“Hạng Thập Thất, cậu có nghe tôi nói không?” Tống Thiển kiễng chân gõ vào đầu anh, hi vọng anh có thể nhớ những gì cô nói. 

“Có.” Chàng trai cúi xuống nhìn cô, nghiêm túc trả lời. 

Nhưng Tống Thiển vừa liếc mắt một cái đã biết anh qua loa lấy lệ với mình. 

Chậc, nói vô ích rồi. 

Cô buông tay anh ra rồi trêu chọc con mèo.

Cô cười với nó, nó cũng cười rất vui vẻ. 

Nó vươn đôi chân ngắn nhỏ ra chạm vào cô, áp đệm thịt mềm mại vào má cô, thu hết lại móng vuốt sắc nhọn vào trong, phát ra tiếng rầm rì trong cổ họng.

Trong chốc lát, thật yên tĩnh và thanh bình.

Mặt trời lặn xuống phía Tây, sắc trời mờ tối. 

Lúc này, Dương Đào từ sau viện đi vào, nhìn thấy Hai Mươi đang chơi đùa, mặt lập tức biến sắc: “Mèo ở đâu ra vậy? Sư phụ ghét mèo nhất trên đời đấy.”

Tống Thiển ôm mèo bối rối nhìn anh ta.

Advertisement

Dương Đào đến sớm hơn Hạng Loan Thành mấy ngày, lại biết ăn nói khiến người khác vui vẻ, nghe hàng xóm kể về chuyện trước đây của Châu sư phụ. 

Tiểu thư nhà giàu và thợ may trẻ tuổi nghèo khó, tín vật đính ước chỉ là một con mèo. 

Đáng tiếc là không môn đăng hộ đối, dù xã hội có cởi mở hơn cũng không thể phá bỏ xiềng xích tư tưởng này. 

Chuyện tình ngang trái không chỉ có trong sách mà còn xảy ra với ông. 

Vì vậy người thợ may già vẫn lẻ loi một mình, không vợ không con đến tận bây giờ. 

Hạng Loan Thành đứng trước mặt cô, đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, ý bảo cô mau về nhà.

Tống Thiển ôm mèo nhanh chóng rời đi. 

Dương Đào không nói gì nữa, chẳng qua đêm đó, ông lão luôn nghiêm khắc với bản thân lại cầm bình rượu ra ghế đá trong sân ngồi, buồn bã uống từng ngụm rượu. 

Trong miệng ông vẫn luôn lẩm bẩm gì đó mà người khác không nghe rõ, thật sự không thể hiểu những gì ông đang nói.

Hạng Loan Thành ngồi thất thần trên bậc thềm trước nhà, tay cầm một chiếc vòng đan bằng rơm.

Dương Đào bước qua ngưỡng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn sư phụ vài lần rồi kể cho anh nghe chuyện của ông. 

Các phu nhân trò chuyện việc nhà, thường sẽ thêm mắm dặm muối, nhưng anh ta giản lược tất cả, kể lại một câu chuyện ngắn không có gì đặc sắc.

Nhưng đầy cay đắng và chua chát.

Đây chỉ là một câu chuyện cũ với mô-típ quen thuộc, nhưng người trong câu chuyện đó thì khác, sống động, tê tâm liệt phế.

Sư phụ già loạng choạng đứng dậy, bình rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh vụn thủy tinh.

“Đào Tử, Thập Thất, quét dọn đi. Sư phụ, sư phụ đi ngủ trước.” Ông chậm rãi lê bước nhưng có thể không vững, lúc đến bậc thang thì lảo đảo, may mà Dương Đào nhanh tay lẹ mắt chạy tới đỡ ông vào trong.

Hạng Loan Thành lấy cái khau, ném từng mảnh vụn vào, trong lúc lơ đãng bị cứa vào tay. 

Không sâu lắm, nhưng đã rỉ máu.

Sau khi vứt đống mảnh vụn đi, anh rửa sạch tay bằng nước. 

Tối đó trước khi ngủ, nằm trên giường, Hạng Loan Thành mở to mắt nhìn xà và cột trên trần một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Người mà sư phụ thích sau đó thế nào?”

Lúc này, Dương Đào nằm giường bên cạnh vẫn chưa ngủ, lẩm bẩm: “Còn có thể thế nào? Kết hôn rồi, nghe nói là với một vị quan lớn có thể đem đến vinh quang cho gia đình.”

Thấy người kia không đáp lại, Dương Đào trở mình, chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín, che khuất vầng trăng bán nguyệt, không nhìn thấy được ánh trăng, chỉ có lẻ tẻ mấy ngôi sao nhấp nháy, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Khi Tống Thiển về đến nhà, anh em Tống Chí Tiến và Tống Chí Cương vẫn chưa về, cho nên không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tống Thiên Tứ vừa về đã nghiêm túc dặn dò cô. 

Lần sau đừng đưa Hai Mươi ra ngoài nữa, lỡ như bị ai đó để ý rồi lấy trộm thì sao.

Tống Thiển cuối cùng cũng biết người cuồng mèo trên mạng là gì.

Chàng trai cao mét tám ôm con mèo nhỏ bằng bàn tay, nghiêm túc chơi với nó, cậu vẫn không hề cảm thấy có gì không đúng. 

“Hai Mươi, bé Hai Mươi.”

Tống Thiển ngồi trước bàn học, lật xem từng trang sách giáo khoa trước đây. 

Nét chữ của Tống Thiển nhỏ nhắn, cô ấy thích viết ghi chú cạnh tiêu đề, chừa một khoảng trống lớn bên dưới. 

Hôm trước chuyển nhà, cô tìm thấy một cuốn nhật ký cất trong chiếc hộp nhỏ dưới chồng sách. 

Hai, ba mươi tờ giấy mỏng, toàn là nỗi buồn sau khi bị đánh mắng. 

Càng lật về sau, tờ giấy bị cong lại vì thấm nước, có lẽ là nước mắt rơi xuống khi viết.

Trang cuối cùng có một dòng chữ to rõ:

Tống Thiển, mày phải đỗ đại học, sau đó rời khỏi đây. 

Nét chữ mạnh và sâu, mỗi nét bút đều chứa đựng quyết tâm chạy trốn.

Đáng tiếc, cô ấy đã không sống sót qua mùa thu năm đó. 

Khép cuốn nhật ký lại, cô không ngừng nói với chính mình rằng, xem như thi đậu cấp ba là vì Tống Thiển. 

Tống Thiển nhút nhát, sợ sệt, u uất ấy. 

Thứ bảy đó, cô hiếm khi ngồi vào bàn, viết lại những bài thơ nhất định sẽ kiểm tra và đọc thuộc lòng từ vựng Tiếng Anh. 

Không biết rằng có một thiếu niên đứng trước quầy, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, nhưng chờ đến tối vẫn không thấy ai đến. 

“Vẫn chờ à?” Dương Đào bưng chậu nước từ đằng sau tới, hỏi ghẹo anh. 

“Không.” Anh vô thức phủ nhận. 

“Đứng như trời trồng cả ngày mà còn cứng miệng. Phải đóng cửa rồi.” Anh ta lấy tấm giẻ vắt trên vai xuống, bắt đầu lau kệ. 

Hạng Loan Thành đáp một tiếng, đóng cửa lại, bỗng nghe thấy tiếng ếch kêu. 

Mùa hè đang tới rồi. 

*

Cuối tháng năm, trường học nghỉ hè, thầy giáo già vuốt râu, dặn dò Tống Thiển và Tống Thiên Tứ: “Thi cho tốt, sau này có tiền đồ thì về xây nhà mới.”

Văn Trâu Trâu nói rất nhiều lời tốt đẹp, Tề Lộ Lộ ở bên cạnh cũng động viên hai người. 

Kỳ thi tuyển sinh cấp ba diễn ra vào giữa tháng sáu, nhưng hai giáo viên kia đều có việc nên đã đi trước, quyển sách này không thể dạy hết được.

Chẳng bằng để bọn nhỏ về nhà ôn tập, ai có thể thi đậu thì chăm chỉ ôn luyện, ai không thi được thì cũng không cần lãng phí thời gian, phụ giúp người lớn làm việc. 

Ở thời đại này vẫn chưa có giáo dục bắt buộc, học cấp hai đã là chuyện rất lớn rồi, là người biết chữ, làm gì cũng thuận lợi hơn.

Tống Thiển luôn ôn tập rất tốt, thỉnh thoảng sẽ dựa vào đề thi các năm trước để ra đề cho Tống Thiên Tứ làm, hai người cùng nhau tiến bộ rõ rệt.

Chập tối, Đổng Thành Mai và bác dâu Tống dẫn Tống Thiển đi dạo, còn chưa đến hẻm tiệm may của Châu sư phụ đã thấy một nhóm người vây quanh đầu hẻm, ồn ào lộn xộn. 

Từ xa bọn họ đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc. 

Tống Thiển hoảng sợ đi về phía đám đông.

Hai chị em dâu cũng đến xem náo nhiệt, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Tống Thiển chỉ có thể lách trái lách phải, không dễ gì cô mới chui vào được. 

Căn nhà đen xám đổ nát trước mặt không còn sức sống, từng đám khói dày đặc len lỏi qua khe hở của ô cửa khép hờ. Mấy bóng người đi vào, bận trước bận sau, không thấy ai nhàn rỗi.

Tống Thiển định đi về phía trước, nhưng một người phụ nữ đã giữ cô lại: “Cô bé làm gì vậy? Ở đây có đám cháy lớn vẫn chưa được dập tắt hẳn, không thể đi vào.”

Người phụ nữ tốt bụng khuyên nhủ cô, ban đầu bà ấy cũng muốn giúp đỡ, nhưng người đi cùng đã ngăn bà ấy lại. 

Nếu khiến mình bị thương thì không tốt. 

Tống Thiển lo lắng hỏi người phụ nữ xem có ai bị thương không, đặc biệt là người trong tiệm. 

“Vậy thì chưa nghe nói. Nhưng có một chàng trai trẻ rõ ràng đã chạy ra rồi lại chạy vào… Bây giờ thế nào cũng không biết.” Người phụ nữ luôn miệng kể lại những gì mình nhìn thấy. 

Tống Thiển không thể nào bình tĩnh được nữa, cô vội vã chạy vào sâu trong con hẻm.

Hai người Đổng Thành Mai không thấy cô bên ngoài, chỉ loáng thoáng nghe thấy ai đó nói rằng có một cô bé không sợ chết chạy vào trong.

Lúc Tống Thiển đến cửa, tình cờ thấy Dương Đào dính đầy bụi bặm cầm một cái chậu từ bên trong đi ra. Anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng cũng không buồn để ý đến cô, vội vàng bưng chậu nước chạy vào trong. 

Cô cũng theo vào, vải vóc bên trong đã cháy sạch, chỉ còn lại mấy mảnh vụn màu đen, trong không khí có mùi khét bốc lên, vô cùng ngột ngạt. 

Tống Thiển cũng giúp đỡ dập lửa, lúc này ngọn lửa đã lan đến sân sau, phòng ốc cũng hỗn độn. 

Sau đó dần dần có không ít đàn ông được phu nhân nhờ vả chạy đến giúp đỡ. 

Đến khi trời tối mịt, ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn. Đáng tiếc, cửa tiệm mấy chục năm đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn này chỉ trong một cái chớp mắt. 

Trên mặt mọi người dính đầy tro bụi xám đen, vừa chật vật vừa buồn cười, nhưng không ai cười thành tiếng.

Châu sư phụ chắp tay cảm ơn mọi người: “Ân tình hôm nay không biết lấy gì để báo đáp. Sau này, tôi…”

Lời còn chưa dứt đã nghẹn ngào, cổ họng nghẹn ứ, khiến người ta xót xa.

Đám đông giải tán, Đổng Thành Mai và bác dâu Tống cũng từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cửa tiệm, trong lòng không khỏi xót xa cho ông. Tiệm may để kiếm sống không còn, sau này biết phải làm sao. 

Lúc này, Tống Thiển mới nhìn thấy Hạng Loan Thành lần nữa, anh co người vào tường, không nói gì. 

Tống Thiển dựa vào người anh, khẽ hỏi: “Thập Thất, cậu vẫn ổn chứ? Mau kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không.”

Anh đã khôi phục dáng vẻ im lặng ngày xưa, cúi đầu như thể đang suy tư gì đó, nhưng lại cảm nhận rõ ràng hơi lạnh toát ra từ cơ thể.

Cô đến gần, đưa tay xắn tay áo cho anh, ngoài vết sẹo để lại trước đây, còn có vài vết thương và vết máu.

Tống Thiển cẩn thận kéo tay áo xuống, dịu dàng nói: “Lát nữa tôi sẽ bôi thuốc cho cậu.”

Trên tay vốn có vết thương, không kịp băng bó, bây giờ càng nghiêm trọng hơn, máu thịt lẫn lộn, nóng rát đau đớn, nhưng anh đã quen rồi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nó sẽ để lại sẹo.

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia sáng không rõ ý nghĩa, đồng tử phản chiếu mái tóc rối bù của cô gái, khuôn mặt trắng nõn dính đầy tro đen.

Trên mặt lốm đốm tàn nhang, lúc nào cũng thích dụi vào chân anh, kêu meo meo.

Dính người như Hai Mươi vậy, lại có gì đó mơ hồ.

Anh chỉ mới thấy Hai Mươi một lần, nhưng trong trí nhớ của mình, anh cho rằng Hai Mươi đẹp hơn, tốt hơn những con mèo khác.

Đằng trước, mọi người đang nói đến nguyên nhân của vụ cháy, lúc này Châu sư phụ mới nhớ ra, nghiêm túc gọi Hạng Loan Thành và Dương Đào đến trước mặt mình.

“Hôm nay, trong hai đứa, ai trông chừng ở đằng trước?”

Hạng Loan Thành ngây người một chút, vừa định nói thì nghe thấy Dương Đào lên tiếng trước: “Là Thập Thất. Hôm nay đến lượt cậu ấy, trước đó cháu chặt củi ở sân sau.”

Anh nghiêng đầu nhìn anh ta, không trách móc, không hoảng loạn, cũng không ấm ức vì bị vu oan, chỉ vô cảm nhìn anh ta.

Dương Đào nói xong, không hề ngẩng đầu lên, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, đây là tự bảo vệ bản thân, nếu không, người gánh trách nhiệm chính là anh ta. 

Cũng trách mình bất cẩn, làm đổ ngọn đèn dầu trong lúc ngủ gật, khi… tỉnh dậy, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội. Anh ta không dám hô hoán, chỉ có thể gọi Thập Thất tới giúp, nhưng lửa này tựa như không thể dập tắt, càng cháy càng lớn.

Đến khi Châu sư phụ đi đến phía trước, vải vóc đã bị cháy sạch.

Lúc nãy bận dập lửa, bây giờ nghĩ lại mới thấy lạnh sống lưng. 

Anh ta không thể đánh mất cuộc sống hiện tại, nếu không mọi thứ sẽ trở lại như cũ, anh ta sẽ lại là tên ăn mày trắng tay Dương Đào.

Anh ta đổ cho Hạng Thập Thất, yên lòng yên dạ.

Hạng Loan Thành từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương