lệ việc xây dựng khu Path hả?” Cô hỏi lại. “Họ cũng xây một cái tương tự ở Montréal thì phải, họ gọi nó là thành phố ngầm. Anh cũng sẽ thấy rất nhiều người như chúng tôi ở đó.”
“Ồ…” Greg ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ giả vờ thản nhiên không quan tâm. “Thế có bao nhiêu người như các cô tất cả?”
Lissianna nhún vai và bỏ cuộc không nhìn ra cửa nữa, lòng chắc chắn là Valerian đã lạc dấu vết họ. “Tôi không biết nữa.”
“Nhiều hơn một nghìn người không?” Greg hỏi tiếp.
Lissianna mở miệng trả lời nhưng giật mình và liếc nhanh lên màn hình khi tất cả mọi người nhảy dựng lên và vài người hét toáng.
“Phim ma cà rồng đấy.” Greg thú vị nói. “Hai cô nhóc sinh đôi hẳn sẽ rất khó chịu với nó cho mà xem.”
“Đúng thế.” Lissianna đồng ý rồi nhíu mày khi anh duỗi người ngồi thoải mái hơn trong cái ghế đệm. “Anh không muốn đi khỏi đây sao?”
“Đi đâu?” Greg hỏi. “Chúng ta đâu có thể tới nhà bà bạn gì của cô…”
“Debbie…” Lissianna trả lời giúp anh. Debbie – bà đồng nghiệp của cô ở nhà tế bần – làuy nhất cô có thể nghĩ tới ở nhờ, và dù cô rất miễn cưỡng khi phải nhờ tới bà ấy, cô không còn chỗ nào khác có thể đi. Greg đã đề nghị họ tới nhà chị gái anh nhưng cô phản đối ý tưởng đó ngay khi nó ra khỏi miệng anh. Mọi người trong gia đình anh đều không thể được, vì đó sẽ là nơi đầu tiên mẹ và bác cô tới tìm. Cũng như gia đình và bạn bè cô… ít nhất là đám bạn ma cà rồng của cô. Debbie có vẻ là sự lựa chọn duy nhât hợp lý. Bà chỉ là đồng nghiệp của cô, và họ khá thân, nhưng không thân tới mức họ tới nhà nhau chơi, hay tới nhà khi cần chỗ ở lại… hay kiểu kiểu thế. Tuy nhiên Debbie cũng trực đêm như cô, và Lissianna biết bà ngủ suốt ban ngày. Lissianna hi vọng bà sẽ thức giấc khoảng 4 giờ chiều.
“Chúng ta phải vài tiếng nữa mới có thể tới nhà Debbie.” Anh nhún vai. “Chúng ta có thể cứ ở lại đây và nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cần giết thời gian thêm ít nhất 1 tiếng nữa. Và cô cần ngủ.”
Và nó cũng giúp họ tránh được những vị ma cà rồng khác trên đường, Lissianna nhận ra điều đó và cũng nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Cô không nghĩ cô sẽ ngủ được, nhưng có thể nghỉ ngơi một chút cũng là tốt lắm rồi.
Không ai trả lời anh, nhưng sau một phút chần chừ, Lissianna tiến lại giường và bắt tay vào việc cởi trói cổ tay anh, vừa làm vừa nói. “Tôi cần anh KHÔNG suy nghĩ.”
“Không suy nghĩ?” Anh sửng sốt hỏi lại. “Làm sao mà tôi không suy nghĩ được?”
“Tập đọc cái gì đó đi.”
Đầu óc Greg lập tức trống rỗng. “Mà đọc cái gì?”
“Tôi không quan tâm.” Cô nói vội vã, nhưng rồi nhận ra và nói tiếp giọng bình tĩnh hơn. “Một bài thơ, một điệu ru, hoặc bất cứ cái gì cũng được. Điều đó không quan trọng, chỉ cần anh đọc nhẩm nó trong đầu một cách tập trung nhất có thể. Đó là cách duy nhất để anh không truyền những suy nghĩ về những gì sắp xảy ra tới mẹ tôi và bác Lucian và vô tình để họ phát hiện. Vì thế để có thể thoát ra khỏi đây, tôi cần anh nghe và làm theo đúng những gì tôi bảo, nhưng không được suy nghĩ về điều đó. Tôi cần anh hoàn toàn tập trung vào những gì anh đọc nhẩm trong đầu. Anh hiểu rồi chứ?”
“Rồi.” Greg gật đầu và rồi thừa nhận. “Tôi chỉ không biết có làm được không thôi.”
“Anh phải làm được nếu anh muốn sống sót rời khỏi đây.” Cô rầu rĩ nói.
“Hát đếm bài ‘một trăm chai bia trên tường’ ấy.” (100 chai bia trên tường, lấy một chai và chuyền cho bạn, còn lại 99 chai. 99 chai bia trên tường, lấy một chai và chuyền cho bạn, còn lại 98 chai…) Thomas gợi ý vàbước tới giúp cô cởi trói cho anh.
“Thomas.” Lissianna đ thẳng người lên đối diện anh. “Anh không thể giúp bọn em được. Anh…” Cô ngừng lại và lần lượt nhìn từng người trong số sáu người còn lại. “Tất cả các anh chị xuống dưới nhà và tránh chuyện này ra giùm em đi.”
Mirabeau cười khẩy và tiến tới tháo dây ở cổ chân Greg. “Chị không nghĩ thế.”
“Mirabeau à, chuyện này nghiêm trọng đấy.” Cô cố thuyết phục. “Thật sự là rất nghiêm trọng. Giờ không còn là chuyện chống đối mẹ em nữa. Bác Lucian…”
“Em im miệng được rồi Lissi.” Elspeth quát cô và bước tới tháo dây ở cổ chân còn lại. “Sao chỉ có em mới được thả phanh một chút cơ chứ?”
“Hơn nữa,” Juli bước qua một bên và cúi xuống tháo dây ở cổ tay Greg mà Lissianna vừa ngừng tay. “Một người vì mọi người, mọi người vì một người mà, nhớ không?”
“Chúng em khoái anh Greg…” Vicki khẽ vỗ vai cô như an ủi. “Không ai trong chúng em lại muốn anh ấy phải chịu màn ‘tam nhân hội đồng’ cả.”
Đột nhiên không khí trong phòng quánh lại, và vẻ mặt mọi người chung quanh Greg còn hơn là hoảng hốt nữa, nhưng chính vẻ mặt Lissianna mới khiến anh lo lắng nhất. Cô đang sợ hãi, và anh ngờ là trên đời này không có nhiều thứ có thể khiến cô sợ hãi tới vậy. Và anh cũng ngờ rằng cô đang sợ hãi cho anh, chứ không phải cho cô.
“‘Tam nhân hội đồng’ là gì?” Greg hỏi với nỗi lo là anh sẽ không thích câu trả lời cho lắm.
“Ba người trong Hội đồng sẽ đồng thời xâm nhập vào tâm trí của một con người.” Vicki trả lời anh. “Chỉ vài người có thể chống lại việc một trong số chúng tôi thâm nhập vào tâm trí, nhưng chưa có ai có thể chống lại cả ba người một lúc cả.”
“Rồi sao…”
“Việc đó phá hủy vĩnh viễn ý thức của người đó. Họ sẽ trở thành Renfield.”
Greg đoán rằng Renfield là cách họ miêu tả những người bị tâm thần khi bị họ phá phách trong tâm trí. Tuy nhiên anh khó mà chắc chắn được vì khi anh định mở miệng hỏi lại, Mirabeau liền quát. “Đếm đi chứ.”
“Một trăm chai bia trên tường.” Greg bắt đầu, và tiếp tục đọc khi họ cố cởi trói cho anh, nhưng cảm thấy việc đó thật khó khăn. Anh không quen với việc không suy nghĩ gì cả, và có cả mớ suy nghĩ và đang nhảy múa trong đầu anh. Phần lớn chúng liên quan tới việc anh hoàn toàn không có ước muốn trở thành Renfield.
Greg đếm ngược đến 92 chai bia trên tường thì cái dây trói cuối cùng được tháo.
“Ai đo phải xuống dưới nhà và xem chuyện gì đang diễn ra và biết chắc là họ chưa biết Lissianna đã về nhà.” Thomas nói trong lúc Greg ngồi thẳng lên.
“Chị sẽ đi.” Mirabeau nói. “Chị lớn nhất ở đây và có khả năng đọc tâm trí nhiều hơn đám bọn em.”
“Okay,” Thomas đồng ý. “Nhưng nhanh nhanh lên nhé.”
Cô gái gật đầu và lùa tay vào mái tóc lỉa chỉa có ngọn màu hồng tím của mình, bước ra cửa.
“Đếm tiếp đi.” Thomas ra lệnh cho Greg khi Mirabeau ra khỏi phòng.
Nhận ra rằng mình đã dừng lại, Greg tiếp tục đếm, tiếng anh vang trong sự im lặng khi họ chờ Mirabeau quay lại. Cô không mất nhiều thời gian lắm, và vẻ mặt cô thật u ám khi cô xuất hiện.
“Họ biết con bé đã về và chúng ta đều có mặt trên này. Bác Lucian kêu dì Martine ra garage để trông chừng đám xe hơi trong khi dì Marguerite đã gọi đám Vittorio, Maria và Julius tới.”
Greg không thể ngăn mình dừng đếm để hỏi. “Ai vậy?”
“Maria là quản gia của mẹ thôi, Vittorio là chồng bà ấy và ông ấy chăm nom sân vườn. Họ đã nghỉ cả cuối tuần này, và vì thế anh chưa gặp họ.” Lissianna trả lời, vẻ hơi lơ đãng. “Họ sống ở một căn nhà nhỏ phía sau khu nhà này.”
“Và Julius là con chó của dì Marguerite.” Juli nói thêm, giọng nhỏ xíu.
“Juli rất sợ chó.” Vicki vỗ vai chị em sinh đôi của mình và giải thích với anh. “Do đó dì Marguerite nhờ Maria giữ nó khi chúng tôi tới thăm.”
“Tôi đoán nó không phải loại chó hiền lành dễ thương nhỉ?” Greg âu sầu nói.
“Đếm tiếp đi.” Mirabeau nghiêm khắc nói. Và Greg đếm tiếp.
“Okay.” Lissianna xoa trán và bước vài bước xa khỏi giường, rồi bất thần quay lại nhìn những người khác. “Lần này các anh chị không thể giúp được
Thomas mở miệng định phản đối, nhưng Lissianna giơ tay lên ngăn anh lại. “Mọi người có thể giúp em nhiều hơn bằng cách ở lại đây và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đêm nay em sẽ gọi để xem mọi người đã tìm hiểu được gì.”
“Nếu bây giờ em đưa anh ta đi, em sẽ chỉ không nghe lời mẹ thôi. Nếu em nói chuyện với họ trước và biết rằng họ đúng là đang dự định thiết lập Tam nhân hội đồng hay cái gì đó RỒI mới đưa anh ta đi, khi đó rõ ràng em sẽ chống lại cả Hội đồng.” Lissianna lắc đầu.
“Làm sao em đưa anh ta ra ngoài được?” Thomas hỏi. “Họ đang ngó chừng đám xe hơi mà.”
Lissianna khẽ gõ ngón tay trên đùi rồi ngưng lại. “Cái xe hai bánh.”
Greg chớp mắt ngạc nhiên. Anh không để ý thấy cái xe mô tô nào trong garage nhưng có khi nó không phải trong garage, nơi đang bị dòm ngó.
“Còn bọn chị thì sao?” Elspeth hỏi.
“Các chị lần này sẽ phải ở lại đây. Tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra giùm em, em sẽ gọi lại sau. Thomas, anh có di động không?”
“Có.”
“Tốt, em sẽ gọi cho anh.” Lissianna cầm lấy tay Greg. Ngay khi tay cô chạm vào anh, công việc đếm chai bia của anh bị rối loạn một cách đáng ngại, khiến cô ném cho anh một cái liếc sắc như dao. Ngay lập tức anh cố gắng gấp đôi để tập trung tâm trí óc vào việc anh đếm tới đâu khi cô dẫn anh ngang qua phòng. Greg liếc lại sau lưng khi họ tới cửa, và nhanh chóng mong là anh đã không làm thế, vì sự quan tâm và lo sợ hiển hiện rõ ràng trên gương mặt những người họ đang bỏ lại sau lưng khiến anh rùng cả người.
“Đếm trong đầu thôi.” Lissianna nói khẽ khi cô mở cửa. “Chúng ta không thể gây ra tiếng động gì cả.”
Greg lập tức ngậm chặt miệng lại và chuyển sang đếm thầm trong đầu, nhưng rõ ràng việc đó khiến việc không được suy nghĩ trở nên khó hơn khi anh được cô dẫn ra phía sảnh và tới một cầu thang ở hướng ngược lại với cái cầu thang chính. Anh bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng những câu đếm, hi vọng là nó giúp ích một chút, nhưng tâm trí anh vẫn đang quay cuồng với những suy nghĩ. Anh lo về những gì khiến họ sợ đến thế, anh lo không biết họ đang đi đâu, và anh lo việc làm sao tới đó mà không bị phát hiện. Hơn tất cả, anh lo về những gì sẽ xảy ra nếu họ không tới được nơi khỉ gió nào mà cô đang dẫn anhmà không bị phát hiện.
Những bậc thang kết thúc ở một cái hành lang tối thui. Greg chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng tin vào Lissianna và rón rén đi sau cô cho tới khi cô ngừng ở trước một cánh cửa. Khi cô khẽ mở, nó kêu cót két, anh nhận ra họ đang ở trong bếp. Đầu tiên anh nghĩ căn phòng hoàn toàn trống, và tự hỏi tại sao Lissianna không đi tiếp, nhưng rồi một người đàn ông trung niên, thấp và lực lưỡng xuất hiện trong tầm nhìn, đang hướng về cánh cửa dẫn đến garage.
“Anh đi đâu thế?” Một tiếng phụ nữ mang chút trọng âm của Ý khẽ vẳng ra từ phía bên kia căn phòng.
“Ông Lucian muốn anh ngó chừng đám xe hơi với bà Martine.” Người đàn ông trả lời, dừng lại để đi ủng và choàng tay vào cái áo khoác đang treo cạnh cửa. Greg đoán ông ta là Vittorio, chồng bà quản gia.
“Tại sao?”
“Anh không biết.” Ông ta nhún vai nói. “Ông ấy chỉ nói ‘Vittorio, giúp Martine ngó chừng đám xe hơi đi. Không ai được phép rời đi trước khi tôi cho phép.’ Thế nên anh ra trông đám xe đó.”
“Ừhm.” Maria nghe có vẻ lo lắng. “Em tự hỏi có vấn đề gì nhỉ. Họ sẽ không gọi chúng ta quay lại sớm như thế nếu không có vấn đề gì. Em hi vọng Cô chủ Lissi không…”
Greg không kịp nghe tiếp bà hi vọng cô chủ Lissi không làm gì, vì Lissianna đã chọn đúng lúc đó để đóng cửa bếp lại. Rồi cô dẫn anh đi xa hơn dọc hành lang tới một cánh cửa khác. Lần này cô không dừng lại mà đi xuyên thẳng qua đó, kéo anh đi cùng. Greg không biết họ đang đứng ở phòng nào cả. Chung quanh anh chỉ là bóng tôi. Nó khiến anh ngần ngại và kéo tay Lissianna khi cô thình lình bước tới. Nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh kéo đi một cách dứt khoát.
Chỉ cho tới khi cô rít khẽ câu hỏi “Anh đang đếm đấy chứ?” thì anh mới nhận ra mình đã ngưng đếm. Greg nghiến răng và lập tức tiếp tục đếm bài 100 chai bia trên tường, bắt đầu lại từ 100 vì anh không nhớ mình đã dừng ở chỗ nào.
Họ bước đi lâu như vô tận, cho tới lúc cô cũng dừng lại. Ngay sau đó một tiếng rít vang lên khi cô kéo màn cửa ra. Ngoài trời vẫn còn rạng đông mờ ảo, nhưng cũng đủ sáng để anh thấy cánh cửa kiểu Pháp (thường là cửa kính, dẫn ra vườn sau nhà - LV) hiện ra sau tấm màn.
Greg thấy Lissianna nắm lấy tay nắm cửa, nhưng họ đông cứng người khi nghe thấy một tiếng gầm gừ như bị nén lại phía bên kia. Phải một lúc anh mới nhìn rõ hình dáng to đùng của con chó đen trên bãi cỏ phía ngoài nhà. Anh đoán chính là Julius. Con của nợ này to khủng khiếp và rõ ràng là không phải loại hiền lành vẫy đuôi bình thường.
Greg nghe tiếng Lissianna thầm chửi thề, rồi cô im lặng. Cô cứ lặng lẽ đứng nguyên đó lâu tới nỗi anh giật bắn mình khi cô quay lại phía anh.
“Tôi muốn anh chờ tôi ở đây. Tôi sẽ tới bên kia phòng và mở một cánh cửa ở đó. Khi Julius phóng qua đó, tôi muốn anh lẻn ra khỏi cánh cửa này, được không?”
Greg gật đầu.
“Và nhớ tiếp tục đếm đấy.” Lissianna lướt đi, nhanh chóng biến mất vào bóng tối trước khi cô hiện ra khi tấm màn phía đối diện của căn phòng được mở tung. Greg đoán những cánh cửa kiểu Pháp này chạy dọc căn phòng, điều đó có nghĩa là họ đang ở trong thư viện. Hôm qua anh có tới đây rồi. Ba mặt bức tường đều kín toàn sách, còn phần tường hướng ra ngoài toàn các cửa kính kiểu Pháp. Nếu anh nhớ không nhầm, căn phòng lúc ban chiều ấy còn mang vẻ rất ấm cúng và chào đón. Thật buồn cười là một chút bóng tối cũng có thể thay đổi ối chuyện.
“Chuẩn bị !”
Greg nghe thấy tiếng cô thì thầm và với lấy nắm cửa, ánh mắt anh dán chặt vào bóng hình tối thui của con Julius ngoài cửa. Anh nghe thấy một tiếng click và tiếng gió tạo ra khi cánh cửa bên kia mở, thấy cái đầu đen xì của con chó thò vào từ hướng đó, rồi con quái vật biến mất. Greg suýt nửa mở cửa và phóng ra khỏi phòng, nhưng lại cố kìm mình lại khi anh nhận ra là nếu anh mở cửa trước khi con chó vào phòng qua cánh cửa kia, biết đâu nó sẽ nghe thấy tiếng anh và đổi hướng.
“Ra thôi.” Lissianna rít lên, và chỉ một khắc sau, Greg mở cửa và trượt người ra ngoài. Anh liếc về phía cánh cửa bên kia và thấy con chó nhảy xổ vào trong, chạy qua người Lissianna và bổ về phía anh. Ngay khi anh bắt đầu đóng cửa lại, anh thấy Lissianna lẻn qua cánh cửa bên kia, đóng nó lại giống anh, và họ nhốt con chó ở bên trong.
Lissianna đến bên anh trong chớp mắt. Greg thậm chí còn không có thời gian tự hỏi làm sao cô chuyển động nhanh thế, vì chỉ một giây sau, cô cầm tay anh và bắt đầu kéo anh về phía sau nhà. Greg vừa chạy vừa vấp sau lưng cô, chỉ nhớ ra việc phải đếm trong đầu khi họ đi được nửa đường. Khi họ tới góc nhà, cô rẽ trái và vẫn kéo anh theo. Anh không biết họ đang đi đâu, cho tới lúc một ngôi nhà nhỏ bắt đầu hiện ra trong bóng tối trước mặt. Greg đoán đó là căn nhà mà Vittorio và Maria sống, và anh đinh ninh trong thoáng chốc là cô đưa anh tới đó. Nhưng rồi cô rẽ phải và kéo anh tới một cái kho gỗ nhỏ.
Cái kho bị khóa. Lissianna vươn tay túm lấy cái khóa và giật mạnh. Một tiếng crắc vang lên và Greg nhận ra đó là tiếng gỗ bị gãy, cái khóa sắt vẫn nguyên vẹn, nhưng cái vòng khóa đã bị dứt ra khỏi cánh cửa.
“Không cần chìa khóa nhỉ.” Greg khô khốc hỏi, vừa choáng vừa hơi ghen tị với sức mạnh của cô.
“Đếm tiếp đi.” Lissianna ra lệnh, cô vứt đống sắt vụn qua một bên rồi kéo cánh cửa gỗ rộng ra để lộ bên trong một cái máy cắt cỏ, một cái xe đạp và vài thứ linh tinh khác.
“Một trăm chai bia trên tường.” Greg nhăn nhó đếm, nhưng trong đầu nghĩ thầm, Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?
Lissianna cho anh câu trả lời khi cô túm lấy tay lái của chiếc xe đạp và kéo nó ra ngoài.
“Cô định làm gì với nó?” Greg ngạc nhiên hỏi, vừa hỏi vừa đi theo cô vòng qua cái kho.
“Chạy trốn.”
“Bằng xe đạp á?” Anh hoảng hốt.
“Chỉ để ra đến đường lớn thôi mà.”
“Nhưng mà… xe đạp…?”
“Dì Martine và Vittorio đang canh chừng đám xe hơi.” Cô nhắc nhở anh. “Tôi có thể điều khiển Vittorio, nhưng không thể với dì Martine được.”
“Tôi biết, nhưng mà…” Khi cô nói đến xe hai bánh, anh đã nghĩ đến một cái xe máy kìa. Nhưng đằng này, nó màu hồng với một cái giỏ màu hồng và vàng, với những cái rua rủ xuống màu hồng và vàng ở tay cầm… Thậm chí nó còn có một cái chuông nữa. Không thể chấp nhận được việc họ đang chạy trốn một cách hoành tráng với một cái xe đạp, anh nói toẹt ra. “Nhưng mà đây là một cái xe đạp của bé gái mà.”
(các ss thử đoán xem anh Greg phải ngồi đâu? )
“Đúng, nó chính là xe đạp cho các bé gái.” Lissianna cáu kỉnh đáp. “Nó là của cháu gái bà Maria. Tôi rất tiếc nếu anh không thích nó, và tôi sẽ rất rất vui lòng bỏ nó lại nếu anh cảm thấy mì chạy nhanh hơn được Julius.”
Greg trợn mắt rồi liếc một cách ngại ngần về phía họ đã tới. “Julius bị nhốt trong nhà rồi mà.”
“Julius đang bị nhốt trong nhà, và sẽ ráng sức sủa ầm lên. Ai đó sẽ nghe thấy, nhận ra chúng ta đã chuồn mất, và thả nó ra. Chúng ta có thể gặp may là họ không nghe thấy tiếng nó cho tới khi chúng ta ra tới đường lớn, nhưng nếu Maria vẫn còn trong bếp…” Cô ngưng lại khi một tiếng chó sủa phá tan sự im lặng trong đêm. Nó đến từ hướng thư viện, và chắc chắn là nó đang ở bên ngoài.
“Anh ngừng đếm được rồi đấy.” Lissianna nghiêm giọng. “Lên xe đi.”
Chạy trốn bằng xe đạp bỗng nhiên không còn là một ý tồi cho lắm. Rõ ràng thà thế còn hơn là bị chó đuổi và cắn vào mông chứ, anh nghĩ vậy khi cố leo lên cái xe đạp (không phải vì nó cao quá mà vì nó thấp quá). Greg vòng chân qua cái xe với nhiều sự phấn khích hơn là cẩn trọng và càng lúc càng cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng đây là một cái xe cho bé gái. Anh chàng còn đang bận bịu chửi thầm lão khỉ gió nào đã thiết kế ra loại xe đạp cho trẻ con này và lại còn thêm cái thanh ngang phía trên nữa khi Lissianna trèo lên xe phía trước anh. (Dám hai người này cùng ngồi trên yên xe quá mấy ss ơi)
“Tôi sẽ đạp.” Cô thông báo. “Vòng tay anh qua eo tôi đi.”
Greg chỉ vừa chạm tay vào eo cô thì cô đã đạp mạnh vào pê đan đưa chiếc xe tiến về đường lớn.
“Lần cuối cô đi xe đạp là khi nào thế?” Greg nghi ngại hỏi khi họ vấp váp đi về phía trước, đảo hết bên nọ sang bên kia. Lissianna không thèm trả lời.
Greg lo lắng liếc về phía tòa nhà lớn. Anh chỉ thấy vài ô cửa vuông vắn đã được bật đèn, và cả một biển bóng tối ngăn giữa họ và tòa nhà, nhưng anh không cần phải nhìn mới đoán được con chó đang tới gần họ. Tiếng chó sủa càng lúc càng lớn hơn.
“Họ sẽ đuổi theo bằng ô tô chứ?”
“Phải.”
“Phải.” Greg lặp lại. Cứ như là chả vấn đề gì ấy. Họ đang ì ạch đi trên một cái xe đạp chết tiệt, và cô thì không thèm quan tâm tới việc cả một mớ ma cà rồng siêu cấp đang hè nhau đuổi hai người bằng ô tô. Ừh thì họ thật ra không ì ạch đi cho lắm, anh phải thừa nhận điều đó. Chân Lissianna rõ ràng cũng khỏe y như tay cô vậy, và cô thật sự là đang khiến cái xe đạp tiến lên ph trước… và anh không còn quá lo lắng về chuyện Julius có thể đuổi kịp họ nữa, vì thật ra tiếng chó sủa đang càng lúc càng xa. Nhưng thật tình, cô không phải thật tin là cô cũng có thể bỏ xa một cái xe hơi chứ?
“Chúng ta chỉ cần tới được đường lớn thôi.” Lissianna nói, và Greg mang máng nhớ hình như cô cũng nói thế lúc vừa xong.
“Tới được đường lớn rồi sao?” Greg hỏi, nhưng cô không trả lời, và anh đành bỏ qua để cô còn tập trung đạp xe. Ánh mắt lo lắng của anh vô tình liếc lại phía tòa nhà đúng lúc thấy cửa garage mở ra.
“HỌ ĐANG TỚI KÌA !” Anh hét lên.
Lissianna thậm chí còn không thèm liếc mắt lại một lần. Cô đang cố hết sức đạp và anh có thể thấy họ gần tới đường lớn rồi. Greg bắt đầu cảm thấy mỏi cổ (cổ thành cục cao su), vì đầu anh hết quay ra sau ngó chừng cái xe thể thao đỏ chót của Marguerite đang bò ra khỏi garage lại nhóng về phía trước ngó đường lớn không biết bao nhiêu lần. Chiếc xe hơi đã đi được nửa đường phía sau họ và bắt đầu tăng tốc khi Lissianna cuối cùng cũng phóng cái xe đạp qua cổng. Trước khi Greg kịp hỏi “Làm gì tiếp bây giờ?” thì cô đã phóng thẳng ra giữa con đường rải nhựa, thẳng tới trước mũi một cái xe hơi đang trờ tới.
Anh thét lên một tiếng cảnh báo, và Lissianna bóp phanh thắng gấp lại, Greg có thể nghe thấy tiếng các má phanh của chiếc xe kia rít lên khi chủ xe đánh tay lái để tránh họ, và tất cả bọn họ hãn hữu lắm mới có thể dừng lại mà không ai bị ném khỏi xe, bị chẹt qua hay là bị đâm vào đâu đó cả.
“Đi nào !” Lissianna vứt cái xe đạp lại và chạy về phía cái xe hơi.
Greg không chần chừ. Với tiếng rồ máy của Marguerite đằng sau họ, anh nhảy ra khỏi cái xe đạp, vứt nó về phía đường đất dẫn vào ngôi nhà rồi chạy theo Lissianna, vòng vào băng ghế sau của chiếc xe vừa suýt nữa đâm phải họ.
“Hey ! Các người không được… !” Một gương mặt non choẹt búng ra sữa ngồi ghế lái xe chợt ngưng bặt không hét nữa và quay lại công việc lái xe của mình một cách nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Ê cậu làm gì thế hả?” Bạn hắn ngồi ghế bên cạnh ngạc nhiên hỏi. Rồi hắn hét toáng lên khi bạn hắn dậm thẳng chân nhấn ga cực đại khiến chiếc xe vọt lên tăng tốc.
“Cậu ta đang giúp chúng tôi chạy trốn đám người xấu ấy mà.” Greg dịu dàng nói với thằng nhóc thứ hai, về phía Lissianna. Cô đang tập trung nhìn đường phía trước, gương mặt căng thẳng như thể chính cô đang ở ghế lái xe, và anh đoán quả thật, cô đang lái xe. Greg không nghi ngờ gì là cô đang điều khiển thằng nhóc lái xe, cũng như mẹ cô đã điều khiển hành động của anh khi trước.
Greg quay lại nhìn về phía con đường đất khi xe của họ vượt qua nó. Vứt cái xe đạp về phía con đường đất quả thật là một hành động thông minh (đột xuất) của anh. Cái xe thể thao đỏ đã phải dừng lại ở đó, vì chiếc xe đạp bị bẹp nhăn nhúm nằm dưới gầm xe phía trước. Marguerite và Lucian vừa chạy ra khỏi xe để nhìn theo họ, hai cái bóng càng lúc càng mờ trong ánh sáng chập choạng lúc bình minh.
***
Lissianna bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ và liếc về phía khu bán đồ ăn uống, nhưng không thấy Greg đâu cả.
Họ đã chuồn khỏi nhà cô mà không mang theo cả ví của cô lẫn anh, dù Lissianna hoàn toàn quên mất chuyện đó cho tới khi cô khiến hai thằng nhóc thả họ xuống trung tâm thương mại Eaton. Lúc đó cô chỉ nghĩ tới việc họ quên mang áo khoác và bên ngoài khá là lạnh, và trung tâm Eaton thì ngay dưới phố. Ở đây luôn đông đúc và bận rộn, lại còn nằm trên đường Path, một đường hầm đi bộ nối liền gần 30km toàn cửa hàng dịch vụ trong nội thành Toronto. Áo khoác sẽ không cần lắm, và họ cũng có thể tránh ánh nắng mặt trời một cách dễ dàng nếu họ ở dưới tầng hầm. Đấy là nơi hoàn toàn hợp lý cho một gã đàn ông không mặc áo khoác và một con ma cà rồng lượn lờ trong ngày trong lúc họ suy tính xem phải làm gì tiếp theo.
Thật ra, trung tâm Eaton và hầm ngầm Path là những nơi hoàn toàn hợp lý cho một con ma cà rồng lượn lờ. Và vấn đề chính nằm ở đó. Lissianna biết một vài người trong gia tộc cô làm việc ở đây, để có thể di chuyển trong ánh sáng ban ngày mà không cần phơi nắng quá nhiều.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy đặt cược vào đây là tốt nhất, một nơi trú ẩn hợp lý cho tới khi cô nghĩ ra phải làm gì tiếp theo. Sau khi bàn bạc, Lissianna và Greg đã lang thang trong hầm đi bộ cả buổi sáng, dừng lại ở một vài cửa hàng để ngắm nghía rồi lại tiếp tục cho tới khi Greg nhận xét một cách quan tâm rằng trông cô thật mệt mỏi. Năm phút sau đó anh lôi xềnh xệch cô tới khu bán đồ ăn và bắt cô ngồi nghỉ, nhưng Lissianna đã nhắc là cô cần vào nhà vệ sinh nữ rồi lẻn đi để vỗ nước lên mặt, hi vọng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Làn nước mát không giúp cô cảm thấy tốt hơn hay tỉnh táo hơn chút nào. Lissianna thật sự đã mệt rũ người, và chỉ thế cũng đủ. Đã chiều rồi, và cả ngày cô có ngủ nghê gì đâu. Sau vài ngày chỉ ngủ toàn 4 tới 5 tiếng mỗi ngày, giờnhững không được ngủ mà lại còn lang thang lượn lờ ở trung tâm Eaton để giết thời gian, cô thật sự là oải. Và cô đã không có gì vào bụng từ sáng hôm qua. Dù Thomas đã giúp cô uống tới ba túi máu, chúng đã được tiêu hóa một cách tốt đẹp rồi, và cô bắt đầu chịu đựng cơn khát kéo tới. Cô cần máu và một giấc ngủ sâu và… cô có vẻ sẽ không có cả hai thứ đó trong một thời gian dài cho mà xem.
Lissianna không phải người duy nhất phải chịu đựng, tất nhiên rồi. Greg cũng đã ăn gì hôm nay đâu, nhưng anh không hề phàn nàn. Một tiếng huýt sáo vang lên khiến ánh mắt cô hướng về giữa khu bán đồ ăn và cô cảm thấy nhẹ cả người khi cô thấy Greg đang vẫy tay gọi cô ở một cái bàn gần đó.
“Tôi cứ sợ là lạc mất anh rồi.” Lissianna thú nhận khi cô thả mình ngồi xuống ghế đối diện anh, rồi ngưng bặt nhìn đăm đăm vào cái khay đồ ăn giữa họ. “Anh lấy nó ở đâu ra thế? Tôi tưởng anh không mang ví theo.
“Tôi không mang, nhưng văn phòng của tôi cách không xa đây lắm, và tôi là khách quen ở cái quán nhỏ ở kia kìa.” Anh chỉ về phía một cái nhà hàng nhỏ, rồi nói tiếp. “Chủ quán đó là một cặp vợ chồng già nhỏ bé. Họ rất tốt bụng, và vì họ biết tôi nên họ cho tôi mua thiếu nợ. Họ sẽ gửi hóa đơn tới văn phòng tôi. Tôi có nói họ thêm vào đó khoản tiền giao hàng coi như tiền tôi bồi thường vụ thiếu nợ. Họ quả là một cặp vợ chồng tuyệt vời.”
“Ồh…” Lissianna nhìn anh mở hộp súp và bóc chiếc bánh sandwich cùng một cốc nước đặt trước mặt cô.
“Ăn đi.” Greg ra lệnh rồi kéo cái khay chứa hộp súp, cái bánh và cốc nước của chính anh về phía mình.
“Tôi không ăn mà.” Cô nói, giọng vô cảm.
“Lissianna, tôi không thể tìm ra máu cho cô, nhưng thức ăn thì có thể giúp cô tạo ra máu. Nó có thể giúp cô.”
Cô nhăn nhó cầm lấy cái thìa anh đưa và múc cái chất lỏng kì kì trước mặt lên một thìa để thử. Với ký ức về món súp của Cha Joseph (toàn tỏi) trong đầu, cô đã lén múc một thìa rất là ít, nhưng cô lại ngạc nhiên một cách thú vị khi thấy nó khá là ngon.
“Cái gì thế?” Cô hỏi.
“Súp kem hoa lơ với pho mát.” Greg nhướng mày. “Cô thấy sao?”
“Nó cũng ngon.” Cô thừa nhận. “Tôi không nghĩ là tôi đã ăn món này trước đây.
Sau vài thìa súp, Lissianna cắn thử một miếng bánh sandwich và thấy nó cũng khá là ngon.
“Thịt bò Montréal hun khói và mù tạc trên bánh mỳ từ lúa mạch đen.” Greg cho cô biết trước khi cô kịp hỏi sandwich có gì.
“Nó cũng ngon nữa.” Cô lại thừa nhận, và họ tiếp tục ăn trong im lặng. Lissianna no nhanh hơn anh rất nhiều. Sau nhiều năm ăn ‘lỏng’, giờ đơn giản là dạ dày cô không còn nhiều chỗ chứa thức ăn nữa. Cô chỉ ăn hết được nửa bát súp và gần nửa cái sandwich. Phần còn lại Greg xử lý nốt giùm cô. Và cô rất ngạc nhiên khi thấy thức ăn giúp cô khá lên nhiều. Ít nhất là tỉnh ngủ hơn khi họ vứt rác từ cái khay vào thùng rác, rồi bỏ khay lên chồng khay trên nóc thùng. Họ đi dạo trong Path thêm một lúc nữa và cuối cùng dừng lại ở cửa hàng bán đồ nội thất trong gia đình.
“Đây là cái ghế salon xấu xí nhất tôi từng thấy !”
Lissianna bắt đầu khúc khích cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của Greg, và khiến anh nhướng mày lên. “Cô không thấy thế à?”
“Ồh có chứ, nó đúng là xấu quá chừng.” Cô trấn an anh. “Tôi chỉ thấy thú vị là sở thích của chúng ta giống nhau thế thôi.
Anh cười nhăn nhó. “Tôi biết. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô chỉ đồng ý để tỏ ra đáng yêu thôi.”
Lissianna nhíu mày và nói. “Tôi không phải Meredith.”
“Tôi biết.” Greg vẻ biết lỗi. “Tôi đã ngưng nhận xét các thứ trong một chốc để thử xem cô còn có ý kiến giống tôi không, nhưng cô vẫn thích và ghét những thứ giống như tôi. Tôi đoán là chúng ta có ý kiến sở thích giống nhau đấy.”
“Cổ điển.” Lissianna thì thầm, và khi anh nhíu mày không hiểu cô liền giải thích. “Tôi thích những thứ cổ điển không bị thời gian thay đổi. Những gam màu đơn độc, những kiểu cách đi cùng năm tháng chứ không phải sự trộn lẫn các màu sắc và những kiểu dáng sẽ nhanh chóng bị lỗi thời. Tôi cũng thích những đồ nội thất tiện lợi và ấm cúng.”
Greg cười toe gật đầu. “Cổ điển. Tôi vốn không biết phải gọi chúng như thế, nhưng tôi cũng thích như thế.” Ánh mắt anh trượt qua vai cô và anh nhăn mặt rồi nắm cánh tay cô kéo đi. “Lão bán hàng điên tới rồi.”
“Điên á?” Cô thú vị hỏi.
“Họ ai chả bị điên.” Anh nói thẳng thừng khi họ chạy nhanh tới thang cuốn. “Thằng cha này trông còn háo hức hơn những lão khác.”
Lissianna liếc lại phía sau khi cô bước lên thang cuốn và thấy cơ mặt mình cứng đờ khi cô thấy người đàn ông mặc vest tối màu chạy nhanh theo họ.
“Sao thế?” Greg cũng ngoái lại và hỏi.
“Đó không phải một người bán hàng.” Lissianna há hốc miệng rồi túm lấy tay anh và bắt đầu chạy cật lực xuống các bậc thang cuốn vốn đang đi xuống, xin lỗi liên tục khi cô đụng vào những người khác trên thang trong lúc vội vã.
Greg không thắc mắc hỏi han gì cả. Anh giữ chặt bàn tay cô và chạy theo cô, xin lỗi phụ với cô khi họ chạy xuống cuối thang.
Một khi tới cuối thang cuốn, Lissianna không thèm dừng lại ngó về phía sau mà chạy thẳng ra lối ra.
“Hắn vẫn theo đuôi chúng ta.” Greg nói khi họ chạy xuyên qua đám đông đang ùa vào khu Path.
Lissianna bắt đầu chạy nhanh hơn và dùng suy nghĩ điều khiển những người phía trước họ tránh ra. Việc cô không làm thế ngay từ đầu cho thấy cô mệt mỏi tới mức nào.
“Chúng ta làm gì ở đây?” Greg hỏi một chốc sau khi Lissianna bất thần chạy vào rạp chiếu phim và kéo anh đi cùng.
Lissianna không phí hơi đâu mà giải thích, tâm trí cô đang bận điều khiển người bán và soát vé để hai người được vào. Vài bộ phim đang được chiếu và cô đọc cảm xúc của các khán giả khi cô đi qua mỗi cánh cửa, rồi bất thần dừng lại khi một làn sóng các cảm xúc lo lắng và sợ hãi ào vào đầu cô từ phòng chiếu số ba. Greg đi theo mà không ho he gì khi cô lẻn vào trong, chờ tới khi họ ngồi xuống mới dám mở miệng.
“Một bộ phim ư?” Anh thắc mắc khi họ ngồi xuống ghế.
“Một bộ phim kinh dị.” Lissianna giải thích và liếc về phía cửa. “Sự sợ hãi của bọn họ sẽ ngụy trang được cho sự sợ hãi của chúng ta. Tôi đã nói với anh là nỗi sợ hãi truyền ra rất mạnh mẽ, và anh ta chỉ cần đi theo nỗi sợ hãi của chúng ta. Nhưng với mọi người ở đây cùng phản ứng sợ hãi với bộ phim, tôi hi vọng anh ta sẽ lạc dấu vết
“Ồ…” Anh cũng liếc theo về phía cửa rồi hỏi. “Ai thế?”
“Valerian, một người bất tử.”
“Anh họ? Anh trai? anh ta có quan hệ gì với cô?” Greg hỏi. (nghe giống hỏi cung quá :lmao: )
Lissianna ngạc nhiên liếc sang anh. “Không quan hệ gì cả. Đâu phải chúng tôi ai cũng có quan hệ bà con đâu Greg.”
“Ồ…” Anh nhún vai. “Ừ thì tôi chỉ đoán là bất cứ con ma cà rồng nào ở Toronto đều có quan hệ với nhau hết.”
Lissianna lắc đầu. “Toronto là nơi ở của rất nhiều người như chúng tôi mà.”
Greg im lặng cố tiêu hóa cái tin tức đó, rồi nói. “Tôi đoán là vì khu Path này đúng không? Nó khiến Toronto trở nên hấp dẫn với ma cà rồng. Họ có thể đi lang thang trong ánh sáng ban ngày và…”
“Thế anh nghĩ ai đã khích lệ việc xây dựng khu Path hả?” Cô hỏi lại. “Họ cũng xây một cái tương tự ở Montréal thì phải, họ gọi nó là thành phố ngầm. Anh cũng sẽ thấy rất nhiều người như chúng tôi ở đó.”
“Ồ…” Greg ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ giả vờ thản nhiên không quan tâm. “Thế có bao nhiêu người như các cô tất cả?”
Lissianna nhún vai và bỏ cuộc không nhìn ra cửa nữa, lòng chắc chắn là Valerian đã lạc dấu vết họ. “Tôi không biết nữa.”
“Nhiều hơn một nghìn người không?” Greg hỏi tiếp.
Lissianna mở miệng trả lời nhưng giật mình và liếc nhanh lên màn hình khi tất cả mọi người nhảy dựng lên và vài người hét toáng.
“Phim ma cà rồng đấy.” Greg thú vị nói. “Hai cô nhóc sinh đôi hẳn sẽ rất khó chịu với nó cho mà xem.”
“Đúng thế.” Lissianna đồng ý rồi nhíu mày khi anh duỗi người ngồi thoải mái hơn trong cái ghế đệm. “Anh không muốn đi khỏi đây sao?”
“Đi đâu?” Greg hỏi. “Chúng ta đâu có thể tới nhà bà bạn gì của cô…”
“Debbie…” Lissianna trả lời giúp anh. Debbie – bà đồng nghiệp của cô ở nhà tế bần – làuy nhất cô có thể nghĩ tới ở nhờ, và dù cô rất miễn cưỡng khi phải nhờ tới bà ấy, cô không còn chỗ nào khác có thể đi. Greg đã đề nghị họ tới nhà chị gái anh nhưng cô phản đối ý tưởng đó ngay khi nó ra khỏi miệng anh. Mọi người trong gia đình anh đều không thể được, vì đó sẽ là nơi đầu tiên mẹ và bác cô tới tìm. Cũng như gia đình và bạn bè cô… ít nhất là đám bạn ma cà rồng của cô. Debbie có vẻ là sự lựa chọn duy nhât hợp lý. Bà chỉ là đồng nghiệp của cô, và họ khá thân, nhưng không thân tới mức họ tới nhà nhau chơi, hay tới nhà khi cần chỗ ở lại… hay kiểu kiểu thế. Tuy nhiên Debbie cũng trực đêm như cô, và Lissianna biết bà ngủ suốt ban ngày. Lissianna hi vọng bà sẽ thức giấc khoảng 4 giờ chiều.
“Chúng ta phải vài tiếng nữa mới có thể tới nhà Debbie.” Anh nhún vai. “Chúng ta có thể cứ ở lại đây và nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cần giết thời gian thêm ít nhất 1 tiếng nữa. Và cô cần ngủ.”
Và nó cũng giúp họ tránh được những vị ma cà rồng khác trên đường, Lissianna nhận ra điều đó và cũng nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Cô không nghĩ cô sẽ ngủ được, nhưng có thể nghỉ ngơi một chút cũng là tốt lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook