"Đại Hữu, sao đi nhanh vậy, ông cũng đi lấy câu đối à! Vô ích thôi, chú Chín bị bệnh rồi, ông xem chúng tôi đều tay không đi về, năm nay không biết phải làm thế nào đây!"
Người mới từ nhà chú Chín đi ra thở dài, đầy bất lực, nhưng còn cách nào đâu, họ cũng không thể lôi ông lão dậy nhét bút vào tay bắt ông viết được!
Giang Đại Hữu bước chậm lại: "Haiz, còn không phải sao, trước đó tôi đã bảo Giang Triều sang hỏi qua rồi, ông nói xem bình thường cơ thể chú Chín tốt như vậy, sao lại vô duyên vô cơ gặp chuyện không may này, đúng là chịu tội mà!"
"Tôi còn tưởng ông không biết chứ! Vậy ông còn đến làm gì?" Đối phương nghi hoặc hỏi.

"Vợ Giang Triều nói con bé biết viết câu đôi, nhưng còn thiếu giấy bút, tôi đến hỏi mượn chú Chín xem." Giang Đại Hữu cười ha ha nói.
"Vợ Giang Triều biết viết thật sao, vậy thì tốt, tôi đây còn đang không biết phải làm sao! Tôi về nhà với ông một chuyến ông xem được không." Người đó vỗ tay một cái, cả người vui mừng.

"Sao lại không được, tôi sang nhà chú Chín trước, ông đứng đây chờ tôi một tí."
An Khê không ngờ rằng Giang Đại Hữu chỉ qua nhà chú Chín một chuyến, sao sau lưng lại đưa về một đại đội rồi.

Nhà chính không lớn lắm mà đã chật kín người.

Cô đếm qua, cũng phải năm sáu người, đều là tiện đường theo Giang Đại Hữu tới đây.
An Khê nghe mọi người khen không ngớt, An Khê bất giác có hơi đau đầu.

Giang Đại Hữu cũng chỉ biết cười ngượng, ông nói quá với người ta, ông còn không biết An Khê có đến trình độ này không, ông cung không mong nàng viết được quá đẹp, chỉ cần nhìn được là được rồi.

Dù sao cũng được dán trên cửa làm mặt tiền.
Giang Đại Hữu đặt giấy đỏ, bút, mực trước mặt cô.

Cây bút lông rất to, rất có khí phách, bình thường cô luyện "Trâm hoa tiểu khải" Bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, chỉ cần so sánh liền thấy có chút không đủ.

Cho nên cô viết vài nét trên tờ giấy bỏ trước, sau khi tìm được cảm giác mới nâng bút, tập trung tư tưởng.

Nét bút đầu tiên viết trên giấy, những âm thanh ồn ào bị ngăn lại bên ngoài.

An Khê cầm chặt bút, tính toán vị trí thích hợp của từng nét chữ.


Mực nhuộm lên trang giấy đỏ, từng chữ một ngang dọc nối liền xuất hiện trên giấy.
Nét bút đưa từ đầu đến hết trang giấy, Giang Đại Hữu mới quay người lại, quay ra An Khê đã dừng bút rồi.
"Cha ơi, con viết xong rồi." An Khê thổi thổi tờ giấy, đưa cho Giang Đại Hữu.

"Thế là xong rồi." Giang Đại Hữu sờ sờ đầu, không dám tin.

chú Chín còn không viết nhanh bằng cô, hay là tùy tiện viết linh tinh qua mắt ông!
Ông bán tín bán nghi nhận lấy câu đối trên tay An Khê.

Ngoài ngành xem cho vui, trong ngành xem chuyên môn, Giang Đại Hữu là người ngoài ngành xem một lúc cũng không thấy đẹp ở đâu, nhưng vẫn là thuận mắt.

Chữ của chú Chín nhìn hơi rối, hơi ẩu một chút, nhìn vào có chút mệt.

An Khê lại quen viết thể khải, nên cẩn thận hơn, cũng nhã nhặn hơn.

So sánh hai thể chữ, rất dễ để thấy sự khác biệt trong chữ của An Khê.
Giang Đại Hữu nheo mắt đọc chữ trên giấy.

Vế trên:
Vế dưới:
Dòng chữ ngang: vui mừng đón mùa xuân mới đến.

"An Khê, con xem có phải đọc như thế không!" Giang Đại Hữu vui vẻ nói.

Ông đọc rất to, đầy năng lượng.
An Khê gật gật đầu, "Đúng là đọc như thế ạ, đúng chữ, đúng thứ tự, chữ cuối ở vế đầu là thanh trắc, chữ cuối vế dưới là thanh bằng."
Giang Đại Hữu cũng không hiểu thanh trắc, thanh bằng là gì.


Chỉ vui vẻ đưa câu đối cho người khác xem, rất hài lòng.

Đứa con dâu này đúng là giúp ông nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng!
"An Khê con cũng phải viết cho nhà chú một câu đối đấy nhá!"
"Còn nhà tôi nữa, An Khê cũng may là có con, không thì chúng ta cũng không biết phải làm sao!"
...
An Khê bị làm cho nhức đầu không thôi, "Các cô các chú, cháu viết từ từ, đừng vội."
Thôn Tam Thủy tổng cộng gần năm mươi hộ gia đình, mỗi hộ một câu đối tính là năm mươi câu.

Cho đến chiều vẫn liên tục có người đến lấy câu đối.

Viết xong câu đối, An Khê mới lắc lắc cánh tay đau nhức, nhưng có cho đi mới có nhận lại, trên bàn một đống đồ, trứng gà, gạo, dầu, muối cái gì cũng có một ít.

Mỗi nhà tặng một ít, nhưng năm mười nhà tích tiểu thành đại, cũng không ít ỏi gì, đủ một nhà tiết kiệm ăn đủ nửa tháng rồi.
An Khê sờ sờ quả trứng, nở nụ cười, thì ra viết câu đối còn kiếm được thu nhập!
Giang Triều lấy cho An Khê bát nước ấm cho cô đỡ khát, nhìn bộ dạng tham tiền của cô, Giang Triều nhịn không được lắc đầu cười cười.
Lúc trước khi đưa vàng cho cô, vàng còn có giá trị hơn những vật này, cũng không thấy cô vui vẻ như vậy.

Anh đâu biết, vàng là anh kiếm được, cô từ đầu đến cuối đều không tham gia vào, cho dù là thứ có giá trị hơn.

Nếu cô không bỏ tâm huyết vào đó, thì cũng giống mấy trăm vạn trên trời rơi xuống, vui thì vui, nhưng quý trọng được bao nhiêu.

Người lại thì những thứ này tuy ít, nhưng là do cô kiếm từ từng nét bút một, đây là tâm huyết của cô, không cần nói trong lòng cô vui biết bao.

Giang Đại Hữu cũng nói rồi, trừ tiền công ra, thu nhập họ kiếm được ở ngoài do họ quyết định.

Nhất là hai đứa con đều đã có gia đình, lại càng cần chia cho rõ ràng, tránh đến lúc anh em lại trở mặt với nhau vì chút lợi nhỏ này.


Giang Đại Hữu làm bí thư chi bộ thôn bao nhiêu năm nay, cũng gặp không ít chuyện hoang đường, về điểm này ông hiểu rất rõ.

"Giang Triều em muốn ăn trứng hấp." An Khê nằm trên bàn liếm liếm môi.

An Khê thật sự rất rất thèm mùi vị trứng hấp, đặc biệt là xúc cảm trơn trượt kia, làm cho ăn nhiều cơm độn khoai lang là An Khê không khỏi thèm thuồng.

"Hôn anh một cái, anh nấu cho." Giang Triều chỉ chỉ vào má, cười xấu xa nói.
An Khê đỏ mặt, sau khi lườm Giang Triều một cái, mới dẫm lên ghế, ôm lấy cổ anh, hôn lên mặt anh một cái.

Giang Triều ôm lấy eo An Khê, ôm cô xuống ghế, ôm ngang An Khê đặt trên đùi, trực tiếp chặn lấy đôi môi hơi mở của cô.

An Khê ôm lấy cổ Giang Triều, nhỏ giọng nghẹn ngào vài câu, chậm rãi đắm chìm khi anh không vòng vo, có chút thô lỗ mà tấn công.

Đáp lại càng ngày càng nhiệt tình.

Âm thanh Giang Triều thở dốc ngày càng nặng nề, đầu ngón tay xen vào tóc anh, môi bị hôn đến tê dại.

"Giang Triều, con qua đây dán câu đối lên đi."
Tiếng nói của Giang Đại Hữu làm An Khê giật mình, cô đẩy đẩy lồng ngực Giang Triều.

Giang Triều ngược lại rất bình tĩnh, anh trằn trọc trên môi An Khê một lúc nữa, mới buông cánh môi ấm áp ra.

Ngón tay sờ lên đôi môi mọng nước của An Khê, lau sạch nước bọt dính trên môi cô.
"Giang Triều, con đâu rồi." Giang Đại Hữu lại gọi anh.

"Con tới đây." Anh trả lời.

An Khê rời khỏi đùi Giang Triều, bước ra khỏi phòng trước anh.

Giang Triều nhìn bóng dáng có chút hoảng loạn, sờ lên môi, cười ra tiếng.

Không biết Giang Đại Hữu làm cách nào, nấu ra một nồi hồ đặc dính, quét lên tường, sau đó dán câu đối lên, câu đối có thể dính trên tường suốt một năm mà không rơi, keo dính rất tốt.


An Khê nhìn Giang Triều leo lên cầu thang, thuần thục dán câu đối một cách đối xứng, vỗ lên tường, sau đó chỉ một lúc anh liền nhảy xuống từ cầu thang, lại lặp lại động tác dán nốt bên kia.
"Trùm nhỏ" Giang Chấn Nghiệp không biết chui ra từ đâu, làm loạn một lúc, lúc thì đòi leo cầu thang, lúc thì đòi lắc cầu thang, làm cho An Khê hãi hùng khiếp vía một trận.

Giang Triều vẫn đang ở trên, thằng bé mà làm đổ cái thang thì làm sao.

"Giang Triều, anh dán nốt câu đối đi, em trông thằng bé rồi!"
An Khê lên trước bắt lấy hai tay thằng bé, kéo sang một bên, nhưng hiển nhiên thằng bé không định phối hợp với cô.

Tay chân cào lung tung, cào ra vài vết xước trên tay An Khê, còn hét to: "Người phụ nữ xấu xa, thả tôi ra."
Giang Triều vỗ vỗ câu đối, trực tiếp nhảy từ trên thang xuống, bắt lấy "Trùm nhỏ", đánh vào mông nó: "Không gọi là thím, mà dám gọi là người phụ nữ xấu xa à, vài ngày không bị trừng trị nên ngứa da rồi đúng không?"
"Mẹ con nói rồi, chính là người phụ nữ xấu xa." "Trùm nhỏ" vừa nói ra, giọng nói chói tai của thằng bé lại được nổi bật lên.
Giang Triều đen mặt, đây mà là con trai anh, anh đã sớm đánh chết rồi.

Nhưng An Khê cũng sẽ không dạy ra đứa bé không có học thức như vậy.

"Giang Triều, em làm chú kiểu gì vậy, chỉ biết suốt ngày bắt nạt cháu mình, nhà họ Giang chỉ có Chấn Nghiệp là độc nhất, em mà làm thằng bé xảy ra chuyện gì, tôi xem em còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Giang." Giang Ngọc Liên chạy ra, chỉ mặt Giang Triều mà mắng.

Giang Triều nhăn mày, vừa muốn mở miệng, nhưng An Khê lại chạy lên trước.

An Khê trên mặt đầy tức giận, người đàn ông của cô cô còn không nỡ nói lấy một câu, lúc nào đến phiên người khác chỉ trích: "Chị dâu, phiền chị giáo dục tốt con mình trước, rồi hẵng nói người khác.

Đến tôn trọng trưởng bối còn không biết, đi ra ngoài người khác còn tưởng nhà mình không gia giáo, đến lúc đó không biết ai mới là người áy náy với liệt tổ liệt tông đâu.

Giang Triều nhà em tốt tính, không có nghĩa là để chó ăn tùy tiện."
"Cô nói ai là chó!" Dương Ngọc Liên hung hăng trừng mắt An Khê, trên mặt cô vốn nhiều thịt, thể trạng lớn nhìn càng dữ tợn hơn.

"Ai nói to nhất, chính là người đó." An Khê cũng trừng lại cô ta.
"Con nhỏ chết tiệt, tôi xem cô chán sống rồi." Dương Ngọc Liên tức giận, mũi như phun ra khói.

Nhìn Dương Ngọc Liên xắn tay áo muốn động thủ, An Khê lập tức trốn sau lưng Giang Triều, vóc dáng của đối phương, hai người như cô cũng đánh không lại, cô không ngốc đến nỗi đánh chính diện với cô ta?
Ý cười trong mắt Giang Triều lắng xuống, An Khê nói anh tốt tính, không có nghĩa anh tốt tính thật..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương