7 Ngày Làm Vợ
-
Chương 1
Công ty Dược Phúc Minh.
Thục Uyển tan tầm đúng lúc trời đổ mưa to.
Mới 5giờ 30 phút, không gian đã chạng vạng như sẩm tối.
Nán lại đợi mưa nhẹ hạt mà lòng cô nóng như lửa đốt.
Mười phút.
Mười lăm phút.
Cơn mưa không hề có dấu hiệu vơi đi.
Thục Uyển cởi chiếc áo khoác phủ lên đầu.
"Cậu sẽ bị cảm đó!" Cẩm Tú, đứa bạn thân kiêm đồng nghiệp thấy lo kéo giữ tay cô.
"Mình phải đón bé My, đã quá trễ rồi!" Để con ngóng trông mẹ sẽ rất tội.
Nhất là những lúc trời mưa.
"Con bé đâu phải con cậu, cậu gọi lão Thời xem sao?"
Thiếu Thời?
Chỉ tổ tốn công vô ích.
Vì giờ này chồng cô còn chưa có rảnh.
Cô nhìn Cẩm Tú: "Con bé là con gái tớ.
Bữa sau, cậu đừng nói vậy, rủi ai nghe thấy không hay lắm!"
Cẩm Tú càng bất bình thay cô bạn thân ngốc nghếch: "Bộ tớ nói sai sao?"
"Cẩm Tú!"
"Thôi được rồi! Là con gái cậu!" Cẩm Tú bực bội.
Cô ấy không hiểu vì sao một cô gái xinh xắn, trẻ trung, học giỏi như Thục Uyển lại chấp nhận làm mẹ kế con bé ba tuổi, làm vợ lão già khó tính ba mươi ba Thiếu Thời? Đã vậy nghề nghiệp của lão còn lạnh lẽo hơn lão: nghề giám định viên pháp y chuyên mổ tử thi!
Nghe thôi đã thấy lạnh vì nặng mùi âm khí!
Vậy mà...
Cẩm Tú liếc nhìn Thục Uyển.
Cô ấy muốn hỏi bạn mình khi ôm lão chồng có ngửi thấy mùi gì không?
Nhưng rất tiếc...Thục Uyển đã dứt khoát đi luôn trong mưa.
Cẩm Tú lắc đầu, thở dài, thầm tiếc cho đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Thục Uyển thừa biết không riêng gì Cẩm Tú mà hầu như những ai quen biết cô đều cảm thấy choáng khi cô quyết định cưới Thiếu Thời.
Một người đàn ông bị vợ bỏ, tay bế đứa con thơ chưa tròn tuổi.
Mặc kệ miệng người đời nói cô ngu, cô vẫn muốn làm mẹ con gái anh, làm vợ anh.
Đơn giản là: Cô muốn bù đắp cho hai cha con.
Đem cơ thể ấm áp và trái tim tràn đầy yêu thương sưởi ấm hai trái tim đơn lạnh.
Hai năm trước.
Cuối năm ba, cô thực tập trong một Bệnh viện.
Ngày đầu tiên theo đoàn đến gặp lãnh đạo, hình ảnh vị bác sĩ khoa ngoại điềm đạm đẹp trai kiêm Phó giám đốc Bệnh viện rất nhanh lọt vào đôi mắt trong veo cô thiếu nữ.
Thục Uyển không ngờ ngoài đời cũng có một bác sĩ y khoa soái ngầu như trong phim.
Cô ngây ngốc dán mắt vào mặt người ta chiêm ngưỡng.
"Thục Uyển?" Cẩm Tú đã gọi ba lần mà đứa bạn thân vẫn không chịu nghe.
Cô ấy quyết định véo tay Thục Uyển.
Lực không hề nhẹ nhưng dường như ai kia chìm đắm sắc u mê tê dại nên không có cảm giác đau.
Cẩm Tú bước lên nhón chân đứng chắn luôn trước mặt.
Tầm nhìn bị che khuất, khuôn mặt cau có thay thế hình ảnh anh tuấn khiến Thục Uyển sực tỉnh.
Cô trưng cho Cẩm Tú nụ cười giả tạo.
"Cười cười con khỉ! Người ta hỏi cậu muốn đến khoa nào kìa!"
"Hả? Ai...ai hỏi?"
"Bác sĩ Thời!"
E hèm! Vậy có phải là anh đã thấy hết bộ mặt mê trai của cô rồi không?
Thế thì càng hay!
"Dạ, cho em ở khoa...anh!" Thục Uyển gác lại xấu hổ, mặt dày nhìn thẳng vào Thiếu Thời.
"Cậu hâm à? Cậu học dược phải xin tới nhà thuốc hay khoa dược Bệnh viện chứ? Vào khoa ngoại mổ xẻ làm gì?"
"Kệ tớ!" Ở đâu chẳng có thuốc.
Bộ khoa ngoại chỉ mổ ra để đó không dùng thuốc chắc?
Vị bác sĩ nào đó đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa, anh phán luôn: "Đến hết nhà thuốc!"
Thục Uyển xụi lơ.
Thân thể ở nhà thuốc mà hồn ngày ngày đều treo ở khoa ngoại.
Tìm kiếm cơ hội trông thấy anh, hằng ngày Thục Uyển đều đến Bệnh viện rất sớm.
Nơi cô ngồi ăn sáng thường nhật là nhà để xe dành cho cán bộ, nhân viên Bệnh viên.
Để rồi, hình ảnh vị bác sĩ soái ca trong lòng cô bụng địu đứa con thơ ngày ngày theo ba vào viện làm trái tim cô không ngừng thổn thức.
Ban đầu cô có hơi sốc nhưng sau vài lần tìm hiểu mới biết người ta đã bị vợ bỏ, tim cô mới ngừng đau.
Lặng lẽ thương thầm ông bố đơn thân suốt nửa năm, cuối cùng ông Tơ bà Nguyệt cũng thương tình se chỉ cho.
Thời khắc biết anh là người đàn ông mà bà ngoại bảo mình phải kết hôn để trả nợ ân tình, Thục Uyển chẳng chút do dự gật đầu cái rụp.
Mặc dù không có lễ cưới xa hoa như cô tưởng tượng, không có màn trao nhẫn cưới, rước dâu như nhiều đám cưới khác.
Đám cưới của cô đơn giản chỉ là cô đến Ủy ban cùng anh ký vào giấy chứng nhận kết hôn.
Anh nói: "Em còn học, tôi một lần dang dở.
Không tốt đẹp gì để mà khoe!'
Nói không hụt hẫng là cô giả dối.
Ngay từ thời khắc nghe câu nói đó của anh, lòng Thục Uyển chợt chùng xuống.
Nhưng thấy gương mặt anh điển trai, Thục Uyển vui lên rất nhiều.
Không đêm tân hôn.
Không ngủ chung phòng.
Cùng giường lại càng không nhưng Thục Uyển chưa bao giờ hối hận.
Điều khiến cô day dứt là từ khi cưới cô, anh chuyển công tác từ Bệnh viện lớn thành phố về Trung tâm pháp y.
Có một vị thầy bói từng phán: Tướng cô 'vượng phu ích tử', cô thấy ông ấy thật biết nói xàm!
Từ một vị lãnh đạo, một bác sĩ khoa ngoại có bàn tay vàng trong làng mổ xẻ giành lại sự sống cho rất nhiều bệnh nhân.
Anh chuyển sang mổ tử thi.
Dù muốn dù không, Thục Uyển cũng phải thừa nhận rằng: Mình đúng là Sao chổi.
Vừa vào cửa nhà anh đã quét sạch vượng khí.
Phải tăng cường bù đắp! Không được oán than!
Mưa mỗi lúc một lớn.
Thục Uyển chạy nhanh ra bến xe buýt.
Cùng lúc đó.
Trung tâm pháp y thành phố.
Bên khung cửa sổ, người đàn ông khoác vội bộ đồ bảo hộ đứng lặng nhìn màn mưa.
Đáy mắt chợt xao động.
Thục Uyển không có thói quen ra khỏi nhà mang theo áo mưa cho dù là đang giữa mùa đông.
Cơn mưa bất chợt giữa cái nắng gắt tháng Tư này, lại đúng giờ tan tầm, giờ đón bé Thảo My, vợ dầm mưa là cái chắc!
Anh cũng muốn ra về mang ô đến đón vợ, đón con gái bé bỏng lắm.
Nhưng nghề giám định pháp y này luôn bị động trong công việc.
Anh chỉ kịp nhắn tin báo cho vợ: [Anh nhận lệnh đến hiện trường!]
Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã phải vội vàng tắt máy.
"Bác sĩ Thời, anh em đã sẵn sàng!" Minh Nguyệt, trợ lý của anh, ló đầu vào thông báo.
"Xuất phát!"
Thế là thêm một buổi tối anh em không ăn cơm cùng gia đình.
Bất ngờ nhận lệnh.
Bất ngờ lên đường làm nhiệm vụ khám nghiệm tử thi phục vụ điều tra vụ án.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook