A Đào
-
Chương 21: Ra khỏi nhà
Ban đêm, gió đông gào thét, hai người một chó đã sớm chen chúc trên giường, bọn họ không ngủ ngay, chỉ nằm im như vậy.
Lúc đó, đèn dầu còn chưa tắt, A Đào nhìn chằm chằm mạng nhện trên xà nhà, không biết là hận hay tuyệt vọng, khi cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm, nàng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, bi thương ùa đến nhưng không đau lòng nổi… nàng nghĩ… có lẽ lòng nàng đã chết lặng.
Giọng nàng dửng dưng đến lạ, “Tại sao lại ghét ta đến vậy? Ta chỉ muốn sống mà thôi, cản trở ngươi cái gì?”
Nam nhân ở đầu bên kia bất động, hơi thở đều đều.
A Đào nói: “Ta chưa từng muốn chạy trốn, là bà bà và tiểu thúc ta bàn với nhau muốn giết ta để đổi lấy một tòa đền thờ, ta không muốn chết, ta phải chạy trốn.”
A Tài nằm ngay bên cạnh nàng, thò qua liếm mí mắt nàng, cảm giác ướt át khiến nàng hoàn hồn, nàng túm đầu nó lại, đặt vào hõm cổ.
Vật nhỏ đáng thương, nàng nghĩ, bây giờ chính nàng còn khó lo cho mình, sau này sao có thể bảo vệ được nó, chẳng lẽ phải bắt nó trở lại cuộc sống đầu đường xó chợ, bị người đánh mắng, xua đuổi ư?
Con chó nhỏ dường như hiểu được nỗi lòng của nàng, nó rên rỉ, hận không thể khảm cả người mình vào trong lòng nàng.
Ngón chân của Kỷ Vô Ưu vô tình đụng phải cái đuôi lộn xộn của nó, đầu ngón chân hơi cong lại, có thể là ghét bỏ, cũng có thể là giật mình, chắc hắn nghĩ đó là tay hoặc góc áo của A Đào.
A Đào lúc này lại phân tâm nghĩ đến một chuyện, hắn ghét nữ nhân như vậy, chẳng lẽ cả đời không thành thân sao? Lẽ ra, với gia nghiệp đồ sộ như thế, hắn phải lấy vợ sinh con, kéo dài hậu đại cho gia tộc mới đúng.
Đương nhiên ý nghĩ chập chờn này chỉ lướt qua trong giây lát.
Kỷ Vô Ưu nhẹ nhàng vươn tay tắt đèn dầu, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu lập tức biến mất, cả căn nhà chìm trong bóng đêm vô tận.
Nàng thở dài một hơi, dán người vào vách tường, cố gắng cách hắn xa nhất có thể, “Chờ ngươi hồi phục, ta cũng sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai.”
Kỷ Vô Ưu cười nhạo, giọng nói đầy chán ghét, “Sao vậy? Nam nhân ở đây không lừa được, đổi chỗ khác tiếp tục hành nghề?”
A Đào mệt mỏi tranh luận với hắn, “Ta muốn đi tìm ca ca ta.”
Có lẽ ban ngày Kỷ Vô Ưu ngủ nhiều, nên buổi tối tinh thần rất hăng hái, “Xem ra ta đã nói đúng, ca ca ngươi biết ngươi chạy trốn nên không còn mặt mũi ở nhà nữa.”
Hắn đúng là không chọc vào vết sẹo của nàng sẽ không cam lòng.
A Đào nói: “Mười năm trước hắn đi thi rồi mất tin, ta nghĩ sau khi hắn thi rớt thì lưu lạc đến thành Đông Hồ.” Mười năm không một tin tức, nàng chỉ có thể nghĩ đến hướng tích cực.
Kỷ Vô Ưu nói: “Có lẽ hắn đã sớm biến thành âm hồn dưới đao của đám sơn tặc rồi.”
A Đào cứng người, ôm chặt A Tài hơn, nó hơi khó chịu, bắt đầu giãy giụa.
Kỷ Vô Ưu biết nàng khó chịu, tính cách xấu xa kia lại bộc phát ra, “Ngươi nói xem, trượng phu ngươi bị ngươi khắc chết thế nào?”
A Đào ngây ra một hồi lâu, hắn dùng tay gõ vào vách tường để nhắc nhở nàng.
A Đào cũng không rõ tại sao nàng vẫn có thể bình tĩnh nằm chung giường, trò chuyện với hắn về quá khứ khó khăn sau khi bị hắn chặt đứt đường sống, “Bị bệnh chết, trước khi ta gả qua hắn vẫn luôn nằm liệt giường.”
Kỷ Vô Ưu tò mò hỏi, “Vậy mà ngươi còn gả qua?”
A Đào lẩm bẩm, “Ca ca cần lộ phí.”
Kỷ Vô Ưu cười to, “Thật sự không hiểu nữ nhân các ngươi, lúc nào cũng tỏ ra mình vĩ đại.”
Vĩ đại sao? Nàng không nghĩ vậy, nàng chỉ muốn giúp ca ca thực hiện ước mơ mà thôi.
Kỷ Vô Ưu lại nói: “Nếu ngươi thật sự không chỗ để đi, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường.”
A Đào biết hắn sẽ không tốt bụng như vậy, nhưng nàng vẫn ôm ấp một tia hy vọng.
Hắn nói: “Ngươi có thể đến Mẫu Đơn lâu ở thành Đông Hồ, chỗ đó chuyên thu nhận mấy nữ nhân không thân không thích, không nhà để về.”
Mẫu Đơn lâu? Nàng hỏi: “Đó là chỗ nào? Bán hoa sao?”
Hắn ho nhẹ, cười nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
A Đào nói: “Cảm ơn ngươi.”
Lời này khiến Kỷ Vô Ưu hơi giật mình, ở trong bóng tối, hắn nghiêng đầu, nhìn phía chân giường, “Ngươi định đi thật đấy à?”
A Đào gật đầu, biết hắn không nhìn thấy, bèn ngẩng đầu nhìn lên đầu giường: “Ta sẽ trồng hoa.”
Mí mắt Kỷ Vô Ưu giật giật, vẻ mặt hơi vi diệu, cứ như ngạc nhiên trước sự ngây thơ… cũng có thể là ngu ngốc của nàng.
(bán hoa cũng có nghĩa là ‘kỹ nữ’, còn A Đào thì nghĩ sang nghĩa khác)
Một hồi lâu, hắn mới hỏi, “Căn nhà này là hắn cho ngươi?”
A Đào nói: “Ai?”
Kỷ Vô Ưu hừ nhẹ, “Là cái người hôm nay đến thăm ta.”
A Đào ở trong bóng tối nhìn thẳng hắn, trong mắt bọn họ đều là một mảnh đen nhánh, nhưng lại biết rõ vị trí của đối phương, “Là Triệu đại gia cho ta thuê, chính là…… Chính là ông lão hôm trước đến khuyên chúng ta.”
Kỷ Vô Ưu nói: “Tiền thuê nhà ở đâu ra?” Nói xong, trong đầu bỗng nhảy ra một suy đoán, “Trương Úc Bạch cho?”
Ân công ư? Nàng đáp, “Ta không lấy tiền của ân công. Ngày ấy, trên đường xuống núi vô tình gặp Triệu đại gia, ông ấy ngã bị thương, ta giúp ông ấy đẩy xe mới tới được đây. Ông ấy rất tốt bụng, còn dạy ta làm bánh hoa quế.”
Một mái nhà che mưa chắn gió, một tay nghề để sinh tồn, một cuộc sống an ổn đã bị hắn dễ dàng phá hủy, nhưng nàng chỉ có thể cùng kẻ thù than thở.
Kỷ Vô Ưu hơi trở mình, cẩn thận không đè lên vết thương, “Trương Úc Bạch……” Vừa nói ra cái tên này, trong lòng hắn lại thấy phức tạp: “Hai ngươi đã làm gì lúc còn ở trên núi?”
A Đào thở dài một hơi: “Còn có thể làm cái gì, ta nấu cơm, giặt quần áo, hắn sửa nhà, luyện võ, chúng ta không thường nói chuyện, ngươi có thể yên tâm.”
Kỷ Vô Ưu cười nhạt, “Ta đương nhiên biết hắn sẽ không làm vậy, hắn sẽ không thích nữ nhân như ngươi đâu, hắn thích……” Hắn không nói hết ra, nhưng cả hai đều biết đáp án.
“Ngủ đi.” A Đào nói.
Kỷ Vô Ưu nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai mua một cái áo bông đi, ta định ra ngoài.”
A Đào hờ hững nói, “Được.” Dù sao cũng không cần dành dụm tiền nữa, chăn cũng không cần mua, hắn cần gì cứ cố gắng thỏa mãn hắn, nhanh chóng đường ai nấy đi mới tốt.
A Đào dựa sát vào A Tài, ôm nỗi buồn phiền, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Vô Ưu khẽ siết chặt tay, hai mắt mở đăm đăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Hôm sau, A Đào dậy sớm, hâm nóng hồi hấp xong thì đón vài tia nắng ít ỏi đến chợ.
Kỷ Vô Ưu đen mặt khi phải mặc chiếc áo bông cũ kĩ đã qua sử dụng.
Hiện tại, mặt hắn không những hóp vào, ngay cả eo cũng chỉ còn một nắm xương, khoác cái áo rộng thùng thình này lên người, hai bên trống không, gió lạnh rót thẳng vào ngực. A Đào sờ mặt, nàng mua nó ở một sạp bán quần áo cũ ven đường, nàng chỉ lo trả giá, nào biết nó có hợp thân hay không?
Hết cách, nàng chỉ đành tìm một mảnh vải để hắn buộc quanh eo.
Kì kèo một hồi lâu, hai người mới cùng nhau ra ngoài, nghĩ đến vết thương của hắn, A Đào không dám đi quá nhanh, chậm chạp đẩy xe đi cạnh hắn.
Sau khi Kỷ Vô Ưu cạo sạch râu, cả người sáng láng hẳn lên, không giống tiểu thương, mà giống một cậu thư sinh hào hoa phong nhã hơn.
Khi bọn họ chậm rãi đi vào chợ, trên đường đã đông nghịt người.
A Đào nhanh chóng đẩy xe vào chỗ bán, bận bịu dọn bàn ghế ra.
Vừa nhấc lồng hấp lên, mấy vị khách quen thì xúm lại, nam nhân cao gầy kia không cần làm gì, chỉ ung dung ngồi bên cạnh nhìn nàng gói bánh, lấy tiền.
Bên cạnh tiểu quả phụ bỗng xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, cảnh tượng này rất nhanh làm mấy thím bán hàng rong chú ý.
Phan bà tử hỏi: “A Đào…… Đây là?”
“Đây là ca ca ta.” A Đào cười nói.
“Ui cha, ca ca ngươi đã khỏe chưa?” Bọn họ sôi nổi tiến lên thăm hỏi, thậm chí trong mắt của những người không thân thiết cũng đầy tò mò.
Kỷ Vô Ưu bình tĩnh đón lấy ánh nhìn của mọi người, cười nhạt, có lẽ là không quen, không bao lâu hắn đã khó chịu cúi đầu xuống, bắt A Đào nhỏ gầy làm lá chắn.
Mọi người cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn có vẻ yếu ớt, mặt mũi tuấn tú trắng nõn, đôi mắt to tròn đen nhánh chiếm gần nửa khuôn mặt, không giống ca ca nàng, giống đệ đệ thì đúng hơn.
Dáng vẻ sạch sẽ này khiến mọi người sinh ra sự thương xót, mấy suy nghĩ vớ vẩn lúc trước cũng gần như bị dập tắt.
“Này, sao trông ngươi gầy thế?” Phan thím ỷ vào việc mình thân với A Đào nhất, chủ động đi tới vỗ vai hắn, thở dài: “Để ta xem ngươi bị thương ở đâu?”
Mấy tức phụ trẻ tuổi thấy thế cũng đánh bạo xúm lại nhìn hắn.
Kỷ Vô Ưu hoảng hốt nghiêng đầu, bực bội nhìn đám dân quê hôi hám trước mắt, cố học theo giọng điệu nhẹ nhàng của A Đào, “Cảm ơn quan tâm, vết thương đã khá hơn nhiều.” Nói xong, cắn răng kéo nhẹ cổ áo xuống, cho mọi người xem vết thương bị băng gạc quấn chặt của mình.
“Đúng là nghiệp chướng.” Thím Phan thở dài không ngừng.
Có người hỏi: “Huynh muội các ngươi đều từ phía Nam đến sao?”
Kỷ Vô Ưu sờ mũi, nhìn A Đào đứng ngây ra ở đằng trước, nhàn nhạt đáp, “Đúng vậy.”
Trong đám người, một bà thím bán hàng rong có đôi mắt sắc bén nhịn không được mà hỏi, “Vị huynh đệ này trông quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Có lẽ bà ấy nói đến chuyện bức họa.
Bọn họ biết bà ta đang ám chỉ cái gì, giờ mà lỡ bị phát hiện sẽ khiến mọi người nghi ngờ, chỉ đành giả vờ không biết.
May mà mấy người khác không truy hỏi đến cùng.
Để thể hiện sự quan tâm của mình với hai huynh muội số khổ, mọi người thay nhau mua giúp bánh hoa quế, chưa đến một canh giờ, những chiếc bánh hoa quế thơm ngọt đã hết sạch, ngay cả thím Phan – cái người vẫn hay tính toán chi li từng đồng từng cắt, cũng đưa cho nàng hai cân xương đùi heo.
Trước lòng tốt của mọi người, Kỷ Vô Ưu vẫn lễ phép, gật đầu nói cảm ơn. Tưởng hắn chán ghét, ai biết dần dần lại chủ động tới gần các quầy bán hàng rong.
Hắn làm buôn bán nhiều năm, đi khắp trời Nam chí Bắc, có tài ăn nói, diện mạo khôi ngô, chỉ dăm ba câu, chẳng những không khiến người ta thấy chán, mà còn moi được không ít tin tức.
Lúc gần về, ai nấy cũng lưu luyến, dặn A Đào lần sau nhớ dẫn hắn theo.
Hai người trở lại hẻm nhỏ, A Đào vốn định dẫn hắn sang nhà Triệu đại gia chào hỏi, nhưng bánh hoa quế đã hết, đi tay không qua có vẻ không ổn, huống hồ, nam nhân này ở chợ ngồi nửa ngày, chắc là rất mệt mỏi.
Tuy không thể hiện ra mặt, nhưng A Đào thấy rõ, hai tay hắn đã nắm thành quyền.
Quả nhiên, vừa đóng cổng, khuôn mặt vốn hòa nhã của Kỷ Vô Ưu bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng. Hắn tàn nhẫn đá văng A Tài đang xun xoe bên chân, ngồi liệt trên cái ghế con trong sân.
Không lâu nữa, mọi người trong hẻm nhỏ sẽ biết tin họ cùng nhau ra ngoài, không cần che giấu, cũng không sợ mang tiếng nữa, tạm thời đã giải quyết được hoàn cảnh khó xử của nàng. Còn Lưu Tứ, hôm nay A Đào không thấy hắn đi bán, chắc là tin tức tối qua đã khiến hắn sốc, chưa thể nguôi ngoai ngay lập tức. Nếu hắn đã hứa là sẽ không nói cho người khác, A Đào tin hắn nói được làm được.
Về sau, nếu phải rời khỏi đây, ít nhất cũng phải ngẩng mặt rời đi.
Nàng cầm túi xương đùi heo trên càng xe, nói: “Ta đi hầm canh, ngươi đi ngủ một lát đi, nấu xong ta sẽ kêu ngươi.”
Kỷ Vô Ưu nghiêng đầu, liếc nhìn cây ngô đồng xơ xác trong sân, hắn hiện tại vô cùng mệt mỏi, không còn sức để động đậy nữa, chỗ vết thương ẩn ẩn đau, chuyến đi lần này đã tổn hại khá lớn đến nguyên khí của hắn.
Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, ít nhất hắn đã biết được hướng đi ở bên ngoài.
Sơn tặc ở núi Chung Hà bắt được Lưu Mạt, nhận được một khoảng tiền chuộc xa xỉ, nếu bọn họ có tiền, tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Cha phái người ra ngoài, chỉ dùng bức họa âm thầm tìm kiếm hắn, không để lộ tin hắn gặp bất trắc, chắc là sợ mất những mối làm ăn từ các cửa hàng. Gia nghiệp nhà họ Kỷ vốn do hắn một mình lo liệu, cha đã truyền lại cho hắn, một khi sụp đổ thì mọi chuyện sẽ đi tong ngay.
Mà hắn, ngoại trừ việc bảo trọng thân thể, mau chóng dưỡng thương, cũng nghĩ không ra cách gì khác.
Suy nghĩ đến khi miệng khô lưỡi nóng. Hắn nhìn nữ nhân đang bận bịu trong bếp, hô to, “Đưa nước cho ta.”
Chỉ chốc lát sau, một dòng nước ấm áp đã chạm đến môi, thậm chí không cần hắn phải giơ tay, cổ họng đã dễ chịu hơn, hắn vừa lòng mà quay mặt đi, còn nữ nhân kia thì nhanh chóng trở lại phòng bếp.
Hắn vốn là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi của mình. Tự tay phá hỏng đường sống của nàng, cũng là nàng tự tìm, ai kêu đêm ấy nàng dám phát điên chống đối hắn? Khiến dấu răng trên bắp tay hắn đến giờ vẫn chưa mất.
A Tài nằm bên ghế nghiêng đầu, nhìn nam nhân bằng đôi mắt to tròn, cứ như đang suy nghĩ gì đó. Kỷ Vô Ưu chà xát đôi tay lạnh cóng, ngoắc tay với nó, A Tài vui vẻ nhảy lên, liên tục liếm vào lòng bàn tay hắn.
Hắn ngửa đầu, uể oải ngáp dài, A Đào dìu lên giường lúc nào hắn cũng không biết.
Trong lúc ngủ mơ, hắn thấy nữ nhân kia thật sự đến Mẫu Đơn lâu, trong sảnh đầy oanh oanh yến yến, duy chỉ có nàng cầm cái cuốc nhỏ, vẻ mặt ngô nghê, cảnh tượng này khiến hắn bất giác bật cười.
Lúc đó, đèn dầu còn chưa tắt, A Đào nhìn chằm chằm mạng nhện trên xà nhà, không biết là hận hay tuyệt vọng, khi cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm, nàng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, bi thương ùa đến nhưng không đau lòng nổi… nàng nghĩ… có lẽ lòng nàng đã chết lặng.
Giọng nàng dửng dưng đến lạ, “Tại sao lại ghét ta đến vậy? Ta chỉ muốn sống mà thôi, cản trở ngươi cái gì?”
Nam nhân ở đầu bên kia bất động, hơi thở đều đều.
A Đào nói: “Ta chưa từng muốn chạy trốn, là bà bà và tiểu thúc ta bàn với nhau muốn giết ta để đổi lấy một tòa đền thờ, ta không muốn chết, ta phải chạy trốn.”
A Tài nằm ngay bên cạnh nàng, thò qua liếm mí mắt nàng, cảm giác ướt át khiến nàng hoàn hồn, nàng túm đầu nó lại, đặt vào hõm cổ.
Vật nhỏ đáng thương, nàng nghĩ, bây giờ chính nàng còn khó lo cho mình, sau này sao có thể bảo vệ được nó, chẳng lẽ phải bắt nó trở lại cuộc sống đầu đường xó chợ, bị người đánh mắng, xua đuổi ư?
Con chó nhỏ dường như hiểu được nỗi lòng của nàng, nó rên rỉ, hận không thể khảm cả người mình vào trong lòng nàng.
Ngón chân của Kỷ Vô Ưu vô tình đụng phải cái đuôi lộn xộn của nó, đầu ngón chân hơi cong lại, có thể là ghét bỏ, cũng có thể là giật mình, chắc hắn nghĩ đó là tay hoặc góc áo của A Đào.
A Đào lúc này lại phân tâm nghĩ đến một chuyện, hắn ghét nữ nhân như vậy, chẳng lẽ cả đời không thành thân sao? Lẽ ra, với gia nghiệp đồ sộ như thế, hắn phải lấy vợ sinh con, kéo dài hậu đại cho gia tộc mới đúng.
Đương nhiên ý nghĩ chập chờn này chỉ lướt qua trong giây lát.
Kỷ Vô Ưu nhẹ nhàng vươn tay tắt đèn dầu, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu lập tức biến mất, cả căn nhà chìm trong bóng đêm vô tận.
Nàng thở dài một hơi, dán người vào vách tường, cố gắng cách hắn xa nhất có thể, “Chờ ngươi hồi phục, ta cũng sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai.”
Kỷ Vô Ưu cười nhạo, giọng nói đầy chán ghét, “Sao vậy? Nam nhân ở đây không lừa được, đổi chỗ khác tiếp tục hành nghề?”
A Đào mệt mỏi tranh luận với hắn, “Ta muốn đi tìm ca ca ta.”
Có lẽ ban ngày Kỷ Vô Ưu ngủ nhiều, nên buổi tối tinh thần rất hăng hái, “Xem ra ta đã nói đúng, ca ca ngươi biết ngươi chạy trốn nên không còn mặt mũi ở nhà nữa.”
Hắn đúng là không chọc vào vết sẹo của nàng sẽ không cam lòng.
A Đào nói: “Mười năm trước hắn đi thi rồi mất tin, ta nghĩ sau khi hắn thi rớt thì lưu lạc đến thành Đông Hồ.” Mười năm không một tin tức, nàng chỉ có thể nghĩ đến hướng tích cực.
Kỷ Vô Ưu nói: “Có lẽ hắn đã sớm biến thành âm hồn dưới đao của đám sơn tặc rồi.”
A Đào cứng người, ôm chặt A Tài hơn, nó hơi khó chịu, bắt đầu giãy giụa.
Kỷ Vô Ưu biết nàng khó chịu, tính cách xấu xa kia lại bộc phát ra, “Ngươi nói xem, trượng phu ngươi bị ngươi khắc chết thế nào?”
A Đào ngây ra một hồi lâu, hắn dùng tay gõ vào vách tường để nhắc nhở nàng.
A Đào cũng không rõ tại sao nàng vẫn có thể bình tĩnh nằm chung giường, trò chuyện với hắn về quá khứ khó khăn sau khi bị hắn chặt đứt đường sống, “Bị bệnh chết, trước khi ta gả qua hắn vẫn luôn nằm liệt giường.”
Kỷ Vô Ưu tò mò hỏi, “Vậy mà ngươi còn gả qua?”
A Đào lẩm bẩm, “Ca ca cần lộ phí.”
Kỷ Vô Ưu cười to, “Thật sự không hiểu nữ nhân các ngươi, lúc nào cũng tỏ ra mình vĩ đại.”
Vĩ đại sao? Nàng không nghĩ vậy, nàng chỉ muốn giúp ca ca thực hiện ước mơ mà thôi.
Kỷ Vô Ưu lại nói: “Nếu ngươi thật sự không chỗ để đi, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường.”
A Đào biết hắn sẽ không tốt bụng như vậy, nhưng nàng vẫn ôm ấp một tia hy vọng.
Hắn nói: “Ngươi có thể đến Mẫu Đơn lâu ở thành Đông Hồ, chỗ đó chuyên thu nhận mấy nữ nhân không thân không thích, không nhà để về.”
Mẫu Đơn lâu? Nàng hỏi: “Đó là chỗ nào? Bán hoa sao?”
Hắn ho nhẹ, cười nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
A Đào nói: “Cảm ơn ngươi.”
Lời này khiến Kỷ Vô Ưu hơi giật mình, ở trong bóng tối, hắn nghiêng đầu, nhìn phía chân giường, “Ngươi định đi thật đấy à?”
A Đào gật đầu, biết hắn không nhìn thấy, bèn ngẩng đầu nhìn lên đầu giường: “Ta sẽ trồng hoa.”
Mí mắt Kỷ Vô Ưu giật giật, vẻ mặt hơi vi diệu, cứ như ngạc nhiên trước sự ngây thơ… cũng có thể là ngu ngốc của nàng.
(bán hoa cũng có nghĩa là ‘kỹ nữ’, còn A Đào thì nghĩ sang nghĩa khác)
Một hồi lâu, hắn mới hỏi, “Căn nhà này là hắn cho ngươi?”
A Đào nói: “Ai?”
Kỷ Vô Ưu hừ nhẹ, “Là cái người hôm nay đến thăm ta.”
A Đào ở trong bóng tối nhìn thẳng hắn, trong mắt bọn họ đều là một mảnh đen nhánh, nhưng lại biết rõ vị trí của đối phương, “Là Triệu đại gia cho ta thuê, chính là…… Chính là ông lão hôm trước đến khuyên chúng ta.”
Kỷ Vô Ưu nói: “Tiền thuê nhà ở đâu ra?” Nói xong, trong đầu bỗng nhảy ra một suy đoán, “Trương Úc Bạch cho?”
Ân công ư? Nàng đáp, “Ta không lấy tiền của ân công. Ngày ấy, trên đường xuống núi vô tình gặp Triệu đại gia, ông ấy ngã bị thương, ta giúp ông ấy đẩy xe mới tới được đây. Ông ấy rất tốt bụng, còn dạy ta làm bánh hoa quế.”
Một mái nhà che mưa chắn gió, một tay nghề để sinh tồn, một cuộc sống an ổn đã bị hắn dễ dàng phá hủy, nhưng nàng chỉ có thể cùng kẻ thù than thở.
Kỷ Vô Ưu hơi trở mình, cẩn thận không đè lên vết thương, “Trương Úc Bạch……” Vừa nói ra cái tên này, trong lòng hắn lại thấy phức tạp: “Hai ngươi đã làm gì lúc còn ở trên núi?”
A Đào thở dài một hơi: “Còn có thể làm cái gì, ta nấu cơm, giặt quần áo, hắn sửa nhà, luyện võ, chúng ta không thường nói chuyện, ngươi có thể yên tâm.”
Kỷ Vô Ưu cười nhạt, “Ta đương nhiên biết hắn sẽ không làm vậy, hắn sẽ không thích nữ nhân như ngươi đâu, hắn thích……” Hắn không nói hết ra, nhưng cả hai đều biết đáp án.
“Ngủ đi.” A Đào nói.
Kỷ Vô Ưu nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai mua một cái áo bông đi, ta định ra ngoài.”
A Đào hờ hững nói, “Được.” Dù sao cũng không cần dành dụm tiền nữa, chăn cũng không cần mua, hắn cần gì cứ cố gắng thỏa mãn hắn, nhanh chóng đường ai nấy đi mới tốt.
A Đào dựa sát vào A Tài, ôm nỗi buồn phiền, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Vô Ưu khẽ siết chặt tay, hai mắt mở đăm đăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Hôm sau, A Đào dậy sớm, hâm nóng hồi hấp xong thì đón vài tia nắng ít ỏi đến chợ.
Kỷ Vô Ưu đen mặt khi phải mặc chiếc áo bông cũ kĩ đã qua sử dụng.
Hiện tại, mặt hắn không những hóp vào, ngay cả eo cũng chỉ còn một nắm xương, khoác cái áo rộng thùng thình này lên người, hai bên trống không, gió lạnh rót thẳng vào ngực. A Đào sờ mặt, nàng mua nó ở một sạp bán quần áo cũ ven đường, nàng chỉ lo trả giá, nào biết nó có hợp thân hay không?
Hết cách, nàng chỉ đành tìm một mảnh vải để hắn buộc quanh eo.
Kì kèo một hồi lâu, hai người mới cùng nhau ra ngoài, nghĩ đến vết thương của hắn, A Đào không dám đi quá nhanh, chậm chạp đẩy xe đi cạnh hắn.
Sau khi Kỷ Vô Ưu cạo sạch râu, cả người sáng láng hẳn lên, không giống tiểu thương, mà giống một cậu thư sinh hào hoa phong nhã hơn.
Khi bọn họ chậm rãi đi vào chợ, trên đường đã đông nghịt người.
A Đào nhanh chóng đẩy xe vào chỗ bán, bận bịu dọn bàn ghế ra.
Vừa nhấc lồng hấp lên, mấy vị khách quen thì xúm lại, nam nhân cao gầy kia không cần làm gì, chỉ ung dung ngồi bên cạnh nhìn nàng gói bánh, lấy tiền.
Bên cạnh tiểu quả phụ bỗng xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, cảnh tượng này rất nhanh làm mấy thím bán hàng rong chú ý.
Phan bà tử hỏi: “A Đào…… Đây là?”
“Đây là ca ca ta.” A Đào cười nói.
“Ui cha, ca ca ngươi đã khỏe chưa?” Bọn họ sôi nổi tiến lên thăm hỏi, thậm chí trong mắt của những người không thân thiết cũng đầy tò mò.
Kỷ Vô Ưu bình tĩnh đón lấy ánh nhìn của mọi người, cười nhạt, có lẽ là không quen, không bao lâu hắn đã khó chịu cúi đầu xuống, bắt A Đào nhỏ gầy làm lá chắn.
Mọi người cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn có vẻ yếu ớt, mặt mũi tuấn tú trắng nõn, đôi mắt to tròn đen nhánh chiếm gần nửa khuôn mặt, không giống ca ca nàng, giống đệ đệ thì đúng hơn.
Dáng vẻ sạch sẽ này khiến mọi người sinh ra sự thương xót, mấy suy nghĩ vớ vẩn lúc trước cũng gần như bị dập tắt.
“Này, sao trông ngươi gầy thế?” Phan thím ỷ vào việc mình thân với A Đào nhất, chủ động đi tới vỗ vai hắn, thở dài: “Để ta xem ngươi bị thương ở đâu?”
Mấy tức phụ trẻ tuổi thấy thế cũng đánh bạo xúm lại nhìn hắn.
Kỷ Vô Ưu hoảng hốt nghiêng đầu, bực bội nhìn đám dân quê hôi hám trước mắt, cố học theo giọng điệu nhẹ nhàng của A Đào, “Cảm ơn quan tâm, vết thương đã khá hơn nhiều.” Nói xong, cắn răng kéo nhẹ cổ áo xuống, cho mọi người xem vết thương bị băng gạc quấn chặt của mình.
“Đúng là nghiệp chướng.” Thím Phan thở dài không ngừng.
Có người hỏi: “Huynh muội các ngươi đều từ phía Nam đến sao?”
Kỷ Vô Ưu sờ mũi, nhìn A Đào đứng ngây ra ở đằng trước, nhàn nhạt đáp, “Đúng vậy.”
Trong đám người, một bà thím bán hàng rong có đôi mắt sắc bén nhịn không được mà hỏi, “Vị huynh đệ này trông quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”
Có lẽ bà ấy nói đến chuyện bức họa.
Bọn họ biết bà ta đang ám chỉ cái gì, giờ mà lỡ bị phát hiện sẽ khiến mọi người nghi ngờ, chỉ đành giả vờ không biết.
May mà mấy người khác không truy hỏi đến cùng.
Để thể hiện sự quan tâm của mình với hai huynh muội số khổ, mọi người thay nhau mua giúp bánh hoa quế, chưa đến một canh giờ, những chiếc bánh hoa quế thơm ngọt đã hết sạch, ngay cả thím Phan – cái người vẫn hay tính toán chi li từng đồng từng cắt, cũng đưa cho nàng hai cân xương đùi heo.
Trước lòng tốt của mọi người, Kỷ Vô Ưu vẫn lễ phép, gật đầu nói cảm ơn. Tưởng hắn chán ghét, ai biết dần dần lại chủ động tới gần các quầy bán hàng rong.
Hắn làm buôn bán nhiều năm, đi khắp trời Nam chí Bắc, có tài ăn nói, diện mạo khôi ngô, chỉ dăm ba câu, chẳng những không khiến người ta thấy chán, mà còn moi được không ít tin tức.
Lúc gần về, ai nấy cũng lưu luyến, dặn A Đào lần sau nhớ dẫn hắn theo.
Hai người trở lại hẻm nhỏ, A Đào vốn định dẫn hắn sang nhà Triệu đại gia chào hỏi, nhưng bánh hoa quế đã hết, đi tay không qua có vẻ không ổn, huống hồ, nam nhân này ở chợ ngồi nửa ngày, chắc là rất mệt mỏi.
Tuy không thể hiện ra mặt, nhưng A Đào thấy rõ, hai tay hắn đã nắm thành quyền.
Quả nhiên, vừa đóng cổng, khuôn mặt vốn hòa nhã của Kỷ Vô Ưu bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng. Hắn tàn nhẫn đá văng A Tài đang xun xoe bên chân, ngồi liệt trên cái ghế con trong sân.
Không lâu nữa, mọi người trong hẻm nhỏ sẽ biết tin họ cùng nhau ra ngoài, không cần che giấu, cũng không sợ mang tiếng nữa, tạm thời đã giải quyết được hoàn cảnh khó xử của nàng. Còn Lưu Tứ, hôm nay A Đào không thấy hắn đi bán, chắc là tin tức tối qua đã khiến hắn sốc, chưa thể nguôi ngoai ngay lập tức. Nếu hắn đã hứa là sẽ không nói cho người khác, A Đào tin hắn nói được làm được.
Về sau, nếu phải rời khỏi đây, ít nhất cũng phải ngẩng mặt rời đi.
Nàng cầm túi xương đùi heo trên càng xe, nói: “Ta đi hầm canh, ngươi đi ngủ một lát đi, nấu xong ta sẽ kêu ngươi.”
Kỷ Vô Ưu nghiêng đầu, liếc nhìn cây ngô đồng xơ xác trong sân, hắn hiện tại vô cùng mệt mỏi, không còn sức để động đậy nữa, chỗ vết thương ẩn ẩn đau, chuyến đi lần này đã tổn hại khá lớn đến nguyên khí của hắn.
Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, ít nhất hắn đã biết được hướng đi ở bên ngoài.
Sơn tặc ở núi Chung Hà bắt được Lưu Mạt, nhận được một khoảng tiền chuộc xa xỉ, nếu bọn họ có tiền, tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Cha phái người ra ngoài, chỉ dùng bức họa âm thầm tìm kiếm hắn, không để lộ tin hắn gặp bất trắc, chắc là sợ mất những mối làm ăn từ các cửa hàng. Gia nghiệp nhà họ Kỷ vốn do hắn một mình lo liệu, cha đã truyền lại cho hắn, một khi sụp đổ thì mọi chuyện sẽ đi tong ngay.
Mà hắn, ngoại trừ việc bảo trọng thân thể, mau chóng dưỡng thương, cũng nghĩ không ra cách gì khác.
Suy nghĩ đến khi miệng khô lưỡi nóng. Hắn nhìn nữ nhân đang bận bịu trong bếp, hô to, “Đưa nước cho ta.”
Chỉ chốc lát sau, một dòng nước ấm áp đã chạm đến môi, thậm chí không cần hắn phải giơ tay, cổ họng đã dễ chịu hơn, hắn vừa lòng mà quay mặt đi, còn nữ nhân kia thì nhanh chóng trở lại phòng bếp.
Hắn vốn là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi của mình. Tự tay phá hỏng đường sống của nàng, cũng là nàng tự tìm, ai kêu đêm ấy nàng dám phát điên chống đối hắn? Khiến dấu răng trên bắp tay hắn đến giờ vẫn chưa mất.
A Tài nằm bên ghế nghiêng đầu, nhìn nam nhân bằng đôi mắt to tròn, cứ như đang suy nghĩ gì đó. Kỷ Vô Ưu chà xát đôi tay lạnh cóng, ngoắc tay với nó, A Tài vui vẻ nhảy lên, liên tục liếm vào lòng bàn tay hắn.
Hắn ngửa đầu, uể oải ngáp dài, A Đào dìu lên giường lúc nào hắn cũng không biết.
Trong lúc ngủ mơ, hắn thấy nữ nhân kia thật sự đến Mẫu Đơn lâu, trong sảnh đầy oanh oanh yến yến, duy chỉ có nàng cầm cái cuốc nhỏ, vẻ mặt ngô nghê, cảnh tượng này khiến hắn bất giác bật cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook