A Dưới O Trên
Chương 31


Nhà họ mua hai hộ ở tầng này, vừa rồi Cao Cao trả lời điện thoại, người môi giới nói có người muốn đến xem nhà bọn họ.
Cao Trản nhìn em gái, chỉ chỉ vào tủ lạnh, "Làm nóng sữa rồi uống."
"Đã biết." Cao Cao vẫy tay với cậu.
Tháng 8 sắp hết, gió ở thị trấn nhỏ ven biển thổi mát rượi, quyện với vị mặn đặc trưng của biển.

Thành Tễ đi qua ban công, vóc dáng hắn cao gầy nổi bật trong đám đông, khuôn mặt điển trai làm cho cô gái bên cạnh cứ dán mắt nhìn chằm chằm vào.
Thành Tễ cảm thấy ánh mắt kia như thiêu đốt, đẩy kính trên sống mũi lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ nhỏ hắn đã sống cùng ông nội ở Hồng Kông, sau này theo cha mẹ đến thành phố lớn ở trung tâm tỉnh học cấp hai, số lần về đây cũng ít đi nhiều.

Lần cuối cùng trở lại, là vào hai tháng trước, khi ông cụ qua đời.
Không nghĩ tới sớm như vậy đã trở lại đây, hơn nữa còn bỏ nhà ra đi tới nơi này sống.
Thành Tễ một tay đẩy vali, tay kia cầm điện thoại, nhắn tin báo cho cho chú nhỏ đang làm việc ở đây biết mình đã đến.
Sau khi bấm gửi, liền tắt màn hình, bỏ điện thoại vào túi quần jean, bước nhanh đến chỗ bắt taxi.

Lướt xem phần mềm cho thuê nhà trên đường cao tốc, đặt lịch cho bên môi giới đến xem phòng.
Lên xe, hắn báo tên tiểu khu sẽ tới cho tài xế.
Tiểu khu này là hoa viên Lam Loan, nơi giao nhau giữa khu đô thị cũ và mới, cũng được tính là trung tâm thành phố, bên cạnh còn xây dựng hai trường cấp ba không tồi.


Thành Tễ lần này bỏ nhà đi không có ý định quay về, hắn muốn ở đây học xong hết cấp ba.

Lúc đến hoa viên Lam Loan, người môi giới đã đợi sẵn ở cổng tiểu khu, rất nhiệt tình chào hỏi Thành Tễ, một đường dẫn hắn vào trong.
Trên đường, người môi giới vừa đi vừa hỏi thăm tình huống của Thành Tễ, nghe nói hắn vẫn còn là học sinh cấp ba, liền vỗ đùi bôm bốp: "Em trai, nhóc quá thích hợp rồi!"
"Là sao?" Thành Tễ khó hiểu hỏi.
Người môi giới thở dài nói: "Haiz, về sau cậu cũng sẽ biết, thôi thì cũng không giấu gì cậu, cái phòng mà cậu nhìn trúng kia, chủ nhà tính tình rất kì quái."
"Trước hết tôi kể cậu về yêu cầu của họ, nhiều không đếm xuể, không cho mấy cặp tình nhân trẻ thuê, không cho người nuôi thú cưng thuê, còn nữa nhé," Biểu tình của người môi giới dần dần trở nên kì quặc, "Có người còn nghe thấy cách vách phòng cho thuê từ sáng đến tối là lại vang lên tiếng cạch cạch chặt đồ gì đó ——"
"A?" Thành Tễ phối hợp làm bộ kinh ngạc, nhếch mày, "Đúng không."
"Đúng thế đó! Một nhà ba người của chủ nhà sống cách vách kia, cậu nói bọn họ làm gì mà băm chặt đồ suốt ngày chứ..." Người môi giới lẩm bẩm, "Căn phòng đó của bọn họ cứ ba bữa hai hôm lại thay đổi khách trọ, dù sao cũng chẳng có ai ở đó lâu dài được sất."
Người môi giới xoay chuyển chủ đề, nắm lấy Thành Tễ, "Có điều theo tôi thấy thì tính tình cậu tốt thế này, sống chung với nhà bọn họ nhất định không có vấn đề gì đâu."
Tính tình tốt?
Thành Tễ vô cùng phối hợp cười cười, đôi mắt cong cong, giống như em trai hàng xóm tràn đầy dương quang.
Sống với một nhà ba người Thành gia, chẳng một ai nói qua tính tình hắn tốt cả, tất cả những gì hắn nghe thấy mỗi ngày đều là: "Mày nhìn Tư Hãn rồi xem lại mình đi, mày mà giống thằng bé một phân thôi là tao cũng đỡ lo rồi..."
Thành Tư Hãn, em trai ruột thịt cùng cha cùng mẹ, nhỏ hơn hắn ba tuổi, nó chính là cái loại vai diễn thâm độc có thể sống nhởn nhơ trong mấy bộ cung đấu kia.
Thành Tễ chính là bị Thành Tư Hãn bẫy ra khỏi nhà.
Chủ nhà cho dù có khó chung sống tới mấy cũng chả tới mức ngày ngày đều mong ngóng hắn đột tử nơi đầu đường xó chợ đi, Thành Tễ nghĩ, "Tôi cũng thấy không vấn đề gì."
Trang thiết bị lẫn trang hoàng linh tinh của căn nhà Thành Tễ đều xem qua trên phần mềm cả rồi, rất đầy đủ, cũng coi như có thường thức.


Cộng với mức giá thực sự không thể nào hợp hơn nữa với một học sinh cấp ba nghèo khổ bỏ nhà đi như hắn.
Người kí hợp đồng lúc đó là một cô gái mặc áo hoodie đen, cô thản nhiên đánh giá Thành Tễ từ trên xuống dưới, sau đó mới kí tên mình xuống ba bản trong hợp đồng.

Chủ nhà này là Ngụy Ngọc Lam, nghe người môi giới nói người đến kí hợp đồng là con gái bà ấy.

"Anh sống một mình à?" Cô gái lạnh lùng mở lời, "Không có chuyện gì đừng đến tiệm mì dưới lầu."
Còn chưa chờ Thành Tễ kí xong tất cả giấy tờ, cô gái đã lấy một bản hợp đồng đã ký xong rời đi.
Thành Tễ im lặng ký hết hợp đồng, sau đó ngẩng đầu hỏi người môi giới: "Tiệm mì cô ấy vừa nói ở đâu?"
Lúc Cao Trản đến tiệm mì, trận ẩu đả gần như sắp chấm dứt rồi, mẹ cậu bà Ngụy Ngọc Lam đã giành được chiến thắng với số phiếu áp đảo.

Người đàn ông ngoài năm mươi tranh cãi với Ngụy Ngọc Lam gần non nửa tiếng như bệnh nhân tái phát bệnh tim tới nơi, co quắp người trước cửa tiệm mì.

"Đừng có mà giả chết với bà, muốn chết thì lăn xa chút, chờ ông chết rồi bà đây sẽ đặc biệt đem mì tương đen độc quyền của tiệm bà đến thắp nhang cúng bái cho nhớ, ông có làm quỷ đây cũng không buông tha đâu!"
Cao Trản bước qua người đàn ông, đi vào cửa tiệm, nhìn thấy Ngụy Ngọc Lam mặt mày hớn hở mắng người.

"Mẹ." Cao Trản gọi bà.
Ngụy Ngọc Lam giương mắt nhìn con trai, đột nhiên ai u một tiếng, thân thể trực tiếp uốn éo, chính xác không trật phát nào ngả vào lòng Cao Trản.


"Con trai, mẹ chóng mặt quá, có phải bệnh cao huyết áp lại tái phát rồi? Mẹ hình như không thở được, ngực đau quặn hết cả...Mẹ có phải là không xong rồi không..."
Ngụy Ngọc Lam nắm lấy phần áo trước ngực Cao Trản, khóc lóc kể lể, "Nếu mẹ không còn nữa, nhớ chăm sóc cho em gái con..."
Cao Trản thấy mình máu trong não mình sắp tăng xông tới nơi rồi.

Cậu dìu Ngụy Ngọc Lam ngồi xuống ghế, sau đó trở vào phòng bếp lựa ra một con dao làm bếp cầm trong tay, bước nhanh về phía người đàn ông đang sống dở chết dở ngoài kia.
Cao Trản còn chưa kịp nói gì, người đàn ông liếc mắt thấy con dao kia, nhanh như chớp từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào Ngụy Ngọc Lam cuống quýt xua tay, "Bộ dáng của mẹ mày hiện giờ chả liên quan gì tới tao, bà ta vừa nãy còn mạnh miệng mắng chửi tao, cách xa đây tám dặm còn nghe thấy, đừng có nhìn bộ dạng ăn vạ của bả bây giờ..."
Cao Trản dửng dưng nhìn người đàn ông, trong tay vẫn lăm lắm con dao làm bếp.

"Cút."
Người đàn ông vội chạy quắn cả đít, dưới chân loạng choạng, vô cùng thảm hại.
Thấy người đàn ông đã cút đi, Ngụy Ngọc Lam ngồi thẳng người dậy, dựa vào tường từ tốn nhấp một ngụm nước, xì một tiếng khinh miệt, "Lão lưu manh, tiện nghi của bà mà cũng dám đụng vào!"
"Ông ta chiếm tiện nghi của mẹ?" Cao Trản xoay con dao làm bếp trong tay, ánh sáng lóe lên, bổ mạnh dao vào thớt.

"Còn dám nói mì tương đen của bà khó ăn, tưởng ném cho bà mười tệ là muốn chạy à," Ngụy Ngọc Lam uốn lọn tóc xoăn sành điệu của mình, "Một bát mì tương đen bà đây làm ra cũng đáng hai ba tệ, chỉ đưa mười tệ liền muốn đi, trừ phi bước được qua xác bà!"
Cao Trản không nói, cậu nhớ người đàn ông kia khá lạ mặt, có lẽ là người ngoại tỉnh tới.

Hàng xóm láng giềng xung quanh nghe tên tiệm mì của bọn họ đã sợ mất mật, e tránh còn không kịp nữa là.
Bây giờ cũng chỉ có kẻ ở xa tới, phước đức ba đời mới có thể nếm được tay nghề quỷ khiếp ma sầu của Ngụy Ngọc Lam nhà ta thôi.

Bài đánh giá phổ biến nhất về tiệm mì của họ trên phần nhận xét đều là thế này: Chó nhà tôi ăn mì của bọn họ xong, suốt đêm ngâm mình trong nhà bếp làm cho tôi bốn món một canh được nữa kìa.

Cao Trản nhìn thấy phần bình luận này liền nói một câu: "Rất khách quan."
Hôm nay náo loạn như vậy, tưởng chừng sẽ không còn ai tới nữa, Cao Trản vừa định bảo Ngụy Ngọc Lam đóng cửa đi đánh mạt chược, thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tiến vào.

Trông hắn ta cũng trạc tuổi cậu, còn trẻ như vậy sao có thể điên cuồng như thế?
Cao Trản tặc lưỡi, vừa định nói không buốn bán, liền thấy anh chàng đẹp trai quan sát thực đơn trên tường lớn tiếng nói: "Chị ơi, cho em một bát mì trứng."
Chị ơi? Cao Trản mở to mắt nhìn về phía hắn ta, trong lúc đó người kia cũng mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi..." Cao Trản vừa mở miệng, chị Ngụy bên kia liền hăng hái chạy vào bếp sau.
....Cao Trản cười lạnh, theo sau mẹ cậu vào bếp.
Dưới mí mắt cậu, chị Ngụy đã đổ mười ba loại gia vị khác nhau vào trong nồi mà trong số đó thậm chí còn không biết tên.

Khi mì được dọn ra, mùi thơm phức tạp tỏa ra khắp tiệm.
"Tiểu soái ca, cứ ăn đi nhé, trong nồi còn rất nhiều mì." Chị Ngụy cười rạng rỡ đem bát mì đưa cho Thành Tễ.
Thành Tễ cười lại với Ngụy Ngọc Lam, sau đó nhấc đũa lên gắp một ngụm lớn...
Khi nuốt xuống, hắn cảm thấy từ cổ họng thẳng đến thực quản như bốc cháy tới nơi.

"Thế nào?" Ngụy Ngọc Lam nhìn hắn đầy mong đợi.
Thành Tễ cắn răng, lúc hắn còn đang cân nhắc nên trả lời thế nào, người con trai với bản mặt lạnh nhạt kia liền xuất hiện sau lưng Ngụy Ngọc Lam, trên tay còn lăm lăm dao nhỏ sắc bén khắc hoa củ.
Cậu trai mặt vô cảm, ánh mắt dữ tợn, cứ như nếu Thành Tễ nói thật, nội trong giây tới cậu ta liền khắc Thành Tễ như khắc lát củ cải.

"Ngon." Thành Tễ siết chặt nắm đấm nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương