A, Nắng Lên Rồi!
Chương 23

Lâm Thanh không nói cho Phùng Quân biết ngày cô sẽ về, cô muốn làm anh bất ngờ.

Khác với lần trước chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy kinh hoàng. Lần này, cô và bà đi máy bay và taxi đến tận chân núi. Cũng phải cảm ơn lòng nhiệt huyết của Phùng Quân, hơn một tuần trước, trong điện thoại anh đã nói với cô, con đường do họ tự trải nhựa đã chính thức thông xe. Vì con đường nhựa này mà anh sẵn sàng gánh một khoản nợ khổng lồ, để cho mọi người dân sống ở đây đi lại dễ dàng hơn.

Lâm Thanh đưa bà ngoại về nhà nghỉ ngơi rồi lập tức đi ra ngoài tìm Phùng Quân.

Những chuyến xe buýt kéo dài một giờ trong trí nhớ của cô đã được lưu thông trở lại, trên những biển báo dừng xe màu xanh lá bên đường là những chữ to bắt mắt: “Thôn Hạnh Phúc, Tuyến 1; Đến Vườn sinh thái, Tuyến 2, cách 30 phút sẽ có một chuyến.”

Lâm Thanh chờ, định bắt xe buýt.

Gần đến giữa trưa, ánh nắng vừa phải. Tiếng động cơ từ xa đang đến gần, Lâm Thanh nhìn sang, 1234, là Phùng Quân.

“Phùng Quân!” Cô vui vẻ vẫy tay gọi anh!

Xe dừng lại trước mặt cô, Phùng Quân bước xuống xe, mọi thứ dường như giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau ở đây vài tháng trước, nhưng không còn giống như trước nữa, Phùng Quân đưa cho cô một chú chó con.

Lâm Thanh thắc mắc: “Gì đây?”

“Còn nhớ chú chó VIP mà anh đã nói với em không?” Phùng Quân cười: “Người lái buôn đã mang nó đến đặt hàng, anh mới biết là nó vô tình đi lạc nên chạy đến chỗ anh ta, nhưng người ta không nỡ trả lại, đây là con của nó, đáng yêu không? “

“Đáng yêu!” Lâm Thanh thích vô cùng, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao bây giờ anh lại ở đây?

“Anh biết em trở về, anh có gián điệp mà!” Phùng Quân cười: “Cũng may em đã trở lại, nếu không chỉ có nó làm bạn với anh.”

Lâm Thanh cười híp mắt.

“Em về là tốt rồi! Rất nhiều việc đều chờ em trở về làm!”

“Ví dụ như?”

“Phun thuốc cho cây.”

“Ừ.”

“Trả tiền cho ngân hàng.”

“Vài ngày nữa người của những công ty du lịch sẽ đến tận nơi ký hợp đồng.”

“Còn nữa, nhớ món cá nấu dưa chua của em!”

Lâm Thanh ha ha cười: “Đều không phải vấn đề lớn gì.”

Phùng Quân ôm chặt lấy cô, mặc kệ chú chó nhỏ đang giãy giụa: “Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu lần này em ngoan ngoãn trở lại, anh sẽ cho em thăng chức.”

“Tổng giám đốc?”

“Là bà chủ. Chịu không?”

Lâm Thanh ôm lấy cổ Phùng Tuấn bằng một tay: “Chịu!”

“Không ngại ông chủ này là một con nợ sao?”

Lâm Thanh liều mạng lắc đầu.

Phùng Quân ôm chặt eo Lâm Thanh, định hôn.

“Ông chủ! Cô Lâm!” A Tòng lái chiếc xe tải đi qua, để lại một tiếng huýt sáo vang dội và một tràng cười sảng khoái.

Lâm Thanh và Phùng Quân nhìn nhau cười.

Ánh mặt trời thật là chói chang, a, thì ra là do trời nắng!

————

Tác giả:

Về truyện này, vẫn còn những điều tiếc nuối: Thứ nhất, tiết tấu chưa chính xác, phía trước hơi chậm, phía sau quá nhanh; thứ hai, khung cảnh đồng quê mà tôi muốn diễn tả không được khắc họa rõ ràng; thứ ba, không thể hiện được những cái tốt và đáng giá để yêu của Phùng Quân; thứ tư, sự phát sinh và tiến triển của tình yêu không được tự nhiên; và, vân vân và mây mây… vì bận quá.

Editor: Tác giả đã nói ra hết những gì mà truyện này thiếu sót rồi, truyện này tác giả viết chủ yếu là để tiêu khiển, giải tỏa áp lực công việc và cuộc sống. Riêng mình thì thấy câu chuyện này cũng hay hay, nội dung rất thật, rất gần gũi, đọc giải trí được, kết quá nhanh, hơi hụt hẫng một xí, nói thật là lúc mới đọc mấy chương đầu mình thấy thích ghê luôn, nhưng thấy truyện này ngắn, mỗi chương cũng chỉ bảy tám trăm chữ nên mình cũng đoán được tình tiết truyện sẽ bị lướt rất nhanh, thành ra cũng không mấy bất ngờ, nhưng vẫn thích, nên edit rồi chia sẻ nè. Hi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương