80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
-
Chương 43
“Tan làm rồi.”
Lúc Tống Thiển bị Hạng Loan Thành đánh thức thì đã hơn 6 giờ chiều. Cô trở mình lăn khỏi sô pha, dưới sàn trải thảm mềm nên cũng không đau.
Cô đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo lại.
Mất mặt quá.
Áo vest trên người rơi xuống. Cô vừa vươn vai đã thấy Hạng Loan Thành khoác chiếc áo vest khác, ăn mặc chỉnh tề.
“Tới ngay, tới ngay.” Tống Thiển vội vàng đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Cô theo anh ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Tưởng Hoài Nam đang đi về phía này.
Tống Thiển trốn sau Hạng Loan Thành, ước gì có thể lập tức bỏ chạy.
Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, nhưng hình như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
“Thiển Thiển.” Tưởng Hoài Nam làm bộ không thấy khuôn mặt đen sì của Hạng Loan Thành, lướt qua anh, đi đến chào hỏi Tống Thiển đang trốn sau lưng anh.
“Chào, chào anh Tưởng.” Đưa tay không đánh kẻ mặt cười, Tống Thiển chỉ có thể mỉm cười đáp lại anh ta.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm rồi chứ. Lúc nãy nói tiện đường đưa cô đi không phải lời khách sáo đâu. Lát nữa cô cứ lên xe tôi, tôi đưa cô đi.”
Anh ta tỏ ra vô cùng thân thiết, nếu không phải hai người thật sự không có quan hệ gì, Tống Thiển đã tin rằng anh ta có ý tốt.
“Không cần, tôi đưa cô ấy đi.” Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển đến bên cạnh mình, chắn giữa hai người.
“Ồ, em họ, cậu cũng ở đây à?”
Một người trưởng thành cao lớn đứng đây lại giả vờ không nhìn thấy, đúng là khiêu khích trắng trợn.
“Không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây. Cô ấy đói rồi.”
Bị thông báo là mình đã đói rồi, Tống Thiển nắm lấy vạt áo trái của Hạng Loan Thành, vội vàng gật đầu.
Đúng vậy, cô đói rồi.
Không không không, Tống Thiển đói rồi.
“Nếu vậy thì đi cùng nhau đi. Gần đây tôi mới biết một nhà hàng khá tốt, chắc chắn rất hợp.” Tưởng Hoài Nam quyết tâm muốn khiến Hạng Loan Thành ghê tởm. Anh ta đi đến bên Tống Thiển, mời mọc lôi kéo cô.
“Không cần, cô ấy không thích ăn bên ngoài.”
Hạng Loan Thành giữ chặt cổ tay phải của cô không buông.
Tống Thiển mới ngủ dậy chưa lâu, vốn vẫn còn đang mơ màng, bị hai người kéo qua kéo lại thì càng chóng mặt hơn.
Cô hất tay, chạy ra sau Hạng Loan Thành, chỉ ló đầu ra nói với Tưởng Hoài Nam: “Cảm ơn anh Tưởng nhưng tôi đi với Thập Thất là được rồi. Làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền, không phiền. Được ăn tối cùng một cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của tôi. Tôi có thể hẹn cô lần sau không?”
Mẹ nó, đầu óc của người này có vấn đề à? Không phải bây giờ anh ta đang theo đuổi chị gái cô sao?
Tống Thiển chỉ có thể chửi thầm trong bụng, ngoài mặt qua loa đáp: “Được, được.”
“Vậy quyết định rồi nhé. Ngày mai tôi sẽ đến nhà đón cô.”
?
Rốt cuộc là người này nghe không hiểu tiếng người hay tác giả có hiểu lầm gì đó về hình tượng của nhân vật này vậy?
Cô trả lời qua loa như vậy rõ ràng là không muốn dính dáng gì nữa.
“Cô ấy không rảnh.” Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển nhanh chóng rời đi, để lại một mình Tưởng Hoài Nam đằng sau.
Không còn dáng vẻ ấm áp như vừa rồi nữa, khóe môi cong lên một nửa, hoàn toàn là nụ cười giễu cợt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt âm u nhìn hai người rời đi.
*
Về đến nhà đã là hai mươi sáu tháng chạp.
Vừa vào cửa, Đổng Thành Mai lau tay vào tạp dề, đi từ phòng bếp nhỏ ra.
“Mẹ!” Ba chị em đồng thanh gọi bà.
“Về rồi, về rồi là tốt!” Bà xúc động đến rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
Vợ chồng bác cả nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, cháu nội Tống Gia Lê còn chưa đi vững lảo đảo vịn tường đi ra theo.
“Đô, đô.” Nhóc béo cất bước chân nhỏ, dang rộng hai tay, chạy về phía Tống Thiển, ôm chân cô.
Tống Gia Lê là con trai của Tống Việt. Cậu kết hôn ba, bốn năm trước, chưa đến hai tháng vợ đã mang thai.
Bé con cũng được hơn hai tuổi rồi.
Nói chuyện còn chưa rõ, cô lại gọi thành đô.
Tống Thiển vừa định ôm bé lại bị Tống Thiên Tứ giành trước, bế lên cao: “Có nhớ chú không?”
Bé con lắc đầu, muốn được Tống Thiển ôm vào lòng. Tống Thiên Tứ lấy kẹo trong túi ra trêu bé: “Không nhớ thì không có kẹo ăn. Lát nữa một mình chú ăn hết.”
Miệng bé con ngọt như mía lùi, lập tức sửa miệng: “Chào, chào chú.”
Tống Thiên Tứ tính tình trẻ con, tiếp tục cầm kẹo đung đưa trước mặt mà không đưa cho bé.
Bé con làm sao chịu nổi, lập tức òa khóc lên, nhìn quanh tìm mẹ.
Tống Thanh vỗ đầu cậu, lấy bịch kẹo đặt vào lòng Tống Gia Lê rồi dỗ dành bé.
Nghe tiếng con trai khóc, mẹ bé là Trần Lan Lan từ trong phòng đi ra, thấy ba chị em về thì tươi cười chào hỏi.
Tống Thiển ôm bé con, bé lại ôm bịch kẹo, nín khóc cười khúc khích rất vui vẻ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tống Việt được phân công giảng dạy ở một trường trung học trong thành phố. Tại đây, cậu quen biết Trần Lan Lan cũng là giáo viên. Hai gia đình gặp nhau đều cảm thấy đối phương khá tốt, không lâu sau thì kết hôn.
Tống Tư ly hôn với Châu Đại Thành, làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi của nhà họ Tống. Không phải người nhà không sốt ruột mà cuộc hôn nhân trước đã để lại bóng ma quá lớn, bất kể nói gì Tống Tư cũng không chịu đi xem mắt.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống trôi qua êm đềm.
Sắp qua năm mới, cửa hàng tiện lợi nằm ở vị trí tốt, giá cả cũng phải chăng, việc buôn bán đương nhiên rất được, hàng Tết trong kho đã sớm bán hết. Tống Tư và Tống Việt dậy sớm thuê xe đến vùng khác nhập hàng. Bọn họ nói nhân lúc năm mới bán một số hàng cao cấp để kiếm thêm.
Bây giờ đã hai giờ chiều mà vẫn chưa về.
“Có đói không? Cơm trên xe lửa khó ăn lắm đúng không? Có muốn mẹ làm gì đó cho mấy đứa ăn không? Trong nhà cái gì cũng có.”
Người mẹ lúc nào cũng luôn lo lắng con mình ở ngoài ăn không no mặc không ấm.
Tống Thanh không muốn làm phiền bà, nếu không bà sẽ nấu đầy một bàn, vừa phiền phức vừa tốn công.
Ngày đầu tiên về nhà, hàng xóm đã đưa con cháu sang, nói là muốn tán gẫu, chủ yếu là để con cháu nhà mình học tập mấy đứa trẻ nhà họ Tống.
Bình thường, tốt nghiệp cấp ba đã được hàng xóm láng giềng xem là người đọc sách tài giỏi, càng không cần phải nói đến việc một nhà có ba sinh viên, bọn họ làm sao dám nghĩ tới.
Vì vậy mà ngõ nhỏ nhà họ Tống được gọi là “ngõ Trạng nguyên”. Không ít học sinh trước khi thi đại học đều muốn đến đây đi dạo một vòng để dính chút may mắn. Đây chính là khoảng thời gian khó chịu nhất trong năm, nhất là lúc Tống Thiển và Tống Thiên Tứ còn đi học, hai người bị rất nhiều cô dì và trẻ con vây quanh hỏi han đủ thứ chuyện.
“Nhìn anh chị nhà người ta đi, đã tốt nghiệp rồi mà vẫn còn chăm chỉ học tập. Con xem lại mình đi, cuối kỳ còn thi rớt.”
“Đã tìm được công việc chưa? Làm ở đài truyền hình à? Đài truyền hình rất tốt.”
“Có thể xem giúp con bác không? Gần đây thành tích của nó tụt dốc không phanh.”
“Có người yêu chưa? Cháu gái con anh họ cô cùng tuổi với cháu…”
Hai người vốn không biết nói gì, chỉ có thể trả lời mấy chuyện không đầu không đuôi.
Nhưng Đổng Thành Mai lại nghe được gì đó, kéo lấy người vừa rồi hỏi: “Cháu gái bà bao nhiêu tuổi? Trong nhà có những ai?”
Tống Thanh ở bên cạnh cười trộm, không nhịn được mà trêu chọc Tống Thiên Tứ.
Bác dâu Tống ngồi bên cạnh vỗ vai Tống Thanh, nghiêm túc nói: “Con còn cười thằng bé. Lúc mẹ con và bác lớn bằng con thì đã sinh đứa thứ hai rồi. Gần đây Tiểu Việt…”
Nhân lúc ồn ào, Tống Thiển lặng lẽ quay về phòng mình, nếu không chuyện này nhất định sẽ kéo đến người cô.
Quan niệm của thế hệ trước là kết hôn sớm là chuyện tốt.
Ba chị em nhà họ Tống không ai nghĩ như vậy.
Vì vậy bọn họ bị không ít người bàn tán, thậm chí còn để ý hơn cả ba người lớn nhà họ Tống.
Đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì, không phải vẫn không lấy được vợ, không gả được chồng sao.
Mãi đến hơn 5 giờ, Đổng Thành Mai muốn đi nấu cơm, mọi người mới lục tục rời đi. Nếu không, với mức độ nhiệt tình này, nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết chuyện.
Trên bàn cơm, một nhà bốn người ngồi cạnh nhau, vị trí chủ vị đối diện với cửa để trống, đặt một chiếc bát không.
Đổng Thành Mai liên tục gắp thức ăn cho ba người, lẩm bẩm hôm nào phải về thôn Diêm Đóa, tế bái và đốt giấy tiền cho Tống Chí Tiến.
Chớp mắt đã qua mấy năm, bà vẫn chưa quen việc trong nhà ít người hơn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Tống Thiển đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, mấy người phụ nữ nói chuyện lớn tiếng, không ai nhường ai.
Trong lúc mơ màng, Tống Thiển nghe thấy tên Tống Thiên Tứ rất nhiều lần.
Bác dâu Tống ra sức khen ngợi cháu trai mình, sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp ở lại Bình Kinh thì chính là người thành phố, bỏ qua mối này thì không còn mối nào tốt hơn.
Một người phụ nữ khác có lẽ là bà mối luôn miệng đảm bảo gia cảnh nhà gái trong sạch, tổ tiên còn có một vị quan nổi tiếng, mặc dù trình độ học vấn hơi kém một chút, chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhưng không hề có tật xấu gì.
Hai bên đều cảm thấy vừa ý, quyết định chiều nay sẽ gặp mặt. Tống Thiên Tứ tốt nghiệp xong thì có thể kết hôn ngay, không đến hai năm đã có thể có con rồi.
Bác dâu Tống miêu tả cuộc sống tương lai thoải mái an nhàn cho Đổng Thành Mai nghe, Đổng Thành Mai nghe xong cũng sững sờ.
Bà vô thức đồng ý chuyện này.
Trò chuyện xong, bà mối nhanh chóng rời đi.
Tống Thiển mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, trong tiểu thuyết không nhắc đến chuyện này của em trai cô, nhưng trước khi chết cậu chưa kết hôn.
E rằng chuyện này sẽ không thành.
Lúc ăn sáng, Đổng Thành Mai mấy lần muốn mở miệng nhưng đều nuốt trở lại.
Bây giờ giới trẻ đều tự do yêu đương, không còn nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối nữa rồi.
Tống Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự bối rối của bà: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Hai người còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn Đổng Thành Mai bằng ánh mắt khó hiểu, chờ bà trả lời.
Trước mặt Tống Thiên Tứ, Đổng Thành Mai bắt đầu khen con gái nhà người ta tốt đến mức nào, cứ như bị bà mối tẩy não vậy.
Tống Thiển nghĩ, có lẽ bà quá cô đơn, cần tìm một người bầu bạn.
Lớn tuổi rồi nên không muốn tranh chấp với con cái, hơn nữa Đổng Thành Mai trước nay vẫn luôn yếu đuối. Sợ cậu tức giận, bà nhỏ giọng nói với cậu: “Hay là con cứ đi gặp đi, chỉ đến nhìn một cái thôi cũng được. Mẹ đã đồng ý với người ta rồi.”
Đến nước này, Tống Thiên Tứ đương nhiên không thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Buổi chiều lúc xem mắt, mọi người đã gặp được cô gái kia. Mi thanh mục tú, không thích nói chuyện, nước da trắng nõn như hai chị em nhà họ Tống, ngồi ngay ngắn, không nói năng gì, chỉ khi có người hỏi tới tên mới nhỏ giọng trả lời.
Lúc kết thúc, Đổng Thành Mai mỉm cười hài lòng, tính tình không tệ, gia đình cũng thấu tình đạt lý, mọi mặt đều tốt.
Chỉ có mình Tống Thiên Tứ ngồi cạnh cửa không nói tiếng nào, bóng lưng vừa cô đơn vừa tịch mịch.
Tống Thiển kéo ghế đến ngồi cạnh cậu, không lên tiếng an ủi, chỉ ở bên cậu.
Cậu biết, kể từ khi cha mất, mẹ luôn muốn cậu sớm kết hôn, muốn con trai thứ hai nhà họ Tống có người kế tục để đốt giấy tiền báo cáo với tổ tiên.
Nhưng cậu không muốn như vậy. Hôm nay khi gặp được cô gái kia, cậu lập tức hối hận vì đã đồng ý đến đây. Không phải do cô gái kia không xinh đẹp mà là cậu đột nhiên nhớ đến tối đó có người mượn rượu tỏ tình với cậu, nói rằng đã thích thầm cậu mười năm.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa trả lời.
Nhưng hôm nay cậu đã tìm được đáp án rồi.
Lúc Tống Thiển bị Hạng Loan Thành đánh thức thì đã hơn 6 giờ chiều. Cô trở mình lăn khỏi sô pha, dưới sàn trải thảm mềm nên cũng không đau.
Cô đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo lại.
Mất mặt quá.
Áo vest trên người rơi xuống. Cô vừa vươn vai đã thấy Hạng Loan Thành khoác chiếc áo vest khác, ăn mặc chỉnh tề.
“Tới ngay, tới ngay.” Tống Thiển vội vàng đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Cô theo anh ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Tưởng Hoài Nam đang đi về phía này.
Tống Thiển trốn sau Hạng Loan Thành, ước gì có thể lập tức bỏ chạy.
Không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, nhưng hình như ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
“Thiển Thiển.” Tưởng Hoài Nam làm bộ không thấy khuôn mặt đen sì của Hạng Loan Thành, lướt qua anh, đi đến chào hỏi Tống Thiển đang trốn sau lưng anh.
“Chào, chào anh Tưởng.” Đưa tay không đánh kẻ mặt cười, Tống Thiển chỉ có thể mỉm cười đáp lại anh ta.
“Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm rồi chứ. Lúc nãy nói tiện đường đưa cô đi không phải lời khách sáo đâu. Lát nữa cô cứ lên xe tôi, tôi đưa cô đi.”
Anh ta tỏ ra vô cùng thân thiết, nếu không phải hai người thật sự không có quan hệ gì, Tống Thiển đã tin rằng anh ta có ý tốt.
“Không cần, tôi đưa cô ấy đi.” Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển đến bên cạnh mình, chắn giữa hai người.
“Ồ, em họ, cậu cũng ở đây à?”
Một người trưởng thành cao lớn đứng đây lại giả vờ không nhìn thấy, đúng là khiêu khích trắng trợn.
“Không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây. Cô ấy đói rồi.”
Bị thông báo là mình đã đói rồi, Tống Thiển nắm lấy vạt áo trái của Hạng Loan Thành, vội vàng gật đầu.
Đúng vậy, cô đói rồi.
Không không không, Tống Thiển đói rồi.
“Nếu vậy thì đi cùng nhau đi. Gần đây tôi mới biết một nhà hàng khá tốt, chắc chắn rất hợp.” Tưởng Hoài Nam quyết tâm muốn khiến Hạng Loan Thành ghê tởm. Anh ta đi đến bên Tống Thiển, mời mọc lôi kéo cô.
“Không cần, cô ấy không thích ăn bên ngoài.”
Hạng Loan Thành giữ chặt cổ tay phải của cô không buông.
Tống Thiển mới ngủ dậy chưa lâu, vốn vẫn còn đang mơ màng, bị hai người kéo qua kéo lại thì càng chóng mặt hơn.
Cô hất tay, chạy ra sau Hạng Loan Thành, chỉ ló đầu ra nói với Tưởng Hoài Nam: “Cảm ơn anh Tưởng nhưng tôi đi với Thập Thất là được rồi. Làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền, không phiền. Được ăn tối cùng một cô gái xinh đẹp là vinh hạnh của tôi. Tôi có thể hẹn cô lần sau không?”
Mẹ nó, đầu óc của người này có vấn đề à? Không phải bây giờ anh ta đang theo đuổi chị gái cô sao?
Tống Thiển chỉ có thể chửi thầm trong bụng, ngoài mặt qua loa đáp: “Được, được.”
“Vậy quyết định rồi nhé. Ngày mai tôi sẽ đến nhà đón cô.”
?
Rốt cuộc là người này nghe không hiểu tiếng người hay tác giả có hiểu lầm gì đó về hình tượng của nhân vật này vậy?
Cô trả lời qua loa như vậy rõ ràng là không muốn dính dáng gì nữa.
“Cô ấy không rảnh.” Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển nhanh chóng rời đi, để lại một mình Tưởng Hoài Nam đằng sau.
Không còn dáng vẻ ấm áp như vừa rồi nữa, khóe môi cong lên một nửa, hoàn toàn là nụ cười giễu cợt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt âm u nhìn hai người rời đi.
*
Về đến nhà đã là hai mươi sáu tháng chạp.
Vừa vào cửa, Đổng Thành Mai lau tay vào tạp dề, đi từ phòng bếp nhỏ ra.
“Mẹ!” Ba chị em đồng thanh gọi bà.
“Về rồi, về rồi là tốt!” Bà xúc động đến rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
Vợ chồng bác cả nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, cháu nội Tống Gia Lê còn chưa đi vững lảo đảo vịn tường đi ra theo.
“Đô, đô.” Nhóc béo cất bước chân nhỏ, dang rộng hai tay, chạy về phía Tống Thiển, ôm chân cô.
Tống Gia Lê là con trai của Tống Việt. Cậu kết hôn ba, bốn năm trước, chưa đến hai tháng vợ đã mang thai.
Bé con cũng được hơn hai tuổi rồi.
Nói chuyện còn chưa rõ, cô lại gọi thành đô.
Tống Thiển vừa định ôm bé lại bị Tống Thiên Tứ giành trước, bế lên cao: “Có nhớ chú không?”
Bé con lắc đầu, muốn được Tống Thiển ôm vào lòng. Tống Thiên Tứ lấy kẹo trong túi ra trêu bé: “Không nhớ thì không có kẹo ăn. Lát nữa một mình chú ăn hết.”
Miệng bé con ngọt như mía lùi, lập tức sửa miệng: “Chào, chào chú.”
Tống Thiên Tứ tính tình trẻ con, tiếp tục cầm kẹo đung đưa trước mặt mà không đưa cho bé.
Bé con làm sao chịu nổi, lập tức òa khóc lên, nhìn quanh tìm mẹ.
Tống Thanh vỗ đầu cậu, lấy bịch kẹo đặt vào lòng Tống Gia Lê rồi dỗ dành bé.
Nghe tiếng con trai khóc, mẹ bé là Trần Lan Lan từ trong phòng đi ra, thấy ba chị em về thì tươi cười chào hỏi.
Tống Thiển ôm bé con, bé lại ôm bịch kẹo, nín khóc cười khúc khích rất vui vẻ.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tống Việt được phân công giảng dạy ở một trường trung học trong thành phố. Tại đây, cậu quen biết Trần Lan Lan cũng là giáo viên. Hai gia đình gặp nhau đều cảm thấy đối phương khá tốt, không lâu sau thì kết hôn.
Tống Tư ly hôn với Châu Đại Thành, làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi của nhà họ Tống. Không phải người nhà không sốt ruột mà cuộc hôn nhân trước đã để lại bóng ma quá lớn, bất kể nói gì Tống Tư cũng không chịu đi xem mắt.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống trôi qua êm đềm.
Sắp qua năm mới, cửa hàng tiện lợi nằm ở vị trí tốt, giá cả cũng phải chăng, việc buôn bán đương nhiên rất được, hàng Tết trong kho đã sớm bán hết. Tống Tư và Tống Việt dậy sớm thuê xe đến vùng khác nhập hàng. Bọn họ nói nhân lúc năm mới bán một số hàng cao cấp để kiếm thêm.
Bây giờ đã hai giờ chiều mà vẫn chưa về.
“Có đói không? Cơm trên xe lửa khó ăn lắm đúng không? Có muốn mẹ làm gì đó cho mấy đứa ăn không? Trong nhà cái gì cũng có.”
Người mẹ lúc nào cũng luôn lo lắng con mình ở ngoài ăn không no mặc không ấm.
Tống Thanh không muốn làm phiền bà, nếu không bà sẽ nấu đầy một bàn, vừa phiền phức vừa tốn công.
Ngày đầu tiên về nhà, hàng xóm đã đưa con cháu sang, nói là muốn tán gẫu, chủ yếu là để con cháu nhà mình học tập mấy đứa trẻ nhà họ Tống.
Bình thường, tốt nghiệp cấp ba đã được hàng xóm láng giềng xem là người đọc sách tài giỏi, càng không cần phải nói đến việc một nhà có ba sinh viên, bọn họ làm sao dám nghĩ tới.
Vì vậy mà ngõ nhỏ nhà họ Tống được gọi là “ngõ Trạng nguyên”. Không ít học sinh trước khi thi đại học đều muốn đến đây đi dạo một vòng để dính chút may mắn. Đây chính là khoảng thời gian khó chịu nhất trong năm, nhất là lúc Tống Thiển và Tống Thiên Tứ còn đi học, hai người bị rất nhiều cô dì và trẻ con vây quanh hỏi han đủ thứ chuyện.
“Nhìn anh chị nhà người ta đi, đã tốt nghiệp rồi mà vẫn còn chăm chỉ học tập. Con xem lại mình đi, cuối kỳ còn thi rớt.”
“Đã tìm được công việc chưa? Làm ở đài truyền hình à? Đài truyền hình rất tốt.”
“Có thể xem giúp con bác không? Gần đây thành tích của nó tụt dốc không phanh.”
“Có người yêu chưa? Cháu gái con anh họ cô cùng tuổi với cháu…”
Hai người vốn không biết nói gì, chỉ có thể trả lời mấy chuyện không đầu không đuôi.
Nhưng Đổng Thành Mai lại nghe được gì đó, kéo lấy người vừa rồi hỏi: “Cháu gái bà bao nhiêu tuổi? Trong nhà có những ai?”
Tống Thanh ở bên cạnh cười trộm, không nhịn được mà trêu chọc Tống Thiên Tứ.
Bác dâu Tống ngồi bên cạnh vỗ vai Tống Thanh, nghiêm túc nói: “Con còn cười thằng bé. Lúc mẹ con và bác lớn bằng con thì đã sinh đứa thứ hai rồi. Gần đây Tiểu Việt…”
Nhân lúc ồn ào, Tống Thiển lặng lẽ quay về phòng mình, nếu không chuyện này nhất định sẽ kéo đến người cô.
Quan niệm của thế hệ trước là kết hôn sớm là chuyện tốt.
Ba chị em nhà họ Tống không ai nghĩ như vậy.
Vì vậy bọn họ bị không ít người bàn tán, thậm chí còn để ý hơn cả ba người lớn nhà họ Tống.
Đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì, không phải vẫn không lấy được vợ, không gả được chồng sao.
Mãi đến hơn 5 giờ, Đổng Thành Mai muốn đi nấu cơm, mọi người mới lục tục rời đi. Nếu không, với mức độ nhiệt tình này, nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết chuyện.
Trên bàn cơm, một nhà bốn người ngồi cạnh nhau, vị trí chủ vị đối diện với cửa để trống, đặt một chiếc bát không.
Đổng Thành Mai liên tục gắp thức ăn cho ba người, lẩm bẩm hôm nào phải về thôn Diêm Đóa, tế bái và đốt giấy tiền cho Tống Chí Tiến.
Chớp mắt đã qua mấy năm, bà vẫn chưa quen việc trong nhà ít người hơn.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Tống Thiển đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, mấy người phụ nữ nói chuyện lớn tiếng, không ai nhường ai.
Trong lúc mơ màng, Tống Thiển nghe thấy tên Tống Thiên Tứ rất nhiều lần.
Bác dâu Tống ra sức khen ngợi cháu trai mình, sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp ở lại Bình Kinh thì chính là người thành phố, bỏ qua mối này thì không còn mối nào tốt hơn.
Một người phụ nữ khác có lẽ là bà mối luôn miệng đảm bảo gia cảnh nhà gái trong sạch, tổ tiên còn có một vị quan nổi tiếng, mặc dù trình độ học vấn hơi kém một chút, chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhưng không hề có tật xấu gì.
Hai bên đều cảm thấy vừa ý, quyết định chiều nay sẽ gặp mặt. Tống Thiên Tứ tốt nghiệp xong thì có thể kết hôn ngay, không đến hai năm đã có thể có con rồi.
Bác dâu Tống miêu tả cuộc sống tương lai thoải mái an nhàn cho Đổng Thành Mai nghe, Đổng Thành Mai nghe xong cũng sững sờ.
Bà vô thức đồng ý chuyện này.
Trò chuyện xong, bà mối nhanh chóng rời đi.
Tống Thiển mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, trong tiểu thuyết không nhắc đến chuyện này của em trai cô, nhưng trước khi chết cậu chưa kết hôn.
E rằng chuyện này sẽ không thành.
Lúc ăn sáng, Đổng Thành Mai mấy lần muốn mở miệng nhưng đều nuốt trở lại.
Bây giờ giới trẻ đều tự do yêu đương, không còn nghe lệnh cha mẹ, lời người mai mối nữa rồi.
Tống Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự bối rối của bà: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
Hai người còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn Đổng Thành Mai bằng ánh mắt khó hiểu, chờ bà trả lời.
Trước mặt Tống Thiên Tứ, Đổng Thành Mai bắt đầu khen con gái nhà người ta tốt đến mức nào, cứ như bị bà mối tẩy não vậy.
Tống Thiển nghĩ, có lẽ bà quá cô đơn, cần tìm một người bầu bạn.
Lớn tuổi rồi nên không muốn tranh chấp với con cái, hơn nữa Đổng Thành Mai trước nay vẫn luôn yếu đuối. Sợ cậu tức giận, bà nhỏ giọng nói với cậu: “Hay là con cứ đi gặp đi, chỉ đến nhìn một cái thôi cũng được. Mẹ đã đồng ý với người ta rồi.”
Đến nước này, Tống Thiên Tứ đương nhiên không thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Buổi chiều lúc xem mắt, mọi người đã gặp được cô gái kia. Mi thanh mục tú, không thích nói chuyện, nước da trắng nõn như hai chị em nhà họ Tống, ngồi ngay ngắn, không nói năng gì, chỉ khi có người hỏi tới tên mới nhỏ giọng trả lời.
Lúc kết thúc, Đổng Thành Mai mỉm cười hài lòng, tính tình không tệ, gia đình cũng thấu tình đạt lý, mọi mặt đều tốt.
Chỉ có mình Tống Thiên Tứ ngồi cạnh cửa không nói tiếng nào, bóng lưng vừa cô đơn vừa tịch mịch.
Tống Thiển kéo ghế đến ngồi cạnh cậu, không lên tiếng an ủi, chỉ ở bên cậu.
Cậu biết, kể từ khi cha mất, mẹ luôn muốn cậu sớm kết hôn, muốn con trai thứ hai nhà họ Tống có người kế tục để đốt giấy tiền báo cáo với tổ tiên.
Nhưng cậu không muốn như vậy. Hôm nay khi gặp được cô gái kia, cậu lập tức hối hận vì đã đồng ý đến đây. Không phải do cô gái kia không xinh đẹp mà là cậu đột nhiên nhớ đến tối đó có người mượn rượu tỏ tình với cậu, nói rằng đã thích thầm cậu mười năm.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa trả lời.
Nhưng hôm nay cậu đã tìm được đáp án rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook