Cuối cùng vẫn là bà ngoại tuổi cao sức yếu không đành lòng, chịu áp lực, bất chấp sự khinh thường của cậu mợ mà giữ cô ở bên cạnh.


Tuy tính tình bà ngoại tuy không tốt nhưng lại nuôi cô khôn lớn tử tế.


Trong lòng cô, bà ngoại chính là người quan trọng nhất.

Đáng tiếc là khi cô học cấp ba, bà ngoại bệnh nặng qua đời.


Từ đó, cô chỉ còn một mình.



Trải qua mười năm phấn đấu, cuối cùng sự nghiệp của cô cũng có chút thành tựu, trở thành đối tác kiêm giáo viên tiếng Anh của một tổ chức đào tạo luyện thi liên hoàn, sở hữu một căn hộ thông tầng ở vị trí không quá hẻo lánh tại thành phố S, được trang trí theo hình ảnh mà cô và bà cụ già từng mơ ước.


Năm ngày trước là ngày giỗ của bà cụ già, theo lệ thường, sáng sớm cô đã đến cửa hàng cũ mua bánh bao đậu xanh mà bà cụ già thích ăn nhất, một mình xách bốn chiếc bánh bao lớn ra bờ sông vừa ăn vừa lải nhải về những chuyện vặt vãnh trong năm nay.


Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hét thảm, quay đầu lại thấy một người phụ nữ kinh hoàng nhìn xuống nước, hét lên: "Cứu con gái tôi!"

Một bé gái năm sáu tuổi đang chìm nổi trong nước, chiếc váy hồng bồng bềnh trên mặt nước như một đóa sen.


Lúc đầu, Tô Doanh cứ nhìn như vậy, trong lòng nghĩ rằng quả nhiên con người đều có số mệnh.


Từ sau khi bà cụ già qua đời, cô cảm thấy trái tim mình ngày càng lạnh lùng, tàn nhẫn, tự cho rằng mình đã quen với sự sống chết.



Ai mà không chết chứ? Cô cũng sẽ chết nên không có gì phải sợ hãi hay buồn bã.


Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, người mẹ đó đã nhảy ùm xuống nhưng cô ấy hoàn toàn không biết bơi, chìm nổi trong nước vùng vẫy, liều mạng hét cứu con gái tôi.


Trái tim Tô Doanh như bị kim châm, cô không thể nhìn thấy cha mẹ bảo vệ con mình, đặc biệt là đối với con gái.


Sau đó! sau đó cô đã xuyên không đến đây.


Cô cứu được đứa con gái, khi cứu người mẹ thì bị siết chặt cổ.


Mặc dù cô tập thể dục ba lần một tuần nhưng sức lực không lớn bằng người sắp chết đuối, cuối cùng cô từ bỏ giãy giụa…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương