A, Này! Tôi Là Nam Thẳng
-
Chương 34
. Tạm biệt, An Dật.
Bởi vì trong ấn tượng hình như hắn đâu có uống say, vậy sao hắn lại tỉnh dậy trong địa bàn của Hạ Vũ?
Lúc này Hạ Vũ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
An Dật cầm di động của mình lên, mới biết điện thoại hết pin nên tắt nguồn.
Sau đó hắn liền lục lọi tìm di động của Hạ Vũ, vừa mở lên nhìn, chết tiệt, hơn mười giờ!
“Oa kháo! Trễ mất rồi! ! !” Hắn vội vã đứng dậy, kế tiếp còn không quên tặng cho Hạ Vũ một đạp, “Ngủ ngủ cái con khỉ! Trễ rồi kìa!”
Hạ Vũ tỉnh dậy với hai con mắt vẫn còn lim dim, miệng lẩm bẩm: “Cậu có thể không thô bạo như vậy được không?”
“Thô lỗ cái em gái cậu, tôi với cậu trễ giờ làm rồi kìa!” Hai tay An Dật nắm lấy vai Hạ Vũ lắc lắc không ngừng, “Cậu con mẹ nó tỉnh dậy nhanh cho tôi! Tôi phải ngồi xe cậu tới công ty! ! !” Sẵn tiện tuyên bố luôn là muốn đi nhờ xe.
Hạ Vũ bị ma trảo của hắn công kích, muốn không tỉnh cũng khó.
Hai người cùng mang vẻ mặt thảm hại cùng chán chường đi vào công ty.
Lúc chia tay ở thang máy, An Dật còn không quên hung dữ cảnh cáo Hạ Vũ: “Lần sau cậu còn dám chuốc say tôi, con mẹ nó tôi sẽ thiến cậu!”
Hạ Vũ quay lại ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Tự mình uống say cho đã rồi còn đổ thừa tôi! Tối hôm qua chính cậu chủ động nhào tới muốn hôn tôi chứ đâu?”
An Dật: “Kháo! Cậu bị ảo giác lão tử không trách!”
Hạ Vũ: “Cậu lại lừa mình dối người rồi đúng không? Vì tối hôm qua chính cậu đã nói cho tôi biết một bí mật.”
An Dật kinh hãi: “Bí mật gì?”
Hạ Vũ: “Trong công ty không tiện nói.”
An Dật: “. . . . . .”
Tới tầng 8, An Dật lại càng khó chịu hơn.
Hắn vắng mặt buổi họp của bộ kế hoạch, may mà Dương Siêu làm trước nói sau đã thay hắn tham gia cuộc họp rồi.
“Tổ trưởng, cậu biết không? Trần giám đốc bị điều đi thật rồi.” Dương Siêu có hơi kinh ngạc nói, “Rõ ràng hôm qua còn nói chỉ đi công tác thôi mà.”
Tâm tình An Dật càng thêm khó chịu, hắn nhận lấy bản ghi chép về cuộc họp của Dương Siêu, bực mình nói: “Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?”
Dương Siêu rất kinh ngạc: “Thế nhưng. . . . . . Không phải cậu và giám đốc đang quen nhau sao?”
An Dật nổi cáu: “Quen em gái anh! Con mắt nào của anh thấy chúng tôi đang quen nhau? !”
Dương Siêu vô tội tự nhiên bị sạc liền tủi thân: “Lúc hai người các cậu ở New Zealand nhìn giống như đang quen nhau lắm mà. . . . . .”
An Dật: “Tôi thấy anh nên tới bác sĩ khám mắt đi là vừa!”
Dương Siêu: “. . . . . .”
Thấy Dương Siêu mặt xám mày tro đi ra từ phòng làm việc của An Dật, những người khác đều ném cho hắn một ánh mắt đồng tình.
“Haizz, tôi biết tổ trưởng nhất định sẽ tức giận lắm mà, dù sao thì Trần giám đốc cũng đã đi mất rồi. . . . . .”
“Nói cái gì mà y như sinh ly tử biệt vậy? !”
“Tổ trưởng đang thời kì mãn kinh, mấy cậu nhịn chút đi.”
“Đừng tám nhảm nữa, bằng không tổ trưởng đi ra sạc cho một trận bây giờ!”
Người ta thường nói ba nữ là có thể họp thành một cái chợ, bây giờ ba nam cũng có thể họp thành cái chợ.
An Dật ngồi dựa vào ghế, trong lòng vô cùng bực bội.
Chẳng biết tại sao, sau khi nghe từ miệng đồng nghiệp xác nhận rằng Trần Trăn thật sự đã bị điều đi, tim hắn rất khó chịu giống như bị kim đâm.
“Kháo, chơi xong rồi đi? Thật đúng là tác phong của Trần ác ma.” An Dật hừ lạnh, lẩm bẩm.
Đúng lúc này có điện thoại nội bộ gọi từ tầng 3 đến, là của Hạ Vũ: “Này, An Tiểu Miêu cậu không sao chứ?”
An Dật nghi hoặc: “Tiểu Miêu em gái cậu, tôi thì có thể có chuyện gì?”
Hạ Vũ: “Thư nhậm chức cũng đã gửi tới, Trần giám đốc thật sự bị điều tới chi nhánh ở Nhật làm CEO rồi.”
An Dật: “Kháo, sao tôi vừa mới tới công ty thì ai cũng nói với tôi chuyện anh ta bị điều đi là sao chứ?”
Hạ Vũ: “. . . . . . A? Thì ra quan hệ giữa hai người mấy cậu có nhiều người biết như vậy à?”
An Dật: “Quan hệ cái ông nội cậu, tôi với anh ta nửa xu cũng chẳng hề liên quan!”
Hạ Vũ thở dài: “Cậu phản ứng mạnh như vậy càng khiến người ta biết là cậu đang chột dạ.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Thực ra thì, tôi biết cậu đã động tâm rồi. Cậu đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa.”
An Dật: “Cậu đừng có nói về tôi với cái giọng điệu như cậu hiểu tôi lắm ấy!”
Hạ Vũ: “Nói thế nào thì tôi cũng đã biết cậu hơn 5 năm. Cái thằng nhóc không để thứ gì vào mắt như cậu, rất hay lừa mình dối người, chỉ cần gặp chuyện gì bất lợi với bản thân, cậu liền làm bộ như không biết.”
An Dật: “. . . . . . Tôi có hèn hạ tới mức đó không?”
Hạ Vũ: “Cậu hèn hạ nhiều năm qua cậu không biết sao? Hà Bồi Bồi thích cậu như thế, vậy mà cậu vẫn làm bộ như không biết, từ điểm đó đã có thể nhìn ra cậu hèn hạ tới mức nào rồi.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ phát hiện hắn trầm mặc, vì vậy cũng không tiện nói thêm.
Gã thành khẩn nói một câu: “Thân là anh em tốt bạn bè tốt, thực ra tôi cũng không hi vọng cậu bước lên con đường không thể quay đầu lại này chút nào. Khi trước tôi nói mong ngóng cậu trở thành cong đều là những lời tôi nói đùa, nhưng dù thế nào thì tôi cũng mong cậu đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa. Cậu sống với thái độ như vậy chỉ khiến cậu mất đi càng nhiều mà thôi.
An Dật vẫn tiếp tục trầm mặc.
“Cứ như vậy đi, chính cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, cái gì mới là thứ cậu muốn.” Hạ Vũ nói xong câu đó liền ngắt điện thoại.
An Dật nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, tâm tư vẫn còn rất rối rắm.
Lời của Hạ Vũ không thể nghi ngờ là đã đâm trúng tim đen của hắn.
Hắn rất sợ phải đối mặt với sự thật, hắn không hi vọng người khác đối xử tốt với hắn, bởi vì hắn là một người rất dễ dàng lạc lối.
Trần Trăn dịu dàng như có như không chính là điều hắn sợ hãi nhất.
“Hừm. . . . . . Người cũng đã đi, nói những lời này thì có ích gì.”
An Dật thở dài một hơi, sau đó ngây ra nhìn trần nhà.
Dù sao thì, trước đến giờ hắn luôn là người chắc chắn không có được hạnh phúc.
Đối với chuyện tình cảm hắn vẫn cứ chậm tiêu thế đó, đến khi hắn phát giác ra rồi, thì đối phương cũng đã bỏ hắn mà đi.
Thời học trò ngày trước cũng vậy, đã từng có nữ sinh thầm mến hắn, nhưng hắn lại chẳng hề hay biết, đợi đến khi hắn phát hiện bản thân mình thích người ta, thì cô bé đó cũng đã theo một người khác mất rồi.
Vì hắn liên tục đánh mất nhiều thứ. . . . . . Nên mới khiến tính cách của hắn vặn vẹo như bây giờ, không tùy tiện tin bất cứ ai, luôn luôn lừa mình dối người.
Từ nhỏ hắn đã biết, hắn chỉ là một cái chén dư ra.
Trong lòng An Dật thực sự rất tự ti.
Tuy Trần Trăn không ngừng nói rằng y đen theo đuổi hắn, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không dám tin.
Không phải hắn kì thị , bằng không thì hắn cũng đã không làm bạn thân với Hạ Vũ, hắn chỉ đơn giản là không dám tùy tiện tin người khác thôi.
Hắn sợ mình bị gạt, bị tổn thương, nên hắn vẫn luôn làm ra vẻ bản thân mình rất hời hợt.
Nguyên cả ngày, An Dật cứ mắc kẹt trong một mớ lộn xộn, rối rắm.
Sau khi về đến nhà, hắn tinh thần uể oải cầm di động đi sạc pin.
Lúc điện thoại lên hình, hắn mới phát hiện trong đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Mở ra thì thấy, toàn bộ đều là số của Trần Trăn.
Bấm xem tin nhắn, An Dật cẩn thận đọc từng cái một.
“Được lắm, em dám không tiếp điện thoại của tôi? Nè, hay là lại ngủ quên rồi. . . . . . ?”
“Thấy trong người khó chịu thì xin nghỉ đi, liều mạng như vậy công ty cũng không có thưởng cho em danh hiệu công nhân gương mẫu đâu.”
“Tôi đi Nhật, em bị bệnh thì nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
“Đừng nóng nóng nảy nảy như trẻ con nữa, không phải ai cũng chịu được cái tính nết hay tạc mao của em đâu. Lúc nào không hợp thì nên thu liễm lại một chút.”
“Không ngờ đến giờ này tôi vẫn chưa cưa đổ được em, em, chính là người đầu tiên khiến tôi đá phải thiết bản.”
“Tạm biệt, An Dật.”
Tổng cộng có 6 tin nhắn nhỏ.
An Dật xem xong trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là vị nào.
Cuối cùng mới thốt ra được một câu: “Cái tên ngốc Trần Trăn anh, anh tưởng mình có tiền là anh giỏi lắm à! Bộ mấy lời này không nhắn cùng một lúc được hay sao!”
Đang nói, chẳng biết tại sao nước mắt lại chảy ra: “Tạm biệt là tốt, vĩnh viễn không gặp nhau lại càng tốt!”
An Dật hắn mới không dễ bị tổn thương như vậy đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook