A Chức FULL
-
Chương 11
28
Lúc Trình Minh đến thỉnh an, ta vừa mới được thị nữ chăm sóc, chuẩn bị đi chính sảnh.
Khi nghe hắn đến, ta...!vẫn không có tinh thần.
Chậm rãi lắc lư đến chính sảnh, A di đã thỉnh an tổ lão trở về và ngồi ở đó rất lâu.
Ta không nhịn được che miệng ngáp một cái nho nhỏ.
Bình thường chỉ có ta và A di cũng không câu nệ lễ tiết gì, hôm nay Trình Minh lại có ở đây, ta nhớ tới ngày đó hắn rất nghiêm khắc, cho nên cực kỳ ngoan ngoãn, đoan đoan chính chính hành lễ với A di.
A di vẫy tay chào ta, ta vui vẻ chạy đến chỗ ngồi bên cạnh nàng.
Khi ta và A di ở bên nhau, ta luôn muốn dính lại với nàng, bất kể nàng đi đến đâu ta đều muốn đi theo phía sau, trông mong nhìn nàng, hiền lành nói ta giống như một cái đuôi nhỏ.
Trình Minh dường như rất bận rộn.
Thỉnh an xong, chào hỏi hai câu liền chuẩn bị rời đi.
Hôm nay ta tới sớm như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Vì thế ta cũng lưu lại một câu "A di con cũng phải đi" rồi xách váy, chạy theo phía sau hắn.
Trình Minh sải bước đi ra khỏi viện tử, tốc độ cực nhanh, không dễ dàng đuổi kịp hắn.
Ta không có thời gian để suy nghĩ về những điều này, rất căng thẳng, không biết làm thế nào để đuổi kịp hắn.
Có lẽ là A di và Trình Mậu đều cao nên Trình Minh cũng cao, ta thậm chí ngay cả bả vai hắn cũng không đứng tới, nói chuyện muốn ngửa đầu.
Ta băn khoăn có nên gọi hắn hay không.
Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy trên người Trình Minh có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ, nhưng lại không rõ chỗ nào quen thuộc.
Chỉ là nhịn không được muốn tới gần hắn, còn muốn để cho hắn không chán gh**ét ta.
Ta không thích Trình Minh gh**ét ta.
Mắt thấy sắp rút ngắn được khoảng cách, ta cũng không nhịn được nắm chặt ống tay áo của hắn kéo kéo.
Nhỏ giọng lại dồn dập gọi hắn: "Hi Minh Hi Minh."
Trình Minh không hất ta ra, còn đi chậm lại.
Hắn không tức giận! Cũng không kháng cự! Ta cảm nhận được, tuy rằng hắn cũng không cười, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc.
Trong lòng ta thoáng chốc liền an ổn, tay vẫn nắm lấy tay áo hắn không buông, cứ như vậy cùng hắn nói chuyện.
"Hi Minh, ngươi so với tưởng tượng của ta không giống...”
“Sau này ngươi có thể cùng ta chơi đùa hay không.”
“Hi Minh, sau này ngươi đừng gh**ét ta được không? Ta không thích điều đó."
"Hi Minh Hi Minh...".
Suốt đường đi ta cứ nói huyên thuyên, Trình Minh không trả lời ta, nhưng cũng không ngăn cản ta.
Mà thái độ của ta cũng đã thay đổi từ đáng thương chuyển sang chính trực.
Được một tấc tiến một thước, chính là loại người như ta.
Trình Minh cũng thật không ngờ ta lại có thể dính người như vậy, vẫn căng mặt như cũ, nhưng ta lại tinh mắt phát hiện vành tai hắn ửng đỏ.
A di nói không sai, đứa nhỏ này trong lòng không được tự nhiên, lúc trước thái độ đối với ta cương trực, giờ phút này nhất định là không thể kéo mặt xuống nói chuyện với ta.
Trời ơi...!ở cùng với tỷ tỷ mà xấu hổ cái gì, hài tử này thật là.
Ta hiền lành nhìn hắn, tự cho mình là một a tỷ hiền lành bao dung: "Hi Minh không cần ngượng ngùng, a tỷ đều hiểu." Ta làm như mình biết rất rõ.
Trình Minh hơi loạng choạng, sắp xếp lại lời nói rồi nói với ta câu đầu tiên: “Ngươi hiểu được cái gì?" Nhìn thấy đôi mắt của ta, hắn không nói nên lời: “......!Đừng nhìn ta như thế."
Trong lòng ta âm thầm bật cười, vẻ mặt vẫn như cũ: "Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ".
Trình Minh thấy thế, dứt khoát không còn cố chấp sửa lưng ta nữa.
Ta chỉ cần làm theo ý định của mình, tiếp tục suy nghĩ vụn vặt: "Hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta tìm chút chuyện gì thú vị chơi đi?......!Chơi xích đu nhé? Ngươi đẩy ta trước, ta lại đẩy ngươi, thế nào?"
"Hay là đi hoa viên kết vài vòng nguyệt quế? Ngươi kết một vòng có ít hoa hơn nhé? Ngươi thích màu hồng nhạt hay đỏ sẫm?
Lang quân bên cạnh dừng bước, nặng nề thở ra một hơi, ta cho rằng hắn định nói gì đó nên cũng dừng lại nhìn hắn.
Nhưng hắn không nói gì cả, bất đắc dĩ nhìn ta một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Ta theo kịp hắn:
"Ngươi nói cho ta biết ngươi thích cái gì, ta mua cho ngươi! Ta còn chưa tặng lễ vật gặp mặt cho ngươi!"
"Hi Minh, ngươi thích ăn kẹo lê cao hay là bát trân cao?"
"Ta cảm thấy bánh đào A di làm ngon nhất!"
Nói nhiều như vậy mà một câu đáp lại cũng không có, ta có chút nhụt chí: “......!Hi Minh, ngươi không không để ý tới ta sao!"
Hắn đi chậm lại, nhưng không quay nhìn lại ta: "Ta chưa bao giờ nếm qua bánh đào do a nương làm." Giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc: "Người có thể khiến a nương tự tay làm bánh đào, cho tới bây giờ chỉ có ngươi."
Ta không biết, ta cho rằng bánh đào này Trình Minh tất nhiên đã ăn qua.
Nhưng hắn lại nói không có...!Một thứ tốt như vậy, ta có, hắn cũng nên có.
Buông tay dừng lại, ta cởi hà bao ra, từ bên trong lấy ra một cái bánh đào, tay đưa sau lưng, gọi hắn: "Hi Minh!"
Chờ Trình Minh quay đầu lại, ta lập tức chạy tới, kiễng chân đút bánh đào vào trong miệng hắn, bàn tay che miệng hắn, phòng ngừa hắn nôn ra.
Nhưng cũng không xuất hiện cảnh kháng cự trong tưởng tượng của ta, hắn cực kỳ tự nhiên nhai nuốt xuống.
Ta có thể cảm nhận được đôi môi của hắn thỉnh thoảng đụng phải lòng bàn tay ta, mang theo từng đợt ngứa ngáy, ta buông tay xuống, tiếp tục nắm lấy ống tay áo hắn: "Ngon không?" Ta nhìn hắn đầy mong đợi.
Trình Minh cúi đầu nhìn về phía ta "Ừm" một tiếng: "Ngon." Dứt lời đột nhiên xoay người sải bước rời đi, ống tay áo cũng trượt khỏi tay ta.
Rõ ràng là cùng một bước chân, nhưng lúc này ta lại không thể đuổi kịp hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi xa.
Để lại cho ta một trăm suy nghĩ khó hiểu.
Hắn đây là, làm sao vậy...!Tại sao đột nhiên bỏ chạy?
29
A di nói ta có thể tùy ý ra vào viện của Trình Minh, ta cũng không khách khí, chọn lọc quên đi hai chữ "tránh hiềm nghi".
May mà Trình Minh gần đây đều không có việc gì làm, đều ở trong phủ.
Vì vậy, ta không cần phải thức dậy sớm để tìm hắn.
Dù sao hắn cũng ở trong viện tử, ta cũng không sợ hắn chạy.
Vì vậy chuyện hàng ngày của ta, lúc trước là dính lấy A di, bây giờ biến thành buổi sáng tới chỗ A di ăn sáng, phần còn lại trong ngày bám lấy Trình Minh.
Nhưng cũng không phải ngày nào cũng như vậy, cứ mười ngày thì sẽ có năm ngày là ở bên A di, ta cũng không thiên vị.
Dù sao A di không có ta bầu bạn, nàng sẽ rất cô đơn.
Hơn nữa, nếu ta và Trình Minh chơi quá tốt, A di ghen tị thì làm sao bây giờ.
Chậc, thật sự là khổ não.
Đều là vì ta quá khiến người ta yêu thích, nếu trên thế giới có hai ta, cũng không đến mức phân thân mệt mỏi.
Cẩn thận ngẫm lại vẫn là quên đi, nếu thật sự có hai ta, dù A di hay Trình Minh ai đối tốt với ta còn lại, ta đều sẽ bị ghen đến phát khóc.
Ta keo kiệt đến mức sợ nếu phải đấu tranh với chính mình, trong vòng nửa tháng, hoặc là ta sẽ bị ta khác đánh chết, hoặc ta kia sẽ tức giận đến chết.
A di và Trình Minh chỉ có thể thương một mình ta.
Về phần Trình Mậu, ta đã thật lâu không nhớ tới hắn, nghe Thiện Thiện nói, hắn lại xuất chinh.
Tướng quân là như vậy sao?
Trước đây Thiện Thiện mỗi ngày luôn có chuyện phải làm, bây giờ ta cũng không ép buộc nàng phải ở bên cạnh ta, nhất là sau khi ta bắt đầu dính lấy Trình Minh, nàng rảnh rỗi rất nhiều.
Đôi khi nàng sẽ làm những gì nàng thích, nhưng cái chính nàng là tai mắt của ta.
Ta không quan tâm trong phủ này như thế nào, người trong phủ này thì như thế nào.
Nhưng nàng bảo ta hãy quan tâm đến điều đó.
Nàng nói ta lười biếng, nếu ta chăm chỉ thì viện tử của chúng ta không rơi vào tình trạng tai điếc mắt mù.
Nàng muốn trở thành người biết tất cả, ta sẽ đi với nàng.
Tóm lại, cuộc sống khá dễ chịu.
Nhất là trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa ta và Trình Minh có thể nói là tăng vọt.
Từ lúc bắt đầu nói hai, ba câu đến bây giờ là… lạnh lùng nói chuyện.
Tuy rằng hắn vẫn thản nhiên như cũ, không thân thiết với ta, nhưng chỉ cần ta cùng hắn nói chuyện, hắn sẽ trả lời ta.
Ta hỏi hắn một câu, tuy rằng vẫn là ít nói, nhưng so với dáng vẻ nhạt nhẽo lúc trước, đã xem như rất sáng sủa rồi.
Hắn không phải là một người sống động.
Làm cho ta hoài nghi chuyện vì sao năm đó hắn lại bị đánh nhiều như vậy, bị đánh đến nỗi bây giờ vẫn là lang quân nổi danh ở Kinh Lăng.
Ta ôm cằm hỏi Trình Minh, hắn đang lật sách trả lời ta: “Điều duy nhất không hoàn hảo ở phụ thân là người quá hoàn hảo.
Trình thị không hoàn hảo, còn phụ thân cần sự hoàn hảo.”
Ta có một chút nghe không hiểu, cũng lười biếng để suy nghĩ.
Chỉ hiểu là đây là ý của Trình Mậu, dùng khuyết điểm của Trình Minh để làm nổi bật ưu điểm của chính mình.
Trong lòng chỉ cảm thấy đạo đức của phụ thân hắn có vấn đề, lại đau lòng cho Trình Minh vì tuổi còn nhỏ đã phải chịu những ánh mắt bất công như vậy.
Trình Minh và Trình Mậu ở trong lòng ta chung quy không giống nhau.
Hắn là a đệ của ta, ta tự nhiên thương hắn.
Nhưng hắn so với ta càng ổn trọng hơn, nên ta không biết làm thế nào lấy tư thái tỷ tỷ mà đối đãi với hắn.
Có lẽ là vóc dánh Trình Minh quá cao, hoặc có lẽ khí chất của hắn quá nặng nề, ta luôn bất giác làm nũng với hắn.
Hắn nói chuyện lưu loát giản dị, chưa từng nói thừa nửa chữ.
Nhưng bất cứ điều gì ta hỏi, hắn sẽ trả lời ta một cách nghiêm túc.
Rất kiên nhẫn với ta, cũng sẽ không bao giờ gh**ét vì ta quấy rầy.
Quan trọng hơn, hắn sẽ không đối xử với ta như một tiểu hài tử không hiểu chuyện, chưa bao giờ lừa dối ta và chắc cũng không bao giờ lừa dối ta.
Ta không thích những người nói dối mình và ta cũng không nói dối người khác.
Trình Minh lại có tính cách này giống ta.
Cho nên ở trước mặt Trình Minh, ta cũng rất ngoan rất nghe lời, hoàn toàn không giống như ở trước mặt Trình Mậu thô bạo kia.
Hắn đã cho ta cảm giác an tâm giống như A di.
Nếu thứ mà A di cho ta là cảm giác mềm mại như mây bao bọc thì Trình Minh giống như một tảng đá rắn chắc, tuy cứng nhưng lại rất chắc chắn.
Ta luôn luôn nắm bắt được sự dịu dàng ẩn dưới sự im lặng và lạnh lùng.
Bản thân Hi Minh chắc chắn không biết được lúc mình thẹn thùng, vành tai sẽ ửng đỏ, nhưng ta biết.
Khi hắn lén nhìn ta bị phát hiện, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ta dường như phát hiện ra điều đó.
Nhưng đây là bí mật của ta, chỉ cần nghĩ rằng, chỉ có một mình ta biết Hi Minh ngượng ngùng, trái tim ta sẽ có một loại niềm vui bí mật.
Ta không thể nói rõ ràng, có lẽ...!Đây có phải là cảm giác của a tỷ chăng?
Lười suy nghĩ lại những điều này, mùa xuân tươi sáng, thời tiết tốt như vậy rất dễ buồn ngủ.
Trình Minh vai thẳng tắp, viết chữ trên bàn bên cửa sổ.
Ta ngồi bên cạnh hắn, nghiêng đầu tựa vào cánh tay, nhìn hắn cực kỳ nghiêm túc chấm mực, lại từng nét từng nét vững vàng hạ xuống.
Ngón tay thon dài cân xứng, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, nhìn thanh tú lại đẹp mắt.
Nhưng lòng bàn tay hắn có những vết chai mỏng.
Trình thị giỏi võ thuật, thân là gia chủ tương lai, Trình Minh mỗi ngày đều phải luyện võ vào buổi sáng, buổi chiều hắn lại phải luyện chữ, sao có thể có một đôi tay mảnh khảnh như vậy? Đôi tay này có thể cong cung bắn tên, cũng có thể dùng bút làm đao.
Chủ nhân của chúng mặt mày tuấn tú, khí chất uy nghiêm và chúng rất hợp nhau.
Tiểu lang quân xuất sắc như vậy, lại là đệ đệ của ta, bảo ta làm sao không kiêu ngạo? Ta nhìn ánh sáng rơi trên khuôn mặt của mình, cong khóe miệng.
Càng nhìn càng cảm thấy, Trình Minh không có chỗ nào là không tốt.
Vốn định vẫn nhìn hắn viết chữ, chỉ là buổi chiều cơn buồn ngủ càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt ta chớp chớp, chậm rãi không mở ra được, cuối cùng vẫn là theo ánh mặt trời ấm áp, cúi xuống bàn rơi vào giấc mộng.
Trong mộng hoa hải đường nở rộ, bộ hoàng mập biến thành một đôi búp bê mập mạp thật sự, ở dưới tàng cây xích đu...!Chỉ tiếc hải đường không thơm, không có hương vị ngọt ngào.
Nhưng sự hoàn hảo đến từ đâu? Suy cho cùng, không hoàn hảo là điều bình thường.
Ta cũng nghĩ thế là đủ.
30
Đi viện của Trình Minh càng nhiều, ở chỗ hắn càng quen thuộc, ta càng phát hiện, trong phòng hắn có rất nhiều thứ thú vị.
Có rất nhiều đồ chơi mà ta không thể gọi tên, và một số vật dụng nhỏ mà ta không thể nhận ra.
Ta quả thực là bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, ngay cả viện tử của mình cũng không muốn trở về.
Trình Minh cũng hào phóng, chỉ cần ta thích, tùy ý lấy đi cũng được, hắn nói đây đều là đồ hắn chơi khi còn bé, giờ trưởng thành rồi, thật lâu không có đụng qua.
Vì thế ta tìm được rất nhiều đồ chơi từ chỗ hắn, giờ phút này ta liền cầm cửu liên hoàn mà Trình Minh nói kéo tới kéo lui.
Tinh tế thật là tinh tế, nhưng ta không thể chơi.
Trình Minh thấy ta ủ rũ, cầm tới biểu diễn cho ta một lần.
Ta chỉ thấy hai tay hắn chạm vào nơi này, nơi đó động đậy, trong chốc chốc liền cởi ra.
Chờ hắn đưa tới, ta còn chưa kịp phản ứng.
Trình Minh cũng không phiền, chỉ ta hết lần này đến lần khác, cho đến khi ta giải mã thành công thành hai phần: "Hi Minh, những thứ nhỏ nhặt này của ngươi từ đâu tới đây? Ta ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua."
Ta giơ cửu liên hoàn lăn qua lộn lại nhìn, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua, khẳng định nơi khác tuyệt đối không có.
Trình Minh cầm binh thư, đoan đoan chính chính ngồi ở trước bàn xem, nghe thấy ta hỏi hắn, trên tay lật một trang, cũng không nhìn ta.
"Một vị mưu khách trong phủ, tay nghề rất giỏi.
Cửu liên hoàn này cũng là hắn làm ra tặng cho ta."
Trình thị nuôi rất nhiều phụ tá, có một ít kỳ nhân dị sĩ cũng là bình thường, chẳng qua người này am hiểu vừa vặn giỏi cái ta thích.
Ta tiến đến bên cạnh hắn: "Vị tiên sinh kia là người nào?"
"Bạch Băng, tự Ngải Tư." Trình Minh động tác trên tay không ngừng, vành tai lại lặng lẽ đỏ lên: "Ngải Tư tiên sinh ở trong phủ, vừa là mưu khách, vừa là thợ thủ công.
Những thứ trong rương đều là hắn làm."
Người này rất thú vị.
Ta cũng không tiếp tục truy vấn Trình Minh vị tiên sinh này như thế nào, mà là cầm lấy một quyển du chí (nhật ký du lịch) ta tìm được từ trên thư án của hắn, say sưa nhìn.
Sở dĩ ta không hỏi hắn...!là vì bên cạnh ta có một bách sự thông (biết tuốt) sẵn có, không chỉ có thể thu thập tin tức, còn có thể nói lại một cách sinh động, từ đầu đến cuối.
Chờ buổi tối trở lại viện của mình, ta vừa mới đứng dậy, quả nhiên Thiện Thiện lấy lại giọng điệu, bắt đầu nói chuyện với ta: “ Đó là một câu chuyện dài.
Ngải Tư tiên sinh người là một thợ thủ công tài giỏi và cũng am hiểu thuật tính toán, lai lịch lại càng kỳ lạ."
Thiện Thiện vỗ nhẹ bàn một cái, hạ thấp giọng, thần thần bí bí: "Không ai biết hắn là nhân sĩ phương nào, nghe nói lúc hắn mới gặp tướng quân, quần áo không che thân, áo trên người ngay cả ống tay áo cũng không có, tóc cũng không biết bị kẻ xấu nào cắt, chắc là vì chuyện này cho nên đ**iên đ**iên khùng khùng."
Ở Đại Tề, thân thể, da dẻ và tóc là phụ mẫu, không thể dễ dàng hủy hoại.
Tóc có ý nghĩa rất đặc biệt, nếu không phải là nguyên nhân cực kỳ quan trọng, không bao giờ có thể cắt tóc.
Ngay cả những sợi tóc rụng khi chải đầu của ta đều phải được các thị nữ thu thập lại, bảo quản thỏa đáng.
Nếu bất đắc dĩ đứt tóc phải tắm rửa và nhịn ăn trong ba năm, cúng tổ tiên, viết thư báo tội và cầu xin các bậc tiền bối và tổ tiên tha thứ.
"Hỏi hắn từ đâu đến, hắn nói cái gì huyện mang, tóm lại là trông hắn rất cuồng loạn và liên tục nói Ta muốn về nhà và Ta muốn về nhà."
"Sau đó thì sao?" Ta cực kỳ tò mò, nghĩ đến chuyện hắn khôi phục thần trí, bằng không làm sao có thể có Ngải Tư tiên sinh hiện tại.
“Sau này binh lính đón hắn đưa hắn đến gặp tướng quân, không biết hắn nói gì, nhưng tướng quân lại đưa hắn về phủ, trở thành mưu khách, hắn ở đây mười lăm năm.”
Mười lăm năm, thật lâu.
"Bất quá cũng không biết vì sao, Ngải Tư tiên sinh vẫn chưa từng cưới vợ, càng chưa từng nạp thiếp, cả ngày đều chỉ ở một mình, ngẫu nhiên làm đồ chơi nhỏ, liền đưa cho tiểu lang chủ."
Thiện Thiện nói xong, một hơi uống xong nước trà trước mặt.
"Không hổ là Thiện Thiện!" Ta chân thành khen ngợi: "Không ra khỏi nhà mà biết chuyện thiên hạ!"
Thiện Thiện khoát tay áo: "Phu nhân tán thưởng, phu nhân quá khen!" Lại lắc lắc ống tay áo, ra vẻ mình đang mặc tay áo rộng.
Ngoài miệng khiêm tốn, trên mặt đắc ý không chút che dấu.
Nàng hành lễ, lại nói một câu: "Nếu không phải phu nhân sáng suốt, làm sao có chỗ cho ta dụng võ đây?"
Ta "chậc" một tiếng, nâng nàng dậy, tỏ vẻ không đồng ý: "Rõ ràng là năng lực của bản thân ngươi xuất chúng, mới có thể làm cho ta chú ý tới ngươi, ngươi cần gì phải tự coi thường mình?"
Ngay sau đó là một vòng lại một vòng tâng bốc lẫn nhau, các thị nữ bên cạnh sớm đã quen, không thấy gì lạ, vẫn bình thản đứng ở nơi đó, chờ sai phái.
Đợi đến khi buổi tối vào ngủ, ta nhớ Trình Minh nói, gần đây Ngải Tư tiên sinh đang làm cái gì tính châu (bàn tính).
Không biết đây lại là thứ gì mới lạ, đợi đến khi làm xong, ta nhất định phải đưa cho A di xem..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook