Á Nô
-
Chương 250: Phiên ngoại 9: Một tuổi (1)
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Kỳ Ngọc được xem như là hoàng tử nối ngôi duy nhất của Cảnh quốc, vốn đã tôn quý độc nhất, cộng thêm sau khi hắn chào đời, đúng lúc Quân Huyền Kiêu đánh bại Hung Nô, không chỉ đánh đuổi được cường địch, bình định chiến loạn, mà còn mở rộng lãnh thổ thêm trăm vạn dặm, nước chư hầu bốn phương không khỏi thần phục, khắp nơi đến triều kiến, Quân Huyền Kiêu đã xưng bá thiên hạ, Kỳ Ngọc hiển nhiên càng được coi là điềm lành quốc gia.
Bản thân Kỳ Ngọc được nuôi ở trong cung, đứa trẻ vẫn còn non nớt vô tri, nhưng khắp thiên hạ đều biết đến danh hiệu của hắn.
Lúc một tuổi, quốc vương nước chư hầu lân cận Cảnh quốc tự mình bái thiếp đến chúc mừng, thực ra cũng là lấy lòng Cảnh quốc.
"Phu quân ngươi là ta uy chấn tám phương, bọn họ đều nhân cơ hội đến cầu hòa, xin ta đừng đánh bọn họ." Quân Huyền Kiêu ở bên ngoài thờ ơ, vừa trở lại bên cạnh Thẩm Ngọc liền khoe khoang, không giấu được vẻ đắc ý.
Thẩm Ngọc vừa nghe đến phải xuất đầu lộ diện, liền thấy lúng túng.
"Ngươi tự mình gây chuyện, tự mình ứng phó đi, đừng kéo ta vào."
Thẩm Ngọc thích yên tĩnh, cực kỳ không thích phô trương trong yến hội, thà rằng trốn cùng mấy người Hồng Liên đánh vài ván bài, còn hơn mặc một thân Hoa phục nói nói cười cười với người không quen biết, cho dù Hồng Liên và Biển Thập Tứ cãi nhau ầm ĩ cũng cảm thấy vui.
"Thật sự không đi?" Ánh mắt Quân Huyên Kiêu lóe lên tia sáng.
"Ngươi muốn ta đi sao?" Thẩm Ngọc thoáng nghĩ ngợi, cúi đầu nói, "Quốc chủ quân vương người ta đều có nữ tử mẫu nghi thiên hạ ở bên, ta đi cùng ngươi, sẽ không hợp lý..."
Quân Huyền Kiêu da mặt dày, không quan tâm người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Thẩm Ngọc da mặt mỏng, không thích người khác nhìn chằm chằm.
Quân Huyền Kiêu biết y nhạy cảm, nắm tay y nói: "Nói linh tinh, ta sợ ngươi nghĩ nhiều, mới bảo ngươi đi cùng ta, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, thiên hạ này ai dám nói điều không phải với ngươi, nửa chữ cũng không được phép."
"Phải, đúng là không ai nói, do bọn họ sợ ngươi."
"Sợ là được rồi, hoàng tộc uy nghiêm, chẳng lẽ ta còn phải trông mong bách tính đều kính ta yêu ta sao?" Quân Huyên Kiêu thông suốt, lại tiến đến gần nói, "So với ngàn vạn người kính ta, không bằng một người quan trọng nhất trên đời yêu ta."
Thẩm Ngọc không nói được gì nữa, hắn thỉnh thoảng nói ra một câu ân ái, Thẩm Ngọc đã quen rồi, không giống như lúc vừa mới bắt đầu sẽ còn đỏ mặt.
"Cái bộ dạng này của ngươi, cũng không biết là xuất phát từ trong lòng, hay là trước kia luyện thuần thục rồi." Thẩm Ngọc ghét bỏ bĩu bĩu môi.
"Đương nhiên là những lời xuất phát từ đáy lòng!" Quân Huyền Kiêu vỗ ngực nói, "Yêu sâu đậm, thì không cần thầy dạy cũng tự biết, he he he."
Thẩm Ngọc phất phất tay, để cho hắn nói thêm nữa, thì quá ủy mị rồi.
"Vậy Kỳ Ngọc, ngươi cũng muốn mang đi sao?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Đương nhiên, quốc vương nước chư hầu đều tới chúc mừng hắn tròn một tuổi, tất nhiên hắn phải tới, ta muốn hắn được khắp nơi lễ bái, vạn dân kính ngưỡng, sau này hắn chính là người kế thừa đế vị đấy..."
Kỳ vọng của Quân Huyên Kiêu đối với Kỳ Ngọc rất cao.
Thẩm Ngọc cũng hiểu, Kỳ Ngọc vừa ra đời liền lập làm Thái tử, sau này trên vai phải gánh vác trọng trách, cho nên đi gặp mặt làm quen là điều không thể thiếu, không thể giống như nữ hài tử nuôi dưỡng trong khuê phòng.
"Vậy ngươi mang hắn đi đi."
"Vẫn là Ngọc Nhi nhà ta thấu tình đạt lý."
Thẩm Ngọc lúc riêng tư cáu kỉnh không ngừng, để cho Quân Huyền Kiêu tận hưởng thú vui giữa bọn họ, nhưng ngoài mặt lại biết lý lẽ hiểu đại nghĩa, Ngọc Nhi như vậy làm sao có thể khiến Quân Huyền Kiêu không thương chứ? Có thể nói là nắm chặt tim hắn, Quân Huyền Kiêu thân mật một lúc lâu, bị Thẩm Ngọc phiền chán rồi mới đuổi đi.
Trên triều đình như thế nào, Thẩm Ngọc không biết, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nhạc ca múa và tiếng người huyên náo, nhất định là một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế, Thẩm Ngọc yên tâm cười một tiếng, bận rộn chuẩn bị tiệc đầy năm cùng với ma ma có kinh nghiệm.
Đợi Quân Huyền Kiêu trở lại, trời đã mờ tối.
"Cha."
Kỳ Ngọc trắng hồng như một cái bánh bao, nhào vào trong lòng Thẩm Ngọc, hắn 9 tháng đã có thể liêu xiêu đứng lên, 10 tháng có thể đi qua đi lại, hôm nay tròn 1 tuổi đã có thể chạy mấy bước rồi, đương nhiên, chạy cũng chưa vững, ngã dập mông là chuyện bình thường, nhưng thân thể Kỳ Ngọc chắc nịch, ngã xuống, bò dậy hi hi ha ha tiếp tục chạy như cũ.
Thẩm Ngọc dạy hắn gọi "Cha", lời hắn nói còn mơ hồ, nhưng phát âm dần dần trở nên chính xác.
Quân Huyền Kiêu thấy hâm mộ, giành hắn lại từ trong ngực Thẩm Ngọc, ngữ khí dịu dàng nói: "Gọi phụ hoàng, phụ hoàng, từng chữ một, phụ.. hoàng..."
Đáng tiếc hai chữ phụ hoàng nào có đơn giản như chữ cha, muốn Kỳ Ngọc học được quả thực là làm khó hắn, Kỳ Ngọc há miệng nhỏ cười khanh khách, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng trắng, gặm một miếng lên mặt Quân Huyền Kiêu.
Thẩm Ngọc bật cười một tiếng, đắc ý nói: "Chắc chắn hắn học được cách gọi ta trước, ai bảo cách gọi ngươi quá phức tạp."
Quân Huyền Kiêu bị Kỳ Ngọc gặm vừa cao hứng, lại vừa có chút đau lòng.
"Đó cũng là gọi ta, ta là cha lớn." Quân Huyền Kiêu hừ một tiếng, "Đều là gọi ta."
Kỳ Ngọc cũng không thèm để Hoàng đế Cảnh quốc hắn mặt mũi, cả ngày hắn không nhìn thấy Thẩm Ngọc, liền vùng vẫy bò qua leo lên người y, Quân Huyền Kiêu càng thêm giận đến đầu cũng bốc khói.
"Hôm nay trên triều đường, Kỳ Ngọc biểu hiện như thế nào?"
Từ lúc Kỳ Ngọc chào đời đến nay, chiếm giữ hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu uy chấn bát phương như thế nào, y lười quan tâm. Nhưng việc Kỳ Ngọc học đứng lên, làm y vui hơn nhiều so với việc Quân Huyền Kiêu chiếm cứ một thành trì của Hung Nô.
"Đương nhiên là giúp ta hãnh diện hơn rồi, tiểu tử này bình thường không gặp nhiều người, hôm nay nhìn thấy trăm ngàn người ngoại tộc kỳ lạ, vậy mà lại không sợ chút nào, chạy tới chạy lui trên đại điện, còn dám sờ con hổ do người Tây Vực dắt tới, không hổ là nhi tử của ta."
Quân Huyền Kiêu hùng hồn kể lại sống động những việc Kỳ Ngọc đã trải qua ngày hôm nay, Thẩm Ngọc nghe một lát liền cảm thấy không đúng lắm.
"Cái gì? Con hổ?"
"Yên tâm, bị xích rồi, miệng cũng dùng xích sắt khóa lại, có ta ở đấy, sẽ không nguy hiểm."
Thẩm Ngọc giật mình kinh hãi, sau đó bình tĩnh lại, có điều vẫn trợn mắt nhìn Quân Huyền Kiêu.
"Hắn mới một tuổi, ngươi lại để cho hắn sờ vào hổ? Cho dù miệng bị khóa, ai biết được lúc nào nó đại phát thú tính, còn không nguy hiểm? Có người phụ hoàng như ngươi có mà..."
Quân Huyền Kiêu lẩm bẩm nói: "Nam nhi nên can đảm từ khi còn nhỏ, mấy con hổ sợ cái gì, ta như vậy là đang bồi dưỡng hắn..."
Còn cưỡi lên cơ.
Quân Huyền Kiêu không dám nói.
Thẩm Ngọc tức giận không nhẹ, Quân Huyền Kiêu liều lĩnh khinh suất, y nghĩ lại mà sợ, càng nghĩ càng chọc vào ngực Quân Huyền Kiêu trách cứ, Quân Huyền Kiêu rụt đầu nghe, cũng không dám phản bác, rất ủy khuất, chỉ biết nháy mắt mới Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc đâu biết hắn nháy mắt làm gì, nhưng vẫn chui vào trong ngực Thẩm Ngọc, nhìn Kỳ Ngọc chớp mắt đen to tròn, sạch trong lấp lánh, linh khí mười phần, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Quân Huyền Kiêu, tức giận của Thẩm Ngọc tự nhiên cũng tiêu tan.
"May là không có chuyện gì, nếu như có chuyện, hừ..." Thẩm Ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Ngọc.
Quân Huyền Kiêu vội vàng nói sang chuyện khác: "Ồ? Đây là đồ vật dân gian đầy năm?"
Trên đất đã trải chiếu gấm, bên trên bày vàng bạc, đồ chơi Thất Bảo*, thư tịch nghiên cứu, kinh quyển Đạo giáo, cân thước dao kéo tất cả mọi thứ.
*thất bảo: chỉ bảy loại châu báu, còn được gọi là thất trân. Trong thời kỳ lịch sử khác nhau có những phiên bản khác nhau, theo đó thất bảo cũng không giống nhau. Những loại châu báu chính: vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não, hổ phách, trân châu, san hô, (hồng) ngọc tủy. Tùy từng thời đại mà thất bảo sẽ là 7 trong số những châu báu kể trên.
"Đúng vậy, dân gian gọi cái này là "trảo chu"*." Thẩm Ngọc hứng thú bừng bừng.
*trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai. Trảo chu là một phong tục phổ biến trong dân gian. Vào ngày thôi nôi, theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.
Quân Huyền Kiêu xem thường khẽ cười nói: "Chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ trong dân gian, đâu thể quyết định được cái gì."
"Nghe nói đầy tuổi có thể nhìn ra được tính tình sở thích của đứa trẻ, kể cả không chính xác, làm thành đồ chơi cho Kỳ Ngọc cũng được."
Loại chuyện này, Quân Huyền Kiêu luôn dung túng Thẩm Ngọc, tùy ý để y làm, ngay lúc Thẩm Ngọc ôm Kỳ Ngọc chuẩn bị bắt đầu, Quân Huyền Kiêu lại xuất hiện suy nghĩ khác.
"Khoan đã, ta cảm thấy bên trong cần phải thêm một thứ khác..."
Kỳ Ngọc được xem như là hoàng tử nối ngôi duy nhất của Cảnh quốc, vốn đã tôn quý độc nhất, cộng thêm sau khi hắn chào đời, đúng lúc Quân Huyền Kiêu đánh bại Hung Nô, không chỉ đánh đuổi được cường địch, bình định chiến loạn, mà còn mở rộng lãnh thổ thêm trăm vạn dặm, nước chư hầu bốn phương không khỏi thần phục, khắp nơi đến triều kiến, Quân Huyền Kiêu đã xưng bá thiên hạ, Kỳ Ngọc hiển nhiên càng được coi là điềm lành quốc gia.
Bản thân Kỳ Ngọc được nuôi ở trong cung, đứa trẻ vẫn còn non nớt vô tri, nhưng khắp thiên hạ đều biết đến danh hiệu của hắn.
Lúc một tuổi, quốc vương nước chư hầu lân cận Cảnh quốc tự mình bái thiếp đến chúc mừng, thực ra cũng là lấy lòng Cảnh quốc.
"Phu quân ngươi là ta uy chấn tám phương, bọn họ đều nhân cơ hội đến cầu hòa, xin ta đừng đánh bọn họ." Quân Huyền Kiêu ở bên ngoài thờ ơ, vừa trở lại bên cạnh Thẩm Ngọc liền khoe khoang, không giấu được vẻ đắc ý.
Thẩm Ngọc vừa nghe đến phải xuất đầu lộ diện, liền thấy lúng túng.
"Ngươi tự mình gây chuyện, tự mình ứng phó đi, đừng kéo ta vào."
Thẩm Ngọc thích yên tĩnh, cực kỳ không thích phô trương trong yến hội, thà rằng trốn cùng mấy người Hồng Liên đánh vài ván bài, còn hơn mặc một thân Hoa phục nói nói cười cười với người không quen biết, cho dù Hồng Liên và Biển Thập Tứ cãi nhau ầm ĩ cũng cảm thấy vui.
"Thật sự không đi?" Ánh mắt Quân Huyên Kiêu lóe lên tia sáng.
"Ngươi muốn ta đi sao?" Thẩm Ngọc thoáng nghĩ ngợi, cúi đầu nói, "Quốc chủ quân vương người ta đều có nữ tử mẫu nghi thiên hạ ở bên, ta đi cùng ngươi, sẽ không hợp lý..."
Quân Huyền Kiêu da mặt dày, không quan tâm người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Thẩm Ngọc da mặt mỏng, không thích người khác nhìn chằm chằm.
Quân Huyền Kiêu biết y nhạy cảm, nắm tay y nói: "Nói linh tinh, ta sợ ngươi nghĩ nhiều, mới bảo ngươi đi cùng ta, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, thiên hạ này ai dám nói điều không phải với ngươi, nửa chữ cũng không được phép."
"Phải, đúng là không ai nói, do bọn họ sợ ngươi."
"Sợ là được rồi, hoàng tộc uy nghiêm, chẳng lẽ ta còn phải trông mong bách tính đều kính ta yêu ta sao?" Quân Huyên Kiêu thông suốt, lại tiến đến gần nói, "So với ngàn vạn người kính ta, không bằng một người quan trọng nhất trên đời yêu ta."
Thẩm Ngọc không nói được gì nữa, hắn thỉnh thoảng nói ra một câu ân ái, Thẩm Ngọc đã quen rồi, không giống như lúc vừa mới bắt đầu sẽ còn đỏ mặt.
"Cái bộ dạng này của ngươi, cũng không biết là xuất phát từ trong lòng, hay là trước kia luyện thuần thục rồi." Thẩm Ngọc ghét bỏ bĩu bĩu môi.
"Đương nhiên là những lời xuất phát từ đáy lòng!" Quân Huyền Kiêu vỗ ngực nói, "Yêu sâu đậm, thì không cần thầy dạy cũng tự biết, he he he."
Thẩm Ngọc phất phất tay, để cho hắn nói thêm nữa, thì quá ủy mị rồi.
"Vậy Kỳ Ngọc, ngươi cũng muốn mang đi sao?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Đương nhiên, quốc vương nước chư hầu đều tới chúc mừng hắn tròn một tuổi, tất nhiên hắn phải tới, ta muốn hắn được khắp nơi lễ bái, vạn dân kính ngưỡng, sau này hắn chính là người kế thừa đế vị đấy..."
Kỳ vọng của Quân Huyên Kiêu đối với Kỳ Ngọc rất cao.
Thẩm Ngọc cũng hiểu, Kỳ Ngọc vừa ra đời liền lập làm Thái tử, sau này trên vai phải gánh vác trọng trách, cho nên đi gặp mặt làm quen là điều không thể thiếu, không thể giống như nữ hài tử nuôi dưỡng trong khuê phòng.
"Vậy ngươi mang hắn đi đi."
"Vẫn là Ngọc Nhi nhà ta thấu tình đạt lý."
Thẩm Ngọc lúc riêng tư cáu kỉnh không ngừng, để cho Quân Huyền Kiêu tận hưởng thú vui giữa bọn họ, nhưng ngoài mặt lại biết lý lẽ hiểu đại nghĩa, Ngọc Nhi như vậy làm sao có thể khiến Quân Huyền Kiêu không thương chứ? Có thể nói là nắm chặt tim hắn, Quân Huyền Kiêu thân mật một lúc lâu, bị Thẩm Ngọc phiền chán rồi mới đuổi đi.
Trên triều đình như thế nào, Thẩm Ngọc không biết, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nhạc ca múa và tiếng người huyên náo, nhất định là một cảnh tượng phồn hoa thịnh thế, Thẩm Ngọc yên tâm cười một tiếng, bận rộn chuẩn bị tiệc đầy năm cùng với ma ma có kinh nghiệm.
Đợi Quân Huyền Kiêu trở lại, trời đã mờ tối.
"Cha."
Kỳ Ngọc trắng hồng như một cái bánh bao, nhào vào trong lòng Thẩm Ngọc, hắn 9 tháng đã có thể liêu xiêu đứng lên, 10 tháng có thể đi qua đi lại, hôm nay tròn 1 tuổi đã có thể chạy mấy bước rồi, đương nhiên, chạy cũng chưa vững, ngã dập mông là chuyện bình thường, nhưng thân thể Kỳ Ngọc chắc nịch, ngã xuống, bò dậy hi hi ha ha tiếp tục chạy như cũ.
Thẩm Ngọc dạy hắn gọi "Cha", lời hắn nói còn mơ hồ, nhưng phát âm dần dần trở nên chính xác.
Quân Huyền Kiêu thấy hâm mộ, giành hắn lại từ trong ngực Thẩm Ngọc, ngữ khí dịu dàng nói: "Gọi phụ hoàng, phụ hoàng, từng chữ một, phụ.. hoàng..."
Đáng tiếc hai chữ phụ hoàng nào có đơn giản như chữ cha, muốn Kỳ Ngọc học được quả thực là làm khó hắn, Kỳ Ngọc há miệng nhỏ cười khanh khách, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng trắng, gặm một miếng lên mặt Quân Huyền Kiêu.
Thẩm Ngọc bật cười một tiếng, đắc ý nói: "Chắc chắn hắn học được cách gọi ta trước, ai bảo cách gọi ngươi quá phức tạp."
Quân Huyền Kiêu bị Kỳ Ngọc gặm vừa cao hứng, lại vừa có chút đau lòng.
"Đó cũng là gọi ta, ta là cha lớn." Quân Huyền Kiêu hừ một tiếng, "Đều là gọi ta."
Kỳ Ngọc cũng không thèm để Hoàng đế Cảnh quốc hắn mặt mũi, cả ngày hắn không nhìn thấy Thẩm Ngọc, liền vùng vẫy bò qua leo lên người y, Quân Huyền Kiêu càng thêm giận đến đầu cũng bốc khói.
"Hôm nay trên triều đường, Kỳ Ngọc biểu hiện như thế nào?"
Từ lúc Kỳ Ngọc chào đời đến nay, chiếm giữ hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu uy chấn bát phương như thế nào, y lười quan tâm. Nhưng việc Kỳ Ngọc học đứng lên, làm y vui hơn nhiều so với việc Quân Huyền Kiêu chiếm cứ một thành trì của Hung Nô.
"Đương nhiên là giúp ta hãnh diện hơn rồi, tiểu tử này bình thường không gặp nhiều người, hôm nay nhìn thấy trăm ngàn người ngoại tộc kỳ lạ, vậy mà lại không sợ chút nào, chạy tới chạy lui trên đại điện, còn dám sờ con hổ do người Tây Vực dắt tới, không hổ là nhi tử của ta."
Quân Huyền Kiêu hùng hồn kể lại sống động những việc Kỳ Ngọc đã trải qua ngày hôm nay, Thẩm Ngọc nghe một lát liền cảm thấy không đúng lắm.
"Cái gì? Con hổ?"
"Yên tâm, bị xích rồi, miệng cũng dùng xích sắt khóa lại, có ta ở đấy, sẽ không nguy hiểm."
Thẩm Ngọc giật mình kinh hãi, sau đó bình tĩnh lại, có điều vẫn trợn mắt nhìn Quân Huyền Kiêu.
"Hắn mới một tuổi, ngươi lại để cho hắn sờ vào hổ? Cho dù miệng bị khóa, ai biết được lúc nào nó đại phát thú tính, còn không nguy hiểm? Có người phụ hoàng như ngươi có mà..."
Quân Huyền Kiêu lẩm bẩm nói: "Nam nhi nên can đảm từ khi còn nhỏ, mấy con hổ sợ cái gì, ta như vậy là đang bồi dưỡng hắn..."
Còn cưỡi lên cơ.
Quân Huyền Kiêu không dám nói.
Thẩm Ngọc tức giận không nhẹ, Quân Huyền Kiêu liều lĩnh khinh suất, y nghĩ lại mà sợ, càng nghĩ càng chọc vào ngực Quân Huyền Kiêu trách cứ, Quân Huyền Kiêu rụt đầu nghe, cũng không dám phản bác, rất ủy khuất, chỉ biết nháy mắt mới Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc đâu biết hắn nháy mắt làm gì, nhưng vẫn chui vào trong ngực Thẩm Ngọc, nhìn Kỳ Ngọc chớp mắt đen to tròn, sạch trong lấp lánh, linh khí mười phần, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Quân Huyền Kiêu, tức giận của Thẩm Ngọc tự nhiên cũng tiêu tan.
"May là không có chuyện gì, nếu như có chuyện, hừ..." Thẩm Ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Ngọc.
Quân Huyền Kiêu vội vàng nói sang chuyện khác: "Ồ? Đây là đồ vật dân gian đầy năm?"
Trên đất đã trải chiếu gấm, bên trên bày vàng bạc, đồ chơi Thất Bảo*, thư tịch nghiên cứu, kinh quyển Đạo giáo, cân thước dao kéo tất cả mọi thứ.
*thất bảo: chỉ bảy loại châu báu, còn được gọi là thất trân. Trong thời kỳ lịch sử khác nhau có những phiên bản khác nhau, theo đó thất bảo cũng không giống nhau. Những loại châu báu chính: vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não, hổ phách, trân châu, san hô, (hồng) ngọc tủy. Tùy từng thời đại mà thất bảo sẽ là 7 trong số những châu báu kể trên.
"Đúng vậy, dân gian gọi cái này là "trảo chu"*." Thẩm Ngọc hứng thú bừng bừng.
*trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai. Trảo chu là một phong tục phổ biến trong dân gian. Vào ngày thôi nôi, theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé.
Quân Huyền Kiêu xem thường khẽ cười nói: "Chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ trong dân gian, đâu thể quyết định được cái gì."
"Nghe nói đầy tuổi có thể nhìn ra được tính tình sở thích của đứa trẻ, kể cả không chính xác, làm thành đồ chơi cho Kỳ Ngọc cũng được."
Loại chuyện này, Quân Huyền Kiêu luôn dung túng Thẩm Ngọc, tùy ý để y làm, ngay lúc Thẩm Ngọc ôm Kỳ Ngọc chuẩn bị bắt đầu, Quân Huyền Kiêu lại xuất hiện suy nghĩ khác.
"Khoan đã, ta cảm thấy bên trong cần phải thêm một thứ khác..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook