A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?
-
Chương 14: A Kiều, hôm nay mời khách không?
Mời chứ.
A Kiều do dự không biết có nên nói sự thật cho Hạng Vân Độc hay không.
Cô từng nhìn thấy nhiều ma quỷ với đủ cách chết khác nhau. Sau khi hoàn dương, cô vẫn chẳng có bao nhiêu lòng thương người nhưng cô hiểu rõ thế nào là "chấp niệm", bắt được hung thủ giết Hàn Cương là chấp niệm của Hạng Vân Độc.
Trên mặt đất xếp đầy hương nến tiền giấy. Trong huyết ngọc, Sở Phục ngửi thấy mùi dầu mè thượng hạng, kích động tới mức nhảy tưng tưng, A Kiều cũng cảm thấy sảng khoái vì được chỗ hương nến này tẩm bổ. Nhận sự thờ cúng của anh thì phải nghĩ cách giúp anh vậy.
"Sao thế?" Hạng Vân Độc thấy vẻ mặt cô khác lạ, hỏi cô, "Có phải có chỗ nào khó xử không? Em có thể nói cho tôi." Dù cô không giống người bình thường đi chăng nữa nhưng rốt cuộc vẫn cứ là một cô gái. Nhìn cô nghiêm túc suy nghĩ cho anh như vậy, anh cũng muốn giúp đỡ phần nào.
A Kiều chống tay lên má, mày nhíu chặt: "Nước trên người anh ta không phải nước mưa, nước mưa không tanh đến thế."
Tay Hạng Vân Độc hơi run lên.
A Kiều biết rất nhiều về âm phủ nhưng kiến thức về dương thế lại có hạn. Cô không biết nhưng thể nào cũng sẽ có con ma khác biết, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Anh chờ đã, tôi đi hỏi một chút."
"Em... Em định hỏi ai?" Cô vừa tới Giang Thành, làm gì có người quen mà hỏi.
Hạng Vân Độc vừa dứt lời đã thấy A Kiều đứng dậy, kéo một túi tiền vàng giấy ra ngoài, còn cầm tấm ảnh của Hàn Cương trên bàn thờ trong tay, bảo anh: "Chúng ta không biết, có khi chúng nó lại biết, mời khách ăn bữa cơm, biết đâu lại lấy được thông tin gì đó có ích."
Cô không có người quen, cũng không có ma quen, nhưng mà có thể dùng chiêu dụ dỗ, làm quen, đốt ít tiền giấy hỏi các bạn ma một chút xem có ai biết về vụ giết người này không?
Hạng Vân Độc câm nín không nói nên lời, anh khựng lại một chút rồi đi theo cô, muốn bảo vệ sự an toàn cho cô.
A Kiều thấy anh cũng đi ra, cảm thấy hài lòng: "Đúng rồi, anh đốt đi, chúng nó ăn uống càng vui vẻ thì có khi lại càng kể được nhiều chuyện đấy." Được quý nhân đốt vàng mã cho ắt hơn hẳn bình thường, các bạn ma được ăn uống thỏa thê thì đương nhiên sẽ báo đáp ân tình.
Hạng Vân Độc xách một túi vàng mã, tìm một khoảng đất chống, ngồi xổm xuống, lấy bật lửa trong túi ra, dùng một thỏi vàng giấy nhóm lửa, lửa lập tức bốc lên.
A Kiều ngẩng đầu nhìn trời liền thấy lấm tấm ma trơi, cô hồn dã quỷ khắp nơi đã tụ tập lại đây.
Vàng mã, hương nến bị đốt lên, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, chúng nó muốn ăn nhưng lại không dám ăn. A Kiều đứng đó, không hề mấp máy môi, dùng thần thức giao tiếp với chúng nó: "Tầm nửa năm trở lại đây không biết các vị có từng nhìn thấy người này không?"
Thấy những cô hồn đó đã bị "đồ ăn ngon" hấp dẫn, kéo lại đây, A Kiều vẫy tay, tro tàn dưới đất bay thẳng lên, những miếng giấy thiếc bị đốt cháy hóa thành những chấm lửa nhỏ, bay vào tận miệng đám cô hồn.
Tuy chúng không nhìn được phù hoàn dương của A Kiều nhưng lại ngửi thấy một mùi vị vô cùng quen thuộc thân thiết trên người cô, cô lại còn có công lớn, mời quý nhân đốt tiền giấy cúng cho chúng nó. Bởi vậy chúng rất kính nể A Kiều, quan sát tấm ảnh thật nghiêm túc.
A Kiều nghĩ ngợi rồi lại thêm một câu: "Có lẽ là ở gần chỗ có nước, nơi có mùi tanh rất nồng." Nói xong còn vươn ngón tay dài, chọc chọc vào người Hạng Vân Độc, ý bảo anh đốt thêm ít nữa.
Hàng xóm láng giềng đi ngang qua đều cho rằng bọn họ bỏ lỡ rằm tháng bảy nên đốt tiền giấy bù. Nếu ai có thể nhìn thấy, ngẩng đầu lên ắt sẽ bị cảnh tượng ma ăn liên hoan này làm cho sợ hết hồn.
Cuối cùng có một con ma lâu năm, ông ta cũng sắp tới lúc đầu thai, đáng ra phải ra xếp hàng trên cầu Giang Thành để lấy số vào Minh Phủ, nhưng dù sao ông ta cũng đang nhàn rỗi nên tới đây ăn một bữa no nê trước khi đi đầu thai.
Ông ta hất tóc lên, để lộ ra con mắt trông như lỗ thủng còn lại, nghiêm túc nhìn ảnh chụp: "Người này là quan sai phải không? Đúng rồi! Chính là anh ta, xác chết trong ao cá ở bến Trần Gia đây mà! Anh ta thực ra cũng chết không tử tế, chỗ kia mùi kinh lắm."
"Ông nhìn thấy tận mắt à?" A Kiều bật ra thành tiếng.
Ngoại trừ khói và tro bay đầy trời, Hạng Vân Độc chẳng nhìn thấy gì cả, đột nhiên lại nghe thấy tiếng A Kiều bèn nhìn chằm chằm về hướng cô đang nói chuyện. Tuy không nghe thấy gì nhưng anh cũng đang chờ đợi đáp án với A Kiều.
Con ma kia ôm một đống vàng thỏi trong tay, bảo: "Tôi thấy mà, sao lại cứ phải đi xen vào chuyện nhà người ta chứ, một người đang sống sờ sờ lại bị đẩy vào trong vũng bùn, chết cũng không toàn thây."
A Kiều cúng toàn bộ chỗ dầu vừng còn lại cho ông ta: "Vậy xin nhờ ông kể cặn kẽ xem chuyện là như thế nào, ở đâu và khi nào."
Thấy A Kiều hào phóng như vậy, con ma lâu năm biết gì cũng nói ra hết: "Đó là ở nhà họ Từ chỗ bến Trần Gia, quả phụ tái hôn, mang theo con gái, lấy người đàn ông kia cũng không phải thứ gì tốt lành. Người này là quan sai, đi qua nhà họ Từ, xen vào chuyện nhà họ, bị người ta giết oan, quăng xuống ao. Hai mẹ con nhà này làm sao kêu oan cho anh ta được? Người đàn bà kia còn giúp giấu xác nữa kìa."
A Kiều nghe xong cũng hiểu được đại khái, khuôn mặt nhỏ của cô đanh lại, đầy vẻ nghiêm túc, đưa cho con ma lâu năm nọ hết chỗ vàng thỏi còn lại: "Nếu sau này dưới âm ty có người đánh trống kêu oan, còn phải nhờ ông làm chứng giúp, đến lúc đó ắt có hậu tạ."
Con ma lâu năm nhận vàng bạc dầu mè, hai cái lỗ thủng trên khuôn mặt đều không khép vào được: "Được mà được mà."
Không có người nhìn thấy tận mắt nhưng có ma nhìn thấy tận mắt, A Kiều không hiểu trên dương thế xử án thế nào, hỏi Hạng Vân Độc: "Cứ coi là đào được thi thể đi, có phải cũng là chết không đối chứng không?
Hạng Vân Độc ngừng tay, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần tìm được thi thể thì sẽ có cách làm cho thi thể lên tiếng."
Một người một ma ngồi xổm trên mặt đất hóa vàng gọi ma. Hồ Dao đi ngang qua xem thế nào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, giật mình há hốc mồm, cô vội vàng dùng hạc giấy truyền thư cho Liễu Vạn Thanh: "Xong rồi xong rồi xong rồi, to chuyện rồi."
Ma trơi khắp trời là thế nào đây? Nhiều cô hồn dã quỷ như thế này là thế nào đây?
Cùng lắm thì cô mới không theo dõi A Kiều một ngày thôi mà A Kiều đã gây ra nhiễu loạn nhường này rồi!
Nhân dịp rằm tháng bảy, Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao trở lại văn phòng giải mộng nhận mối làm ăn, thành tích ngày hôm đó đã có thể xếp thứ hai trong cả một năm, xếp thứ nhất là ngày Tết Thanh Minh.
Cái cây liễu thành tinh không biết xấu hổ Liễu Vạn Thanh lại còn dùng một đoạn gỗ liễu làm thành phân thân nên cùng một lúc có thể vừa làm việc trên nhân gian lại vừa làm việc dưới âm ty. Đường biểu thị thành tích của anh ta trong biểu đồ tổng kết của văn phòng phóng vọt lên, bỏ xa tất cả mọi người.
Hết quý này, anh ta sẽ lại là người có thành tích cao nhất.
Hồ Dao không có đủ pháp thuật, không làm được phân thân. Nếu như không phải cô nhớ tới A Kiều thì giờ đây cũng đang phải tất tả làm việc, ai ngờ cô vừa đến đã nhìn thấy A Kiều gây chuyện lớn nhường này.
A Kiều mới hoàn dương được một ngày thôi đấy!
Chỉ lát sau, Liễu Vạn Thanh cũng tới. Anh ta đeo một cặp kính trên sống mũi, nhìn đầy vẻ trí thức, không biết mới đi từ chỗ khách hàng lớn nào ra, mặt bực bội, cau mày hỏi: "Lại sao nữa thế?"
Hồ Dao chỉ xuống phía dưới: "Anh nhìn đi."
A Kiều giống như một con ma cầm đầu, đám ma còn lại xếp hàng lần lượt tới trước mặt cô. Cô phát cho mỗi con hai thỏi vàng, cả đám ma ai cũng nhận được vàng, vô cùng vui vẻ đi mất, vào cõi U Minh thể nào chẳng có chỗ cần tiêu tiền.
Liễu Vạn Thanh nheo mắt nhìn A Kiều một lát, đưa tay lên gãi cằm: "Còn có cách này nữa cơ à, đúng là nhân tài tiềm năng đây mà!"
Mấy thứ vàng giấy tiền giấy này, chi ra một trăm đồng là có thể mua cả đống nhưng đối với ma mà nói thì giá trị đã khác rồi, chỉ cần đốt một đống thôi thì những con ma lưu luyến nhân gian không đi này đều sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của anh ta.
Liễu Vạn Thanh giơ tay ra, một chồng quảng cáo Văn phòng giải mộng xuất hiện trong lòng bàn tay. Anh ta thi triển pháp thuật, những tờ rơi đó liền bay tới trước mặt đám ma đó, mỗi con một tờ, chẳng khác gì bươm bướm.
Hồ Dao há hốc miệng, đôi mắt hồ ly cũng trợn tròn cả lên, không thể nào ngờ được, đến lúc này rồi mà trong đầu Liễu Vạn Thanh vẫn còn nghĩ tới thành tích. Anh ta thực sự là một cây liễu thành tinh chứ không phải là một cái bàn tính thành tinh sao?
"Anh, anh không định quan tâm đến chuyện này một chút sao?" Hồ Dao bắt đầu chất vấn.
Liễu Vạn Thanh nhìn về phía A Kiều và Hạng Vân Độc: "Cũng có chuyện gì đâu, tôi lo làm gì, lúc anh ta tặng nhà vàng càng chân thành thì cô ấy đầu thai sẽ càng tốt, tôi đang suy nghĩ cho khách hàng đấy."
Nói xong, anh ta liếc nhìn Hồ Dao: "Đây cũng là một kỹ xảo trong công việc, hôm nay coi như dạy cho cô miễn phí đấy." Xem như trả phí cung cấp tin tức cho cô.
Hồ Dao nghiến răng ken két, cô thực sự, chưa bao giờ muốn ăn một miếng đồ chay như bây giờ.
A Kiều dùng đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Hạng Vân Độc, cô không biết làm sao xác chết có thể lên tiếng được, nhưng cô chấp nhận tin anh: "Bến Trần Gia, nhà họ Từ, hai mẹ con, người đàn ông ra tay, người đàn bà giúp giấu xác."
Như thế này lại thấy làm ma tốt hơn làm người người nhiều, làm người tốt chưa chắc đã được báo đáp tử tế, nhưng làm ma tốt có thể tích lũy công đức rồi đầu thai cũng tốt hơn.
Hạng Vân Độc ngẩn người: "Vì sao chứ?" Vì sao phải giết Lão Hàn, đây là lần đầu tiên anh ta tới thôn Trần Gia, chẳng có bất kỳ quan hệ gì với người trong thôn.
A Kiều không muốn nói với anh, Lão Hàn làm ơn mắc oán. Trong lòng, cô thậm chí còn cảm thấy Lão Hàn xen vào việc của người khác, anh ta giúp người đàn bà kia, người đàn bà kia cũng giúp anh ra, giúp quăng xác anh ta xuống ao.
"Không phải anh bảo sẽ làm cho thi thể lên tiếng sao? Vậy cứ để thi thể nói cho anh đi."
Hạng Vân Độc muốn đi tới đó ngay tức khắc, nhưng lại sợ rút dây động rừng. Thôn Trần Gia là một thôn nhỏ, đường đi rất hẹp, ban đêm lái xe tới đó, vừa tới cửa thôn hung thủ đã phát hiện ra rồi.
Anh siết chặt nắm tay, tuy rằng lúc ấy không có chứng cứ chứng minh Lão Hàn gặp nạn ở bến Trần Gia nhưng trong lòng anh vẫn luôn có cảm giác như thế. Nếu như lần này có thêm người đi cùng, có lẽ nào sẽ lần ra được manh mối? Như thế Lão Hàn cũng có thể được chôn cất sớm hơn một chút.
A Kiều chỉ có tấm lòng của một con ma, cảm xúc dâng trào một chút xong đã thấy bụng đói. Ngửi mùi hương nến bay khắp trời, cô nuốt nước bọt, bữa trưa ăn gà rán nhưng bữa tối còn chưa ăn đâu. Giờ đã biết được thi thể ở đâu rồi, cô vui mừng nói với Hạng Vân Độc: "Hạng Vân Độc, tôi đói rồi!"
Mắt A Kiều sáng lấp lánh, chờ Hạng Vân Độc đưa cô đi ăn gì đó.
Hạng Vân Độc đang đờ đẫn bỗng hoàn hồn: "Đi thôi, em muốn ăn gì?"
Trời đã về khuya, anh đưa A Kiều tới thẳng quán ăn gần nhà để ăn hoành thánh súp vịt hầm. Tuy đây chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng lại khá có tiếng ở khu cũ của thành phố.
Quán có một chiếc nồi to hầm mười mấy con vịt, nồi nước này cũng chỉ bán trong một ngày. Thịt vịt được xếp vào bát là thịt vịt hầm, hoành thánh nhân thịt vịt được luộc chính rồi chan nước canh, sau đó chần một ít rau cải thìa xanh biếc cho vào, tươi ngon vô cùng.
A Kiều chưa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm, mồm miệng tứa nước bọt, cô nuốt ực một cái, đi còn nhanh hơn Hạng Vân Độc.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trong chỉ có mấy chiếc bàn con. Vào giờ này, trong quán vẫn còn chật kín người, ai ai cũng ăn đến mức mồ hôi mướt mải. A Kiều nhìn quanh một lượt, không tìm được chỗ trống, thấy có hai người sắp ăn xong bèn đứng cạnh bàn chờ.
Đó là hai người thanh niên, vốn đang định nói chuyện tiếp, nhìn lướt qua A Kiều, cả hai người đều sửng sốt. Một trong hai người lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô, nghĩ rằng cô tới một mình, hỏi cô: "Người đẹp, add WeChat được không?"
Hạng Vân Độc đi theo sau, chiều cao của anh khiến người ta có cảm giác áp lực, đứng trong quán hoành thánh chật hẹp, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua, hai người kia vội vàng cúi đầu ra khỏi quán.
Toàn bộ lực chú ý của A Kiều đã tập trung vào hoành thánh súp vịt hầm. Cô gọi hai mươi chiếc hoành thánh lớn, mười cái nhân thịt vịt, mười cái nhân tôm tươi, rồi lại nhìn sang thực đơn món phụ một cách đầy thèm thuồng.
Hạng Vân Độc không có cảm giác đói nhưng vẫn gọi mỗi món phụ hai phần, một phần đóng gói mang về.
Lòng vịt xào giá đỗ, canh tiết vịt, thịt ức vịt, chân vịt rút xương, đầy cả một bàn.
A Kiều ăn liền một lúc hai mươi chiếc hoành thánh lớn, cảm thấy thật mỹ mãn.
Hạng Vân Độc không ăn gì, chỉ bật lon bia lạnh, từ từ uống, vị đắng từ đầu lưỡi trôi vào tận cổ họng.
A Kiều cầm thìa ăn canh, ăn một lúc đã hết sạch, lúc ấy mới để ý thấy cổ mình toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo cũng đỏ bừng, liếm môi hỏi: "Anh không ăn à?"
"Tôi không đói."
A Kiều không biết cảm xúc này của Hạng Vân Độc gọi là gì, cô nghĩ rằng anh không đói thật, ăn sạch mấy món phụ, đến cả canh vịt cũng uống hết. Cô sờ lên bụng mình, hoành thánh súp vịt hầm ngon thật đấy.
Hai người tản bộ về nhà, A Kiều chắp tay sau lưng, cảm nhận gió mát đêm hè quét trên người mình. Đã qua mười lăm nhưng trăng vẫn còn rất tròn, khu mới của thành phố đã được tái thiết, trồng rất nhiều hoa.
A Kiều đắm mình trong ánh trăng, ngửi hương hoa, cực kỳ thỏa mãn.
Hạng Vân Độc nhìn trăng vén màn mây, trong lòng vẫn không cảm thấy dễ chịu, chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, nhưng anh không hề có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hai người vừa về đến nhà đã thấy Hắc Tử đang nhảy lên nhảy xuống trong phòng, hết nhảy lên ghế sô pha rồi nhảy lên bàn trà, đuôi vểnh thật cao, chóp đuôi lắc lư, kêu meo meo rất vui vẻ.
Như thể Lão Hàn vẫn còn sống, đang chơi với nó.
Cuối cùng nụ cười cũng đã xuất hiện trên mặt Hạng Vân Độc, anh mở mấy món phụ đã được đóng gói ra, đặt từng hộp xuống bên cạnh bài vị Lão Hàn, rồi châm một điếu thuốc lá, nói khẽ: "Biết anh không hút nhưng hôm nay hút một điếu này với em đi. Ngày mai, em nhất định sẽ bắt được hung thủ."
A Kiều do dự không biết có nên nói sự thật cho Hạng Vân Độc hay không.
Cô từng nhìn thấy nhiều ma quỷ với đủ cách chết khác nhau. Sau khi hoàn dương, cô vẫn chẳng có bao nhiêu lòng thương người nhưng cô hiểu rõ thế nào là "chấp niệm", bắt được hung thủ giết Hàn Cương là chấp niệm của Hạng Vân Độc.
Trên mặt đất xếp đầy hương nến tiền giấy. Trong huyết ngọc, Sở Phục ngửi thấy mùi dầu mè thượng hạng, kích động tới mức nhảy tưng tưng, A Kiều cũng cảm thấy sảng khoái vì được chỗ hương nến này tẩm bổ. Nhận sự thờ cúng của anh thì phải nghĩ cách giúp anh vậy.
"Sao thế?" Hạng Vân Độc thấy vẻ mặt cô khác lạ, hỏi cô, "Có phải có chỗ nào khó xử không? Em có thể nói cho tôi." Dù cô không giống người bình thường đi chăng nữa nhưng rốt cuộc vẫn cứ là một cô gái. Nhìn cô nghiêm túc suy nghĩ cho anh như vậy, anh cũng muốn giúp đỡ phần nào.
A Kiều chống tay lên má, mày nhíu chặt: "Nước trên người anh ta không phải nước mưa, nước mưa không tanh đến thế."
Tay Hạng Vân Độc hơi run lên.
A Kiều biết rất nhiều về âm phủ nhưng kiến thức về dương thế lại có hạn. Cô không biết nhưng thể nào cũng sẽ có con ma khác biết, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Anh chờ đã, tôi đi hỏi một chút."
"Em... Em định hỏi ai?" Cô vừa tới Giang Thành, làm gì có người quen mà hỏi.
Hạng Vân Độc vừa dứt lời đã thấy A Kiều đứng dậy, kéo một túi tiền vàng giấy ra ngoài, còn cầm tấm ảnh của Hàn Cương trên bàn thờ trong tay, bảo anh: "Chúng ta không biết, có khi chúng nó lại biết, mời khách ăn bữa cơm, biết đâu lại lấy được thông tin gì đó có ích."
Cô không có người quen, cũng không có ma quen, nhưng mà có thể dùng chiêu dụ dỗ, làm quen, đốt ít tiền giấy hỏi các bạn ma một chút xem có ai biết về vụ giết người này không?
Hạng Vân Độc câm nín không nói nên lời, anh khựng lại một chút rồi đi theo cô, muốn bảo vệ sự an toàn cho cô.
A Kiều thấy anh cũng đi ra, cảm thấy hài lòng: "Đúng rồi, anh đốt đi, chúng nó ăn uống càng vui vẻ thì có khi lại càng kể được nhiều chuyện đấy." Được quý nhân đốt vàng mã cho ắt hơn hẳn bình thường, các bạn ma được ăn uống thỏa thê thì đương nhiên sẽ báo đáp ân tình.
Hạng Vân Độc xách một túi vàng mã, tìm một khoảng đất chống, ngồi xổm xuống, lấy bật lửa trong túi ra, dùng một thỏi vàng giấy nhóm lửa, lửa lập tức bốc lên.
A Kiều ngẩng đầu nhìn trời liền thấy lấm tấm ma trơi, cô hồn dã quỷ khắp nơi đã tụ tập lại đây.
Vàng mã, hương nến bị đốt lên, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, chúng nó muốn ăn nhưng lại không dám ăn. A Kiều đứng đó, không hề mấp máy môi, dùng thần thức giao tiếp với chúng nó: "Tầm nửa năm trở lại đây không biết các vị có từng nhìn thấy người này không?"
Thấy những cô hồn đó đã bị "đồ ăn ngon" hấp dẫn, kéo lại đây, A Kiều vẫy tay, tro tàn dưới đất bay thẳng lên, những miếng giấy thiếc bị đốt cháy hóa thành những chấm lửa nhỏ, bay vào tận miệng đám cô hồn.
Tuy chúng không nhìn được phù hoàn dương của A Kiều nhưng lại ngửi thấy một mùi vị vô cùng quen thuộc thân thiết trên người cô, cô lại còn có công lớn, mời quý nhân đốt tiền giấy cúng cho chúng nó. Bởi vậy chúng rất kính nể A Kiều, quan sát tấm ảnh thật nghiêm túc.
A Kiều nghĩ ngợi rồi lại thêm một câu: "Có lẽ là ở gần chỗ có nước, nơi có mùi tanh rất nồng." Nói xong còn vươn ngón tay dài, chọc chọc vào người Hạng Vân Độc, ý bảo anh đốt thêm ít nữa.
Hàng xóm láng giềng đi ngang qua đều cho rằng bọn họ bỏ lỡ rằm tháng bảy nên đốt tiền giấy bù. Nếu ai có thể nhìn thấy, ngẩng đầu lên ắt sẽ bị cảnh tượng ma ăn liên hoan này làm cho sợ hết hồn.
Cuối cùng có một con ma lâu năm, ông ta cũng sắp tới lúc đầu thai, đáng ra phải ra xếp hàng trên cầu Giang Thành để lấy số vào Minh Phủ, nhưng dù sao ông ta cũng đang nhàn rỗi nên tới đây ăn một bữa no nê trước khi đi đầu thai.
Ông ta hất tóc lên, để lộ ra con mắt trông như lỗ thủng còn lại, nghiêm túc nhìn ảnh chụp: "Người này là quan sai phải không? Đúng rồi! Chính là anh ta, xác chết trong ao cá ở bến Trần Gia đây mà! Anh ta thực ra cũng chết không tử tế, chỗ kia mùi kinh lắm."
"Ông nhìn thấy tận mắt à?" A Kiều bật ra thành tiếng.
Ngoại trừ khói và tro bay đầy trời, Hạng Vân Độc chẳng nhìn thấy gì cả, đột nhiên lại nghe thấy tiếng A Kiều bèn nhìn chằm chằm về hướng cô đang nói chuyện. Tuy không nghe thấy gì nhưng anh cũng đang chờ đợi đáp án với A Kiều.
Con ma kia ôm một đống vàng thỏi trong tay, bảo: "Tôi thấy mà, sao lại cứ phải đi xen vào chuyện nhà người ta chứ, một người đang sống sờ sờ lại bị đẩy vào trong vũng bùn, chết cũng không toàn thây."
A Kiều cúng toàn bộ chỗ dầu vừng còn lại cho ông ta: "Vậy xin nhờ ông kể cặn kẽ xem chuyện là như thế nào, ở đâu và khi nào."
Thấy A Kiều hào phóng như vậy, con ma lâu năm biết gì cũng nói ra hết: "Đó là ở nhà họ Từ chỗ bến Trần Gia, quả phụ tái hôn, mang theo con gái, lấy người đàn ông kia cũng không phải thứ gì tốt lành. Người này là quan sai, đi qua nhà họ Từ, xen vào chuyện nhà họ, bị người ta giết oan, quăng xuống ao. Hai mẹ con nhà này làm sao kêu oan cho anh ta được? Người đàn bà kia còn giúp giấu xác nữa kìa."
A Kiều nghe xong cũng hiểu được đại khái, khuôn mặt nhỏ của cô đanh lại, đầy vẻ nghiêm túc, đưa cho con ma lâu năm nọ hết chỗ vàng thỏi còn lại: "Nếu sau này dưới âm ty có người đánh trống kêu oan, còn phải nhờ ông làm chứng giúp, đến lúc đó ắt có hậu tạ."
Con ma lâu năm nhận vàng bạc dầu mè, hai cái lỗ thủng trên khuôn mặt đều không khép vào được: "Được mà được mà."
Không có người nhìn thấy tận mắt nhưng có ma nhìn thấy tận mắt, A Kiều không hiểu trên dương thế xử án thế nào, hỏi Hạng Vân Độc: "Cứ coi là đào được thi thể đi, có phải cũng là chết không đối chứng không?
Hạng Vân Độc ngừng tay, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần tìm được thi thể thì sẽ có cách làm cho thi thể lên tiếng."
Một người một ma ngồi xổm trên mặt đất hóa vàng gọi ma. Hồ Dao đi ngang qua xem thế nào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, giật mình há hốc mồm, cô vội vàng dùng hạc giấy truyền thư cho Liễu Vạn Thanh: "Xong rồi xong rồi xong rồi, to chuyện rồi."
Ma trơi khắp trời là thế nào đây? Nhiều cô hồn dã quỷ như thế này là thế nào đây?
Cùng lắm thì cô mới không theo dõi A Kiều một ngày thôi mà A Kiều đã gây ra nhiễu loạn nhường này rồi!
Nhân dịp rằm tháng bảy, Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao trở lại văn phòng giải mộng nhận mối làm ăn, thành tích ngày hôm đó đã có thể xếp thứ hai trong cả một năm, xếp thứ nhất là ngày Tết Thanh Minh.
Cái cây liễu thành tinh không biết xấu hổ Liễu Vạn Thanh lại còn dùng một đoạn gỗ liễu làm thành phân thân nên cùng một lúc có thể vừa làm việc trên nhân gian lại vừa làm việc dưới âm ty. Đường biểu thị thành tích của anh ta trong biểu đồ tổng kết của văn phòng phóng vọt lên, bỏ xa tất cả mọi người.
Hết quý này, anh ta sẽ lại là người có thành tích cao nhất.
Hồ Dao không có đủ pháp thuật, không làm được phân thân. Nếu như không phải cô nhớ tới A Kiều thì giờ đây cũng đang phải tất tả làm việc, ai ngờ cô vừa đến đã nhìn thấy A Kiều gây chuyện lớn nhường này.
A Kiều mới hoàn dương được một ngày thôi đấy!
Chỉ lát sau, Liễu Vạn Thanh cũng tới. Anh ta đeo một cặp kính trên sống mũi, nhìn đầy vẻ trí thức, không biết mới đi từ chỗ khách hàng lớn nào ra, mặt bực bội, cau mày hỏi: "Lại sao nữa thế?"
Hồ Dao chỉ xuống phía dưới: "Anh nhìn đi."
A Kiều giống như một con ma cầm đầu, đám ma còn lại xếp hàng lần lượt tới trước mặt cô. Cô phát cho mỗi con hai thỏi vàng, cả đám ma ai cũng nhận được vàng, vô cùng vui vẻ đi mất, vào cõi U Minh thể nào chẳng có chỗ cần tiêu tiền.
Liễu Vạn Thanh nheo mắt nhìn A Kiều một lát, đưa tay lên gãi cằm: "Còn có cách này nữa cơ à, đúng là nhân tài tiềm năng đây mà!"
Mấy thứ vàng giấy tiền giấy này, chi ra một trăm đồng là có thể mua cả đống nhưng đối với ma mà nói thì giá trị đã khác rồi, chỉ cần đốt một đống thôi thì những con ma lưu luyến nhân gian không đi này đều sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của anh ta.
Liễu Vạn Thanh giơ tay ra, một chồng quảng cáo Văn phòng giải mộng xuất hiện trong lòng bàn tay. Anh ta thi triển pháp thuật, những tờ rơi đó liền bay tới trước mặt đám ma đó, mỗi con một tờ, chẳng khác gì bươm bướm.
Hồ Dao há hốc miệng, đôi mắt hồ ly cũng trợn tròn cả lên, không thể nào ngờ được, đến lúc này rồi mà trong đầu Liễu Vạn Thanh vẫn còn nghĩ tới thành tích. Anh ta thực sự là một cây liễu thành tinh chứ không phải là một cái bàn tính thành tinh sao?
"Anh, anh không định quan tâm đến chuyện này một chút sao?" Hồ Dao bắt đầu chất vấn.
Liễu Vạn Thanh nhìn về phía A Kiều và Hạng Vân Độc: "Cũng có chuyện gì đâu, tôi lo làm gì, lúc anh ta tặng nhà vàng càng chân thành thì cô ấy đầu thai sẽ càng tốt, tôi đang suy nghĩ cho khách hàng đấy."
Nói xong, anh ta liếc nhìn Hồ Dao: "Đây cũng là một kỹ xảo trong công việc, hôm nay coi như dạy cho cô miễn phí đấy." Xem như trả phí cung cấp tin tức cho cô.
Hồ Dao nghiến răng ken két, cô thực sự, chưa bao giờ muốn ăn một miếng đồ chay như bây giờ.
A Kiều dùng đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Hạng Vân Độc, cô không biết làm sao xác chết có thể lên tiếng được, nhưng cô chấp nhận tin anh: "Bến Trần Gia, nhà họ Từ, hai mẹ con, người đàn ông ra tay, người đàn bà giúp giấu xác."
Như thế này lại thấy làm ma tốt hơn làm người người nhiều, làm người tốt chưa chắc đã được báo đáp tử tế, nhưng làm ma tốt có thể tích lũy công đức rồi đầu thai cũng tốt hơn.
Hạng Vân Độc ngẩn người: "Vì sao chứ?" Vì sao phải giết Lão Hàn, đây là lần đầu tiên anh ta tới thôn Trần Gia, chẳng có bất kỳ quan hệ gì với người trong thôn.
A Kiều không muốn nói với anh, Lão Hàn làm ơn mắc oán. Trong lòng, cô thậm chí còn cảm thấy Lão Hàn xen vào việc của người khác, anh ta giúp người đàn bà kia, người đàn bà kia cũng giúp anh ra, giúp quăng xác anh ta xuống ao.
"Không phải anh bảo sẽ làm cho thi thể lên tiếng sao? Vậy cứ để thi thể nói cho anh đi."
Hạng Vân Độc muốn đi tới đó ngay tức khắc, nhưng lại sợ rút dây động rừng. Thôn Trần Gia là một thôn nhỏ, đường đi rất hẹp, ban đêm lái xe tới đó, vừa tới cửa thôn hung thủ đã phát hiện ra rồi.
Anh siết chặt nắm tay, tuy rằng lúc ấy không có chứng cứ chứng minh Lão Hàn gặp nạn ở bến Trần Gia nhưng trong lòng anh vẫn luôn có cảm giác như thế. Nếu như lần này có thêm người đi cùng, có lẽ nào sẽ lần ra được manh mối? Như thế Lão Hàn cũng có thể được chôn cất sớm hơn một chút.
A Kiều chỉ có tấm lòng của một con ma, cảm xúc dâng trào một chút xong đã thấy bụng đói. Ngửi mùi hương nến bay khắp trời, cô nuốt nước bọt, bữa trưa ăn gà rán nhưng bữa tối còn chưa ăn đâu. Giờ đã biết được thi thể ở đâu rồi, cô vui mừng nói với Hạng Vân Độc: "Hạng Vân Độc, tôi đói rồi!"
Mắt A Kiều sáng lấp lánh, chờ Hạng Vân Độc đưa cô đi ăn gì đó.
Hạng Vân Độc đang đờ đẫn bỗng hoàn hồn: "Đi thôi, em muốn ăn gì?"
Trời đã về khuya, anh đưa A Kiều tới thẳng quán ăn gần nhà để ăn hoành thánh súp vịt hầm. Tuy đây chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng lại khá có tiếng ở khu cũ của thành phố.
Quán có một chiếc nồi to hầm mười mấy con vịt, nồi nước này cũng chỉ bán trong một ngày. Thịt vịt được xếp vào bát là thịt vịt hầm, hoành thánh nhân thịt vịt được luộc chính rồi chan nước canh, sau đó chần một ít rau cải thìa xanh biếc cho vào, tươi ngon vô cùng.
A Kiều chưa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm, mồm miệng tứa nước bọt, cô nuốt ực một cái, đi còn nhanh hơn Hạng Vân Độc.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trong chỉ có mấy chiếc bàn con. Vào giờ này, trong quán vẫn còn chật kín người, ai ai cũng ăn đến mức mồ hôi mướt mải. A Kiều nhìn quanh một lượt, không tìm được chỗ trống, thấy có hai người sắp ăn xong bèn đứng cạnh bàn chờ.
Đó là hai người thanh niên, vốn đang định nói chuyện tiếp, nhìn lướt qua A Kiều, cả hai người đều sửng sốt. Một trong hai người lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô, nghĩ rằng cô tới một mình, hỏi cô: "Người đẹp, add WeChat được không?"
Hạng Vân Độc đi theo sau, chiều cao của anh khiến người ta có cảm giác áp lực, đứng trong quán hoành thánh chật hẹp, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua, hai người kia vội vàng cúi đầu ra khỏi quán.
Toàn bộ lực chú ý của A Kiều đã tập trung vào hoành thánh súp vịt hầm. Cô gọi hai mươi chiếc hoành thánh lớn, mười cái nhân thịt vịt, mười cái nhân tôm tươi, rồi lại nhìn sang thực đơn món phụ một cách đầy thèm thuồng.
Hạng Vân Độc không có cảm giác đói nhưng vẫn gọi mỗi món phụ hai phần, một phần đóng gói mang về.
Lòng vịt xào giá đỗ, canh tiết vịt, thịt ức vịt, chân vịt rút xương, đầy cả một bàn.
A Kiều ăn liền một lúc hai mươi chiếc hoành thánh lớn, cảm thấy thật mỹ mãn.
Hạng Vân Độc không ăn gì, chỉ bật lon bia lạnh, từ từ uống, vị đắng từ đầu lưỡi trôi vào tận cổ họng.
A Kiều cầm thìa ăn canh, ăn một lúc đã hết sạch, lúc ấy mới để ý thấy cổ mình toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo cũng đỏ bừng, liếm môi hỏi: "Anh không ăn à?"
"Tôi không đói."
A Kiều không biết cảm xúc này của Hạng Vân Độc gọi là gì, cô nghĩ rằng anh không đói thật, ăn sạch mấy món phụ, đến cả canh vịt cũng uống hết. Cô sờ lên bụng mình, hoành thánh súp vịt hầm ngon thật đấy.
Hai người tản bộ về nhà, A Kiều chắp tay sau lưng, cảm nhận gió mát đêm hè quét trên người mình. Đã qua mười lăm nhưng trăng vẫn còn rất tròn, khu mới của thành phố đã được tái thiết, trồng rất nhiều hoa.
A Kiều đắm mình trong ánh trăng, ngửi hương hoa, cực kỳ thỏa mãn.
Hạng Vân Độc nhìn trăng vén màn mây, trong lòng vẫn không cảm thấy dễ chịu, chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, nhưng anh không hề có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hai người vừa về đến nhà đã thấy Hắc Tử đang nhảy lên nhảy xuống trong phòng, hết nhảy lên ghế sô pha rồi nhảy lên bàn trà, đuôi vểnh thật cao, chóp đuôi lắc lư, kêu meo meo rất vui vẻ.
Như thể Lão Hàn vẫn còn sống, đang chơi với nó.
Cuối cùng nụ cười cũng đã xuất hiện trên mặt Hạng Vân Độc, anh mở mấy món phụ đã được đóng gói ra, đặt từng hộp xuống bên cạnh bài vị Lão Hàn, rồi châm một điếu thuốc lá, nói khẽ: "Biết anh không hút nhưng hôm nay hút một điếu này với em đi. Ngày mai, em nhất định sẽ bắt được hung thủ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook