A Đào
-
Chương 24: Trâm gỗ
Xe ba gác sửa được rồi, lồng hấp cũng sửa được rồi, buổi tối A Đào cố ý qua nhà Triệu đại gia mượn hai quả trứng gà, đặc biệt làm một nồi canh trứng đặt trước mặt hắn.
Kỷ Vô Ưu không khách khí độc hưởng. A Tài ghé sát đùi hắn, cố ngửi mùi thơm trong chén, dáng vẻ thèm thuồng.
A Đào túm đuôi nó lại, đè dưới chân, bỏ hai củ khoai lang vào chén nó, nhỏ giọng dạy dỗ, “Đó là của người ta, mày không được ăn.”
Chạng vạng, sắc trời đã tối hẳn, gió bấc không ngừng thổi qua.
Kỷ Vô Ưu bỏ chén xuống, không có chỗ để đi bộ tiêu hóa, chỉ có thể đi qua đi lại trong gian bếp chật chội này.
Màn trúc bị cuốn lên một nửa, từng đợt gió lạnh ùa vào thổi tắt ngọn đèn dầu trên bệ bếp.
A Đào đứng dậy, định tới bếp lò nhặt mấy khúc củi còn cháy bỏ vào chậu chuẩn bị mang vào phòng ngủ sưởi ấm, nhưng củi lửa đã sớm tắt, hết cách, nàng đành phải đi tìm mồi lửa. Nàng cất nó ở kệ cao để tránh bắt lửa vào đống cỏ khô bên dưới.
An toàn là trên hết.
Đốm lửa yếu ớt trong bếp không sáng bằng đôi mắt của A Tài.
A Đào mò mẫm đi tới trước, A Tài chạy theo, phấn khích chạy quanh chân nàng, nàng không cẩn thận bị vướng, té sấp xuống làm đổ hũ muối trên bệ bếp, nàng vội nhào tới chụp, ai ngờ lại chụp hụt.
Cái hũ đập mạnh xuống đất, lăn trên nền đất gồ ghề. A Đào đi theo tiếng động, đang định cúi xuống nhặt lên thì đụng vào Kỷ Vô Ưu – người cũng đang cúi xuống.
Kỷ Vô Ưu che trán, khẽ rên.
A Đào cũng ôm đầu, chưa kịp hô đau, nghĩ mình đụng vào vết thương của hắn, lập tức cảm thấy áy náy, vội duỗi tay tới kiểm tra. Trong bóng tối, ngực nam nhân mềm như một bức tường nhung, nàng sờ loạn khắp nơi làm hắn tức đến nỗi hét to, “Đừng có sờ nữa, mau đốt đèn lên đi.”
“A!” A Đào giật mình xoay người sang chỗ khác. Rốt cuộc cũng có cơ hội hiểu biết cuộc sống của người mù, tuy không nhìn thấy, nhưng sự nhanh nhạy thì có thừa, không hấp tấp bộp chộp, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc như nàng.
“Tìm được chưa?” Kỷ Vô Ưu sốt ruột đi tới trước, trước đây hắn từng làm nhiệm vụ vào ban đêm, thính lực của hắn cực kì tốt, xác định được vị trí của kẻ địch từ tiếng bước chân nhỏ nhất, nhưng chút bản lĩnh này lại trở nên vô dụng khi ở đây.
Tay hắn chạm phải đỉnh đầu của nữ nhân, bị đầu nhọn của cây trâm đâm vào lòng bàn tay, hắn vô thức rụt tay về. Lần này đến lượt A Đào bị đau mà rên lên, trâm gỗ của nàng bị mắc vào ống tay áo của hắn, hắn rụt tay về quá nhanh làm nàng ngã ngửa ra sau.
Lúc này mới thật sự đụng vào vết thương của hắn. Kỷ Vô Ưu hít một hơi lạnh, cong người lại, A Đào tóc tai rối bù đập vào người hắn, cả hai loạng choạng ngã xuống đất.
Bọn họ trông thật nhếch nhác và thảm hại.
Kỷ Vô Ưu chờ cơn đau ở ngực từ từ biến mất mới thở ra một hơi, hắn muốn chửi ầm lên nhưng không còn sức nữa, chỉ phải tạm thời giấu kín trong lòng, hắn đứng dậy, cắn răng nói: “Ngươi đứng yên ở đây, chờ ta đi đốt lửa.”
Có lẽ vì ở trong bóng tối quá lâu, trong mắt hắn đột nhiên hiện ra bóng mờ. Kỷ Vô Ưu bước chậm tới bệ bếp, giơ tay tìm được mồi lửa, vừa châm lên, những tia lửa bắn tung tóe san sát nhau chẳng khác gì sao băng vụt qua trong đêm.
Chờ căn phòng sáng trở lại, hai người đều giống như lần đầu được thấy ánh sáng, bị ngọn lửa kia làm cho lóa mắt.
Kỷ Vô Ưu quay đầu, thấy nữ nhân kia ngoan ngoãn nghe lời hắn dặn, ngồi yên ở trong góc không nhúc nhích, mãi một lát sau nàng mới giật mình đứng dậy, bắt đầu tìm hũ muối, tìm trâm gỗ.
Cây trâm vốn là màu đen, rơi dưới đất như vậy rất khó tìm, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn ngồi xuống mò mẫm từng chỗ.
Chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Kỷ Vô Ưu xoa ngực nói: “Đừng tìm, chuẩn bị nước cho ta rửa mặt đi.”
A Đào không cam lòng, cố kiên trì một hồi, ruốt cuộc cũng tìm được hai đoạn trâm bị gãy.
Hầu hạ con ‘phượng hoàng’ kia rửa mặt xong, còn phải bưng đèn dầu đưa hắn vào buồng.
A Đào ấm ức ngồi trên mép giường, nàng không có nhiều đồ trang sức, thím chủ sạp bán rẻ cho nàng cây trâm kia với giá một văn tiền vì nó trông cũ kĩ và quê mùa, đang dùng tốt thì tự nhiên bị gãy, thực sự khiến nàng thấy mất mát.
Kỷ Vô Ưu nằm trong ổ chăn ấm áp một lát là hai chân bắt đầu ngứa, thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, nhịn không được nói: “Thứ kia có gì quan trọng, ngày mai mua một cái không phải được rồi sao?”
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng. Dù ngày mai nàng có dậy sớm làm thêm bánh hoa quế, thì vẫn phải trích tiền mua thuốc trị thương cho hắn, còn mua chút bột mì và đường trắng, nào còn dư tiền để mua trâm.
Kỷ Vô Ưu làm sao nghĩ xa như vậy, hắn ước gì nàng mau mau giúp hắn gãi ngứa.
A Đào lại xuống bếp rửa chén đũa, rửa mặt xong mới chậm chạp bò lên giường. A Tài trèo lên mép giường, thấy vậy nàng lại xuống giường lấy khăn vải lau sạch chân cho nó, lúc đặt đầu xuống gối, nàng đã mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ say thật nhanh.
Kỷ Vô Ưu duỗi chân đợi thật lâu nhưng thấy nàng vẫn bất động, vội vàng bật người dậy, “Ngươi mau lên.”
A Đào thất thần vuốt nhẹ chân hắn, động tác qua loa này giống như đang thêm dầu vào lửa vậy, không những không có tác dụng, còn làm cơn đau trầm trọng thêm. Kỷ Vô Ưu thật sự muốn chặt đứt tay nàng, quấn chặt vào chân mình.
Nhưng bây giờ là lúc cần nàng, không thể ngang ngược như trước, hắn thở dốc, giọng điệu nhẹ nhàng như biến thành một người khác, “Ngươi gãi giúp ta được không?”
A Đào lẩm bẩm, “Ta mệt lắm.”
Kỷ Vô Ưu cầu xin, “Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi mà…”
A Đào trở mình, giọng nói truyền ra từ chăn bông, nghẹn ngào như đang nói mớ, “Ta buồn ngủ lắm.”
Kỷ Vô Ưu cắn răng nhịn một lát, nhưng không thể chịu đựng nổi cơn đau lúc nặng lúc nhẹ kia, chỉ phải đổi cầu xin thành thương lượng: “Ngươi mau giúp ta, ngày mai ta sẽ tước cho ngươi một cây trâm.”
A Đào ở trong mộng nghe vậy, lèm bèm tỉnh lại, “Thật sao?”
Kỷ Vô Ưu nói: “Thật.”
A Đào lên tinh thần, ôm chân hắn vào lòng, gãi mạnh, còn luồn các đốt ngón tay vào kẽ hở ở chân, dùng sức siết chặt.
Kỷ Vô Ưu thoải mái đến nỗi nằm nghiêng qua một bên, cảm giác vừa đau vừa sướng này, hắn nếm bao nhiêu lần cũng không chán.
Ngày hôm sau, gà chưa gáy A Đào đã rời giường, bầu trời rải rác những vì tinh tú, chứng tỏ hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Nàng búi tóc bằng một miếng vải, bận bịu làm việc trong bếp. Lu nước đã sắp cạn, nước múc lên có lợn cợn và bùn, nàng chỉ đành xách thùng nước ra ngoài.
Người dân trong hẻm phải đến tận cái giếng sâu ở cuối hẻm để lấy nước, A Đào thường dùng nước rất tiết kiệm, cho nên không đến đây thường xuyên.
Hẻm nhỏ tối om, yên ắng đến lạ, nghe tiếng bước chân của nàng, mấy con quạ đen đậu trên mái nhà bị kinh động, đập cánh bay xẹt qua đầu nàng, để lại cảm giác ớn lạnh.
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhìn, phía xa đột nhiên lao ra một bóng đen, bay thẳng đến chỗ nàng, đang định hét lên thì thấy một cặp mắt to quen thuộc, nàng tức giận đến nỗi phải đá nhẹ nó một cái.
Có A Tài làm bạn, nỗi sợ kia cũng biến mất.
Khi về nhà, nàng lại trông thấy nam nhân hay ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy đang ngồi trước bếp lò, trường kiếm sáng loáng trên tay phản chiếu ánh lửa.
Vốn định hỏi hắn vì sao lại dậy sớm, ai ngờ mới loay hoay một lát đã đắm chìm vào những chuyện vụn vặt trước mắt.
Bột mì, gạo nếp, đường trắng, mật ong được nàng ước lượng một cách bài bản, trên tay còn đang khuấy hồ nhão, chân đã bắt đầu di chuyển, lửa trên bếp không đủ lớn nên nước trong nồi chưa sôi, nàng có nhiều việc phải làm, quả thực thể không phân thân để quan tâm người bên cạnh.
Chờ mọi thứ chuẩn bị xong, tiếng gà gáy ở nhà đối diện cũng vang lên.
Lúc này nàng mới rảnh để nhìn về phía người nam nhân luôn im lặng kia: “Ngươi đang làm gì?” Nàng đi tới.
Nam nhân đang khắc một con bướm nhỏ trên đầu cây trâm, có lẽ khúc gỗ này quá mỏng nên con bướm bị đứt một cánh, chỉ có thể nhận ra hình dạng của nó từ một góc độ nhất định.
Nàng ngạc nhiên hỏi, “Đây là… cho ta sao?”
Kỷ Vô Ưu rất hối hận, chuyện tước trâm này cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, hồi còn ở sư môn, hắn có dùng gỗ lê để tước tặng sư muội, sư muội thích kiểu con bướm và hoa, tuy hắn thấy thật tục tằng, nhưng vẫn làm rất cẩn thận, nếu sơn màu rồi gắn giữa bụi hoa, gần như không phân biệt được thật giả.
Nhưng cái thứ trên tay hắn bây giờ, thật sự quá xấu, hắn nhìn một hồi, chán nản lắc đầu, giơ tay định ném vào lò bếp.
A Đào thấy vậy, vội vàng giựt lấy: “Đừng ném, ta cảm thấy như vậy rất đẹp.”
Nàng tháo vải buộc tóc ra, cẩn thận quấn tóc lại, cây trâm hơi mỏng, để nó không bị gãy nàng liền búi kiểu tóc thấp.
Trong khi nàng hớn hở soi mình trong chậu nước thì bên kia, Kỷ Vô Ưu đã chạy vào buồng trong như chạy trốn.
Lúc A Đào đẩy xe ba gác vào chợ, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, nàng cẩn thận chú ý bên dưới, sợ lại mắc vào thứ gì đó. Khi tới gần sạp cá của Lưu Tứ, nàng còn ngừng lại một lát, xác nhận lưới đánh cá của hắn không ở giữa đường, mới cẩn thận mà đẩy xe đi qua.
Nàng cúi đầu đi ngang qua người nọ, nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết. Lại nói, hắn cũng từng giúp nàng, giải vây cho nàng, tặng rất nhiều thức ăn cho nàng, tuy nàng thấy thật xấu hổ, nhưng lại không biết nên đền đáp thế nào.
“A Đào.” Lưu Tứ đột nhiên gọi nàng lại.
A Đào hoảng hốt quay đầu, vội vã kiểm tra bánh xe.
Lưu Tứ đi tới nói: “A Đào, chuyện hôm qua, ta xin lỗi.”
A Đào cúi đầu trả lời: “Không sao, ta cũng sai.”
Lưu Tứ nhìn trục bánh xe mới tinh: “Ta thật sự không nên dung túng Lý Quý chém đứt bánh xe của ngươi, vì việc này mà ta sầu lo cả đêm, vốn định bồi thường cho ngươi, lại sợ ngươi không tha thứ.”
Trên đường phố khá ít người, việc A Đào dừng xe ba gác giữa đường không đến nỗi bị ăn mắng. Nghe hắn nói thế, A Đào cảm động không thôi: “Huynh là người tốt, ta không trách huynh, ta……” Mấy lời sau lại không thể nào nói ra. Chỉ trách nam nhân xấu tính ở nhà kia trắng trợn vu oan khiến hắn bị sốc, hôm qua hắn thờ ơ lạnh nhạt là chuyện đương nhiên, sao nàng có thể ôm hận? Chỉ mong sau này, bọn họ có thể sống hoà thuận, không cần sinh sự nữa là được.
Kỷ Vô Ưu không khách khí độc hưởng. A Tài ghé sát đùi hắn, cố ngửi mùi thơm trong chén, dáng vẻ thèm thuồng.
A Đào túm đuôi nó lại, đè dưới chân, bỏ hai củ khoai lang vào chén nó, nhỏ giọng dạy dỗ, “Đó là của người ta, mày không được ăn.”
Chạng vạng, sắc trời đã tối hẳn, gió bấc không ngừng thổi qua.
Kỷ Vô Ưu bỏ chén xuống, không có chỗ để đi bộ tiêu hóa, chỉ có thể đi qua đi lại trong gian bếp chật chội này.
Màn trúc bị cuốn lên một nửa, từng đợt gió lạnh ùa vào thổi tắt ngọn đèn dầu trên bệ bếp.
A Đào đứng dậy, định tới bếp lò nhặt mấy khúc củi còn cháy bỏ vào chậu chuẩn bị mang vào phòng ngủ sưởi ấm, nhưng củi lửa đã sớm tắt, hết cách, nàng đành phải đi tìm mồi lửa. Nàng cất nó ở kệ cao để tránh bắt lửa vào đống cỏ khô bên dưới.
An toàn là trên hết.
Đốm lửa yếu ớt trong bếp không sáng bằng đôi mắt của A Tài.
A Đào mò mẫm đi tới trước, A Tài chạy theo, phấn khích chạy quanh chân nàng, nàng không cẩn thận bị vướng, té sấp xuống làm đổ hũ muối trên bệ bếp, nàng vội nhào tới chụp, ai ngờ lại chụp hụt.
Cái hũ đập mạnh xuống đất, lăn trên nền đất gồ ghề. A Đào đi theo tiếng động, đang định cúi xuống nhặt lên thì đụng vào Kỷ Vô Ưu – người cũng đang cúi xuống.
Kỷ Vô Ưu che trán, khẽ rên.
A Đào cũng ôm đầu, chưa kịp hô đau, nghĩ mình đụng vào vết thương của hắn, lập tức cảm thấy áy náy, vội duỗi tay tới kiểm tra. Trong bóng tối, ngực nam nhân mềm như một bức tường nhung, nàng sờ loạn khắp nơi làm hắn tức đến nỗi hét to, “Đừng có sờ nữa, mau đốt đèn lên đi.”
“A!” A Đào giật mình xoay người sang chỗ khác. Rốt cuộc cũng có cơ hội hiểu biết cuộc sống của người mù, tuy không nhìn thấy, nhưng sự nhanh nhạy thì có thừa, không hấp tấp bộp chộp, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc như nàng.
“Tìm được chưa?” Kỷ Vô Ưu sốt ruột đi tới trước, trước đây hắn từng làm nhiệm vụ vào ban đêm, thính lực của hắn cực kì tốt, xác định được vị trí của kẻ địch từ tiếng bước chân nhỏ nhất, nhưng chút bản lĩnh này lại trở nên vô dụng khi ở đây.
Tay hắn chạm phải đỉnh đầu của nữ nhân, bị đầu nhọn của cây trâm đâm vào lòng bàn tay, hắn vô thức rụt tay về. Lần này đến lượt A Đào bị đau mà rên lên, trâm gỗ của nàng bị mắc vào ống tay áo của hắn, hắn rụt tay về quá nhanh làm nàng ngã ngửa ra sau.
Lúc này mới thật sự đụng vào vết thương của hắn. Kỷ Vô Ưu hít một hơi lạnh, cong người lại, A Đào tóc tai rối bù đập vào người hắn, cả hai loạng choạng ngã xuống đất.
Bọn họ trông thật nhếch nhác và thảm hại.
Kỷ Vô Ưu chờ cơn đau ở ngực từ từ biến mất mới thở ra một hơi, hắn muốn chửi ầm lên nhưng không còn sức nữa, chỉ phải tạm thời giấu kín trong lòng, hắn đứng dậy, cắn răng nói: “Ngươi đứng yên ở đây, chờ ta đi đốt lửa.”
Có lẽ vì ở trong bóng tối quá lâu, trong mắt hắn đột nhiên hiện ra bóng mờ. Kỷ Vô Ưu bước chậm tới bệ bếp, giơ tay tìm được mồi lửa, vừa châm lên, những tia lửa bắn tung tóe san sát nhau chẳng khác gì sao băng vụt qua trong đêm.
Chờ căn phòng sáng trở lại, hai người đều giống như lần đầu được thấy ánh sáng, bị ngọn lửa kia làm cho lóa mắt.
Kỷ Vô Ưu quay đầu, thấy nữ nhân kia ngoan ngoãn nghe lời hắn dặn, ngồi yên ở trong góc không nhúc nhích, mãi một lát sau nàng mới giật mình đứng dậy, bắt đầu tìm hũ muối, tìm trâm gỗ.
Cây trâm vốn là màu đen, rơi dưới đất như vậy rất khó tìm, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn ngồi xuống mò mẫm từng chỗ.
Chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Kỷ Vô Ưu xoa ngực nói: “Đừng tìm, chuẩn bị nước cho ta rửa mặt đi.”
A Đào không cam lòng, cố kiên trì một hồi, ruốt cuộc cũng tìm được hai đoạn trâm bị gãy.
Hầu hạ con ‘phượng hoàng’ kia rửa mặt xong, còn phải bưng đèn dầu đưa hắn vào buồng.
A Đào ấm ức ngồi trên mép giường, nàng không có nhiều đồ trang sức, thím chủ sạp bán rẻ cho nàng cây trâm kia với giá một văn tiền vì nó trông cũ kĩ và quê mùa, đang dùng tốt thì tự nhiên bị gãy, thực sự khiến nàng thấy mất mát.
Kỷ Vô Ưu nằm trong ổ chăn ấm áp một lát là hai chân bắt đầu ngứa, thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, nhịn không được nói: “Thứ kia có gì quan trọng, ngày mai mua một cái không phải được rồi sao?”
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng. Dù ngày mai nàng có dậy sớm làm thêm bánh hoa quế, thì vẫn phải trích tiền mua thuốc trị thương cho hắn, còn mua chút bột mì và đường trắng, nào còn dư tiền để mua trâm.
Kỷ Vô Ưu làm sao nghĩ xa như vậy, hắn ước gì nàng mau mau giúp hắn gãi ngứa.
A Đào lại xuống bếp rửa chén đũa, rửa mặt xong mới chậm chạp bò lên giường. A Tài trèo lên mép giường, thấy vậy nàng lại xuống giường lấy khăn vải lau sạch chân cho nó, lúc đặt đầu xuống gối, nàng đã mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ say thật nhanh.
Kỷ Vô Ưu duỗi chân đợi thật lâu nhưng thấy nàng vẫn bất động, vội vàng bật người dậy, “Ngươi mau lên.”
A Đào thất thần vuốt nhẹ chân hắn, động tác qua loa này giống như đang thêm dầu vào lửa vậy, không những không có tác dụng, còn làm cơn đau trầm trọng thêm. Kỷ Vô Ưu thật sự muốn chặt đứt tay nàng, quấn chặt vào chân mình.
Nhưng bây giờ là lúc cần nàng, không thể ngang ngược như trước, hắn thở dốc, giọng điệu nhẹ nhàng như biến thành một người khác, “Ngươi gãi giúp ta được không?”
A Đào lẩm bẩm, “Ta mệt lắm.”
Kỷ Vô Ưu cầu xin, “Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi mà…”
A Đào trở mình, giọng nói truyền ra từ chăn bông, nghẹn ngào như đang nói mớ, “Ta buồn ngủ lắm.”
Kỷ Vô Ưu cắn răng nhịn một lát, nhưng không thể chịu đựng nổi cơn đau lúc nặng lúc nhẹ kia, chỉ phải đổi cầu xin thành thương lượng: “Ngươi mau giúp ta, ngày mai ta sẽ tước cho ngươi một cây trâm.”
A Đào ở trong mộng nghe vậy, lèm bèm tỉnh lại, “Thật sao?”
Kỷ Vô Ưu nói: “Thật.”
A Đào lên tinh thần, ôm chân hắn vào lòng, gãi mạnh, còn luồn các đốt ngón tay vào kẽ hở ở chân, dùng sức siết chặt.
Kỷ Vô Ưu thoải mái đến nỗi nằm nghiêng qua một bên, cảm giác vừa đau vừa sướng này, hắn nếm bao nhiêu lần cũng không chán.
Ngày hôm sau, gà chưa gáy A Đào đã rời giường, bầu trời rải rác những vì tinh tú, chứng tỏ hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Nàng búi tóc bằng một miếng vải, bận bịu làm việc trong bếp. Lu nước đã sắp cạn, nước múc lên có lợn cợn và bùn, nàng chỉ đành xách thùng nước ra ngoài.
Người dân trong hẻm phải đến tận cái giếng sâu ở cuối hẻm để lấy nước, A Đào thường dùng nước rất tiết kiệm, cho nên không đến đây thường xuyên.
Hẻm nhỏ tối om, yên ắng đến lạ, nghe tiếng bước chân của nàng, mấy con quạ đen đậu trên mái nhà bị kinh động, đập cánh bay xẹt qua đầu nàng, để lại cảm giác ớn lạnh.
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhìn, phía xa đột nhiên lao ra một bóng đen, bay thẳng đến chỗ nàng, đang định hét lên thì thấy một cặp mắt to quen thuộc, nàng tức giận đến nỗi phải đá nhẹ nó một cái.
Có A Tài làm bạn, nỗi sợ kia cũng biến mất.
Khi về nhà, nàng lại trông thấy nam nhân hay ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy đang ngồi trước bếp lò, trường kiếm sáng loáng trên tay phản chiếu ánh lửa.
Vốn định hỏi hắn vì sao lại dậy sớm, ai ngờ mới loay hoay một lát đã đắm chìm vào những chuyện vụn vặt trước mắt.
Bột mì, gạo nếp, đường trắng, mật ong được nàng ước lượng một cách bài bản, trên tay còn đang khuấy hồ nhão, chân đã bắt đầu di chuyển, lửa trên bếp không đủ lớn nên nước trong nồi chưa sôi, nàng có nhiều việc phải làm, quả thực thể không phân thân để quan tâm người bên cạnh.
Chờ mọi thứ chuẩn bị xong, tiếng gà gáy ở nhà đối diện cũng vang lên.
Lúc này nàng mới rảnh để nhìn về phía người nam nhân luôn im lặng kia: “Ngươi đang làm gì?” Nàng đi tới.
Nam nhân đang khắc một con bướm nhỏ trên đầu cây trâm, có lẽ khúc gỗ này quá mỏng nên con bướm bị đứt một cánh, chỉ có thể nhận ra hình dạng của nó từ một góc độ nhất định.
Nàng ngạc nhiên hỏi, “Đây là… cho ta sao?”
Kỷ Vô Ưu rất hối hận, chuyện tước trâm này cũng không phải lần đầu tiên hắn làm, hồi còn ở sư môn, hắn có dùng gỗ lê để tước tặng sư muội, sư muội thích kiểu con bướm và hoa, tuy hắn thấy thật tục tằng, nhưng vẫn làm rất cẩn thận, nếu sơn màu rồi gắn giữa bụi hoa, gần như không phân biệt được thật giả.
Nhưng cái thứ trên tay hắn bây giờ, thật sự quá xấu, hắn nhìn một hồi, chán nản lắc đầu, giơ tay định ném vào lò bếp.
A Đào thấy vậy, vội vàng giựt lấy: “Đừng ném, ta cảm thấy như vậy rất đẹp.”
Nàng tháo vải buộc tóc ra, cẩn thận quấn tóc lại, cây trâm hơi mỏng, để nó không bị gãy nàng liền búi kiểu tóc thấp.
Trong khi nàng hớn hở soi mình trong chậu nước thì bên kia, Kỷ Vô Ưu đã chạy vào buồng trong như chạy trốn.
Lúc A Đào đẩy xe ba gác vào chợ, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, nàng cẩn thận chú ý bên dưới, sợ lại mắc vào thứ gì đó. Khi tới gần sạp cá của Lưu Tứ, nàng còn ngừng lại một lát, xác nhận lưới đánh cá của hắn không ở giữa đường, mới cẩn thận mà đẩy xe đi qua.
Nàng cúi đầu đi ngang qua người nọ, nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trối chết. Lại nói, hắn cũng từng giúp nàng, giải vây cho nàng, tặng rất nhiều thức ăn cho nàng, tuy nàng thấy thật xấu hổ, nhưng lại không biết nên đền đáp thế nào.
“A Đào.” Lưu Tứ đột nhiên gọi nàng lại.
A Đào hoảng hốt quay đầu, vội vã kiểm tra bánh xe.
Lưu Tứ đi tới nói: “A Đào, chuyện hôm qua, ta xin lỗi.”
A Đào cúi đầu trả lời: “Không sao, ta cũng sai.”
Lưu Tứ nhìn trục bánh xe mới tinh: “Ta thật sự không nên dung túng Lý Quý chém đứt bánh xe của ngươi, vì việc này mà ta sầu lo cả đêm, vốn định bồi thường cho ngươi, lại sợ ngươi không tha thứ.”
Trên đường phố khá ít người, việc A Đào dừng xe ba gác giữa đường không đến nỗi bị ăn mắng. Nghe hắn nói thế, A Đào cảm động không thôi: “Huynh là người tốt, ta không trách huynh, ta……” Mấy lời sau lại không thể nào nói ra. Chỉ trách nam nhân xấu tính ở nhà kia trắng trợn vu oan khiến hắn bị sốc, hôm qua hắn thờ ơ lạnh nhạt là chuyện đương nhiên, sao nàng có thể ôm hận? Chỉ mong sau này, bọn họ có thể sống hoà thuận, không cần sinh sự nữa là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook