99 Lần Ly Hôn Lệ Thiếu Thỉnh Khiêm Tốn
-
1: Ai Giết Người
Ba giờ đêm, Tô Thiên Từ vội vàng chạy đến Lệ gia, "Tôi muốn gặp anh ấy!"
"Xin lỗi, thiếu gia nói...!Tô Thiên Từ cùng chó, không được phép vào!"
"Rầm" một tiếng, trong lòng dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn, Tô Thiên Từ dùng sức gào lên: "Lệ Tư Thừa, anh đi ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện, cái chết của ông nội không liên quan đến tôi, tôi bị đánh bất tỉnh, lúc tôi tỉnh lại thì ông đã chết rồi!"
Bảo vệ lạnh nhạt nhìn nửa khuôn mặt toàn sẹo vì bỏng của cô, không nói một lời.
"Bỏ cuộc đi", một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Một cô gái tầm 27 tuổi đang đứng bên trong cánh cổng sắt, dáng người mảnh khảnh: "Anh ấy sẽ không ra gặp cô đâu, ông nội vừa mất, anh ấy cần yên tĩnh."
Là cô ta, tình nhân được công nhận của Lệ Tư Thừa, cũng là khuê mật của cô, Đường Mộng Dĩnh.
Trong 5 năm qua, cô ta đi khắp nơi với tư cách là nữ đồng nghiệp của Lệ Tư Thừa.
Cô ta từng bước từng bước đi xuống bậc thang, bảo vệ thấy vậy liền chủ động mở cửa, đối xử giữa cô và cô ta khác nhau một trời một vực.
Tô Thiên Từ thấy điều này, lại càng hận thấu xương Đường Mộng Dĩnh.
"Hai người đi ra nơi khác đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy."
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, nhanh chóng rời đi.
"Tôi không giết ông nội!"
"Tôi biết, ông nội đương nhiên không phải do cô giết." Đường Mộng Dĩnh mỉm cười, bước ra ngoài, ngay sau đó liền đi tới hồ nước đối diện Đường gia.
Trước cửa Đường gia là một con đường lớn, đối diện có hồ nước, không có đèn đường.
Đường Mộng Dĩnh đứng đó, rất khó phân biệt được cô ta đứng ở đâu.
Nghe vậy, Tô Thiên Từ liền cảm thấy có gì đó không ổn, liên đi theo hỏi: "Cô có ý gì?"
"Đương nhiên không phải là cô giết ông nội, cô bị tôi đánh bất tỉnh, làm sao có thể giết ông ấy được?"
Tô Thiên Từ mở to mắt nhìn Đường Mộng Dĩnh: "Chẳng lẽ...là cô?"
"Suỵt..." Đường Mộng Dĩnh đặt ngón tay lên môi, cười tự mãn.
"Thật sự là cô! Tiện nhân, ông nội tốt với cô như vậy, cô tại sao..."
"Tốt?" Đường Mộng Dĩnh cười lạnh, "Nếu không phải vì lão già kia, hiện tại người kết hôn với Lệ Tư Thừa là tôi, không phải cô.
Lão già đó từ nhỏ đã không vừa mắt với tôi, không ưa tôi.
Lão già ngu ngốc đó, đáng lý nên chết từ lâu rồi!"
"Cô thật đáng sợ, tôi sẽ nói với bọn họ!"
Tô Thiên Từ quay người định rời đi, nhưng Đường Mộng Dĩnh lại không chút sợ hãi mà chế nhạo, "Cô cho rằng bọn họ sẽ tin sao?"
Bước chân của Tô Thiên Từ dừng lại.
"Giống như khi đó cô cố gắng giải thích rằng mình không hạ dược Lệ Tư Thừa, ai sẽ tin?"
Tô Thiên Từ đột nhiên xoay người, khó hiểu nhìn Đường Mộng Dĩnh.
Đường Mộng Dĩnh thưởng thức nhìn vẻ mặt của cô, "Giống như cô nói không phải cô phóng hỏa giết tôi, ai tin?"
"Đường Mộng Dĩnh, cô có ý gì?" Trong đầu Tô Thiên Từ lóe lên một ý nghĩ, "Là cô!"
"Đúng vậy, là tôi." Đường Mộng Dĩnh chế nhạo, "Nhưng vậy thì sao, cô có nhớ, khi cô vừa tới thăm nhà tôi, tôi liền suýt chút nữa chết vì ngộ độc khí than, cô nói cô không làm gì, có ai tin cô? Lệ Tư Thừa bị bắt cóc, suýt chút nữa bị thiêu chết trong nhà kho bỏ hoang, mọi người đều thấy là tôi cứu anh ấy, nhưng cô lại cố tình hôn mê ở hiện trường, cô nói cô không phóng hỏa thì ai tin?"
Tô Thiên Từ nghe thấy chuyện lúc trước, vô thức đưa tay chạm vào mặt mình.
Cô cố gắng hết sức đẩy Lệ Tư Thừa ra khỏi đám cháy, nhưng chính cô lại chạy không kịp, ngọn lửa hủy đi một nửa khuôn mặt của cô và...toàn bộ cuộc sống của cô!"
Cô là con gái ngoài giá thú của Tô gia.
Khi cô trở về Tô gia vào năm mười tám tuổi, cô liền biết rằng người mình sẽ kết hôn là Lệ Tư Thừa, nhưng cô không biết anh ta còn có một thanh mai tên Đường Mộng Dĩnh.
Hai mươi tuổi gả cho anh ta, sau khi kết hôn, cô không ngừng bị so sánh.
Đường Mộng Dĩnh đoan trang hào phóng, cô thô tục.
Đường Mộng Dĩnh tốt bụng xinh đẹp, cô lại ác độc như rắn rết.
Đường Mộng Dĩnh là một người du học trở về nước, còn cô kết hôn với Lệ Tư Thừa trước khi tốt nghiệp đại học.
Mà cô, lại ngốc nghếch coi Đường Mộng Dĩnh là khuê mật từ năm 18 đến 25 tuổi, lại không biết rằng cuộc đời mình hết thảy đều bị hủy hoại trong tay cô ta.
Mọi người đều biết, cô hạ xuân dược cho Lệ Tư Thừa để kích thích Đường Mộng Dĩnh, cô phóng hỏa suýt chút nữa giết chết Đường Mộng Dĩnh, cái thai trong bụng là cô tự mình ngã cầu thang để giá họa cho Đường Mộng Dĩnh.
Cơ hồ là ý thức thâm căn cố đế, không một ai thấy được cô đã làm những gì để có thể xứng với Lệ Tư Thừa.
Khi cô thức khuya giúp Lệ Tư Thừa sửa phương án rồi ngã bệnh, bọn họ nói cô đạo đức giả.
Để giúp Lệ Tư Thừa dưỡng tốt bệnh dạ dày, cô cố gắng học nấu ăn, bọn họ nói cô tâm cơ.
Để thực hiện mong muốn có chắt của ông nội, cô nghỉ học để dưỡng thai, bọn họ nói cô không có chí tiến thủ.
Sau khi Tô gia phá sản, bọn họ nói cô hạ tiện, thích trèo cao.
Cô sảy thai, bọn họ nói rằng cô tạo nghiệt nhiều, không xứng để mang thai, thậm chí ngay cả trời cao cũng muốn đem đứa bé này lấy đi.
Sau đó, cô dần hiểu ra rằng, Đường Mộng Dĩnh làm gì cũng đúng, còn cô làm gì cũng sai.
Cho đến ngày hôm qua, cô tỉnh dậy và phát hiện ông nội đã chết ở chân cầu thang tầng 1.
Khi cô đang đứng trên tầng 2 nhìn xuống thì đúng lúc cảnh sát phá cửa đi vào, Tô Thiên Từ liền thuận lí thành chương trở thành hung thủ giết người.
"Tiện nhân, tiện nhân! Tại sao, tại sao lại hại tôi như vậy!" Tô Thiên Từ điên cuồng lao về phía Đường Mộng Dĩnh.
Đường Mộng Dĩnh từng học võ, trong nháy mắt, cô ta đã nắm lấy Tô Thiên Từ bằng tay trái, rồi đẩy thẳng cô xuống hồ.
Sau khi bị sặc mấy ngụm nước, Tô Thiên Từ liều mạng giãy giụa, "Cứu..."
"Lộc cộc lộc cộc"
Đường Mộng Dĩnh đứng trên bờ lạnh lùng nhìn cô, "Yên tâm đi, tôi sẽ thay thế cô, trở thành Lệ Phu nhân...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook