7
Chương 3

    Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng

Lão Đoá đem một ly Hennessy đưa đến trước mặt của ta, ta nhận lấy uống liền hai ngụm. Lão Đoá ngồi xuống  bên cạnh vô cùng buồn bực mà thở dài, bùi ngùi nói:

“Ngươi nói xem phụ nữ sao càng ngày lại càng giả dối vậy a?”

Ta sửa lại lời hắn nói cho chính xác:

“Không phải giả dối mà là làm bộ.”

“Không phải ý nghĩa đều giống nhau sao?”. Lão Đoá khoát tay, nói:

“Lão bà của ta chạy theo tình nhân, một thời gian rất lâu sau tinh thần của ta đều sa sút, uể oải đến nỗi cơm nước cũng không màng tới, cả ngày mượn rượu giải sầu, thỉnh thoảng nửa đêm bỗng cảm thấy thương tâm liền rống lên một hai câu nhạc. Sau này không cẩn thận quấy rầy đến một cô gái ở nhà bên cạnh, buổi tối của một ngày nào đó, nàng đến ấn chuông cửa nhà ta, nàng nói với ta nàng thật sự chịu không nổi nữa, mong rằng ta về sau sẽ không hát hí khúc vào ban đêm. Ta rất không vui nha, bài ta rống chính là bài “Cách xa nghìn dặm” của Châu Kiệt Luân, nàng ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói ta rống hí khúc kịch cổ?”

Ta buồi cười nhìn lão Đoá:

“Sau đó thế nào?”

Lão Đoá uống một ngụm rượu cho thông cổ họng, mới tiếp tục nói:

“Ta rất tức giận a, ta chỉa thẳng vào mũi nàng nói nữ nhân các ngươi đều thích tự cho mình là đúng. Nàng rống lại ta nói, đàn ông các người đều là loại nhu nhược đáng khinh. Đêm đó, nàng đến nhà ta chỉ mặc một chiếc áo ngủ hai dây hở vai, quả thực gợi cảm. Ta nhìn từ trên xuống dưới thân hình của nàng một phen, mới nói, nam nhân nhu nhược đáng khinh so với loại phụ nữ lẳng lơ vẫn còn tốt chán. Nàng nghe thấy ta nói như vậy liền chửi ầm lên, lúc đó ta cảm thấy nàng phiền muốn chết, lại thêm có rượu trong người thì càng táo bạo, kết quả ta liền cường hôn nàng!”

Ta nghe đến đây, một ngụm rượu vừa uống nghẹn lại trong cổ họng, không nuốt xuống được. Ta dùng ánh mắt “Không ngờ tới ngươi là người có kĩ xảo nha, thì ra ngươi là cao thủ tán gái” nhìn Lão Đoá.

Lão Đoá cười cười, nói tiếp:

“Ta vừa mới hôn xuống liền bị nàng quăng cho một cái tát, tỉnh cả rượu. Sau khi kịp phản ứng muốn giải thích với nàng, còn chưa kịp mở miệng nói, đã bị nàng xô ngã xuống mặt đất hôn tới tấp, ta bị nàng làm cho ngơ ngác, chưa kịp phục hồi tinh thần đã thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, ma xui quỷ khiến thế nào mà ta đem nàng thượng luôn. Về sau chúng ta liền thành một đôi.”

Ta nghe xong vỗ vai lão Đoá, cười nói:

“Thật là đáng mừng, đây chính là bánh từ trên trời rơi xuống nha lão bằng hữu!”

“Ngươi trước tiên nghe ta nói cho xong đã!!” Lão Đoá kéo tay ta từ trên vai hắn ném đi:

“Hai chúng ta qua lại được một thời gian thì nàng đưa ra yêu cầu ở chung. Ta vốn là muốn để nàng dọn đến nhà ta, nhưng lại sợ Hứa Hạo không đồng ý, vì thế đổi thành ta dọn đến nhà nàng. Nàng đối với ta tốt lắm, hàng ngày đều nấu sẵn cơm nước ngồi trên salon chờ ta về nhà. Bình thường ta đi làm về đã là lúc hai, ba giờ sáng, về tới nhà thấy nàng vẫn còn chờ. Có vài lần nàng ngủ quên, nhưng chỉ cần ta về đến nhà nàng liền lập tức tỉnh. Những việc này làm cho ta thực cảm động, có đôi khi còn nghĩ rằng nàng mới chân chính là lão bà của ta.”

Lão Đoá dừng một chút, uống vào hai ngụm rượu, lại thở dài, buồn bực nói:

“Nhưng là dạo gần đây nàng luôn thích trang điểm, chưng diện, ngồi soi gương còn có thể ngồi tới trưa, lại thường hay bảo ta mua quần áo cho nàng. Còn nữa, chuyện phòng the nàng có vẻ đặc biệt khát khao, cơ hồ mỗi ngày đều phải làm!”

Ta cười cười, nói:

“Làm đẹp, chưng diện là bản tính của nữ nhân, chuyện này thực bình thường. Về vấn đề mỗi ngày đều phải làm a, cái này chỉ có thể nói về mặt tình dục ham muốn của nàng rất mạnh. Ngươi nói, mỗi ngày ngươi đều trở về trễ như vậy, về tới nhà thì tinh thần, thân xác đều đã mệt mỏi,không tránh khỏi nàng cũng cảm thấy cô đơn, cho nên nàng mới có vẻ thực khát khao.”

Lão Đoá uống một ngụm rượu, dùng một loại ánh mắt phức tạp mà nhìn ta:

“Buổi sáng hôm nay nàng có mua cho ta một cái mũ, nói là trên thị trường đang giảm giá, nàng cảm thấy mũ này rất thích hợp với ta, liền mua tặng cho ta.”

Ta lại cười cười:

“Đây là chuyện tốt nha, chứng tỏ trong lòng nàng có ngươi.”

Lão Đoá nghe ta nói xong vẻ mặt liền vặn vẹo, vỗ bàn đứng lên, từ phía sau lưng rút ra một cái mũ ném vào người ta, rống to:

“Bạn hữu như ngươi sao lại ngu ngốc vậy a!! Đây chính là mũ đỉnh xanhhh (nón xanh = cắm sừng )!!!”

Ta liếc mắt nhìn cái mũ trong ngực mình một chút, ở trong lòng suy nghĩ xem nên an ủi lão Đoá như thế nào. Nhưng thời điểm ta vừa định phun lời tốt đẹp ra an ủi lão Đoá, liền thấy Hứa Hạo cùng một đám tiểu muội hấp tấp vọt từ ngoài cửa phi thẳng đến chỗ ta và lão Đoá đang ngồi. Lúc chạy tới nơi, một phen liền đẩy lão Đoá ngồi xuống, trái phải nhìn chằm chằm ta một phút đồng hồ, mới nghiêm túc mở miệng, nói:

“Bạn hữu, ngày mốt trường học của chúng ta có tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ, hiệu trưởng yêu cầu, lớp nào cũng phải lên sân khấu đóng góp một tiết mục.  Chủ nhiệm lớp chúng ta quyến định để chúng ta diễn tiết mục “Thần Điêu Hiệp Lữ”, trong lúc rút thăm ta rất may mắn rút trúng vai một diễn viên!”

Ta nga một tiếng, hỏi Hứa Hạo:

“Ngươi diễn vai Dương Quá?”

Hứa Hạo lắc đầu nói:

“Ta rút trúng vai một nhân vật nữ.”

Ta cười:

“Ngươi diễn vai Tiểu Long Nữ?”

“Không phải!” Hứa Hạo tiếp tục lắc đầu.

“Vậy ngươi diễn vai gì?” Ta cười càng thêm lợi hại: “Đừng nói là vai Lí Mạc Sầu nhé?”

“Cũng không phải!”. Hứa Hạo cười cười, chỉ thấy hắn oai phong lẫm liệt dựng thẳng hai ngón tay tạo thành chữ V đưa lên, mạnh mẽ nói ba chữ:

“Nhiếp – Tiểu – Thiến!!!”*

_________

*Nhiếp Tiểu Thiến: vai diễn trong phim Thiện Nữ U Hồn ( phim được làm dựa theo bộ truyện Liêu Trai Chí Dị) ( không hiểu diễn Thần Điêu Hiệp Lữ mà bạn Hạo diễn Nhiếp Tiểu Thiến làm chi. =”=!!)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương