Dougless theo dõi Nicholas trên lưng con ngựa giống và nín thở. Cô đã nghe về những người cưỡi ngựa như gã này, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy. Mọi nhân viên và khách tham quan khu chuồng ngựa đều dừng lại để theo dõi khi Nicholas đưa con vật sung sức, đầy giận dữ và xấu tính vào kiểm soát.

Đêm qua họ đã thức tới hơn một giờ sáng trong khi Dougless bắt anh kể cho cô về mối quan hệ của anh với nhà Harewood. Họ có sự sản ở gần nhau. Dickie già đủ để làm cha của Nicholas và ông ta có một cô con gái, Arabella, người đã kết hôn với Đức ông Robert Sydney. Cô ta và chồng mình ghét bỏ lẫn nhau, thế nên sau khi cô ta sinh cho anh ta một người thừa kế, họ sống ly thân, mặc dù Arabella đã sinh hạ thêm ba đứa trẻ nữa.

“Một trong số chúng là của anh,” Dougless nói, cầm lấy những tờ ghi chú.

Khuôn mặt Nicholas dịu đi. “Chẳng có lý do gì để nghĩ xấu về cô ấy. Cô ấy và đứa trẻ đã chết trong khi sinh nở.”

“Tôi rất tiếc,” Dougless nói với một cái nhăn mặt, và biết rằng phụ nữ có thể dễ dàng chết vì những lý do hết sức đơn giản như bà đỡ đã không rửa tay của bà ta.

Dougless cố gắng nghĩ ra cách để được mời tới sự sản của nhà Harewood càng sớm càng tốt, nhưng cô không có những chứng chỉ như một học giả, và mặc dù Nicholas là một bá tước, tước hiệu đó đã bị tước mất khỏi anh khi anh bị kết tội mưu phản. Anh thậm chí còn không thể xác nhận là con cháu nối dõi dòng họ quý tộc của chính mình. Cô nghĩ ngợi cho đến khi cô không thể nào thức lâu hơn được nữa; sau đó cô chúc Nicholas ngủ ngon và tới giường của cô.

“Thế này tốt hơn,” cô nghĩ khi chìm vào giấc ngủ. Cô phải giữ những cảm xúc của mình trong sự kiểm soát. Cô đang vượt qua chuyện với Robert và cô không còn nghĩ cô đổ vì một người đàn ông đã lập gia đình. Cô sẽ giúp Nicholas trở về với vợ anh, giúp anh rửa sạch tên tuổi; sau đó cô về nhà, cảm thấy tốt đẹp về bản thân mình. Một lần trong cuộc đời mình, cô sẽ không đổ với một người đàn ông không thích hợp.

Nicholas đánh thức cô dậy sáng sớm hôm sau bằng cách mở tung cánh cửa phòng khách. “Ngươi có biết cưỡi ngựa không? Ngày nay còn ai đó còn biết cưỡi ngựa không?”

Dougless bảo đảm với anh cô có thể cưỡi ngựa, nhờ những người anh họ của cô ở Colorado; sau đó, sau bữa sáng cô đã tìm thấy chuồng nuôi ngựa cưỡi gần đó. Cách khoảng bốn dặm mới tới chuồng ngựa và Nicholas cứ khăng khăng rằng họ đi bộ. “Máy móc khiến các người lười biếng,” anh nói, vỗ vào lưng cô khi anh bắt đầu khởi động những bước đi nhanh nhẹn. Ở chuồng ngựa, trong khi Dougless ngồi trên băng ghế dài, tự quạt cho mình, Nicholas hếch mũi lên trước những con ngựa cho thuê, nhưng đôi mắt anh sáng rỡ khi thấy hình ảnh của một con ngựa đen khổng lồ ở cánh đồng. Con vật đang nhảy dựng lên và hất đầu như thể nó thách thức ai dám tới gần. Như trong trạng thái mê mẩn, Nicholas đi tới chỗ sinh vật đó. Khi con ngựa chạy về phía anh, Dougless đã ngồi lên và cắn vào khớp ngón tay cô đầy sợ hãi.

“Con này,” Nicholas nói với người ở chuồng ngựa.

Dougless vội vã tới chỗ anh. “Anh không thể thật sự nghĩ đến việc cưỡi con ngựa đó được. có rất nhiều ngựa ở đây, sao anh không chọn một trong số chúng?”

Nhưng không một ai có thể nói gì thay đổi tâm trí của Nicholas được. Người chủ chuồng ngựa tới khoảng sân, và ông ta dường như nghĩ rằng sẽ là một trò đùa hay ho nếu thấy Nicholas tự làm gãy cổ anh. Dougless biết rằng ở Mỹ sẽ có một cuộc nói chuyện về bảo hiểm, nhưng không phải ở Anh. Một người giữ ngựa tròng dây thừng quanh cổ con ngựa giống, sau đó dẫn nó vào ngăn chuồng, nơi những người giữ ngựa khác thắng yên cho nó. Cuối cùng, con ngựa được dẫn ra khoảng sân nhỏ đầy đá cuội và dây cương được trao một cách hân hoan cho Nicholas.

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai cưỡi ngựa như thế,” một trong những người giữ ngựa nói ngay khi Nicholas cưỡi lên và giữ con ngựa dưới sự kiểm soát. “Anh ta cưỡi ngựa nhiều lắm hả?”

“Mọi lúc.” Dougless trả lời. “Anh ta sẽ leo lên ngựa trước khi anh ta ngồi vào ô tô. Nói đúng ra, anh ấy dành nhiều thời gian trong cuộc đời mình ở trên lưng ngựa hơn là ở trong những chiếc xe.”

“Chắc chắn phải thế rồi,” người giữ ngựa lầm bẩm, theo dõi Nicholas đầy kinh sợ.

“Ngươi sẵn sàng chưa?” Nicholas hỏi Dougless.

Cô leo lên con ngựa cái khoan thai của mình và theo chân anh khi anh khởi hành. Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người đàn ông nào hạnh phúc hơn, và nó lại đập vào Dougless một lần nữa rằng thế giới hiện đại khác biệt với những gì anh biết nhiều như thế nào. Anh và con ngựa hợp với nhau như một thể thống nhất, như thể anh đã trở thành một nhân mã.

Vùng nông thôn nước Anh đầy những con đường cho người đi bộ và những đường mòn cho ngựa, Nicholas phi nước đại xuống một trong số chúng cứ như thể anh đã phi xuống đó hàng nghìn lần—điều anh có thể đã làm, Dougless nghĩ. Cô gọi với theo anh rằng có lẽ anh nên hỏi phương hướng, nhưng sau đó cô nghi ngờ rằng liệu có người nào đó đã dịch chuyển Goshawk Hall đi chỗ khác trong vài trăm năm gần đây.

Cô gặp rắc rối trong việc theo kịp anh, lạc mất anh liên tục, và anh đã phải quay lại tìm cô một lần. Cô đã dừng lại chỗ ngã tư và đang nhìn xuống mặt đất tìm kiếm dấu vết của anh. Khi anh nhìn thấy cô, anh rất thích thú với những gì cô đang làm. Dougless, đang cố gắng hết sức để có thể kiểm soát con ngựa cái của cô, kẻ đang phản ứng lại sự gần gũi mãnh liệt từ con ngựa giống của Nicholas, bảo với anh rằng cô sẽ mua cho anh một vài cuốn sách của Louis L’Amour và đọc cho anh về lần theo dấu vết. Cười phá lên, anh chỉ đường cho cô, sau đó rời đi trong một con gió mạnh cuốn đầy bụi và lá khô.

Cuối cùng khi cô tới được cánh cổng mở toang với một tấm bảng bằng đồng thau nhỏ có ghi, “Goshawk Hall.” Cô cưỡi ngựa xuống phía đường lái xe để thấy một toà nhà hình chữ nhật khổng lồ trông như một pháo đài được đặt giữa một khu vườn đẹp tuyệt rộng khoảng một mẫu Anh.

Dougless cảm thấy hơi ngại ngùng một chút khi cưỡi ngựa tới ngôi nhà mà không được mời, nhưng Nicholas đã ở đó, đã xuống khỏi ngựa của anh và đi về phía một người đàn ông trông cao lớn, lôi thôi đang chống tay quỳ gối trong một luống hoa thuốc lá cảnh (petunias).

Xuống ngựa một cách đầy biết ơn, Dougless nắm lấy dây cương ngựa của cô và chạy theo sau anh. “Anh không nghĩ chúng ta trước tiên nên gõ cửa trước à?” Dougless hỏi khi cô tới được chỗ anh. “Sao anh không xin gặp Ngài Harewood và nói với ông ấy chúng ta muốn xem chỗ giấy tờ.”

“Ngươi đang ở trên đất của ta đấy,” anh nói qua vai khi bước tới phía người làm vườn.

“Nicholas!” cô rít lên với anh.

“Harewood?” Nicholas nói với người đàn ông đang quỳ gối trong luống hoa.

Quay lại, người đàn ông nhìn lên Nicholas. Ông ta mắt xanh và mái tóc vàng, giờ đã chuyển sang màu xám, khuôn mặt ông ta mịn màng, nước da hồng hào như của em bé. Ông ta trông không đặc biệt thông minh cho lắm. “À, vâng. Tôi có biết cậu không?”

“Nicholas Stafford ở Thornwyck.”

“Hmmm,” người đàn ông nói khi ông ta đứng lên, không buồn phủi đất bẩn bám trên chiếc quần cũ của. “Không phải dòng họ Stafford có đứa con trai lêu lổng đã khiến chính hắn bị kết tội mưu phản chứ?”

Dougless nghĩ người đàn ông này cứ như thể đang nói về một chuyện gì đó mới xảy ra vào năm ngoái vậy.

“Cùng gia tộc đó,” Nicholas nói, lưng anh thẳng lên.

Harewood nhìn từ anh đến con ngựa của anh. Nicholas đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa cực kỳ đắt tiền với một đôi bốt cao cổ, màu đen sáng bóng, và Dougless bất thình lình cảm thấy thật lôi thôi trong bộ đồ Levi, áo sơ mi vải bông, và giày Nikes của cô. “Cậu cưỡi thứ đó hả?” Harewood hỏi.

“Ta cưỡi nó. Ta nghe rằng ông có một vài giấy tờ về gia đình ta.”

“Ồ, phải, chúng tôi tìm thấy chúng khi bức tường đổ xuống,” ông ta nói, mỉm cười. “Trông như thể ai đó đã giấu chúng đi. Đi nào và chúng ta sẽ dùng trà và xem xem liệu chúng ta có thể tìm thấy chỗ giấy tờ không. Tôi nghĩ Arabella giữ chúng.”

Dougless bắt đầu theo chân bọn họ, nhưng Nicholas, không thèm nhìn đến cô, thả rơi dây cương con ngựa của anh vào tay cô, sau đó bình thản sải bước đi với Đức ông Harewood.

“Đợi một phút thôi,” cô nói khi cô bắt đầu đuổi theo bọn họ, dẫn theo lũ ngựa phía sau cô. Nhưng khi con ngựa giống của Nicholas bắt đầu nhảy dựng lên, Dougless nhìn về phía sau vào con ngựa. Nó đang nhìn cô với con mắt mở to, vẻ mặt cứ như thể nó có ý làm cái gì đó tồi tệ đây. Dougless đã chịu đựng đủ giống đực rồi—bất cứ loại giống đực nào! “Cứ thử xem,” cô cảnh báo, và con ngựa thôi không nhảy dựng lên nữa.

Giờ thì mình làm gì đây, cô băn khoăn. Nếu cô được cho là thư ký của Nicholas, và cô được cho là phải tìm ra bí mật có thể hoặc không có thể có trong chỗ giấy tờ đó, tại sao cô lại đang đứng đây, giữ lũ ngựa thế này?

“Tôi có nên vỗ về cho chúng dịu xuống không, thưa Đức ông?” cô lầm bầm khi cô bắt đầu đi bộ về phía sau ngôi nhà. Có lẽ có một cái chuồng ngựa nơi có thể rũ bỏ lũ động vật này.

Có nửa tá căn nhà phụ phía sau ngôi nhà, thế nên Dougless dẫn đầu tới một cái trông nhìn như thể nó có thể là chuồng ngựa. Khi cô gần tới đó thì một con ngựa và người kỵ mã xé gió lao qua cô. Con ngựa trông cũng to lớn và xấu tính như con ngựa giống của Nicholas vậy (Nó có thể cũng là ngựa giống, nhưng Dougless luôn nghĩ thật là thô lỗ nếu nhìn) và ở trên nó là một người phụ nữ đẹp đến choáng váng. Cô ta nhìn như hình ảnh tất cả phụ nữ đều muốn khi trưởng thành mình trông sẽ như thế: cao, hông thanh mảnh, đôi chân dài thật là dài, một khuôn mặt quý phái, ngực bự, và một cái lưng thẳng đơ khiến một thanh thép cũng phải ghen tị. Cô ta mặc một cái quần ống túm cưỡi ngựa kiểu Anh trông như thể được vẽ nên vậy, và mái tóc đen của cô ta được vén lên thành một búi tóc nhỏ giản dị, nhưng nó chỉ nhấn mạnh thêm những đường nét nổi bật trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ta.

Người phụ nữ ghì ngựa của cô ta, sau đó giật dây cương và quay nó lại. “Đó là ngựa của ai?” cô ta yêu cầu bằng cái giọng Dougless biết đàn ông sẽ yêu thích: trầm, sâu trong cổ họng, khàn khàn, và đầy quyền lực. Để mình đoán nhé, Dougless nghĩ, đây hẳn là cháu-chắt-chút-chít-gì-đó của Arabella-ở-trên-bàn. Đúng là vận may của mình.

“Là của Nicholas Stafford,” Dougless nói.

Khuôn mặt của người phụ nữ chuyển sang tái nhợt—điều khiến môi cô ta trông đỏ hơn, và đôi mắt của cô ta thậm chí là sẫm màu hơn. “Chuyện đó để làm tôi ngạc nhiên đấy à?” cô ta hỏi, liếc nhìn xuống Dougless.

“Anh ấy là con cháu của Nicholas Stafford, nếu đó là ý cô muốn nói,” Dougless trả lời. Dougless cố tưởng tượng một gia đình Mỹ sẽ phản ứng ra làm sao nếu tên con cháu của một người thời Elizabeth đệ nhất được nhắc tới. Họ sẽ chẳng có ý tưởng gì về người mà cô đang nói đến, nhưng những người này hành động như thể Nicholas mới chỉ đi xa có vài năm thôi vậy.

Người phụ nữ xuống ngựa đầy duyên dáng, sau đó quẳng cho Dougless dây cương. “Chải lông cho nó đi,” cô ta nói khi bắt bắt đầu đi về phía ngôi nhà.

“Mình sẽ không nín thở đâu,” Dougless lầm bầm. Cô lúc này đã giữ đến ba con ngựa, hai con trong số chúng trông như thể chúng thích được giết cô gái bé nhỏ cho bữa sáng vậy. Cô không dám nhìn vào lũ ngựa mà tiếp tục tới chuồng ngựa.

Một người đàn ông lớn tuổi, đang ngồi trong ánh mặt trời, uống trà và đọc báo, phải nhìn lại đến lần thứ hai khi ông thấy cô.

Chậm rãi, cẩn trọng, ông ta nhỏm dậy. “Chỉ cần im lặng thôi, thưa cô,” ông ta nói. “Đứng thật yên và tôi sẽ đảm nhận tất cả bọn chúng.”

Dougless không dám nhúc nhích khi người đàn ông tiến về phía cô một cách lén lút như thể một người sẽ làm khi lại gần một con hổ bị thương vậy. Chậm rãi, ông ta chìa tay ra, không muốn phải tới quá gần, và cầm lấy dây cương của một con ngựa giống. Đầy cẩn trọng, ông ta dẫn con ngựa ra xa khỏi cô và đi về hướng chuồng ngựa. Một vài phút sau ông ta lặp lại những động tác của mình khi dẫn con ngựa giống của Nicholas đi.

Khi người đàn ông quay lại, ông ta bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra và quệt mồ hôi khỏi lông mày. “Làm sao mà cô có thể khiến ngựa của Tiểu thư Arabella và Sugar ở cùng với nhau?”

“Sugar?”

“Con ngựa giống ở chuồng ngựa của Dennison.”

“Đường ngọt. Thật là một trò đùa vĩ đại. Nó nên được đặt tên là Kẻ thù của nhân loại mới đúng. Vậy ra đó là Tiểu thư Arabella?” cô hỏi khi cô nhìn lại về phía ngôi nhà và giả vời cô không đoán được người phụ nữ đó là ai. “Giờ thì làm thế nào tôi vào nhà được đây? Tôi được cho là phải… giúp đỡ.”

Khi người đàn ông nhìn từ chân tới đầu Dougless, cô biết quần áo và trọng âm kiểu Mỹ sắp sửa là một cú đánh xấu xa chống lại cô.

“Có một cánh cửa ở lối vào nhà bếp.”

Dougless đưa cho ông ta dây cương của con ngựa cái dễ bảo của cô, cảm ơn ông ta, và vừa đi vừa lầm bầm. “Lối vào qua nhà bếp. Mình có nên nhún gối chào với bếp trưởng và hỏi xin việc như một cô hầu gái làm ở buồng rửa bát đĩa không đây. Cứ đợi đến khi mình tìm thấy Nicholas! Chúng ta sẽ phải làm rõ ràng mọi việc. Mình không phải là kẻ coi giữ ngựa cho anh ta.”

Khi cô gõ vào cánh cửa sau, một người đàn ông trả lời, và khi cô hỏi về Nicholas, ông ta dẫn cô đi vào nhà bếp. Đó là một căn phòng khổng lồ, chất đầy những dụng cụ, nhưng ở giữa phòng là một chiếc bàn rộng mênh mông có vẻ như đã có ở đó từ khi William the Conqueror[30] tới. Tất cả năm người trong bếp đều thôi không làm việc nữa và nhìn trừng trừng vào cô. “Chỉ là đi ngang qua thôi,” cô nói. “Ông chủ, à… của tôi, ngài ấy cần tôi.” Cô mỉm cười yếu ớt. Quá tệ, mình sẽ giết hắn ta, cô nghĩ và tưởng tượng ra bài giảng cô sẽ tặng cho anh ta về sự bình đẳng thời hiện đại.

Người đàn ông cô đang đi theo—người không hề nói chuyện với cô—dẫn cô qua một vài căn phòng chứa đồ tích trữ cho nhà bếp, với tất cả mọi người cô nhìn thấy đều dừng lại và nhìn trừng trừng vào cô. Nicholas sẽ phải mong đợi cuộc hành hình của mình khi cô xong việc với anh ta, Dougless nghĩ.

Người đàn ông không dừng lại cho tới khi họ ở đại sảnh ra vào, một căn phòng hình tròn rộng lớn với những cầu thang đẹp lộng lẫy đi lên ở cả hai bên, những bức chân dung treo ở khắp mọi nơi. Đức ông Harewood, Nicholas, và Tiểu thư Arabella chưng diện đang đứng cùng nhau, rất gần, trông như thể họ là những người bạn cũ vậy. Arabella, nếu có thể được, bây giờ trông còn xinh đẹp hơn khi lần đầu tiên Dougless nhìn thấy cô ta, và đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta quả thật đang ăn sống Nicholas.

“Ngươi đến tham gia với chúng ta đi,” Nicholas nói khi anh thấy Dougless, hành động như thể cô chỉ vừa ra ngoài hít thở không khí trong lành vậy. “Thư ký của ta phải ở cùng ta.”

“Cùng anh?” Arabella nói khi cô ta nhìn đầy coi khinh xuống Dougless. Dougless biết một quả nho sẽ cảm thấy như thế nào khi nó bị đem ra làm nho khô.

“Phải dọn một chỗ cho cô ấy,” Nicholas làm rõ ra, mỉm cười.

“Tôi nghĩ chúng tôi có thể tìm được một căn phòng,” Arabella nói.

“Ở đâu? Trong máy nghiền rác thải hả?” Dougless nói dưới hơi thở của cô.

Nicholas siết chặt vai cô đầy đau đớn. “Dân Mỹ,” anh nói, như thể thế là giải thích được mọi thứ. “Chúng tôi sẽ tới dùng trà,” anh nói, sau đó trước khi Dougless có thể nói thêm một từ nào nữa, anh đẩy cô ra khỏi cửa trước ngay trước anh. Anh đường như biết chính xác chuồng ngựa ở đâu vì anh dẫn đầu hướng tới đó.

Dougless phải vội vàng mới theo kịp những sải chân dài của anh. Có một số bất lợi khi chỉ cao có mét sáu. “Giờ thì anh đã làm gì?” cô hỏi. “Chúng ta sẽ nghỉ cuối tuần ở đây à? Anh không nói với họ anh tới từ thế kỷ mười sáu chứ, phải không? Và ở đâu ra cái kiểu gọi tôi là dân Mỹ bằng cái giọng đó?”

Anh dừng lại trên con đường mòn rải sỏi. “Ngươi có trang phục cho bữa tối không? Họ thay đồ khi dùng bữa tối.”

“Có gì không ổn với những thứ tôi đang mặc?” cô nói với một nụ cười mỉa mai.

Quay người, anh bắt đầu lại bước đi.

“Nghĩ xem Arabella sẽ mặc gì? Cái gì đó khiến sàn nhà nứt ra làm đôi, tôi cá đấy.”

Nicholas liếc qua vai anh, nụ cười nở trên khuôn mặt. “Cái gì mà máy nghiền...?”

“Nghiền rác thải,” cô tiếp lời, sau đó giải thích nó cho anh. Tràng cười của anh trôi qua lại chỗ cô.

Ở chuồng ngựa hai người giữ ngựa tránh thật xa trong khi Nicholas cưỡi lên Sugar. “Nếu ta có người giữ ngựa nhút nhát như thế, ta sẽ thẳng tay đánh họ,” Nicholas lầm bầm.

Dougless không thể moi được một từ nào về những thông tin từ Nicholas khi họ cưỡi ngựa về chuồng ngựa cho thuê. Thật may mắn, người đàn ông ở chuồng ngựa cho họ đi nhờ về Lâu đài Thornwyck, nhưng ông ta và Nicholas nói không ngơi nghỉ về ngựa, thế nên Dougless không thể hỏi về những gì Nicholas đã tìm ra.

Khi họ về đến khách sạn thì đã là giờ ăn trưa rồi, và Nicholas, vẫn còn đẫm mồ hôi, đi thẳng vào phòng ăn, nơi anh gọi ba món chính và một chai rượu vang.

Chỉ khi rượu đã được rót ra anh mới nói. “Ngươi muốn biết gì ở ta?” anh hỏi, mắt lấp lánh. Chắc chắn, anh biết rõ ràng là cô đang chết vì tò mò.

Ý nghĩ đầu tiên của cô là không tặng cho anh sự thoả mãn bằng cách hỏi anh bất cứ thứ gì. Thay vào đó, cô mắng mỏ anh về cách anh đã đối xử với cô. Nhưng cuối cùng, sự tò mò của cô đã thắng. “Ai? Làm thế nào? Cái gì? Khi nào?”

Anh cười phá lên. “Một người phụ nữ không có chút thủ đoạn.”

Khi thức ăn bắt đầu được mang lên, anh kể cho cô nghe Dickie Harewood vẫn y như xưa, không quá thông minh, chỉ muốn có mỗi việc đi săn và chăm nom cho khu vườn của mình. “Khu vườn của ông ta chẳng đẹp bằng nửa của ta,” Nicholas nói.

“Đừng có khoác lác nữa và kể tiếp đi.” Cô chọc vào đĩa thịt bò nướng của mình. Thịt bò kiểu Anh là một trong những kỳ quan vĩ đại nhất trên mặt đất: mềm, mọng nước, được nấu hoàn hảo.

Hai tháng trước đây những người công nhân đang sửa mái của Goshawk Hall và dường như là những nhát búa của họ đã hạ gục một mảng tường. “Ngày nay họ không xây dựng vững chắc như họ nên thế,” Nicholas nói. “Ở nhà của ta—”

Anh ngắt quãng trước cái nhìn của Dougless. Trong bức tường là một cái rương chứa đầy giấy tờ và khi họ kiểm tra chúng, họ tìm thấy những lá thư của Phu nhân Margaret Stafford.

Dougless dựa lưng vào ghế của cô. “Thật là tuyệt vời! Và bây giờ chúng ta được mời đến nhà họ để đọc chúng. Ôi, Colin, anh thật tuyệt vời.”

Mắt Nicholas mở lớn trước cái tên cô gọi anh, những anh không bình luận gì hết. “Có một vài vấn đề.”

“Vấn đề kiểu gì? Khoan, để tôi đoán nhé. Đổi lại, Tiểu thư Arabella muốn anh được dâng lên trên khay đựng đồ ăn cho cô ta mỗi sáng với nước cam.”

Nicholas gần như bị sặc vào cốc rượu vang của anh. “Ngôn từ của ngươi, thưa tiểu thư,” anh nói đầy nghiêm nghị.

“Tôi đúng hay là sai đây?”

“Không đúng. Tiểu thư Arabella là tác giả của một cuốn sách về…” Khi anh quay đi, Dougless không chắc chắn lắm, nhưng cô nghĩ khuôn mặt anh đang chuyển sang màu hồng.

“Về anh?” cô thở hắt ra.

Anh nhìn lại vào đĩa thức ăn của mình, không phải vào cô. “Nó liên quan tới người đàn ông cô ấy tin rằng là tổ tiên của ta. Cô ấy, à, có nghe nói tới câu chuyện về…”

“Về hai người ở trên bàn.” Dougless nhăn mặt. “Tuyệt, giờ thì cô ta muốn lặp lại lịch sử. Cô ta có định để anh xem chỗ tài liệu đó hay là không đây?”

“Cô ấy không thể. Cô ấy đã ký một hợp đồng với một thầy thuốc.”

Dougless phải tự suy luận cái đó ra. Một thầy thuốc? Cô ta bị ốm? Không, một tiến sĩ[31]. “Không phải vị tiến sĩ trong cuốn tạp chí đó chứ? Tên anh ta là gì nhỉ? Tiến sĩ Hamilton cái gì đó. Không, cái gì đó Hamilton. Là anh chàng đó hả?”

Nicholas gật đầu. “Hắn ta vừa mới tới hôm qua. Hắn ta hi vọng có thể thu thập được cái gì đó có thể rửa sạch được tên tuổi của ta, nhưng ta không biết đó là cái gì. Arabella nói cuốn sách sẽ mất tới hàng năm trời. Ta không tin ta có thể đợi lâu như thế. Thế giới của ngươi đắt đỏ quá.”

Dougless biết từ nghề nghiệp của cha cô một thứ như thế được xuất bản sẽ quan trọng đến nhường nào. Đối với thế giới bên ngoài, có vẻ như chẳng có gì to tát khi giải đáp những bí ẩn của thời Elizabeth đệ nhất, nhưng với một học giả, đặc biệt là với một người đàn ông trẻ vừa mới bắt đầu, một cuốn sách với những thông tin mới mẻ có thể làm nên sự khác biệt giữa việc có được bổ nhiệm làm giảng viên chính thức hay không, hoặc là sự khác biệt giữa việc được nhận một vị trí giảng dạy tại một ngôi trường rộng lớn với mức lương thật cao hay là tại một học viện dân lập nhỏ bé.

“Vậy là,” cô nói, “Tiến sĩ cái gì đó ở đấy, và anh ta bắt Arabella của anh thề phải giữ bí mật, thế nên anh sẽ không được cho phép xem chỗ giấy tờ. Nhưng dù sao chúng ta dường như cũng được mời làm khách rồi.”

Nicholas mỉm cười phía trên cốc rượu vang của anh. “Ta đã thuyết phục Arabella kể cho ta những gì cô ấy biết về ta. Ta hi vọng ta có thể thuyết phục cô ấy kể cho ta tất cả. Và ngươi”—anh tập trung cái nhìn vào Dougless —“ngươi sẽ nói chuyện với gã thầy thuốc này.”

“Anh ta là tiến sĩ, không phải là thầy thuốc và… Cái gì! Đợi một chút, anh không đang nói điều mà tôi nghĩ là anh đang nói đấy chứ? Tôi sẽ không, dưới bất cứ tình huống nào, xu nịnh một gã sử học gàn dở nào đó để giúp anh tìm ra. Tôi cam kết như một thư ký, không phải là như… Anh đang làm gì thế?”

Nicholas đã nắm lấy tay cô trong cả hai tay của anh và đang hôn lên đầu ngón tay của cô, từng ngón từng ngón một.

“Dừng lại! Mọi người đang nhìn đấy.” Giày của Dougless tuột khỏi chân cô. Môi của Nicholas di chuyển lên trên cánh tay cô cho đến khi nó chạm tới điểm nhạy cảm nhỏ xíu ở phía trong khuỷu tay cô. Dougless đang dần chìm xuống trong ghế của cô.

“Được rồi!” cô nói. “Anh thắng! Dừng chuyện đó lại!”

Anh nhìn lên cô qua hàng lông mi của mình. “Ngươi sẽ giúp ta?”

“Vâng,” cô nói khi anh lại hôn cánh tay cô.

“Tốt,” anh nói, sau đó thả rơi cánh tay cô thế nên nó hạ cánh vào trong chiếc đĩa bẩn của cô. “Giờ thì chúng ta phải gói đồ.”

Dougless, nhăn mặt, lau cánh tay cô và chạy theo anh. “Đó là cách anh sẽ thuyết phục Arabella hả?” cô gọi với theo anh, sau đó dừng lại khi cô thấy những thực khách khác đang nhìn chằm chằm vào cô. Dougless gượng gạo cười xin lỗi và chạy ra khỏi phòng.

Trong dãy phòng của họ, Dougless nhìn thấy một Nicholas hoàn toàn khác. Anh đang rất quan tâm tới việc áo quần của anh không đúng lễ bộ. Anh giơ lên một chiếc áo sơ mi tuyệt đẹp và nói, “Nó cần được làm tốt hơn.”

Dougless nhìn đến tủ quần áo xoàng xĩnh của chính mình và muốn khóc váng lên. Nghỉ cuối tuần ở sự sản của một Đức ông người Anh, nơi họ phải ăn mặc trang trọng cho bữa tối, và cô không có gì hết ngoài những bộ đồ len tiện dụng. Cô ước cô có bộ áo váy màu trắng của mẹ cô, bộ có đính ngọc trai, hay bộ màu đỏ với—

Lưỡng lự, cô nghĩ ngợi một chút. Sau đó mỉm cười. Và phút tiếp theo cô đã ở bên điện thoại gọi cho chị gái cô Elizabeth ở Maine.

“Em muốn chị gửi cho em hai bộ váy áo đẹp nhất của mẹ?” Elizabeth nói. “Mẹ sẽ giết cả hai chúng ta đấy.”

“Elizabeth,” Dougless nói một cách kiên quyết. “Em chịu hoàn toàn trách nhiệm mà. Chỉ cần gửi chúng NGAY. Bằng dịch vụ chuyển phát một đêm nhé. Có bút chì chưa?” Cô cho Elizabeth địa chỉ của Goshawk Hall.

“Dougless, chuyện gì đang xảy ra thế? Đầu tiên chị nhận được một cuộc gọi nghe đầy điên rồ của em, cuộc gọi mà em chẳng nói cho chị biết gì hết, và giờ em muốn chị lục lọi tủ quần áo của mẹ.”

“Không có gì nhiều. Việc giấy tờ của chị đến đâu rồi?”

“Nó đang khiến chị điên lên đây. Và như thể nó chưa đủ tệ hay sao ấy, chị bị mất nước. Thợ sửa ống nước sẽ tới hôm nay. Dougless, em có chắc em ổn cả chứ?”

“Em ổn mà. Chúc chị may mắn với chỗ giấy tờ và anh thợ sửa ống nước. Chào chị.”

Dougless xếp đồ vào vali của cô, sau đó là của Nicholas—đó là một trong những việc anh không coi là phải tự bản thân mình đi làm—sau đó cô gọi một chiếc taxi. Không có một chiếc vali nào rộng đủ để đựng vừa áo giáp của anh, thể nên nó được nhét vào một túi đựng đồ to nhất.

Khi họ tới Goshawk Hall, Arabella theo đúng nghĩa đen chào đón Nicholas với cánh tay rộng mở. “Vào trong đi, anh yêu,” cô ta kêu rừ rừ như mèo con, còn tay cô ta ở khắp trên người anh. “Em cảm thấy chúng ta đã biết nhau hết cả rồi. Sau cùng thì tổ tiên của chúng ta đã rất thân thiết mà. Chúng ta là ai mà khác biệt chứ?” Cô ta dẫn anh vào trong, bỏ lại Dougless với nửa tá hay chừng đó vali dưới chân cô.

“Chúng ta là ai mà khác biệt chứ?” Dougless mỉa mai bằng tông giọng đàn ông the thé khi cô trả tiền cho người lái xe taxi.

Cô không mất đến năm phút để nhận ra rằng cô không được coi như là một vị khách trong nhà mà là một người hầu, và là một người hầu không hề được chào đón tí nào. Một người đàn ông dẫn cô—Dougless đang tự mang vali của cô—tới một căn phòng nhỏ, lạnh ngắt, tan hoang không xa nhà bếp lắm. Cảm thấy như một cô giáo dạy trẻ thời Gothic, không phải là người làm cũng không phải là gia đình, cô dỡ đồ và treo quần áo của mình trong một tủ quần áo nhỏ đầy bụi bặm. Nhìn quanh căn phòng bé tẹo xấu xí, cô cảm thấy mình như một người tử vì đạo. Đây, cô đang giúp một người đàn ông cứu lấy mạng sống và tên tuổi của anh ta và cô sẽ không bao giờ có thể kể với ai về chuyện đó.

Cô rời căn phòng và đi vào nhà bếp để tìm thấy căn phòng to lớn trống không, nhưng trà cho hai người đã được bày ra ở cuối của một chiếc bàn nấu ăn.

“Cô đây rồi,” một người phụ nữ to lớn với mái tóc màu xám nói.

Vài phút sau, Dougless đang ngồi tại bàn dùng trà với người phụ nữ. Bà Anderson là bếp trưởng và là người buôn chuyện tuyệt với nhất Dougless từng gặp. Chẳng có gì người phụ nữ này không biết hay không sẵn sàng kể. Bà muốn biết tại sao Dougless lại ở đây và ai là Đức ông Stafford, và đổi lại, bà muốn kể cho Dougless mọi chuyện. Dougless bị mắc vào một cái lưới những lời nói dối đầy phức tạp mà cô cầu nguyện mình có thể nhớ được.

Một giờ sau những người hầu khác bắt đầu trở lại nhà bếp, và Dougless có thể thấy họ muốn cô rời đi để bà Anderson có thể kể cho họ tất cả những tin tức đầy rôm rả.

Sau khi rời nhà bếp, Dougless đi tìm Nicholas. Cô tìm thấy anh đang ở bên ngoài với Arabella bên dưới một giàn nho, hai người bọn họ sáp lại ấm cúng như một đôi chim đang làm tổ.

“Đức ông của tôi,” Dougless nói ầm mĩ, “ngài muốn đọc cho tôi viết những bức thư?”

“Lúc này Đức ông đang bận,” Arabella nói, lườm nguýt. “Anh ấy sẽ xem xét công việc vào thứ hai. Trong thư viện có những ghi chú của ta ngươi có thể đánh máy.”

“Đức ông mới là—” Dougless có ý định nói “ông chủ của tôi, không phải cô,” nhưng Nicholas đã chen ngang.

“Phải, cô Montgomery, có lẽ cô có thể giúp Tiểu thư Arabella.”

Dougless đang định nói cho anh cô nghĩ gì về anh ta, nhưng mắt anh đang khẩn nài cô vâng lời. Thay vì làm chuyện cô biết cô nên làm, đó là, nói với cả hai bọn họ cô nghĩ gì về họ, thì cô quay người và đi lại vào nhà. Nó chẳng phải là việc của cô, cô nghĩ. Nó chẳng thành vấn đề gì với cô khi anh ta làm gì đó với những người phụ nữ khác. Tất nhiên cô có lẽ sẽ chỉ cho anh thấy rằng sự ngốc nghếch của anh với Arabella trong quá khứ đã khiến hàng thế hệ cười nhạo vào anh, và bây giờ trông như thể anh sắp sửa lặp lại bản thân mình. Phải, cô có thể sẽ đem bản thân mình ra để chỉ cái thực tế nhỏ nhoi đấy cho anh ta. Và, hơn nữa, nếu anh ta yêu thương sâu đậm như thế với vợ mình, sao anh ta lại cứ rúc vào với nàng Arabella dư thừa của cải này?

Dougless phải mất một lúc mới tìm thấy thư viện, và khi cô tìm thấy, cô hài lòng thấy nó trông đúng như cô nghĩ về thư viện của một trong những ngôi nhà to lớn, vĩ đại nên trông như thế: những cuốn sách bọc bìa da, những chiếc ghế da, những bức tường màu xanh lục đậm, những cánh cửa bằng gỗ sồi. Cô ngắm nhìn xung quanh thư viện, chăm chú đến nỗi cô lúc đầu không nhìn thấy một người đàn ông đứng trước giá sách, đang đọc một cuốn sách. Cô nhìn thấy anh ta trước khi anh ta nhìn thấy cô, và ngay lập tức cô biết anh ta là ai. Chỉ có những người đàn ông như cha cô, những người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho học thuật, mới có thể mải mê với một cuốn sách đến nỗi anh ta không còn để ý thấy gì khác nữa. Anh ta trẻ, tóc vàng, vai rộng, hông hẹp, và anh ta trông như thể anh ta tập thể hình khá thường xuyên. Ngay cả khi khuôn mặt anh ta cúi xuống, Dougless có thể thấy anh ta trông rất ưa nhìn, không đẹp đến siêu phàm như Nicholas, nhưng cũng đủ để khiến một vài trái tim đập nhanh lên. Cô cũng nhận thấy thực tế là anh ta chỉ cao có khoảng một mét sáu lăm. Có điều, theo kinh nghiệm của Dougless thì những anh chàng đẹp trai mà thấp thường phù phiếm như gà trống nóng tính hay gây gổ, và họ thường yêu những cô gái xinh xắn, thấp nhỏ như Dougless.

“Xin chào,” cô nói.

Người đàn ông liếc lên từ cuốn sách của anh ta, cúi xuống, sau đó ngửng lên một lần nữa, và kết thúc bằng việc nhìn trừng trừng vào cô với sự thích thú không chút nao núng. Anh ta đẩy cuốn sách đi và tiến lên phía trước với bàn tay chìa ra. “Xin chào, tôi là Hamilton Nolman.”

Dougless nắm lấy tay anh ta. Mắt xanh, hàm răng hoàn hảo. Thật là một anh chàng thú vị, cô nghĩ. “Tôi là Dougless Montgomery, và anh là người Mỹ.”

“Cũng như cô thôi,” anh ta nói, và ngay lập tức có một sợi dây liên hệ giữa hai bọn họ. Anh ta bước đến gần hơn. “Cô có thể tin được nơi này không?” anh ta nói khi liếc nhìn quanh căn phòng.

“Không bao giờ. Cả con người cũng không. Tiểu thư Arabella gửi tôi tới đây để đánh máy và tôi thậm chí còn không hề làm việc cho cô ta.”

Hamilton cười phá lên. “Cô ta sẽ bắt cô cọ nhà vệ sinh không lâu nữa đâu. Cô ta không cho phép những phụ nữ xinh xắn ở cạnh cô ta. Tất cả những cô người hầu ở đây trông đều như những con cún cả.”

“Tôi không hề chú ý.” Cô nhìn vào anh ta. “Anh là vị tiến sĩ làm việc với giấy tờ của dòng họ Stafford đúng không? Chỗ giấy tờ mà được lôi ra từ bức tường đó?”

“Là tôi.”

“Chắc phải thú vị lắm,” Dougless nói, mắt mở to. Cố gắng trông để trẻ trung và ngây thơ, và cả ngu ngu hết mức có thể. “Tôi nghe nói chỗ giấy tờ đó chứa đựng những thông tin bí mật. Có thật vậy không, tiến sĩ Nolman?”

Anh ta tặc lưỡi như thể một người cha. “Làm ơn, gọi tôi là Lee. Nó còn hơn là thú vị, mặc dù bây giờ tôi chỉ vừa mới xem qua chỗ giấy tờ.”

“Tất cả chúng đều là về một người đàn ông sắp sửa bị chặt đầu, phải không? Tôi…” Cô cụp mắt và hạ giọng mình xuống. “Anh sẽ không kể cho tôi về chỗ giấy tờ đó đâu đúng không?”

Cô theo dõi anh ta ưỡn ngực ra đầy kiêu hãnh; sau đó giây tiếp theo họ ngồi xuống và anh ta đang kể cho cô về làm thế nào anh ta nhận được công việc này và những gì xảy đến với anh ta từ khi anh ta đến đây. Mặc kệ thực tế là anh ta có vẻ như khá là toàn hướng về bản thân, cô thấy mình cũng hơi thích anh ta. Lẽ nào cha cô lại không yêu thích có một cậu con rể hứng thú với lịch sử thời trung cổ?

Gượm tí đã, Dougless, cô cảnh báo bản thân mình. Mày đang chửi rủa lũ đàn ông, nhớ chưa? Cô đang chăm chú lắng nghe Lee đến nỗi cô không hề nghe thấy khi Nicholas bước vào phòng.

“Cô Montgomery!” Nicholas nói ầm ĩ đến nỗi cánh tay cô trượt khỏi cằm và cô gần như ngã nhào khỏi ghế. “Những lá thư của ta được đánh máy chưa?”

“Đánh máy?” cô hỏi. “Ê, Ni . . . à, thưa Đức ông, tôi hân hạnh dược giới thiệu với ngài tiến sĩ Hamilton Nolman, anh ấy là—”

Đầy ngạo mạn, Nicholas bước qua tiến sĩ Nolman, lờ tịt đi bàn tay đang chìa ra của chàng tiến sĩ, khi anh đi tới cửa sổ. “Hãy để chúng ta lại,” Nicholas nói qua vai anh.

Lee nhướn một bên lông mày với Dougless, nhặt cuốn sách của anh ta lên, và rời khỏi phòng, đóng cánh cửa nặng nề lại đằng sau anh ta.

“Anh nghĩ mình là ai chứ?” Dougless hỏi. “Giờ anh không còn là một lãnh chúa và là ông chủ vào thế kỷ mười sáu nào đó nữa. Anh không thể cứ thải hồi mọi người như thế. Và bên cạnh đó, anh biết gì về đánh máy?”

Khi Nicholas quay lại nhìn vào cô, dựa vào vẻ mặt của anh cô có thể nói rằng anh chẳng có chút ý tưởng gì về chuyệncô đang nói hết. “Ngươi đã rất gần gũi với gã đàn ông nhỏ thó ấy.”

“Tôi đang…?” Dougless kéo dài giọng. Là ghen tuông trong giọng nói của anh? Cô bước qua cái bàn bằng gỗ sồi to lớn. “Anh ấy trông rất ưa nhìn phải không? Một học giả ở tuổi của anh ấy, thử tưởng tượng xem. Arabella làm ăn thế nào? Kể với cô ta về vợ anh chưa?”

“Ngươi đang nói chuyện gì với gã đàn ông đó hả?”

“Những thứ bình thường,” cô nói, trượt ngón tay cô dọc theo chiếc bàn. “Anh ấy nói tôi xinh xắn, những thứ kiểu kiểu như thế.”

Khi cô nhìn lại vào Nicholas, cô thấy khuôn mặt anh có vẻ như đang kiềm nét cơn giận dữ. Trái tim cô phồng lên đầy hạnh phúc. Trả thù, cô nghĩ, có thể thật ngọt ngào làm sao. “Mặc dù tôi chưa tìm ra được cái gì hết. Lee—tiến sĩ Nolman đó—vẫn chưa thật sự đọc nhiều chỗ giấy tờ. Dường như là nàng Arabella của anh mất khá nhiều thời gian chọn lựa trong số những học giả hỏi xin được xem chỗ giấy tờ. Từ những gì tôi thu lượm được, cô ta chọn anh chàng ưa nhìn nhất từ những bức ảnh mà cô ta khăng khăng bắt những ứng cử viên phải gửi. Kiểu như một cuộc thi sắc đẹp nam giới. Tôi nghe nói cô ta quẳng đi vài bức ảnh của phụ nữ. Nàng Arabella dễ thương của chúng ta hoàn toàn thích thú với người khác giới. Lee nói cô ta thất vọng một cách kinh khiếp rằng anh ấy thấp hơn cô ta. Anh ấy nói Arabella nhìn anh ta một cái và nói, ‘Tôi nghĩ tất cả người Mỹ đều cao.’ Cái tôi của Lee, thật may mắn, dường như không hề bị sứt mẻ gì, và anh ấy chỉ cười phá lên. Anh ta nghĩ khá chắc rằng Arabella là một ả khốn. Ô, xin lỗi, tôi quên mất anh tôn thờ cô ấy nhiều như thế nào.”

Khuôn mặt Nicholas vẫn còn đầy giận dữ, và Dougless tặng cho anh nụ cười rộng nhất. “Arabella thế nào rồi?” cô hỏi đầy ngọt ngào.

Nicholas nhìn trừng trừng cô một lúc, sau đó mắt anh thay đổi. Quay người, anh chỉ vào cái bàn gỗ sồi cũ được đặt dựa vào tường. “Đó, thưa tiểu thư, mới là cái bàn thật.” Với một nụ cười tự mãn, anh rời khỏi phòng.

Với nắm đấm siết chặt lại, Dougless tiến tới chỗ cái bàn và tặng cho nó một cú đá vừa to vừa mạnh. Nhảy lò cò, nắm lấy ngón chân mình, cô nguyền rủa tất cả lũ đàn ông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương