Giang Triều bị sốt rất nặng, khoảng chừng ba mươi chín độ.

Đôi mắt anh vào ngày thường rất sắc bén nhưng nay lại nhắm chặt, dù hiện tại anh đang hôn mê, nhưng khuôn mặt anh vẫn không hề thả lỏng, đôi mày nhíu lại, tạo thành hình chữ xuyên 川.
Giang Triều bị bệnh là chuyện phát sinh đột ngột, người nhà họ Giang không thể bởi vì chuyện này mà bỏ mất một ngày công điểm.

Ngoại trừ Giang Đại Hữu, người một nhà chân trước chân sau nhanh chóng đi ra ngoài.

Cuối cùng trong nhà chỉ còn lại hai người.
Giang Đại Hữu ngồi trên bậc đá ở bên ngoài phòng Giang Triều, hút một điếu thuốc, than ngắn thở dài không ngừng, sương khói lượn lờ khiến khuôn mặt ông ấy càng thêm buồn bã.

Trong nhà phát sinh chuyện như vậy, khiến ông ấy xấu hổ không dám đi ra ngoài, ông ấy luôn cảm thấy ánh mắt giễu cợt và trào phúng của mọi người xung quanh.
Giang Triều đã làm ra loại chuyện như vậy, dù có bị vỡ đầu ông ấy cũng không thể ngờ được.

Trong lòng Giang Đại Hữu vẫn luôn nghĩ rằng đứa con trai này của ông ấy là ưu tú nhất, có gánh vác được mọi việc, là niềm tự hào của ông ấy, chỉ là ông không nghĩ đến có một ngày thằng nhóc này lại làm ra chuyện thiếu trách nhiệm như vậy.
Mà hiện tại vì phải thu dọn tàn cục cho đứa con trai vô trách nhiệm này, ông ấy chỉ có thể đặt xuống mặt mũi đi cầu xin con gái nhà người ta tha thứ.

Nếu không phải mấy ngày trước bác sĩ Hoàng rời khỏi thôn Tam Thủy đi lên bệnh viện huyện, với không còn ai có thể khám bệnh, ông lại không thể đứng nhìn con ông bị sốt chết, ông sẽ không khốn nạn như vậy đi cầu cô gái đó tới xem bệnh cho con trai ông, cũng làm khó cho An Khê chịu đồng ý theo ông trở về.
Ông ấy tức giận nắm lấy mái tóc mình, thật là đau đầu quá mà.
"An Khê, cháu không cần xem bệnh cho nó đâu.

Thằng con chú tự tạo nghiệp, để cho nó bị nóng chết cũng đáng đời nó." Trong lòng Giang Đại Hữu sinh ra suy nghĩ độc ác với con trai.
An Khê dừng tay một chút, trong mắt cô là khuôn mặt đỏ bừng của người nằm trên giường, nhưng đôi môi anh lại có màu sắc đối lập với nó, đó là màu xanh trắng tái nhợt, những nơi trên người anh không bị quần áo che khuất đều thấy rõ vết xanh tím, còn có những chỗ tím tái do tụ máu bầm.

Nhìn bộ dạng đầy vết thương của anh, cô có thể thấy được thời điểm Giang Đại Hữu xuống tay tàn nhẫn thế nào.
Tay cô nắm thật chặt nhiệt kế, trong lòng An Khê càng thêm tự trách bản thân.


Nếu như cô không nói những lời đó, thì Giang Triều sẽ không nhảy xuống vũng nước bùn này, cũng sẽ không vô duyên vô cớ phải chịu tiếng oan.

"Chú Giang, Giang Triều rốt cuộc đã nói gì vậy ạ? Việc này và anh ấy không có quan hệ, anh ấy chỉ là..." vô tội bị liên lụy vào.
"An Khê, đừng nói nữa!"
An Khê mới chỉ nói được nữa câu, thì đã bị một giọng nói khàn khàn cắt ngang.

Đôi mắt Giang Triều đã mở, tròng mắt anh hiện rõ những tơ máu đỏ xung quanh, đôi mắt đục ngầu còn rất mệt mỏi những vẫn cố quật cường mở ra.
"An Khê, đừng làm bao nỗ lực của tôi bị phá hỏng."
Giang Triều giật giật môi, phát ra giọng nói rất nhỏ dường như không thể nghe thấy, nhưng An Khê trong chớp mắt đã hiểu ý anh, nắm tay phía sau nãy giờ bị siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cô nuốt xuống những lời mắc kẹt ở trong họng.
Giang Đại Hữu chỉ ở nhà một lát, rồi bị đại đội kêu đi họp.

Trong nhà hiện tại chỉ còn hai người Giang Triều và An Khê.
An Khê mím chặt môi, cô không biết phải đối mặt với Giang Triều như thế nào mới tốt, trong lòng bỗng sinh ra sự chán ghét đối với bản thân.

Cô yếu đuối không có can đảm nói ra chân tướng mọi việc: "Giang Triều, vốn dĩ chuyện này không có liên quan gì đến anh, vì cớ gì anh lại nhận hết tội lỗi.

Tôi không muốn liên lụy đến anh, những việc này bản thân tôi có thể giải quyết được."
Thật ra trong lòng cô đã có tính toán rồi.

Chuyện này đã xảy ra, ở trong thôn cô chắc chắn bị mang tiếng xấu, nhưng không sao, dù sao cô ở thôn Tam Thủy này không lâu, cô chỉ cần chịu đựng ô ngôn uế ngữ của người khác trong một hai năm là được.

Chờ một khoảng thời gian nữa, cô sẽ rời khỏi nơi đây, lúc đó mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Nhưng mà Giang Triều không giống cô, gốc rễ của anh ở đây, dù anh có đi đến đâu, thì người và vật ở đây cũng đều có quan hệ với anh, trốn không thoát mà anh cũng không thể trốn.


Nếu thanh danh của anh bị hủy, sau này người khác sẽ nghĩ thế nào về anh.

Cả đời anh đều phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị của những người ở quê nhà.

"An Khê, thời điểm đó chỉ có hai người chúng ta, mà người khác thì chỉ tin tưởng vào những gì mà họ nhìn thấy, dù cô có cố giải thích đi chăng nữa thì họ cũng nghĩ là cô cố tình che giấu chuyện này.

Hơn nữa, cô muốn giải thích thế nào? Nói cô bị Lại Tử Đầu quấy rối, mà tôi chỉ là vừa vặn đi ngang qua nên mới cứu cô, không biết người khác có tin hay không, kết quả lại chỉ tạo thêm đề tài cho người khác nói vô nói ra, thậm chí lời đồn còn thay đổi đến nỗi khó chịu hơn thôi."
"Thực xin lỗi, là tôi đã khiến anh khó xử." Sau một trận im lặng không nói gì, An Khê vùi đầu vào đầu gối, buồn bã rầu rĩ nói.
Trái tim Giang Triều bỗng nhiên co rút lại.
Đầu anh càng ngày càng nặng, mí mắt anh không ngừng đánh nhau.

Sau một hồi không nghe thấy thanh âm nào, An Khê ngẩng đầu lên, mới phát hiện Giang Triều đã ngủ rồi.

Cô đặt ghế ở đầu giường, giúp anh dịch cái chăn ngay lại, đôi mắt cô vội vàng nhìn khuôn mặt anh, tâm trí của cô dường như bị thu hút.
Giang Triều là một người đàn ông có vẻ ngoài rất xuất sắc.

Các đường nét trên mặt anh rất hài hòa và đoan chính, làn da anh hay phơi nắng nên có màu lúa mì, rất nam tính.

Bình thường anh rất ít cười, đôi mắt rất sắc bén, như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, cho người khác cảm giác khó gần.

Chỉ những người thật sự hiểu con người anh, mới biết anh có một trái tim mềm mại thế nào.

Theo bản năng, cô đưa tay vuốt nhẹ lông mày anh, một lần rồi lại một lần.

Đến khi lông mi anh run lên, tay cô giống như bị điện giật theo phản xạ mà rụt lại, chột dạ mà nhìn anh một cái, thấy anh hình như không ý tỉnh lại, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt cô đỏ rực như cánh hoa đỗ quyên, hai má nhiễm màu hồng hồng, chính cô cũng không phát hiện.

Sau khi bôi thuốc tiêu viêm lên cánh tay Giang Triều xong, An Khê đi ra khỏi phòng của anh.

Cô phải đợi Giang Đại Hữu trở về, có một số việc, cô không thể để một mình Giang Triều gánh hết được.
"Chú, Giang Triều anh ấy không có cưỡng ép cháu, cháu và anh ấy ở bên nhau đều là cháu tự nguyện.

Nếu chú muốn trách phạt, cũng nên trách cháu." An Khê cúi đầu nói với Giang Đại Hữu.
"Này! Hai đứa rốt cuộc đã làm ra cái chuyện gì?" Giang Đại Hữu há miệng thở dốc nói: "Nếu hai đứa có thích nhau, thì nói với chú một tiếng, chú đương nhiên giơ hai tay tán thành.

Đôi uyên ương tốt thì không chịu làm, bây giờ lại nháo ra chuyện này, khiến không ai xuống đài được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chú, cháu rất xin lỗi, đã làm chú khó xử." An Khê thấp giọng nói.
"Đừng, đừng nói xin lỗi gì với chú, cái mặt già này của chú không muốn thì có thể bỏ, chú chỉ sợ thằng nhóc Giang Triều đã làm ra chuyện vô liêm sĩ gì thôi.

Nhóc An Khê à, cháu nói thật với chú đi, hai đứa rốt cuộc có làm tới bước đó chưa?" Giọng điệu của Giang Đại Hữu cao thấp như trở thành một bản giao hưởng hòa tấu.
Trong nháy mắt khuôn mặt An Khê đỏ bừng, đến cả đôi tai cũng ửng hồng, cô dùng sức lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói không có.
Giang Đại Hữu thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít: "Giang Triều là một người đàn ông trưởng thành, dù cháu có nói gì đi chăng nữa thì lỗi đều do nó, cháu yên tâm, nó không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Nha đầu An Khê, nếu cháu không chê bai gia đình chú, cháu hãy gả đến nhà chú đi, chú sẽ chuẩn bị thật tốt hôn sự cho hai đứa."
An Khê ngẩn người, sau khi cô đến thời đại này, cô vốn không nghĩ đến việc kết hôn, mà người đó còn là Giang Triều.

Mọi thứ của Giang Triều đều không tệ, nếu phải tìm điểm xấu ở anh, chính là anh không thích cô.
Cô biết anh thích Giang Thúy Thúy, anh đã có người trong lòng nhưng lại bị liên lụy với người mà bản thân anh không có cảm tình, cô không biết chuyện này đối với Giang Triều là một chuyện tra tấn như thế nào.

Tuy rằng cô hận Giang Thúy Thúy, hận không thể rút xương lột da cô ta.

Nhưng mọi việc là Giang Thúy Thúy gây ra, không liên quan với Giang Triệu, thậm chí anh đã giúp cô vô số lần, cô không có khả năng giận chó đánh mèo lên người anh được.
Huống hồ, cô không muốn hai người sẽ vì trách nhiệm mà tra tấn nhau trong cuộc hôn nhân không tình yêu, cho dù đối với thời đại này, trách nhiệm càng quan trọng hơn tình yêu.
"Chú, cháu sao có thể chán ghét mọi người được, cháu là một người ngoài, nếu có ghét thì chính là mọi người ghét cháu mới đúng.

Hiện tại cha mẹ cháu không có ở đây, trước mắt cháu không có suy xét gì về chuyện kết hôn của bản thân."

Cô nhìn Giang Đại Hữu rời đi, cô đoán chắc ông ấy rất thất vọng về cô, cô chỉ có thể không để ý mà mỉm cười.

Cô chợt nhớ đến Điền Khê của ngày xưa, cô ta đã tìm mọi cách chỉ để gả cho Giang Triều, điểm giống nhau ở họ, dù là cô hay Điền Khê, Giang Triều đều cưới với thái độ không tình nguyện.
Sau khi đầu đổ một trận mồ hôi, cuối cùng Giang Triều cũng tỉnh lại.

Nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã tối hẳn.

Đôi mắt Giang Triều có chút mờ mịt, một hồi lâu, mới từ từ tỉnh táo lại.

Lúc này anh phát hiện trong phòng không chỉ có một mình anh, mà còn có một bóng người mơ hồi ngồi trước giường của anh.
"Cha!" Giang Triều gọi một tiếng, giọng anh vẫn như cũ khàn khàn, nhưng so với ban ngày thì anh đã có tinh thần hơn.
"Hôm nay cha hỏi ý muốn của An Khê, ý của người ta là không muốn gả cho con, hiện tại cha muốn hỏi con là con nghĩ thế nào?" Giang Đại Hữu giơ tay vỗ vỗ ván giường.
Giang Triều sửng sốt một chút, trong mắt anh không giấu được sự thất vọng, một hồi sau, sự thất vọng này được anh giấu sâu dưới đáy mắt, anh nói: "Chuyện này là chuyện sớm muộn, hiện tại cô ấy không muốn gả thì không cần gả!" Dù sao sớm hay muộn gì thì cô cũng sẽ là người của anh, trong lúc này anh không cần vội vàng.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Giang Đại Hữu không nhịn được mà thở dài.
Cuộc sống của An Khê trở lại bình thường, chỉ là ánh mắt của người khác khi nhìn cô đã không còn bình thường nữa.

Sau khi nhìn thấy bộ mặt không mấy thiện cảm của những người này, cô cũng không còn sở thích lên núi tìm dược liệu nữa, số thuốc mà lúc trước cô lưu trữ để dùng cũng bị cô dọn sạch sẽ không còn gì.
"An Khê, nhóc Lục nhà cô đã uống hết thuốc rồi, cháu có thể cho thím thêm một chút thuốc được không?" Mẹ Lục Tử xoa xoa tay hỏi.

Trong giọng nói mang theo chút nịnh nọt khi muốn cầu người khác.
"Thím ơi, ngại quá, hiện tại thuốc đã hết rồi.

Nếu thím cần thì tháng sau cháu sẽ lên thành phố mang thuốc về đưa thím." An Khê trả lời, giọng điệu không hề lưu tình như ngày trước.
Khuôn mặt thím Lục cứng đờ, bà ta vội vàng xua tay, liên tục nói không cần, trước khi đi còn đưa mặt lại gần nói một câu: "An Khê à, hay là sắp tới cháu lên núi một chuyến đi.

Lục Tử nhà thím nếu không có thuốc là không được, dì cầu xin cháu đấy."
"Thím à, ngại quá, trên núi nguy hiểm lắm, từ giờ về sau cháu sẽ không lên núi nữa, thím tìm biện pháp khác đi nhé."
Thím Lục mặt mày xám tro từ trong trạm y tế đi ra, tức giận ở trước cửa mắng chửi một tiếng: "Bây giờ không phải chỉ là một chiếc giày rách thôi sao? Còn làm bộ làm tịch, đúng là đồ vô liêm sĩ không biết xấu hổ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương