Sáng hôm sau, Nam Dạng tỉnh dậy, bên ngoài bầu trời đã sáng hẳn.

Cô mơ mơ màng màng bò dậy rửa mặt, lau sạch vết thương và bôi thuốc lại lần nữa.

Lúc này mới cảm thấy người đã khỏe hơn nhiều, có cảm giác như được hồi máu sống lại vậy.

Bước chân nhẹ nhàng rời phòng, Nam Dạng xuống lầu, dưới nhà cũng không thấy bóng dáng Lục Thầm Yến.

Bình thường anh phải bận việc nên không ở nhà cũng là chuyện bình thường.

Nam Dạng làm quen rất nhanh, vừa ngâm nga hát vừa vào bếp tìm thức ăn.

Nhưng không ngờ là cô còn chưa kịp vào bếp, đã trông thấy hộp cách nhiệt để trên bàn.

Cô mở nắp ra liếc nhìn, thấy bên trong đựng đầy một bát đậu hũ nước dùng đậu phụ sốt tương.

Trên đĩa có thêm một cái bánh quẩy và hai quả trứng luộc nước trà, còn nóng hổi nghi ngút khói, thơm lừng.

Có vẻ Lục Thầm Yến đã mua cho cô từ sáng sớm.


Không ngờ anh vẫn lo lắng quan tâm đến việc cơ thể cô khó chịu, không nên tự nấu ăn.

Nam Dạng sững sờ một lúc, rất nhanh sau đó trong lòng lại ấm áp, không nhịn được bật cười.

"Cũng khá chu đáo đấy.

"Cô lấy bát đũa, múc đậu phụ ra, cho thêm ít rau hẹ vào.

Ngày nào sau khi thức dậy, Nam Dạng cũng rất thèm ăn, cô xé bánh quẩy thành từng đoạn, từng đoạn nhỏ, nhúng vào sữa đậu nành ăn dần đến khi hết sạch.

Đậu phụ sốt tương mằn mặn thơm thơm, bánh quẩy giòn tan, trứng luộc nước trà cũng được ướp hết sức ngon miệng.

Nam Dạng ăn đến là no nê, ăn no xong tâm trạng cũng tốt hơn, còn tràn trề năng lượng.

Những bộ đồ khoe vóc dáng của nguyên chủ nhìn thì đẹp thật, Nam Dạng cũng không có hạn chế về trang phục của phụ nữ, nhưng cô vẫn thích mặc thoải mái hơn.

Cô tìm được một chiếc sơ mi màu trơn và quần ống rộng trong tủ quần áo, mặc vào, sau đó lại lấy khăn lụa in hoa buộc tóc thắt bím đuôi ngựa.


Phong cách của một cô gái ngoan hiền, khi cô mặc lên người lại cực kỳ hợp mắt.

Nam Dạng tự ngắm nghía nhan sắc đỉnh cao của mình trong gương, vui vẻ về thăm nhà cha mẹ.

Dọc đường, cô còn ôn lại bối cảnh gia đình trong đầu một lần, phòng khi chút nữa lại nói hớ.

Bối cảnh của nhà họ Nam, cho dù đặt giữa đại viện quân khu cho người nhà, một nơi đầm rồng hang hổ như thế, cũng nổi bật nhất.

Cha Nam Hoài Châu là Phó Bộ trưởng Bộ Trang bị, mẹ Trình Tích Khanh là quân y.

Anh trai Nam Ngự làm ở Cục Bảo mật quân đội, chị gái Nam Thư công tác ở bệnh viện quân khu.

Ngay cả em trai út Nam Mộc cũng là một học sinh rất giỏi, đang theo học tại trường trung học trọng điểm ở thủ đô.

Một nhà toàn nhân tài như thế, tất nhiên năng lực học tập của nguyên chủ cũng không tồi.

Thế nhưng cốt truyện lại biến cô thành một nhân vật làm nền cho cốt truyện, chỉ biết theo đuổi đàn ông, lo chuyện tình cảm yêu đương.

Gia đình vốn vì muốn tốt cho cô ấy mà khuyên bảo, khuyên tới khuyên lui cuối cùng lại gây thù oán.

Trước đây, nguyên chủ tức giận đến mức vô tình ngã xuống cầu thang trong lúc khắc khẩu, anh trai che chở cô ấy nên đã bị thương ở đầu phải khâu.

Nhưng nguyên chủ không hề có ý định cúi đầu nhận lỗi, làm sao không khiến họ đau lòng phiền não đây?Nam Dạng nhớ lại trước khi Nam Tuệ Mỹ gây sự, nguyên chủ vốn rất hiền lành, nhưng dưới tác động của cốt truyện, cô ấy đã bị kích động trở thành điên cuồng không có đầu óc, khiến cô không khỏi cười khổ, đồng thời cũng đã quyết tâm trong lòng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương