A Lười FULL
Chương 2


Nhưng mà sang hôm sau, O đẹp không còn giận nữa.

Cậu đi làm như thường lệ, buổi sáng còn nhận được tin của ba mình.
Ba cậu sắp trở về.
Ba mẹ O đẹp ly dị kể từ khi cậu còn bé, cậu sống cùng ba mình, ba cậu là nhà ngoại giao, từ lúc cậu có ký ức cho đến nay, ba cậu luôn được phái đi đóng quân ở những tinh cầu khác.

Thuở nhỏ, O đẹp đi theo ba mình sống ở bên ngoài, đến sau năm mười bốn tuổi, vì hoàn cảnh học tập tốt hơn, O đẹp mới trở lại chủ tinh của đế quốc và sinh hoạt tự lập.
Ở đế quốc, việc ghép đôi kết hôn giữa người trẻ tuổi với nhau là một chuyện vô cùng tư nhân hóa, nếu như không muốn tổ chức tiệc cưới rầm rộ, thậm chí không cần phức tạp ra mắt cha mẹ, chỉ cần một bên chuyển vào nhà một bên khác sống chung là được, giấy hôn thú sẽ có hệ thống hôn phối phân phát.
Ba O đẹp sẽ về ở trong nhà cũ tại chủ tinh mấy ngày, O đẹp đã kể sơ sơ về tình huống của A lười, cảm thấy để A lười tự do tự tại ở nhà thì tốt hơn, ba cậu cũng tỏ vẻ đồng ý.

Cho nên cậu cũng không dẫn A lười về gặp ba vợ.
O đẹp nói: “Ba em về rồi, em phải về nhà thăm ba mấy ngày.”
A lười đầu tiên thấy sững sờ, sau đó hiền hòa nói: “Em cứ đi đi, nên về thăm hỏi ba.”
O đẹp thu dọn một ít đồ đơn giản, xách vali đứng ở cửa, nhìn A lười nói: “Anh ở nhà nhớ ăn cơm đúng giờ đó, biết chưa?”
“Em yên tâm, có người máy chăm sóc, anh không chết đói đâu.”
O đẹp thở dài một hơi.
Cửa đóng lại.
A lười nằm dài trên giường sô pha, suốt đêm cũng không về phòng ngủ ngủ.
Bên ngoài phòng khách là chiếc sân rộng rãi, gió lạnh tối khuya cùng gió mát sáng sớm tự nhiên thổi vào trong nhà, A lười tỉnh dậy sẽ chơi game xem phim, mệt rồi thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, xem ngày lên đêm xuống.
O đẹp về tới nhà cũ của mình.
Sau khi dùng xong bữa tối với ba, hai người tự nhiên muốn ngồi xuống tâm sự về cuộc sống gần đây của mỗi người.
Công việc của ba vẫn như cũ, chủ yếu là của O đẹp xảy ra biến hóa.
Ba hỏi: “Cuộc sống tân hôn như thế nào hả con?”
O đẹp khẽ mỉm cười: “Cũng được ba ạ, anh ấy rất dễ tính.”
Ba lại hỏi: “Là… Rất lười giống như người ta đồn sao?”
O đẹp: “…”
Danh tiếng làm biếng của A lười đúng là lan rộng trong giới quyền quý.
O đẹp chỉ có thể châm chước dùng từ nói: “Anh ấy cũng ổn, nếu con kêu anh ấy làm một ít chuyện, anh ấy vẫn sẵn lòng làm.”
Ví dụ như bảo anh đứng dậy đi tắm.
Đương nhiên ba không biết những chi tiết này, ông gật gù: “Thế vẫn tốt, nghe con nói vậy ba cũng yên tâm một chút.


Tuy rằng hiện tại chồng con không quan tâm đến sự nghiệp, nhưng nhà chồng con đại nghiệp lớn, địa vị vẫn còn đó, gen cũng rất ưu tú, con của hai đứa nhất định sẽ rất đáng yêu.

Ba nghe thấy người ta nói, thằng bé kia lúc còn đi học ở trường quân đội, xếp hạng các hạng mục năng lực đều đứng thứ nhất.”
O đẹp nghe thế, thật sự hơi kinh ngạc: “Anh ấy giỏi như vậy à?”
Ba O đẹp cảm thán: “Ừ, thằng bé thôi học thật sự đáng tiếc.”
Nói tới đây, hai ba con đồng thời rơi vào im lặng.
Quá khứ của A lười là chuyện mọi người đều biết.
Sinh ra trong gia đình quyền quý, nhưng vào lúc mười bảy tuổi, cha mẹ và anh trai của A lười đều qua đời do một tai nạn ngoài ý muốn khi phi thuyền đang trên đường trở về, lỗ đen vũ trụ đã mang đi hết thảy những người thân nhất của anh.

Sau đó A lười đã xin thôi học, chỉ ở nhà không còn bước chân ra ngoài nữa.
Trước khi lên lầu đi ngủ, O đẹp nói với ba mình rằng: “Kỳ thực bây giờ con không vội sinh con, bởi vì anh nhà con vẫn còn là một cậu bé chưa lớn, con muốn giúp anh ấy trưởng thành một chút.”
Ba ngày sau, ba O đẹp đi về.
O đẹp cũng về đến nhà, A lười đang ngủ ngày trên giường sô pha, O đẹp nhẹ nhàng đi vào anh cũng không biết.
O đẹp dò hỏi người máy giúp việc tình trạng của A lười mấy ngày hôm nay, người máy thành thật khai báo A lười chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng sống qua ngày.
O đẹp ngồi bên giường, lay tỉnh A lười.
A lười mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong mắt có chút tia sáng: “Em về rồi?”
O đẹp nghiêm mặt nói: “Không phải lúc gọi video với em, anh bảo anh có ăn cơm đàng hoàng sao? Người máy lại nói với em không phải.”
A lười thản nhiên đáp: “Người máy nấu cơm không ngon bằng em nấu, anh cũng không muốn người máy đút cho anh ăn.”
“Anh đó nha.” O đẹp chỉ tiếc mài sắt không nên kim chỉ vào cái trán của A lười, “Nhất định phải để người máy đút anh ăn sao? Anh cũng có thể tự ăn mà.”
“Được rồi.” A lười ngoài miệng đáp, ngược lại hỏi, “Em lần này về còn giận anh không?”
O đẹp nghe vậy sững sờ: “Giận? Em đã sớm hết giận rồi, nhưng lần này về thấy anh như vậy, em lại có chút giận đó.”
“…”
O đẹp nói: “Anh như vậy thì sao em dám yên tâm rời nhà mấy hôm nữa đây? Hai hôm sau em còn có việc phải đi công tác huấn luyện.”
A lười vừa nghe thấy, ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn O đẹp: “Đi mấy ngày?”
“Năm ngày.” O đẹp đáp, “Anh đi cùng với em được không? Anh ở trong khách sạn em trọ, như vậy em mới yên tâm anh sẽ không bị đói bụng.”
“…” A lười không lên tiếng, quay lưng nằm xuống, một lát sau mới nói: “Anh không muốn đi ra ngoài.”
Hai ngày sau, O đẹp quả nhiên thu thập hành lý, lại phải đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa, cậu nấu cho A lười mấy món đồ ăn để trong tủ lạnh, còn làm thêm một phần bánh ngàn tầng đầy dinh dưỡng, đặt bên giường sô pha của A lười.
“Nếu anh đói bụng mà lại nhõng nhẽo không chịu ăn cơm, thì trước hết ăn bánh nhé.”
A lười mở to mắt nhìn cậu, không nói câu nào.
Trong lòng O đẹp mềm nhũn, lại dùng một sợi dây xâu bánh thành chuỗi, đeo lên trên cổ A lười: “Bây giờ anh giống nhân vật trong truyện ngụ ngôn rồi đó (*), lúc em về em muốn nhìn thấy anh còn sống khỏe mạnh, anh nghe thấy chưa?”
(*) Truyện ngụ ngôn “Người lười ăn bánh”: Có một anh chàng lười biếng suốt ngày chỉ biết nằm dài và chẳng làm gì cả.


Một hôm, vợ anh ta có việc phải về nhà mẹ đẻ.

Trước khi đi, cô vợ sợ chồng mình bị chết đói nên có làm một xâu bánh đủ cho anh chàng ăn trong mười ngày nửa tháng, rồi đeo quanh cổ của anh ta.

Ai ngờ khi cô vợ từ nhà mẹ đẻ trở về thì thấy chồng mình đã qua đời.

Hóa ra, anh chồng vì quá lười biếng nên chỉ ăn hết phần bánh gần ngay miệng, sau đó chết vì đói.
“Ừm.”
A lười đeo vòng bánh trên cổ, mặt vô cảm xúc nhìn O đẹp rời đi.
Ban đầu bị đói bụng, anh quả thật có ăn bánh, nhưng bánh thế nào thì cũng không đủ ăn.
Ngày hôm sau, người máy sẽ hâm nóng đồ ăn do O đẹp đã sớm chuẩn bị sẵn, cũng muốn đút cho chủ nhân ăn, nhưng bị A lười ghét bỏ đẩy ra, “Không muốn mi đút.”
Người máy lạnh như băng nói: “Chủ nhân phải ăn cơm, phu nhân sẽ kiểm tra.”
A lười lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Đưa muỗng cho ta.”
Quãng thời gian O đẹp vắng nhà, ngoại trừ chơi game xem phim, A lười luôn nằm lì trên giường, không nhúc nhích xem ngày lên đêm xuống.
Tắm rửa cũng do người máy nhân lúc anh ngủ say, mới có thể ôm anh dời vào nhà tắm.
A lười tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm ấm áp.
Người máy muốn tắm cho anh, nhưng A lười được O đẹp hầu hạ quen rồi, càng ghét bỏ bảo mẫu lúc trước.
“Đi ra ngoài, ta ngâm mình một chút là được rồi.”
“Phải rửa sạch cái ấy.” Người máy nhắc nhở, “Ngày hôm nay đi tiểu năm lần, sẽ có ** dính lại.”
(*) Trong raw gốc có vài chỗ bị tác giả censor thành **.
“Biết rồi, nói nhiều.”
“Phu nhân sẽ kiểm tra công tác của tôi.”
“…”
A lười âm trầm nói: “Ta muốn khiếu nại xưởng sản xuất, thiết lập “Chủ nhân số một” lại có thể bị sửa đổi?”
Trên màn hình của người máy hiện ra thứ tự chủ nhân.
“Chủ nhân số một của tôi là phu nhân, chủ nhân số hai là ngài.”
Bó tay, A lười quá lười, cho nên mật khẩu thiết lập ban đầu của người máy vẫn là mặc định 123456.
Chỉ cần là mẫu người máy giúp việc này, mật mã luôn là 123456, O đẹp chỉ tiện tay thử một chút, không ngờ lại đúng nên cậu đã sửa lại.
Khi O đẹp vắng nhà đến ngày thứ tư, O đại thần nội các mang theo tài liệu ghé qua.
“Tiểu bảo mẫu của cậu đâu?” O đại thần nội các lạnh nhạt hỏi.

“Là tiểu kiều thê.” A lười nói.
“Thôi đi, tiểu kiều thê của cậu đã vứt bỏ cậu, sống cho cuộc đời mình rồi.”
A lười im lặng không nói chuyện, cúi đầu ký tên văn bản.
Đêm nay O đại thần nội các cũng không có việc gì khác, lịch công tác dồn dập mấy ngày liên tiếp khiến O đại thần nội các cảm thấy uể oải, giờ phút này đến nhà bạn cũ, cũng không khách sáo, tự mình cởi giày nửa nằm lên giường sô pha của A lười, bật chế độ mát xa.
A lười nhìn O đại thần nội các đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh mình: “Tôi ký xong rồi.”
“Ừm.”
“Anh không đi về sao?”
“Dù gì cậu cũng ở nhà một mình, không hoan nghênh tôi?”
“Cũng không phải.” A lười nói, “Nhưng mà bây giờ tôi là người có vợ rồi, không thể giống trước đây nằm song song cả đêm cùng anh được.”
“Cậu lại không ngủ cậu ta, có vợ cái gì chứ?” O đại thần nội các cười khẩy, “Dù cho cậu có kết hôn thêm bao nhiêu lần nữa, kết quả cũng đều như nhau.

Bọn họ sẽ rời bỏ cậu bởi vì cậu không có cách nào đạt đến mong muốn của bọn họ, mặc dù bây giờ đối xử dịu dàng với cậu, bất quá là vì đang chờ cậu thực hiện thay đổi, bọn họ đều có yêu cầu với cậu mà thôi.”
“…” A lười mím môi, không nói gì.
“Chỉ có tôi, mới có thể vô hạn bao dung cậu.” O đại thần nội các bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêm túc nhìn A lười.
A lười cũng nhìn anh ta, “Có lẽ anh có thể vô hạn bao dung tôi, nhưng anh lại không thể ở bên cạnh tôi, anh xem anh bận rộn như vậy, chắc phải mấy tháng mới rảnh đến thăm tôi một lần.”
O đại thần nội các: “Chuyện đấy thì tôi không cách nào giải quyết được.

Nhưng vị bà xã hiện tại này của cậu, nhiều lắm cũng chỉ kiên nhẫn được mấy năm, đến lúc cậu không được như cậu ta mong đợi, cậu ta sẽ thất vọng rời bỏ cậu.”
“Ờm.” A lười nói, “Mấy điều anh nói tôi đã biết hết rồi.”
“Coi như cậu ta vẫn chịu ở bên cạnh cậu đi, nhưng nếu cậu ta biết bản thân mình kỳ thực trông khá giống người anh Omega của cậu, trong lòng sẽ khó tránh khỏi để bụng.”
“…” A lười trầm ngâm một lúc, “Anh không nói sao em ấy biết.”
“Tôi không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không lắm miệng.”
“Xin lỗi,” Một âm thanh khác vang lên, A lười cùng O đại thần nội các nằm trên giường cùng nhau nhìn về phía cửa, O đẹp đang xách vali đứng bên cạnh cửa, “Tôi thấy cửa không khóa nên đi vào, hình như nghe được một ít chuyện không nên biết, vô cùng… Xin lỗi.”
Cậu khiêm nhường nói, nhưng trên mặt lại vô cảm.
O đại thần nội các bình tĩnh ngồi dậy bên mép giường: “Không sao, dù gì sớm muộn cậu cũng biết, cho nên sớm chút rời khỏi cậu ta, đỡ phải lãng phí thời gian của nhau.”
Dựa theo bình thường, O đẹp lúc này nên quay người bỏ đi.
Thế nhưng cậu bước vào, lạnh lùng nhìn O đại thần nội các: “Coi như tôi muốn cân nhắc suy xét, đêm nay cũng phải nghỉ ngơi trước, nếu anh không có việc gì nữa thì có thể đi về chứ?”
A lười: “…”
O nội thần đại các: “…”
A lười quay đầu nhìn O nội thần đại các: “Anh về đi thôi, tụi tôi buồn ngủ rồi.”
Đối phương cũng không dây dưa quá đáng, lạnh lùng liếc A lười một cái, tao nhã bỏ đi.
A lười nhìn O đại thần nội các đóng cửa lớn, rồi lại nhìn O đẹp đóng cửa phòng ngủ.
Không ngờ tới trường hợp cạn lời như thế này sẽ xảy ra với bản thân mình.
Anh hướng về phía phòng ngủ, hô tên O đẹp, không tiếng động đáp lại.
Thế nên anh đi xuống giường, gõ cửa phòng một cái.
Vẫn không có tiếng trả lời.
A lười ủ rũ giải thích: “Anh sai rồi, em đừng giận, anh không có ý đó đâu.”

Bên trong không phát ra âm thanh.
A lười tiếp tục nói: “Em tuyệt đối đừng nghĩ lung tung là anh có gì với anh trai anh nhé, anh chỉ là trông em giống người thân anh, nhìn thân thiết mà thôi.”
Hơn nữa đối với chuyện lấy vợ này, A lười cũng không ôm nhiều mong đợi gì lớn lao, cuộc hôn nhân thất bại đầu tiên khiến anh cảm thấy, người gọi là đối tượng cuối cùng rồi cũng sẽ rời xa anh.
Anh cũng không xem vợ như đối tượng muốn lên giường ngủ.

Trông giống anh trai anh như vậy, còn có gì băn khoăn đâu?
Đương nhiên những lời này anh không dám nói.
Dù sao cũng là một chút ý nghĩa không chính chắn trước đây.
A lười nói: “Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, hơn nữa sau khi nhìn em lâu hơn, anh không hề coi em là anh trai anh, chỗ tương đồng mà anh từng cảm thấy cũng đã sớm biến mất rồi.”
Cửa mở.
O đẹp đứng trong bóng tối: “Em hiểu những lời anh nói, cũng sẽ không tính toán gì với anh, nhưng chuyện em tức giận là, anh lại đi nằm trên giường với anh ta, nói chuyện đất trời tán gẫu cuộc đời, biết chưa?”
“A…” A lười nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cửa lại bị đóng lại.
A lười đứng bên ngoài mười lăm phút, cảm thấy cả người đều mỏi mệt.

Dù sao lâu quá không đứng thẳng trong thời gian dài, về mặt tâm lý sẽ cảm thấy bản thân mệt nhanh hơn người bình thường.
Anh bỏ cuộc ngồi xuống trên sàn nhà, dựa lưng vào cửa.
Nói: “Nhưng anh lại không thể khống chế hành vi cùng ngôn ngữ của người khác, anh ta muốn nằm trên giường của anh, mà anh lại chẳng muốn đứng dậy để đuổi anh ta đi… Chính là như vậy đấy…”
O đẹp: “…”
Cậu không kìm được cân nhắc lại rằng có phải bản thân mình quá đáng rồi không, ông xã bởi vì không muốn di chuyển vị trí mà nằm cùng người khác trên một chiếc giường, với người khác thì nghe có vẻ như là một cái cớ cực kỳ vớ vẩn, nhưng ở nhà của bọn họ, lại là một chuyện chính đáng.
O đẹp rốt cuộc vẫn đi ra ngoài, vừa mở cửa, cả người A lười liền ngã vào trong phòng ngủ.
“Anh không sao chứ?” O đẹp kinh ngạc.
“Không sao.” A lười phủi mông một cái rồi đứng lên.
“Em còn tưởng rằng anh vẫn đang đứng ở ngoài cửa, không ngờ anh lại ngồi xuống rồi.” O đẹp nói, “Chỉ kiên trì được mười mấy phút.”
“…”
“Nhưng mà đã rất tuyệt rồi.” O đẹp sờ mặt của A lười, nhìn anh chăm chú nói, “Ban nãy lúc đứng ở cửa, em nghe thấy anh ta nói bất cứ ai cũng đều có yêu cầu với anh, không sai, em hi vọng anh có thể đạt tới yêu cầu của em.”
A lười cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt của O đẹp.
O đẹp nói: “Nhưng yêu cầu của em dành cho anh cũng không phải là muốn anh có sự nghiệp thành công, cũng không phải là muốn anh đi ra ngoài xã giao, càng không phải là muốn anh ngủ với em để sinh con.

Em chỉ là đơn giản hi vọng anh có thể sống khỏe mạnh hơn một chút, cứ như vậy, cả đời cũng được.

Còn chuyện thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, không có cũng không sao, không phải anh đã đồng ý cho em một bình ấy của anh, để em tùy ý sinh con sao? Đợi đến lúc em muốn có thêm thành viên cho gia đình mình, em sẽ đi làm, có điều hiện nay em còn chưa có ý định này.”.

Truyện Thám Hiểm
Thất vọng trong lòng A lười chợt trở thành xấu hổ, vừa có chút cảm động..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương